Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 8: Trốn chạy


Lạnh. Đó là điều đầu tiên Hyung Won cảm nhận được. Đôi mắt nặng trĩu không thể mở. Có tiếng mưa. Tiếng bước chân ai đó đang chạy. Không! Rất nhiều tiếng bước chân như vậy. Chuyện gì đang diễn ra?

Cậu cố ép mình phải mở mắt. Tối hết cả. Cậu chớp mắt thêm vài cái. Trời quả thật đang mưa. Cậu thoáng thấy những giọt nước nhòe mờ rơi xuống. Mọi thứ rõ dần. Cậu đang ở trong một con hẻm vắng. Trời rất tối. Cậu ép mình nhớ lại mọi chuyện. Phòng thí nghiệm. Wonho. Phải rồi, Wonho! 

Cậu đưa bàn tay lên nhìn. Nó gầy, mảnh, bàn tay của cậu. Cậu cố quan sát cơ thể mình nhiều nhất có thể để chắc rằng đó vẫn là cơ thể của cậu. Vậy là thí nghiệm đã thất bại? Còn Wonho đâu? Cậu gượng dậy, thấy mình đang ngồi tựa vào một bức tường. Nền đất bên dưới lạnh và sũng nước. Khi cậu cố ngồi thẳng, chiếc áo khoác trên người cậu rơi xuống. Là áo khoác của Wonho. Cậu nhìn quanh. Con hẻm hoàn toàn vắng. Cậu bị tiêm thuốc mê sau đó ngất đi. Còn sau đó nữa? Sau đó xảy ra chuyện gì? Cậu chẳng hiểu gì cả.

Có tiếng bước chân. Cậu hướng mắt về hướng có âm thanh phát ra. Một bóng người đang vội vã bước đến. Cậu không nhìn rõ vì trời tối quá. Cậu muốn lên tiếng hỏi nhưng không đủ sức mở miệng. Người đó đến ngay bên cậu.

- Em tỉnh rồi sao, Hyung Won?

Là Wonho! Wonho đỡ cậu thẳng dậy và trùm lại chiếc áo khoác.

- Xin lỗi đã để em ở đây! Tôi phải đánh lạc hướng họ. Giờ thì ổn rồi!

Wonho mỉm cười với cậu. Hyung Won chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng mắt cậu vẫn không rời khỏi Wonho.

- Đây... là mơ sao? - Cậu thều thào.

Wonho nhìn cậu. Anh đưa bàn tay lạnh ngắt gạt bớt nước mưa trên khuôn mặt cậu một cách thật dịu dàng.

- Không! Không phải mơ đâu!

Anh mỉm cười, kéo cậu sát vào vai mình. Nước mắt Hyung Won chảy xuống, nhưng cậu cũng cười.

- Không sao hết! Mơ cũng được... Đừng đi đâu cả! Đừng rời khỏi tôi là được!

Rồi cậu lại lịm đi. Có lẽ thuốc vẫn chưa tan hết. Wonho bế xốc Hyung Won lên, kéo chiếc áo khoác che đầu và vai cậu. Anh len lỏi qua những con hẻm quanh co, tránh ánh mắt lùng sục của mấy tay vệ sĩ. Có những đoạn anh phải cõng cậu để leo qua một bức tường thấp hay một hàng rào. Đêm Seoul thật dài vì những bước chân không có điểm dừng. Khi đã chạy xa trung tâm, khi anh đã chắc chắn rằng không một tay chân nào của tiến sĩ Lee có thể theo đến, anh đón một chiếc taxi. Anh đặt cậu ngay ngắn trên xe, tựa đầu vào vai anh.

- Đưa chúng tôi đến nơi này!

Đó là một tờ giấy cũ từ một người bạn cũ. Một nơi cách xa Seoul. Một người đã gạt bỏ mọi quá khứ, người duy nhất biết cách dừng tất cả những chuyện điên rồ này.

Họ đi liên tục 3 giờ đồng hồ, đến nơi lúc trời còn mờ sương. Wonho đề nghị tài xế dừng ở một con đường đất, hai bên là cánh đồng họ vừa gặt xong. Mọi thứ thật hoang vu. Chiếc taxi rời đi.

Trời không còn mưa. Wonho cõng Hyung Won, vẫn trùm áo cho cậu. Anh đi bộ một đoạn rất dài nữa. Cuối cùng, họ dừng chân ở một căn nhà kiểu cũ, bằng gỗ. Anh tiến đến và gõ cửa.

*CỘC CỘC CỘC*

Không có tiếng trả lời.

*CỘC CỘC CỘC*

Đèn trong nhà bật sáng, tiếng bước chân xuống cầu thang. Ai đó đang mở cửa.

- Tôi là Yoo...

Khi vị chủ nhà nhìn thấy người khách cũ, đôi mắt bỗng bao trùm bằng một dự cảm màu xám.

