Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 3

Chap 3:

Sáng sớm hôm sau, Kim Tuấn Miên gõ cửa văn phòng Lộc Hàm, nghe tiếng trả lời của anh ở bên trong thì đẩy cửa vào. Từ lúc quen biết Lộc Hàm đến nay, đây là lần đầu tiên Tuấn Miên thấy Lộc Hàm ở bộ dạng không chỉn chu như hiện tại. Lộc Hàm hiện tại đầu tóc rối xù, khuôn mặt đầy mệt mỏi, mắt đã đỏ ké mà vẫn cố gắng ghi chép gì đó khiến Tuấn Miên

không khỏi kinh ngạc tự hỏi, không phải đêm qua anh đã thức nguyên đêm để làm việc đó chứ.

"Tuấn Miên..."

"Anh Lộc Hàm..."

Cả hai người cùng lên tiếng một lúc. Lộc Hàm yên lặng để Tuấn Miên nói.

"Anh cần phải đi ngủ, anh Lộc Hàm."

"Nhưng..."

"Có gì để sau nói, giờ anh mau ngủ một giấc đi!"

Tuấn Miên tiến đến trải chăn cho Lộc Hàm ở chiếc giường con nơi góc phòng, giọng rất nghiêm nghị:

"Một bác sĩ phải biết quý trọng sức khỏe của mình đầu tiên, sau đó mới có thể chữa trị cho bệnh nhân. Đó là luật!"

"Đợi đã, anh muốn đến chỗ Thế Huân một chút, sau đó..sau đó anh sẽ đi ngủ mà!"

Lộc Hàm vùng vẫy khỏi cái tay đang kéo vai mình của Tuấn Miên, vội vàng nói. Tuấn Miên suy nghĩ một lúc, liền gật đầu đồng ý, không quên để lại cho Lộc Hàm một lời đe dọa:

"Lát nữa em sẽ qua, nếu không thấy anh đang ngủ thì sẽ xử phạt anh đó!"

"Biết mà."

Lộc Hàm lại một lần nữa sải bước trên hành lang đến căn phòng cuối, là căn phòng của Thế Huân.

Cậu vẫn ngồi như vậy nhưng với một quyển sách trên tay. Lộc Hàm gõ rồi đẩy cửa bước vào. Thế Huân không hề quay lại, giống như không biết anh vào.

"Thế Huân?"

"Chào buổi sáng, Lộc Hàm."

Lộc Hàm có chút kinh ngạc:

"Sao em biết là anh?"

"Tiếng bước chân của anh rất khó nhầm lẫn. Em đã nghe nó rất nhiều lần rồi."

Lộc Hàm cho tay vào túi áo bluse, lòng bàn tay không kiểm soát được, lại bắt đầu đổ mồ hôi. Anh tiến tới gần với Thế Huân hơn, muốn xem cậu đang đọc gì.

"Lộc Hàm, anh đang sợ."

Bước chân Lộc Hàm dừng hẳn lại.

"Anh không sợ. Tại sao anh phải sợ?"

Tay Lộc Hàm cứ liên tục nắm vào rồi thả ra trong túi áo nhưng vẫn giữ bình tĩnh hỏi lại Thế Huân.

"Qua tiếng bước chân của anh...Em có thể cảm nhận được."

Ngô Thế Huân xoay hẳn người lại, tốc độ xoay cũng chậm không kém lần trước. Đôi mắt đen thâm trầm nhìn xoáy vào mắt Lộc Hàm. Hôm nay thì Lộc Hàm có thể thấy rõ sóng ngầm điên loạn dưới đáy mắt cậu. Thế Huân từ từ đứng lên, cao hơn Lộc Hàm cả một cái đầu. Một loại áp bức khó hiểu bao trùm lên anh. Anh biết vì đêm qua thức trắng nên hôm nay thần kinh của anh không vững, chỉ một động tác của Thế Huân đã đủ khiến anh giật mình lùi lại.

"Em đã nói rồi, em không muốn anh sợ em. Cho nên, thứ nhất là để bác sĩ khác đến chữa cho em, thứ hai là mặc kệ em."

Lộc Hàm cắn môi, sau đó ngẩng đầu nhìn Thế Huân, lòng tự trọng của một bác sĩ tâm thần không cho phép anh lép vế trước bệnh nhân của mình, mặc kệ người đó có là ai đi chăng nữa.

"Ngô Thế Huân, anh không thể bỏ mặc em. Trên cương vị là bác sĩ, anh không thể bỏ mặc em. Anh có trách nhiệm sẽ chữa trị cho em thì anh sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành bằng được trách nhiệm của mình. Còn, trên cương vị là bạn em, là đàn anh khóa trên mà em thân thiết, anh càng không muốn mặc kệ em. Thế Huân, em hãy hợp tác đi."

Ngô Thế Huân cứ đứng nhìn Lộc Hàm từ trên xuống. Mà Lộc Hàm cũng không chịu thua kém, nhìn thẳng vào đôi mắt bắt đầu lộ gân máu của Thế Huân.

"Anh có thể chịu bất kì thương tổn nào để chữa trị cho em, em hãy nhớ lấy điều đó, Ngô Thế Huân."

Trước khi ra khỏi phòng Thế Huân, Lộc Hàm đã xoay người bỏ lại một câu đó rồi đóng cửa.

