Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 10: Prince Thailand

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 10: Prince Thailand 

 

Đúng ra là công chúa Thái =))) nhưng thôi, dù sao cũng phải tôn trọng tinh thần tự sướng vch của bạn Mắm cmn Thúi Thum Thủm :v

À à, trước khi đọc chap, rds nhớ đọc kĩ hướng dẫn sử dụng nhé :-* Trước tiên, hãy xem lại pha lộ hàng nho nhỏ mang tính chất dìm hàng/ kích thích của bạn Nấm ở bên phải màn hình =)) Bạn nào muốn xem thêm những hình ảnh hại não khác cmt cho au, au sẽ send cho từng bạn :)) Tiếp theo, ai rảnh rỗi k có việc gì làm thì chịu khó xem vid nhãn mác 18+ bên dưới cũng đc =)) Nhớ là nghiêm cấm trẻ em dưới 18 nhé =)))

Ratting của chap này là 9+ =))

---

Tiffany còn nhớ, bà chủ đã có lần đe dọa cô rằng, bà ấy đã tốn không ít tiền nuôi cô ăn học, cho cô chỗ ăn, chỗ ở, chỗ nghỉ ngơi, và còn cả chỗ làm việc. Bà ta cũng đã ép cô phải kí tên vào một bản hợp đồng nô lệ, yêu cầu Fany phải làm việc để trả món nợ lãi ấy suốt đời. Khổ thân Tiffany, đã ngây thơ dễ tin người rồi còn không hiểu gì về luật, cô cũng không có nhiều mối quan hệ xã hội bởi công việc của cô bắt đầu từ lúc 4h sáng và chỉ kết thúc khi nào không còn bóng khách nào trên quán bar. Chính vì thế, không ai giúp cô hiểu được những hành động đó của bà chủ là phạm pháp, mà cho dù cô có hiểu cũng chẳng thể làm gì được.

Amber là một ví dụ. Cha mẹ mất sớm, bà con hàng xóm không rõ, cô được nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi. Khác với Tiffany, công việc của Amber nhàn hạ hơn do cô là DJ, là một DJ rất hot và được nhiều fan girl yêu thích- điển hình là Krystal. Điều đó giúp Amber rất nhiều, nhưng hầu như là vô ích. Thế lực của bà chủ lớn hơn nhiều so với cô và Fany tưởng tượng. Cái này chẳng khác nào là một bản án nô lệ cả. Cuộc đời cô chắc chắn sẽ không thể tiến triển tốt đẹp được nếu như chẳng gặp được một “người vợ” tử tế. Mà Krystal thì chắc chắn là out luôn rồi, cô nàng xinh đẹp này lúc nào cũng nghĩ mình là chồng còn “bé Bơ” thì luôn luôn là vợ…

Tiffany luôn luôn phải chấp nhận số phận. Cô là một slut- gái làm tiền.

-Tiffany ! Lề mề quá, bàn cuối, dãy giữa này !

Cô nàng hôn Yuri ban nãy giục Tiffany.

Tiffany có thể quan sát từ xa, bàn mà cô chuẩn bị phục vụ chỉ có một gã đang ngồi và trông có vẻ lịch lãm, chắc chắn là một công tử nhà giàu. Bên cạnh là hàng tá vệ sĩ vây quanh kín đặc. Cô không chắc là trông mình đã đủ kín đáo hay chưa để không một tên nào trong vài chục tên ở đây để ý tới.

 

“Bình tĩnh, Tiffany. Quên chuyện ban nãy đi… Ugh… đồ ngu, nhắc lại làm gì chả biết !”-Tiffany luôn cố gắng xóa tan hình ảnh nụ hôn ban nãy của Taeyeon ra khỏi đầu.

 

Bàn này cách bàn của Taeyeon không xa, nhưng Fany tin chắc là cô sẽ vượt qua thử thách mà không ngó ngàng gì tới tên biến thái, hung hăng đó.

Từ đằng xa, Fany có thể nghe thấy giọng của gã tóc vàng đang lải nhải:

-Các ngươi có biết không, hồi ta còn ở Vương quốc Thái Lan, không một kẻ nào mà lại không biết tới danh tính của ta. Nhược bằng không, hắn đích thị là một tên gàn dở câm-mù-điếc ! Hahahaha !

