Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

Thẩm Mộng Dao sau khi gặp mặt Hứa Dương Ngọc Trác đã phải lập tức ra ngoài gặp khách hàng, án kiện đang đi đến giai đoạn tranh chấp cuối cùng, nàng cũng trở nên bận rộn hơn bao giờ hết.

Buổi chiều sau khi xong việc nàng trở về luật sở một chuyến, nàng vừa ngồi xuống bàn làm việc không lâu, trợ lý Tiểu Phùng đã chậm rãi đi đến, một bộ có chuyện muốn nói lại không dám nói, làm Thẩm Mộng Dao cũng không biết là như thế nào. Chính mình có đáng sợ như vậy sao?

"Ừm... Tiểu Phùng, là có chuyện gì sao?"

Thẩm Mộng Dao đặt bút xuống, hai tay ngay ngắn mà xếp lên bàn, nhẹ nhàng mà bắt đầu câu chuyện.

Tiểu Phùng ngập ngừng lúc, sau đó e dè mà nhìn nàng, cuối cùng mới bắt đầu nói chuyện.

"Luật sư Thẩm, chuyện là... trưa nay Viên Tổng có đến luật sở nói có chuyện muốn tìm chị..."

"Em nói luật sư Thẩm đã ra ngoài không ở luật sở, Viên Tổng nhất định phải ở nơi này đợi chị..."

Thẩm Mộng Dao nghe xong mày khẽ nhíu lại: "Viên Tổng? Em ấy có nói đến làm gì sao?"

Tiểu Phùng lắc đầu: "Em không biết, chỉ nói có chuyện tìm luật sư Thẩm."

Trưa nay nàng có gửi một tin nhắn cho Viên Nhất Kỳ, nếu người này đến vì tin nhắn kia cũng không đúng, vì nếu không phải là trên phương diện công tác, các nàng đều sẽ thật hạn chế xuất hiện ở nơi làm việc của đối phương. Trước kia là như vây, hiện tại ly hôn càng sẽ phân rõ hơn mới đúng.

"Nhưng hẳn là công tác," Tiểu Phùng nhớ lại một chút, "Lúc đến trong tay còn mang theo văn kiện, còn là rất dày rất nặng!"

Công tác?

"Ồ?" Thẩm Mộng Dao gật nhẹ đầu, nàng hơi dừng một chút, lại hỏi trợ lý của mình, "Vậy người đâu rồi?"

"Đã trở về rồi." Tiểu Phùng hai mắt chớp chớp, "Em nhìn thấy Viên Tổng nghe xong điện thoại sau đó đã rời đi, cũng không để lại lời nào."

Con người này thật sự là vô cùng tuỳ tiện, thật sự xem rằng chính mình là tổng tài nên nơi làm việc của nàng muốn đến là đến muốn đi là đi sao? Có phải hay không quá khinh người rồi?

"Lần sau đừng tuỳ tiện để người khác tiến vào luật sở."

Thẩm Mộng Dao dặn dò một tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục nghiên cứu án kiện trên bàn.

"Nhưng mà..."

"Phải rồi," Thẩm Mộng Dao vừa nghe Tiểu Phùng muốn nói, động tác trong tay lại tạm dừng, tiếp tục nói chuyện, "Đặc biệt là người họ Viên đó, nửa bước cũng không cho vào luật sở, em hiểu sao?"

Ánh mắt Tiểu Phùng loé lên một chút bất ngờ, sau cùng vẫn là ngoan ngoãn mà gật đầu. Thẩm Mộng Dao cũng không lại nói về vấn đề kia nữa, bắt đầu trở về công việc của chính mình.

Nhưng qua một lúc, khi nàng ngẩng đầu lên, nàng lập tức phát hiện ra chuyện này còn có điều gì đó không đúng.

Tiểu Phùng như thế nào còn chưa rời đi?

"Em còn có chuyện gì sao?"

Lúc này Thẩm Mộng Dao dường như ngồi không được nữa, nàng nhạy bén mà cảm nhận được tâm lý không ổn định của Tiểu Phùng, dường như là đang lo lắng điều gì đó. Thẩm Mộng Dao nghĩ một chút, lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh người vẫn còn đừng ngây người trước bàn làm việc của chính mình.

