Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 3.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Oà, nhà anh rộng quá điiii!!! Anh ở một mình à??!!- Kyung Soo mắt chữ O mồm chữ A, chu mỏ nói, vừa nhìn dáo dác xung quanh.

-Ừm.. -Jong In trầm ngâm.

-Tôi lên phòng anh nhé!!!- Kyung Soo đeo cặp ra đằng trước, mở to mắt rồi chỉ tay lên trên tầng.

-À.. ờm- Jong in như bị lời nói của cậu kéo khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, giật mình, ẫm ờ trả lời

Thấy vậy, Kyung Soo háo hức chạy lên ngay, nhưng cũng chẳng quên ném cho Jong In một câu hỏi "Anh đang tương tư ai zợ???"

-Aisshhh, thật tức chết mà!!- Jong In vò đầu- Sao mình có thể để cậu ta làm mất bình tĩnh đến vậy cơ chứ!!!

Đúng vậy, dạo gần đây vì khách hàng của mình mà Jong In rất hay mất bình tĩnh. Chỉ vì riêng mình Kyung Soo thôi. Nào là tức giận, bực bội khó chịu khi Kyung Soo cứ luôn mồm nhắc đến Kris Wu chẳng hạn. Rồi thì cuống cuồng, lo lắng khi Kyung Soo cậu ấy sợ khi phải đứng ngoài cửa vào đêm lạnh vì quên chìa khoá. Còn nữa, khi mà Kyung Soo nhìn thẳng vào mắt anh hay chỉ cần anh nhìn Kyung Soo thôi, cũng để cho con tim này đập thình thịch rồi...

-Ôiii, mình đang bị cái quái quỷ gì nó ám thế này !!!- Jong In rên rỉ (au: thần tình yêu nó ám anh đấy ạ :v)

Lúc này ở trên phòng, Kyung Soo đang đi lung tung khám phá cái phòng của Jong In. Cậu nghịch đủ thứ luôn, xem ảnh hồi nhỏ của Jong In này, lục sách vở này, sờ sờ mấy con robot này, lật tung chăn gối đệm lên này. Nói chung là khi Jong In lên phòn mình thì cậu thấy rằng : Từ phòng hoàng tử ra chuồng lợn ...

-AAAA, cậu đang làm cái gì vậy cơ chứ????- Jong In chống hai tay lên hông, mặt đỏ phừng phừng, cất giọng ca vàng của mình và trên đầu anh đang có hai cái ống khói

Kyung Soo ngơ người, nhìn Jong In, rồi lại nhìn cái phòng, nhìn Jong In rồi lại nhìn cái phòng, hai mắt đảo qua đảo lại liên tục, lại còn mở to nữa, nên trông như là muốn rớt ra ngoài vậy...

-Cậu nhìn cái gì vậy?- Jong In dã chuyển tư thế sang khoanh tay trước ngực..

-Tôi..tôi...- Kyung Soo ậm ừ. Cậu thực chả biết trả lời thế nào nữa, chả lẽ lại nói là tôi đang phá phòng anh, tôi rất thích mấy cái ảnh cởi trần tắm mưa của anh à. Hầy, thực thì muốn lắm chứ, cơ mà Kyung Soo này vẫn chưa muốn bị đánh chết đâu.

-Anh...- Jong In tiến lại gần, mỗi bước đi thật dài, cảm giác như đang vội vàng điều gì đấy - Sao không trả lời tôi vậy??- Anh khẽ nhếch mép.

-À.. ờm thì là...- Kyung Soo đảo mắt , cứ mở mồm ra là lại ngậm vào, và cứ mỗi bước Jong In bước đến là cậu lại lùi một bước.

-Sao không trả lời vậy? Cậu giấu tôi gì sao?- Jong In nhếch mép trêu đùa, vẫn không quên bước đến.

-...- Kyung Soo không nói gì, chỉ lùi cho đến khi cậu bất chợt khựng lại vì đụng phải thứ gì đó. Là tường. Kim Jong In dồn cậu vào chân tường rồi.

-Hầy, nhóc hết đường chạy nhé!!- Jong In mỉm cười, nói với vẻ thích thú, chống tay, áp hẳn người Kyung Soo vào tường.

