Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




1.

Viên Nhất Kỳ bên này từ lúc đối mặt cùng tên thần tượng yếu đuối kia cảm giác cũng hiểu được quan hệ của "chính mình" và Thẩm Mộng Dao hơn mấy phần.

Không phải bạn gái cũ thôi sao, cố gắng một chút không phải có thể trở về làm bạn gái rồi?

Buổi sáng ngủ dậy tinh thần cũng trở nên sảng khoái, dù sô pha chật hẹp này có phần cứng rắn nhưng cũng xem như có thể chắp vá được.

Nghĩ lại thời điểm chính mình khó khăn nhất cũng chưa ngủ ở sô pha, lúc nào cũng được nằm ngủ ở giường, không chỉ vậy, nàng còn được ngủ cùng Thẩm Mộng Dao!

Miền kí ức xa xôi đó giống như một thước phim mà Viên Nhất Kỳ vừa muốn trân trọng lại vừa muốn xóa bỏ, nó vẫn luôn là một sự tồn tại mâu thuẫn trong lòng nàng.

Hôm nay buổi sáng bỗng nhiên nghĩ về vài chuyện đã cũ, thật cũng không biết có phải hay không là một điềm báo gì.


Viên Nhất Kỳ rời sô pha, nàng nhìn quanh một vòng cũng không thấy ai còn ở phòng, nghĩ có lẽ Thẩm Mộng Dao và Vương Dịch từ sớm đã rời khỏi, thậm chí còn không thèm gọi mình.

Viên Tổng bắt đầu sinh ra cáu kỉnh, hai ba bước vào phòng vệ sinh tranh thủ mà rửa sạch mặt, sớm một chút đem những thứ lộn xộn trong này tống ra khỏi đầu.

Thời điểm Viên Nhất Kỳ từ phòng vệ sinh ra ngoài đã nhìn thấy Thẩm Mộng Dao ngồi bên ghế sô pha cùng chơi đùa với mèo, trên bàn còn bày sẵn vài món ăn nhẹ.

"Chào buổi sáng."

"Thưa ngài, đã mười giờ rồi." Thẩm Mộng Dao âm dương quái khí mà trả lời, cũng không thèm chú ý đến Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ nhẹ nhàng đi về phía Thẩm Mộng Dao, một tay ôm lên Trừ Tịch sau đó rất tự nhiên mà đặt mông ngồi kế bên cạnh Thẩm Mộng Dao.

"Mới mười giờ mà thôi, làm gì khó chịu như vậy chứ?"

Thẩm Mộng Dao 'ồ' một tiếng lại cũng không có sau đó, tiếp tục tập trung vào việc chơi với mèo của mình.

Viên Nhất Kỳ vuốt Trừ Tịch hai cái, lại thả nhẹ nhàng mèo con xuống dưới để Trừ Tịch có thể tự do đi lại, bắt đầu nghiêm túc mà gọi tên Thẩm Mộng Dao.

Thẩm Mộng Dao bị gọi hơi giật mình, nàng dừng lại động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn Viên Nhất Kỳ.

"Cái gì?"

Viên Nhất Kỳ lắc người một cái, điều chỉnh tư thế ngồi, hai chân ngay ngắn xếp lên nhau ngoan ngoãn mà nhìn Thẩm Mộng Dao.

"Tôi hỏi chị một chuyện, chị nhất định phải trả lời thật."

Thẩm Mộng Dao khó hiểu: "Em muốn hỏi gì."

Viên Nhất Kỳ lắc đầu, nghiêm giọng nói: "Chị trước cam kết, tôi sau đó sẽ nói."

Thẩm Mộng Dao nhíu mày, lời cũng không thèm nói.

"Chị không muốn nghe sao?" Viên Nhất Kỳ nghiêng đầu, muốn bắt lấy tầm mắt của Thẩm Mộng Dao, một bộ trịnh trọng như muốn nói "chị nhất định phải muốn nghe lời tôi sắp nói".

"Em thích nói thì nói không thích nói cũng đừng nói, phí thời gian."

