Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

Trên đường lái xe về nhà, Viên Nhất Kỳ cuối cùng còn nhịn không được mà hít mũi mấy cái. Nguyên nhân là bởi vì vừa rồi chính mình khóc có phần quá mức, sau đó lại sợ rằng như vậy sẽ mất mặt trước mặt vợ cũ nên nàng mới nhanh chóng ngăn cản nước mắt tiếp tục rơi ra, cho nên hiện tại dư âm giống như vẫn còn.

Vừa rồi Thẩm Mộng Dao không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng, không hề cùng nàng nói "không thế" hay thẳng thắn mà đáp "có thể". Thẩm Mộng Dao dường như thật sự cân nhắc về vấn đề đó, sau cùng là nói với Viên Nhất Kỳ "nói sau đi".

Tuy là không phải là một đáp án xác định, nhưng sự do dự ở thời điểm đó của Thẩm Mộng Dao để Viên Nhất Kỳ nhìn thấy được hy vọng chợt lóe lên ở mối quan hệ này. Viên Nhất Kỳ cảm nhận được, hôn nhân của các nàng, cho đến hiện tại, vẫn có thể cứu vãn.

Viên Nhất Kỳ lại hít mũi hai cái, đem toàn bộ nước mắt giữ lại, trong lòng đã tính toàn rằng những giọt nước mắt quý giá này của chính mình nên để nó vì hạnh phúc mà rơi xuống, đó chính là vào ngày mà các nàng phục hôn!

Hiện tại Viên Nhất Kỳ có một loại xúc động, nàng nghiêm túc mà nghĩ đến chuyện chạy ngay đến Cục Dân Chính đem toàn bộ thủ tục ly hôn của các nàng tiêu hủy! Sau đó đứng ở giữa sảnh lớn của nơi này dõng dạc mà tuyên bố: "Còn chưa ly, cảm ơn!"

Nhìn qua đồng hồ hiển thị trên xe, hiện tại cũng đã qua mười giờ, ý nghĩ này có vẻ như là không hợp lý, vậy nên chính mình có thể tạm thời gác lại, đợi Thẩm Mộng Dao suy nghĩ thấu đáo sau đó các nàng sẽ cùng nhau đến đem thủ tục hủy bỏ.

Viên Nhất Kỳ vui vẻ mà nghĩ, cảm giác mấy giọt nước mắt vừa rồi của chính mình rơi xuống cũng không phải là hoàn toàn uổng phí, hân hoan mà bắt đầu huýt sáo.


Điện thoại đúng ngay lúc này mà vang lên, người gọi đến là Tả Tịnh Viện.

Viên Nhất Kỳ cũng không suy nghĩ, trực tiếp kết nối cuộc gọi, trong xe vang lên giọng nói mềm mại của người ở đầu dây bên kia.

"Kỳ Kỳ, hôm nay cũng cùng nhau ra ngoài uống rượu sao?"

Viên Nhất Kỳ nghe xong nhíu mày, cũng không đến mức như thế này đi Tả Tịnh Viện?

"Có bệnh?"

Giọng của Viên Nhất Kỳ rất lạnh nhạt, nghe đều không cảm nhận được phần nào tình cảm. Nhưng cố tình người bên kia là Tả Tịnh Viện, nàng cũng không quái lạ.

"Nóng tính như vậy?" Tả Tịnh Viện cười một tiếng, cũng không đổi sang một giọng điệu khác, "Muốn hẹn cậu ra ngoài, có thời gian sao?"

"Thời gian là có," Viên Nhất Kỳ hơi dừng lại, "Nhưng tôi không muốn cùng cậu ra ngoài."

Tả Tịnh Viện ở bên kia "à" lên một tiếng, nàng là quen thuộc với tính cách này của Viên Nhất Kỳ, nếu đổi lại là người khác, có thể đã bị chọc giận ở câu thứ hai.

"Hôm nay là ngày Viên Tổng gặp con gái, không trách được..." Tả Tịnh Viện chậc lưỡi mấy cái, rất hứng thú mà trêu chọc Viên Nhất Kỳ.

"Gặp con gái còn được gặp vợ cũ, Viên Tổng tâm trạng xem ra không tệ."

"Nói ai là vợ cũ?" Đôi mày của Viên Nhất Kỳ nhíu lại, giọng khó chịu mà nói, "Còn chưa chính thức ly hôn được sao?"

"Ồ?" Tả Tịnh Viện bất ngờ đáp một tiếng, sau đó rất nhanh mà bật cười, "Đại nhân, ngài thông suốt rồi?"