"Luật sư Thẩm..." Giọng Tiểu Phùng nhỏ lại, lời nói cũng trở nên e dè, "Buổi trưa Viên Tổng đến, là Tiểu Khương cùng Viên Tổng nói chuyện."

"Tiểu Khương lúc ra ngoài cả người giống như vừa bị luộc chín, đều trở nên ửng đỏ!"

Tiểu Khương là thực tập sinh vừa đến cách đây không lâu, nhỏ tuổi lại có chí, Thẩm Mộng Dao nhìn Tiểu Khương đều cảm thấy được tuổi trẻ của chính mình sống lại, cho nên cùng với thầy Hạ để Tiểu Khương về công tác bên cạnh mình.

Cho nên hiện tại Tiểu Phùng nói Tiểu Khương là người cùng Viên Nhất Kỳ trò chuyện một buổi trưa, đôi mày của Thẩm Mộng Dao cũng cau nhẹ lại, trong lòng cũng không biết rõ ràng là tư vị gì. Dù sao một người mới như Tiểu Khương, là có vấn đề gì cùng một thương nhân như Viên Nhất Kỳ đàm luận chứ? Lại còn cùng nhau nói một buổi?

Trước kia Tiểu Khương đến luật sở không lâu, trong sở có người trêu ghẹo qua người mới có nét tương đồng với Thẩm Mộng Dao, còn hỏi nàng có phải đưa em gái mình vào sở hay không. Nàng lúc đó cũng không để ý quá nhiều, chỉ qua loa mà nói không phải, sau đó chuyện cũng như vậy mà qua.

Nhưng hiện tại ngẫm lại, nếu Tiểu Khương thật sự cũng cùng nàng giống mấy phần, sẽ không phải là vì Viên Nhất Kỳ muốn trở về thanh xuân, cố ý tìm một người trẻ tuổi lại cùng nàng giống nhau đi? Thật sự đến mức như vậy sao?

"Luật sư Thẩm, chị và Viên Tổng sẽ không phải như lời người ta truyền đúng không? Thật sự hai người vẫn còn tốt đúng chứ?"

Tiểu Phùng nói xong đôi mắt trở nên ẩm ướt, vô cùng đáng thương mà nhìn Thẩm Mộng Dao. Đùa cái gì vậy chứ, Viên Tổng cùng luật sư Thẩm chính là thần tiên yêu nhau trong truyền thuyết được sao? Trên dưới luật sở Minh Duệ ai không biết Viên Tổng dùng nửa năm kiên trì theo đuổi Thẩm đại luật sư, đến khi yêu nhau rồi lại chờ không được nữa mà phải cùng luật sư Thẩm ngay lập tức kết hôn! Trước kia Tiểu Phùng còn mơ ước rằng nếu chính mình sau này có thể tìm được một người chỉ cần hoàn hảo bằng một nửa Viên Tổng thôi, nàng cũng đã cảm thấy mãn nguyện. Nhưng tiếc là chính mình không phải luật sư Thẩm, mà Viên Tổng cũng chỉ có một, cho nên tìm ở đâu ra được chứ. Vậy nên đến cuối cùng, nàng chỉ có thể ngắm nhìn đôi thần tiên này ở bên nhau, tuy không thể chính mình hạnh phúc, nhưng nhìn luật sư Thẩm hạnh phúc, nàng cũng xem như thoả mãn.

Nhìn dáng vẻ đáng thương của trợ lý nhà mình, Thẩm Mộng Dao cũng không biết như thế nào tiếp lời. Nàng cũng không thể trực tiếp nói rằng "Không ổn, một chút cũng không ổn, bọn chị ly hôn rồi!" với Tiểu Phùng. Tuy rằng chính mình là thật sự ly hôn, nhưng nàng cũng không cần nhất thiết đối với mỗi một người đều phải khoe ra chính mình ly hôn, chuyện này thật sự càng ít người biết càng tốt. Luật sở này người biết nàng ly hôn cũng chỉ có Trương Hân cùng thầy Hạ, vả lại nơi này nàng vẫn thường đưa Viên Vũ Thần đến, để càng nhiều người biết nàng sợ Vũ Thần sẽ nghe được, con bé nhất định sẽ đau lòng.