Thẩm Mộng Dao nói xong lập tức muốn đứng dậy, tay lại bị kéo một cái, nàng bị kéo về lại chỗ cũ, chính mình cũng không thể rời khỏi sô pha.

"Nói nói nói!" Viên Nhất Kỳ nâng cao âm lượng nói chuyện, sau đó lại nhỏ giọng lầm bầm, "Không phải nói là được sao, nóng tính như vậy làm cái gì chứ."

Thẩm Mộng Dao hất mặt: "Mời nói."

Viên Nhất Kỳ hắng giọng một cái, mặt mũi cũng trở nên vô cùng nghiêm túc, nhìn sâu vào đôi mắt của Thẩm Mộng Dao, rồi nói:

"Thẩm Mộng Dao, chị thích tôi đúng không?"

"A?" Thẩm Mộng Dao nghi hoặc mà nhìn Viên Nhất Kỳ, hồi lâu không biết nên nói gì.

Xin hỏi, nàng hiện tại có thể nói gì đây?

Nàng xem Viên Nhất Kỳ mất trí nhớ mất đến sạch sẽ đi, sau đó bệnh trạng này còn ảnh hưởng đến thần kinh, nếu không cũng không ngu ngốc cùng nàng nói ra câu này.

Các nàng là quan hệ như thế nào chứ, là bạn gái cũ, bạn gái cũ! Như thế nào chia tay bấy lâu nay hiện tại người này có mặt mũi đến cùng nàng hỏi có thích hay không thích chính mình chứ? Là thật sự điên rồi đi?

"Em không sao chứ?" Thẩm Mộng Dao nhỏ giọng mà hỏi lại, hai mắt giấu không được vẻ hoang mang.

Viên Nhất Kỳ vuốt lại mái tóc của chính mình, vô cùng tự tin mà cười rộ lên. Thật sự đó, nàng đều đếm được bao nhiêu cái răng rồi.

"Tôi lại có thể làm sao chứ," Viên Nhất Kỳ cười cười, "Thừa nhận đi Thẩm Mộng Dao, chị thích tôi."

Thẩm Mộng Dao lúc này thật sự muốn đánh mạnh vào cái đầu nhỏ này của Viên Nhất Kỳ, suốt ngày nghĩ đi đâu vậy chứ, đây là lời con người có thể nói ra sao?

"A? Nhưng tôi nhìn em thật sự có làm sao đó."

Thẩm Mộng Dao cười lạnh một tiếng, nói: "Em biết chính mình hiện tại giống gì không?"

Lần này đổi đến Viên Nhất Kỳ hoang mang, không ngăn được tò mò mà hỏi: "Giống gì chứ?"

Thẩm Mộng Dao ngửa đầu ha ha cười mấy tiếng, tiếp đó nàng dứt khoát mà đứng dậy, kéo ra một khoảng cách rồi vứt cho Viên Nhất Kỳ một cái nháy mắt.

"Giống đồ thần kinh!"


2.

Buổi luyện tập buổi chiều cả đội được nhìn thấy Thẩm Mộng Dao vô cùng vui vẻ mà bước vào phòng tập, theo sau đó là Viên Nhất Kỳ đen mặt hậm hực theo sau.

Vừa đến phòng tập vừa vặn đến giờ tập, Thẩm Mộng Dao còn rất thoải mái mà học vũ đạo, nghiêm túc mà đem từng lời dặn dò ghi nhớ vào đầu, lắng nghe chính mình chỗ nào còn thiếu xót, thật sự là một bộ học sinh ngoan.

Nhưng ngược lại với Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ bên này một bụng bực dọc mà đến phòng tập, cũng không biết cái nhóm nhạc này học loại vũ đạo nhàm chán gì, nàng học mãi vẫn chưa nhảy được lưu loát, hận chết rồi!

Ngày trước Viên Nhất Kỳ từng có ước mơ làm ca sĩ, nàng thích hát, cũng thích sáng tác, nhưng nó không đồng nghĩa với việc nàng cũng có đam mê với mảng nhảy nhót phí sức này, được chứ?

