Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Vương tổng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Thẩm Mộng Dao vừa hay quay trở lại, nhìn thấy Viên Nhất Kỳ hai tay múa hát phục vụ tiểu Viên có chút hài hước.

"Kỳ, bồng con vào trong."

Viên Nhất Kỳ sau khi nhìn kĩ cách Thẩm Mộng Dao bế Trừ Tịch liền có thể học theo, nàng nhấc bổng Trừ Tịch lên người. Vừa đi vừa lắc lư một chút, đi nửa bước lại liên miệng nói:

"Trừ Tịch ngoan, không khóc a. Thẩm mama pha sữa cho con rồi này."

Thẩm Mộng Dao cười thầm, Viên Nhất Kỳ nàng hóa ra lại giỏi nịnh nọt trẻ con như vậy. Trừ Tịch tuy cựa quậy nhưng nhờ sự nhiệt tình này trở nên dễ chịu hơn.

Viên Nhất Kỳ nàng là ngốc tử đến mức định đặt con ngồi thẳng lưng trên ghế, nàng vội can ngăn:

"Ả.. Em không biết sao? Trừ Tịch thậm chí còn chưa biết bò, làm sao có thể tự ngồi uống?"

Nàng gãi đầu ngây ngốc, miệng nói xin lỗi, đưa Trừ Tịch về tay Thẩm Mộng Dao. Bé con như đánh được hương thơm của mama, nở một nụ cười, má lúm này thật đáng yêu, mẹ của Trừ Tịch cũng rất đáng yêu. A! Nghĩ gì vậy chứ.. Viên Nhất Kỳ! Mày cùng nàng chỉ là kết hôn vì Trừ Tịch.

"Kỳ, lấy dùm chị cái khăn đặt ở trong phòng tắm."

Viên Nhất Kỳ nghe theo, trên giá máng rất nhiều khăn. Nàng làm sao phân biệt được đâu là của Trừ Tịch a? Không nghĩ ngợi nữa, nàng đem một lúc bốn cái, dư còn hơn thiếu!

Thẩm Mộng Dao nhìn nàng hai tay hai cái khăn. Ả? Viên Nhất Kỳ thật sự còn là em bé hay sao? Nàng không nhịn được bật cười, nhận lấy tất. Viên Nhất Kỳ gật gật đầu hài lòng với bản thân, lão bản ta làm sao có thể chọn sai!

Trừ Tịch lại đưa mắt nhìn con người ngốc tử trước mặt.. Hừ người ấy vậy lại là baba ta! Ăn xong ta có chút buồn ngủ, "oa" lên một tiếng mama có thể hiểu hay không?

Hài tử "oa" một tiếng, Viên Nhất Kỳ giật mình:

"Là do.. em chọn sai khăn của Trừ Tịch sao?"

Thẩm Mộng Dao khẽ cười: "Ngốc, Trừ Tịch chỉ muốn được đi ngủ."

Nàng nghe xong gật gật đầu, bồng Trừ Tịch trên tay đi một mạch vào phòng. Viên Nhất Kỳ nàng còn chút bẻn lẻn, dù sao cũng đã lâu không đặt bước vào đây. Nhưng chính là nói, mùi hương của Thẩm Mộng Dao thật dễ chịu. Nàng ôm người Trừ Tịch đặt lên giường, gọn gàng nằm kế hài tử. Nàng kể Trừ Tịch nghe một số truyện cổ tích, Trừ Tịch rất rất yêu thích nàng. Thẩm Mộng Dao lại quan sát Viên Nhất Kỳ, người này lúc trước một tay nàng chăm sóc. Mấy chốc đã có thể cùng nàng chăm con, Thẩm Mộng Dao gật gù. Dù cho hai người các nàng không còn tình yêu, cùng Viên Nhất Kỳ làm tri kỉ cũng thật tuyệt.