Fany cười thầm trong bụng. Một kẻ gàn dở ư? Chẳng phải chính hắn là một kẻ cực kì gàn dở hay sao? Và với cử chỉ điệu bộ đó thì chắc hẳn, hắn là kẻ gàn dở nhất trong vô số những kẻ gàn dở.

-Của quý khách đây ạ !

Tên gàn dở này càng trông càng hết sức gàn dở. Hắn mặc một chiếc áo màu xanh lá cây ngắn tay làm từ chất liệu gì gì đó trông hết sức bóng nhờn (như giọng nói của hắn), quàng một chiếc khăn len màu đỏ thẫm có trang trí hoa hòe lòe loẹt, hai tay hắn toàn nhẫn là nhẫn, lắc là lắc, đồng hồ thì đâu đến năm sáu cái gì đó mà Fany dù có thêm hai mắt nữa cũng chẳng thể banh mắt ra mà đếm được. Hắn mặc một chiếc váy ôm làm bằng da màu đen xì (mốt năm nay ??), bên trong là quần vải ống thụng màu hồng đậm. Giày của hắn hàng hiệu, phải cái màu sắc thì kinh khủng không thể tả nổi: Màu nâu đỏ nạm ngọc ruby và đá hổ phách, dây buộc sọc xanh-đỏ-tím-vàng-hồng-cam-đen-trắng v.v… Nói chung, người nào thiết kế ra chiếc giày này hằn là cũng phải buộc cho đầu óc mình trở nên gàn dở vì chủ nhân như thế nào thì trang phục phải như thế ấy. Gã tóc vàng này là một tên thích thể hiện, ưa màu sắc- Fany tóm gọn lại.

-Cám ơn cô nương. Trông cô nương đây quả thiệt là một giai nhân tuyệt sắc nha~

Hắn ta tháo gọng kính sọc cam-đỏ ra và nhìn Tiffany bằng một ánh mắt cố-tỏ-ra-thân-thiện.

Trong vài giây, Tiffany đã nghĩ, liệu có phải tên này vừa trốn ra từ viện tâm thần nào đó hay không. Nhưng có vẻ như không phải như vậy, trông vệ sĩ của hắn tên nào tên nấy khí thế bừng bừng, chẳng bù cho tên chủ nhân “3D” của họ chút nào.

-Dạ, chúc… quý khách… ơ… ah… một đêm vui vẻ !

Tiffany thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cô cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ này. Dễ hơn so với những gì mà cô tưởng tượng.

Đột nhiên, gã đàn ông to con đó túm lấy tay Fany và kéo cô lại khi cô cúi đầu và chuẩn bị quay trở ra, thoát khỏi vòng vây của mười mấy gã lực sĩ to béo.

-Tiểu thư… À không, cô nương đây chẳng hay tên họ là chi? Trông nàng thật ra dáng một cô tiểu thư khuê các đó nha~

Tên tóc vàng mặc trang phục lòe loẹt dẻo mỏ.

-Tôi… tôi là Tiffany !

Tiffany cười lấy lệ.

-Ối chao ôi ! Nàng cười trông mới đẹp làm sao, thật là “hoa nhường nguyệt thẹn” mà !

Hắn đột nhiên la lên nào nửa số khách đang vui vẻ trong quán bar như ngoái lại nhìn chằm chằm vào Tiffany.

“Thật muốn độn thổ quách cho xong !”-Tiffany.

 

-Ta quên ! Nàng ngồi đi, tiểu thư !

-Ah… quý khách cứ gọi tôi là Tiffany được rồi !

Tiffany bối rối.

-Oh, vậy, Hwang tiểu thư, mời ngồi, mời…

Biết làm sao bây giờ, Tiffany đành bất đắc dĩ ngồi xuống theo ý hắn vậy. Một điều nhịn là chín điều lành !

Hắn rót rượu vào hai chiếc ly trong sự bối rối của đối phương. Trong đầu Tiffany lúc này đang đặt ra muôn vàn câu hỏi nhưng cô chỉ cần duy nhất một câu trả lời: “Gã điên này đang làm gì mình?!” Và câu trả lời đó thì chẳng ai ngoài hắn ta có thể biết được.