Hơn nữa Viên đại tổng tài thật sự muốn trực tiếp mà kêu cứu, cơ thể này là hai mươi tuổi nhưng nàng đã hai mươi tám rồi.... Vặn người hai cái nàng đều cảm thấy xương khớp của chính mình 'lách cách' mà kêu lên.

"Viên Nhất Kỳ, lại ngẩn người một lần nữa thì em cút ra ngoài cho tôi!"

Hình như mọi người gọi người này là Mã lão sư, chửi người đúng thật là có một tay, nàng mấy hôm trước nghe Mã lão sư mắng người nàng chính mình đều cảm thấy sợ hãi.

Viên Nhất Kỳ gật gật đầu, cũng không biết Viên Nhất Kỳ ở thế giới này có phải "học sinh xuất sắc" ở lĩnh vực này hay không, cho nên nàng tốt nhất vẫn không cần gây chuyện.

"Gật, em lại gật!" Mã lão sư chậc lưỡi một cái, "Em nếu có một lần nghe vào lời của tôi nói đều sẽ không dặm chân ở trình độ này!"

"Tôi xem động tác em nhảy tôi đều thay đôi chân của em xấu hổ!"

Viên Nhất Kỳ vốn cũng không muốn đáp trả, dù sao đều là lĩnh vực không chuyên môn của chính mình, nàng có tệ một chút cũng không có vấn đề gì, nhưng cố tình người phụ nữ này thốt ra toàn những lời khó nghe, nàng đều cảm thấy có chút bực mình, bắt đầu dồn lực phản bác.

"Đúng đúng đúng! Ngài nhảy tốt nhất, ngài ở nơi này vô địch thiên hạ ai cũng không sánh bằng!"

Mã lão sư gắt lên một tiếng: "Viên Nhất Kỳ!"

Viên Nhất Kỳ nhếch miệng: "Ngài nói đi, ngài lại tiếp tục nói, tôi còn ở đây đợi đâu!"

Không khí trong phòng tập trở nên căng thẳng, dường như là chẳng ai chịu nhường ai.

Mã lão sư nhìn gương mặt đắc ý của Viên Nhất Kỳ, trong lòng đã sớm đem người này mắng một trăm lần. Không vội vã mà cùng Viên Nhất Kỳ đối đáp, Mã lão sư thầm nghĩ, em đợi để xem tôi là như thế nào chỉnh em!

Tiến độ tập luyện sau đó cũng trở nên vô cùng nhanh chóng, mọi người đều rất cần mẫn mà luyện tập, ai nấy đều một bộ tinh thần hăng hái, trừ Viên Nhất Kỳ.

"Viên Nhất Kỳ, chỗ đó không đúng, tay đưa cao hơn một chút!"

"Viên Nhất Kỳ, em là đang dạo phố sao? Đi chậm như vậy là muốn nhặt vàng sao?"

Thậm chí trong tay Mã lão sư còn có một nhược điểm chí mạng của Viên Nhất Kỳ, cuối cùng cũng được đem ra dùng đến vui vẻ.

"Viên Nhất Kỳ, em nhìn Thẩm Mộng Dao, xem người ta là như thế nào mà nhảy!"

"Viên Nhất Kỳ, em đem mắt mình trực tiếp dính trên người Thẩm Mộng Dao đi! Tôi có nói để em nhìn lâu như vậy sao?"

Không khí vì vài câu nói này mà vô cùng sinh động, KY mà, ai mà không vui vẻ chứ. Thậm chí có một số người còn lén lút nhỏ giọng cười.


3.

Buổi tập luyện này cuối cùng cũng có thể đến lúc nghỉ ngơi, Thẩm Mộng Dao tìm một góc ngồi xuống. Vừa rồi nghe Mã lão sư mắng Viên Nhất Kỳ trong lòng nàng vẫn là để ý. Dù sao Mã lão sư mắng người đáng sợ như vậy, Viên Nhất Kỳ còn không nhớ gì, nàng vẫn có một chút lo lắng.

