Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




1.

Ly hôn được một tháng, Viên Nhất Kỳ giống như trở nên mất kiểm soát, cùng Tả Tịnh Viện ra vào hộp đêm, những cuộc vui đều được kéo dài đến rạng sáng ngày hôm sau. Viên Nhất Kỳ không những trở thành nhân vật thường trú tại các quán bar trong thành phố, nàng còn trở thành gương mặt doanh nhân được nhắc đến nhiều nhất tại các mặt báo cùng mạng xã hội liên quan đến thông tin giải trí. Viên Nhất Kỳ trước kia cũng đã từng là một hiện tượng trên mạng, phần đông đều cảm thán rằng nàng xinh đẹp, phù hợp lấn sân vào giới giải trí, sau đó trầm trồ về gia cảnh cùng học vị của Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ đã rất lâu không liên tục xuất hiện như vậy, lần cuối cùng vẫn là vì hôn lễ của chính mình, khi đó Viên Nhất Kỳ cười quá mức rạng rỡ, sau đó lại khóc đến quá thảm nên được truyền một lần với hình ảnh đối tượng xứng đáng cùng kết hôn nhất.

Qua ba năm, Viên Nhất Kỳ lại lần nữa mà trở thành tâm điểm, lần này chính là xuất hiện cùng một vài vị người mẫu và dùng bữa cùng với tiểu hoa mới nổi, đem nghi vấn về vấn đề hôn nhân của Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao đẩy lên cao trào nhất.


Không biết hiện tại là lần thứ mấy Viên Nhất Kỳ nhận được điện thoại hai vị phụ huynh nhà mình, nàng nghe xong cũng bắt đầu sinh ra bực dọc.

"Ba không cần biết con là dùng cách gì, chỉ cần Dao Dao đồng ý thu hồi thủ tục ly hôn, dù con bé để con quỳ trước mặt con cũng phải làm!"

"Quỳ? Ba nói lý một chút có được hay không?" Viên Nhất Kỳ thở mạnh một cái, "Hôn lại không phải con đề nghị ly, tại sao bắt con quỳ?"

"Vậy chắc chắn chính con phạm lỗi, Dao Dao đều không thể tha thứ nên mới đề nghị ly hôn!"

Ba Viên vừa nói xong, Viên Nhất Kỳ còn muốn phản bác, điện thoại từ đầu bên kia đã đổi thành một người khác, mẹ Viên dường như gấp không đợi được mà đem điện thoại tranh về, nhanh chóng tiếp lời ba Viên.

"Con nếu có lỗi thì nhanh chóng cùng Dao Dao nhận sai đi, hôn nhân cũng không phải nói ly là ly như vậy."

Mẹ Viên lại thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Lại nói, Tiểu Thất cũng còn quá nhỏ, con nghĩ qua sao Kỳ Kỳ? Con cùng Dao Dao ly hôn, Tiểu Thất phải làm sao đây?"

Còn có thể làm sao? Con bé chính đi theo Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ chính mình thực hiện quyền thăm nuôi chứ lại có thể làm sao?

Nàng trong lòng dù có không nỡ, không muốn để Tiểu Thất trở thành đơn thân gia đình, nhưng nàng cũng không có cách nào khác, là Thẩm Mộng Dao muốn ly hôn, nàng cũng chỉ là thuận theo mà thôi.

Ngay cả chính bản thân Viên Nhất Kỳ đều không biết phải làm sao, nàng có thể biết được Tiểu Thất sao?

"Con..."

"Kỳ Kỳ, hôn nhân là chính là sự cố gắng cùng nhân nhượng. Mẹ biết hiện tại con cảm thấy không phục, cảm thấy không rõ ràng, nhưng con cũng không thể ở một phút nông nổi đem hôn nhân cứ như vậy chấm dứt."

"Các con kết hôn không lâu, mâu thuẫn mẹ vẫn là hiểu được, nhưng ly hôn không phải là cách các con đem vấn đề giải quyết. Mâu thuẫn chính là phải chải phẳng nó, khúc mắc nhất định phải truy rõ nguyên nhân."

