Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

Viên Nhất Kỳ dường như đợi không được nữa mà lập tức trở về nhà. Trên đường trở về, trợ lý Hoàng một tiếng thở mạnh cũng không dám phát ra, cả người đều cứng đờ, yên lặng mà hoàn thành nhiệm vụ của chính mình.

Viên Nhất Kỳ trong lòng lúc này là trăm nghìn lời khó nói, nàng không biết như thế nào để diễn tả được tâm trạng của chính mình lúc này. Có lẽ là lo lắng, cũng có thể là bực tức, lại hoặc là thoáng qua một chút chột dạ,... Nhưng tất cả tựa như là một loại tiền đề thúc dục cho nàng, để nàng nên nhanh một chút mà đứng trước mặt Thẩm Mộng Dao.

Dù khi đó, Thẩm Mộng Dao là mắng chửi nàng cũng được, vung tay mà trút giận lên người nàng cũng không sao, hết thảy nàng đều có thể chịu được, cũng sẽ thật nhẫn nại mà cùng Thẩm Mộng Dao nói về chuyện vừa xảy ra.

Viên Nhất Kỳ thật sự vô cùng sợ hãi chính mình bị hiểu lầm, so với việc Thẩm Mộng Dao thẳng thắn mà chất vấn, nàng càng sợ hãi sự im lặng đến từ người này hơn.

Im lặng đồng nghĩa với việc đem mọi chuyện quy về thừa nhận, là một cách khác của việc âm thầm mà áp đặt một phán quyết nào đó lên một người. Chuyện ly hôn của các nàng cũng là từ sự im lặng của cả hai, mâu thuẫn lại chồng chất mâu thuẫn, cho đến một thời điểm, khi người trong cuộc chịu dừng lại mà nhìn nó, lúc đó dường như đã chẳng thể cứu vãn được nữa rồi.

Vậy nên trước khi mọi chuyện bị đẩy đến con đường kia, Viên Nhất Kỳ muốn chân thành mà cùng Thẩm Mộng Dao đưa ra lời giải thích.

Xe vừa dừng lại, Viên Nhất Kỳ một giây đều không thể đợi, dứt khoát tung cửa mà vào nhà.


"Dao Dao!"

Viên Nhất Kỳ gấp gáp gọi một tiếng, trên trán mồ hôi từng hàng đọng lại, lòng bàn tay cũng đồng dạng mà ướt đẫm.

Cửa nhà còn chưa vào sâu, Viên Nhất Kỳ ở trong sân vườn mà bắt gặp hình ảnh của Thẩm Mộng Dao.

Không biết có phải hay không đã thật lâu không được nhìn kĩ người vợ trên danh nghĩa của chính mình, để hiện tại, khi chính mình một lần nữa đặt mắt nghiêm túc mà nhìn đến, Viên Nhất Kỳ chợt cảm thấy người trước mắt nàng phá lệ mà xa lạ.

Rõ ràng chỉ qua ít ngày, nhưng Viên Nhất Kỳ bỗng nhiên cảm thấy thời gian đã trôi qua lâu lắm.

Thẩm Mộng Dao gầy hơn rất nhiều, ở khoảng cách này, Viên Nhất Kỳ mơ hồ mà cảm nhận được cảm giác dễ vỡ thoáng chốc mà xuất hiện trên người của Thẩm Mộng Dao.

Viên Nhất Kỳ dường như cảm thấy rằng, người trước mặt nàng là Thẩm Mộng Dao, chân chính là Thẩm Mộng Dao, nhưng thật giống như ở giây phút nào đó, người ấy chẳng còn là Thẩm Mộng Dao nữa.

Hết thảy đều thay đổi, lại dường như chẳng có bất cứ điều gì thay đổi.


"Dao Dao." Viên Nhất Kỳ gọi nhẹ một tiếng, cả người khuỵu gối xuống bên cạnh Thẩm Mộng Dao, "Bên ngoài rất lạnh, chị vào nhà đi, được không?"