Nếu hiện tại Viên Nhất Kỳ đứng ngay trước mặt Tả Tịnh Viện, nàng sẽ được chiêm ngưỡng gương mặt xinh đẹp của bạn thân mình cười đến co rút lại, sau đó sẽ chỉ thẳng tay vào mũi nàng mà chế giễu: "Tôi nói cùng cậu rồi đúng chứ, cậu sẽ hối hận."

Đầu dây bên cười đến vô cùng phóng túng, Viên Nhất Kỳ dù có mất mặt nhưng cũng không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể âm thầm nghiến răng mà chịu đựng.

"Cười đủ rồi sao?"

"Còn chưa đâu," Tả Tịnh Viện dừng lại mà đáp lời, "Mấy hôm trước câu vợ cũ còn treo bên miệng, hiện tại đã hối hận rồi."

Tả Tịnh Viện đã sớm dự đoán được Viên Nhất Kỳ sẽ hối hận, ngay từ ngày đầu tiên Viên Nhất Kỳ dứt khoát mà cùng nàng nói sẽ cùng Thẩm Mộng Dao ly hôn, nàng đã nhìn ra được kết quả này.

"Cậu hiện tại đến đây cùng tôi uống hai ly, biết đâu làm tôi vui vẻ, tôi giúp cậu theo đuổi vợ cũ."

Đôi chân mày của Viên Nhất Kỳ khi nghe xong lời nãy cũng giãn ra một chút, tính toán đáp ứng Tả Tịnh Viện nhưng lại nghĩ đến người này giống như trước giờ còn chưa theo đuổi qua ai, hiện tại nó có cách, là thật sự sao?

"Không khoa trương đó chứ, cậu lại chưa từng theo đuổi ai."

"Như thế nào, xem thường?" Tả Tịnh Viện ở bên kia hừ lạnh một tiếng, "Cậu nếu không tin hiện tại có thể lập tức đến, tôi tại nơi này biểu diễn cho cậu xem như thế nào được gọi là theo đuổi!"

Giọng nói đầy tính thuyết phục của Tả Tịnh Viện liên tục vang lên làm Viên Nhất Kỳ nửa tin nửa ngờ vào người bạn này. Nhưng dù sao nếu trở về nhà hiện tại cũng thật tẻ nhạt, gặp gỡ một chút Tả Tịnh Viện nói không chừng lại là cách hay. Nghĩ như vậy, Viên Nhất Kỳ ném cho Tả Tịnh Viện một câu "đợi tôi", sau đó đánh một vòng tay lái, đem xe chạy đến nơi mà Tả Tịnh Viện gửi qua định vị.


2.

Thẩm Mộng Dao sau cuộc trò chuyện cùng Viên Nhất Kỳ, nàng cảm thấy chính mình hít thở không thông.

Không biết vì lý do gì, người mạnh mẽ như Thẩm đại luật sư hiện tại có một loại cảm giác rất muốn khóc.

Không đầu không đuôi mà xuất hiện cảm giác này, nàng cũng cảm thấy vô cùng kì lạ.

Thẩm Mộng Dao sinh ra ở một gia đình lao động phổ thông, cả ba và mẹ đều là giáo viên của một trường cấp ba, thu nhập bình thường, cuộc sống cũng qua đến vô cùng bình đạm.

Trong nhà chỉ có một mình Thẩm Mộng Dao, lớn lên trong hoàn cảnh phổ thông, nhưng Thẩm Mộng Dao trời sinh chính là xuất chúng. Thành tích học tập hơn người, đầu vào cùng đầu ra của chuyên ngành đại học đều là thủ khoa. Sau khi tốt nghiệp, công việc cũng tìm đến thật thuận lợi, lăn lộn mấy năm trong giới luật sư, danh tiếng đã trở nên nổi trội.

Thẩm Mộng Dao trước giờ một lòng cùng chủ nghĩa độc thân, nàng không tin tình yêu, cũng không tin những điều xa xăm vô định gắn liền với lời hứa "mãi mãi". Điều duy nhất nàng tin tưởng, đó chính là hiện tại, là bản thân nàng ở hiện tại.

Gặp gỡ Viên Nhất Kỳ là tình cờ, nhưng cùng Viên Nhất Kỳ yêu đương chính là ngoài ý muốn. Thậm chí đến sau khi kết hôn, Thẩm Mộng Dao vẫn còn có cảm giác hết thảy những thứ đang diễn ra, toàn bộ đều vượt ra khỏi phạm vi của chính mình.

Yêu đương chưa đến hai năm đã lập tức kết hôn, Thẩm Mộng Dao khi đem thiệp cưới đưa đến tay những người thân bên cạnh mình, họ đều một bộ trêu chọc mà hỏi nàng: "Tiểu Thẩm đúng là đợi không được thật rồi sao? Đã ngay lập tức muốn kết hôn rồi?"