"Nếu con cùng Dao Dao đem chuyện thẳng thắn cùng nhau, sau đó vẫn còn muốn ly hôn," Mẹ Viên hơi dừng lại, âm thầm mà thở dài, sau đó mới nói tiếp, "Nếu là vậy, ba mẹ cũng không ngăn con nữa."

Viên Nhất Kỳ im lặng một lúc, đem lời nói của mẹ Viên ghi nhớ một lần, cuối cùng chỉ đáp lại một câu: "Con biết rồi."

Bên kia mẹ Viên lại an ủi một chút, dặn dò phải thường xuyên gặp mặt Tiểu Thất đừng để con bé cảm thấy chính mình đang bị bỏ rơi, cũng nói thêm rằng để Viên Nhất Kỳ sớm một chút đi cùng Thẩm Mộng Dao nói chuyện.

Viên Nhất Kỳ ậm ừ một chút sau đó cũng đáp ứng, còn hứa hẹn sẽ quan tâm Tiểu Thất.

Nói thêm mấy câu, ba mẹ Viên mới đem điện thoại ngắt đi, trả lại không gian riêng cho Viên Nhất Kỳ.

Điện thoại vừa ném đến một bên, Viên Nhất Kỳ giống như mất đi toàn bộ sức lực, cả người đổ xuống ghế sô pha ở phía sau.

Những lời mà mẹ Viên nói, thật sự cũng không phải là vô nghĩa.

Nàng chính mình rất rõ ràng bản thân là thật sự không muốn cùng Thẩm Mộng Dao ly hôn, chỉ là ở thời điểm cuộc cãi vả dường như là thứ xúc tác mạnh mẽ nhất, đem mọi thứ trong lòng của Viên Nhất Kỳ đều đảo lộn, sau đó chính là đáp ứng cùng Thẩm Mộng Dao ly hôn.

Viên Nhất Kỳ đếm không rõ lần đó là cuộc tranh cãi thứ mấy trong tháng. Dường như tại năm kết hôn thứ ba, cho dù là một vấn đề nho nhỏ cũng có thể trở thành yếu tố thuận lợi cho việc mâu thuẫn của các nàng.

Chuyện nhỏ nhặt tích góp đến quá nhiều, cho nên có lẽ ở ngày hôm đó, nó giống như là que diêm được tùy ý vứt loạn ở đống củi khô, ngay lập tức mà bén lửa. Viên Nhất Kỳ cũng biết rằng, chuyện ly hôn này có lẽ cũng chỉ là sớm muộn, mà buổi tối hôm đó chỉ là vừa vặn đến thời điểm, vừa vặn đem đoạn hôn nhân này của các nàng đặt một dấu câu cuối cùng.

Khi đó cùng Thẩm Mộng Dao ly hôn có một phần là vì tính cách phản nghịch của bản thân, phần còn lại chính là Viên Nhất Kỳ nhìn được trong mắt Thẩm Mộng Dao đã mất đi sự kiên nhẫn cùng chính mình. Trước mắt Viên Nhất Kỳ ở thời điểm đó, nàng chỉ nhìn được một Thẩm Mộng Dao đầy mệt mỏi cùng với việc nóng lòng muốn giải thoát khỏi chính mình.

Viên Nhất Kỳ ở khoảnh khắc đó, nàng ở trên người Thẩm Mộng Dao, đã nhìn không thấy tình yêu của những ngày đầu nữa rồi.


2.

"Viên Nhất Kỳ!"

Còn đang đắm mình trong những dòng suy nghĩ, cửa văn phòng lúc này đã ngay lập tức mở ra. Người đi vào dường như là đem theo toàn bộ giận dữ tìm đến nơi này, vừa vào đã vô cùng lớn tiếng.

"Em cút ra đây cho tôi!"

Thân phận của nhân vật vừa đến này chắc chắn là không bình thường, lại gọi tên tổng tài lại lớn tiếng quát mắng, thư ký của Viên Nhất Kỳ dù sao cũng là người mới, thật sự là không ngăn được người này.