-Ah..- Kyung Soo khẽ kêu lên, rồi quay đầu đi một hướng, đỏ mặt- Anh.. anh định làm cái.. gì ???- giọng cậu... nghe có vẻ hồi hộp. Cậu.. Cậu lúc này, có thể nghe tiếng tim mình loạn nhịp, vì cái gì đây ???

Kim Jong In thích thú ngắm từng chuyển động trên khuôn mặt anh, không bỏ qua dù là chút biểu cảm nhỏ nhất. Ngại ngùng , cậu đang đỏ mặt kìa. Nói lắp bắp, cậu đúng là không biết nói dối mà, trông lúc nói dối thật đang yêu. À mà khoannn *phanh kít* , cái gì cơ, đáng yêu á, anh đang nghĩ cậu đáng yêu đấy, đáng yêu cơ đấy... Ầy, Jong In khẽ lắc đầu để xua tan cái ý nghĩ kia đi...

-Anh.. Anh đang nghĩ gì vậy?- Kyung Soo nhận thấy vẻ khác biệt của Jong In, khẽ hỏi

-Hi hi, không có gì, tôi chỉ muốn bảo anh...- Jong In bỗng cười rồi cúi xuống sát bên tai như để tiếp tục trò đùa của mình- ... Đi tắm đi!!!- Nói rồi Jong In nhe răng cười, hở cả lợi.

- Yahhhh, chỉ cần thế có cầ doạ tôi như vậy không???!!!- Kyung Soo đánh vào người Jong In rồi hét to, mặt đỏ lựng...

-Haha.. chứ anh mong chờ cái quái gì chớ ???- Jong In nhăn nhở, nhìn Kyung Soo rồi ôm bụng cười.

Kyung Soo đỏ mặt không nói gì, cậu bước vào phòng tắm, xả nước nóng lên người. Đúng rồi, có là gì đâu mà mong chờ. Nhưng sao lại hụt hẫng thế này...

------10 phút sau------

Cộc.. Cộc.. Jong In gõ lên cánh cửa phòng tắm nơi có Kyung Soo.

-Sao anh tắm lâu thế?- Jong In hỏi vọng vào.

-Tôi... Tôi...- Tiếng từ trong phòng tắm vọng ra.

-Sao.. Nói nhanh!- Jong In sốt ruột.

-Tôi không có quần áo để mặc!!!- Kyung Soo hét lên

Jong In đơ mặt..

.

.

.

.

.

-Khăn tắm đâu???- cuối cùng sau 5 giây suy nghĩ thì anh đã phun ra được ba chữ kia..

-Anh vứt vô chậu hết rồi còn gì?!?!!?- Kyung Soo hét lên đầy oan ức.

Ôi thôi xong, Jong In ôm mặt, há miệng, mặt tái mét như zombies (:v)

-Đợ..i.. tôi ..- Jong In lắp bắp rồi chạy lên sân thượng và quay trở lại với một chiếc khăn tắm và một bộ quần áo trên tay...

Một lúc sau, Kyung Soo bước ra khỏi phòng tắm với một bộ quần áo rộng thùng thình, cổ chiếc áo rộng tới mức có thể nhìn thấy vùng xương quai xanh trắng nõn như con gái của cậu.

-Ha, không ngoài dự đoán của tôi!! Nó rất rộng mà!!- Jong In xoay người trên chiếc ghế gần bàn học

-Anh lường trước sao???- Kyung Soo đỏ mặt, vội kéo cái cổ áo lên trước khi nó kịp tụt xuống phần vai..

-Không, quần áo của tôi thì tôi biết vậy thôi .- Jong In cười...

Và xen ngang tiếng cười của cậu bỗng là tiếng vang kì lạ

Ọc...ọc..ọc

-Cái gì vậy???- Jong In nhìn Kyung Soo đang đỏ mặt..

-Tôii đói- Cậu méo mặt..

-Xuống nhà đi, tôi nấu mì rồi đó!!!- Jong In đứng dậy, đi về phía cầu thang..

-Ừm, anh thật tốt à nhaa- Kyung Soo cười tít mắt...