Khi đó nàng đều sẽ không đáp lời, chỉ cười nhẹ mà đem chuyện đi qua, xem như cũng là một cách hòa vào lời trêu chọc đó.

Nhưng trong số những người đó, chỉ có một người nghiêm túc mà hỏi qua nàng: "Kết hôn, em nghiêm túc sao?"

Khi đó nàng đã ngẫm nghĩ thật lâu, cuối cùng mới cùng người đó nói: "Có lẽ đi, em dù sao cũng là thật lòng mà yêu em ấy."

Thẩm Mộng Dao nghĩ lại nghĩ, cuối cùng còn bổ sung: "Hơn nữa, em ấy đối xử với em cũng rất tốt, có lẽ cũng là một đối tượng kết hôn không tồi."

Người ở trước mặt nàng thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Hi vọng là em đã qua cân nhắc kĩ mới đi đến quyết định này."

"Trương Hân," Thẩm Mộng Dao gọi một tiếng, nàng dù sao cũng giấu không được người chị thân thiết này của mình, dứt khoát mà đem chuyện nói ra, "Em có thai. Kết hôn, là điều xuất phát từ nguyện vọng của cả hai."

Trương Hân mở miệng muốn trách một chút Thẩm Mộng Dao sao có thể không cẩn thận như vậy, muốn chất vấn một chút chuyện này sao có thể xảy ra ở trên người Thẩm Mộng Dao được cơ chứ. Nhưng đến cuối cùng, khi nhìn đến gương mặt của Thẩm Mộng Dao nàng vẫn đem những lời trách cứ này nuốt ngược vào trong.

Nàng không nỡ Thẩm Mộng Dao, cũng không thể dùng lý do gì trách được em ấy.

Ngoài ý muốn, xem như đây là một chuyện ngoài ý muốn. Nhưng kết hôn cùng Viên Nhất Kỳ, dù sao cũng là người mà em ấy yêu, cho nên chuyện vốn dĩ ngoài ý muốn này biết đâu lại may mắn mà trở thành một chuyện hạnh phúc.

"Nếu là như vậy, chị hi vọng em sẽ hạnh phúc cùng quyết định của mình."

Thẩm Mộng Dao gật đầu, nàng cúi thấp xuống một chút nhìn lên vùng bùng còn đang bằng phẳng của chính mình, thấp giọng nói: "Thật sự là một chuyện ngoài ý muốn."

"Nhưng em đặt cược niềm tin của mình vào nơi này."


3.

Thẩm Mộng Dao so với ai đều rõ ràng hơn cả, một trận ngoài ý muốn xảy ra ban đầu chính là cảm giác phấn khích, là hân hoan đón chờ, là mong đợi nhận được kết quả. Nhưng sau lại thì sao? Lại đem mọi chuyện suy nghĩ thật thấu đáo, ngoài ý muốn chung quy là ngoài ý muốn, đợi đến khi nhìn kĩ rồi, sẽ cảm thấy nó không còn thú vị nữa.

Nó dường như vượt ra khỏi giới hạn mà bản thân của chính mình đặt ra, xảy ra theo một cách chẳng hề báo trước, quá trình có là như thế nào cũng không quan trọng, cuối cùng ở trước mặt chỉ có duy nhất một kết quả, một kết quả hoàn toàn bất ngờ.

Chính mình cùng Viên Nhất Kỳ cũng là như vậy. Nàng chưa từng nghĩ sẽ sớm như vậy mà kết hôn, mà nàng tin rằng, Viên Nhất Kỳ càng là như vậy.

Tuy là ở độ tuổi kết hôn, nhưng giới hạn trung bình về tuổi kết hôn ngày một tăng lên, Thẩm Mộng Dao cũng cảm thấy chính mình thật sự không nên ở độ tuổi đó mà kết hôn. Không những kết hôn, nàng còn sinh con.

Sự xuất hiện của Vũ Thần, là sự ngoài ý muốn ngọt ngào nhất ở thời điểm đó trong nhận thức của Thẩm Mộng Dao. Phá đi toàn bộ quy luật của bản thân, đứa trẻ là điều nàng không thể đoán trước được, cũng là điều làm nàng vừa hạnh phúc lại vừa bất an trong vô số ngày đêm.

Biết được chính mình mang thai, Thẩm Mộng Dao từng do dự rằng có nên đem chuyện này cùng Viên Nhất Kỳ nói hay không. Nàng không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết như thế nào mà mở lời.

Cho đến cuối cùng, trải qua những đấu tranh dằn vặt trong lòng, Thẩm Mộng Dao trong một bữa tối cùng Viên Nhất Kỳ ngồi cùng một bàn ăn, dưới ánh nến lung linh lãng mạn mà người yêu dành cho mình, nàng đem thông tin kia nói cho Viên Nhất Kỳ.