"Tiểu thư, ngài không thể tiến vào."

Cửa lúc này đã hoàn toàn mở ra, Viên Nhất Kỳ nhìn thấy thư ký của mình đang ngăn cản một người phụ nữ, vẻ mặt toàn bộ đều là sự bất lực.

Nhìn rõ người đến là ai, nàng có một chút bất ngờ, theo sau đó chính là cảm giác sợ hãi, nàng giống như đã biết được người này vì sao lại có mặt ở đây.

Viên Nhất Kỳ cùng thư ký gật đầu một cái, phất tay để nàng trở về nơi làm việc của chính mình, cũng không quên dặn dò thư ký đem cửa phòng đóng lại.

Cửa văn phòng đóng lại ở giây đầu tiên, Viên Nhất Kỳ lập tức lại đổi một bộ dáng lấy lòng, từ sô pha đứng lên mà đi về phía người mới đến kia.

Vừa đi còn vừa gọi: "Chị, trở về tại sao không cùng em thông báo? Em có thể đến sân bay..."

"Khốn khiếp này!"

"Lưu manh!"

"Thất tín!"

Mỗi một câu nói người kia đều dùng túi xách của mình mà đánh lên người Viên Nhất Kỳ, bộ dáng là thật sự muốn đem Viên Nhất Kỳ nhai đến sạch sẽ.

"Chị! Dương Dương! Hứa Dương Ngọc Trác!!!"

Viên Nhất Kỳ cũng không kịp tránh đi, chỉ có thể đưa tay lên cản trở một chút, miệng liên tục mà kêu lên.

"Nghe em nói! Chị!"

"Ai thèm nghe người vô sỉ như em nói chuyện!"

Hứa Dương Ngọc Trác đánh còn chưa thật sự thỏa mãn, vứt túi xách sang một bên, dùng chính tay mình mà đánh Viên Nhất Kỳ.

"Ngày trước Dao Dao vốn dĩ không nên nghe những lời hứa hẹn này của em, không nên cứ như vậy mà gả cho người như em!"

"Em có phải hay không chơi chán rồi, muốn cùng Dao Dao ly hôn để tìm người mới?!"

"Được rồi sao, Hứa Dương Ngọc Trác!" Viên Nhất Kỳ giữ chặt lại bàn tay của Hứa Dương Ngọc Trác, hơi lớn giọng nói, "Chị hiện tại bình tĩnh nghe em nói được sao?!"

Hứa Dương Ngọc Trác còn muốn lại nói, Viên Nhất Kỳ đã nhanh hơn mà cướp lời.

"Ly hôn không phải em đề nghị, là Thẩm Mộng Dao."

Động tác trong tay của Hứa Dương Ngọc Trác lúc này mới thật sự dừng lại, nàng một vẻ kinh ngạc mà đem lời hỏi lại.

"Dao Dao đề nghị? Cùng em ly hôn?"

"Đúng vậy, là chị ấy đề nghị."

Hứa Dương Ngọc Trác thở mạnh một cái, rút tay mình ra khỏi tay của Viên Nhất Kỳ, chậm rãi đi về phía sô pha rồi ngồi xuống.

"Em là gây ra lỗi lầm gì không thể tha thứ đi."

"Em.."

"Em ngoại tình?"

Giọng của Hứa Dương Ngọc Trác đều đều, nghe giống như một câu khẳng định hơn là một câu nghi vấn, đem lỗi lầm hoàn toàn mà áp lên người Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ là thật sự không hiểu, tại sao ly hôn là Thẩm Mộng Dao đề nghị, nhưng hết người này đến người khác đều cho rằng lỗi xuất phát từ nàng? Tả Tịnh Viện là như vậy, ba mẹ là như vậy, hiện tại đến Hứa Dương Ngọc Trác cũng là như vậy? Là nàng thể hiện tình yêu không đủ nhiều sao? Hoặc là mọi người đối với bản thân nàng đều có chung một nhận thức, cũng mang rất nặng thành kiến, cho nên thà rằng đem lỗi vứt lên người nàng, cho rằng Viên Nhất Kỳ thay đổi, cho rằng nàng không trung thực với hôn nhân, cũng không để ý rốt cuộc Thẩm Mộng Dao có phải hay không cũng có đồng dạng sự thay đổi.