Nhưng mà cũng không thể phủ nhận rằng chính mình không ly hôn, nàng nghĩ chính mình cần thêm một chút thời gian, thêm thời gian tìm được cách để Vũ Thần tiếp thu, cũng để chính mình có thể dễ dàng tiêu hoá được sự thật này.

Hơn nữa, sau cuộc trò chuyện với Hứa Dương Ngọc Trác, Thẩm Mộng Dao đột nhiên cảm thấy trong lòng mình đã xuất hiện mâu thuẫn, để nàng phải thật sự suy nghĩ đến chuyện của chính mình và Viên Nhất Kỳ.

Lại qua một thời gian, nếu như không có việc bất ngờ nào xảy ra, đợi bình tĩnh kỳ kết thúc, giấy ly hôn cũng chính thức nhận đến tay, Thẩm Mộng Dao lại công bố rằng mình đã ly hôn cũng không phải muộn.

"Em đừng nghĩ nhiều, thật sự không có việc gì." Thẩm Mộng Dao vừa nói vừa an ủi một chút tinh thần của Tiểu Phùng, "Đều ở trong luật sở, thật sự muốn có chuyện cũng không thể có được."

Tiểu Phùng cũng không an tâm, lập tức trả lời Thẩm Mộng Dao: "Luật sư Thẩm, mặc dù em thật sự ngưỡng mộ hôn nhân của hai người nhưng chị không cần phải một mình chịu thiệt thòi, bất cứ chuyện gì xảy ra, bản thân chị mới là quan trọng nhất."

Sau đó cô bé chớp mắt hai cái, rồi nói: "Chị phải cùng Viên Tổng tốt đẹp mới được."

Thẩm Mộng Dao gật đầu, mỉm cười mà đáp lại một câu "được" với Tiểu Phùng, cuối cùng mới an ủi được thành công cô trợ lý của chính mình.

Để Tiểu Phùng ra ngoài, Thẩm Mộng Dao muốn trở lại công tác, lại nhận ra chính mình một chút cũng không tập trung được, trong đầu toàn bộ là hình ảnh của Viên Nhất Kỳ cùng Tiểu Khương đi kèm đó chính là lời nói của Tiểu Phùng.

Viên Nhất Kỳ là thật sự thay lòng sao?

Không phải mới hôm trước còn cùng nàng nói đừng ly hôn sao? Rốt cuộc người này là có ý gì chứ!

Ngồi một lúc, nàng vẫn là nhịn không được mà gọi ra ngoài cho Tiểu Khương, để cô gái này có thể đến văn phòng của mình một chuyến.


2.

Ở khoảng cách như thế này, Thẩm Mộng Dao hiện tại mới có thể nghiêm túc mà đánh giá một lần gương mặt của cô gái trước mặt. Thật sự cũng không đến mức quá giống chính mình. Nếu mỗi đường nét trên gương mặt của Thẩm Mộng Dao đều sắc bén, vừa vặn chín muồi, chân chính mà mang lại cảm giác của người trưởng thành. Vậy thì Tiểu Khương chính là vừa vặn non nớt, nét đẹp cũng mềm mại hơn nhiều. Cho nên cũng không phải là hoàn toàn giống.

"Tài liệu mà chị cần." Tiểu Khương ngay ngắn đặt tài liệu lên bàn, sau đó lại lui ra một khoảng cách, ngoan ngoãn mà đứng trước mặt Thẩm Mộng Dao.

Thật ra vụ kiện nàng giao vào tay Tiểu Khương cũng tính là đã gần kết thúc, bước cuối cùng chỉ cần nàng ra mặt là được.

"Đã hoàn thành xong rồi sao?"

Tiểu Khương ngoan ngoãn mà gật đầu: "Em sau bữa trưa vốn dĩ đã làm xong, em còn tính toán sớm một chút đưa đến chỗ chị, nhưng lại quên mất."

