Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

Theo lệnh từ ba mẹ Viên, Viên Nhất Kỳ hôm nay đưa Viên Vũ Thần về nhà một chuyến.

Sau vụ việc ngoài ý muốn ở nhà trẻ, Thẩm Mộng Dao cuối cùng để con gái mình đổi sang một nhà trẻ khác, mà lần này, vị trí nhà trẻ lại gần với nơi làm việc của Viên Nhất Kỳ.

Ly hôn đến tháng thứ tư, mọi chuyện giống như chẳng có gì thay đổi quá nhiều, các nàng vẫn cứ như vậy mà tiếp tục với cuộc sống của chính mình, ai cũng không lại can thiệp vào cuộc sống của ai nữa.

Viên Nhất Kỳ sau cơm tối một mình trở ra vườn, tìm một chỗ mà ngồi xuống.

Ở trong nhà tiếng cười đùa trẻ con cùng tiếng cười hạnh phúc của người lớn liên tục vang lên, không khí đột nhiên mà trở nên nô nức.

Viên Nhất Kỳ đánh một cái rùng mình, gió vừa rồi thổi qua một đợt, để nàng chân thật mà cảm nhận được không khí mùa đông đang đến gần.

Nhiều năm trước khi vừa cùng Thẩm Mộng Dao kết hôn, năm đầu tiên cùng nhau trải qua Giáng Sinh, Thẩm Mộng Dao vẫn còn đang mang thai Tiểu Thất.

Thai phụ tháng lớn rồi đi lại cũng không dễ dàng, cơ thể còn xuất hiện tình trạng sưng phù, nhìn đều cảm thấy được không thoải mái. Mà đó cũng là lần đầu tiên Viên Nhất Kỳ nhìn thấy được một mặt không mấy tự tin trên người Thẩm Mộng Dao.

"Viên Nhất Kỳ, chúng ta rất lâu rồi không..."

"Thẩm Mộng Dao." Viên Nhất Kỳ chủ động lên tiếng cắt ngang lời Thẩm Mộng Dao, nàng biết người này là đang nghĩ đến chuyện gì, "Chị đang mang thai."

Thẩm Mộng Dao vội vàng xoay người lại, hoàn toàn mà đối mặt với Viên Nhất Kỳ.

"Em đừng viện cớ, rõ ràng là em không muốn!"

Viên Nhất Kỳ buồn cười: "Chị sao lại nghĩ vậy? Em ở đâu không muốn rồi?"

"Em nơi nào đều không muốn!" Thẩm Mộng Dao hừ một tiếng, "Em ghét bỏ chị, Viên Nhất Kỳ!"

"Sinh con rồi chị có lẽ sẽ thay đổi rất nhiều, đều trở nên không còn xinh đẹp nữa."

"Sao có thể." Viên Nhất Kỳ gắt nhẹ, "Chị lúc nào cũng xinh đẹp cả."

Viên Nhất Kỳ nói xong cũng không nghĩ nhiều mà nhích lại gần Thẩm Mộng Dao, tay vừa đưa ra đã đem vợ mình ôm trọn vào lòng. Nói là ôm trọn, chính là ở giữa còn có sự hiện diện vô hình của bảo bối sắp được chào đời.

"Em sao có thể ghét bỏ chị đây Thẩm Mộng Dao, em đời này đều sẽ không ghét bỏ chị."

Thẩm Mộng Dao đôi mắt phiếm hồng, nàng nhìn Viên Nhất Kỳ, đôi môi mím chặt không phát ra lời.

Viên Nhất Kỳ chớp chớp mắt, cười khẽ mà hôn lên trán của Thẩm Mộng Dao.

"Không cần nghĩ đến những chuyện đó, chị dù có như thế nào thì em vẫn sẽ yêu chị."

Nàng bật cười thành tiếng, dùng ngón tay chạm nhẹ một chút lên cánh mũi Thẩm Mộng Dao, thì thầm: "Yêu giống như là lần đầu tiên em gặp chị."


"Mami!"

Viên Vũ Thần từ phía sau bước đến, đôi tay vòng quay vai câu lấy cổ của Viên Nhất Kỳ, cả cơ thể bé nhỏ đều dính sát vào người mami.

Vì Viên Nhất Kỳ đang ngồi, tư thế này của Viên Vũ Thần hoàn toàn mà ôm lấy Viên Nhất Kỳ, gương mặt ở trẻ con áp sát vào mặt nàng, thật sự có loại hạnh phúc khó nói thành lời.

