Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

Buổi sáng Viên Nhất Kỳ tỉnh lại trên giường lớn, phản ứng đầu tiên sau khi thức dậy chính là kiểm tra lại quần áo trên người có hay không vẫn còn đầy đủ. Dù là chính mình đã đi đến bước đường ly hôn, nhưng trên pháp luật vẫn còn đang trong giai đoạn bình tĩnh kỳ, cho nên Viên Nhất Kỳ cần phải nghiêm túc mà tuân thủ.

Nhìn một vòng khung cảnh xung quanh, xác nhận đây đúng thật là căn hộ của mình đang ở, Viên Nhất Kỳ mới nhẹ nhàng mà thở một hơi.

Đêm qua hẳn là trợ lý Hoàng phụ trách đưa nàng về nhà.

Viên Nhất Kỳ đêm qua thật sự uống đến đứt đoạn kí ức, nàng chỉ nhớ chính mình khi đó còn cùng Tả Tịnh Viện nói có bao nhiêu yêu Thẩm Mộng Dao, khen ngợi Thẩm Mộng Dao xinh đẹp đến quá phận, thật sự là nói đến quá nhiều.

Nàng thật sự đã không còn nhớ rõ Tả Tịnh Viện là như thế nào hồi đáp chính mình, giống như người này còn chế giễu mà nói: "Là vợ cũ! Tôi nhấn mạnh, Thẩm Mộng Dao là vợ cũ của cậu!"

Đáng giận!

Viên Nhất Kỳ đập mạnh tay lên giường, vậy mà chỉ nhớ được đoạn này, rõ ràng còn có thể nhớ được nhiều hơn cơ mà!

Viên Nhất Kỳ còn đang ôm đầu suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên truyền khắp căn phòng.

Nàng lật người nhìn quanh một chút, cuối cùng phát hiện không biết từ khi nào điện thoại đã bị rơi khỏi giường, cô đơn mà nằm ở một góc.

"Tỉnh rồi sao?"

Viên Nhất Kỳ vừa nhận cuộc gọi, giọng nói của Tả Tịnh Viện đã từ bên kia vang lên.

"Đêm qua có mơ thấy vợ cũ không?"

Viên Nhất Kỳ hừ lạnh một tiếng: "Có lời nhanh nói, đừng phí thời gian của tôi."

"Oa..." Tả Tỉnh Viện cười một tiếng, "Xem ai đang nói chuyện này."

"Hôm qua không phải ôm lấy tôi không buông để tôi dạy cậu làm như thế nào theo đuổi vợ cũ sao? Hiện tại trở mặt rồi?"

"Tôi?" Viên Nhất Kỳ kinh ngạc hỏi lại, "Cậu có kinh nghiệm?"

Đầu dây bên kia vang lên một trận tiếng cười, sau đó rất nhanh còn chậc lưỡi hai cái, cuối cùng mới chậm chạp mà đáp lời Viên Nhất Kỳ.

"Không cần phải gấp gáp."

Tả Tịnh Viện nói: "Hôm nay cậu cũng đừng đến công ty, tôi gửi cho cậu một địa điểm, cậu theo đến đó là được rồi."

Viên Nhất Kỳ nghe xong lập tức nhíu mày: "Tôi tại sao phải nghe theo lời cậu?"

Nàng vừa nói vừa đứng dậy, điện thoại cũng chỉnh thành chế độ rảnh tay rồi ném sang một bên, chính mình đứng dậy đi tìm một bộ quần áo thay ra, lí do chính là bộ trên người nàng thật sự không thể ngửi được nữa rồi. Nếu hiện tại có Thẩm Mộng Dao ở đây, nàng đều có thể chắc chắn mà tin tưởng rằng người này sẽ ném cho nàng một cái nhìn ghét bỏ cùng một chữ: "Cút!"

"Tôi rất bận rộn."

Tả Tịnh Viện nghe xong cũng không vội, chậm rãi nói: "Cậu không đến cũng không sao."