"Viên Nhất Kỳ, chị có thai rồi."

Giống như sấm chớp giữa trời quang, nàng rõ ràng mà nhìn thấy động tác trên tay của Viên Nhất Kỳ dừng lại, nụ cười dường như cũng không còn đậm như trước đó nữa, hai mắt vô cùng kinh ngạc mà nhìn nàng, cuối cùng môi mấp máy mà hỏi: "Thật sự?"

Thẩm Mộng Dao ở thời điểm đó hít thở thật sự cẩn thận, nàng chính mình cũng đã trấn an tinh thần, đủ sức để đối mặt với bất cứ quyết định nào của Viên Nhất Kỳ. Sinh ra cũng được, không kết hôn cũng không sao, thậm chí người trước mặt có tàn nhẫn mà nói bỏ đi đứa trẻ, sau đó lạnh nhạt nói lời chia tay, Thẩm Mộng Dao đều có thể chấp nhận được.

Là chấp nhận, mà không phải như lời nói đó mà thực hiện. Nàng sẽ có lựa chọn của bản thân mình, nếu Viên Nhất Kỳ là muốn nàng bỏ đi đứa trẻ, vậy thì được thôi, lời chia tay sẽ đến từ chính bản thân Thẩm Mộng Dao nàng.

Thẩm Mộng Dao nhìn Viên Nhất Kỳ một chút, nghĩ qua những điều mà người yêu của mình có thể nói ra, sau cùng mới chậm chạp gật nhẹ đầu.

Mà đó cũng là lần đầu tiên, Thẩm Mộng Dao nhìn thấy được một mặt phấn khích đến mất đi kiểm soát của Viên Nhất Kỳ.

Người yêu ở trước mặt 'xoạt' một tiếng mà đứng dậy, hoàn toàn quên đi kiểm soát biểu cảm trên gương mặt mình, Viên Nhất Kỳ khi cười đến ngây ngốc, khi lại nhăn mày suy nghĩ, lại có lúc dường như nhịn không được nước mắt nữa mà muốn ngay lập tức bật khóc.

Viên Nhất Kỳ nhìn cũng không nhìn Thẩm Mộng Dao, chỉ trực tiếp mà đi về phía tủ lạnh, kéo cửa tay chọn ngay một lon nước chanh nằm cô độc bên cánh cửa tủ lạnh.

Thẩm Mộng Dao bình tĩnh mà quan sát, nhìn thấy Viên Nhất Kỳ thuần thục mà mở ra nắp lon, âm thầm cảm thấy nàng chính mình dạy dỗ cũng không tệ.

Viên Nhất Kỳ trước kia mở không được thứ này, miệng còn chê rằng nó quá mức phiền phức.

Nhưng hiện tại chuyện đó giống như không phải là điều quan trọng, quan trọng chính là Viên Nhất Kỳ vậy mà ngửa đầu đem cả lon nước chanh trong tay một hơi uống cạn, sau đó có vẻ như gấp gáp mà ho một tiếng, cuối cùng còn nấc lên một cái, thật sự là vô cùng đáng yêu.

Viên Nhất Kỳ hai ba bước hỗn loạn đi về phía nàng, giống như không đợi được nữa mà trực tiếp quỳ xuống, nắp lon được đưa đến trước mặt Thẩm Mộng Dao.

"Vốn dĩ muốn mở một lon bia nhưng em suy nghĩ giống như chính mình nên ở thời gian tỉnh táo nhất mà làm một trong những chuyện quan trọng nhất cuộc đời mình."

"Em trước giờ có thể làm chị phiền lòng rất nhiều, cũng biết rằng chị thật nhiều thời điểm không hài lòng về một người bạn gái như em."

Viên Nhất Kỳ cười nhẹ, đều giọng nói: "Nhưng để em làm đối tượng kết hôn, biết đâu được chị sẽ hài lòng thì sao."

Trước kia không lâu các nàng cũng bâng quơ mà đùa qua, khi đó Thẩm Mộng Dao còn hỏi rằng Viên Nhất Kỳ có thể hay không sẽ kết hôn cùng chính mình.

Viên Nhất Kỳ ở thời điểm đó cho Thẩm Mộng Dao đáp án chính là: ""Đương nhiên có thể! Giống như chị mong đợi, chúng ta có thể ngay lập tức kết hôn!"

Mãi cho đến hiện tại, nàng mới có thể đem nó biến thành sự thật.

"Thẩm Mộng Dao, chị có thể cùng em kết hôn sao?"


Nói không bất ngờ chính là nói dối, nói không rung động chính là đang tự lừa dối chính mình, Thẩm Mộng Dao nhìn Viên Nhất Kỳ hiện tại, sống mũi cay cay, có loại xúc động đến mức muốn rơi lệ.