Trái tim Jong In như nhỡ một nhịp khi nhìn thấy nụ cười ấy....

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hây, Do Diu rì mém bờ miiiiiiiiii??? *gào*

Hãy ủng hộ để ra được Chap 4 nàooo :v

Like và voteee đê... điiii

*múa lụa*
CHAP 4
Kyung Soo và Jong In lúc này đang ngồi tại nhà bếp, Kyung Soo thì chạy qua chạy lại, còn Jong In thì cố gắng nấu mì. Kyung Soo thi thoảng lại còn hát vu vơ rồi chạy từ phòng khách vào bếp rồi lại từ bếp chạy ra phòng khách , kèm câu nói có lẽ là đã được phát ra hơn mười lần từ mồm cậu " Bao giờ mới xong vậy ahhh". Jong In chỉ hận một điều là không thể bắt cậu đứng yên mà tập trung nấu. Có điều , khung cảnh bây giờ thực sự giống một gia đình hạnh phúc nha, Jong in sẽ là người chồng lãnh đạm biết nấu ăn này, Kyung Soo sẽ là cô vợ nhí nhảnh hay nũng nịu chồng này. Đấy, người ngoài nhìn vào dễ hiểu nhầm như thế lắm. Với lại ngay cả Kyung Soo lúc này cũng cảm thấy như vậy, cậu đứng đơ ra một lúc rồi khẽ đỏ mặt và cười khúc khích với suy nghĩ vô cùng .. sáng tạo của mình.

- Cười gì vậy?? Đứng đấy mà cười !! Vào nấu với tôi đi chứ!!!- Jong In nghe thấy tiếng khúc khích của Kyung Soo liền nói vọng ra.

-Hơ.. sao anh biết tôi cười ????- Kyung Soo trong cả mắt

-Tôi mà lại, vào đây phụ tôi nấu đi - Jong In tự phụ

-Hầy, khách lần đầu tiên đến nhà mà anh đã bắt họ phải tự nấu tự ăn sao. Thật chẳng hay à nha !!- Kyung Soo lém lỉnh.

-Cậu.. hay lắm!!- Jong In như gằn giọng- Thế thì tí nữa nhịn đi nhé !!- rồi lại trở nên dịu dàng như muốn gây bất ngờ. Nhưng mà tác dụng chính của biện pháp tu từ này vẫn là trêu người ai kia thôi.

-He he, Jong In yêu quý , Jong In đập chai à, Jong In à, đừng cho tôi nhịn chứ !!!- Kyung Soo nhảy nhót xung quay người Jong In đến chóng cả mặt..

-Ha, không muốn nhịn thì phải nấu ah, không nge câu "Muốn ăn phải lăn vào bếp" sao??- Jong In thờ ờ, tiếp tục đun nấu

-Nhưng tôi là khách mà, mời khách đến mà lại bắt khách nấu sao???- Kyung Soo cố tỏ vẻ ngây thơ vô số tội- Mà...

-Mà saoo??- Jong In ngửng lên, mặt vênh vênh muốn đấm.

-Hôm nay hốt bôi chuyên Toán của Star Museum lại đi nói xoáy người khác bagwf tục ngữ nhaa- Kyung Soo toe toét

-Hốt bôi cái đầu cậu ý!!!

- Thật mà!!!!- Kyung Soo dài giọng- Ở lớp tôi nhá, nhiều đứa hâm mộ cậu cực luôn. Với lại cậu không hay dùng mạng xã hội thì thôi chứ, chúng nó lập hẳn một trang vì cậu, có hơn 5000 lượt theo dõi, chẳng biết ở đâu mà lắm thế??- Kyung Soo nói một thôi một hồi.

-Thế trang đấy nó đăng về cái gì ???- Jong In vừa lấy bát vừa hỏi.

-Ờm thì, ảnh của anh này, lịch học của anh này, thành tích của anh này, ảnh chụp lén và tung hô anh sau mỗi lần anh tác hợp thành công cho một cặp nào đó nữa!- Kyung Soo đếm từng ngón tay và nói.