"Đáng tiếc, hiện tại cơ hội của cậu vẫn còn. Qua bốn tháng nữa Thẩm Mộng Dao thật sự trở thành vợ cũ rồi, cậu khi đó muốn cứu vãn cũng không ai giúp được cậu."

Viên Nhất Kỳ vốn dĩ cũng chỉ đem lời nói của Tả Tịnh Viện là lời nói nhảm, nhưng khi Tả Tịnh Viện vừa nói xong câu này, nàng gấp rồi! Viên Nhất Kỳ thật sự cảm thấy gấp rồi!

Thẩm Mộng Dao không thể trở thành vợ cũ được! Mãi mãi phải là vợ hiện tại!

Viên Nhất Kỳ ném quần áo vừa lấy được xuống giường, ngay lập tức nắm lấy điện thoại trong tay, ngay ngắn ngồi lên giường, sau đó điều chỉnh lại giọng nói của mình.

"Tả Tịnh Viện, xem ở tình bạn của chúng ta, tôi hiện tại sẽ gác lại công việc của mình, đồng ý đến nơi mà cậu muốn tôi đến."

Nghiêm chỉnh mà giảm đi tất cả sự khát vọng của bản thân, thành công mà bảo toàn lại hết thảy mặt mũi, thật sự đúng là phong cách của Viên Nhất Kỳ.

Tả Tịnh Viện phong túng mà cười lớn, một trận tiếng cười không ngừng nghỉ được truyền vào trong tai của Viên Nhất Kỳ.

Sau khi cảm thấy chính mình đã cười đủ, Tả Tịnh Viện mới điều chỉnh lại hơi thở, mở lời với người kiên nhẫn đến lạ thường kia.

"Viên Tổng quả nhiên đối với vợ cũ vẫn rất để tâm, vậy để tôi..."

"Ai nói vợ cũ!"

Viên Nhất Kỳ quát lên một tiếng, thật sự có loại cảm giác nàng có thể trực tiếp mà nhấc lên cổ áo của người bên kia.

Tả Tịnh Viện bị doạ giật mình một cái, nhưng lại cảm thấy vô cùng buồn cười.

Nàng vờ một chút, xem như là qua chuyện, mặc kệ cảm giác Viên Nhất Kỳ là như thế nào.

"Vợ cũ cũng được, vợ hiện tại cũng được, tóm lại tôi cũng chỉ có thể giúp cậu được đến nơi này, địa chỉ gửi cậu rồi."

Tả Tịnh Viện làm việc rất năng suất, câu vừa dứt không bao lâu điện thoại Viên Nhất Kỳ đã truyền đến thông báo tin nhắn.

"Vui vẻ tận hưởng."

Tả Tịnh Viện nói xong cũng ngắt máy, để lại Viên Nhất Kỳ một vẻ mặt khó hiểu.

Tận hưởng? Sao lại là tận hưởng?

Viên Nhất Kỳ nghĩ một lúc cũng không thể hiểu được lời kia, dứt khoát đứng dậy thay ra bộ quần áo đang mặc trên người, chuẩn bị thật sự đến địa chỉ mà Tả Tịnh Viện gửi.

Muốn giải đáp nghi ngờ, đến nơi không phải được rồi sao?


2.

"Mama mama."

Thẩm Mộng Dao ngủ đến mơ màng, lại nghe thấy bên tai có người gọi mình, chậm chạp đem hai mắt cũng mở ra.

"Mama." Viên Vũ Thần hai mắt tròn xoe nhìn Thẩm Mộng Dao, miệng nhỏ cứ liên tục mà gọi mama.

"Mama sao lại ở đây?"

"Làm sao vậy bảo bối?" Cơn buồn ngủ của nàng đã hoàn toàn biến mất, Thẩm Mộng Dao nhìn gương mặt Viên Vũ Thần trong lòng cũng trở nên êm dịu hơn rất nhiều.

Nàng ngồi dậy, ôm lấy Viên Vũ Thần đặt lên đùi mình, thấp giọng hỏi: "Bảo bối sáng sớm như thế này tìm đến mama là có chuyện gì sao?"

