Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[12] Ác Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

----------- 5 năm trước -------


Vào một ngày thứ sáu đẹp trời khi Jungkook chỉ mới là một cậu bé 14 tuổi. Cậu vẫn đang ung dung chơi đùa với bạn bè ở ngoài sân trường thì nghe được tin ở nhà mình có chuyện. Sau khi tan trường, cậu lập tức đạp xe về. Tới nơi thì một cảnh tượng khiến cậu lặng người, nhà cửa bỗng tan hoang, đổ nát. Bàng hoàng còn chưa hết thì bỗng chợt cậu thấy ở bên trong góc nhà lại có một người đàn ông đang cúi đầu ngồi yên. Đó chính là bố của Jungkook. Cậu chạy lại gần chưa kịp hỏi han gì thì ngay lập tức ông ôm chặt cậu vào lòng.

- Kookie à! Con sẽ không bao giờ rời xa bố chứ? - Ông siết chặt lấy cậu khiến cậu nhất thời hoảng loạn.

- Bố! Đau! Bố buông con ra! Bố!

- Con không muốn ở với bố sao Kookie? - Ông đẩy người cậu ra. Ngay sau đó, ông liền đè đứa con 14 tuổi của mình xuống sàn, xé rách cả đồng phục của cậu và bắt đầu thực hiện hành vi đồi bại với con mình. Jungkook đã vùng vẫy liên tục, cậu hoảng loạn đến mức khóc ngất. Khi ông ta di chuyển đến gần môi cậu thì bỗng dưng có một người phụ nữ đứng ngay trước cửa, tay chân run rẩy, chạy đến đạp ông ta ngã xuống sàn gạch đầy thủy tinh đồng thời la to lên.

- Ông.... Đồ đồi bại! Buông con tôi ra! - Bà là mẹ của Jungkook, hiểu rằng mẹ đến giải thoát cho mình, Jungkook vùng ra, cậu chạy tới nấp sau lưng mẹ. Bà lập tức ôm đứa con trai duy nhất của mình lại rồi nhanh chóng kéo cậu rời khỏi căn nhà. Trong suốt quãng đường cậu không thể nín khóc bởi cậu đã rất hoảng sợ. Tuy luôn có mẹ ở bên cạnh chở che, an ủi, cậu vẫn luôn gặp ác mộng về người đàn ông mang danh nghĩa bố ruột của cậu sau những lời kể của bà.

Ông ta đã luôn đánh đập mẹ mỗi khi con không có ở nhà. Ông ta nói ông ta chỉ cần con chứ không cần mẹ nên khi có con bên cạnh, ông ta luôn tỏ ra hiền từ, nhân đạo. Hôm nay, mẹ chịu hết nổi khi bị ông ta đánh, mẹ liền chạy ra khỏi nhà để trốn. Canh đúng giờ con tan trường mẹ liền chạy về nhà để đón con, ai ngờ.... Ông ta lại dám.....

Mỗi lần nghĩ tới, cậu không thể nào ngừng khóc bởi nhìn đôi mắt đỏ hoe bên trong nhưng bầm tím bên ngoài của người mẹ đáng thương của mình, lòng cậu trở nên đau xót khôn cùng. Thân là một đứa con trai 14 tuổi mà lại không thể bảo vệ mẹ mà còn bị chính bố ruột cưỡng hiếp. Cậu cảm thấy thật sự rất nhục nhã. Bên cạnh đó, cậu còn nhớ lại những khung cảnh khi xưa cậu vui vẻ, ăn chung, tắm chung, ngủ chung với bố mình, những lúc ông lợi dụng sờ soạng cậu... Trong thâm tâm cậu bắt đầu dấy lên một cảm giác kinh tởm, buồn nôn.