"Em không có."

Viên Nhất Kỳ nghiêm giọng một chút, gương mặt cũng trở nên khó chịu, nói: "Em không ngoại tình."

"Vậy tại sao Dao Dao lại muốn cùng em ly hôn?"

Câu hỏi này của Hứa Dương Ngọc Trác vừa vặn chạm vào điểm mơ hồ của Viên Nhất Kỳ.

Câu này, nàng cũng muốn hỏi Thẩm Mộng Dao,  tại sao lại muốn cùng chính mình ly hôn.

Nàng muốn biết rằng Thẩm Mộng Dao có phải đã thật sự mệt mỏi giống như nàng nhìn thấy hay không? Muốn biết Thẩm Mộng Dao có phải bất mãn về nàng rất nhiều, nếu không ly hôn chính là không thể hay không? Và nàng cũng muốn biết, Thẩm Mộng Dao có phải đã thật sự hết yêu chính mình rồi hay không.

Viên Nhất Kỳ mở miệng, sau đó lại không phát ra lời nào.

Nàng lại suy nghĩ, cuối cùng giống như không tìm ra được lời giải, chỉ có thể cùng Hứa Dương Ngọc Trác nói: "Em không biết."

Viên Nhất Kỳ nhìn Hứa Dương Ngọc Trác, nàng nở một nụ cười thật nhẹ nhàng, giọng nói cũng trở nên thật nhẹ nhõm.

"Thật ra em cũng muốn biết, tại sao Thẩm Mộng Dao muốn cùng em ly hôn."

Nàng cúi thấp đầu, ý cười trên môi cũng không mất đi, lại nói: "Có phải hay không chị ấy đối với em dù là một chút tình yêu thôi, cũng đã không còn nữa."


3.

Nhìn người trước mắt mất đi tinh thần như vậy, Hứa Dương Ngọc Trác cảm thấy chính mình dù cứng rắn cũng không thể được, dứt khoát thở dài một tiếng, nhích người lại gần Viên Nhất Kỳ, đem em mình ôm vào lòng.

"Hai tháng trước không phải còn tốt sao, chị tại sao đi một chuyến trở về hai đứa lại ly hôn vậy chứ?"

Viên Nhất Kỳ ở trong lòng Hứa Dương Ngọc Trác cũng tính ngoan ngoãn, nàng có một loại cảm giác rằng chính mình lần nữa trở về những ngày còn nhỏ.


Hứa Dương Ngọc Trác lớn hơn Viên Nhất Kỳ năm tuổi, là con gái duy nhất của bác Viên Nhất Kỳ.

Nhà họ Viên có một trai một gái, mẹ của Hứa Dương Ngọc Trác là chị gái ruột của ba Viên Nhất Kỳ. Ba mẹ Hứa Dương Ngọc Trác đều là người của khoa học, đam mê nhất chính là nghiên cứu, vậy nên từ nhỏ Hứa Dương Ngọc Trác vẫn thường sinh hoạt cùng với Viên Nhất Kỳ và ba mẹ Viên, tình cảm cũng sâu đậm rất nhiều.

Khi còn nhỏ, Viên Nhất Kỳ thích nhất là đi theo sau Hứa Dương Ngọc Trác, một bộ bất cần đời lại vô cùng ngang ngược, lạnh nhạt lại giả vờ làm ngầu, đem toàn bộ người theo đuổi Hứa Dương Ngọc Trác đều đuổi đi. Viên Nhất Kỳ cảm thấy những người kia đều không xứng với chị gái mình, Hứa Dương Ngọc Trác xứng với người tốt hơn rất nhiều.