Viên Vũ Thần nghiêng đầu, chớp chớp mắt nhìn Thẩm Mộng Dao, lắc đầu một cái.

Thẩm Mộng Dao mỉm cười, bế lên Viên Vũ Thần cùng nhau đứng dậy. Đêm qua chính mình không biết ngồi ở sô pha bao lâu, lại không biết như thế nào cũng ngủ quên mất, buổi sáng tỉnh lại đã nhìn thấy Viên Vũ Thần.

Viên Vũ Thần có lẽ buổi sáng không tìm thấy nàng cũng không tìm thấy Viên Nhất Kỳ trong phòng ngủ cho nên mới chạy đến nơi này tìm kiếm, không ngờ mama lại thật sự ở đây.

Thẩm Mộng Dao theo thói quen mà làm vệ sinh cho Viên Vũ Thần, sau đó còn mặc lên một chiếc váy xinh đẹp, cuối cùng mới để con gái ngồi ngay ngắn trên giường, chính mình lại ở phía sau giúp bé con chải tóc.

"Hôm nay Vũ Thần nhà chúng ta muốn kiểu tóc nào đây?"

Viên Vũ Thần im lặng một chút, sau đó cũng không có lời đáp.

"Vũ Thần?" Thẩm Mộng Dao gọi một tiếng, lại qua một lúc cũng không có tiếng trả lời từ Viên Vũ Thần.

Nàng lại gấp gáp mà gọi thêm một lần: "Bảo bối?"

Lúc này con gái bảo bối của nàng mới khe khẽ mà đáp lại một chữ: "Vâng."

Nhận ra tinh thần của Viên Vũ Thần là thật sự không đúng, lại nhớ đến hôm qua Viên Nhất Kỳ nói rằng Vũ Thần hỏi có phải các nàng đã ly hôn hay không, trong lòng đã bắt đầu sinh ra cảm giác sợ hãi.

"Có thể cùng mama nói chuyện gì đã xảy ra được không? Vũ Thần bảo bối?"

Thẩm Mộng Dao đổi một tư thế ngồi, nàng đi đến trước mặt con gái mình, thấp người xuống mà trò chuyện.

"Vũ Thần nhà chúng ta không phải là bé ngoan sao? Cho nên có thể nói cho mama nghe sao?"

"Mama, mami có phải không cần Tiểu Thất nữa đúng không?"

Bé con nói xong hai mắt long lanh mà đọng lại một giọt nước mắt, giọng nói cũng trở nên rất nhỏ.

"Buổi sáng đều không thể nhìn thấy mami, mami cũng không gọi Tiểu Thất thức dậy nữa."

Viên Vũ Thần oa một tiếng bật khóc, cả người đã ngay lập tức được Thẩm Mộng Dao ôm vào lòng.

"Sao có thể như vậy chứ." Nàng xoa lưng cho bảo bối nhà mình, lại thấp giọng mà an ủi, "Là mami bận rộn, mami phải ra ngoài công tác từ rất sớm cho nên mới không thể gọi bảo bối thức dậy."

Lòng nàng nhói lên một cái, lại rất kiên nhẫn mà vuốt ve Viên Vũ Thần.

"Hôm qua Vũ Thần không phải đã gặp mami rồi sao? Mami cũng nói rất yêu Vũ Thần, sao có thể không cần bảo bối được chứ."

Thẩm Mộng Dao dùng thật nhiều lời để an ủi con gái, thậm chí ở một phiên toà nàng đôi lúc cũng chưa nói nhiều đến như vậy, nhưng tiểu bảo bối ở trong lòng nàng cứ nức nở mà khóc lên.

Thật sự hết cách, Thẩm Mộng Dao thở dài một hơi, đổi đi một cách thức khác mà dỗ dành.

"Viên Vũ Thần, trước tiên ngoan ngoãn không khóc, buổi chiều để mami trở về chơi với con, được không?"

Thẩm Mộng Dao vừa nói xong lời này dường như đã có tác dụng, tiếng khóc trong lòng nàng cũng dần dần mà nhỏ lại.