Nhưng nàng nhìn đến dáng vẻ trêu tức Mã lão sư của Viên Nhất Kỳ không nhịn được mà bật cười, xem ra chỉ có trí nhớ là tạm thời khuyết thiếu, còn những khả năng khác toàn bộ đều có thể nhớ được.

Nhìn người đang ngồi cách nàng không xa, hai mắt hừng hực lửa giận nhìn nàng, trong lòng Thẩm Mộng Dao bỗng nhiên trở nên vô cùng đắc ý.

Trương Hân nhìn thấy tình hình không đúng lắm, lại gần Thẩm Mộng Dao thì thầm: "Có chuyện gì xảy ra sao?"

Thẩm Mộng Dao trên mặt không giấu được vui vẻ, vội lắc đầu một chút: "Có thể xảy ra chuyện gì được chứ."

Trương Hân ngại ngùng mà nhích sát Thẩm Mộng Dao một chút, ánh mắt đánh về phía Viên Nhất Kỳ ngồi cách đó không xa, e dè lên tiếng.

"Chị nhìn tâm trạng Kỳ Kỳ quả thật là không tốt, hai đứa lại cãi nhau sao?"

Thẩm Mộng Dao lại lắc nhẹ đầu: "Em mới không phí thời gian của mình đi cãi nhau cùng tên ngốc đó."

Ý cười trên gương mặt Thẩm Mộng Dao vẫn chưa từng mất đi, nàng nói xong cũng đưa mắt nhìn Viên Nhất Kỳ một cái, sau đó chính mình nhận về một ánh mắt siêu cấp hung hăng từ người kia.

Thẩm Mộng Dao bật cười, quay sang cùng Trương Hân nói chuyện: "Chị cũng đừng để ý, Viên Nhất Kỳ là thật sự không có chuyện gì."

Trương Hân cũng không cảm nhận được không khí đang dần biến hoá, vẫn tiếp tục những lo lắng trong lòng mình.

"Nhưng mà..."

"Chị đừng nhưng," Thẩm Mộng Dao vỗ nhẹ lên vai Trương Hân, "Em cùng Viên Nhất Kỳ sẽ không cãi nhau, cam kết với chị."

Trương Hân nghe xong lời này lòng cũng cảm thấy an toàn hơn một chút, nhưng vẫn tiếp tục nhỏ giọng dặn dò.

"Có chuyện gì nhất định phải cùng chị nói, Kỳ Kỳ hiện tại không nhớ được cho nên đôi lúc sẽ làm ra vài chuyện em không vừa lòng, em cũng đừng so đo."

Nghe Trương Hân thấm thía mà giảng giải, Thẩm Mộng Dao cũng chỉ gật đầu, đem tất cả nghe vào trong tai.

"Em và Kỳ Kỳ phải thật tốt đẹp đó."

Lời này vừa ra Thẩm Mộng Dao còn cảm thấy quái quái, này giống như đang... chúc phúc?

"A Hân được rồi, em toàn bộ đều cam kết, được rồi sao?" Thẩm Mộng Dao cũng không thể tiếp tục nghe nữa, chỉ muốn cùng Trương Hân sớm một chút dừng lại.

Trương Hân vốn dĩ đã muốn dừng, vừa quay sang lại bắt gặp ánh mắt toát ra tia lửa của Viên Nhất Kỳ nhìn về hướng này, vội vã kéo lấy góc áo của Thẩm Mộng Dao liên tục nói.

"Em xem em xem! Nhất định là có chuyện! Kỳ Kỳ nhìn chị đều hung dữ như vậy!"

Thẩm Mộng Dao thật sự rất muốn cười, từ ngày Viên Nhất Kỳ ly kỳ mất đi trí nhớ, người này có không hung hăng với ai sao? Lúc nào cũng một bộ muốn ăn tươi nuốt sống người khác, nhìn còn tưởng giây tiếp theo chuẩn bị hóa báo đâu!?