"Sao lại ra ngoài rồi, bị lạnh rồi phải làm sao bây giờ?"

"Nhớ mami!" Viên Vũ Thần hôn lên má Viên Nhất Kỳ một cái, "Nhớ rất nhiều!"

Viên Nhất Kỳ hơi xoay người, nàng ôm lấy Vũ Thần rồi nhấc bổng lên, ôm chặt ở trong lòng.

"Không phải là cùng bà chơi chán rồi mới tìm mami sao?"

"Mới không có."

Bé con tựa đầu lên vai nàng, nũng nịu mà cọ mấy cái giống như đang lấy lòng.

Viên Nhất Kỳ xoa đầu Viên Vũ Thần, cảm thấy sinh con gái chính là tốt.


"Con đưa Tiểu Thất trở về đi, cũng muộn rồi." Mẹ Viên từ trong nhà đi ra, đem áo khoác đưa đến cho Viên Nhất Kỳ.

"Mặc ấm một chút, đừng sinh bệnh."

Viên Nhất Kỳ gật đầu một cái, đặt Viên Vũ Thần xuống sau đó nhận lấy áo khoác từ tay mẹ mình. Áo còn chưa mặc hoàn chỉnh, mẹ Viên lại tiếp tục nói.

"Con bệnh rồi cũng không còn sức theo đuổi con dâu mẹ nữa, đến lúc đó người chạy mất rồi mẹ biết ở đâu tìm."

"Mẹ!"

Viên Nhất Kỳ nâng giọng lên, quan tâm thì được rồi, có cần phải như vậy không.

"Ở đây còn có Tiểu Thất, mẹ đừng nhắc mấy chuyện đó."

Mẹ Viên lườm Viên Nhất Kỳ một cái, khinh thường mà chậc lưỡi: "Còn biết còn có con gái sao? Con nếu biết sớm một chút cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy."

Bà trách móc xong thì thở dài một tiếng: "Sớm một chút làm hoà đi, mẹ đều nhìn không nổi nữa rồi."

"Con cũng muốn như vậy," Viên Nhất Kỳ cười khổ, "Nhưng chị ấy giống như còn rất kiên quyết."

Viên Vũ Thần nghịch lấy góc áo của Viên Nhất Kỳ đến say mê, một chút cũng không để ý đến hội thoại của hai người lớn này.

Mẹ Viên muốn nói tiếp nhưng nghĩ rồi lại thôi, trẻ con đều ở đây, lại nói nữa sẽ không hay, bà vẫn nên đợi một ngày gọi riêng Viên Nhất Kỳ cùng Thẩm Mộng Dao ra nói chuyện thì hơn.

"Vậy trở về đi."

Bà phất tay một cái, lại nói: "Giữ gìn sức khoẻ, cả ba người các con."

Viên Nhất Kỳ cười đáp lại một tiếng vâng, sau đó cúi người ôm lên Viên Vũ Thần, đem quần áo chỉnh lại một chút rồi xoay người trở về.

Nhìn bóng lưng Viên Nhất Kỳ rời đi mỗi lúc một xa, trong lòng mẹ Viên bỗng xuất hiện cảm giác nôn nao khó tả.

Hoá ra con gái bà đều đã lớn như vậy rồi, Viên Nhất Kỳ hiện tại đã thật sự là một người trưởng thành, có thể lo cho chính mình, cũng đồng thời có cho mình một gia đình nhỏ. Sau nhiều năm như vậy, bà cuối cùng cũng có thể chân thật mà cảm nhận được đến cảm giác này.

Giống như chăm sóc cho một đứa trẻ lâu rồi, bà đã sớm giữ thói quen quan tâm đến từng chuyện nhỏ nhặt nhất mà Viên Nhất Kỳ trải qua, quen với việc quan tâm đến từng cảm xúc biến hoá của Viên Nhất Kỳ, quen nhìn con gái bà vui buồn đều sẽ cùng bà nói... Hiện tại nhìn đến cách Viên Nhất Kỳ đem cảm xúc của chính mình đều che giấu đến thuần thục như vậy, trong lòng bà vẫn khó mà nói rõ chính là cảm giác gì.

"Mẹ vốn dĩ chỉ cần con hạnh phúc, đó mới là điều quan trọng nhất đối với mẹ."


2.

Buổi chiều nghe Thẩm Mộng Dao nói rằng chính mình buổi tối có việc bận, là luật sở tổ chức liên hoan chúc mừng cho vụ kiện lớn nào đó, cho nên chỉ để Viên Nhất Kỳ cùng Viên Vũ Thần trở về nhà.