Quả nhiên. Con gái từ trước đến giờ chỉ cần dùng đến Viên Nhất Kỳ làm thương lượng rất nhanh sẽ có thể thành công, thật sự là lợi hại. Đến cả Thẩm Mộng Dao cũng thật sự nể phục chính mình làm sao có thể biết sinh đến như vậy.

Ở trong lòng âm thầm cười khinh một trận, là chính mình vất vả gần mười tháng mới sinh ra được một đứa con gái, nhưng lớn một chút con gái đều chỉ biết đến mami!

"Con muốn ngủ cùng mami." Viên Vũ Thần nấc lên một tiếng, giọng còn mang theo dày đặc sự nức nở.

"Được." Thẩm Mộng Dao cắn răng thật chặt, đem lời cũng như vậy mà đồng ý.

"Để mami ngủ cùng với Vũ Thần."

Bé con ở trong lòng nàng khẽ "vâng" một tiếng, sau đó cũng dần dần đem nước mắt thu lại, ngoan ngoãn đến giống như chưa có gì xảy ra.

Thẩm Mộng Dao ở trong lòng đã đem Viên Nhất Kỳ mắng một trăm lần, sau đó khó khăn mà suy nghĩ chính mình chốc nữa nên như thế nào mà đàm phán cùng người cùng họ với con gái nhà mình kia.


3.

"Hắt xì!"

Viên Nhất Kỳ đem xe dừng ở trong bãi, nàng đưa tay điểm nhẹ lên mũi mấy cái, sau đó mới mở cửa xuống xe.

Nàng từ khi đến đây đã liên tục mà hắt xì ba cái, thật sự để người choáng váng.

Tự nghĩ rằng có lẽ là do thời tiết nên chính mình không kịp thích ứng, Viên Nhất Kỳ tự dặn lòng lần sau ra ngoài nhất định sẽ mặc ấm thêm một chút nữa.

Sau đó còn phải dặn dò người vợ bảo bối Thẩm Mộng Dao và con gái bảo bối Viên Vũ Thần cũng phải mặc ấm như vậy.

Chỉ là nghĩ thôi Viên Nhất Kỳ cũng đã cảm thấy hạnh phúc.

Viên Nhất Kỳ chậm chạp mà mở ra điện thoại, theo địa chỉ mà Tả Tịnh Viện gửi đi đến bên trong một toà nhà, theo hướng dẫn chi tiết của Tả Tịnh Viện là một phòng hội nghị nằm ở tầng năm.

Đến được nơi mà Tả Tịnh Viện chỉ dẫn, nhìn thấy cánh cửa phòng hội nghị đóng chặt, trong lòng Viên Nhất Kỳ đột nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi.

Nhưng sợ hãi chưa được bao lâu, khoảnh khắc nàng đẩy ra cánh cửa phòng, Viên Nhất Kỳ thề rằng nếu hiện tại Tả Tịnh Viện đứng trước mặt nàng, nàng nhất định sẽ đem người này bóp chết!

Rốt cuộc là để nàng đến nơi quái quỷ gì vậy chứ?!

Phía trước được xây dựng thành một bục giảng cao, bên dưới là từng hàng ghế dài, nhìn qua còn rất giống một giảng đường đại học. Nhưng thứ làm Viên Nhất Kỳ ở ánh mắt đầu tiên đã chú ý chính là một dải băng rôn đỏ được treo ở chính diện bục giảng, trên đó một hàng chữ vàng trông vô cùng nổi bật: <Khoá Học Gìn Giữ Hạnh Phúc Gia Đình>.

Viên Nhất Kỳ hít một hơi thật sâu, cố gắng để chính mình trong thật bình tĩnh, nhưng lòng sớm đã đem Tả Tịnh Viện ra mắng chửi được mấy trận.

Nàng xoay người muốn rời đi, lại không may mà đụng phải một người đang đi đến.

Người phụ nữ kia mặc một bộ quần áo công sở được cắt may tỉ mỉ, trên mũi còn gác một đôi kính gọng vàng, nhìn một chút thật sự toát lên cảm giác tri thức.

