Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8

Hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống.

Thành phố A không quá rộng lớn, cũng rất ít người. Một nơi hẻo lánh như vậy có phạm pháp cũng không ai biết được. Ngô Diệc Phàm hỏi đường đến thẳng cảnh cục thành phố A, anh dẫn Lộc Hàm cùng Nghệ Hưng đi t

heo mình. Vào đến cửa bị bảo vệ chặn lại, nhưng chỉ cần nhìn thấy thẻ cảnh sát của anh thì ngay đến cả đội trưởng cũng phải đích thân xuống tiếp đón. Chưa ai là chưa nghe danh đội trưởng tổ án đặc biệt Ngô Diệc Phàm cả. Giai thoại về tổ trưởng bí ẩn này thì đầy rẫy nhưng lần đầu được diện kiến tận mắt quả thực là cơ hội hiếm có.

Tổ trưởng tổ trọng án thành phố A Phác Xán Liệt đích thân xuống đón mấy người Ngô Diệc Phàm. Lộc Hàm và Nghệ Hưng có hơi bất ngờ vì đội trưởng tổ trọng án này khác xa với Ngô Diệc Phàm. Chiều cao thì gần bằng nhau nhưng khuôn mặt đội trưởng Phác lúc nào cũng hớn hở, mắt to mũi cao, hai tai rất vểnh nhưng xét cho cùng thì đều là mỹ nam. Phác Xán Liệt mời ba người ngồi, rất nhanh café được mang lên. Sau khi ngồi mấy tiếng trên xe, Lộc Hàm và Nghệ Hưng đều đã mệt nhưng chỉ cần ngửi mùi café thì như sống lại.

-Diệc Phàm ca, có việc gì mà anh phải đến tận đây?

Xán Liệt thôi không hớn hở nữa, tay đan vào nhau nhìn Diệc Phàm ngồi đối diện.

-Xán Liệt, chuyện này rất hệ trọng, liên quan đến tính mạng con người đấy.

Ngô Diệc Phàm đặt hồ sơ lên bàn, ngón tay chỉ những ý chính đã được đánh dấu.

-Vụ này có thể tính là bắt cóc, nếu tìm được người thì có khi còn bị ghép tội gây tổn thương tinh thần và thân thể nữa. Cậu xem thành phố này có chỗ nào là tầng hầm số 23 không?

Phác Xán Liệt ngẫm nghĩ một hồi rồi lắc đầu:

-Đây là lần đầu tiên em nghe thấy có cái này đấy. Anh có chắc chắn đó là tầng hầm số 23 không?

Trương Nghệ Hưng đặt tách café xuống:

-Là tôi đã nghe thấy họ nói như vậy nhưng tôi không chắc chắn, có thể đó là hầm ngầm số 23 hoặc tàu ngầm gì đó.

-Tàu ngầm thì không thể vì cần phải có giấy phép hoạt động, đồng thời nếu đem Thế Huân xuống tàu ngầm thì họ sẽ làm gì?

Lộc Hàm lên tiếng.

Tất cả lại rơi vào trầm mặc. Lộc Hàm đau đầu nhìn những con chữ. Anh nhắm mắt lại ngẫm nghĩ về Thế Huân, về những gì cậu đã nói với anh khi hai người còn là sinh viên. Những mảnh kí ức rời rạc cứ nối tiếp nhau. Vòng tay ấm áp của Thế Huân khi cậu ôm anh chìm vào giấc ngủ là anh nhớ tới nhiều nhất. Càng nghĩ lại càng rối, rút cục tất cả chỉ còn ánh mắt thất lạc khi Thế Huân nhìn anh lần đó.

Em đang ở đâu vậy Ngô Thế Huân?!? Có thể trả lời anh không?

Bóng đêm dần bao trùm lên thành phố. Tin tức của Ngô Thế Huân vẫn bặt vô âm tín. Lộc Hàm mỏi mệt tựa vào ghế nhìn trần nhà. Giữa lúc tin tức đang mờ mịt thế này, anh càng thấy mình trở nên vô dụng. Là một bác sĩ không bảo vệ được bệnh nhân, còn là một người tầm thường không thể bảo vệ người mình thương yêu.

Trương Nghệ Hưng đẩy cốc café của mình cho anh. Lộc Hàm lặng lẽ lắc đầu. Anh đã uống quá nhiều cho ngày hôm nay rồi.

Ngô Diệc Phàm và Phác Xán Liệt, một người thì cắm đầu vào máy tính, một người thì nói chuyện điện thoại. Đúng lúc Phác Xán Liệt bỏ điện thoại xuống và Ngô Diệc Phàm ngẩng mặt lên từ máy tính, thì cả hai người cùng thốt lên:

-Có manh mối rồi!!

Ngô Diệc Phàm đặt tập hồ sơ mới in vẫn còn ấm xuống:

-Đây là nơi xảy ra vụ thảm sát năm 1980, năm đó một gã đàn ông tâm thần đã giết tổng cộng 23 người bằng rìu. Hắn ta bắt cóc nạn nhân, sau đó nhét vào một cái hầm, sau người ta gọi đó là tầng hầm 23. Vụ thảm sát thực sự rất tàn khốc, phải nói hắn ta đã mất hết tính người. Nhưng hiện tại tầng hầm số 23 đó không biết ở đâu, trong hồ sơ tôi vất vả lắm mới bẻ được khóa lấy ra này không có ghi, cũng không có ảnh chụp, chỉ vỏn vẹn những thông tin như vậy. Có lẽ chúng ta phải đi dò hỏi dân địa phương.

Phác Xán Liệt vỗ vai Ngô Diệc Phàm rồi vẫy Lộc Hàm và Nghệ Hưng:

-Chúng ta đi thôi, lấy chìa khóa xe của anh đi, em vừa mới gọi điện hỏi ông nội, ông bảo tầng hầm 23 đó hiện tại là nhà kho bên cạnh bến cảng, chúng ta nhanh đến đó đi đừng chậm trễ nữa.

Cả bốn người dùng tốc độ nhanh nhất của mình trèo lên xe. Trương Nghệ Hưng bóp nhẹ vai Lộc Hàm trấn an anh. Lông mày Lộc Hàm nhíu chặt, hai tay nắm đến nổi gân xanh. Nếu Thế Huân có mệnh hệ gì, thực sự anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top