Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

Từ cửa sổ phòng ngủ lớn nhìn xuống, Thẩm Mộng Dao nhìn thấy Viên Nhất Kỳ dần dần mà rời khỏi nhà, lại nghe thấy tiếng động cơ xe được khởi động lên, nàng mới xác nhận được Viên Nhất Kỳ đã thật sự mà trở về.

Thẩm Mộng Dao lần nữa mà quay về phòng, đem cửa sổ đóng kín lại, màn cũng được kéo lại thật kĩ, sau đó đổ người mà nằm lên giường.

Bóng đêm vừa vặn mà bao phủ lên toàn bộ, trong phòng duy nhất chỉ có một chiếc đèn ngủ được bật sáng lên, ánh sáng căn bản là không đủ. Trong bóng tối như vậy, Thẩm Mộng Dao chợt nhớ về cuộc trò chuyện cùng mẹ mình vào mấy tuần trước.

Vũ Thần khi đó chân còn bị thương, mẹ nàng có mấy lần mà ghé sang nơi này, sau đó còn hỏi chuyện của chính mình và Viên Nhất Kỳ.

Đợi lúc Viên Vũ Thần vừa được cho ngủ trưa, lại vừa vặn mà được một hôm Thẩm Mộng Dao nghỉ một buổi chiều, nàng cùng mẹ mình bắt đầu dành thời gian cho việc trò chuyện.

Chuyện ly hôn của các nàng, thật sự tự nhiên cũng được nhắc đến.

Mẹ Thẩm ngồi ở bên cạnh Thẩm Mộng Dao, nhận lấy ly nước vừa được nàng đưa đến, nhấp nhẹ một ngụm.

"Chuyện ly hôn con suy nghĩ kĩ rồi sao? Nhất định phải như vậy?"

Mẹ Thẩm không do dự mà trực tiếp đi thẳng vào chuyện chính, chủ động nhắc đến việc mà bà vẫn luôn trăn trở trong lòng.

"Mẹ vốn dĩ muốn hỏi Kỳ Kỳ tại sao lại như vậy, nhưng mẹ muốn nghe từ con trước," Bà thở dài, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Mộng Dao xoay người nhìn mẹ mình, chậm chạp không phát ra lời nào.

"Có chuyện có thể cùng mẹ nói." Bà kiên trì lặp lại một lần nữa, sau đó chờ đợi Thẩm Mộng Dao.

Thẩm Mộng Dao dáng vẻ bình tĩnh, cùng mẹ mình nói một câu: "Con không biết."

Mẹ Thẩm nhíu mày: "Không biết? Ly hôn chuyện lớn như vậy, con cùng mẹ nói một câu con không biết là xong chuyện?"

"Nhưng con thật sự không biết!" Thẩm Mộng Dao lớn giọng hơn một chút, "Con cảm thấy mệt mỏi rồi, cảm thấy không muốn tiếp tục nữa, con hết thảy đều muốn chấm dứt!"

Những áp lực vô hình bất ngờ xuất hiện, lại cùng với cơn đau đầu đồng thời kéo đến làm tâm trạng của Thẩm Mộng Dao giống như chỉ cần chạm là phát nổ, nàng nâng cao giọng mà nói chuyện với mẹ mình.

"Tại sao đều phải cảm thấy ly hôn nhất định phải có lý do thật cụ thể chứ? Tại sao lại muốn dùng suy nghĩ của chính mình đến cùng con nói không thể như thế này không thể như thế kia chứ?!"

Thẩm Mộng Dao thở mạnh, chăm chú mà nhìn mẹ mình: "Con cảm thấy không phù hợp nữa, cảm thấy hối hận rồi, cảm thấy không thể nhịn nữa, cho nên con muốn ly hôn! Được rồi sao?!"

Thẩm Mộng Dao rất hiếm khi cùng mẹ mình lớn tiếng, vừa giận dữ lại mất đi kiểm soát như vậy, bà vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

"Dao Dao, bình tĩnh lại."

Bà nắm lấy bàn tay của Thẩm Mộng Dao, siết chặt vào trong lòng bàn tay của chính mình.

"Mẹ không phải đang ép con phải theo suy nghĩ của mẹ, mẹ chỉ muốn biết rằng chuyện rốt cuộc là như thế nào mà thôi."

Thẩm Mộng Dao lắc đầu một chút rồi nói: "Quá nhiều thứ rồi, con cũng không biết phải nên từ đâu bắt đầu nói, nhưng thật sự con đã nhẫn nhịn đủ lâu rồi, con cũng sẽ mệt mỏi."