Viên Nhất Kỳ vẫn luôn đem Hứa Dương Ngọc Trác xem là chị gái ruột, mà Hứa Dương Ngọc Trác cũng là như vậy. Nàng từ nhỏ cùng Viên Nhất Kỳ lớn lên, có lẽ vì cảm thấy chính mình lớn hơn Viên Nhất Kỳ tận năm tuổi làm Hứa Dương Ngọc Trác sinh ra cảm giác trách nhiệm, nàng luôn để chính mình phải là người bảo vệ Viên Nhất Kỳ, tất cả những thứ tốt đẹp nàng có, toàn bộ đều sẽ đem một nửa chia sẻ cho Viên Nhất Kỳ. Trong mắt Hứa Dương Ngọc Trác, không cần biết ở như thế nào, nhưng ở nơi này của nàng, Viên Nhất Kỳ chỉ cần làm chuyện em ấy thích nhất là được, nàng đều sẽ vô điều kiện mà bao dung em ấy.

Nhưng cho đến khi Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao kết hôn, nhìn Viên Nhất Kỳ nhịn lại nước mắt đeo lên nhẫn cưới cho Thẩm Mộng Dao, lại đứng giữa thánh đường uy nghiêm mà nói ra lời tuyên thệ, Hứa Dương Ngọc Trác mới chân thật mà cảm nhận rằng Viên Nhất Kỳ đã thật sự trưởng thành.

Không biết vì lý do gì, nàng khi đó bỗng nhiên bật khóc, trong lòng có một loại cảm giác thành tựu không bằng từ ngữ nào có thể diễn tả được.

Thì ra, Viên Nhất Kỳ là sẽ trưởng thành, sẽ có bầu trời của riêng mình, cũng sẽ có người mà em ấy muốn bảo vệ, có gia đình của chính mình.

Hàng năm sinh hoạt ở nước ngoài, Hứa Dương Ngọc Trác cùng Thẩm Mộng Dao gặp mặt cũng không quá mười lần, nhưng ở mỗi lần gặp mặt, Thẩm Mộng Dao luôn để lại một ấn tượng trong nàng chính là một đối tượng tốt, ở phương diện yêu đương hay kết hôn đều là như vậy, đó chính là cảm giác của Hứa Dương Ngọc Trác.

Thẩm Mộng Dao là người đầu tiên Viên Nhất Kỳ dẫn đến trước mặt nàng, vô cùng hào phóng mà giới thiệu, "Đây là bạn gái của em."

Hứa Dương Ngọc Trác đầu tiên là cảm thấy ngạc nhiên, sau đó chính là tán thưởng.

Nàng cảm thấy trên người Thẩm Mộng Dao có một loại an toàn nhất định, dịu dàng cùng lễ phép vẫn được biểu hiện rất rõ ràng. Tuy vậy, Thẩm Mộng Dao thật sự không phải là kiểu phụ nữ yếu ớt, sẽ dựa dẫm vào bất cứ ai. Người này là vô cùng mạnh mẽ, tự lập và là một người rất quyết đoán. Từ lần đầu gặp gỡ cho đến sau này, đó vẫn luôn là nhận thức của Hứa Dương Ngọc Trác đối với Thẩm Mộng Dao.

Khác với Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ từ nhỏ đến lớn đều ở trong vòng tay ấm áp của gia đình cùng với sự bảo vệ âm thầm của Hứa Dương Ngọc Trác, tính cách của Viên Nhất Kỳ cũng trở nên vô cùng tùy hứng. Nàng luôn cảm thấy chính mình mỗi một hành động đều không cần thông qua ai cho phép, lớn lên một bộ dáng phong lưu lại phóng khoáng, hệt như một con ngựa phi nước đại trên thảo nguyên rộng lớn.

Thậm chí đến sau này Hứa Dương Ngọc Trác vẫn không thể tin rằng vì sao Thẩm Mộng Dao có thể đồng ý gả cho Viên Nhất Kỳ. Nàng biết rằng người muốn cùng Viên Nhất Kỳ thật ra cũng không hề ít, Viên Nhất Kỳ lớn lên một bộ dáng xinh đẹp, sự nghiệp thành công, có năng lực cũng có bản lĩnh. Tính cách lại nhẹ nhàng lãng mạn, nói chuyện đều sẽ làm người vui vẻ, thật sự chính là một người tình chuẩn mực.