"Đến rồi sao không vào?"

Viên Nhất Kỳ bị hỏi lập tức bối rối, gượng gạo mà nở một nụ cười: "Có lẽ nhầm địa chỉ rồi."

"Không có, hôm nay toà nhà này chỉ có nơi này mở thôi," Người phụ nữ kia nhướng mày một cái, "Em vừa kết hôn sao?"

Viên Nhất Kỳ gật đầu một cái, lại rất nhanh mà lắc đầu.

Ba năm hẳn là không tính mới đi? Con đều có rồi...

"Tóm lại không cần biết em là kết hôn bao lâu, nhưng đến đây chính là vì muốn giữ gìn hạnh phúc gia đình, không phải sao?"

Viên Nhất Kỳ giống như bị nói đến thuyết phục, vậy mà đã gật đầu một cái!

"Vậy thì được rồi, vào thôi."

Người phụ nữ nói xong còn rất nhiệt tình mà kéo Viên Nhất Kỳ vào bên trong, sau đó còn để nàng ngồi vào một vị trí ở phía gần cuối.

Trước khi rời đi, Viên Nhất Kỳ còn nghe được người kia thở dài một tiếng, sau đó còn kèm theo một câu thì thầm rất nhỏ.

"Đúng là người trẻ tuổi, một chút kinh nghiệm đều không có."


4.

"Mỗi một cuộc hôn nhân đều sẽ trên tinh thần tự nguyện. Hôn nhân hiện tại so với ngày trước đã khác đi rất nhiều, tự do và bình đẳng chính là hai điều kiện tiên quyết của hôn nhân hiện tại, cho nên, nhiệm vụ bảo vệ hôn nhân của chính mình đều cần đến sự đồng lòng của song phương, mà không phải chỉ là trách nhiệm của một cá nhân nào."

Có đạo lý!

Viên Nhất Kỳ nhìn những người xung quanh liên tục gật gù, trong lòng giống như cũng bị thôi miên mà gật nhẹ một cái.

"Nhà nước của chúng ta rất chú trọng hôn nhân, vì để giảm thiểu đi số lượng những cặp đôi ly hôn, thủ tục cũng đã trở nên vô cùng phức tạp, thậm chí còn kéo dài thời gian bình tĩnh kỳ hơn rất nhiều. Cốt lõi của vấn đề này chính là để bản thân của mỗi người có một cái nhìn trân trọng hơn với hôn nhân của bản thân mình, sau khi làm mỗi một chuyện đều sẽ phải cân nhắc đến hậu quả, giảm đi những sự bốc đồng vì tức giận nhất thời mà dẫn đến việc ly hôn."

Lại có đạo lý!

Viên Nhất Kỳ nghe giảng đến hiện tại bỗng nhiên cảm thấy lớp học này thật sự bổ ích, người phụ nữ mà nàng nghĩ rằng không đáng tin kia khi nói chuyện còn rất có sức thuyết phục, quả nhiên không uổng phí thời gian của nàng ở nơi này.

Viên Nhất Kỳ ngồi thẳng lưng, ở trên tiếng giảng vẫn đều đều được vang lên, những học viên trước mặt nàng dường như còn vô cùng chú ý, đã bắt đầu dùng tập vở của chính mình ghi chép lại lời giảng.

Đáng chết! Chính mình trước khi đến đây không nghĩ đến những thứ đó, hiện tại lại đột nhiên mà trở nên vô cùng cần thiết.

"Nếu như hôn nhân xảy ra ở độ tuổi quá trẻ, song phương còn chưa am hiểu lẫn nhau, vậy phải như thế nào để kéo dài cuộc hôn nhân đây?"

Viên Nhất Kỳ còn đang loay hoay tìm thứ gì đó có thể ghi chép lại, lời nói này đã ngay lập tức mà thức tỉnh nàng. Đến rồi, đây là nội dung mà nàng cần!