"Viên Nhất Kỳ em ấy..." Nàng dừng lại mà thở dài, cười khổ mà nhìn mẹ mình, "Em ấy một chút cũng không chịu lớn."

"Em ấy nhỏ hơn con hai tuổi, lại không phải là nhỏ hơn mười hai tuổi. Dáng vẻ nên có của một người trưởng thành đều không có, lại nói gì đến dáng vẻ của người làm mami đây?"

"Con có thể đợi em ấy lớn, con có thể lại cùng em ấy lớn, nhưng đều lâu như vậy rồi, con sẽ cùng em ấy được mãi mãi sao? Tại sao đến một kết quả làm niềm an ủi, em ấy cũng không cho con thấy chứ?"

"Con trước giờ một lời cũng chưa từng trách móc Viên Nhất Kỳ, đứa trẻ con đều có thể sinh cho em ấy, dù sau đó những vết hằn trên người con đều không thể nào mất đi, con dù có tự ti cũng không cùng Viên Nhất Kỳ nói, một lời cũng không trách sao có thể bất công như vậy!"

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống ướt gương mặt, Thẩm Mộng Dao nức nở mà phát ra lời nói: "Mẹ, cho nên đến khi nào con mới thôi không cần nhẫn nhịn nữa đây? Con có phải hay không cũng nên có quyền được hối hận?!"

"Con lại dung túng có thể dung túng cho em ấy cả đời sao?


Nghe đến nơi này mẹ Thẩm cũng chỉ có thể âm thầm mà lắc đầu, bà một lời trách móc cũng trách không được.

"Dao Dao, trước kia khi con kết hôn, mẹ hỏi con thật sự muốn như vậy sao, kết hôn sẽ không hối hận đúng chứ, con nhớ khi đó chính mình cùng mẹ nói gì không?"

Thẩm Mộng Dao hốc mắt ửng hồng, từ từ mà gật đầu một cái.

"Con nói, vì người đó là Viên Nhất Kỳ, con đời này chỉ muốn gả cho em ấy, hiện tại tâm nguyện hoàn thành, cho dù có là bao lâu đi chăng nữa con cũng sẽ không hối hận."

Mẹ Thẩm đều giọng mà lập lại lời năm đó Thẩm Mộng Dao cùng mình nói, bàn tay tìm kiếm tay của Thẩm Mộng Dao, nắm chặt lòng lòng bàn tay của chính mình.

"Khi đó là cân nhắc kĩ như vậy mới kết hôn, hiện tại sao có thể như thế này chứ?"

Mẹ Thẩm thở dài: "Khi đó kết hôn là vì con mang thai ngoài ý muốn, mẹ vẫn luôn biết điều đó, cũng đã nói qua nếu con không muốn kết hôn nhưng vẫn muốn đem đứa trẻ sinh ra, mẹ cùng ba con cũng có thể chu toàn cho con cùng đứa trẻ."

"Là con nhất định muốn gả cho Kỳ Kỳ, con cũng bảo đảm chính mình sẽ thật hạnh phúc, nhưng hiện tại thì sao?"

"Dao Dao, cùng một người trưởng thành cần bao nhiêu kiên trì, lại cần đến bao nhiêu dũng khí, con so với mẹ còn rõ ràng hơn."

Bà vuốt ve lấy bàn tay con gái mình, tiếp tục đều giọng mà nói: "Con ban đầu toàn bộ đều thoả hiệp tốt, cho đến hiện tại gặp phải vấn đề đã thay đổi ý nghĩ rồi?"

"Mẹ cũng không phải buộc con nhất định không được ly hôn, mẹ chỉ muốn con xem xét thật kĩ lại lý do mà các con ly hôn thôi."

Nhìn Thẩm Mộng Dao cúi đầu không nói, bà dang tay mà ôm lấy con gái lớn của chính mình vào lòng, nhỏ giọng mà an ủi.

"Các con là thật sự thiếu đi giao lưu cùng thông cảm, mẹ nghĩ trước tiên vẫn là đem chuyện mâu thuẫn trước mắt giải quyết ổn thoả đi."

Xoa lưng cho Thẩm Mộng Dao, bà lại tiếp tục nói: "Đợi đến khi mọi thứ đều đã giải quyết thông thấu rồi, dù là tiếp tục hôn nhân này cũng vậy, ly hôn cũng được, các con nhất định sẽ không còn điều gì hối hận nữa."