-Mời… Ủa, nàng chê rượu ta mời hử?

-Oh… không ! Không có đâu…hì…

Tiffany miễn cưỡng nhấc ly rượu vang đỏ lên. Điều duy nhất cô biết về ly rượu thơm phức này là nó hoàn toàn không phải rượu vang trắng (màu nó lồ lộ thế kia T.T), còn lại, có dính độc hay cái chết tiệt gì làm đầu óc cô trở nên mụ mẫm thì không biết nữa. Tiffany có thể ngây thơ, ngơ ngác nhưng ba cái trò lường gạt, ngày nào cô cũng phải thấy, phải nghe, phải nhìn này thì chẳng lạ lẫm vào đâu nữa cả!

Fany cứ ngần ngại, chờ cho tới khi gã kia tu một hơi hết sạch cô mới dám chạm môi vào giọt rượu đầu tiên và chỉ nhấp một chút xíu.

-Giới thiệu đôi chút với tiểu thư đây, ta- Hoàng Tử Thái Nichkhun Buck Horvejkul rất hân hạnh được gặp mặt !

“Trời… đất, tên này uống nhiều sữa nên phát triển chiều cao còn đầu óc thì vẫn là thuở khai sinh hở?”-Tiffany nhăn nhó.

 

-Ờ… Nichkhun ! Hoàng Tử Nichkhun !

Tiffany show eye-smiles gượng gạo.

-Oh, no no, cứ gọi ta là Khun-oppa được rồi !

“Tưởng ngươi không biết tiếng Hàn chứ !”-Tiffany.

 

-Khun… ooo…ppp…aaaaa~

---

-Tae~ Sao nãy giờ Tae chỉ nhìn chằm chằm vào bên đó mà không đoái hoài gì tới Min vậy nè !!

Giọng nói nũng nịu, nhõng nhẽo ướt át quen thuộc lại vang lên.

Taeyeon biết mình đã rước họa vào thân. Nãy giờ, cô ta cứ đòi nối lại nụ hôn ban nãy không ngừng, mà nụ hôn kinh khủng làm bỏng rát, nứt nẻ môi đó, Taeyeon có điên mới dám thử lại lần nữa. Ban nãy chẳng qua là do nóng nảy,  bực mình với Tiffany nên mới vậy…

-Hyomin à, hôm nay Tae mệt rồi, em về đi, hay đi chỗ khác cũng được, Tae… không có hứng thú nữa đâu !

Taeyeon quay qua chỗ Hyomin một chút nhưng mắt vẫn liếc xéo về phía tên Nichkhun dở người kia.

-Yah! Ai dụ dỗ em ngồi lại với Tae hả? Cuối cùng lại đá người ta đi mà không thương tiếc chút gì sao???

Nói về khoản này, suýt chút nữa là Taeyeon la toáng lên rằng: “Chính cô đã dụ dỗ tôi chứ tôi không có đụng đến cái butt tong teo, toàn xương và vòng một thì phẳng lì như màn hình ti vi nhà cô đâu  nhá”. Tuy nhiên, Taeyeon chưa đến mức ngu dữ vậy. Cô lục lọi trong áo khoác của mình và rút ra một cục tiền dày cộp, đưa cho Hyomin.

-Hừ… đồ đáng ghét, ném tiền vào mặt người ta như thế đó hả??

Rõ ràng là Taeyeon đưa bằng hai tay rất ngoan ngoãn tử tế, thậm chí, không có chút hành động nào thể hiện là cô sẽ ném tiền vào mặt Hyomin cả, vậy mà cái con người quá đáng, đeo bám dai dẳng này lại dám…

-Có lấy không?

Taeyeon hơi mất bình tĩnh, đổi từ giọng năn nỉ sang hăm dọa.

-CÓ LẤY KHÔNG ?

Taeyeon gào lên vào gương mặt cắt không còn một giọt máu của Hyomin, đủ biết cô nàng đang sợ chết khiếp cơn thịnh nộ của đại gia Kim Taeyeon.