Nhẹ nhàng như trước kia, Viên Nhất Kỳ đột nhiên cảm nhận được trái tim của chính mình không theo quy luật mà đập loạn, từng hồi từng hồi liên tục mà nhói lên.

Thẩm Mộng Dao nhìn Viên Nhất Kỳ một chút, sau đó bỗng nhiên lại nở một nụ cười, một nụ cười rạng rỡ như lần đầu tiên mà các nàng gặp mặt.

"Viên Nhất Kỳ, chị thật sự rất ghét em."

Trái tim Viên Nhất Kỳ hẫng đi một nhịp, nàng ngẩng đầu lên, lặng lẽ mà cùng Thẩm Mộng Dao đối diện.

"A..." Thẩm Mộng Dao thở hắt một tiếng, lại cũng không nhìn đến Viên Nhất Kỳ nữa.

Khoé mắt nàng đỏ ửng, giọng mũi cũng trở nên nặng nề hơn, tay không ngăn được mà siết chặt lại.

Thẩm Mộng Dao thật sự ghét bản thân chính mình ngay lúc này, vô cùng vô cùng chán ghét.

Nàng khi nhìn đến Viên Nhất Kỳ, dường như mọi sự nỗ lực mà mình xây dựng rất nhanh sẽ trở nên không còn ý nghĩa nữa, bức tường lạnh nhạt tưởng chừng đã vô cùng vững chắc, đến cuối cùng vẫn bị ánh nhìn này của Viên Nhất Kỳ một bước mà xô đổ.

"Dao Dao," Viên Nhất Kỳ bắt lấy bàn tay của Thẩm Mộng Dao, thấp giọng nói, "Chị nhìn em đi, chị lại một lần nữa mà nhìn em đi."

Viên Nhất Kỳ một lần lại một lần tìm kiếm sự tồn tại của chính mình trong đôi mắt của Thẩm Mộng Dao. Nàng muốn để Thẩm Mộng Dao cùng mình đối diện, khi đó nàng mới có thể an tâm mà cảm giác rằng chính mình thật sự vẫn đang được tồn tại.

Thẩm Mộng Dao hít thở thật sâu, lại cùng chính mình thoả hiệp, cuối cùng mới chậm rãi mà nhìn Viên Nhất Kỳ.

"Em cùng người kia một chút chuyện đều không có."

Viên Nhất Kỳ thở dài: "Chị cũng biết em đối với chị là như thế nào, sao có thể làm chuyện có lỗi với chị chứ."

"Chị khi đó đã ngay lập tức ngắt máy, chị biết em có bao nhiêu là lo lắng sao?"

Thẩm Mộng Dao một mực mà giữ im lặng, chỉ như vậy mà nhìn Viên Nhất Kỳ.

Qua một hồi, cảm nhận được lòng bàn tay của Viên Nhất Kỳ nắm lấy bàn tay nàng trở nên ẩm ướt vì căng thẳng, Thẩm Mộng Dao mới chậm chạp mà mở miệng.

"Em lo lắng? Em có điều gì có thể lo lắng đây?'

Viên Nhất Kỳ rất nhanh mà đáp: "Em sao lại không lo lắng chứ? Em thật sự lo lắng chị hiểu lầm."

"Hiểu lầm?" Thẩm Mộng Dao cười nhẹ, "Người kia là thật sự muốn cùng em ngủ, đúng đi?"

Viên Nhất Kỳ nhất thời không biết là như thế nào mà trả lời câu hỏi này của Thẩm Mộng Dao, nếu nói không đúng thì nó thật rõ ràng là một lời nói dối, Thẩm Mộng Dao một lời đều nghe không sót, nàng sao có thể lừa gạt một câu qua chuyện đây. Nhưng nếu nói đúng, nàng lại không đủ can đảm để thốt ra.

"Dao Dao..."

"Cho nên là đúng đi? Là thật mà muốn ngủ cùng em."

Thẩm Mộng Dao cười nói: "Cho nên có gì để hiểu lầm đây? Nó chẳng phải sự thật sao?"