"Dao Dao, nghe theo trái tim cùng lý trí, dù là bên nào cũng đều rất quan trọng."


2.

Buổi sáng chuông báo thức ầm ĩ mà vang lên, đem Thẩm Mộng Dao hoàn toàn từ giường lớn đánh thức.

Nàng vươn người tìm kiếm lấy điện thoại, đem nó ấn tắt đi.

Hôm nay là cuối tuần, nàng có hẹn để Viên Vũ Thần đến nhà mẹ mình chơi một chuyến.

Ngắn gọn mà rời giường làm vệ sinh, Thẩm Mộng Dao cũng cấp tốc mà đem Viên Vũ Thần đánh thức, chải tóc gọn gàng sau đó đem bé con đến nhà ông bà.

Chuyện của Viên Nhất Kỳ, nàng mỗi khi nghĩ đến chỉ biết âm thầm mà thở dài. Vừa dây dưa lại vừa dài dòng, thật sự đến mức để Thẩm Mộng Dao cảm thấy kiệt sức.

Nàng lái xe đưa Viên Vũ Thần đến nhà mẹ mình, vừa ngồi không được bao lâu đã nhận được điện thoại từ Trương Hân. Không gọi nàng đều đã quên mất, hôm nay Trương Hân hẹn nàng ra ngoài xem triển lãm.

Rõ ràng biết nàng không yêu thích nghệ thuật, nhưng Trương Hân còn rất kiên quyết mà hẹn nàng bằng được, nói là thay đổi không khí, nhất định sẽ làm nàng dễ chịu hơn rất nhiều.

Hết cách từ chối nên Thẩm Mộng Dao cuối cùng cũng đồng ý, nàng cùng ba mẹ nói mấy câu, lại hôn mấy cái lên gương mặt Viên Vũ Thần, sau đó cũng chạy đến chỗ hẹn cùng Trương Hân.


Cho đến khi vào được bên trong phòng trưng bày, Thẩm Mộng Dao không ngờ chính mình có thể ở một buổi triển lãm này gặp được Châu Thi Vũ. Hoặc là nói đúng hơn, nàng không ngờ rằng Châu Thi Vũ lại là chủ nhân chính của buổi triển lãm này.

Triển lãm nghệ thuật là điều không phù hợp với Thẩm Mộng Dao. Nếu không phải Trương Hân một mực đem đến hai tấm thiệp mời, lại dùng lý do đem nàng ra ngoài giải khuây để đưa nàng đến nơi này, thì nàng hôm nay có lẽ vẫn còn đang ngồi ở nhà duyệt vụ kiện mới nhận đến tay.

Thẩm Mộng Dao nhìn Châu Thi Vũ đứng trên bục cao, xinh đẹp lộng lẫy không thua kém bất kì vị minh tinh nổi danh nào. Người kia mỉm cười một chút, sau đó tự giới thiệu mình chính là Cleta.

Nghe nói, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, danh tính của vị hoạ sĩ Cleta này mới xuất đầu lộ diện.

Bên dưới phóng viên liên tục mà bắt lại từng khoảnh khắc đặc biệt này, hẳn là vị Cleta sớm thôi sẽ xuất hiện đầy trên khắp các mặt báo.


"Dao Dao, Cleta hoá ra lại trẻ như vậy." Trương Hân ghé đến bên tai nàng, thì thầm khẽ.

Thẩm Mộng Dao ở trong lòng đem cái tên này lặp đi lặp lại vài lần, nàng cuối cùng cũng biết tại sao Châu Thi Vũ có biểu hiện khác lạ như vậy khi nhìn thấy bức tranh kia. Thật đơn giản chính là cô ấy chính là chủ nhân vẽ ra bức tranh đó, mà Viên Nhất Kỳ lại là người ra giá cao để có thể sở hữu được nó.

Thẩm Mộng Dao cảm thấy rất buồn cười, thì ra còn có thể có kiểu quan hệ như vậy.

Nhìn Châu Thi Vũ mỉm cười lễ phép đáp lại từng câu hỏi mà phóng viên đưa đến, Thẩm Mộng Dao không thể đem người này liên kết với người từng mở lời câu dẫn Viên Nhất Kỳ được, thật sự là khác biệt quá lớn.

"Dao Dao, chúng ta sang kia xem một vòng đi." Trương Hân cảm thấy được Thẩm Mộng Dao ngẩn người, nàng cũng chỉ có thể chủ động mà kéo tay của Thẩm Mộng Dao một cái, đi về hướng trưng bày.