-C-có… Về thì về…

Hyomin ngúng nguẩy bỏ đi, không quên quay lại làm điệu bộ chân đá tay đấm loạn xà ngầu sau lưng Taeyeon.

-Sao còn chưa về ?

Taeyeon nói tỉnh bơ như thể có mắt đằng sau vậy, hẳn là cô nàng đã tỉnh rượu.

Hyomin hết hồn, cụp đuôi chạy mất dép…

---

-Fany biết không, ta đã từng chiến đấu một mình với một con chó béc-giê bị dại bên nhà hàng xóm. Lúc ấy trời nhá nhem, lại chẳng có bóng người. Con chó ấy lao ra đúng lúc ta vừa về tới nhà. Biết chạy là ngu, ta nghĩ: “Đằng nào mình cũng chết, sao không chết cho oai phong một chút nhỉ?” Thấy ta nghĩ đúng không?

Nichkhun dừng lại sau một ngụm rượu sảng khoái. Mặt mày hắn đã đỏ ửng lên như trái cà chua lũn.

-Ơ… đúng !!

Tiffany cười gượng, cụng với gã dở hơi ấy một ly rồi lại nhấp môi. Tính ra nãy giờ Tiffany chưa uống được giọt rượu nào, chỉ tranh thủ nhân lúc không ai để ý, đổ phứt ly rượu đáng giá mấy triệu won xuống sàn nhà dẫu biết người dọn dẹp chúng không ai khác ngoài cô.

-Rồi sao đó…

Nichkhun nói bằng một chất giọng hồi hộp xen lẫn hài hước và có chút gì đó hóm hỉnh, nhưng chẳng đáng để nhếch mép nói chi tới cười…

Tiffany mở to mắt làm bộ để ý tới câu chuyện tào lao của hắn.

-Ta lấy sức hét: “Này con chó kia, giỏi thì lại đây đấu với ta một trận xem mèo nào cắn mỉu nào??”

Hắn ta nói lớn tới mức hơn nửa số người trong quán bar này đều đang dán mắt về phía thân hình bốc lửa của Tiffany và tên đẹp trai phải cái não không xài được kia.

Trong số đó có cả Taeyeon.

“Cô ta làm cái quái gì với gã hợm hĩnh đó nhỉ?”-Taeyeon nãy giờ tự kỉ cuối cùng cũng chịu ngóc đầu lên nhìn cho kĩ cái con người vừa làm mình đứt tay ban nãy.

 

-Cuối cùng, con chó nhìn ta bằng ánh mắt cầu xin, nó rên ư ử… như vầy nè…

Thấy Fany có vẻ chưa hiểu, hắn ta minh họa luôn bằng cách rên lại tiếng rên của con chó ấy, quả thực là không thể không cười…

-Hahaha…

Tiffany không nhịn nổi đành cười cho thích chí. Cô không cười vì độ hài hước hiếm thấy của Nichkhun mà cười vì hành động ngu xuẩn của hắn. Người không bắt chước, lại đi bắt chước một con chó dại bốn chân, không hiểu ở bên Thái Lan người ta đã làm gì mà không nhốt ngay tên này vào viện tâm thần, để cho chạy long nhông xuyên lục địa thế này nữa.

-Hố hố…

Thấy người đẹp cười, Nichkhun cũng rống lên cười một cách vô duyên.

Taeyeon chưa bị điếc nên dĩ nhiên là nghe thấy giọng cười như tra tấn đó.

“Hai bọn họ nói chuyện gì mà cười dữ vậy…???”-Taeyeon.

Ngẫm lại, chưa lần nào độ đáng yêu vô đối và dễ thương siêu cấp của Taeyeon có thể làm vị khách khó tính Tiffany cười sặc sụa, cười không thấy cả nóc nhà như vậy cả. Rốt cuộc là Taeyeon thậm chí còn không bằng tên óc bã đậu đó ư?

 

FLASHBACK:

 

-Ô hô, hóa ra nhà ngươi cũng biết danh ta cơ đấy !

Nichkhun cười bằng một giọng đắc ý khi Taeyeon đang ngạc nhiên nhìn mình.

