Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 6

Chap 6:

Ngày thứ hai sau khi đoàn giáo sư đến, Lộc Hàm chỉ có thể đứng ngoài nhìn Ngô giáo sư mở cửa phòng Thế Huân bước vào. Trước khi vào, ông đã dặn dò không ai được mở camera theo dõi,

cũng không được đứng ngoài, ông sẽ thử chữa trị cho Ngô Thế Huân.

-Lộc Hàm, cậu có thể đi được rồi.

Giáo sư Ngô tiếp nhận ống tiêm và thuốc từ tay Lộc Hàm, xoay đầu nhìn anh, giọng nói vẫn không chút độ ấm. Lộc Hàm mặc dù không tình nguyện nhưng cũng không làm khác được, ông ta là giáo sư, còn anh chỉ là một bác sĩ chuyên khoa nhỏ nhoi, vốn muốn chống chế cũng không thể, đành xoay lưng đi.

Nửa giờ sau, giáo sư Ngô đem khay kim tiêm bước ra, không nhìn Lộc Hàm, trực tiếp đến thẳng phòng viện trưởng. Lộc Hàm không đi theo ông, mà đẩy cửa bước vào phòng Thế Huân, chỉ thấy cậu yên ắng ngủ, lông mày có chút giãn ra, khóe mắt vẫn vương nước, nhưng không còn nói mơ nữa. Chậm rãi tiến đến gần cậu, anh biết camera vẫn chưa hoạt động lại, liền cúi đầu chạm nhẹ lên môi Thế Huân.

Đến bao giờ em mới có thể tỉnh táo để nhận thấy anh bắt đầu thích em nhiều đến mức nào?

Lưu luyến đóng cửa phòng, Lộc Hàm cũng tiến về phòng viện trưởng của Kim Tuấn Miên.

-Sao?????? Chuyển viện??? Cậu đang nói cái quái gì vậy???

Lộc Hàm không nhịn được nện lên bàn Kim Tuấn Miên một nện. Anh bước vào đúng lúc giáo sư Ngô bước ra và ngay sau đó thì Kim Tuấn Miên nói giáo sư Ngô muốn tiếp nhận bệnh án của Ngô Thế Huân để chuyển cậu đến bệnh viện của ông. Tuấn Miên khó xử nhìn người anh lớn bừng bừng lửa giận, không biết nói thế nào cho phải liền bảo Lộc Hàm có gì thắc mắc thì hỏi giáo sư Ngô. Thành ra Lộc Hàm cố gắng nén giận đi tìm Ngô Thuấn hỏi cho ra lẽ.

Ngô giáo sư ngồi trong phòng họp, nhìn Lộc Hàm, bình tĩnh nói:

-Bác sĩ Lộc, cho đến nay cậu đã tiếp nhận bệnh án cậu Ngô Thế Huân được bao lâu rồi?

-Đã được hơn 3 tuần.

-Vậy tôi hỏi cậu, trong ba tuần đó có khi nào Ngô Thế Huân khá lên không? Hay chỉ càng ngày bệnh tình càng trở nặng?

Lộc Hàm im lặng. Anh biết Ngô Thế Huân vẫn chưa khá lên chút nào nhưng anh đang rất cố gắng. Cả hai đều đang cố gắng mà. Phải không?

-Cậu Lộc Hàm – Ngô Thuấn đẩy gọng kính bạc, ánh mắt nghiêm nghị xoáy sâu vào Lộc Hàm – Một bác sĩ nên bỏ cái tôi sĩ diện của mình xuống và biết làm cách nào là tốt nhất cho bệnh nhân. Bệnh viện các cậu mới mở không lâu, còn toàn các bác sĩ chuyên ngành trẻ tuổi mới ra trường. Tôi không cố ý hạ thấp cậu và bệnh viện các cậu nhưng nhờ vào trường hợp Ngô Thế Huân, tôi thấy chúng ta nên biết rõ vị trí của mình. Một bệnh viện mới mở, cùng các bác sĩ ít kinh nghiệm sẽ hơn một bệnh viện đại học y, mấy chục năm lịch sử và rất nhiều giáo sư, tiến sĩ chuyên ngành hay sao?