Có lẽ giống như những gì người ta nói, thuyền đến cầu đầu sẽ thẳng, Viên Nhất Kỳ lúc này cũng là như vậy, nàng nhớ đến chính mình còn mang theo một chiếc điện thoại, lại không phải không thể sử dụng!

Trên bục giảng người phụ nữ kia còn đang tiếp tục luyên thuyên về những lý lẽ và triết lý hôn nhân, Viên Nhất Kỳ ở bên dưới cũng rất chuyên chú mà đem toàn bộ ghi chép lại.

"Một là phải quan tâm đến cảm xúc của đối phương, cùng đối phương trưởng thành."

Viên Nhất Kỳ vừa nghe lại vừa lẩm bẩm học thuộc, đồng thời cũng liên tục mà gõ lại lên bàn phím.

"Hai là phải thường xuyên tâm sự cùng đối phương, chia sẻ cho người kia nghe những chuyện mà chính mình đã trải qua, để họ cũng cảm nhận được đến sự an toàn nhất định."

"Ba là phải lắng nghe tiếng lòng của đối phương, học được cách thấu hiểu, biết họ cần gì và muốn gì, tuyệt đối không được để nửa kia cô đơn trong chính mối quan hệ này."

Viên Nhất Kỳ nghe đến đây, động tác của nàng bất chợt cũng dừng lại. Nhìn thật kĩ lên những hàng chữ mà mình vừa ghi chú lại, Viên Nhất Kỳ chợt nhận ra ở ba điều cơ bản này, chính mình dường như một điều cũng không làm được.

Nàng giống như đã rất lâu rồi không cùng Thẩm Mộng Dao trò chuyện.

Lần trước Hứa Dương Ngọc Trác cũng để nàng mở lời nhiều hơn với Thẩm Mộng Dao, chăm chỉ lắng nghe tiếng lòng của đối phương, nhưng nàng đối với vấn đề này thật sự là khó mà làm được.


"Nhất định phải trân trọng và giữ gìn hôn nhân, bởi vì để đi đến được kết quả như hiện tại, đối phương của các bạn, trong chính bản thân của người đó đã xảy ra một trận chiến rất lớn, họ phải chiến thắng tất cả lý trí cùng ích kỉ của bản thân, nghênh đón bạn tiến vào cuộc đời của họ. Cho nên, nếu bạn cảm thấy không dễ dàng gì, thì nửa kia của bạn càng là như vậy."

"Tôi từng sinh qua con, cũng là một người làm mẹ, một người làm vợ, tôi cũng hiểu được sâu sắc phần nào cảm giác của mỗi người trong các bạn, nhất là những người mẹ ở đây." Người phụ nữ nhìn một vòng, ánh mắt trở nên vô cùng hiền từ, chậm rãi nói, "Sinh con là một sự hi sinh to lớn, cũng không phải vì tôi đã sinh con mà nói như vậy, chỉ là đó chính là sự thật."

Bà bật cười, giống như nghĩ đến chuyện gì đó, bắt đầu đều giọng mà kể chuyện: "Tôi có một người bạn kết hôn ở tuổi hai mươi lăm. Ở độ tuổi của cô ấy, có những bạn vẫn đang còn mải mê theo đuổi đam mê, chạy theo những ham thú của cuộc đời, nhưng cô ấy lại khác, cô ấy lựa chọn kết hôn và sinh con."

"Tôi từng hỏi qua cô ấy, cậu kết hôn sớm như vậy không cảm thấy đáng tiếc sao? Các bạn đoán xem cô ấy nói gì?"

Không khí thảo luận bắt đầu dâng lên, ai cũng có một suy đoán cho riêng mình. Cho đến cuối cùng, người ở trên bục lại chủ động thu lại cuộc thảo luận này, tiếp tục chậm rãi nói chuyện.

"Cô ấy nói, nếu không kết hôn, như vậy mới đáng tiếc."

"Mỗi một người chính là một cuộc đời, có cho mình một cách cảm khái nhân sinh, nó sẽ chẳng ai giống ai cả. Không phải vì cô ấy buộc phải như vậy, chỉ là cô ấy cảm thấy rằng như vậy đáng giá, là chính mình đã gặp đúng người, cho nên mới đưa ra quyết định đó."