-Vậy hả? Mà chụp lén là sao??- Jong In đổ mì ra bát, chỉ vào đó ý như muốn bảo Kyung Soo bê ra ngoài .

Cậu cẩn thận bê bát mì ra ngoài bàn ăn, vừa đi vừa nói

-Thì là các fan nữ của anh chụp lén đó...-

-Ồ, vậy hả??? Vậy tôi có fan boy không ???- Jong In ngồi xuống bàn, hơn hở...

-Tôi chịu!!!- Kyung Soo bĩu môi rồi cũng ngồi xuống theo.

-Hứ, cậu chắc cũng là fan boy của tôi thôi!!!- Jong In bĩu môi, bắt chước lại Kyung Soo lúc nãy.

-Còn lâu nhé, tôi là admin page Hội Những Người Phát Cuồng Vì Vẻ Đẹp Trai Của Wu Yi Fan trường Star Museum" rồi, không đến lượt anh nhé. Xí !!- Kyung Soo lè lưỡii.

-Ừm, ăn tương ớt không??- Jong In nghe xong rồi đưa lọ tương ớt ra với vẻ mặt và câu hỏi rất chi là liên quan.

-Ơ, ít thôiii, tôi không ăn được cay!!- Kyung Soo gào lên.

-Rồi rồi- Jong In nhẹ tay bóp lọ tương ớt, cho thật ít, thật ít thôi vào bát của Kyung Soo- Ăn đi!!!-

-Ừm...

Thế là cả hai cúi xuống xì xụp chăm chú vào bát mì của mình. Kyung Soo như đói chết đi được ý, mỗi lần ăn lại ăn cả một miếng to đùng, nhai nhồm nhoàm cả miệng, mắt tươi cười rạng rỡ vì cuối cùng đã được ăn, vui đến nỗi suýt nghẹn. Ăn mãi ăn mãi, húp húp, vừa ăn vừa nhìn Jong In tấm tắc khen anh nấu ăn ngon. Jong In chỉ cười nhìn cậu, thi thoảng lại bảo cậu ăn từ từ không lại nghẹn. Kyung Soo cũng muốn nghe lời nhưng mà vì đói quá, cậu cứ hì hục nhét hết vào trong miệng, chẳng thèm màng hình tượng xung quanh nữa, Jong In ăn, thi thoảng lại dừng lại nhìn cậu thật lâu. Thấy vậy, Kyung Soo liền ngửng lên nhìn, mắt trố ra kiểu "Anh nhìn cái gì??!!!". Anh chỉ biết lắc đầu, cười nhìn cậu thêm lần nữa rồi cúi xuống ăn nữa. Kyung Soo lên tiếng "Ăn đi không tôi ăn hết đấy nhé", anh liền nhìn lên ánh mắt vô cùng khinh bỉ và thách đấu. Quả thật là lúc này là Kyung Soo đã ăn xong rồi nhé mà bụng vẫn đói, trong khi đó thì anh vẫn đang còn gần nửa bát cơ. Kyung Soo làm vẻ cún con nhìn anh:

-Cho tôi thêm một tí nữa điii!!!

-Hả??- Jong In đang đưa thìa mì vào miệng thì bị đứng hình nên là hình ảnh rất là khó coi nha (:v)

-Tôi muốn ăn nữa !!!- Kyung Soo nhõng nhẽo.

-Hả??- Jong In vẫn giữ nguyên thì mì ở chỗ cửa miệng nhưng mà cái miệng như mở to hơn một tí, rớt hàm vì ngạc nhiên đây mà (:v)

-....-

-Cậu là lợn hả???- Jong In chớp mắt

-...-

-Nói xem nào! Xem có phải là lợn không mà ăn lắm thế ??!!- Jong in đút thìa mì vào trong miệng trước khi nó nguội ngắt.

-Không phải lợn, nhưng mà tôi đói nhaa~~~- Kyung Soo nhõng nhẽo.

-Thôi ăn hết của tôi đi...- Jong In khẽ đẩy bát mì của mình về phía cậu.

-Thật nhé???- Kyung Soo mở to mắt, thăm dò đối phương như nhìn vật thể lạ rớt từ trên sao Diêm Vương tới..