Nàng giống như còn chưa từng nghĩ đến Viên Nhất Kỳ sẽ dùng hành động biểu đạt lời nói của chính mình.

Thẩm Mộng Dao hít mũi một cái, vốn muốn ngay lập tức mà đồng ý, lại nghĩ như vậy quá mức thuận lợi cho Viên Nhất Kỳ, sau đó mới đổi giọng mà nói.

"Em muốn kết hôn với chị, chỉ có thứ này thôi sao?" Thẩm Mộng Dao nghẹn lại nước mắt, cũng nhịn lại cảm giác muốn bật cười, trêu chọc mà nói, "Chị mới không phải là người dễ dàng, hiện tại chị còn có thêm một người nữa, em không thể cứ như vậy qua loa mà muốn cưới chị được."

Viên Nhất Kỳ gãi gãi đầu, ngượng ngùng lại xen mấy phần áy náy mà nhìn Thẩm Mộng Dao.

"Không phải chị đem đến tin tức bất ngờ quá sao, em gì cũng không chuẩn bị, chỉ có thể tạm thời là như vậy."

Viên Nhất Kỳ nhìn nắp lon trong tay mình, thấp giọng bật cười: "Chị xem xem thứ này cũng tốt như vậy, nếu không chị trước nhận nó đi, có thể nó còn có phép thuật, sớm muộn cũng sẽ biến thành kim cương."

Thẩm Mộng Dao nhìn gương mặt xinh đẹp của Viên Nhất Kỳ ra sức mà lấy lòng chính mình, còn rất nhỏ giọng mà dụ dỗ, thật sự cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Nàng nghĩ qua, chỉ cần trước mặt nàng là Viên Nhất Kỳ, dù thật sự là một chiếc nắp lon hay một chiếc nhẫn cỏ, nàng chính mình cũng sẽ ngăn không được lòng mình mà đồng ý cùng Viên Nhất Kỳ kết hôn.

Điều mà nàng cần, vốn dĩ chính là Viên Nhất Kỳ, lại không phải những thứ vật chất bên ngoài kia. Nhưng nàng vẫn muốn trêu chọc một chút người này.

Viên Nhất Kỳ nhìn nàng không nói, chính mình lại tiến thêm một chút về hướng Thẩm Mộng Dao, nghiêng đầu mà nói: "Chị nếu không đồng ý cùng em kết hôn, em ngay tại nơi này khóc cho chị xem!"

Hai mắt Viên Nhất Kỳ lấp lánh, còn rất chăm chú mà nhìn nàng, điều này thật sự làm lòng Thẩm Mộng Dao trở nên vô cùng mềm mại.

Nàng thật lòng mà cảm thấy rằng, chính mình yêu đến chết Viên Nhất Kỳ ở thời điểm đó. Thậm chí nàng có thể quên đi nguyên tắc của bản thân, bỏ qua toàn bộ những quy luật gần ba mươi năm nay của chính mình, cứ như vậy mà đồng ý bước vào cánh cửa hôn nhân cùng Viên Nhất Kỳ.

Thẩm Mộng Dao bật cười, nàng nhẹ nhàng mà gật đầu, vươn một bàn tay đến trước mặt Viên Nhất Kỳ, sau đó khẽ nói: "Được rồi, chị đồng ý."

Viên Nhất Kỳ khi đó là như thế nào nhỉ? Nàng vậy mà lại quên đi mất biểu cảm cuối cùng của Viên Nhất Kỳ khi người ấy cùng nàng đổi đi một thân phận khác. Hồi ức dường như sẽ luôn xuất hiện điểm thiếu sót, mà Viên Nhất Kỳ khi đó chính là điểm thiếu sót ở trong lòng Thẩm Mộng Dao.

Lẽ ra nàng phải nhớ thật kĩ mới đúng, nàng làm sao lại quên đi điều quan trọng như vậy chứ, để bây giờ một lần nữa nghĩ đến, nàng làm sao cũng nghĩ không ra.

Có lẽ khi đó nàng chính mình cũng thật bận rộn cho hạnh phúc, cũng mơ mộng về một tương lai xa vời thoát đi bản tính của chính mình, cho nên nàng mới đem Viên Nhất Kỳ quên mất.

Khi đó Viên Nhất Kỳ hẳn là cười đi? Nàng cảm thấy là như vậy. Nếu cười như vây, có phải hay không cũng sẽ nói nhiều câu thật lãng mạn, với tính cách của Viên Nhất Kỳ, Thẩm Mộng Dao đoán rằng có thể sẽ là như vậy.