Viên Nhất Kỳ đôi khi cảm thấy vận khí của mình rất tốt, tình cờ trên đường trở về cũng có thể bắt gặp được vợ cũ liên hoan kết thúc.

Thẩm Mộng Dao cùng với các đồng nghiệp đứng trước cửa nhà hàng, xem dáng vẻ giống như đang đợi xe đến.


Viên Nhất Kỳ lái xe dừng lại bên vệ đường, thông qua khung cửa kính mà thu lại hình ảnh của Thẩm Mộng Dao vào trong ánh mắt.

Thẩm Mộng Dao thật sự quá đỗi xinh đẹp, cho dù đã trải qua ngần ấy năm, Viên Nhất Kỳ vẫn luôn như vậy mà cảm thán.

Tựa như ở ánh mắt đầu tiên, nàng đã phải lòng Thẩm Mộng Dao.

Viên Nhất Kỳ nhìn Thẩm Mộng Dao nở một nụ cười rạng rỡ, có vẻ là đang nói đến thắng lợi của ngày hôm nay, nàng còn nhìn được Thẩm Mộng Dao mấp máy môi nói một câu cảm ơn.

"Cười lên vẫn là rất xinh đẹp mà." Nàng thì thầm một câu, sau đó vẫn ngẩn người mà ngắm nhìn người trong lòng thêm một chút.

Điện thoại trong túi bất chợt rung lên, Viên Nhất Kỳ vội vã đem nó lấy ra, sợ rằng sẽ đánh thức đến con gái đang ngủ say ở hàng ghế phía sau.

"Có chuyện gì sao?"

"Muốn hỏi cậu một chút vấn đề công việc, cậu có thời gian chứ?"

Đầu dây bên kia nói xong thì im lặng một chút chờ đợi câu trả lời của Viên Nhất Kỳ.

"Để hôm khác đi," Viên Nhất Kỳ vừa nói vừa nhìn lên kính chiếu hậu, nhìn thấy gương mặt ngủ say của con gái làm lòng nàng cũng trở nên thật dịu dàng, "Hôm nay mình có chút việc bận."

"Bận sao?" Tả Tịnh Viện bất ngờ hỏi lại một câu, bình thường nói về công việc chưa bao giờ thấy người này bận, hiện tại đổi tính?

Tả Tịnh Viện do dự một lúc, hỏi: "Cậu hiện tại đang làm gì?"

Đầu dây bên kia đầu tiên là truyền đến một tiếng cười khẽ, sau đó là giọng nói của chủ nhân thoải mái vang lên:

"Mình đang ngắm cảnh." Bên kia dừng lại một chút, "Vì không phải lúc nào cũng có thể nhìn đến cảnh xinh đẹp như vậy, muốn tham lam mà ngắm lâu hơn một chút."

"Có hứng như vậy sao Viên Tổng."

Tả Tịnh Viện bật cười: "Vậy khi nào có thời gian lại liên hệ mình, chuyện công việc trước mắt cũng không gấp."

Nàng ban đầu nghe xong vốn dĩ muốn trêu ghẹo thêm một câu, nhưng nghĩ lại Viên Nhất Kỳ những ngày gần đây tâm trạng đều không tính là tốt, làm việc đều là một bộ không có tinh thần. Vậy nên hiện tại có thể ra ngoài ngắm cảnh đã là tiến bộ hơn rất nhiều rồi, nàng cũng không muốn quấy rầy lâu, vẫn là để Viên Nhất Kỳ có không gian riêng đi thôi.

Viên Nhất Kỳ chỉ "ừ" nhanh một tiếng sau đó cũng tắt máy, điện thoại lại trở về yên lặng.

Vì thời tiết đang dần chuyển sang đông, gió ở bên ngoài khung cửa kính đã thổi mạnh mẽ hơn rất nhiều, ven đường có mấy gốc cây lớn đang dần dần mà bước vào kì thay lá, rơi rụng xuống khắp lề đường.

Thẩm Mộng Dao đứng ở giữa đám người trông vô cùng nổi bật, cười rộ lên lại giống như mặt trời chiếu rọi giữa mùa đông đầy ảm đạm, nhìn thêm một chút lại ngăn không được mà rung động.

Viên Nhất Kỳ cũng vì vậy mà bất giác nở một nụ cười.

Nàng thật sự rất muốn ôm Thẩm Mộng Dao một cái, là ngay hiện tại, là ở thời khắc này... Nhưng lại giống như hết thảy thật sự rất xa vời.