"Nhưng mà em không đồng ý! Em còn cảnh báo cô ta đừng lại đến gần em rồi!"

Viên Nhất Kỳ trở nên gấp gáp, bàn tay của nàng siết lấy tay Thẩm Mộng Dao chặt thêm một chút nữa: "Em nói em đã có vợ rồi, em cùng cô ta nói em đã kết hôn!"

"Cho nên chị đừng như vậy mà nghĩ, chị đừng tức giận, em thật sự cùng cô ta một chút quan hệ đều không có!"

Thẩm Mộng Dao lắc nhẹ đầu: "Chị không tức giận."

Sau đó nàng lại gật đầu một cái: "Chị cũng tin rằng em và người kia một chút quan hệ cũng sẽ không phát sinh."

Nàng nhìn Viên Nhất Kỳ, dịu dàng mà nở một nụ cười.

"Chị đã qua độ tuổi để có thể vì một chuyện nhỏ như thế này mà tức giận rồi."

Thẩm Mộng Dao khẽ cười: "Chị tuyệt đối sẽ không náo một trận kẻ sống người chết, cũng sẽ không như một oán phụ mà oán hận em."

"Viên Nhất Kỳ," Nàng gọi một tiếng, nước mắt cuối cùng cũng nhịn không được nữa mà rơi xuống, "Chị thật sự mệt rồi, chúng ta buông tha nhau đi, được không?"


2.

Viên Nhất Kỳ hai mắt mở to mà nhìn Thẩm Mộng Dao, nàng lúc này sinh ra loại cảm giác sợ hãi mãnh liệt mà từ trước đến nay chưa từng có. Viên Nhất Kỳ mắt đều không dám chớp, nàng sợ ở một giây phút nào đó, người trước mặt mình sẽ đột nhiên mà biến mất.

"Chị..." Cổ họng giống như bị ai đó giữ chặt, Viên Nhất Kỳ chỉ kịp phát ra một tiếng, đoạn cuối cũng theo lý trí của nàng, đồng dạng mà biến mất.

"Bình tĩnh kỳ, chúng ta cứ như vậy mà đi theo trình tự pháp luật đi, tuân thủ nó."

Thẩm Mộng Dao hơi hé miệng, nàng nhanh chóng mà hít vào một ngụm khí, khó khăn mà trấn an chính bản thân mình, cuối cùng mới chậm rãi tiếp tục nói.

"Kết hôn là tự nguyện, vậy ly hôn cũng hay để nó thật hoà bình đi," Thẩm Mộng Dao nhắm mắt lại, giọng nói cũng vì khóc mà trở nên nghẹn ngào, "Viên Nhất Kỳ, chúng ta đến đây thôi."

Thật giống như một bộ phim đến hồi cao trào, nhân vật chính cùng người mình yêu nói lời từ biệt, cả hai tách nhau ra nhưng lại lưu luyến không nỡ, sau cùng lại không nhịn được mà tiếp tục ôm chầm lấy đối phương.

Nhưng giữa các nàng không phải là điện ảnh, các nàng là loại hiện thực còn day dứt hơn những thước phim kia ngàn vạn lần, là hiện thực mà không cách nào có thể hàn gắn được.


"Em không hiểu," Viên Nhất Kỳ nấc lên một tiếng, chăm chú mà nhìn gương mặt của Thẩm Mộng Dao, "Em cho đến cùng vẫn không hiểu được tại sao chúng ta nhất định phải ly hôn."

"Rõ ràng là một việc nhỏ như vậy, chị tại sao lại muốn cùng em ly hôn chứ?"

Nàng mím môi một cái, đè xuống tâm tình của chính mình, nói: "Nếu là chuyện em bỏ qua giờ đón Tiểu Thất, em không phải đã cùng chị nhận lỗi rồi sao?"

"Thẩm Mộng Dao, chị nếu không hài lòng em có thể cùng em nói mà, chúng ta cũng không phải chỉ có ly hôn mới có thể đem chuyện giải quyết."