Dường như mỗi một điểm khuyết của cuộn phim kí ức sẽ được chủ nhân bổ sung bằng một thực tại hoặc một điều mà người đó cho là đúng, Thẩm Mộng Dao cũng là như vậy.

Nàng cảm thấy lại nhớ về điều đó, dù có đúng đến hoàn toàn, nó lại có ý nghĩa gì nữa chứ? Không phải đã lựa chọn ly hôn sao? Những thứ kia còn quan trọng sao?


4.

'Lách tách'

Thẩm Mộng Dao chợt phát hiện trên bàn tay của chính mình không biết từ lúc nào mà ướt thành một mảng, nước mắt từ khóe mi rơi xuống bàn tay nàng, tạo thành một cảm giác mát lạnh.

Nàng trong lúc vô thức vậy mà đã bật khóc.

Chính mình ở thời điểm cùng Viên Nhất Kỳ kiên quyết nói lời ly hôn đến một giọt nước mắt cũng không rơi, hiện tại sau khi nghe Viên Nhất Kỳ buông lời níu kéo, lại không biết nỗ lực mà nhớ lại những chuyện ngày trước, nàng vậy mà rơi nước mắt.

Dường như những thứ liên quan đến Viên Nhất Kỳ đều sẽ dễ dàng để nàng trở nên phá lệ yếu đuối. Nàng biết đó là không tốt, nhưng lại không thể nào làm khác được.

Chuyện ly hôn cho đến hiện tại ở trong lòng Thẩm Mộng Dao vẫn là một điều gì đó không thể một lời mà nói rõ. Nàng chỉ biết rằng chính mình đã quá sức trong mối quan hệ này, cũng cảm thấy bản thân đã chẳng còn điều gì có thể vãn hồi được nữa, cho nên nàng mới lựa chọn ly hôn.

Ly hôn có lẽ đối với Viên Nhất Kỳ chính là bản thân nàng xúc động nhất thời, nhưng người kia lại không biết rằng, điều đến nhất thời kia ắt hẳn đã có quá nhiều lý do đọng lại trước đó.

Đã thật lâu không cùng Viên Nhất Kỳ nghiêm túc mà nói chuyện một lần, không thể đem vấn đề toàn bộ chải vuốt, chỉ có thể qua loa mà chấm dứt nó, lại quên rằng bản chất vẫn còn sâu ở nơi đó.

Thẩm Mộng Dao rất muốn một lần mà cùng Viên Nhất Kỳ trò chuyện. Mệt mỏi cũng được, là thất vọng cũng không sao, nếu em ấy phàn nàn về người vợ này nàng cũng sẽ nghiêm túc mà lắng nghe, thậm chí em ấy có cùng nàng nói những câu chuyện vụn vặt về công tác mà nàng nghe không hiểu, nàng vẫn sẽ vui vẻ mà hưởng ứng, sau đó chính là đáp lại Viên Nhất Kỳ.

Nàng cũng có thật nhiều lời muốn nói cho Viên Nhất Kỳ nghe, nhưng nàng biết em ấy không có đủ kiên nhẫn, cũng không hứng thú cùng những án kiện nhàm chán của nàng, cho nên nàng cũng thôi đi việc trò chuyện.

Đến hiện tại Viên Nhất Kỳ có thể cũng sẽ cho rằng nàng ly hôn vì ngày hôm đó em ấy quá trễ vẫn còn chưa đưa Vũ Thần về nhà, nàng là vì giận dỗi mới nói lời ly hôn.

Nghĩ đi nghĩ lại, nó cũng chỉ là một trong một vạn lý do của việc ly hôn này, là một nốt cao trào cuối cùng trong đoạn nhạc nên đi đến đoạn kết thúc. Giống như việc vứt thêm một đồng xu vào cốc nước đã rất đầy, nước cứ như vậy mà tràn khỏi vành ly, các nàng cũng là như vậy mà ly hôn.


Thẩm Mộng Dao đưa mắt nhìn về khung ảnh gia đình bên cạnh TV trong phòng khách, cảm thấy trong lòng sản sinh ra quá nhiều cảm xúc không thể nói thành lời.

Vũ Thần có lẽ sớm hay muộn cũng biết được chuyện này nếu các nàng vẫn còn kiên trì muốn ly hôn. Hiện tại giống như các nàng cùng nhau diễn một vở kịch ngắn để con bé xem, lại không dám chắc chắn rằng đến khi nào mới là hồi kết.

Hôm qua mẹ Thẩm gọi đến cho nàng, cũng không biết là từ đâu nghe được, mẹ hỏi rằng có phải chính mình chịu thiệt thòi rồi hay không, lại hỏi có đúng hay không nàng và Viên Nhất Kỳ là đang bất hòa.