Trừ Tịch ngoan rơi dần vào giấc mơ, Viên Nhất Kỳ thấy thế ngưng kể, tắt lấy đèn bên cạnh. Nàng không dám lên tiếng sợ đánh thức con, tiện tay gửi cho Thẩm Mộng Dao một tin nhắn.

- Em về đây, chị cùng Trừ Tịch ngủ ngon.

Thẩm Mộng Dao nhận được tin, quay sang ra hiệu gật đầu.

- Chị tiễn em.

Viên Nhất Kỳ cùng nàng rón rén ra khỏi phòng. Lúc ở riêng thế này Thẩm Mộng Dao liền không biết phải nói năng như thế nào. Nàng nghĩ một lúc, nhớ ra nói với Viên Nhất Kỳ:

"Chị xin lỗi vì không nói với em việc sinh ra Trừ Tịch."

"Không sao. Chị một thân tại bệnh viện hẳn sẽ vất vả hơn. Đưa em đến đây được rồi, chị cùng Trừ Tịch nghỉ ngơi đi."

Thẩm Mộng Dao biết Viên Nhất Kỳ không muốn đối diện với nàng lâu hơn. Gật đầu quay trở vào trong.

Viên Nhất Kỳ thực hiện việc trùm kín mít tránh bị lộ diện, bắt xe quay trở về nhà. Nàng trên đường cầm điện thoại xem bức ảnh chụp lén Trừ Tịch khi nãy.
Viên Trừ Tịch thật sự là tiểu khả ái. Nàng xoa xoa màn hình, lại hôn lên một cái. Viên Nhất Kỳ nàng trước đây không thích trẻ con, không nghĩ đến việc lại yêu thích Trừ Tịch đến vậy. Nàng tự nghĩ lại tự cười, nàng cùng Tịch Tịch là cùng huyết thống, không thể không yêu.

Lại nhớ về Thẩm Mộng Dao, nàng so với lần cuối gặp mặt không khác là bao. Nhưng thân thể lại gầy đi một chút, chắc hẳn việc sinh con rất đau đớn. Nàng không biết xem Thẩm Mộng Dao là danh phận gì. Chị em đơn thuần không phải, tình nhân cũng không. Đưa tay xoa thái dương, thở dài một tiếng. Trước mắt cùng nàng kết hôn, chuyện sau này để sau này tính.

Nàng không về nhà, ghé lại sang công ty. Quản lí Trương Nguyệt vừa thấy nàng liền như cá gặp nước, chạy đến bên cạnh, gọi lớn: "Viên Nhất Kỳ."

"Ngươi muộn như thế này gọi tôi sang có việc gì?"

"Sắp tới phát hành bài hát mới, không nhớ sao? May mắn thay tìm được nhà đầu tư cho người gọi,  người có biết hay không cái danh Vương tổng?"

Nàng nghe tới sượng người lại, nghiêng đầu sang nhìn, hỏi: "Vương trong Vương Dịch?"

Quản lí Trương gật đầu: "Đúng."

"Từ chối đi."

Nàng lắc đầu nhìn lấy Viên Nhất Kỳ, lên tiếng hỏi:

"Vì sao? Đây chẳng phải là cơ hội tốt cho người?"

"Ta cùng nàng mối quan hệ không tốt.. À sắp tới ta sẽ kết hôn. Người cùng công ty lên văn bản hoãn lại dự án."

Trương Nguyệt lại bị Viên Nhất Kỳ làm cho bất ngờ, người vì sao ở tuổi này đã tính đến chuyện kết hôn. Công chúng đều đang rất mong đợi, người có phải hay không đang khiến dư luận phẫn nộ?

Nhìn dáng vẻ này của quản lí Nguyệt, nàng muốn giải thích một chút:

"Ta cùng nàng là bí mật kết hôn không để lộ tin tức. Người báo lại với công ty, có thể an tâm. Còn phía Vương tổng người không phải lo, ta cùng nàng liên hệ từ chối."