Mặt Tiểu Khương đang nói bỗng nhiên đỏ ửng lên, đến Thẩm Mộng Dao còn cảm nhận được khác thường.

"Làm sao vậy?"

Tiểu Khương lắp bắp: "Em ban đầu đến tìm chị... Nhưng ở phòng chờ gặp phải Viên Tổng."

Đến rồi, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến!

Thẩm Mộng Dao một vẻ bình đạm mà nghe Tiểu Khương đem chuyện trình bày, giống như nàng một chút cũng không liên quan đến chính mình.

"Viên Tổng nói đến tìm luật sư Thẩm, em nói luật sư Thẩm đã ra ngoài rồi, sau đó Viên Tổng có hỏi em một số vấn đề liên quan đến luật, vậy nên em cùng ngài ấy nói chuyện một lúc."

Nói chuyện? Cho nên là Viên Nhất Kỳ chủ động để Tiểu Khương ở lại đúng chứ?

Tiểu Khương là người mới, cũng không hiểu rõ tất cả về Thẩm Mộng Dao, cô bé chỉ biết rằng sếp mình đã kết hôn còn có một đứa con gái, còn đối tượng kết hôn là ai nàng cũng chưa từng hỏi qua. Cho nên đối với Viên Nhất Kỳ, nàng vẫn cho rằng đó là một khách hàng của Thẩm Mộng Dao.

"Cho nên Viên Tổng có nói tại sao lại tìm chị không?" Thẩm Mộng Dao nhìn Tiểu Khương, chỉ rất khẽ mà hỏi lại.

"Không có," Tiểu Khương lắc đầu, "Viên Tổng hỏi một số vấn đề về chuyện hôn nhân, em nhớ rằng ngài ấy còn hỏi bình tĩnh kỳ có thể sớm một chút kết thúc được hay không."

"Em nói nếu muốn hỏi về hôn nhân có thể tìm luật sư Trương, sau đó Viên Tổng thôi không nói nữa."

Thẩm Mộng Dao nghe xong trong lòng chấn động một cái, người này là thật sự muốn sớm một chút cùng nàng kết thúc sao? Cho nên lời cân nhắc mà Viên Nhất Kỳ đề nghị, nó có ý nghĩa gì chứ?

Thật đáng giận!


"Em mấy ngày này sang chỗ bên kia của luật sư Trương đi, bên đó có một vụ kiện thiếu người, chị có cùng luật sư Trương nói qua, để em sang đó đi học thêm một chút kinh nghiệm."

Luật sư Trương tên đầy đủ là Trương Hân, vừa là tiền bối cũng vừa là bạn tốt của Thẩm Mộng Dao. Trương Hân cũng là luật sư tranh chấp ly hôn nổi danh của luật sở Minh Duệ, đa phần người này đều giải quyết những vấn đề về ngoại tình hoặc tranh giành quyền nuôi con,...

Tiểu Khương không hiểu, chính mình không phải theo luật sư Thẩm nghiên cứu về tranh chấp kinh doanh sao? Hiện tại sao lại đến bên luật sư Trương học tập ly hôn rồi?

Nhưng nàng cũng không thể nói, dù sao chính mình là thực tập sinh, học thêm một chút thật ra cũng là điều tốt. Tiểu Khương thôi không nghĩ nữa, có lẽ luật sư Thẩm là thật sự muốn tốt cho mình, để chính mình có cơ hội học tập, thật sự là một người hướng dẫn tốt.

Cho đến khi cầm hồ sơ về vụ kiện ly hôn xa lạ kia rời khỏi phòng Thẩm Mộng Dao, trong lòng Tiểu Khương vẫn hân hoan rằng chính mình được Thẩm đại luật sư gửi đi học tập, một chút cũng không nghi ngờ gì cả.

Nàng trở về bàn mình vui vẻ mà đem hồ sơ mở ra, say mê mà nghiên cứu về nó.