Nhưng như vậy không có nghĩa Viên Nhất Kỳ là phù hợp với Thẩm Mộng Dao.

So với tính cách kiên cường của Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ có một tâm hồn nhạy cảm hơn rất nhiều. Nếu Thẩm Mộng Dao luôn đem lại cảm giác an toàn cho đối phương thì Viên Nhất Kỳ hoàn toàn ngược lại. Viên Nhất Kỳ luôn để người bên cạnh mình cảm giác vô định, luôn cần phải chinh phục, dù rằng người này luôn tồn tại ở phạm vi mà mình có thể kiểm soát, luôn bất cứ lúc nào đều có thể xuất hiện, thậm chí là từ bỏ tất cả những cuộc vui để cùng chính mình yêu đương thì nó vẫn có một cảm giác rằng sau khi ngoan ngoãn như vậy, ở giây tiếp theo, Viên Nhất Kỳ sẽ ngay lập tức biến mất, rằng chính mình sẽ là người bị bỏ lại.

Cho nên khi Viên Nhất Kỳ cùng Hứa Dương Ngọc Trác nói chính mình sẽ cùng Thẩm Mộng Dao kết hôn, nàng đã vô cùng bất ngờ.

Lần cuối Hứa Dương Ngọc Trác gặp gỡ Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao chính là hai tháng trước, hoặc là nói đúng hơn nàng thông qua Thẩm Mộng Dao để nghe nói về Viên Nhất Kỳ.

Vẫn luôn định cư ở nước ngoài Hứa Dương Ngọc Trác vừa về nước đã muốn cùng Viên Nhất Kỳ gặp mặt, vừa gọi điện để em gái có thể đến sân bay đón mình, nàng chỉ nhận được thông báo người nhận đang tắt máy.

Sau đó Hứa Dương Ngọc Trác gọi đến một cuộc cho Thẩm Mộng Dao, là em dâu cùng nàng nói Viên Nhất Kỳ từ hai ngày trước đã đi công tác, hôm nay còn chưa trở lại.

Nàng hiểu được tính chất công việc của Viên Nhất Kỳ, nhưng dù có bận rộn như thế nào cũng không nên tắt máy, không phải sao? Nếu Thẩm Mộng Dao có việc muốn gặp vậy thì phải thế nào? Thông qua trợ lý để liên lạc sao?

Trong lòng Hứa Dương Ngọc Trác bắt đầu sinh ra dự cảm không tốt về mối quan hệ của Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao.


Nhưng dường như khi đó nó cũng chỉ là cảm giác của nàng. Hôm ấy cùng Thẩm Mộng Dao gặp gỡ, mỗi lần cùng nàng nhắc đến Viên Nhất Kỳ, trong mắt của Thẩm Mộng Dao vẫn là hạnh phúc, trên môi vẫn luôn treo một nụ cười rất vui vẻ.

Vậy nên Hứa Dương Ngọc Trác nghĩ rằng, là do chính mình nghĩ nhiều mà thôi.


Cho đến một tuần trước, Hứa Dương Ngọc Trác nhận được một cuộc điện thoại đường dài từ mẹ của Viên Nhất Kỳ, nội dung là hỏi nàng thực hư chuyện ly hôn của Viên Nhất Kỳ.

Hứa Dương Ngọc Trác cũng ngây người, nàng đến nửa chữ cũng không biết, tạm biệt mẹ Viên đã gọi cho Viên Nhất Kỳ, nhưng người này giống như trốn tránh nàng, một lần cũng không nhấc máy.

Sau đó nàng gọi đến cho Thẩm Mộng Dao, em dâu là im lặng một lúc, sau cùng mới nói: "Vâng, em cùng Viên Nhất Kỳ ly hôn rồi."

Hứa Dương Ngọc Trác nhịn xuống cảm giác muốn kéo cổ Viên Nhất Kỳ tẩn cho một trận, đem việc đều sắp xếp ổn thỏa, cuối cùng là về nước, nơi đầu tiên đến cũng chính là văn phòng của Viên Nhất Kỳ.


