Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2

Chap 2:

"Lộc ca, anh dạo này sao rồi?"

Lộc Hàm đang ngẩn người thì nghe Thế Huân hỏi, giọng nói không chút cảm xúc khiến anh hơi chạnh lòng nhưng vẫn mỉm cười trả lời rằng mình ổn.

Thế Huân chỉ gật đầu, cũng không nói gì thêm. Không khí trong phòng có hơi ngưng trọng. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ. Từng cụm mây đen trôi rất nhanh, báo hiệu cơn giông đang tới.

"Em bị bệnh sao?"

Cậu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ nhẹ giọng hỏi. Lộc Hàm muốn trấn an cậu:

"Bệnh có thể chữa được, anh và những người khác sẽ cố gắng giúp em hết sức, em đừng lo!"

"Lộc ca này, anh có nhớ trước đây em có nói gì với anh không?"

Thế Huân từ từ xoay đầu lại, nhìn Lộc Hàm. Động tác xoay đầu của cậu cực kì chậm, giống như con rối chỉ cử động khớp cổ, khuôn mặt lại không có bất kì một biểu cảm nào khiến cho nội tâm Lộc Hàm dâng lên một cảm giác sợ hãi nhưng vì là bác sĩ nên anh cố ghìm nó xuống, hỏi lại Thế Huân:

"Em đã nói rằng em muốn làm bác sĩ tâm thần, em rất thương những người có cơ thể bình thường nhưng thần trí lại bất minh. Em muốn chữa trị cho họ, em rất muốn những người như họ có thể bình thường trở lại, và được mọi người nhìn nhận hoàn toàn như bao người khác bên ngoài kia. Vậy mà hiện tại, chính em lại mặc áo bệnh nhân và ở bệnh viện tâm thần. Thật nực cười nhỉ?"

Thế Huân vẫn mang bộ mặt không một biểu cảm đó nói chuyện với Lộc Hàm khiến anh có cảm giác như cậu là một con rối đang thuật lại câu chuyện của một người xa lạ chứ không phải của cậu. Hơn nữa, Ngô Thế Huân ngồi trước mặt anh, dương quang ngày đó đã hoàn toàn tắt. Mặc dù đôi mắt đen sâu thẳm vẫn tỉnh táo nhưng Lộc Hàm biết, cậu không bình thường nữa rồi. Điều đó khiến anh cảm thấy bức bối và căng thẳng.

"Lộc Hàm, đừng chữa cho em. Em không muốn nhìn thấy anh sợ hãi em."

Lộc Hàm khép cửa văn phòng của mình. Anh thả người xuống ghế, thở ra một hơi thật dài. Cái cảm giác áp bức khi đối diện với Ngô Thế Huân lúc đó vẫn còn chưa tan hết. Anh nhớ lại lời cuối cùng cậu nói, rằng đừng chữa trị cho cậu, và cậu không muốn anh sợ hãi cậu, sau đó cậu chào tạm biệt anh và về đúng chỗ cậu đã ngồi khi trước, và nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng tử đen sẫm đó tối lại, không một ánh sáng.

"Knock. Knock"

"Mời vào!"

Lộc Hàm ngồi thẳng người. Cửa văn phòng mở ra, Tuấn Miên và Nghệ Hưng – một trong những đàn em khóa dưới và cũng là bác sĩ tại bệnh viện, bước vào.

"Cuộc gặp với Ngô Thế Huân thế nào?"

Tuấn Miên hỏi Lộc Hàm, Nghệ Hưng thì nhẹ nhàng đặt hộp cơm trưa lên bàn. Mùi thơm và hơi ấm của trứng cuộn và cơm cuốn rong biển tỏa ra khiến cho tâm thần Lộc Hàm thả lỏng không ít. Anh gắp một miếng trứng cho vào miệng nhai, nuốt rồi giơ ngón cái về phía Nghệ Hưng.