-Hừ… gã ngu ngốc lúc nào cũng làm màu, ảo tưởng sức mạnh, ếch ngồi đáy giếng như anh làm sao tôi không biết được chứ?

Taeyeon đáp bằng một giọng khó chịu.

Nichkhun mặt mày tím tái, khói phun xì xì nhưng vẫn không nghĩ ra câu trả lời thích hợp để “đáp trả” lại Taeyeon. Vì quá mê game nên cái đầu đần độn của hắn đã đóng băng luôn rồi, những lúc cần thì nó sẽ tê liệt, vì thế, ngoài để trang trí thì bộ não của Nichkhun chẳng còn tác dụng gì cả.

Khựng lại một lát, hắn nói tiếp:

-Ta nghe nói nhà ngươi đang hẹn hò? Một cô gái hử?

Hắn nhếch miệng khinh khinh.

-Không liên quan ! Gã ngốc ạ !

Taeyeon ăn miếng trả miếng.

-Oh, sao không? Hình như cô ta còn làm việc ở đây nữa kìa, và còn làm một cái nghề, à há, mà trong giới giang hồ người ta gọi là gái lầu xanh đó a~ Haha !!.

Nichkhun nói một cách bô lô ba la không suy nghĩ. Và hắn đã phải hứng hậu quả khi bị Taeyeon túm lấy cổ áo, đe dọa:

-Tao chẳng yêu đứa nào như thế cả, có chăng chỉ là một phút say tình thôi, mày nghĩ tao là ai hả?

-Ấy ấy, cô làm thế, bọn đàn em tôi nó hiểu nhầm bây giờ. Ờ, cô đã nói vậy thì tôi đành thôi vậy !

Nichkhun nháy mắt sau khi Taeyeon đã ngồi lại vào ghế.

“Hắn ta định làm gì??”-Taeyeon thắc mắc không hiểu tại sao Nichkhun lại nói vậy. Cô cũng thừa biết người mà hắn vừa nhắc đến ở đây là ai…

Sau khi Nichkhun đi khỏi, Taeyeon không khỏi cảm giác hoang mang. Không lẽ vì cô đã thực sự yêu Tiffany? Vậy tại sao? Tại sao lo lắng cho Tiffany mà rốt cuộc, cô lại không làm gì mà ngồi yên một chỗ giở trò sàm sỡ, hôn hít với Hyomin, vì một câu nói? Rốt cuộc là… tại sao?

END FLASHBACK

Taeyeon trấn tĩnh lại sau khi nhớ lại chuyện ban nãy. Nichkhun là chúa thù dai, cô đã từng nghe nói về điều này ở hắn. Có khi nào vì cô đã chơi đểu hắn mà hắn quay ra làm.. gì gì đó Fany không nhỉ?

Ngoài miệng chửi rủa người ta là “đ*” rồi gái làm tiền nọ kia. Nhưng thực chất, trong lòng Taeyeon cũng chua xót lắm chứ bộ. Chưa có người con gái nào lại ghét việc được lên giường cùng Taeyeon như Tiffany cả, kể cả biết bao chân dài, hot girl, ca sĩ, diễn viên điện ảnh nổi tiếng,… hễ thấy tiền là ngay lập tức sà vào lòng Tae ngay. Vậy mà Tiffany lại khác… khác với cả Jessica nữa, Jessica coi Taeyeon là bạn, khiến cho Taeyeon coi cô ấy là bạn, còn Tiffany lại khiến cho Taeyeon muốn được ở bên, bảo vệ, che chở và yêu thương thật lòng…

Uống thêm một ly rượu nữa, Taeyeon quyết định sẽ qua đó xem xét tình hình. Nếu có biến, cô lập tức sẽ ra tay cứu mĩ nhân ngay, không thể để gã kia giở trò biến thái sàm sỡ được.

---

 

“Mình đoán là lúc ấy con chó dại đã cắn gã này..”-Tiffany nhận xét sau khi nghe câu chuyện “hài hước” của Nichkhun.

 

Nếu không phải như vậy thì chắc chắn là từ khi sinh ra, Nichkhun đã bị chạm mát như vậy rồi. Chứ nhìn hắn, từ đầu cho tới chân, lòe loẹt đủ kiểu, có tì gì là giống người có đầy đủ các dây thần kinh đâu ??!!