"Em ấy phạm bệnh thôi." Thẩm Mộng Dao vui vẻ mà trấn an Trương Hân.

"Phạm bệnh?" Trương Hân khó hiểu mà nhìn Thẩm Mộng Dao, vô cùng muốn biết câu trả lời.

Thẩm Mộng Dao nhịn cười, nhìn vẻ mặt Viên Nhất Kỳ đã liên tục biến hoá nhưng vẫn cứ một bộ dữ tợn doạ người, nhưng nàng nhìn sao cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy Viên Nhất Kỳ như vậy cũng rất đáng yêu.

Thẩm Mộng Dao bên cạnh Trương Hân nói: "Bệnh thần kinh."

"A?"

Rõ ràng là mắng Viên Nhất Kỳ, nhưng nghe như vậy giống như là đang mắng mình vậy...

Trương Hân lắc lắc đâu, Thẩm Mộng Dao sẽ không bao giờ mắng chính mình, bảo đảm!

Trương Hân mở to hai mắt, nhưng đây còn là Thẩm Mộng Dao sao? Thẩm Mộng Dao tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như thế này, tuyệt đối!

Đừng nói Thẩm Mộng Dao cũng mất đi trí nhớ, hiện tại trở thành một người khác rồi?! Cứu cứu Trương Hân đi, nàng thật sự không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa, làm ơn cùng nàng nói rằng mọi chuyện đều ổn đi...

"Thẩm Mộng Dao..." Trương Hân ngập ngừng lên tiếng gọi, "Đây không giống em..."

"Ồ? Vậy sao?"

Trương Hân vội vã gật đầu.

Thẩm Mộng Dao cười nhẹ, đầu cúi thấp xuống, lại đưa tay vén lại mấy sợi tóc rơi loạn bên vành tai.

"Có lẽ ở một tuần cùng tên ngốc kia, em cũng trở nên ngốc rồi."

Viên Nhất Kỳ trở nên không giống em ấy nữa, cho nên Thẩm Mộng Dao nàng cũng trở nên chẳng hề giống chính mình.

Chỉ có ngốc mới nhìn không ra được tình cảm của đối phương, cũng chỉ có ngốc mới vui thích với việc chạy trốn như vậy.

Nàng ở trước mặt Viên Nhất Kỳ, đồng dạng mà biến thành một kẻ ngốc.


4.

Tập luyện hoàn thành chính là đến giờ cơm. Viên Nhất Kỳ dù trong lòng giận dỗi nhưng vẫn giữ trạng thái "chiếc đuôi nhỏ" theo sau Thẩm Mộng Dao đi khắp mọi nơi.

Cũng khá lâu rồi không ăn cơm ở nhà ăn, Thẩm Mộng Dao đi ở phía trước, Viên Nhất Kỳ dán mông nàng theo sau. Rõ ràng đều lớn như vậy rồi, mất đi trí nhớ đột nhiên trở nên dính người đến mức này, giống hệt như lúc các nàng vừa yêu đương.

Thẩm Mộng Dao thả chậm bước chân, bước chân của Viên Nhất Kỳ cũng chậm rãi lại. Nàng thử ý tăng nhanh một chút, người phía sau cũng sải dài chân hơn. Thẩm Mộng Dao còn cảm thấy rất kì quái, Viên Nhất Kỳ như thế này để nàng cảm thấy giống như một.... tên biến thái?

"Tôi nói cho em biết," Thẩm Mộng Dao đột nhiên xoay người lại, "Em lát nữa ngồi cách xa tôi một chút, đừng để người khác biết được em là theo tôi đến!"

Viên Nhất Kỳ nhíu mày: "Lại làm sao nữa rồi? Ngủ đều ngủ một tuần rồi hiện tại còn muốn tỏ ra không quen biết?"

"Làm ơn Thẩm Mộng Dao! Cùng tôi đối diện ăn một bữa cơm khó đến như vậy?" Viên Nhất Kỳ tỏ ra gắt gỏng, "Bình thường ở phòng chị không phải còn tốt sao, tôi cùng chị đều là nhìn nhau mà ăn!"