4.

"Em cũng không biết, chị ấy cứ như vậy mà cùng em ly hôn," Viên Nhất Kỳ nằm ở trong lòng Hứa Dương Ngọc Trác, bắt đầu nhỏ giọng rầm rì, "Có lẽ em làm chuyện gì đó làm chị ấy thất vọng đi, hẳn là như vậy."

Nàng ở trước mặt Hứa Dương Ngọc Trác trở về dáng vẻ trẻ con nhất, cũng không ngại việc này có bị Hứa Dương Ngọc Trác chê cười hay không.

"Lúc đó giống như chỉ vì chuyện em đón Tiểu Thất muộn mà cãi nhau, sau đó không biết tại sao lại ly hôn rồi."

"Dao Dao lần đó vô cùng lớn tiếng, em là lần đầu tiên nhìn thấy chị ấy giận dữ như vậy. Nhưng không phải vì em đến trễ thôi sao, Tiểu Thất không phải đã an toàn mà về nhà rồi hay sao?"

Hứa Dương Ngọc Trác vỗ nhẹ lên vai Viên Nhất Kỳ, thấp giọng hỏi: "Em tại sao lại đón Tiểu Thất trễ."

Viên Nhất Kỳ lúc này mới rời khỏi lòng Hứa Dương Ngọc Trác, chăm chú mà nhìn người chị trước mặt.

"Lúc đó giống như có một đối tác đến, em cùng người đó nói chuyện công việc đến quên thời gian, cũng không để ý điện thoại," Viên Nhất Kỳ từ từ nghĩ lại, "Nhưng em không phải cố ý, em khi nhận ra cũng đã ngay lập tức đón Tiểu Thất."

Hứa Dương Ngọc Trác nhíu mày: "Vậy Dao Dao ở đâu."

"Chị ấy đi công tác." Viên Nhất Kỳ rất nhanh mà đáp, "Sau đó cô giáo gọi cho Dao Dao, chị ấy cuối cùng trở về rồi."

"Sau đó chính là cùng em ly hôn."


Hứa Dương Ngọc Trác giống như đã cảm nhận được điều gì đó, nàng hỏi Viên Nhất Kỳ.

"Bình thường công tác của em bận rộn sao?"

"Còn ổn đi," Viên Nhất Kỳ dừng lại suy nghĩ một chút, nói tiếp, "Bình thường cũng không thường xuyên công tác, em nếu dự án quan trọng mới chính mình đi, còn lại đều có giám đốc Lưu và phó tổng Lý."

"Vậy Dao Dao bận rộn sao?"

Viên Nhất Kỳ bỗng chốc dừng lại, nàng bắt đầu nỗ lực suy nghĩ, cố gắng đem thời gian biểu của Thẩm Mộng Dao sắp xếp lại, sau đó trả lời Hứa Dương Ngọc Trác: "Có lẽ là bận."

"Có lẽ?" Hứa Dương Ngọc Trác thắc mắc, "Như thế nào được gọi là có lẽ."

"Em cảm thấy bận chính là chị ấy mỗi ngày đều sẽ đến luật sở, đôi lúc cũng sẽ ra ngoài công tác, cũng sẽ gặp khách hàng, đôi lúc cũng cùng khách hàng ăn cơm hay uống rượu."

Viên Nhất Kỳ im lặng, sau đó mới nói tiếp: "Nhưng giống như cũng không quá bận rộn, vì chị ấy đều sẽ đúng giờ tan tầm, mỗi ngày đều đón Tiểu Thất tan học."

"Sau đó còn chuẩn bị cơm tối, em trở về đều thấy chị ấy đã hoàn thành tất cả."

Hứa Dương Ngọc Trác gật đầu một cái, lại nói: "Vậy em có hôm nào về trước Dao Dao không? Trở về chuẩn bị bữa tối cho em ấy?"