Nhìn người trước mặt một lời cũng không đáp, Viên Nhất Kỳ cũng không vội vã mà cần đến đáp án, nàng chỉ là vô cùng kiên nhẫn mà đem những câu hỏi của chính mình đều hỏi ra một lần.

Viên Nhất Kỳ nói đến cuối cùng, trong lòng ngăn không được mà nhói lên một cái, lại không dám tiếp tục mà đối diện với Thẩm Mộng Dao.

"Chúng ta yêu đương hơn một năm, kết hôn ba năm, em biết thời gian như vậy đều không tính là dài, thậm chí nhìn qua còn cảm thấy rằng có phần rất gấp," Viên Nhất Kỳ hơi dừng lại, "Nhưng thời gian có dù là như thế nào, nó lại có ý nghĩa gì với chuyện em yêu chị chứ?"

"Em biết chính mình trong mắt chị cho đến hiện tại vẫn chưa đủ tốt, nhưng em có thể thuận theo ý chị, đem toàn bộ những tính xấu của chính mình đều sẽ sửa lại."

Viên Nhất Kỳ thấp giọng xuống: "Chị không thích em tuỳ hứng, muốn em lại trưởng thành hơn một chút, muốn em xem trọng hơn việc gia đình, em tất cả đều sẽ theo ý chị mà đổi."

"Vậy nên Thẩm Mộng Dao, chị có thể cho em một cơ hội nữa được không? Để em có thể đem lỗi lầm của chính mình hết thảy đều sửa lại?"

"Cho nên em thật sự không hiểu, chị đến một lý do cũng không cùng em nói, cứ như vậy mà nhẹ nhàng vứt ra một câu ly hôn, em phải ở đâu tìm ra đáp án đây?"

Cảm giác ẩm ướt trên gương mặt dường như lại quay về, Viên Nhất Kỳ nấc lên một tiếng, cảm giác nhịp tim của chính nàng đều đang dần mất đi quy luật, nhanh dần sau đó là siết chặt lại, khiến Viên Nhất Kỳ cảm thấy vô cùng khó thở.

"Thậm chí chị cùng em nói chị không yêu em nữa, chị để em biết rằng chị đã mất đi kiên nhẫn với em rồi," Viên Nhất Kỳ ngửa đầu một chút, nhanh chóng ngăn lại những cảm giác đang dâng trào trong lòng mình, lấy lại bình tĩnh mà nói, "Em nếu biết được lý do rồi, lại chẳng có gì để tiếp tục cố chấp nữa, em khi đó cũng sẽ không đến phiền chị..."


"Viên Nhất Kỳ.." Thẩm Mộng Dao mở miệng, "Ly hôn, có thật sự cần một đáp án cụ thể không?"

Nàng nhìn đôi đồng tử của Viên Nhất Kỳ giãn ra lại thu nhỏ, trong lòng ắt hẳn cũng đang rất phức tạp.

Thẩm Mộng Dao âm thầm mà đem trái tim của chính mình ngăn lại, để nó có thể yên tĩnh mà đập từng nhịp đều đặn, sau cùng mới có thể cùng Viên Nhất Kỳ nói chuyện.

"Nếu cả chị và em đều cảm thấy quá sức với cuộc hôn nhân này rồi, vậy thì nó có cần một lý do cụ thể không Viên Nhất Kỳ?"

"Nói chị dùng lý do em đến trễ để hợp lý hoá lời ly hôn cũng được, xem nó là chuyện nhỏ cũng được, đó toàn bộ đều là quyền của em."

Thẩm Mộng Dao nhíu mày một cái, ánh mắt chợt đổi, nàng chỉ lạnh nhạt mà nhìn Viên Nhất Kỳ.

"Nhưng chị hỏi em, đối với chị cùng Vũ Thần, em là thật sự có để tâm đến sao?"