Sau đó là điện thoại của mẹ Viên gọi đến, hỏi nàng là Viên Nhất Kỳ làm chuyện có lỗi sao, muốn hay không cân nhắc xem xét lại một chút, để mẹ đứng ra làm chủ, đem chân chó của tên họ Viên kia đánh gãy.

Thẩm Mộng Dao khi đó chỉ cười nhẹ, hứa hẹn cùng hai người mẹ của mình sẽ sớm một chút trở về đem chuyện nói rõ, vì nàng không muốn qua loa mà đem chuyện này nói thẳng đến phụ huynh.

Rõ ràng ly hôn là nàng nói, lạnh nhạt cũng là nàng xây dựng lên, nhưng một câu níu kéo của Viên Nhất Kỳ làm nàng đã phải cân nhắc lại chuyện đó, cũng cảm thấy không còn tự tin mà đem chuyện "chính mình đã ly hôn" cùng người nhà nói. Nàng cảm thấy nếu lại vội vã, nàng sợ rằng chính mình sẽ sai lầm.


Thẩm Mộng Dao nhìn một chút đồng hồ, lúc này đã qua một giờ sáng, nàng cũng nên trở về phòng mà nghỉ ngơi một lát, lại suy nghĩ đến Viên Nhất Kỳ, nàng cảm thấy nó có thể kéo dài đến tận sáng.

Cho đến thời điểm hiện tại, việc ly hôn ở trong lòng nàng đã xuất hiện sự lay động, nàng là thật sự nghiêm túc cân nhắc đến những điều xung quanh, nghiêm túc mà quan sát Viên Nhất Kỳ, cũng là để thời gian an tĩnh cho lòng mình.


5.

"Còn uống được sao?"

"Xem thường ai vậy chứ!"

Viên Nhất Kỳ lúc này đã cùng Tả Tịnh Viện uống đến mơ hồ, vỏ chai rượu cũng đã vứt đến đầy bàn, trong lòng cũng nổi lên sự thắng thua.

"Tả Viên cậu nói xem, mình có chỗ nào không tốt chứ, Thẩm Mộng Dao sao lại muốn cùng mình ly hôn?"

Tả Tịnh Viện dừng lại động tác của chính mình, nhìn một chút đánh giá Viên Nhất Kỳ, thật sự cảm thấy người bạn này của mình cũng không phải tệ, cũng không biết vì lý do gì Thẩm Mộng Dao muốn từ vợ hiện tại biến thành vợ cũ.

"Mình biết mình không phải là kiểu người mà chị ấy thích, cũng biết rằng chị ấy nhiều thời điểm đều không vừa mắt mình," Viên Nhất Kỳ ho lên mấy cái, nghẹn giọng nói tiếp, "Nhưng mình yêu chị ấy, mình yêu đến chết Thẩm Mộng Dao! Mình so với bất cứ người nào đều yêu chị ấy!"

"Thậm chí ở thời điểm đó, khi chị ấy cùng mình nói đồng ý kết hôn, mình thật sự đã vì hạnh phúc mà bật khóc."


Nếu Thẩm Mộng Dao không nhớ rõ khi nàng đồng ý lời cầu hôn kia của Viên Nhất Kỳ, biểu cảm của người nàng yêu là như thế nào, vậy thì Viên Nhất Kỳ có thể rõ ràng mà đem nó nhớ đến thật kĩ.

Nàng nhớ khi đó chính mình thật sự vui vẻ, còn cảm nhận được rằng toàn bộ nguồn hormone hạnh phúc của chính mình đồng loạt mà vượt quá nhiều lần ngưỡng bình thường.

Viên Nhất Kỳ không biết rằng chính mình hóa ra có thể dễ dàng khóc đến như vậy, cũng phát hiện ra chỉ cần là Thẩm Mộng Dao cùng nàng đáp ứng một chuyện gì đó, nàng cũng có thể rất nhanh mà đạt được sự mãn nguyện.

Khi đem chiếc nắp lon kia đeo lên ngón áp út của Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ bật khóc.

Bởi vì có quá nhiều cảm xúc không thể dùng ngôn từ hình dung, nàng cuối cùng chỉ có thể chọn đến phương thức rơi lệ để biểu đạt ra cảm xúc của chính mình.

Nàng biết rằng chính mình hiện tại cũng không phải là trẻ con, mà Thẩm Mộng Dao cũng là một người vô cùng trưởng thành, cho nên trò chơi tạm bợ này chỉ cần diễn đến một chút, nàng sẽ tặng cho Thẩm Mộng Dao toàn bộ những thứ mà một cô dâu hạnh phúc nên có, Viên Nhất Kỳ muốn để Thẩm Mộng Dao thấy rằng, chính mình là như thể nào mà yêu chị ấy.