Cả hai mẹ con đã thuê một căn hộ nhỏ sống gần khu ngoại ô để trốn tránh tên điên rồ kia. Cậu cũng đã tạm nghỉ học bởi mẹ cậu cũng chưa tìm được việc làm để đóng học phí cho cậu. Tuy vậy, cuộc sống của hai mẹ con rất nhàn nhã và yên bình. Nhưng bỗng một hôm trời mưa to, mưa rất to và kéo dài đến tận đêm. Khi cậu và mẹ đang ngồi xem tivi thì bỗng có tiếng gõ cửa. Mẹ cậu liền ra xem, bỗng cậu nghe tiếng hét của bà rồi chợt lặng im. Dự có chuyện không lành, Jungkook chạy nhanh ra xem thì thấy mẹ cậu đang nằm trên vũng máu, tay còn đang ôm vết thương trên bụng, miệng thì thở dốc, đôi mắt ứa lệ nhìn vào cậu.

- Chạy... Chạy đi con....

Lúc này, khi chưa kịp hết bàng hoàng thì đột ngột ở bên hông, một người đàn ông mặc một chiếc áo mưa to xông tới đè cậu ngã mạnh xuống sàn khiến đầu cậu bỗng choáng váng. Đó chính là bố cậu, không biết vì sao ông tìm được đến đây rồi lại thực thi chuyện dã man như thế...

- Bố....

Jungkook bé nhỏ ngước đôi mắt sợ hãi lên nhìn khuôn mặt ông bố đang nở một nụ cười gian tà sởn gai ốc, không có ý định mở một chút tình thương với người con trai duy nhất của mình.

- Kookie của bố! Bố nhớ con quá! Con vẫn đẹp như thế....

- .... Huhu bố ơi con van bố... Xin hãy tha cho con bố ơi... Huhu....

- Đừng khóc Kookie... Bố yêu con lắm... Con đừng rời xa bố nhé....


Trước khi ông ta kịp cưỡng bức cậu một lần nữa thì Jungkook thấy con dao nhuốm đầy máu của người mẹ vẫn còn đang hấp hối, hoàn toàn trong tầm tay của mình. Không chần chừ thêm nữa, Jungkook với lấy nó rồi cuồng nộ đâm nhiều nhát vào sườn bên phải của ông, đâm rất nhiều lần ắt hẳn cậu đang giải toả cơn uất ức trong lòng. Cho đến khi ông gục sang ngang nhưng đôi mắt vẫn trân trân nhìn vào cậu như thể ông muốn nó bám theo cậu đến suốt cuộc đời.

Chiếc áo phông trắng cậu đang mặc hiện đã nhuốm màu đỏ tươi khiến Jungkook bật dậy trong bàng hoàng, cậu nhanh chóng bò đến cạnh người mẹ, cậu ôm bà vào lòng, thét gào lên trước lời nói cuối cùng của bà.

Jungkookie ngoan... Đừng khóc... Hãy biết bảo vệ mình... Mẹ xin lỗi... Mẹ không thể chăm sóc cho con nữa... Con... Khụ khụ.... Con phải tự chăm lo... Và sống thật hạnh phúc.....


Sau đó, Jungkook đã được đưa vào trại giáo dưỡng một thời gian vì tội giết người. Trong suốt quãng thời gian ở nơi đó, cậu luôn bị ám ảnh bởi ánh mắt trân trân mà tên độc ác kia nhìn mình trước khi ông ta chết. Cứ nhớ về những lần tiếp xúc với ông ta, cậu lại không thể nuốt cơm mà chỉ nôn khan. Còn hình ảnh người mẹ đã khuất thì luôn đi theo cậu trong những giấc mộng... Jungkook chỉ mới 14 tuổi, một độ tuổi còn quá nhỏ để thích ứng với việc khổ sở này.

Sau khi ra khỏi đó, cậu lang thang khắp nơi, rốt cuộc được ông chủ quán bar nhận nuôi, đưa về hành nghề bán thân. Ban đầu cậu còn lo sợ nhưng ông đã rất tốt khi đã đợi đến khi cậu 17 tuổi mới cho cậu tiếp khách. Trong khoảng thời gian này, cậu đã bỏ quên chuyện quá khứ và bắt đầu lại mọi thứ. Sau khi ông chủ mất, cậu đã thuê một gian trọ nhỏ để sống và vẫn tiếp tục hành nghề. Cậu chỉ tiếp nữ, không tiếp nam cho đến tận năm sau cậu mới tiếp một khách nam bị liệt dương và cậu đã giúp anh ta khoẻ lại. Từ đó, danh "thánh Messiah chữa liệt dương" bắt đầu đi theo cậu....