-Ừm, thật.. ăn đi không nguội hết bây giờ!!!- Jong In nhìn cậu , ngừoi dựa hẳn vào ghế, hai tay khoanh trước ngực.

-Cảm ơn nha - Kyung Soo làm giọng dễ thương, tươi cười nói với Jong In.

Jong In khẽ đỏ mặt mà bất giác mỉm cười theo...

~~~~~~~~~~~~

Ăn uống xong rồi , bây giờ là tới ngủ nghỉ. Jong In và Kyung Soo đứng trước gương đánh răng trêu đùa nhau. Cứ mỗi lần Kyung Soo định xúc miệng là Jong in lại huých tay cậu bắt cậu đánh tiếp, đánh răng thế sao sạch được. Bước ra khỏi phòng tắm, hai con người tiến về phía giường. Kyung Soo thì nằm hẳn lên còn Jong In lại chỉ lấy một cái chăn và một cái gối toan bước ra khỏi phòng.

-Ê, anh đi đâu vậy??- Kyung Soo hỏi.

-Đi ngủ

-Ở đâu?

-Ngoài ghế sofa.

-Sao không ngủ ở đây, rộng mà !!!- Nói rồi Kyung Soo vén chăn lên rồi dịch chỗ vào cho Jong In- ĐI mà!!!- cậu nói

Anh khẽ gật đầu, vứt gối lên giường rồi nằm lên. Kyung Soo nằm cạnh anh mà chẳng thể chợp mắt được, cậu biết anh cũng vậy vì anh cứ cưa quậy mãi không thôi. Cậu đang định ngủ thì có tiếng anh quay sang:

-Nè nè !!- Jong In giật gấu áo cậu..

-Sao??- Kyung Soo hỏi lại

-Cậu có muốn có một cuộc hẹn với Kris Wu nữa không?- Jong In hỏi...

-Có, đương nhiên là có!!!- Kyung Soo hào hứng.

-Vậy thì tôi có cách đấy..- Jong In vẻ đăm chiêu suy nghĩ.

-Thật hả???- Kyung Soo tròn mắt kiểu, như để phụ hoạ thêm cho câu nói của mình

-Ừm, đương nhiên rồi ..- Jong In mặt tự cao tự đại nhìn Kyung Soo

-Vậy thì cảm ơn anh nhiều nhaaa!!!- Kyung Soo nói rồi lao đến ghì chặt anh.

-À mà, tôi muốn hỏi cậu một điều...- giọng Jong In trùng xuống

-Gì vậy???- Kyung Soo buông người Jong In ra, nhìn lên phía anh..

-Cậu yêu Kris Wu là thật lòng chứ???

-Đương nhiên rồi, bây giờ và mai sau vẫn thế!!!- Kyung Soo tự hào khi nói về sự chung thuỷ của mình...

-Ừm thôi, ngủ đi...- Jong In nghe câu hỏi như vậy liền nói Kyung Soo đi ngủ luôn khiến cậu thấy lạ lùng vô cùng luôn.

Jong In quay lưng lại về phía Kyung Soo , suy nghĩ

"Phải kết thúc nhanh vụ mai mối này thôi. Chẳng thể để tình cảm này kéo dài mãi được"

______________________________________________________________________________

Vote và cmt ủng hộ tinh thần au cáiiiiiiii :D :3
CHAP 5
Từ sau hôm Kyung Soo về nhà Jong In xong, Jong In trở nên khác hẳn luôn. Anh trở nên trầm tính hơn, không nói chuyện với Kyung Soo nhiều nữa trừ khi nào phải bàn về chuyện mai mối. Nhưng ngữ điệu cũng khác hẳn, chẳng còn được thân mật hay trêu đùa như hai thằng bạn với nhau nữa mà dường nhưu có khoảng cách hơn rất nhiều. Jong In bây giờ suy nghĩ thấu đáo rồi, cậu cũng đã biết tình cảm cậu dành cho Kyung Soo là gì rồi. Là thích. À mà không phải. Là yêu. Cái cảm giác thích thú khi ở bên người ta, thích thú ngắm người ta làm đủ mọi việc, đỏ mặt , tim đập nhanh khi người ta nhìn thẳng vào mắt mình, cuống quýt khi biết người ấy đang gặp khó khăn . Cái cảm giác vui sướng khi khiến người ta phải bận tâm đến mình, biết người ta luôn nghĩ đến mình, cả cơ thể cứ run bần bật khi nhận tin nhắn của người ấy, chấp nhận làm gấu trúc để có thể ngắm được khuôn mặt người đó lúc ngủ...