Tranh trong buổi triển lãm này đều là tác phẩm trong nhiều năm của Cleta. Thưởng thức qua nghệ thuật đều biết, đây không những là lần đầu tiên Cleta lộ mặt, đây còn là năm đầu tiên các tác phẩm của vị hoạ sĩ trẻ này được mang ra làm triển lãm với số lượng lớn như vậy.

Những năm trước không có thông lệ này, tranh của Cleta đều sẽ mang ra trưng bày cùng với buổi triển lãm của thầy mình, giá trị cao rất nhiều.

Thẩm Mộng Dao đối với những thứ này không mấy hứng thú, nàng chỉ qua loa mà nghe được những người này bàn với nhau về độ sắc sảo trong cách vẽ tranh của Cleta, sau đó lại cảm thán về nghệ thuật để người khác cảm nhận được đến, còn nói quả thật là một thiên tài.

Nàng bật cười, thiên tài sao? Hẳn là vậy đi.

Nếu Viên Nhất Kỳ ở đây, em ấy nhất định sẽ ở bên tai nàng lải nhải đến khi nàng phát ngán về chủ đề này, sau đó sẽ cười cười mà lấy lòng, nói rằng lại cùng em xem thêm hai bức, em lịch trình những ngày sau đều sẽ nghe theo sắp xếp của chị. Viên Nhất Kỳ đối với những thứ này, là thật lòng mà yêu thích.


3.

"Ôi, luật sư Thẩm."

Thẩm Mộng Dao theo tiếng mà xoay người lại, phát hiện Châu Thi Vũ không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau mình. Nàng ta ôm tay đặt trước ngực, ánh mắt vô cùng hứng thú mà nhìn Thẩm Mộng Dao.

"Không nghĩ đến có thể gặp luật sư Thẩm ở nơi này."

Châu Thi Vũ cười nhẹ, đem một bàn tay vươn đến trước mặt Thẩm Mộng Dao.

"Hân hạnh."

Thẩm Mộng Dao cũng không mất đi lịch sự mà nâng tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Châu Thi Vũ một cái, nhưng rất nhanh lại buông ra.

"Châu tiểu thư," Thẩm Mộng Dao hơi dừng lại, đổi một cách xưng hô khác, "Phải gọi là Cleta tiểu thư mới đúng."

Trương Hân không biết lúc này đã chạy đi nơi nào, đợi nàng chào hỏi xong cùng Châu Thi Vũ, người đã sớm biến mất.

Xung quanh các nàng hiện tại không có bao nhiêu người, vì vừa rồi chọn xem tranh ở một đoạn vắng, cho nên người đi ngang muốn tiến đến bắt chuyện cùng Châu Thi Vũ cũng rất ít, lại nhìn đến người đang bận rộn, cho nên cũng dứt khoát không dừng lại quấy rầy.

Thẩm Mộng Dao nghiêm túc mà nhìn Châu Thi Vũ, từ trên xuống dưới đều xem đến một lần.

Nghiêm túc mà nói, Châu Thi Vũ xứng đáng được xem là một mỹ nhân.

Chỉ là nàng không hiểu người rõ ràng đều toát lên một loại phẩm chất cao quý như Châu Thi Vũ đây, tại sao mở miệng có thể nói ra những lời khó nghe đến như vậy chứ, nàng đều nghi ngờ rằng đó vốn dĩ là hai người khác nhau.

"Luật sư Thẩm đừng như vậy gọi tôi, tôi đều nghe có chút không quen rồi."

"À phải rồi, để tổ chức được buổi triển lãm trong mơ này của tôi, tôi còn phải gửi lời cảm ơn đặc biệt đến Viên Tổng."

Châu Thi Vũ cười khẽ, nàng nhún vai một cái tỏ ra không có việc gì quá mức quan trọng, sau đó thấp giọng nói tiếp.

"Ồ, Viên Tổng không cùng luật sư Thẩm đến sao?"

Sắc mặt Thẩm Mộng Dao khẽ biến, nàng nhíu mày một chút nhìn Châu Thi Vũ, nhất thời không hiểu người này muốn bày trò gì.

"Tôi cũng đã rất lâu không gặp Viên Tổng, hôm nay nhìn đến luật sư Thẩm còn nghĩ nhất định sẽ gặp được ngài ấy," Châu Thi Vũ câu nhẹ khoé môi, "Là luật sư Thẩm cùng Viên Tổng đang xảy ra vấn đề gì sao?"