Xoay người nhìn gương mặt ngủ say của Tiểu Thất, lại ngẩng đầu nhìn gương mặt đầy tươi tắn của Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ đồng thời cảm nhận được ngọt ngào xen lẫn chua xót.

Các nàng trước kia vốn dĩ vẫn là một gia đình hạnh phúc. Cho nên bắt đầu từ khi nào, mọi thứ lại trở nên như vậy chứ?

Viên Nhất Kỳ đưa tay chạm sáng màn hình, mở khoá, sau cùng là gọi đi một cuộc điện thoại.

Bên tai Viên Nhất Kỳ vang lên liên tục những tiếng chuông chờ đợi. Tại hồi chuông thứ ba, giọng nói dịu dàng nàng vẫn luôn chờ mong cuối cùng cũng vang lên.

"Viên Nhất Kỳ?" Giọng nói của Thẩm Mộng Dao rất nhỏ, dù rằng đã cố gắng nâng cao âm thanh hơn một chút, nhưng nàng vẫn nghe được tiếng tạp âm ồn ào đến từ bên kia.

"Ừm." Viên Nhất Kỳ mang theo giọng mũi mà phát ra một tiếng.

"Dao Dao..."

Điện thoại ở trong tay nàng siết chặt hơn một chút, lại nhìn thấy từ phía xa Thẩm Mộng Dao hơi xoay người lại, đồng thời thông qua điện thoại nghe được đến giọng nói của một người đồng nghiệp trong luật sở cất giọng hỏi thăm: "Luật sư Thẩm, chị có việc bận sao? Điện thoại tình yêu gọi đến rồi?"

Người kia vừa nói xong không khí cũng trở nên hân hoan đến khác thường, mọi người bắt đầu thay nhau trêu chọc Thẩm Mộng Dao.

Cũng phải, chuyện các nàng ly hôn cũng không được mấy người biết đến, đồng nghiệp luật sở hẳn là vẫn cho rằng các nàng vẫn đang rất hạnh phúc.

Thẩm Mộng Dao cũng không đáp lại những lời trêu ghẹo đó, nàng tiến thêm mấy bước chân rời khỏi đám đông đang trò chuyện nô nức, tách ra một góc mà trả lời điện thoại Viên Nhất Kỳ.

"Em vừa rồi nói gì vậy?"

"Em nói, chúc mừng chị." Tông giọng của Viên Nhất Kỳ đột nhiên biến thấp lại, giống như lời thì thầm mà phát ra khỏi cổ họng, "Chị hôm nay trông ngầu lắm."

Thẩm Mộng Dao cười rộ lên, Viên Nhất Kỳ ở phía xa cũng nhìn được bã vai của người này run lên nhè nhẹ, sau đó nghe thấy Thẩm Mộng Dao nói: "Cảm ơn em."

Lời cảm ơn không biết từ khi nào lại xa xỉ đến vậy, Viên Nhất Kỳ hốc mắt nóng lên một chút, ậm ừ không thể phát ra tiếng.

"Em còn có chuyện gì sao?" Thẩm Mộng Dao lên tiếng hỏi, sau đó nhớ đến gì đó lại tiếp tục, "Vũ Thần đã ăn qua cơm tối chưa?"

"Đã ăn qua rồi, em cùng Tiểu Thất đều ăn qua."

"Hôm nay Tiểu Thất rất ngoan, em đưa con bé về nhà ba mẹ..." Viên Nhất Kỳ hơi dừng lại, nàng nhịn lại những cảm xúc bối rối trong lòng, nhỏ giọng nói tiếp, "Con bé hôm nay lại hỏi em khi nào sẽ lại được đến khu vui chơi, đều lâu như vậy rồi còn chưa đi."

"Dao Dao, đợi chị có thời gian, một nhà ba người chúng ta cùng nhau đi một lần khu vui chơi nhé, được không?

Bên kia chỉ vang lên tiếng hít thở đều đều, Viên Nhất Kỳ đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ cẩn thận hít vào từng ngụm khí nhỏ, nàng căng thẳng mà chờ đợi câu trả lời từ người bên kia.

Có lẽ vì khoảng cách có chút xa nên Viên Nhất Kỳ vẫn không thể nhìn đến từng chi tiết nhỏ trên gương mặt của Thẩm Mộng Dao. Nàng chỉ nhìn thấy được người kia dần dần đem đầu cúi thấp xuống, một tay giữ lấy điện thoại, tay còn lại được giấu vào trong lớp áo khoác, nhìn không ra đang nghĩ gì.