Tất cả những thứ đó đấy, không phải đều là là yêu sao?

Jong In biết hết tất cả những thứ đó, và anh biết Kyung Soo nào có để ý đến cậu dù chỉ một chút. Kris Wu, Kris Wu lúc nào cũng là Kris Wu. Jong In dường như phát điên phát cuồng vì cái tên đấy. Thi thoảng anh tự nghĩ tại sao không phải là Kyung Soo gọi Jong In, Jong In và Jong In. Anh khẽ vò đầu. Bạn bè, liệu Kyung Soo có tình cảm với anh đến mức đó được không. Hay chỉ vì muốn lấy lòng anh để cho vụ mai mối này thật êm xuôi thôi... Nghĩ đến đây, Jong In vừa lật giở tờ tạp chí, vừa nhếch mép. Anh khẽ liếc chiếc đồng hồ trên tường.

Tích tắc... tích tắc..

Âm thanh xung quanh im lặng đến tận cùng. Phải rồi, chỉ có anh ở đây mà...

- Mười hai giờ..- Jong In rời mắt khỏi quyển tạp chí- Sắp có chuyện hay để kể.. haha. Nốt lần này thôi, và chấm dứt ...

Jong In cười khe khẽ, nắm lấy cái điện thoại, bấm bấm một hồi

Ting..

Tin nhắn được gửi đi...

" Triển đi mày, giống như kế hoạch đã định sẵn :v"

Căng tin trường Star Museum , 12 giờ 1 phút...

-Ăn đi nè Sehun naa...- Luhan hí hửng gắp thịt bò kèm chút dưa vào đĩa của Sehun..

-Nae, hyung tốt quá đi...- Sehun đỏ mặt thơm nhẹ lên má Luhan...

Bỗng, điện thoại trong túi quần câu rung lên...

-Xin lỗi hyung nha, có tin nhắn..- nói đoạn, Sehun lôi điện thoại trong túi quần ra, Luhan thấy vậy cũng ghé mắt vào xí xớn tí...

From: Kim Kai

" Triển đi mày, giống như kế hoạch đã định sẵn :v"

-Cái gì vậy?- Luhan chỉ vào tin nhắn, mắt mở to tròn nhìn Sehun.

-Hyung nè..- Sehun ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Luhan, tông giọng vô cùng nhẹ nhàng..- Tí nữa em sẽ diễn một vở kịch mà em sẽ làm người bị hại, em không cho hyung ra can ngăn đâu nhé! Hãy nhớ đây là kịch đấy..

-Nhưng nhỡ em bị làm sao...- Luhan nhíu mày.

-Chắc chắn sẽ không sao hyung à...- Sehun vỗ vai Luhan kèm nụ hôn gió..

Luhan khẽ gật đầu "Anh sẽ xem tài năng diễn xuất của em ở mức độ nào!!!'. Luhan làm mặt tinh nghịch, lúc này Sehun mới yên tâm đi khỏi. Cậu bước thật lãnh đạm tới chỗ Chanyeol, thì thầm cái gì đó vào tai ông bạn đang ngồi chém gió với hội bạn cũng câu lạc bộ bóng đá. Chanyeol nghe xong những lời thì thầm của cậu bạn mình thì đứng lên, phẩy tay liếc mắt với ba bốn đứa bạn trong hội, cũng rất cao to. Để xem nào, đều là những hot boy trong trường và nổi vì tính đầu gấu, Zi Tao, Taemin, Yi Xing và Jong Hyun.

"Năm người đó đang định làm cái gì vậy chứ?"