Nghe được câu này, Trương Nguyệt không nhiều lời, gật đầu rời đi. Viên Nhất Kỳ sau đó đánh một cuộc gọi, tìm đến tên danh bạ hai chữ "tiểu Vương". Người kia nhấc máy, nàng khẽ nói:

"Đã lâu không gặp."

"Ừm.. Lâu rồi không gặp."

Viên Nhất Kỳ ngập ngừng một lúc, nàng nói tiếp:

"Em đầu tư cho bài hát của chị?"

Đầu dây kia chỉ "Ừm" một tiếng. Nàng lại nói tiếp:

"Chị không nhận. Em vừa về nước, nên dùng số tiền đó đầu tư cho bản thân."

"Chị còn giận em?"

Kể lại, Vương Dịch trước đây từng có đoạn tình cảm với nàng. Người vì nàng hết lần này lần khác ngăn cản Thẩm Mộng Dao. Chẳng trách lúc này nàng còn sắp trở thành hôn phu của Thẩm gia. Hỏi nàng có muốn cùng người thân mật hay không? Chắc chắn là không.

Thấy Viên Nhất Kỳ không đáp, Vương Dịch hiểu ý:

"Được, em biết rồi. Muộn rồi, chị nghỉ ngơi đi."

Viên Nhất Kỳ "ừ" một tiếng, ngắt máy rồi, nàng nhẹ nhõm thở một tiếng. Vốn lo sợ Vương Dịch lại cùng nàng làm lớn chuyện.

Nàng nhìn lên mục tin nhắn, thấy cái tên Thẩm Mộng Dao:

- Kỳ, Trừ Tịch ngủ mớ. Miệng phát ra hai tiếng "Baba".

Ghi âm 0:04s

Nàng hớn hở đưa lên tai nghe, tiếng "Ba" tuy đang mớ ngủ vấp vấp, nhưng có phần đáng yêu. Nàng nghe thôi cũng có thể hình dung ra dáng vẻ của Trừ Tịch. Cùng nàng đáp:

- Nghe tiếng của Trừ Tịch rồi, mẹ của Trừ Tịch thì sao?

Thẩm Mộng Dao nhận được tin nhắn, sợ đánh thức Trừ Tịch nàng còn không dám cười, Viên Nhất Kỳ muốn giở trò gì?

- Mẹ của Trừ Tịch đang ngủ 🤫

"Hừm" Viên Nhất Kỳ lại cười một lúc, nàng sau cùng ghé về nhà riêng của mình. Đặt bước đến nhà, đặt thẳng lưng xuống giường. Lại chống tay lên trán nghĩ một lúc, Trừ Tịch sẽ yêu thích gì nhỉ? Ngày mai nên cùng con đi đâu đây? Về phần Thẩm Mộng Dao, nàng ít nhất là không muốn làm tổn thương người nữa, đã vất vả như thế rồi. Cùng người trò chuyện qua ngày, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

2.

Nàng vừa mở mắt tỉnh dậy, tay cầm lấy điện thoại lấm bấm vài chữ:

- Thẩm Mộng Dao, em nhớ con rồi, em muốn gặp con 😮‍💨

Thẩm Mộng Dao cùng Trừ Tịch đã dậy từ sáng sớm hơn, nàng quay mắt sang nhìn trạng thái vui vẻ của Trừ Tịch xem ra rất tốt, gật gật hài lòng trả lời:

- Có thể tới, em đã ăn gì chưa?

Nàng phấn khởi hơn hết, sắp được gặp Trừ Tịch rồi!

- Em vừa mới ngủ dậy, thương tình có thể làm bữa trưa cho người ta.

Thẩm Mộng Dao "Xùy" một tiếng. Bế Trừ Tịch vào trong chơi đợi mình làm đồ ăn. Trừ Tịch dường như rất phản kháng.

Người vì sao lại vì baba mà bỏ rơi ta!?
- Viên Trừ Tịch rất khó tính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top