Thẩm Mộng Dao hiện tại rất muốn hỏi Viên Nhất Kỳ có phải có vấn đề về nhận thức hay không. Nói cái gì "nhìn nhau mà ăn" chứ, rõ ràng chỉ ngồi gần một chút, ăn cùng một món ăn mà thôi! Đừng có mà tỏ ra nàng cùng cái người này thân thiết lắm!

Giận chết rồi, thật sự đem nàng giận hỏng rồi!

"Nếu không phải em ăn vạ ở chỗ tôi tôi đuổi cũng không đi thì em có thể ở lại chỗ tôi sao? Em hiện tại kiêu ngạo cái gì?" Thẩm Mộng Dao hừ một tiếng, "Không nhắc tôi còn không nhớ, hiện tại nếu đã nhắc đến thì phiền em đem tiền cơm toàn bộ trả lại cho tôi!"

"Tôi nói cho chị biết Thẩm..."

"Dừng!"

Viên Nhất Kỳ vốn dĩ muốn nổi giận, Thẩm Mộng Dao đã nhanh hơn một bước mà chặn lại, nàng giơ lên một tay ngăn cản trước gương mặt của Viên Nhất Kỳ, nói: "300."

"Tôi..."

"Em muốn tiền mặt hay wechat?" Giọng Thẩm Mộng Dao vô cùng thản nhiên, trong mắt sự tồn tại của Viên Nhất Kỳ đều được nàng giảm đến mức thấp nhất có thể.

Bộ dáng dửng dưng của Thẩm Mộng Dao thành công đốt lên cơ giận trong lòng Viên Nhất Kỳ.

"Cho chị! Toàn bộ đều cho chị, được rồi sao!" Viên Nhất Kỳ lấy ra điện thoại, trực tiếp nhét vào trong tay Thẩm Mộng Dao.

Nàng nói xong tức giận mà xoay người đi, nhưng đi chưa được vài bước đã bị Thẩm Mộng Dao kêu lại.

Cơn lửa giận trong lòng Viên Nhất Kỳ hơi một chút giảm xuống, nàng trong đầu bắt đầu nghĩ rằng Thẩm Mộng Dao có lẽ cảm nhận được sai rồi nên muốn gọi nàng lại, cùng nàng nói lời xin lỗi.

Hừ, nàng mới không thèm để ý Thẩm Mộng Dao đâu, Thẩm Mộng Dao nhất định phải cùng nàng nói xin lỗi ba lần nàng mới có thể đem chuyện tha thứ cân nhắc!

Bước chân Viên Nhất Kỳ dừng lại, nàng sắp xếp lại tâm trạng, khống chế một chút khóe môi của mình. Đến đi Thẩm Mộng Dao, đến cùng tôi nói lời xin lỗi đi!!

"Em không cùng tôi nói mật khẩu," Thẩm Mộng Dao nén cười, "Tôi làm sao có thể đem tiền chuyển được chứ?"

Nếu hiện tại trước mặt nàng là một chiếc gương, nàng chắc chắn rằng chính mình vô cùng khó coi.

Đáng chết Thẩm Mộng Dao, chị cùng mật khẩu điện thoại lăn ra khỏi thế giới của tôi ngay lập tức, được sao?

"0083!"

Viên Nhất Kỳ vứt lại một lời sau đó cũng không thèm để ý điều gì nữa, dứt khoát mà rời đi.

Nàng hận, nàng thật sự quá hận rồi! Thẩm Mộng Dao đáng hận! Tên nhóc con Viên Nhất Kỳ kia cũng đáng hận! Thế giới này càng đáng hận!

Nàng hiện tại chỉ muốn ngay lập tức mà trở về thời không của chính mình, nàng muốn tất cả những thứ ở nơi này toàn bộ toàn bộ mà cút khỏi thế giới của nàng!


5.