Nét mặt Viên Nhất Kỳ thoáng thay đổi, nàng cùng Thẩm Mộng Dao cùng nhau đối diện, là lần đầu tiên, nàng rốt cuộc không thể từ trong mắt Thẩm Mộng Dao nhìn không thấy hình ảnh của chính mình, càng nhìn không được đến lòng của người này vốn đang suy nghĩ điều gì.

Xa lạ đến mức để Viên Nhất Kỳ cảm thấy việc hô hấp cơ bản của chính mình thật sự quá khó khăn.

"Em..."

"Không nói được?" Thẩm Mộng Dao hừ lạnh, "Em đến chính mình có đang thật sự để tâm vợ cùng con mình hay không đều không trả lời được, nhưng lại nói rằng em yêu chị, yêu gia đình em?"

"Viên Nhất Kỳ, em đến cùng là yêu cái gì chứ hả? Công việc của em đi?"

Thẩm Mộng Dao nói xong cũng nhịn không được nữa mà vung mạnh tay một cái, nàng bật người đứng dậy, một phút đều không muốn nhìn thấy Viên Nhất Kỳ.

Nàng cảm thấy nỗi buồn của chính mình buồn cười đến mức nước mắt cũng không cách nào rơi xuống được nữa, chỉ có trái tim âm ỉ mà nhói lên từng hồi là điều chứng minh nàng vốn dĩ là đang rất đau lòng.

Viên Nhất Kỳ nhìn Thẩm Mộng Dao vừa muốn đi liền gấp gáp mà đứng lên, hai bước đã bắt được bàn tay của Thẩm Mộng Dao.

"Dao Dao..."

Tình cảnh dường như lại trở lại giống như ở luật sở ngày hôm đó, nhưng lần này Thẩm Mộng Dao là vô cùng dứt khoát rút tay mình ra khỏi bàn tay của Viên Nhất Kỳ, chính mình lại tiếp tục mà đi tiếp, một chút cũng không quan tâm đến người ở phía sau.

"Thẩm Mộng Dao!"

Viên Nhất Kỳ hô to một tiếng, sải bước mà chạy đến, chính mình chặn ở trước mặt Thẩm Mộng Dao.

"Chị không thể nghe em nói sao?"

Nàng than khẽ: "Chị sao còn nghi ngờ về tình cảm của em chứ?"

"Em chắc chắn?" Thẩm Mộng Dao dừng lại bước chân, ngẩng đầu mà nhìn Viên Nhất Kỳ.

Nàng nhìn người trước mặt, bất giác mà nở một nụ cười, một nụ cười mang đầy vẻ trào phúng.

"Em mỗi ngày đều sẽ cùng chị nói bận, chị muốn cùng em nói chuyện em cũng sẽ bận, chị muốn cùng em chia sẻ công tác em đều sẽ không kiên nhẫn, chị công tác mệt đến mức chỉ muốn về đến nhà hỏi em rằng em có thể hay không ôm chị một cái," Thẩm Mộng Dao bật cười, "Nhưng em khi đó đều sẽ không ở nhà, em mỗi lần đều là công tác, mỗi một lần đều là dự án."

Thẩm Mộng Dao một chút cũng không muốn lại để ý đến cảm giác của người trước mặt, nàng nói được một chuyện, nhịn không được mà lại nói thêm một chuyện khác.

"Em như vậy với chị, chị có thể lại âm thầm mà nhẫn nhịn em, lại đợi em thêm một thời gian, lại để em có không gian trưởng thành, nhưng em như vậy với Vũ Thần, em để chị phải như thế nào đây Viên Nhất Kỳ?"

Thẩm Mộng Dao lạnh lùng mà nhìn Viên Nhất Kỳ.

"Vũ Thần là con em, em mỗi ngày đều nói con gái bảo bối, nhưng em có thật sự xem con bé là bảo bối không?"

"Chị một khi đi công tác rồi, điện thoại vừa đóng lại cũng không ai nhắc nhở em đến đón con bé, em đều sẽ không nhớ chính mình vốn dĩ có một đứa con gái!"

Thẩm Mộng Dao thở mạnh một tiếng, ở phút giây nào đó, nàng cảm thấy người trước mặt thật chán ghét.