"Cũng không biết phải nói từ đâu nữa..."

Lộc Hàm ngập ngừng.

"Ngô Thế Huân ban đầu tiếp xúc thì rất bình thường, nhưng càng tiếp xúc lâu lại càng quái dị. Cậu ấy mất khả năng thể hiện cảm xúc, rối loạn chức năng cử động, đồng tử...phải nói thế nào nhỉ...vừa tỉnh táo lại vừa lạc lõng, chỉ có một tiêu điểm cậu ấy luôn nhìn vào. Nhưng nói chuyện cũng rất tỉnh táo, không hề lộn xộn ngôn ngữ, câu chữ cũng cực kì gãy gọn. Anh lúc đầu còn tưởng cậu viết sai bệnh trạng cho cậu ấy."

"Cậu ấy nói chuyện với anh sao?"

Tuấn Miên đánh rơi cả miếng trứng trên đũa xuống, mở lớn mắt nhìn Lộc Hàm. Nghệ Hưng nãy giờ yên lặng cũng phải giật mình. Lộc Hàm gật đầu, chỉ chỉ xuống báo cáo mình đang viết:

"Không những thế cậu ấy còn nhận ra anh ngay khi nhìn thấy. Có chuyện gì sao?"

"Cậu ấy không nhận ra cả em và Nghệ Hưng, và nổi điên với bất kì ai đến gần cậu ta."

Nghệ Hưng khép cửa văn phòng lại, để một mình Lộc Hàm cùng một tập hồ sơ mới. Một khoảng lặng đi qua, anh bóp trán thở dài, bắt đầu bật lại băng ghi âm cuộc hội thoại cùng Ngô Thế Huân trong phòng bệnh.

"Lộc ca, chúng ta mất liên lạc đã mấy năm rồi em cũng không nhớ nữa. Khá lâu rồi, em nghĩ anh cũng thực hiện được ước mơ của anh rồi đấy nhỉ. Càng nghĩ lại càng thấy em thất bại. Tốt hơn hết là nên chết đi. Sáng nay em có lên sân thượng hóng mát, em lại nhớ đến lúc chúng ta cùng nhau ngồi ở bên cầu và uống bia, sau đó nói về ước mơ của em và của anh. Em vẫn còn nhớ rõ..."

Trong máy, thanh âm của Thế Huân ngừng lại một chút.

"Rốt cục bây giờ em lại thành ra thế này. Họ bảo em bị tâm thần. Họ nói em giết cả gia đình. Họ còn nói em là tên súc sinh đáng bị phanh thây. Họ đánh em, họ chửi rủa em. Lộc ca, em thực sự không làm."

Giọng nói của Thế Huân gấp gáp. Rồi cậu dần dần bình ổn lại nhịp thở.

"Vì nghe người ta nói quá nhiều, cho nên em đã cố suy nghĩ lại xem có đúng là em đã giết cả gia đình không. Em cố nhớ lại. Sau đó, chỉ thấy toàn một màu đỏ. Lộc ca, em có phải rất đáng chết không?"

Chap 2:

Lộc Hàm tắt máy thu âm đi, ngón tay anh vẫn còn run run. Giá mà Thế Huân không phải đã từng thân thiết với anh thì anh còn có thể tập trung khám chữa bệnh. Nhưng Thế Huân lại ảnh hưởng quá nhiều đến anh thế này. Lộc Hàm cũng không biết vì sao nhưng khi thấy Thế Huân, nghe Thế Huân nói, anh thường không kìm được cảm xúc của mình. Mà giao Thế Huân cho người khác, anh lại không đành lòng. Chính vì vậy, Lộc Hàm cố gắng bình tâm, tự nhủ rằng có lẽ là lần đầu chữa trị cho người quen nên tâm trạng bị ảnh hưởng, rồi bật máy lên, tiếp tục nghe một lần nữa.

Đêm đó, Lộc Hàm thức trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top