End flashback


.
.
.


Jimin có hơi hụt hẫng khi thấy Jungkook có vẻ không thoải mái với lời thổ lộ của mình, anh tiến lên lầu với mục đích sẽ nói lại với Jungkook rằng mọi thứ chỉ là trò đùa, cậu đừng để tâm. Thế nhưng, mới mở cửa vào, Jimin thấy Jungkook đang khóc sướt mướt nhưng có vẻ như cậu đang mơ. Anh lập tức đi nhanh đến và đánh thức cậu thoát khỏi cơn ác mộng hung thần. Jimin liên tục gọi tên cậu đồng thời lay mạnh người cậu. Ngay sau đó, cậu liền choàng tỉnh, khuôn mặt hoảng hốt đến bần thần, hai dòng nước mắt vẫn tuôn không ngừng trên gò má. Jungkook lúc này chưa biết đến sự hiện diện của Jimin, tuy đã tỉnh nhưng cậu vẫn đang vướng vào hình ảnh người mẹ nằm trên vũng máu lớn cùng khuôn mặt kinh tởm của người mà cậu đã từng gọi là bố. Jimin thấy vậy liền lo lắng đặt tay lên vai cậu nhưng khi vừa mới chạm vào, cậu lập tức hất mạnh ra, khuôn miệng run rẩy van xin.

- Làm ơn đừng... Đừng chạm vào tôi... Tôi van ông.... Xin hãy... Tha cho tôi..... Hức hức hức...

Từng tiếng nấc cứ thế vang dội lấn áp mọi tiếng ồn trong gian phòng. Bởi vì ngay lúc này Jimin cũng bất ngờ lặng im. Anh nhìn vào đôi vai run rẩy đang kéo khuôn mặt kia gục xuống. Tại sao một cậu nhóc gan lì, lạnh lùng, dũng mãnh (nhưng rất xinh đẹp và dụ tình) như Jungkook lại có lúc khóc đến thảm thương thương như thế này? Ngoài ra, ở đâu đó trong trái tim anh bỗng nhen nhóm dấy lên một sự đau xót, anh quả thật không nỡ nhìn người con trai này khóc. Đúng hơn là không muốn để người này khóc một chút nào. Jimin đưa bàn tay lên, dịu dàng đặt vào bầu má của Jungkook, dễ dàng kéo cậu ngước mặt.

- Là tôi. Jimin. Jimin đây. Jungkook. - Jimin mở lời để kéo cậu về thực tại. Ngay lập tức, Jungkook ngừng hoảng loạn và giương đôi mắt đỏ ướt lên nhìn anh. Sau đó, cậu lại gục xuống và gắng gượng nói với một chất giọng nhoè đi.

- Tôi... Tôi không sao.

- Ừ cậu không sao rồi. Vì tôi đang ở bên cạnh cậu đây.

Một câu nói ấm áp bất ngờ thoát ra khỏi khuôn miệng của Jimin khiến Jungkook xao động, một lần nữa ngước lên nhìn anh. Vào lúc đó, bỗng chợt có một luồng cảm xúc khó tả khiến cậu mếu máo, bật khóc trở lại.

- Oa đừng khóc nữa. Khóc nhìn cậu xấu kinh hồn luôn đấy!

- .... Anh... Im đi....

Jimin cười hiền, buông ra một lời trêu ghẹo mang tính chất an ủi. Đồng thời anh đẩy cậu gục vào vai mình, mặc cho sự uất hận vì dám sĩ nhục nhan sắc của Jungkook vẫn đang hừng hực bốc cháy. Tuy thế, lệ vẫn cứ tuôn như thể mắt cậu chứa cả một ngân hà nước mắt vậy.

Sau một hồi ổn định tinh thần, Jimin vuốt nhẹ tấm lưng của cậu rồi nói.