Người này rõ ràng chuyện gì đều biết rất rõ, còn cố tình đánh một vòng lớn sau đó dùng giọng điệu ngoài cuộc này mà mỉa mai nàng, thật sự là nàng quá mức xem nhẹ vị Châu tiểu thư này rồi.

"A... Sẽ không phải như người ta truyền đi..."

Thẩm Mộng Dao một lời cũng không muốn nói, nàng nhướn mày mà nhìn Châu Thi Vũ, muốn xem xem người này là đang cố gắng diễn trò gì trước mặt nàng.

"Luật sư Thẩm là thật sự cùng Viên Tổng ly hôn rồi sao?"

Châu Thi Vũ lắc nhẹ đầu, tỏ ra tiếc nuối mà nói: "Thật tiếc quá."

Thẩm Mộng Dao từ đầu đến cuối đều không nhìn được chân thật tiếc nuối từ trên người Châu Thi Vũ, nàng chỉ cảm thấy rằng người này quả không hổ danh là xuất thân nghệ thuật, kĩ thuật diễn thật sự còn có một tay.

"Nghe đến có người truyền chúng tôi ly hôn, Châu tiểu thư liền tin sao?"

Thẩm Mộng Dao cười lên một tiếng: "Nhìn qua cô còn rất hưởng thụ với tin tức này, tôi đều không nhìn thấy được cô nơi nào là tiếc nuối cả."

Chuyện đến hiện tại, nên lật bài đều sẽ lật bài, đi đường dưới không phải là chuyện Thẩm Mộng Dao yêu thích.

Châu Thi Vũ lập tức lắc nhẹ đầu, chậc lưỡi mà nhìn Thẩm Mộng Dao.

"Luật sư Thẩm sao có thể nói tôi như vậy chứ." Châu Thi Vũ nháy mắt một cái, "Tôi dù có thật sự mến mộ Viên Tổng thì cũng không đến mức đợi không được qua bước này."

Châu Thi Vũ cũng không tiếp tục lại che giấu, cười rạng rỡ mà tiếp lời với Thẩm Mộng Dao.

"Hẳn là còn hai tháng nữa đi?" Nàng cười cười, "Bình tĩnh kỳ."

Đến cả chuyện này Châu Thi Vũ đều biết, nàng đối người này quả thật quá khinh địch rồi.

"Tôi không gấp, tôi có thể đợi được đến khi Viên Tổng khôi phục một thân tự do."

Thẩm Mộng Dao bật cười, cảm thấy người trước mắt dù khó lường đến mức nào, đứng trước tình yêu cũng thật sự quá mức ngây thơ.

"Cô có tự tin như vậy sao? Cảm thấy Viên Nhất Kỳ cùng tôi ly hôn cô sẽ chiếm được lợi sao?"

Thẩm Mộng Dao ôm tay lại thành quyền trước ngực, ánh mắt từ trên xuống dưới mà đánh giá Châu Thi Vũ.

"Xem ra cô rất có hứng thú với danh phận của tôi hiện tại." 

"Tiệc tối lần đó, là cô đi?" Nàng hơi dừng lại, "Chủ động mời Viên Nhất Kỳ cùng chính mình ngủ một đêm, là cô đi?"

Thẩm Mộng Dao than lên một tiếng, sau đó rất nhanh mà hỏi Châu Thi Vũ: "Thành công sao?"

Châu Thi Vũ bị hỏi đến ngây người, khí thế vừa rồi cũng rất nhanh bị đánh đến chỉ còn một nửa, ấp úng nửa ngày cũng không thể trả lời được câu hỏi của Thẩm Mộng Dao.

"Cô nếu thành công mà ngủ một đêm rồi, có thể đem video gửi vào hộp thư công việc của tôi, tôi nhất định sẽ rất nhanh đem chuyện giải quyết, để cô sớm một chút thực hiện được giấc mộng của chính mình." Nàng nhướn nhướn mày: "Thay thế vị trí của tôi."

Thẩm Mộng Dao bật cười thành tiếng, đem theo mấy phần hứng thú mà mở lời cùng Châu Thi Vũ.

"Nhưng xem ra là thất bại rồi."

Người trước mặt mở to hai mắt mà nhìn Thẩm Mộng Dao, dường như không tin vào tai mình.

Thẩm Mộng Dao, thật sự là vô cùng tàn nhẫn.

Lời nói ra như vậy, còn thật sự rất nhẫn tâm.

"Cô..."