Tiffany lại hớp thêm ngụm rượu nữa, không phải hớp, mà là đổ đi mới phải.

Nichkhun dừng nụ cười khủng bố của mình lại, nhìn Fany đắm đuối.

-Nãy giờ nàng không vui à?

-Ơ… đâu… đâu có !!!

Tiffany gạt phắt đi. Cô không muốn có phiền phức với con người như thế này.

-Vậy hả? Lại đây coi.

Nichkhun gọi Fany ngồi xích lại gần cứ như là để kiểm tra.

Fany miễn cưỡng từ từ ngồi dậy lại gần Khun, nếu cô không làm theo lời hắn thì ai mà biết được, một đống chình ình bao nhiêu và vệ sĩ thế kia có xúm lại mà xé xác cô ra hay không.

-Woa~ Quả thực, nàng quả là mĩ nhân đó a~

Fany giật mình khi vừa đặt butt xuống đã nhận được lời khen hoa mĩ từ Nichkhun. Cô chẳng biết làm gì ngoài việc cười trừ qua loa cho yên chuyện.

Nào ngờ, khi vừa ngồi xuống, bộ váy ngắn cũn của cô lại dở chứng oái oăm, nó kéo tuột xuống dưới để lộ gần hết một phần hai bầu ngực đẫy đà, quyến rũ của Tiffany.

Nichkhun đương nhiên há hốc mồm ra chiêm ngưỡng, miếng thịt mỡ ngon lành béo bở dâng đến tận mồm, tội gì không xơi?

Fany luống cuống kéo chiếc váy lên, nhưng lỡ tay làm sao lại kéo trên cả vị trí ban đầu, thành ra, phần đùi của cô lộ ra một cách…

-Ngon… Hoàn hảo…

Nichkhun buột miệng khi đưa mắt xuống phần dưới trắng trẻo thơm tho của Tiffany.

Theo phản xạ tự nhiên, hắn ta nuốt nước bọt ừng ực và ao ước được đớp cho cái đùi trắng nõn nà của Fany một phát. Hắn kiềm chế lắm mới đưa được mắt tạm thời ra chỗ khác để kéo Fany ngồi xuống.

“Hắn… là một kẻ biến thái?”-Fany lo sợ, điều mà cô lo sợ sắp tới ư?

 

Tiffany đặt butt xuống và yên vị tại vị trí của mình, hai tay ngượng ngùng ôm lấy phần đùi mà Nichkhun cứ chòng chọc nhìn vô như muốn ăn tươi nuốt sống.

-Errmm… Fany này…

Nichkhun nói, mắt vẫn dính lấy đùi và ngực Fany.

-…

Fany không nói gì, chính xác là cô không biết phải nói gì với con người này nữa. Điều ước lớn nhất của cô lúc này là cô có thể độn thổ để biến ngay ra khỏi chỗ này.

-Nàng… có muốn cùng ăn đêm với ta không? Một bữa tiệc đêm nhẹ nhàng trên chiếc giường êm ái?

Ánh mắt Nichkhun ánh lên vẻ nham hiểm. Có điều, Tiffany ngây thơ chẳng thể nào nhìn thấy điều đó, cô vẫn nghĩ hắn là một kẻ dở hơi, đần độn, không hơn, không kém. Và nếu có hơn chăng thì chẳng qua là một chút biến thái và dê xòm- thứ mà hầu như gã đàn ông nào cũng có, Fany vẫn nghĩ vậy.

-Nghĩa là…?

Tiffany ngơ ngác nhìn để tìm kiếm câu trả lời.

-Ôi, nàng đang giả vờ đấy ư?

Nichkhun khẽ nhếch mép gian xảo. Hắn không tin là một người sexy đến thế, lại còn làm trong một nơi như thế này mà lại chưa từng trải qua chuyện ấy…

-Tôi thực sự không hiểu !

Tiffany thẳng thừng. 24 giờ/ ngày làm việc trong quán bar này đã dạy cho cô trở thành một con người bị xã hội bỏ lại sau lưng, ngây thơ, vô tư, hồn nhiên.