"Giống như còn rất ít," Viên Nhất Kỳ chớp mắt một cái, "Em đôi lúc cũng nấu cơm, nhưng phần lớn đều là Thẩm Mộng Dao làm việc đó."

"Vậy còn trò chuyện thì sao? Em có cùng Dao Dao kể những chuyện em trải qua hay những người em gặp không?"

"Không nhiều lắm, em và chị ấy đều không có quá nhiều thời gian, rất lâu rồi em cũng không cùng chị ấy nói chuyện công tác nữa."

"Còn Dao Dao, em ấy nói cho em nghe sao?"

"Có nói một vài lần," Viên Nhất Kỳ nghĩ một lát, "Nhưng em nghe đều không hiểu, cũng chỉ phản ứng một chút, sau đó chị ấy cũng không nói nữa."

Hứa Dương Ngọc Trác từ đầu đến cuối đều nghe vào toàn bộ, nàng một câu cũng thật cẩn thận mà nghiền ngẫm, cuối cùng mới cùng Viên Nhất Kỳ nói.

"Em muốn hay không thử một lần chơi trò đổi vai?"

"Đổi vai?" Viên Nhất Kỳ thắc mắc mà hỏi lại, nàng dường như nghe không hiểu lời này của Hứa Dương Ngọc Trác là đang có ý gì.

"Đúng vậy, đổi vai," Hứa Dương Ngọc Trác gật đầu, "Để em làm Thẩm Mộng Dao một lần, còn Dao Dao thế vào vị trí của em."

"Có ý nghĩ gì chứ?"

Hứa Dương Ngọc Trác mỉm cười, nàng cũng không vội tiếp lời, chỉ như vậy mà nhìn Viên Nhất Kỳ một lúc. Đợi đến khi gương mặt của Viên Nhất Kỳ toàn bộ đều là nghi vấn, nàng mới bắt đầu đem lời nói ra.

"Để em một lần trải qua cảm giác của Dao Dao. Nếu như em mỗi lần ra ngoài công tác một chuyến, cô giáo của Tiểu Thất gọi đến cho em nói rằng Dao Dao vẫn chưa đến con bé, sau đó em liên lạc cùng Dao Dao như thế nào cũng không được, vậy em sẽ có cảm giác gì?"

"Ở sinh hoạt hằng ngày, em mỗi ngày đều đúng giờ mà đến công ty, đúng giờ mà trở về nhà, Dao Dao nửa câu cũng không hỏi em ngày hôm nay thế nào, một lần cũng không muốn cùng em chia sẻ việc ở luật sở, khi đó em sẽ nghĩ gì?"

Hứa Dương Ngọc Trác càng nói Viên Nhất Kỳ càng cảm giác chính mình rơi vào mê cung bất tận, nàng chính mình cũng tìm không thấy lối ra.

Cho nên là nói, cảm giác khi đó sẽ như thế nào đây?

"Em có phải hay không sẽ cảm thấy mệt mỏi, có phải hay không cảm thấy chính mình mất đi dục vọng muốn chia sẻ việc hôm nay đã trải qua cùng đối phương? Hoặc có phải hay không em cảm thấy đối phương thì ra chẳng hề tin cậy giống như trước kia nữa."

"Em có nghĩ qua hay không, đến một thời điểm mất đi giao tiếp, khi nó trở thành một thói quen, em nhìn người đó đều không có còn thuận mắt nữa, một chút hứng thú đều không có."

"Sinh hoạt cần giao tiếp, để duy trì một mối quan hệ nhất định phải thấu hiểu và thắng thắn với nhau, đừng nói đó là hôn nhân, nó còn cần thiết hơn bao giờ hết."

Hứa Dương Ngọc Trác đặt bàn tay mình lên bàn tay Viên Nhất Kỳ, vỗ nhẹ một cái.

"Đừng để đến khi đối phương trải qua một việc vô cùng tồi tệ, nhưng người ấy đến một phần khát vọng chia sẻ với mình đều không có, lại đừng nói đến việc nhờ vả. Nếu là khi đó, mối quan hệ đó là thật sự xong đời rồi."


---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top