"Như thế nào?" Thẩm Mộng Dao lên tiếng mà cắt lời Châu Thi Vũ, "Tự tin sao?"

Thẩm Mộng Dao tiến lên một bước, chủ động mà ép gần vào người của Châu Thi Vũ.

"Người nếu muốn tự tin, ít nhất phải có cơ sở, nếu không chỉ là một câu khoa trương khoác lác mà thôi."

"À đúng rồi, cô muốn biết sau khi Viên Nhất Kỳ từ chối cô thì việc đầu tiên em ấy làm là gì không?" Thẩm Mộng Dao nâng tay vỗ nhẹ lên vai Châu Thi Vũ, trào phúng mà nói, "Viên Tổng thân mến của cô chạy đến chỗ tôi, để người vợ cũ này tha thứ cho em ấy."

Thẩm Mộng Dao nhún vai một cái, vô cùng tự nhiên mà nói: "Cô xem một chút, là tôi hay là cô có cơ sở để tự tin đây?"

Châu Thi Vũ bị chọc giận đến không nhẹ, nàng nghiến răng mà nhìn Thẩm Mộng Dao, tức giận mà phun ra từng chữ: "Cô đừng có quá đáng!"

"Quá đáng?" Thẩm Mộng Dao hỏi ngược lại, "Tôi quá đáng?"

"Tôi đã cùng cô nói qua một lần rồi, Châu tiểu thư, là cô không nghe vào tai lời khuyên nhủ của tôi."

Nàng đổi một tư thế, dùng tay mình vỗ nhẹ lên tay của Châu Thi Vũ, dáng vẻ như muốn trấn an cơn tức giận của người trước mặt.

"Tôi nói qua đừng phí công vô ích, là cô chính mình kiên quyết mà cảm thấy không hẳn là vô ích, sao có thể trách tôi?"

"Hiện tại thấy rồi chứ? Toàn bộ đều thật sự trở thành vô ích rồi," Thẩm Mộng Dao nhỏ giọng một chút, ở bên tai Châu Thi Vũ thì thầm, "Đúng không, Cleta?"


4.

Triển lãm vẫn tiếp tục được diễn ra, Châu Thi Vũ dù có sa sút như thế nào nhưng đứng trước mặt phóng viên thì nụ cười vẫn rất tự nhiên được phô bày, tựa như một bình hoa sứ, được thiết kế tỉ mỉ và đầy đường nét cầu kì.

Châu Thi Vũ nhìn người đến người đi, duy nhất nhìn không đến được người mà nàng vẫn luôn chờ đợi.

Viên Nhất Kỳ cho đến cuối cùng vẫn không hề xuất hiện.

Từ những khâu đầu tiên bàn bạc và sắp xếp hội trường phòng trưng bày, Viên Nhất Kỳ đều không xuất hiện qua một lần, mọi người đều thông qua Hứa Dương Ngọc Trác làm người phụ trách. Châu Thi Vũ biết, Viên Nhất Kỳ là muốn trách mặt nàng, thậm chí là đem toàn bộ khả năng nàng có thể tiếp cận đều đẩy xuống mức thấp nhất.

Cho đến hiện tại, có lẽ lời Thẩm Mộng Dao cảnh báo đều hoàn toàn mà ứng nghiệm, nàng từ đầu đến cuối đều là đang phí công vô ích.

Nhưng phải làm sao bây giờ, Châu Thi Vũ đối với Viên Nhất Kỳ vẫn ôm lấy cảm giác không cam tâm, nàng còn không hài lòng với hiện tại, muốn càng nhiều hơn ở tương lai. Nàng cần tình yêu, nàng càng khao khát nó, dù vốn dĩ nó đã biến thành hình dạng mà nàng không thể kiểm soát được nữa rồi.

Viên Nhất Kỳ ở trong mắt nàng, có lẽ vĩnh viễn là bạch nguyệt quang mà nàng chẳng bao giờ được chạm đến.


"Cleta tiểu thư, trong số những bức tranh của ngài, tôi nhìn thấy giống như còn rất ít khi có người xuất hiện, nhưng khi xuất hiện, dường như đều là một người, ngài có điều gì muốn nói thêm về những bức tranh đặc biệt này không?"

Phóng viên trực tiếp đặt ra một câu hỏi, ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, hội trường phút chốc cũng trở nên xôn xao.

Châu Thi Vũ đầu tiên là nở một nụ cười, sau đó mới chậm rãi mà tiếp lời vị phóng viên kia.