******

Hyung Won từ từ mở mắt. Cậu thấy mình đang nằm trên một cái giường tử tế, quần áo ướt đã được thay. Cậu nhấc mình dậy, mỏi mệt. Cậu cố lết đến bên của sổ, kéo tấm rèm ra. Thứ cậu cảm nhận được là ánh sáng và hương hoa hồng. Đã lâu rồi không có cảm giác dễ chịu như vậy. Đứng từ đây, cậu có thể thấy được vườn hoa bên dưới. Nó không đẹp như ở biệt thự, mọi thứ bày biện đơn giản nhưng cảm giác lại rất yên bình.

Sau khi đánh răng, cậu mò xuống cầu thang. Căn nhà hoàn toàn được làm bằng gỗ, nội thất cũng chẳng quá cầu kì.

Cậu thấy Wonho đang nói chuyện với ai đó trong phòng khách. Đó chắc hẳn là chủ nhân của căn nhà. Trông anh có vẻ nghiêm túc. Anh đã liếc thấy cậu.

- Em tỉnh rồi sao Hyung Won?

Anh đứng lên và đi về phía cậu, không quá nhanh, không vồn vã. Anh vẫn dùng những cử chỉ điềm đạm như mọi khi, nhưng cậu cảm nhận được sự quan tâm rất rõ từ anh. Anh đỡ cậu ngồi xuống ghế rồi cũng ngồi vào chiếc ghế bên cạnh. Bây giờ cậu mới để ý đến vị chủ nhà ngồi ở đối diện. Mái tóc nâu đánh rối hơi xoăn nhẹ. Đôi mắt trong và sắc xảo. Khuôn mặt tuyệt nhiên không hé lộ tí cảm xúc nào.

Cậu gật đầu thay cho lời chào.

- Tôi là Chae Hyung Won!

- Tôi là Yoo Ki Hyun!

Wonho pha cho cậu một tách trà. Là trà hoa hồng. Nó làm Hyung Won nhớ tới một kẻ phiền phức nào đó.

- Ki Hyun tuy còn trẻ, nhưng anh ấy cũng được xem là một trong những thiên tài về kĩ thuật! - Wonho giới thiệu cho cậu. - Anh ấy sẽ giúp chúng ta!

- Giúp chúng ta? - Hyung Won ngạc nhiên. - Giúp chúng ta làm gì cơ?

- À! Lúc đó em bị tiêm thuốc nên không biết! - Wonho ngưng một lát. - Ba em, chủ tịch Chae, ông ấy đã ngăn cuộc thí nghiệm.

Hyung Won tỏ ra hết sức ngạc nhiên.

- Ba em? Nhưng tại sao?

Wonho nghĩ ngợi một lát.

- Tôi đã nói với em, Hyung Won, ông ấy thật sự thương em. Chỉ là ông ấy đã chọn sai cách và ông ấy đang cố gắng khắc phục!

Hyung Won mím chặt môi. Cậu vẫn không biết nên đối mặt thế nào với người cha này.

- Dù ông ấy đã ngăn buổi thí nghiệm, nhưng mọi chuyện vẫn không như ý chúng ta. Hầu hết những người có mặt tại phòng thí nghiệm hôm đó đều là người của tiến sĩ Lee, ông ta không muốn dừng mọi chuyện tại đây.

Wonho thuật lại những sự việc xảy ra trong lúc hyung Won bất tỉnh. Họ đã có một cuộc ẩu đả lớn hôm đó. Wonho đã phải vượt qua một đám vệ sĩ mới có thể cướp được Hyung Won. Việc trốn ra gặp không ít khó khăn. Wonho thông thuộc mọi ngõ ngách trong thành phố, có thể dễ dàng tìm được hướng đi. Nhưng bọn thuộc hạ có mặt khắp nơi.

- Ba em đã cố ngăn cản. - Wonho nói. - Sau cùng, đã rất khó khăn để đưa em thoát ra, nhưng ông ấy thì kẹt lại.

- Ba em sao?

- Ừ! Nhưng đừng lo, Lee Min Hyuk không dám động vào ba em đâu, nếu ông ta còn muốn sống. Và chắc chắn những tên khác cũng như vậy!

- Làm sao anh biết?

- Bên cạnh những dữ liệu mà Wonho cập nhật hằng ngày, họ còn gửi cho cậu ấy những dữ liệu liên quan đến tình hình của công ty ba cậu, nhân lực cũng như các mối quan hệ. - Ki Hyun giải thích. - Bởi vì sau này cơ thể Wonho sẽ là của cậu, cậu sẽ không mất thời gian để tìm hiểu những thứ đó! Và bây giờ, nó trở thành điểm yếu của họ.

- Làm sao anh biết? - Hyung Won nhìn Ki Hyun vẻ hoài nghi.