Vụ kiện là về một đôi vợ chồng đang ở trong bình tĩnh kỳ, người chồng giống như chịu không được tịch mịch lập tức ra ngoài tìm người mới, còn dẫn về nhà trước sự chứng kiến của con trai mình. Người vợ nhìn không được chuyện này, tuy đã ly hôn không còn tình yêu nữa, nhưng cả hai vẫn còn đang ở giai đoạn bình tĩnh, trên pháp luật vẫn tính là vợ chồng, người này vậy mà có thể làm được chuyện đó. Người vợ không muốn con trai mình chịu ảnh hưởng không tốt, mới đem bằng chứng đến kiện người chồng không thực hiện tốt quy định bình tĩnh kỳ của luật hôn nhân.

Tiểu Khương càng đọc càng cảm thấy người chồng quá đáng, nhìn qua vài bức ảnh thân mật của người chồng cùng tiểu tam kia, Tiểu Khương hận không thể lập tức tống ngay đôi cẩu nam nữ này vào tù, để bọn họ trong tù ăn năn về tội lỗi của chính mình!

Hiện tại luật pháp đã được đổi mới rất nhiều, vì để giảm tần suất ly hôn cùng sự nóng nảy của các cặp đôi mà bình tĩnh kỳ đều được kéo dài hơn. Trong bình tĩnh kỳ, các cặp đôi là trên danh nghĩa ly hôn, nhưng về mặt pháp luật vẫn chính là vợ chồng. Cho đến trước khi bình tĩnh kỳ kết thúc, những hành động có ý vượt rào đều được xem là ngoại tình.

Tiểu Khương trong đầu đã hình dung được chính mình đọc vanh vách điều luật hôn nhân ở trước toà, thay người vợ cùng cậu con trai đáng thương kia đòi lại công bằng.


3.

Viên Nhất Kỳ hôm nay là nhận mệnh lệnh của Thẩm Mộng Dao mà đưa đón Viên Vũ Thần.

Cửa nhà trẻ vừa được mở ra, Viên Vũ Thần giống như một chú cún con lao vụt về phía Viên Nhất Kỳ, không chút ngần ngại mà ở trong lòng mami làm loạn.

Viên Vũ Thần choàng tay qua cổ Viên Nhất Kỳ, cái miệng nhỏ vừa dẫu lên, ngay lập tức rơi xuống một nụ hôn lên má mami, hành động này thành công làm cho Viên Nhất Kỳ bật cười vui sướng.

"Bạn nhỏ Viên Vũ Thần hôm nay có chuyện vui sao, đều hào hứng đến vậy?"

Tiểu Thất hai mắt cười đến híp lại, tiếp tục hôn lên má Viên Nhất Kỳ một cái sau đó mới nói chuyện.

"Hôm nay Tiểu Thất được cô giáo dạy vẽ tranh, còn nói Tiểu Thất vẽ rất đẹp."

Viên Nhất Kỳ bị con gái mình lan tỏa niềm vui, nhịn không được mà khen ngợi: "Oa, giỏi như vậy! Có thể hay không cho mami xem xem Tiểu Thất hôm nay vẽ gì?"

Tiểu Thất gật gật đầu, rời khỏi lòng Viên Nhất Kỳ, từ trong balo con vịt lấy ra một bức tranh đưa đến trước mặt Viên Nhất Kỳ.

"Đây là mami, đây là Tiểu Thất, ở đây còn có mama."

Tranh vẽ về một nhà ba người, giáo viên hôm nay hẳn là dùng đề tài gia đình để chỉ dạy cho bọn trẻ cho nên Tiểu Thất mới vẽ ra bức tranh này. Nhìn con gái khoe với mình về một nhà ba người hạnh phúc, Viên Nhất Kỳ càng cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Liệu sau này khi Tiểu Thất biết rằng mami đã cùng mama ly hôn, con bé sẽ như thế nào đây? Viên Nhất Kỳ không dám nghĩ, nàng một chút đều không dám tưởng tượng đến viễn cảnh đó, thật sự quá tàn nhẫn rồi.