Buổi tối Thẩm Mộng Dao ăn qua cơm cũng không ngay lập tức mà trở về, nàng sau đó còn cùng Vương Dịch tản bộ, nghe em ấy kể vài chuyện, dặn dò nàng phải đúng giờ mà ăn cơm không được bỏ bữa, sau cùng nói với nàng hôm nay em ấy không trở về phòng.

Thẩm Mộng Dao biết Vương Dịch sẽ đến 331 nên cũng không cố gắng đào sâu, chuyện nếu muốn cùng nàng chia sẻ Vương Dịch nhất định sẽ chia sẻ. Vương Dịch ở bên cạnh nàng cũng có một thời gian, nàng vẫn là hiểu biết tính cách của đứa em này.

Đợi Thẩm Mộng Dao về đến 336 Viên Nhất Kỳ đã sớm kéo chăn cao qua đầu, duỗi người nằm trên sô pha, cũng không biết là đi ngủ hay vẫn còn thức.

Điện thoại của Viên Nhất Kỳ cả ngày hôm nay đều ở trong tay nàng, Thẩm Mộng Dao chắc hẳn người này là không chơi điện thoại, cho nên nàng đoán có lẽ Viên Nhất Kỳ đã sớm đi ngủ.

Viên Nhất Kỳ mất đi trí nhớ bỗng nhiên vô cùng đáng yêu, toàn bộ tính cách trước kia giống như đều phóng đại lên một lần, Thẩm Mộng Dao nhìn đều nhịn không được mà nhớ rất nhiều chuyện cũ.

Rõ ràng hôm nay tức giận đến như vậy nhưng vẫn trở về nơi này chấp nhận ngủ ở sô pha cũng không trở về phòng, nàng thật sự là ngoài ý muốn. Đổi lại là trước kia, Viên Nhất Kỳ có lẽ đã chắp vá ở phòng một người khác, nhất định không muốn nhìn thấy nàng, sau đó đợi nàng đến ép buộc em ấy thì em ấy mới trở về.

Thẩm Mộng Dao cười khẽ, mất đi một chút trí nhớ, giống như là cũng không tồi.


Buổi tối Thẩm Mộng Dao đặt lưng lên giường không qua một lúc đã chìm vào giấc ngủ. Ngủ được một lúc, ống tay áo của chính mình giống như bị người giật lấy, bên tai còn truyền đến tiếng gọi khẽ.

"Thẩm Mộng Dao, tôi đói."

Thẩm Mộng Dao mơ màng đem hai mắt mở ra, vừa xoay người lập tức nhìn thấy Viên Nhất Kỳ mang một vẻ mặt đáng thương nhìn nàng, tay nắm lấy tay áo của nàng, thấp giọng mà nói.

"Buổi chiều không ăn gì hiện tại tôi đói rồi..."

Cứu mạng, dọa quỷ đi cái người này! Nửa đêm không ngủ đến bên giường nàng ra vẻ đáng thương là dây thần kinh nào bị đứt rồi đi? Ai quan tâm người này no hay đói chứ? Không phải đều do em ấy lựa chọn sao?!

"Em có bệnh sao Viên Nhất Kỳ! Em nửa đêm không ngủ giả thần giả quỷ cái gì vậy chứ!"

Viên Nhất Kỳ hiện tại cũng không muốn cùng Thẩm Mộng Dao lớn tiếng, chỉ nhỏ giọng đáp: "Tôi đói, cơm chiều tôi cũng không được ăn, điện thoại cũng ở chỗ chị, tôi một hạt cơm cũng không cho vào bụng..."

Viên Nhất Kỳ cúi đầu: "Bụng cứ kêu lên, tôi ngủ không được."

"Em không muốn ngủ tôi còn muốn ngủ đâu!" Thẩm Mộng Dao hừ lạnh, "Là tôi không để em ăn sao? Em tự mình tức giận còn muốn tuyệt thực, hiện tại trách tôi?"