- Em biết chuyện tôi phải báo cáo tình hình của em cho chủ tịch Chae mỗi ngày chứ?

Hyung Won gật.

- Anh Ki Hyun chính là người phụ trách nhận những bản báo cáo đó, cũng là người cung cấp những giữ liệu cần thiết cho tôi.

- Tôi chỉ làm việc đó trong khoảng 5-6 năm. Có những lần tôi phải trực tiếp đến gặp Wonho, dĩ nhiên là bí mật. Tôi đã biết về cậu khá rõ đấy Chae Hyung Won!

Hyung Won cảm thấy hơi bực. Cậu không thích bị người khác nắm thóp.

- Vậy tại sao anh lại thôi việc?

Ki Hyun sững lại.

- Đó là một câu chuyện khá dài. Tôi không nghĩ cậu cần biết!

- Thật cảm ơn anh đã có ý muốn giúp chúng tôi! Dù tôi không biết sự trợ giúp đó là gì, nhưng tôi xin từ chối. - Hyung Won thẳng thừng. - Tôi không muốn giao vận mệnh của tôi vào tay một người tôi không thể tin tưởng. Wonho, chúng ta rời khỏi đây!

Cậu đang định đứng lên thì Wonho nắm tay cậu, ý muốn cậu ngồi xuống. Việc Wonho không nghe lời cậu khiến cậu thấy có một chút lạ lẫm nhưng cũng có một chút thú vị.

Wonho đợi cậu yên vị lại trên ghế mới quay sang nói chuyện với Ki Hyun:

- Ki Hyun, tôi biết chuyện này đối với anh chẳng hay ho gì! Nhưng chúng tôi cần anh giúp. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ về anh hay khả năng của anh. Đối với tôi anh còn hơn cả một người bạn. Nhưng còn Hyung Won, anh biết những chuyện cậu ấy đã trải qua mà? Hơn nữa, tôi cũng nghĩ rằng thật bất công khi Hyung Won chẳng biết gì về anh cả, trong khi anh lại biết quá rõ về cậu ấy!

Ki Hyun cau mày. Thật vô lí khi một vị khách yêu cầu ở chủ nhà quá nhiều. Nhưng anh cũng không thô lỗ đến mức đuổi họ ra khỏi nhà. Anh đứng lên và đi ra vườn. Hyung Won tỏ ra khó chịu về thái độ của Ki Hyun. Anh ta hành xử khá giống Lee Min Hyuk, chỉ là thay vì cợt nhã, anh ta khá cộc cằn.

- Em đang nghĩ gì vậy? - Wonho kéo cậu về thực tại.

- Không có gì!

- Có lẽ Ki Hyun khá khó gần, nhưng anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Em cũng đừng suy nghĩ nhiều quá!

- Tại sao chúng ta phải cần sự giúp đỡ của anh ta? Chúng ta có thể giải quyết mọi chuyện.

- Bằng cách nào?

Hyung Won tròn mắt. Wonho không dùng kính ngữ với cậu. Điều này làm cậu có chút khó chịu. 15 năm, có những thói quen khó có thể thay đổi. Hơn nữa anh lại đang phản bác quan điểm của cậu, không phải lần đầu tiên, nhưng theo cách thẳng thắn nhất từ trước đến giờ.

- Em có vẻ không vui? - Wonho nhận ra điều cậu nghĩ.

- Một chút!

- Vì?

- Mọi thứ! Em vừa nhận ra mình đã quá dựa dẫm vào anh!

Cậu cúi đầu, có một chút tủi thân. Wonho đứng lên, đến bên cạnh xoa đầu cậu. Anh lại cúi xuống đối diện với cậu. Dù họ đã ở cạnh nhau suốt 15 năm, nhưng khoảng cách này là quá gần và nó làm Hyung Won bối rối. Wonho cười, anh kéo đầu cậu tựa lên vai mình.

- Không sao! Em có thể dựa bao lâu cũng được.

Hyung Won mỉm cười. Cậu đã biết điều đó từ lâu lắm. Nhưng vì chính Wonho tự nói ra, cảm giác rất thật. Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy mình không phải gồng mình chịu đựng nữa. Thật nhẹ nhõm.

- Wonho! - Cậu rời khỏi bờ vai anh.

- Ừ?

- Em đói!

Wonho cười, xoa đầu cậu lần nữa.

- Chờ một lát nhé!

Wonho đi vào bếp. Cậu vẫn nhìn theo. Mọi thứ quanh cậu đang thật sự yên bình, nhưng chẳng hiểu sao lòng cậu cứ nhen nhóm một nỗi lo kì lạ.



-----------


Có ai đoán được thân thế Yoo Kihyun không nào??

Có ai muốn đoán diễn biến hơm???  =]]]]]]]]]]]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top