Buông một tiếng thở dài. Lộc Hàm trực tiếp trượt từ tường xuống. Anh ngồi tựa vào tường ngoài hành lang và điều chỉnh lại nhịp thở. Đối diện với Ngô Thế Huân gần như quá sức của anh. Bao nhiêu năm chữa trị cho những bệnh nhân tâm thần, từ yên lặng đến điên loạn anh đều chữa qua nhưng chỉ riêng trường hợp của Ngô Thế Huân, đối diện với cậu ta thôi cũng khiến anh như bị rút không khí khỏi buồng phổi.

Đôi mắt đen thẫm của Thế Huân ám ảnh anh tận khi ngủ.

Lộc Hàm mệt mỏi tỉnh dậy, cảm giác ngủ trái giờ quả thực rất khó chịu. Nghệ Hưng đã ngồi đó cùng với hai hộp cơm và hai cốc café sữa nhiều đường mà Lộc Hàm thích. Cũng không quá tệ.

"Ngô Thế Huân thế nào rồi Lộc ca?"

Nghệ Hưng đưa cốc café bốc khói cho Lộc Hàm, đợi anh rửa mặt, ngồi xuống ghế mới từ tốn hỏi.

"Tình trạng không ổn định. Cậu ấy rõ ràng là cực kì bất ổn. Anh không biết nói thế nào, cậu cứ xem video quay cậu ấy thì biết."

Sau khi xem xong những gì Ngô Thế Huân làm, Nghệ Hưng trầm lặng một lúc lâu rồi nói với Lộc Hàm:

"Em nghĩ chúng ta trước tiên nên đi tìm hiểu quá khứ của cậu ấy, lý do vì sao cậu ấy biến mất không một lời thông báo, 'những người đó' mà cậu ấy nói là ai, tại sao lại nói cậu ấy giết cả gia đình. Trong lời nói của Thế Huân có rất nhiều điểm cần chú ý..."

Lộc Hàm ngắt lời Nghệ Hưng, anh đặt báo cáo mà đêm qua đã thức trắng để viết lên bàn:

"Anh cũng thấy hệt như cậu cho nên đã viết phân tích rồi. Sáng hôm qua là ngày mà cậu ấy nhập viện, mà cậu ấy lại nói cậu ấy lên sân thượng hóng gió. Còn nữa, phải đi hỏi người phụ trách làm thủ tục nhập viện cho cậu ấy là ai, cậu ấy nhập viện trong tình trạng ra sao."

"Lộc Hàm, anh quả thực là thiên tài đấy."

Nghệ Hưng mỉm cười lộ lúm đồng tiền duyên dáng khiến Lộc Hàm đột nhiên thấy ngượng.

Cảm giác thoải mái kéo dài không lâu. Hai người được lễ tân cho biết, người làm thủ tục nhập viện cho Thế Huân là một người đàn ông cao gầy, đeo khẩu trang, kính râm và mũ. Ngoài ra Thế Huân còn bị suy dinh dưỡng và thâm tím rất nhiều chỗ bên trong cơ thể. Người đó đăng kí nhập viện cho Thế Huân xong thì bỏ đi, từ đó đến nay không thấy quay trở lại nữa.

Nghệ Hưng bối rối nhìn Lộc Hàm. Sắc mặt anh cực kì tệ. Lộc Hàm nện xuống bàn một cái khiến nữ hộ lý giật nảy mình, không hiểu mình đã làm sai cái gì. Anh lớn giọng nói, ngữ khí không hề thoải mái:

"Nếu cô thấy người đó khả nghi thì ngay lập tức phải báo cho lãnh đạo và cấp trên biết chứ??? Cô có biết như vậy rất nguy hiểm đến bệnh nhân không hả??? Sự chuyên nghiệp ghi trong hồ sơ của cô bị chó gặm rồi hay sao??? Lỡ may bệnh nhân có vấn đề gì thì cô làm sao mà chịu trách nhiệm được !!!

Nhìn nữ hộ lý như sắp khóc đến nơi, Nghệ Hưng mới kéo Lộc Hàm đang nóng giận đi chỗ khác.

Cậu đưa chai nước lạnh cho anh. Lộc Hàm vừa mới bình tĩnh lại, trên tay run run cầm thông tin nhập viện của Ngô Thế Huân mà lại muốn một lần nữa nổi nóng.

"Nghệ Hưng, cái này là số giả."

Nghệ Hưng sửng sốt nhận lấy tờ giấy điền thông tin, thử cầm điện thoại lên gọi nhưng 3,4 lần vẫn là giọng nói nhân viên tổng đài đều đều số điện thoại này không tồn tại. Cậu buông máy xuống, không biết phải làm thế nào thì Lộc Hàm đã đứng lên, sải bước về văn phòng.

"Chúng ta đến địa chỉ ở đây xem sao."

Ngô Thế Huân yên lặng ngồi trong phòng, không biết đang suy nghĩ cái gì. Cậu chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ không hề chớp mắt, nhìn từng cụm mây đen tích tụ lại với nhau, chẳng mấy chốc bầu trời đã xám xịt đồng thời nổi gió lớn.

"Kẻ giết người kẻ giết người

Hai tay cầm cưa, tắm trong máu

Kẻ giết người kẻ giết người

Đeo mặt nạ sắt giết trinh nữ

Jack đồ tể kẻ giết người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top