Lộc Hàm tức đến nghiến răng nhìn giáo sư Ngô rời đi. Hạ nhục anh cùng bệnh viện Tuấn Miên vất vả xây dựng lên không nói, còn muốn đem cả Thế Huân đi. Anh biết đó quả thực là quyết định tốt nhất cho cậu ấy nhưng đáy lòng vẫn đau đớn không thôi, giống như cảm giác bị người ta lấy mất thứ quan trọng nhất của mình mà không sao phản bác lại được, chỉ có thể trơ mắt nhìn vì lý do người ta đưa ra quá đúng, quá sắc bén.

Lộc Hàm lần đầu tiên trong đời cảm thấy mình quả thực thất bại hoàn toàn.

Ngày Ngô Thế Huân chuyển viện, Lộc Hàm yên lặng chuẩn bị cho cậu từ đầu tới cuối. Xếp quần áo, đồ dùng, còn có vệ sinh cá nhân cho Ngô Thế Huân Lộc Hàm cũng không để y tá mó tay, tự mình làm hết. Anh vừa dùng lược chải đầu cho Thế Huân, vừa nhìn cậu mỉm cười:

-Ngô Thế Huân rất đẹp trai, phải ăn nhiều một chút mới có thể béo lên, như vậy sẽ càng đẹp hơn nữa.

-Ngô Thế Huân sau này đến viện nhớ phải uống thuốc đều đặn, không được quậy phá.

-Ngô Thế Huân em phải sớm khỏe lại nhé.

-Phải mau khỏe lại, mau nhớ ra anh Lộc Hàm.

-Bảo vệ bản thân cho tốt, đừng tự tổn thương mình.

Ngô Thế Huân chớp mắt nhìn hình ảnh phản chiếu của Lộc Hàm trong gương, bàn tay gầy gầy đưa lên vuốt má anh, rồi vuốt xuống môi, xuống cằm, cổ rồi xoay hẳn người lại nhìn. Đối diện với đôi mắt long lanh nước của Lộc Hàm, theo phản xạ đưa tay xoa hai má anh, lẩm nhẩm:

-Lộc Hàm...

Cậu nắm lấy tay Lộc Hàm, nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi hỏi:

-Lộc Hàm, anh đau?

Lộc Hàm biết cậu đang hỏi về vết bút bi cứa hôm ấy, thì lắc đầu cười:

-Không còn đau.

-Đừng đau.

Thế Huân dụi đầu lên cổ tay Lộc Hàm, nơi vết sẹo lồi lên, miệng vẫn lẩm nhẩm 'đừng đau' mãi.

Lộc Hàm đưa Thế Huân lên xe. Hôm nay cậu có vẻ tỉnh táo, đôi mắt đen thẫm cứ gắt gao nhìn anh khiến lòng Lộc Hàm nhói lên, nên lảng tránh ánh mắt cậu. Giống như tiểu hài tử chưa lớn, Thế Huân lên xe rồi còn đưa tay về phía Lộc Hàm, nhẹ nhàng nói:

-Lộc Hàm, cùng đi.

-Thế Huân, không thể...lần này chỉ có mình Thế Huân đi thôi, anh sẽ theo sau, được không?

Ánh mắt Thế Huân có chút hoảng loạn, tiến sĩ Triệu đưa tay đóng cửa xe, cậu không nhìn thấy Lộc Hàm nữa liền thật sự phát cuồng, giãy giụa muốn nhảy ra nhưng tiến sĩ Triệu và tiến sĩ Lâm nhanh tay đè cậu xuống để giáo sư Ngô tiêm thuốc.

Xe đi rồi,

Lộc Hàm nhớ lại ánh mắt thất lạc của Thế Huân, cả một khoảng trời xám như vụn vỡ. Rốt cục phải thế nào mới tốt đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top