Cầu hôn là điều cần thiết, chỉ là ở thời điểm đó quá mức gấp gáp, không có nhẫn cũng không có hoa, chỉ có thể dùng tạm nắp lon làm nhẫn, mới có thể thỏa mãn được một kẻ đầy rẫy nghi thức cảm như Viên Nhất Kỳ.

Khi Thẩm Mộng Dao nói đồng ý, nàng cảm thấy chính mình có mười phần trách nhiệm, càng là có mười vạn tình yêu, trong lòng còn âm thầm hứa hẹn rằng chính mình tuyệt đối chỉ quỳ gối cầu hôn một người là Thẩm Mộng Dao, chân thành cũng tình yêu này mãi đến về sau.


"Mình khi đó cảm thấy kết hôn cũng thật tốt, người kết hôn cùng mình còn là Thẩm Mộng Dao, như vậy tốt đến biết bao."

"Yêu chính là sẽ kết hôn, sau khi kết hôn chắc hẳn mọi chuyện sẽ còn tốt đẹp hơn thời điểm yêu nhau," Viên Nhất Kỳ bật cười thành tiếng, "Nhưng thật ra không phải vậy, là mình nghĩ mọi chuyện quá dễ dàng rồi."

"Giống như hôn nhân sẽ làm thay đổi rất nhiều thứ, cũng sẽ có nhiều chuyện cần đắn đo suy nghĩ, không hề đơn giản giống như trước kia nữa."

"Kết hôn rồi mình cảm thấy Thẩm Mộng Dao trở nên trách nhiệm hơn rất nhiều, đồng thời chị ấy cũng để mình cũng phải nên là như vậy."

Viên Nhất Kỳ nhấp một ngụm rượu, trong mắt ánh đèn đã trở nên mơ hồ, gương mặt của những người xung quanh cũng nhòe ra, nàng bản thân mình cũng đã mất đi tiêu điểm, cứ vô định mà đóng mở hai mắt.

"Mọi người tuy rằng không cùng mình nói nhưng mình biết rằng họ cảm thấy mình không phù hợp với Thẩm Mộng Dao," Nàng cười một chút, thấp giọng nói, "Mình biết chứ, hết thảy đều biết... Mình sao có thể không biết được cơ chứ..."

"Nhưng mình là một kẻ cố chấp, mình tin rằng bản thân có thể nỗ lực, tin rằng lại thêm một thời gian nữa mình và chị ấy sẽ trở nên thật phù hợp, mình sẽ trở thành mẫu đối tượng tốt ở trong mắt của chị ấy."

"Nhưng mình đoán không được..." Viên Nhất Kỳ thở dài, giọng nói cũng trở nên vô cùng nghẹn ngào.

"Mình làm chị ấy mệt mỏi, Viên Nhất Kỳ mình từ trước đến nay lần đầu tiên cảm nhận được chính mình hóa ra chính là một gánh nặng trong lòng người mà mình yêu..."

Viên Nhất Kỳ đem rượu trên bàn rót thêm một ly nữa, lại phát hiện đã rót cạn thêm một chai. Nàng vẫy tay một cái, để phục vụ lại đem lên thêm mấy bình, lại bị Tả Tịnh Viện giữ lại.

"Được rồi đừng uống nữa, cậu hiện tại đứng đều không vững, ở nơi này khóc thương cho đoạn tình cảm của quá khứ có ý nghĩa gì nữa chứ."

Tả Tịnh Viện thật sự nhìn đến vẻ khổ tình này cũng không đành lòng, nàng chỉ có thể nhẹ nhàng mà an ủi, cũng chỉ biết dùng cách thức của mình vuốt phẳng tổn thương của Viên Nhất Kỳ.

"Phải rồi, một chút ý nghĩa đều không có.

"Bọn mình ly hôn rồi... mình cùng Dao Dao ly hôn mất rồi..."

Viên Nhất Kỳ cúi thấp đầu, rượu trong tay cũng buông lỏng ra, chính mình gượng gạo kéo lên một nụ cười.

"Mình rõ ràng biết rằng ly hôn rồi sẽ tốt cho chị ấy, chị ấy nhất định sẽ không vì mình mà phiền lòng nữa, nhưng mình không cam tâm..."

Nàng nấc lên một tiếng, cuối cùng mới nói: "Thật muốn cùng Thẩm Mộng Dao lại yêu đương một lần, là vãn hồi cũng được, nói mình bi lụy cũng không sao, nhưng thật sự mình không muốn cùng chị ấy ly hôn."

"Đời này của Viên Nhất Kỳ mình, đến cùng chỉ nhận một người là Thẩm Mộng Dao. Ngoài chị ấy ra, ai cũng không thể.


---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top