"Thậm chí ở thời điểm Vũ Thần sốt cao đến mơ hồ rồi, còn không quên nói muốn nhìn thấy mami, muốn em có thể một lần mà xuất hiện ở bên cạnh con bé, nhưng em đến một cuộc gọi cũng không nhấc máy, trợ lý cùng chị nói Viên Tổng bận rồi."

Thẩm Mộng Dao càng nói càng uất ức, nói đến Vũ Thần chínhh là chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng nàng, kiên cường ban đầu cũng đã sớm không thấy, cứ như vậy mà ở trước mặt Viên Nhất Kỳ rơi nước mắt.

"Viên Nhất Kỳ, công ty em cần em em sẽ ngay lập tức mà có mặt, nhưng chị thì sao, con gái em thì sao? Lúc mẹ con chị cần em, em ở đâu vậy?"


3.

Gió vẫn liên tục mà thổi mạnh, chiếc váy Thẩm Mộng Dao mặc trên người lại mỏng manh, thổi qua đã lất phất mà bay lên.

Viên Nhất Kỳ vẫn luôn cảm thấy Thẩm Mộng Dao thật xinh đẹp, cũng thật dịu dàng, là ở bất cứ thời điểm nào cũng luôn cảm thấy là như vậy.

Cho đến hiện tại, khi mọi việc dần bị đưa đến bờ vực đổ vỡ, Viên Nhất Kỳ mới chân thật mà nhìn thấy một mảnh gai góc trên người Thẩm Mộng Dao.

Nhưng nàng cũng không thể trách được dù chỉ là một lời, bởi vì toàn bộ gai nhọn mà nàng nhìn thấy, nguyên nhân đều xuất phát từ chính bản thân nàng.

Viên Nhất Kỳ không dám gương mặt ướt đẫm nước mắt của Thẩm Mộng Dao, nàng sợ chính mình sẽ nhịn không được mà ôm Thẩm Mộng Dao vào lòng. Cho nên cuối cùng, Viên Nhất Kỳ chỉ đem đầu cúi thấp xuống, nghiến chặt răng mà giữ lại tiếng khóc của chính mình.

"Em xin lỗi..."

Một câu xin lỗi là không đủ, Viên Nhất Kỳ biết điều đó, nhưng nàng lại chẳng thể làm gì khác ngoài việc cùng Thẩm Mộng Dao nói ra lời này.

Thật thất bại.

Viên Nhất Kỳ ở trong lòng tự giễu một câu, vậy mà nàng vẫn luôn cho rằng chính mình vẫn đang làm rất tốt, chính mình chuyện gì cũng không sai, chính mình đã đối xử thật tốt với gia đình này.

Nhưng cuối cùng thì sao chứ?

Cho nên ly hôn như vậy, là nàng xứng đáng đúng không?


"Không cần phải nói xin lỗi, chuyện đều đã xảy ra rồi."

Thẩm Mộng Dao đưa tay chậm rãi lau đi nước mắt trên gương mặt mình, lại điều chỉnh một chút nhịp thở của chính mình.

"Chúng ta nhìn về tương lai mà bước tiếp đi, đừng hối hận những chuyện đã qua nữa."

Nàng nói: "Viên Nhất Kỳ, ly hôn là cách giải quyết tốt nhất của chúng ta rồi."

Thẩm Mộng Dao vừa dứt lời, trong lòng Viên Nhất Kỳ mãnh liệt mà chấn động. Nàng làm sao có thể đây, làm sao có thể xem nó là cách giải quyết tốt nhất chứ, nếu là ly hôn rồi, nàng phải làm sao đây...

Viên Nhất Kỳ có thật nhiều câu hỏi, nhưng lời ở cổ họng nàng đánh một vòng sau cùng cũng chẳng thể được thốt ra. Viên Nhất Kỳ ngẩng đầu, nàng lại lắc đầu mạnh một cái.

"Em... Chị..."