"Tôi nhìn qua đây cũng có không ít người đã làm cha làm mẹ, ngồi ở đây cũng có một vài thai phụ, tôi trước tiên cùng mọi người nói một câu, vất vả rồi, các bạn đều xứng đáng hạnh phúc."

Sau đó bài giảng giống như còn kéo dài theo một lúc nữa, Viên Nhất Kỳ cũng như vậy mà cùng nghe hết, lại còn cảm thấy rằng giống như còn không tồi.

Cho đến khi khoá học kết thúc đã là hai giờ sau đó, Viên Nhất Kỳ cũng vội vã mà đứng lên mà rời khỏi hội trường, nàng sợ rằng lại ở thêm một chút sẽ lại có chuyện nằm ngoài dự tính của nàng xuất hiện.


5.

Thẩm Mộng Dao đem tài liệu của vụ kiện sắp tới đọc qua một lượt, đợi đến khi nàng hoàn thành đã đến giờ nghỉ trưa.

Điện thoại ở trên bàn 'rè rè' mà rung lên, thành công mà thu hút sự chú ý của Thẩm Mộng Dao.

Nàng nhìn màn hình hiển thị tên người gọi đến ban đầu là muốn từ chối, lại nghĩ thêm một lúc, cuối cùng Thẩm Mộng Dao cũng lựa chọn nhấc máy.

"Dương tỷ." Nàng gọi một tiếng xem như chào hỏi, lại im lặng mà chờ đợi lời của người bên kia.

"Dao Dao, em có thời gian chứ, chúng ta gặp nhau được không?"

Thẩm Mộng Dao do dự một lát, nói: "Có thể, hiện tại em đang giờ nghỉ trưa, chúng ta có thể gặp nhau bây giờ."

Đầu dây bên kia Hứa Dương Ngọc Trác còn rất vui vẻ: "Như vậy đi, chị đang ở gần luật sở của em, chúng ta hẹn gặp ở nơi nào gần đó là được."

Thẩm Mộng Dao cùng Hứa Dương Ngọc Trác nói thêm hai câu cũng tắt máy, tìm một quán cà phê đối diện luật sở gửi qua tin nhắn cho người kia.

Hoàn tất gửi đi tin nhắn cho Hứa Dương Ngọc Trác, Thẩm Mộng Dao nhìn ba chữ "Viên Nhất Kỳ" nổi bật ở đầu khung chat, cuối cùng vẫn là nhấn vào.

Nàng nhớ đến lời hứa buổi sáng với con gái mình, bắt đầu suy nghĩ mà soạn đi một tin nhắn.

"Buổi chiều em đến đón Vũ Thần đi, con bé nói muốn gặp em. Cùng con bé biểu hiện tốt một chút, đừng để Vũ Thần nhìn ra sơ hở, nếu không em lập tức cút đi!"

Thẩm Mộng Dao chuẩn bị đem tin nhắn gửi đi, lại nhìn thấy đoạn cuối hơi không có chừng mực, cuối cùng đem nó xoá đi, soạn lại một tin nhắn mới.

"Buổi chiều em đến đón Vũ Thần đi, con bé nói muốn gặp em. Buổi sáng Vũ Thần còn khóc rất nhiều, nói rằng em không cần con bé nữa, cho nên em biểu hiện tốt một chút đi, đừng để Vũ Thần nhìn ra sơ hở."

Đọc lại một lần cảm thấy còn tính là vừa ý, Thẩm Mộng Dao cuối cùng cũng đem tin nhắn gửi đi, sau đó đi đến điểm hẹn cùng Hứa Dương Ngọc Trác.


Đợi đến khi Thẩm Mộng Dao đến được nơi hẹn, Hứa Dương Ngọc Trác cũng đồng thời mà đẩy cửa bước vào.

Các nàng tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, bắt đầu câu chuyện của chính mình.