Thẩm Mộng Dao tính khí khi rời giường là có chút khó chịu, ngày trước Viên Nhất Kỳ đều không dám tùy ý mà gọi nàng, hiện tại nửa đêm, người này còn như quỷ đói đến bên giường nàng đòi ăn, nàng là từ kiếp trước nợ con người tên Viên Nhất Kỳ này đi.

Viên Nhất Kỳ cũng không nghĩ đến Thẩm Mộng Dao phản ứng sẽ lớn như vậy. Ở thế giới của nàng, Thẩm Mộng Dao của nàng luôn là một bộ ngoan ngoãn, vừa chịu lắng nghe còn rất chăm sóc nàng. Thậm chí dù có là nửa đêm nàng trở về từ tiệc tối, dáng vẻ say khướt bám lấy Thẩm Mộng Dao thì chị ấy cũng sẽ rất dịu dàng mà vỗ về nàng.

Thẩm Mộng Dao ở nơi này thì ngược lại, thật sự là vô cùng hung dữ, giống hệt một con sư tử dũng mãnh bất cứ khi nào cũng có thể gầm gừ. Người làm kinh doanh lăn lộn thương trường như Viên Tổng đều có thể bị khí thế của Thẩm Mộng Dao ở nơi này làm cho hoảng sợ.

Viên Nhất Kỳ cụp mắt, cũng thôi không níu lấy tay áo của Thẩm Mộng Dao nữa, chính mình tự đứng lên rời khỏi giường, một lời cũng không nói.

Nhìn thấy dáng vẻ đó của Viên Nhất Kỳ Thẩm Mộng Dao trong lòng cũng khe khẽ mà động, nàng thở dài một hơi, ngồi dậy mà bước xuống giường.

Thẩm Mộng Dao khoác vội một chiếc áo khoác, chân bước đến bên cạnh sô pha nơi Viên Nhất Kỳ đang ngồi, vỗ mạnh một cái.

"Đi thôi, ra ngoài!"

Hai mắt Viên Nhất Kỳ ngay lập tức mà có ánh sáng, vội vã chăm chú mà nhìn Thẩm Mộng Dao, nếu hiện tại Viên Nhất Kỳ mọc ra một cái đuôi, Thẩm Mộng Dao có lẽ đều có thể nhìn được nó đang ngoe nguẩy.

Cả hai lại người trước người sau rời khỏi phòng, Viên Nhất Kỳ hào hứng mà bước vào thang máy, chuẩn bị ra ngoài ăn một bữa khuya thịnh soạn.

Vì đứng ở phía sau Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ có thể thu hết hình ảnh của người trước mặt này vào mắt.

Quá gầy rồi, so với Thẩm đại minh tinh đều gầy hơn một vòng.

Viên Nhất Kỳ cũng không rõ ràng mối tình yêu hận của nguyên chủ thế giới này cùng vị thần tượng Thẩm Mộng Dao ở trước mắt, nhưng nàng rõ ràng ở ánh mắt của Thẩm Mộng Dao luôn hướng về Viên Nhất Kỳ, chỉ là người này quá giỏi che giấu, lớp ngụy trang kia đều đắp thật dày, ai cũng nhìn không thấu.

Cửa thang máy vừa mở ra, Viên Nhất Kỳ vẫn cứ như vậy mà theo sau Thẩm Mộng Dao.

Đi được vài bước về phía cửa, Viên Nhất Kỳ đột nhiên lên tiếng hỏi.

"Chị tại sao lại tốt với tôi như vậy?"

Thẩm Mộng Dao dừng lại bước chân, nàng đã ra đến bên ngoài, cả người phủ lên một tầng bóng đêm dày đặc. Thẩm Mộng Dao là cúi thấp đầu, cả gương mặt dường như đều thoát ly khỏi ánh sáng, nhìn không rõ là biểu cảm gì.

Qua một lúc sau, Viên Nhất Kỳ chậm chạp mà đi đến. Lúc chính mình sóng vai với Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ nghe người bên cạnh mình khẽ thì thầm:

"Có lẽ là chị nợ em đi."


---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top