"Mami, hôm nay mami có thể không đi công tác được không?" Hai mắt Tiểu Thất long lanh nhìn Viên Nhất Kỳ, chậm rãi đem nguyện vọng của chính mình nói ra, "Mami mỗi ngày đều bận rộn, Tiểu Thất muốn cùng mami ăn cơm, còn muốn ngủ cùng mami!"

Tiểu Thất gấp gáp lại nghe không được câu trả lời mà mình mong muốn, nũng nịu mà ôm lấy cổ Viên Nhất Kỳ, bắt đầu giở trò làm nũng.

"Được sao mami."

Tiểu Thất giống như nghĩ đến gì đó, lại nói: "Có mami mama cũng sẽ ăn nhiều hơn một chút."

Viên Nhất Kỳ nghe xong bỗng chốc nhíu mày, hỏi lại: "Mama không ăn cơm sao?"

Bạn nhỏ Viên Tiểu Thất gật đầu một cái, sau đó lại vội vã mà lắc đầu, chọc đến Viên Nhất Kỳ cũng không biết nên hiểu như thế nào.

Viên Nhất Kỳ nhìn một chút Tiểu Thất ở trước mặt, lại bắt đầu nhỏ giọng hỏi chuyện: "Cùng mami nói, có phải mỗi ngày mama đều công tác không ăn cơm phải không?"

Tiểu Thất suy nghĩ một chút, rồi nói: "Chính là ăn rất ít, đều không bằng Tiểu Thất. Mama còn nói chính mình no rồi, để Tiểu Thất chính mình ăn, sau đó làm việc rồi."

Viên Vũ Thần năm nay gần bốn tuổi, ngày trước cơm đều là Viên Nhất Kỳ cho ăn. Chính mình là người đau con gái, không quá muốn con gái mình quá sớm đã trở nên tự lập, cho đến Tiểu Thất ba tuổi vẫn còn được Viên Nhất Kỳ đút cơm. Nhưng chỉ cần Viên Vũ Thần ở cùng Thẩm Mộng Dao, bản tính nghiêm khắc cùng tự lập của Thẩm Mộng Dao lại vô tình ép buộc Viên Vũ Thần phải chính mình tự làm rất nhiều việc, điều này làm Viên Nhất Kỳ thật sự rất đau đầu, nàng sợ con gái mình trở nên mệt mỏi.

Hiện tại lại nghe đến Thẩm Mộng Dao vừa bỏ bữa lại còn vùi đầu công tác một chút cũng không để ý đến việc ẩm thực của Viên Vũ Thần và chính bản thân mình, trong lòng nàng đã bắt đầu không yên.

Viên Nhất Kỳ không biết chính mình đến cùng là vì nóng nảy con gái, hay lại là lo lắng cho Thẩm Mộng Dao. Nhưng dù có là như thế nào, nàng cảm thấy chính mình nên cùng Thẩm Mộng Dao nói một chút về chuyện này, dù là dưới danh nghĩa là vợ cũ cũng phải đem lời nói ra.

"Được, hôm nay mami trở về cùng Tiểu Thất ăn cơm, được rồi sao?"

Viên Tiểu Thất giống như lộ ra một cái đuôi nhỏ, vui mừng đến liên tục ngoe nguẩy.


4.

Đường từ nhà trẻ về đến nhà xa hơn so với luật sở, trên đoạn đường còn liên tục bị ùn tắc, điều này để Viên Nhất Kỳ về được đến nhà quả thật là vô cùng mệt mỏi.

Trước kia nàng có cùng Thẩm Mộng Dao nói qua, nếu không đổi một nhà trẻ khác tiện đường hơn cho Viên Vũ Thần, nhưng lại không nhận được sự đồng ý từ vợ mình. Lí do là để Viên Vũ Thần lại lần nữa hoà nhập với bọn trẻ là rất khó, nàng sợ đổi sang nơi xa lạ, Viên Vũ Thần sẽ cảm thấy không thể thích ứng được.

Viên Nhất Kỳ khi đó nghe đều cảm thấy có lý, cuối cùng cũng không ôm ý định đổi nhà trẻ nữa.


"Mama!"