"Thẩm Mộng Dao..."

Đại não trở nên trống rỗng, Viên Nhất Kỳ thời khắc này bỗng nhiên không thể dùng lời nói của chính mình mà nói chuyện bình thường cùng Thẩm Mộng Dao. Nàng cảm thấy cổ họng mình ứ nghẹn, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ có thể khó khăn mà gọi ra tên của người trong lòng.


"Viên Nhất Kỳ, em là thật sự yêu chị hay là chỉ thói quen có một người tồn tại trong cuộc sống của em đây?"

Nàng đã ngừng khóc, chính mình cũng đã trở nên phần nào bình tĩnh. Thẩm Mộng Dao lại nhìn Viên Nhất Kỳ, tia tình cảm vừa nhen nhóm lên cùng cảm giác không nỡ đã ngay lập tức mà bị nàng dập tắt.

"Em nếu cảm thấy thật ra chị chỉ là một thói quen trong cuộc sống của em, cảm thấy ngay lập tức vẫn chưa có cách nào đem chị loại bỏ đi thật sạch sẽ, vậy thì cũng không sao cả," Thẩm Mộng Dao cười nhẹ, "Đợi lại qua thêm một thời gian, em sẽ có thể đem chị quên đi mà thôi."

"Thói quen mà, vốn dĩ đều có thể sửa được."

Lời nói của Thẩm Mộng Dao rất khẽ, theo gió mà đi vào tai Viên Nhất Kỳ, thổi đến lòng nàng đều đang dần thoát nhiệt, từng trận mà run lên.

Thẩm Mộng Dao cùng nàng nói những lời này, đối với nàng thật sự là tàn nhẫn.

"Nhưng nếu em nói chính mình yêu chị thì sao?" Viên Nhất Kỳ hơi nghẹn lại, "Em nói em yêu chị, chị sẽ tin sao?"

"Em biết chính mình hiện tại dù có nói đến khàn giọng, lại ở đây khóc hết nước mắt chỉ để chứng minh em yêu chị thì chị nhất định cũng sẽ cảm thấy em không đáng tin cậy."

Viên Nhất Kỳ hít một hơi thật sâu, ánh mắt cũng trở nên thật nghiêm túc mà nhìn Thẩm Mộng Dao..

"Em làm niềm tin của chị sụp đổ là lỗi của em, không chu toàn gia đình cũng là lỗi của em, em hiện tại cũng sẽ không ngay lập tức mà cầu chị có thể tha lỗi cho em, xem chuyện như chưa từng xảy ra."

"Nhưng em mong rằng chị có thể lại cho em một cơ hội, lại nhìn em một lần, em sẽ đem lỗi lầm của chính mình sửa đổi, cũng sẽ để chị thấy em đối với chị, với tình cảm của chúng ta là thật sự chân thành."

Viên Nhất Kỳ tìm kiếm đến bàn tay của Thẩm Mộng Dao, dùng bàn tay của chính mình bao trọn tay người kia.

"Thẩm Mộng Dao, bình tĩnh kỳ của chúng ta hãy để nó thật sự mà làm đúng nghĩa vụ của nó, được không?"


4.

Trong đầu của Thẩm Mộng Dao vụt ra một câu: Bình tĩnh kỳ có mục đích hoà hoãn mâu thuẫn hôn nhân...

Thẩm Mộng Dao mím môi, ánh mắt nhìn bàn tay mình được Viên Nhất Kỳ nắm lấy, lại rất nhanh mà đặt lại ánh mắt lên người của người kia.

Viên Nhất Kỳ đối với chuyện xoa dịu nàng vẫn luôn là sở trường. Các nàng từ trước đến nay cãi nhau đều không thể kéo dài quá một tuần, bởi vì Viên Nhất Kỳ đều sẽ rất nhanh chóng mà đến cùng nàng hoà giải, hoặc là đưa ra một bậc thang, để nàng phát ra lời chủ động hoà giải.