-Thì tức là…

Ánh mắt đục ngầu của Nichkhun xoáy sâu vào từng chỗ nhạy cảm của Fany.

-Là…

Hắn thều thào bằng một chất giọng ám muội…

Bàn tay hắn đang di chuyển, bàn tay hắn đang nhẹ nhàng tiến tới chỗ ngồi của Fany, khoảng cách không còn xa lắm, bàn tay hắn đã chạm được vào cánh tay mềm mại của Fany, bàn tay hắn đã trượt xuống phía dưới để đụng chạm vào chỗ mà hắn đã muốn được đụng chạm từ lâu lắm rồi.

-Yah ! Làm gì vậy??

Fany hét lên khi nhận ra mình bị sàm sỡ. Cô vội vàng đứng dậy tính đạp cho tên này một cái nhưng nghĩ lại, Fany lại chần chừ… Nãy giờ nín nhịn chịu đựng của cô sẽ đổ sông đổ bể, ai dám chắc là bà chủ sẽ không lột da cô rồi đem nướng chả hoặc cho chó ăn cơ chứ. Nghĩ đi nghĩ lại, Fany đành ngoan ngoãn ngồi xuống, coi như chưa có gì xảy ra.

-Ái chà, không hổ danh nhỉ? Đúng là tình nhân của Kim Taeyeon, khí phách hơn người !

Nichkhun lấy lại giọng điệu làm người khác nổi da gà của mình.

-Anh… anh nói gì?

Tiffany lại được phen ngạc nhiên khi nghe hai chữ “tình-nhân”

-Thôi được rồi, quên đi, hắn cũng chẳng coi nàng ra gì đâu, coi bộ chơi bời thoáng qua thôi- Nichkhun cười khinh khỉnh- Nhưng ta thì khác…- Hắn cúi sát xuống mang tai Tiffany thì thầm.

Fany bỗng thấy hơi nhoi nhói trong lòng, đó hoàn toàn không phải là do hành động quá mức cho phép của Nichkhun mà là vì cô cảm thấy tổn thương: “Có thật là Taeyeon đã nghĩ như thế không?”

-Sao… sao anh biết cô ta?

Fany nghẹn ngào nén chặt cảm xúc như cách mà cô đã làm ban nãy.

-Cô ta rất nổi mà? Vì những chuyện cặp bồ, chơi bời, gái gú không đâu ấy! Nhẽ nào nàng không biết?

Nichkhun đổi giọng quan tâm nhưng thực chất là đang xỉa xói Fany.

Fany lại không nói được câu gì ra hồn.

-Thôi, dẹp nhỏ đó qua một bên, đêm nay là của chúng ta cơ mà !

Nichkhun từ từ đặt tay trái của mình vào đúng khu vực nhạy cảm- giữa đùi Tiffany vuốt ve.

-Yah! Đừng mà…

Tiffany đáng thương phản kháng yếu ớt.

Nichkhun coi như không nghe không thấy, hắn tiếp tục giở trò bẩn thỉu, đưa đôi tay còn lại ra nâng niu cằm Fany. Tay phải hắn từ từ vuốt ve cằm và cổ Fany trong khi cô uất ức đến phát khóc, tay trái không còn ở đùi nữa mà trượt qua sau eo, len xuống dưới phần butt sàm sỡ. Gương mặt nồng nặc mùi rượu của hắn cũng từ từ tiến lại gần Fany hơn, gần hơn, gần hơn nữa, trong khoảnh khắc, hắn đã có thể chiếm lấy bờ môi ngọt ngào quyến rũ ấy…

“Fany… mày đang làm cái gì vậy… sao mày lại có cảm giác tội lỗi kia chứ??”-Tiffany.

 

Fany dằn vặt, một giây trôi qua mà đối với cô cứ như là cả thế kỉ vậy, quyết định là trong tay cô. Một là chấp nhận, để hắn thích làm gì thì làm, hai là phản kháng, tới đâu thì tới, chấp nhận những cực hình mà bà chủ đặt ra để hành hạ cô.

Giữa Nichkhun và Taeyeon, Tiffany sẽ chọn ai???

 

 

 

---

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top