"Quả thật là cùng một người."

Nàng đưa mắt mà nhìn về phía xa xăm, đặt ở giữa phòng là một bức tranh với đường nét vô cùng non nớt, không giàu kĩ thuật cũng không thông qua tôi luyện, đó là tác phẩm xử nữ của danh hoạ Cleta.

Trong tranh là bóng lưng của một cô gái, đầu tóc vàng đến vô cùng nổi bật. Người kia đứng dưới ánh đèn đường hiu hắt, nhưng cả người đều dường như đều đang lấp lánh mà phát sáng.

"Tôi dùng tranh để tìm người, dùng tranh để khắc hoạ lại kí ức."

Nàng cười một chút, giọng cũng trở nên hơi nghẹn ngào.

"Tôi vẽ không ra được người khác, cũng là vẽ không hoàn chỉnh được người ấy."

Châu Thi Vũ cười khẽ: "Vậy nên sau này tôi dứt khoát không vẽ người nữa."

"Tôi hôm nay phá lệ mà đem những bức tranh này ra trưng bày, tôi còn rất mong đợi nhân vật chính sẽ xuất hiện," Châu Thi Vũ lắc nhẹ đầu, "Xem ra là phí công vô ích rồi."

Phóng viên giống như tìm được mấu chốt để phát triển tình tiết, liên tục mà đưa lên những câu hỏi người kia là ai, lại như thế nào mà gặp được, mối quan hệ của Cleta và người đó... Thật sự như hổ rình mồi mà tấn công nàng.

Châu Thi Vũ nhìn một vòng trong hội trường, sau đó thống nhất mà trả lời phóng viên: "Chuyện nếu là không có kết quả, xin các vị đừng lại muốn biết quá trình, tôi thật sự không thể nói được."

Nàng nói xong lập tức mà thoát đi đám người. Lúc đi ngang mà bức tranh có dáng vẻ quen thuộc lại xa lạ kia, Châu Thi Vũ còn dừng chân lại một lúc, lén lút mà đưa tay lau vội giọt nước mắt vừa tràn mi mà ra, mang theo tiếc hận cùng đau đớn mà nhìn kĩ một lần người trên tranh.

Đến cuối cùng, Châu Thi Vũ cũng đã có thể đem người kia vẽ đến hoàn chỉnh, đem đường nét đều tỉ mỉ mà khắc sâu vào trong ý thức của chính mình, nhưng nó chẳng cần thiết nữa rồi. Có lẽ giống như người thầy của nàng hay thường nói, nghệ thuật chính là không hoàn chỉnh, thiếu đi một chút nhất định sẽ so với hoàn hảo mang lại ấn tượng sâu sắc hơn rất nhiều.

Châu Thi Vũ nhắm hai mắt lại, cố gắng đẩy hình ảnh của Viên Nhất Kỳ thoát ra khỏi suy nghĩ của chính mình, muốn đem hình ảnh kia xoá sạch trong trí nhớ của nàng.

Nhưng tựa như tất cả đều thất bại rồi.

Nàng siết chặt lấy bàn tay của chính mình, âm thầm mà tự hỏi, chính mình phải làm sao bây giờ?


5.

Thẩm Mộng Dao rời khỏi hội trường buổi triển lãm đã ngay lập tức mà mở ra điện thoại, nàng ngăn không được mà muốn lập tức gọi cho Viên Nhất Kỳ.

Trương Hân không biết khi nào đã sớm rời đi, chỉ để lại cho Thẩm Mộng Dao một tin nhắn xin lỗi.

"Xin lỗi Dao Dao, chị lúc nãy gặp được một người quen nên vội vã mà đuổi theo, để em lại một mình là không đúng, nhưng chị cũng quá gấp gáp không còn cách nào khác. Như vậy đi, lần sau chị mời em một bữa, xem như là bù đắp chuyện hôm nay."

Thẩm Mộng Dao đọc xong cũng không lập tức trả lời Trương Hân, nàng hiện tại trong đầu toàn bộ đều là Viên Nhất Kỳ, một chút cũng nghĩ không được đến chuyện khác.


Điện thoại qua hai hồi chuông rất nhanh đã được chuyển đến, ở đầu dây bên kia, Viên Nhất Kỳ rõ ràng lộ ra vui mừng mà gọi tên nàng.

"Dao Dao?" Viên Nhất Kỳ gấp gáp mà hỏi, "Chị có chuyện muốn tìm em?"