Luhan nhíu mày theo dõi nhất cử nhất động của năm ngừoi kia nói chung và Sehun yêu quý nói riêng... Cả căng tin vẫn chẳng hay biết gì về những mĩ nam đầu gấu đang đứng kia cả. Nhưng họ sẽ phải biế thôi khi mà

Chát..

-Mày làm cái khỉ gì vậy hả? Đi không nhìn đường à ? Vây hết thức ăn lên quần áo tao rồi đấy? - Zi Tao tát vào mặt Sehun và xô cậu xuống dưới sàn nhà, lồng lộn gầm lên..

-Hơ.. hơ.. - Sehun cố gắn đứng lên, mấp mấy- Tớ xin lỗi.- ánh mắt cậu ánh lên sự cầu xin nhưng chỉ có những người trong cuộc mới hiểu được rằng, nó là báo hiệu cho câu nói :"tiếp tục đi"

Zi Tao bẻ ngón tay thật điệu nghệ, nghiêng đầu sang hai bên, như muốn ra hiệu cho mấy đứa sau cậu xông lên nhập cuộc.

-Chanyeol, xách cổ nó lên cho tao!!!- Zi Tao gào.

-Không vấn đề gì...- Chanyeol khẽ nhếch mép rồi kéo cả người Sehun lên trước mặt Zi Tao, vẻ mặt hơi thoáng bối rối lo lắng, thì thầm kín đáo vàp tai Sehun " Không sao chứ"

"Không sao"

-Chúng mày định xử thằng này thế nào đây ???- Zi Tao khinh bỉ nhìn Sehun trước mặt, rồi ra hiệu cho Taemin và Jonghyun lên tiếng.

-Đánh hội đồng!!- Taemin nhếch mép.

-Đánh hội đồng!!- Jonghyun cũng hùa theo-Thằng nhóc này chỉ đáng để chúng ta làm vậy thôi...- Jonghyun bật cười thành tiếng đưa ánh mắt khinh rẻ về phía Sehun..

-Ok..- Zi Tao hất hàm- Nhóc à, chết rồi...

Lúc này Taemin và JongHyun đã đứng ngay bên cạnh Zi Tao , chực chờ cậu ra lệnh mà xông vào cấu xé cậu bạn kia thôi. Cả căng tin lúc này dường như chỉ chú ý đến đám đông kia. Họ chẳng có vẻ gì là hoảng sở cả, đánh nhau ở đâu xảy ra như cơm bữa. Tuy nhiên, có một người có vẻ hơi hoảng loạn trước cục diện này đây...

Kyung Soo.

Kyung Soo dương đôi mắt to tròn ngắm nhìn mấy người đó nãy giờ. Nhíu mày, cảm thấy phẫn nộ thay cho Sehun. Sehun trong mắt cậu là một cậu nhóc mặt búng ra sữa, thân hình tuy cao nhưng nhỏ bé, có phần hơi gầy guộc. Tại sao mấy cậu trai kia có thể ỷ lớn hiếp đáp người bé được. Cậu nắm chặt cái thìa trên tay, bặm môi, cố gắng cúi mặt xuống đĩa cơm. Tại sao cậu phải làm vậy ư? Vì cậu hiện nay chỉ muốn đến mà táng cho cái bọn đầu gấu kia một trận thay cho Sehun thôi. Nhưng cậu á, làm gì đủ sức với lại cậu cũng học đủ lâu trong cái trường này để có thể biết được rằng

"Đứng có ngu mà đi làm anh hùng, đừng có xen vào chuyện của người ta"

Kyung Soo khẽ đưa mắt nhìn, Sehun đang bị Zi Tao làm cho hai phát vào bụng. Mạnh. Cậu định cúi xuống, ăn tiếp phần cơm của mình, quyết không ngửng lên lần nữa...

Nhưng không kịp nữa rồi... Kyung Soo đã rời khỏi bàn ăn.

Sehun liếc mắt về phía Kyung Soo như báo hiệu cho Zi Tao. Zi Tao mỉm cười, haha, màn kịch này có vẻ sắp thành công mà. Cậu nghĩ đến đấy, rồi tiếp tục màn trình diễn của mình, đưa tay ra, định đấm vào mặt Sehun...