Viên Nhất Kỳ vừa ôm Viên Vũ Thần vào đến trong nhà, bé con đã ngay lập tức mà trở nên vui vẻ, chạy đi tìm kiếm Thẩm Mộng Dao.

Thẩm Mộng Dao đem tài liệu đặt xuống bàn, nhanh chóng đứng dậy mà đón lấy con gái mình.

"Hôm nay bảo bối vui vẻ không?"

Viên Vũ Thần reo lên một tiếng, ôm chặt lấy cổ Thẩm Mộng Dao, cười đến hai mắt đều híp lại.

"Siêu cấp vui vẻ!"

Thật sự hoàn toàn đem trận khóc buổi sáng kia ném hết ra sau đầu.

Lúc Viên Nhất Kỳ thay tốt giày đi vào bên trong, Thẩm Mộng Dao đã ôm Viên Vũ Thần đi mất, chỉ còn lại một người là Viên Nhất Kỳ đứng ngây ngốc ở giữa phòng khách.

Nàng lúc này cũng không cảm thấy giận, chỉ có một chút cảm giác uất ức thoáng qua sau đó cũng rất nhanh biến mất, cuối cùng cũng tự mình đi vào bên trong.

Viên Nhất Kỳ vừa đi vừa xoắn lên tay áo chuẩn bị xuống bếp chuẩn bị cơm tối cho cả nhà.

Lúc nàng đi ngang qua bàn giữa phòng khách, nhìn thấy tài liệu công tác của Thẩm Mộng Dao bày ra khắp bàn, lại nhớ đến những điều mình vừa học được từ khoá học hôm nay, nhất định phải thấu hiểu đối phương! Vậy nên Viên Nhất Kỳ ngăn không được tò mò, nghiêng đầu mà nhìn một chút tài liệu kia.

"Mức án cho đối tượng ngoại tình cao nhất có thể lên đến mười năm tù giam."

Viên Nhất Kỳ đọc xong hàng chữ ở dãy cuối cùng, bất giác rùng mình một cái.

Pháp luật hiện tại đối với hôn nhân thật đúng là xem trọng. Nàng còn nhớ trước kia cùng lắm ngoại tình chính là cảnh cáo một chút, lại nặng hơn chính là mấy tháng tù giam, con số tính bằng năm thật sự rất hiếm.

"Bình tĩnh kỳ nếu có hành vi vượt rào cũng sẽ tính là ngoại tình."

Viên Nhất Kỳ giật mình lập tức đứng thẳng, vội vã mà xoay người vừa vặn mà đối diện với ánh mắt của Thẩm Mộng Dao.

"Dao Dao..."

Vừa rồi thật sự là bị giọng Thẩm Mộng Dao doạ sợ, cũng không biết người này là từ khi nào xuất hiện, một tiếng cũng không phát ra, thật sự là đem chính mình doạ đến mất vía.

"Ban ngày nếu không làm chuyện xấu thì buổi tối ngủ cũng không sợ bị gõ cửa."

Thẩm Mộng Dao bâng quơ nói một câu, sau đó đi đến bên bàn khom người xuống đem tài liệu đều dọn lại thật sạch sẽ.

"Cũng không biết Viên Tổng là muốn tham khảo điều luật nào, nếu là muốn biết thêm về luật hôn nhân, tôi đây cũng không ngại mà giới thiệu người đến cho ngài."

Viên Nhất Kỳ nghe đến xưng hô này đã ngay lập tức mà nhíu chặt mày lại, không hài lòng mà nhìn Thẩm Mộng Dao.

"Chị nói vậy là có ý gì?"

"Viên Tổng thông minh như vậy sao có thể không hiểu chứ?" Thẩm Mộng Dao hừ lạnh một tiếng, "Không phải hôm nay em đến luật sở là vì chuyện này sao?"

Viên Nhất Kỳ rất nhanh mà bắt lấy trọng điểm: "Chị biết em đến luật sở?"

"Hừ!" Thẩm Mộng Dao mắt sắc mà lườm Viên Nhất Kỳ, "Tôi không những biết được em đến luật sở, tôi còn biết rằng em đến gặp ai!"