"Em đang ở đâu!" Thẩm Mộng Dao cũng mặc kệ là người bên kia đến cùng là mang cảm giác gì, nàng hiện tại chỉ muốn đem vấn đề trong lòng mình thật sự vứt ra ngoài.

"Là có chuyện gì sao? Chị không vui?"

"Chị hỏi em đang ở đâu!"

Thẩm Mộng Dao lần nữa mà lặp lại câu hỏi kia, giọng nói cũng nâng lên mấy phần.

"Em đang ở công ty, chị..."

"Em ở yên đó, chị hiện tại đến chỗ em!"

Còn chưa đợi Viên Nhất Kỳ kịp trả lời Thẩm Mộng Dao đã chủ động ngắt máy, khởi động xe chạy đến công ty của Viên Nhất Kỳ.


Số lần Thẩm Mộng Dao đến tổng bộ của Viên thị rất ít, thậm chí có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng nhân viên ở nơi này ai nấy đều biết đến sự tồn tại của Thẩm Mộng Dao.

Ai cũng biết sếp nhà mình cuồng vợ không ai sánh kịp, thậm chí trước kia chỉ cần Thẩm Mộng Dao thắng một vụ kiện, hình ảnh Thẩm đại luật sư đều có thể phát lên khắp biển quảng cáo chạy trong công ty, trên dưới công ty không biết bao nhiêu người cũng được Viên đại tổng tài chi một bút tiền lớn mời một bữa trà chiều, phô trương đến giống hệt như một sự kiện đặc biệt.

Nếu không phải là Thẩm Mộng Dao ngăn lại, sợ rằng mọi chuyện đều có thể diễn ra liên tiếp trong nhiều năm.

Hiện tại nhìn đến một nửa chủ nhân của toà nhà này đến, còn một bộ khí thế hừng hực như vậy, nhân viên nhanh chóng mà truyền tai nhau, nói rằng không biết có phải hay không Viên Tổng chọc giận đến Thẩm đại luật sư rồi.


Đường của Thẩm Mộng Dao đi lên rất thuận lợi, nàng biết vị trí văn phòng của Viên Nhất Kỳ, cơ bản cũng không ai có thể cản nàng, một câu nói thông báo trước quầy đã để nàng lên rồi.

Cửa văn phòng được Thẩm Mộng Dao đẩy mạnh ra, Viên Nhất Kỳ còn đang đi đi lại lại ôm một gương mặt lo lắng mà nhìn điện thoại, nghe thấy động tĩnh đã ngay lập tức mà ngẩng đầu lên.

"Dao Dao?" Viên Nhất Kỳ hô lên một tiếng, không giấu được vui sướng mà chạy về phía Thẩm Mộng Dao, "Chị đến...."

Một tiếng vang lên, Thẩm Mộng Dao lời cũng không đợi Viên Nhất Kỳ nói hết, trực tiếp vung tay tát mạnh lên má người trước mặt mình.

"Chị..."

'Bang'

Lại đến một cái, Viên Nhất Kỳ cảm nhận bỏng rát từ bên nửa gương mặt của chính mình, vô cùng uất ức mà muốn lên tiếng hỏi Thẩm Mộng Dao.

Lực đánh của Thẩm Mộng Dao không hề nhẹ, nàng cũng chẳng có dấu hiệu nương tay, đánh liên tục hai cái trên gương mặt Viên Nhất Kỳ đã hằn lên dấu vết.

Viên Nhất Kỳ vừa kịp định thần, nàng cắn chặt răng mình lại, oan ức mà nhìn Thẩm Mộng Dao.

"Chị rốt cuộc là...."

Lời còn chưa kịp nói hết, đôi môi Viên Nhất Kỳ đã bị Thẩm Mộng Dao che kín lại, lời đến cổ họng cũng chỉ có thể nuốt trở về.

Thẩm Mộng Dao dùng hai tay giữ lấy gương mặt của Viên Nhất Kỳ, nhướn người mà áp môi mình vào môi của người trước mặt.

Cả hai ở giữa văn phòng, triền miên mà kéo dài một nụ hôn.

Cho đến khi cảm nhận được đã vừa đủ, Thẩm Mộng Dao chủ động tách người ra, còn phẫn nộ mà cắn mạnh một cái lên môi người trước mặt mình, sau đó oán hận mà nhìn Viên Nhất Kỳ.

Nàng đôi mắt đỏ ửng, nghẹn ngào mà nói ra một câu: "Chị ước rằng chính mình có thể hận được em, Viên Nhất Kỳ!"


---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top