"DỪNG LẠI ĐI , CẬU CÓ QUYỀN GÌ MÀ LÀM VIỆC ĐÓ CƠ CHỨ!!!!!!'

Kyung Soo lúc này đã đứng ngay gần đám Zi Tao mà gào lên. Zi Tao sững lại, dù biết điều này nằm trong kịch bản có thể xaỷ ra nhưng cậu không ngờ giọng hét của Kyung Soo nó lại vang vọng như vậy, khiến cậu như bị ù tai hai ba giây sau đấy.

"TÔI NÓI CẬU KHÔNG NGHE SAO?? THẢ CẬU TA RA"

Thấy Zi Tao cứ đơ người ra, Kyung Soo lại tức tối hét lên. Zi Tao lúc này như sực tỉnh, liền ném Sehun ra cho Taemin và Jonghyun, bước thật chậm dãi đến chỗ Kyung Soo đang đứng, cúi sát xuống mặt cậu ta, mỉm cười dịu dàng :

"Tôi thả rồi đấy, giờ sao nữa?"

Kyung Soo đơ mặt, môi băm lại, rụt cổ xuống, bước lùi lại vài bước.

-Haha, lại thêm một anh hùng rơm..- Zi Tao bẻ ngón tay- Muốn chung số phận với cậu ta sao???

Nói rồi cậu đưa tay lên, định đấm vào mặt Kyung Soo, nhưng bàn tay đó đã bị ai đó chặn lại. Kris Wu. Kyung Soo sững người. Kris Nắm lấy tay Zi Tao rồi hất mạnh xuống, đấy lùi Kyung Soo về phía sau rồi đứng trước cậu.

- Kyung Soo nói đúng đấy, Zi Tao dừng lại đi!!- Kris Wu nhăn mặt.

-Được thôi... Đi!!- Nói rồi cậu hất hàm về phía mấy đứa đằng sau, bước ra khỏi căng tin...

Kris thấy lũ kia đã đi khỏi liền quay lại định giúp Sehun cơ mà đã thấy cậu bạn chạy lẹ về phía Luhan ríu rít đi khỏi căng tin rồi. Anh quay lại chỗ Kyung Soo, mỉm cười:

-Không sao chứ?

-Dạ không ạ...- Kyung Soo cúi đầu lí nhí.

-Anh không ngờ là em có cá tính mạnh đến thế đâu nhá!!- Kris Wu cười tươi.

-Dạ, em ch..- Nhưng Kyung Soo chưa kịp nói hết câu thì anh đã ngắt lời.

-Một cuộc hẹn và cuối tuần nhé, thực là anh rất muốn gặp em sau lần ăn trưa kia đó. Ha ha, anh nghĩ anh thích em rồi..

Nói rồi Kris Wu chạy thằng luôn, chẳng dám nhìn lại. Để lại Kyung Soo đang mơ màng, tự hỏi đây là mơ hay thực. Cậu đỏ mặt, ôm tim mình như muốn điều hoà lại nó, nhưng mà KHÔNG CÓ ĐƯỢCCCCC.

-Jongggg Innn ahhh, thànhhhhhh công rồiiii - Kyung Soo gào lên rồi chạy biến ra khỏi căng tin, một mạch đến phòng mai mối của anh.

Phòng của anh khép hờ, đáng nhẽ theo phép lịch sự, cậu phải gõ cửa mới được vào. Nhưng do vui quá nên cậu chạy vào và ôm chầm lấy Jong In luôn.

-Jong In à, tôi cảm ơnn anh nhiều lắm, thành công rồi!!1

-Làm sao , công thụ gì ở đây?- Jong In ngộp thở, hua tay múa chân nhằm thoát ra khỏi con nười kia.

- Kris Wu nói thích tôii rồi- Kyung Soo lại hét lên và lắc lắc người Jong In.

Cậu Jong In kia chỉ khẽ mỉm cười đáp lại sự hạnh phúc kia của Kyung Soo. Cuộc hẹn tiếp theo sẽ là dấu chấm hết cho cái tình cảm này...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

những ai đã hứa au viết dài thì cmt dài thì nhảy hết vô đây điii

vote đi, cmt điii *gào*

1879 từ của au đấy :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top