Thẩm Mộng Dao thở mạnh một cái, nhìn Viên Nhất Kỳ mà nói: "Em đều ngoài ba mươi rồi, ly hôn thì cũng tính đã qua một đời vợ, làm ơn đừng trêu ghẹo những cô bé trẻ tuổi nữa, thật sự không hay đâu."

Viên Nhất Kỳ ngẩn người vì lời nói của Thẩm Mộng Dao, trêu ghẹo những cô bé trẻ tuổi? Nàng có sao?

"Chị từ đâu nghe được những chuyện này vậy?"

"Tôi cần nghe sao? Tôi chính là chứng kiến!"

Thẩm Mộng Dao nghe xong không ngăn được hoả mà chăm chú nhìn Viên Nhất Kỳ, thật sự giống là muốn từ trên người Viên Nhất Kỳ cắt xuống một khối thịt để ngấu nghiến, nhìn vô cùng hung hăng.

Viên Nhất Kỳ nhớ lại chính mình buổi trưa đến luật sở, lại cùng người nào nói chuyện, có lẽ việc này đã truyền đến tai Thẩm Mộng Dao, nên hiện tại người này mới như vậy với chính mình.

Dây thần kinh của Viên Nhất Kỳ khẽ giật lên một cái, nàng trong đầu xuất hiện ý tưởng vô cùng ghê gớm.

Thẩm Mộng Dao có phải hay không chính là đang ghen?!

Viên Nhất Kỳ đưa tay bịt miệng mình lại, hai mắt mở to mà nhìn Thẩm Mộng Dao, một bộ không thể nào tin tưởng được.

Chết tiệt, Thẩm Mộng Dao là đang ghen!!!!

Cho nên Thẩm Mộng Dao vẫn còn yêu mình đúng không? Cho nên chính mình vẫn còn hi vọng đúng không?!


Nhìn bộ dạng của Viên Nhất Kỳ hiện tại, đến một câu giải thích đều không có, Thẩm Mộng Dao nhìn đều cảm thấy khinh thường.

Nàng chính là biết Viên Nhất Kỳ có ý định vượt rào! Chính là biết Viên Nhất Kỳ ôm ý tưởng ngoại tình!

Viên Nhất Kỳ làm sao biết được Thẩm Mộng Dao đang nghĩ về mình như thế nào, nàng hiện tại nhìn đâu cũng là tình yêu, hai mắt đều trở thành một màu hồng phấn.

"Chị sẽ không phải là ghen đó chứ?"

Viên Nhất Kỳ nhịn cười, nháy mắt một cái với Thẩm Mộng Dao, nói: "Chị thừa nhận đi, chị là đang ghen."

"Có bệnh đi!" Thẩm Mộng Dao quát lên một tiếng, vươn tay đánh mạnh một cái lên vai Viên Nhất Kỳ, "Nói mê sảng cái gì đó!"

Viên Nhất Kỳ hắc hắc cười hai tiếng, bắt lấy bàn tay của Thẩm Mộng Dao nắm trong tay mình, vui vẻ lên tiếng: "Thừa nhận chính mình ghen có khó khăn như vậy sao?"

Thẩm Mộng Dao thật sự cảm thấy Viên Nhất Kỳ hết thuốc chữa, đây là trạng thái của một gia đình ly hôn nên có sao, xin hỏi?

Nhìn Viên Nhất Kỳ trước mắt cứ luôn miệng gọi nàng là "Dao Dao", sau đó nhắc đi nhắc lại việc có phải chính mình đang ghen hay không, Thẩm Mộng Dao cảm thấy người này vô cùng đáng ghét!

"Em có thôi đi không Viên Nhất Kỳ!"

Viên Nhất Kỳ vẫn một bộ dạng si ngốc mà nhìn nàng, một lời cũng không nói, chỉ ngây ngốc mà nở nụ cười.

Thẩm Mộng Dao thật hết chịu nổi người này, nàng nghiến chặt răng mình, cố để mình trở nên vô cùng tàn ác, quát lớn: "Viên Nhất Kỳ, cút!"


---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top