"Nói sau đi."

Thẩm Mộng Dao lại nói: "Trước mắt chị vẫn chưa có dự định đó, thời gian vẫn chưa thể sắp xếp được, không thể nói trước với em."

Viên Nhất Kỳ cổ họng nghẹn lại một chút, lại tỏ ra bình tĩnh mà đáp lại: "Được, chuyện này đợi chị có thời gian lại nói."

Lần trước Thẩm Mộng Dao cũng như vậy mà hỏi ra câu này, còn chưa đợi nàng trả lời Thẩm Mộng Dao đã chủ động đem điện thoại ngắt đi. Cho đến lần này, lại một lần nữa đem việc này nói lại, Thẩm Mộng Dao cũng chỉ để lại cho nàng ba chữ "nói sau đi". Nàng biết, đây là một câu từ chối khéo léo của Thẩm Mộng Dao.

Chuyện của các nàng, luôn day dưa và dang dở như vậy.


3.

"Thẩm luật sư, xe đến rồi, chúng tôi trở về trước nhé."

Có lẽ là một cậu thanh niên trong luật sở hô lên, giọng nói lớn đến truyền qua ống nghe điện thoại nàng vẫn còn nghe đến rất rõ ràng.

"Được rồi, mọi người về đi." Thẩm Mộng Dao che lại ống nghe, phất tay ra hiệu tạm biệt mọi người.

Mọi người lục tục lên xe rời đi, đám người vừa rồi còn vô cùng nô nức, chớp nhoáng chỉ còn lại Thẩm Mộng Dao.

Viên Nhất Kỳ vẫn rất kiên nhẫn mà giữ điện thoại, chờ đợi màn tạm biệt của Thẩm Mộng Dao đã hoàn thành, mới chủ động mà gọi Thẩm Mộng Dao.

"Dao Dao."

"Ừ?"

"Chị ở bên ngoài sao? Em đến đón chị được chứ?"

Thẩm Mộng Dao rõ ràng mà chần chừ, nàng im lặng một lúc cũng không phát ra tiếng.

"Dao Dao?" Nàng dù rằng đã chuẩn bị thật tốt tâm lý, nhưng vẫn sợ hãi rằng Thẩm Mộng Dao sẽ từ chối chính mình.

"Em hiện tại đang trên đường trở về, chị có thể gửi địa chỉ cho em, em sẽ đến đón chị."

"Không cần phiền phức như vậy, chị đón xe về là được."

"Không phiền, em dù sao cũng sẽ đưa Tiểu Thất về nhà, rất tiện."

Viên Nhất Kỳ thật sự còn rất kiên trì, liên tục mà đưa ra đề nghị, trong lòng lại cầu mong Thẩm Mộng Dao nhanh một chút mà đồng ý.

"Vũ Thần ở đó sao? Chị tại sao không nghe tiếng con bé?" Thẩm Mộng Dao cau mày, nàng từ đầu đến giờ đều cùng Viên Nhất Kỳ nói chuyện, rõ ràng biết rằng hôm nay con gái cùng với Viên Nhất Kỳ ra ngoài, nhưng nàng lại hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Vũ Thần ngay lúc này.

"Con bé ngủ rồi," Viên Nhất Kỳ chậm rãi nói, "Có lẽ là vì chơi một ngày mệt mỏi, lúc nãy còn ngủ trên tay em."

"Vậy em để Vũ Thần..."

"Thẩm Mộng Dao," Viên Nhất Kỳ cắt ngang lời mà Thẩm Mộng Dao muốn nói, chủ động mà nói, "Để em đưa chị về nhé? Một lần này thôi."

Lời từ chối đến bên miệng cuối cùng vẫn là bị Thẩm Mộng Dao nuốt trở về, nàng đến hiện tại vẫn không thể hoàn toàn mà xem nhẹ đi cảm xúc của Viên Nhất Kỳ. Chỉ cần người kia lại tỏ ra một chút buồn bã, một chút thất vọng, vậy thì Thẩm Mộng Dao sẽ rất nhanh mà cảm thấy do dự.

Khi bản thân yêu một người trở thành một thói quen, nó sẽ trở nên rất khó thay đổi.