- Tuy tôi không biết cậu đang trải qua chuyện gì nhưng tôi sẽ luôn bảo vệ cậu. Tôi sẽ không để cậu khóc một mình nữa. Bởi vì khi tôi ở bên cạnh cậu, tôi sẽ không cho phép bất cứ thứ gì làm cậu khóc.

Một tâm tình rất chân thành, rất đáng trân trọng, sống từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên anh thật tâm như vậy. Thế mà đáp trả anh chỉ có sự im lặng.

Vài giây sau, Jungkook ngồi thẳng dậy nhìn anh với một ánh mắt cảm động nhưng anh lại cho rằng đó là sự xem thường. Ngay sau đó, Jungkook nằm ình xuống giường, quay mặt ra hướng khác và đưa mông về hướng Jimin. Jimin không còn nghi ngờ gì nữa mà xác định đó là thái độ khinh miệt. Thế là anh nổi máu nóng lên và nói.

- Nè cậu kia! Thái độ đó là sao hả? Tôi an ủi cậu. Tôi cho cậu khóc ướt hết cả bờ vai. Tôi thổ lộ với cậu. Và bây giờ đó là cách cậu đáp trả tôi sao?

- Tôi khinh anh hồi nào? Tôi chỉ là có chút e ngại thôi mà.... - Jungkook bật dậy và nói một cách thản nhiên.

- Cậu không tin tôi sao? - Jimin thở dài rồi nói, khuôn mặt thể hiện rõ nét bị tổn thương.

- Aishh! Bỏ qua đi. Phức tạp quá! - Jungkook lại úp mặt xuống giường.

- Được rồi. Tôi cho cậu thời gian bình phục hoàn toàn tâm trí. Và bây giờ hãy kể tôi nghe chuyện làm cậu chới với như điên khi nãy đi.

- ...... - Một ánh mắt hình viên đạn rực lửa bắn thẳng tới Jimin. Anh thấy vậy liền cười nhạt.

- Ý tôi là san sẻ với tôi cũng đâu có hại gì đâu. Biết đâu nhờ vậy cậu sẽ cảm thấy thoải mái hơn!?

Jungkook lại lườm Jimin. Cậu không có lý do gì để kể cho anh cả. Cậu không muốn và cậu cũng sẽ không kể.

.
.
.

Thế nhưng cậu vẫn phải kể vì cái đuôi bày đặt giận lẫy Park Jimin rất phiền phức.

.
.
.

Sau khi kể xong, Jungkook hoàn toàn thấy tâm trạng mình lại trầm xuống chứ có thoải mái gì đâu. Jimin cũng chỉ biết im lặng trong bầu không khí trùng xuống bất ngờ này. Một chút thương xót cùng nỗi đau đớn phát sinh mạnh mẽ trong Jimin. Anh nhìn thẳng vào khuôn mặt trầm ngâm của Jungkook và hỏi.

- Vậy đây có phải là lí do chính khiến cậu không muốn bị người khác khống chế?

- Có lẽ. - Jungkook nhún vai.

- Vậy tại sao khi bị tôi cưỡng bức, cậu lại không phản kháng hết công lực? - Jimin vẫn nhìn thẳng vào khuôn mặt của người kia.

- Ha... Nếu có một cây gậy ở đó thì anh có muốn thử sức phản kháng của tôi không? À mà phải là cây dao mới đúng.

- Thôi cho tôi rút lại lời nói.

- Thôi tôi mệt quá. Tôi chuẩn bị đi ngủ đây. - Jungkook dụi mắt rồi vuốt mặt. Phải, cậu vừa mới thức nhưng vì khóc nhiều quá nên mệt lả hết cả người rồi.

- Sao cơ? Còn sớm lắm đấy.

- Mặc kệ.

- Thế bỏ cơ hội làm chủ luôn à?

Lúc này, Jungkook mới sực nhớ ra chuyện này. Không được. Bỏ sao được mà bỏ. Nhất quyết cậu phải giành lại công bằng cho mình.



---------- End Chap 12 --------

Note: aaaaa mai phải đi học rồi... Thời khoá biểu kín mít + công việc dồn dập....

Lại khổ cho các readers rồi >w<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top