Nhưng dù là như thế nào, mâu thuẫn yêu đương các nàng đều cảm thấy rất nhỏ, qua loa một hai câu đều sẽ nhanh chóng mà đem chuyện đều giải quyết.

Đến khi kết hôn thói quen qua loa kia vẫn còn đang tiếp diễn, nhưng Viên Nhất Kỳ đã mất đi tính cách chủ động đưa ra hoà giải, thay đổi bằng một cách thức khác. Vậy nên các nàng dù mâu thuẫn đến mức nào, kết quả đều sẽ ở trên giường rất nhanh đều có thể giải quyết. Đều nói đầu giường cãi, cuối giường hoà, các nàng những năm đầu kết hôn đều là như vậy.

Cho nên hiện tại, khi chính mình cảm thấy lại không thể tiếp tục như vậy nữa, mâu thuẫn nhất định phải toàn bộ đểu gỡ ra, để chính mình có thể nghiêm túc mà giải quyết triệt để nó, thì hồi chuông cảnh báo đã chạm đến ngưỡng reo vang.

Bởi vì mâu thuẫn quá nhiều, là không biết nên từ đâu mà giải quyết.

Cho nên nàng quyết định ly hôn.

Và hôm nay, Viên Nhất Kỳ dường như trở về giống như em ấy của những năm trước, trở lại cùng nàng làm hoà.


"Viên Nhất Kỳ."

Thẩm Mộng Dao cảm thấy lồng ngực mình nặng nề, gọi tên một chút cũng cảm thấy rằng quá sức đối với nàng.

"Em trở về đi."

Bàn tay của Viên Nhất Kỳ không ngừng truyền đến độ ấm, nhưng Thẩm Mộng Dao cũng lựa chọn mạnh mẽ đem tay mình rút ra.

"Chị hiện tại không muốn nhìn thấy em, cũng sẽ không thể cho em bất cứ đáp án nào mà em mong muốn được."

Nàng ở trong lòng âm thầm thở dài, nhắm mắt lại để chính mình không nhìn được đến gương mặt đang chuyển sang thất vọng của Viên Nhất Kỳ.

"Vậy nên em sớm một chút mà trở về đi thôi."

Nàng nói xong hơi nghiêng người nhẹ một chút, sát vai Viên Nhất Kỳ mà bước qua.


Viên Nhất Kỳ cảm nhận được rõ ràng độ ấm của Thẩm Mộng Dao đang mỗi lúc một xa hơn. Nàng giống như đang nỗ lực bắt lấy một niềm hi vọng vốn dĩ vô hình, cho đến cuối cùng, hi vọng là bắt không được, còn biết được rằng nó vốn dĩ từ đầu đã không tồn tại, là nàng tự nỗ lực vô ích mà thôi.

"Thẩm Mộng Dao."

Viên Nhất Kỳ đưa lưng về phía Thẩm Mộng Dao, nàng cũng biết Thẩm Mộng Dao chưa đi được bao xa, mà một tiếng này người kia cũng đã dừng lại.

Nàng hít lấy một ngụm khí lớn, bỏ qua do dự, gạt hết đắn đo, đem những đau nhức trong lòng đều xem nhẹ, mới thật sự mà mở miệng đem lời hỏi ra.

Viên Nhất Kỳ nói: "Cùng em kết hôn, chị cho đến hiện tại có một lần nào cảm thấy hối hận chưa?"

Ở phía sau lưng Viên Nhất Kỳ qua thật lâu cũng không có tiếng đáp lại. Nàng đợi rồi lại đợi, cuối cùng vẫn không đợi được đến câu trả lời của Thẩm Mộng Dao.

Mãi cho đến khi cánh cửa nhà bên trong được kéo ra một tiếng rồi rất nhanh bị đóng lại, Viên Nhất Kỳ vẫn không nghe được lời hồi đáp của người kia.

Viên Nhất Kỳ bật cười thành tiếng, ở trong lòng cũng đã có câu trả lời cho câu hỏi của chính mình.

Im lặng, đôi khi chính là một lời thừa nhận âm thầm.


---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top