Thẩm Mộng Dao đối với Viên Nhất Kỳ là như vậy. Nàng đã hình thành thói quen lắng nghe cảm xúc của Viên Nhất Kỳ, thói quen yêu thương Viên Nhất Kỳ, thậm chí là thói quen đã có Viên Nhất Kỳ ở bên cạnh. Vậy nên, để trong một sớm một chiều đem toàn bộ đều vứt bỏ, nàng e rằng chính mình là không thể làm được.

"Được, vậy em đến đi," Thẩm Mộng Dao thở dài, "Chị gửi định vị cho em."

Viên Nhất Kỳ nhất thời trở nên hào hứng: "Em rất nhanh sẽ đến, chị đợi em!"

Thẩm Mộng Dao "ừm" một tiếng, sau đó lại nhỏ giọng dặn dò: "Lái xe an toàn một chút, đừng chạy nhanh quá, chị có thể đợi."

Viên Nhất Kỳ vừa được sự đồng ý của Thẩm Mộng Dao đã ngay lập tức mà khởi động xe. Nàng nhìn Thẩm Mộng Dao thêm một lát, sau đó quyết định lái một vòng lớn rồi quay trở lại, để tránh bị lộ rằng nàng đã đây từ trước.

Viên Nhất Kỳ "ừm ừm" vài tiếng, để Thẩm Mộng Dao đem điện thoại tắt đi, sau đó lái xe rời khỏi.


4.

Viên Nhất Kỳ cuối cùng cũng thành công đem người đưa đến nhà, dù cả một quãng đường các nàng đều câu được câu không mà trò chuyện về công tác, nhưng chỉ cần như vậy đối với Viên Nhất Kỳ cũng đã cảm thấy đủ.

"Để em ôm Tiểu Thất."

Thẩm Mộng Dao vừa muốn từ ghế sau ôm lên con gái đã bị Viên Nhất Kỳ trước một bước giành lấy.

Viên Vũ Thần được Viên Nhất Kỳ ôm lên, cả cơ thể bé nhỏ đều được ôm trọn ở trong lòng mami.

"Mami..." Viên Vũ Thần bị ôm lên có chút bất ngờ, hai mắt chỉ hé nhẹ ra gọi một tiếng, sau đó cũng chống cự không được cơn buồn ngủ mà nhắm mắt lại, tay còn theo quán tính mà câu chặt lên cổ Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ bị hành động này làm cho bật cười, xoay đầu hôn nhẹ lên má con gái mình, thấp giọng mà dỗ dành: "Là mami, bảo bối ngoan ngoãn ngủ tiếp có được không?"

"Vâng." Rầm rì một tiếng lại vùi đầu vào người Viên Nhất Kỳ, Viên Vũ Thần cả người đều thả lỏng, tiếp tục mà đi vào giấc ngủ của chính mình.

Thẩm Mộng Dao mở ra cửa lớn vừa xoay người đã thấy một màn này. Viên Nhất Kỳ vừa xoa lưng cho Viên Vũ Thần, trong miệng lại liên tục thì thầm điều gì đó, đầu nghiêng nghiêng đem toàn bộ chú ý đều tập trung lên người của con gái.

Thẩm Mộng Dao vì hình ảnh này mà rung động đến lạ.

Trong một giây phút nào đó thoáng qua, Thẩm Mộng Dao chợt có suy nghĩ sẽ đem những chuyện của chính mình và Viên Nhất Kỳ hết thảy đều đặt đến một bên, tiếp tục mà qua cuộc sống hạnh phúc một nhà ba người này. Nhưng khi ý tưởng này dần được thực hiện, Thẩm Mộng Dao lại sợ hãi những điều trước mắt đều chỉ là một phút nhất thời, nó rồi sẽ giống như bong bóng tan dần sau màn mưa, các nàng sớm thôi sẽ trở lại thời kì lạnh nhạt kia, mệt mỏi và không nhìn được hy vọng.

Thẩm Mộng Dao hít thở thật sâu, cuối cùng mới gọi tên của Viên Nhất Kỳ.

"Đưa Tiểu Thất vào nhà đi, bên ngoài lạnh."

Viên Nhất Kỳ nghe xong cũng gật gật xem như đáp lời, vẫn khăng khăng ôm lấy Viên Vũ Thần không buông, đi thẳng vào bên trong.

Thẩm Mộng Dao nhìn theo bóng lưng của Viên Nhất Kỳ đi xa, lòng ấm áp hơn một chút.

Viên Vũ Thần dường như vẫn luôn là điều hoà hoãn cho mối quan hệ của các nàng.

5.

Viên Nhất Kỳ đem chăn kéo lại thật cẩn thận, sau đó còn khom người xuống đặt một nụ hôn lên trán của con gái mình, cuối cùng mới đẩy cửa mà ra ngoài.