"Dao Dao, chuyện của em và Kỳ Kỳ chị đã nghe qua rồi." Hứa Dương Ngọc Trác là người chủ động mở đầu câu chuyện, "Hai đứa đã suy nghĩ kĩ rồi sao?"

Đối mặt với Hứa Dương Ngọc Trác trực tiếp như vậy, Thẩm Mộng Dao có chút bối rối, nàng bỗng nhiên không biết nên trả lời người trước mặt như thế nào.

"Chị không muốn can thiệp vào chuyện của hai đứa, dù sao chị cũng chỉ là người đứng ngoài, chị chỉ muốn nói rằng, vì những mâu thuẫn nhỏ thiếu đi sự giao tiếp mà kết thúc hôn nhân... điều này thật sự không cần thiết."

Hứa Dương Ngọc Trác thở dài một hơi, âm thầm mà quan sát nét mặt của Thẩm Mộng Dao.

"Tuy là nói chị là chị gái của Kỳ Kỳ, nhưng khi chị đến đây cùng em nói chuyện, chị cũng không phải đến để làm bệ chống lưng cho Kỳ Kỳ," Hứa Dương Ngọc Trác dừng lại một lúc, "Chị đến với tư cách là người chứng kiến hôn nhân của em và em ấy."

"Viên Nhất Kỳ không đủ thành thục, điều này chị biết rất rõ, nhưng em ấy cũng vẫn luôn nỗ lực để chính mình trở nên tốt hơn, điều này chị tin là em cũng nhìn thấy được."

Thẩm Mộng Dao nhẹ nhàng mà gật đầu. Đối với sự nỗ lực của Viên Nhất Kỳ, nàng có thể nhìn thấy được, và Thẩm Mộng Dao cũng chưa từng phủ nhận điểm này trên người Viên Nhất Kỳ.

"Em ấy rất tốt, em có thể nhìn được."

Thẩm Mộng Dao nói: "Trước kia có người cùng em nói rằng bọn em thật sự không hợp nhau, nói rằng Viên Nhất Kỳ vốn dĩ không phải là người sinh ra để kết hôn, hôn nhân sẽ chỉ là thứ trói buộc tự do của em ấy mà thôi."

"Em lúc đó nửa chữ cũng không nghe vào." Nàng hít sâu một hơi, nói, "Nhưng cho đến sau này, em thật sự cảm thấy bọn em quả thật là không phù hợp."

Ở trước mặt Hứa Dương Ngọc Trác, Thẩm Mộng Dao rất dễ dàng đem lòng mình bày tỏ ra phần nào. Có lẽ là vì người trước mặt lớn tuổi hơn chính mình cho nên nàng có thể thật tự nhiên mà phơi bày chính mình.

Hứa Dương Ngọc Trác đổi đến bên chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Mộng Dao, vừa ngồi xuống đã vươn tay mà ôm người vào trong lòng mình, sau đó còn dịu dàng mà vuốt nhẹ lên mái tóc của Thẩm Mộng Dao.

"Không ai sinh ra đã hoàn hảo, không cuộc hôn nhân nào ngay từ bước ban đầu đã là phù hợp, tất cả đều là một quá trình giao lưu cùng cố gắng..."

Giọng nói của Hứa Dương Ngọc Trác đều đều mà vang lên: "Dao Dao, nếu có thể, chị thật sự mong rằng em có thể nghiêm túc mà suy nghĩ lại, cùng Viên Nhất Kỳ đem chuyện đều có thể nói ra."

Thông minh và trưởng thành, đó chính là Thẩm Mộng Dao ở trong mắt nàng. Cho dù là ở lần gặp đầu tiên hay ở hiện tại, nàng vẫn luôn cảm thấy như vậy.

"Cho đối phương một cơ hội, cũng chính là cho bản thân mình một cơ hội, sớm một chút đem khuất mắt trong lòng đều cởi bỏ."

Hứa Dương Ngọc Trác cười khẽ: "Cho đến hiện tại, cuộc hôn nhân này của em, thật sự vẫn còn có khả năng cứu vãn."


---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top