"Vũ Thần ngủ rồi?" Giọng Thẩm Mộng Dao bất chợt vang lên, đem Viên Nhất Kỳ giật mình một cái.

Viên Nhất Kỳ nhìn người đứng trước mặt mình, nàng thở phào một hơi rồi mới chậm rãi mà mở miệng.

"Đã ngủ rồi."

"Ra ngoài đi," Thẩm Mộng Dao xoay người đi trước một bước, "Chị ở bên ngoài đợi em."

Viên Nhất Kỳ nhìn Thẩm Mộng Dao đi đến cầu thang bỗng dừng chân lại, sau cùng còn nói thêm một câu.

"Bên ngoài rất lạnh, em mặc nhiều một chút."

Sau đó cũng biến mất trong tầm mắt Viên Nhất Kỳ.


Cho đến khi Viên Nhất Kỳ ra đến bên ngoài, Thẩm Mộng Dao đã đem mọi thứ chuẩn bị tốt. Nàng ngồi ở một bên, đối diện còn đặt một chiếc ghế khác, trên bàn còn có một bình rượu đã được mở nắp.

Viên Nhất Kỳ chậm rãi đi đến, một lời không nói mà ngồi lên chiếc ghế trống, rồi nghiêm túc mà nhìn Thẩm Mộng Dao.

Nàng biết, Thẩm Mộng Dao là có chuyện muốn cùng nàng nói.

Thẩm Mộng Dao nhìn Viên Nhất Kỳ ngồi xuống cũng không nhanh không chậm mà bưng lên bình rượu, đem rượu rót vào hai chiếc ly thuỷ tinh bên cạnh.

"Chị lúc nãy nhìn thấy em," Thẩm Mộng Dao đẩy ly đến trước mặt Viên Nhất Kỳ, "Lần sau không cần phải như vậy."

Giống như bị nói đến điều xấu hổ, lỗ tai của Viên Nhất Kỳ dần dần nhuộm một màu ửng hồng, lắp bắp không biết nên như thế nào để trả lời Thẩm Mộng Dao.

"Em..."

"Điều chị muốn nói em đều biết, chị muốn nói chúng ta ly hôn rồi, để em đừng lại tiếp tục như vậy nữa..." Viên Nhất Kỳ một hơi dài mà đem lời nói ra, "Đây là điều chị muốn nói đúng không?"

"Em rõ ràng đều biết, tại sao còn cố chấp như vậy chứ?"

"Bởi vì em yêu chị!" Viên Nhất Kỳ cao giọng một chút, "Em yêu chị Thẩm Mộng Dao!"

Viên Nhất Kỳ cúi thấp đầu xuống, cố gắng che giấu đi nét thất thố trên gương mặt mình, cũng đem dáng vẻ thê thảm này của chính mình hoàn toàn mà giấu đi.

"Em cũng biết đau Thẩm Mộng Dao," Nàng nghẹn một chút, sau đó mới lại nói, "Nếu chị lại như vậy, em sợ chính mình sẽ không thể kiên trì được nữa rồi."

Thẩm Mộng Dao lời cũng không nói, nàng mím một chặt một chút, cố gắng trấn an bản thân bằng cách cầm lấy ly rượu trên bàn, ngửa đầu mà rót vào bụng.

Vị cay nồng đọng lại ở yết hầu khiến Thẩm Mộng Dao không khỏi nhíu mày một cái.

"Chúng ta chơi một trò chơi được không?"

Viên Nhất Kỳ từ từ mà ngẩng đầu lên, mang theo đôi mắt đỏ ửng mà nhìn nàng. Nhìn lâu một chút đều làm tim nàng nhói lên một trận.

Giống như trở lại thật nhiều năm trước, Viên Nhất Kỳ cũng đỏ hồng đôi mắt, nghẹn ngào mà chạy đến trước nhà nàng, cố gắng đợi nàng tan làm mới chạy đến mà nắm lấy đôi tay của nàng, uất ức mà nói: "Chúng ta đừng giận nhau nữa được không? Chị đều ba ngày rồi không để ý đến em, lại tiếp tục như vậy em sợ chính mình sẽ không nhịn được mất."

Thẩm Mộng Dao khi đó còn khó hiểu mà hỏi: "Nhịn gì chứ?"

Viên Nhất Kỳ chớp chớp đôi mắt to tròn của chính mình, khó khăn lắm mới nghẹn ra được một câu: "Em sẽ nhịn không được mà nhớ đến chị, nhớ rồi sẽ nhịn không được mà bật khóc."

"Dao Dao, em từ khi yêu chị, năng lực kiềm chế của bản thân đều mất đi cả rồi."


"Em có lời muốn hỏi chị, chị chỉ cần trả lời em là được." Viên Nhất Kỳ thấp giọng, "Nếu chị không muốn trả lời cũng không sao, rượu nhấp một ngụm là đủ rồi."

Thẩm Mộng Dao im lặng giống như một lời âm thầm đồng ý, Viên Nhất Kỳ cũng không lại chờ đợi, nàng cầm lấy bình rượu, rót một ly rồi đưa đến cho Thẩm Mộng Dao.

"Chị còn yêu em không?"

Tay của Thẩm Mộng Dao vì câu hỏi này mà run lên một chút, nàng đưa mắt mà nhìn gương mặt của Viên Nhất Kỳ, lời đến cổ họng cũng bị nàng nhanh chóng mà nuốt xuống. Thẩm Mộng Dao nhanh chóng mà đổi một động tác, đem rượu uống lên một ngụm.

Viên Nhất Kỳ ban đầu còn bất ngờ một chút, nhưng sau đó rất nhanh mà bình tĩnh lại, hành động này của Thẩm Mộng Dao, nàng đã sớm có dự đoán rồi, chỉ là nàng còn mong manh mà ôm hi vọng rằng Thẩm Mộng Dao sẽ chủ động mà đáp lại câu hỏi này của nàng.


Viên Nhất Kỳ cười một chút, cũng học lấy động tác của Thẩm Mộng Dao, một hơi uống sạch rượu ở trong ly.

"Em lại hỏi một câu nữa đi," Viên Nhất Kỳ ho lên một tiếng, sau đó nói, "Một câu cuối cùng rồi Thẩm Mộng Dao."

"Chị có hối hận không, về việc gả cho em?"

"Em rất muốn biết đáp án sao?" Thẩm Mộng Dao cau mày, "Là lần thứ hai rồi Viên Nhất Kỳ."

Viên Nhất Kỳ gật đầu một cái: "Là rất muốn biết."

Sau đó nàng lại lắc đầu: "Lần trước chị vẫn chưa cho em đáp án."

Thẩm Mộng Dao thở dài một chút, lại cắn lên môi mình một cái, sau đó mới chậm rãi mà ngắm nhìn gương mặt của Viên Nhất Kỳ.

Nàng không muốn cho Viên Nhất Kỳ đáp án.

Thẩm Mộng Dao một lời cũng không nói, chậm chạp mà nâng ly rượu lên, ở trước mắt Viên Nhất Kỳ ngửa đầu mà uống cạn.

"Có một số việc, em đừng cố gắng bức chị," Thẩm Mộng Dao đặt mạnh ly rỗng lên bàn, sau đó dứt khoát mà đứng lên, "Em lại như vậy, người tổn thương sẽ chỉ là em mà thôi."

Viên Nhất Kỳ vẫn cứ như vậy mà đem từng động tác của Thẩm Mộng Dao thu vào trong đáy mắt, nàng nhìn Thẩm Mộng Dao uống rượu đến yết hầu khẽ động, nhìn Thẩm Mộng Dao giận dữ mà đặt ly lên bàn, sau cùng còn nhìn thấy Thẩm Mộng Dao đứng dậy mà rời đi... Hết thảy đều được Viên Nhất Kỳ tỉ mỉ quan sát.

Nàng bật cười một tiếng, thấp giọng mà nói, Thẩm Mộng Dao, chị thật sự quá tàn nhẫn rồi.

Viên Nhất Kỳ cười một lúc, lại không biết từ khi nào nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt.

Nàng đều như vậy rồi, Thẩm Mộng Dao một lần xem như thương hại cũng không vứt đến cho nàng.

Viên Nhất Kỳ há miệng mà hít vội một ngụm khí, từ sau lưng Thẩm Mộng Dao lớn tiếng mà hô lên: "Thẩm Mộng Dao!"

Nàng nức nở một chút, sau đó nói: "Còn em chưa bao giờ hối hận."

Thẩm Mộng Dao đi đến không xa, nàng hoàn toàn có thể rõ ràng mà nghe được lời của Viên Nhất Kỳ ở phía sau liên tiếp mà vang lên.

"Yêu chị là như vậy, cưới chị cũng thế, em chưa bao giờ cảm thấy hối hận."


---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top