Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[11]

Vương Nguyên không dám đi tìm Vương Tuấn Khải, mà Vương Tuấn Khải, ngoại trừ ngày hôm sau gọi cho cậu ba cuộc điện thoại thì không có động tĩnh gì nữa.

Mỗi ngày Vương Nguyên đều chôn mình ở trong thư viện viết luận văn, sứt đầu mẻ trán, thế nhưng chuyện xảy ra đêm ba mươi, giống như một cái gai, không to, nhưng lại đâm sâu vào lòng cậu, nhổ không được, vừa đau vừa ngứa.

Cậu nỗ lực đem chuyện này ném ra khỏi đầu, thế nhưng càng muốn quên lại càng nhớ tới. Con người luôn hành động trái ngược với suy nghĩ của mình, Vương Tuấn Khải gọi cái này là quy luật tự nhiên. Thư viện rất yên tĩnh, người tới không nhiều. Dù sao năm mới chỉ vừa qua, còn đang trong kỳ nghỉ, chỉ có lẻ tẻ mấy sinh viên cầm bút giở sách làm bài tập.

Cậu ngồi ở một góc, tầm nhìn bị mấy giá sách che khuất, sách lật hơn nửa cuốn, tâm phiền ý loạn, mấy dòng chữ chằng chịt không cách nào vào đầu.

Cậu thở dài, xoa xoa thái dương, có lẽ mấy ngày nay đều cắm đầu cắm mũi vào sách vở và máy tính, có chút đau nhức.

Nếu như Vương Tuấn Khải biết, nhất định sẽ la cậu một trận, sau đó nấu cho cậu mấy món ngon.

Lại nghĩ đến Vương Tuấn Khải rồi, cậu dùng lực gõ trán một cái, muốn quên cái tên kia đi, như vậy mới có thể chuyên tâm mà nghiên cứu tư liệu.

"Học trưởng, trùng hợp vậy?"

Cậu nghe tiếng thì ngẩng đầu, chỉ thấy Y Y ôm sách, nhẹ nhàng cười với mình.

Vương Nguyên ồ một tiếng, miễn cưỡng nở nụ cười, che giấu trái tim đang nhiễu loạn.

"Vừa sang năm mới, rất ít người đến thư viện." Vương Nguyên nhìn Y Y đi đến chỗ mình, vội vã đưa tay dọn dẹp giấy bút.

Y Y ngồi xuống, đặt quyển sách lên bàn, hai tay đặt trên đầu gối, giọng nói vốn đang ngạc nhiên cũng thấp xuống, "Em chỉ muốn rời nhà càng xa càng tốt."

Vương Nguyên có chút xấu hổ, hình ảnh Y Y ôm mình khóc lóc đêm ấy lại hiện về. Đêm mùa đông, Y Y ngồi trên băng ghế kể lể với cậu, "Ở đó toàn là ma quỷ, chính là địa ngục, ba... ba... ba... ông ta là một con quỷ, chỉ thích uống rượu, uống say... uống say thì sẽ đánh em."

Vương Nguyên suy nghĩ một chút, đêm đó thật sự rất lạnh.

Vương Nguyên không biết nên nói cái gì, Y Y cũng im lặng, bầu không khí trầm mặc, có chút xấu hổ. Tiếng bút va chạm trên bàn không ngừng truyền đến, sau đó phát sinh khắc khẩu, giọng nữ sinh the thé, chỉ trích bạn trai mình, nam sinh lúc đầu còn nhẹ giọng khuyên nhủ, sau đó chịu không được nữa, kéo cô ra khỏi thư viện.

Vương Nguyên chịu không nổi cái không khí quỷ dị này, hơn nữa tâm trạng cũng phiền loạn, sách đọc không vào, vì vậy đứng dậy dọn dẹp chuẩn bị về nhà.

"Y Y, tôi đi trước, tạm biệt." Nói xong liền quay đầu rời đi.

"Học trưởng!" Y Y nắm chặt váy, nhìn bóng lưng của Vương Nguyên, kêu to một tiếng.

Vương Nguyên quay đầu, trong mắt toàn là nghi hoặc, "Làm sao vậy?"

Cô chạy đến trước mặt cậu, tay nắm lại, vẻ mặt kiên định, mắt lại bắt đầu đẫm nước.

"Học trưởng, anh thực sự, không thế tiếp nhận em sao?"

Giọng nói có chút khẩn cầu, thanh âm nhỏ dần.

Vương Nguyên hơi xấu hổ. Mấy người trong thư viện vừa mới xem xong một màn kịch vui, giờ lại thêm có người diễn phim bộ tám giờ tối, bọn họ nghe câu hỏi liền quay đầu nhìn sang, ánh mắt quét qua quét lại hai người.

Vương Nguyên lùi về sau hai bước, "Xin lỗi, hiện tại tôi không có tâm tư này." Cậu hơi do dự, không biết có nên nói trắng ra hay không, sợ sẽ thương tổn nữ sinh yếu đuối này.

Thế nhưng, có những chuyện cần rõ ràng thì nên dứt khoát, đối với con gái đôi khi cũng không được mềm lòng dây dưa, nếu không chỉ làm cho người ta thêm tổn thương.

Tầm mắt của cậu có chút hoảng loạn, không đành lòng nhìn Y Y, "Xin lỗi, tôi... tôi không thích cô."

Đám người xung quanh nhỏ giọng thảo luận.

"Cô gái đẹp như vậy, sao lại cự tuyệt thế không biết."

"Đúng thế, nếu như là tôi, tôi nhất định sẽ đồng ý ha ha."

"Ôi nhìn cậu trai kia kìa, thật là đẹp trai."

Nét mặt Vương Nguyên sắp không kiềm chế được nữa, chuyện này cũng quá mức xấu hổ rồi.

Y Y cúi đầu, rất lâu không lên tiếng.

Giọng bàn tán trong thư viện cũng không giảm bớt, hơn nữa lại càng ngày càng lớn.

Đến lúc cậu sắp không chịu nổi nữa, quay người định rời đi, Y Y lại lên tiếng, giống như cho cậu một nhát búa, đập thẳng vào cái gai đang giấu sâu trong lòng cậu.

"Là vì Vương Tuấn Khải sao?" Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hai mắt Vương Nguyên.

Trong ngực Vương Nguyên hỗn loạn, giống như một ấm nước sôi sùng sục đang tuôn trào, bắn lên người cậu, làm cho cậu kinh hoảng.

"Làm sao... làm sao có thể?" Cậu có chút chột dạ, nhưng không biết vì sao mình lại chột dạ. Vương Tuấn Khải thích cậu, nhưng cậu không thích đàn ông. Vì thế, cũng sẽ không vì Vương Tuấn Khải mà từ chối.

Thích chính là thích, không thích cũng sẽ không tỏ vẻ mình thích.

"Ánh mắt của Vương Tuấn Khải nhìn anh, không phải là dành cho bạn bè, bên trong chứa dục vọng, hơn nữa hắn cũng không hề che giấu, chỉ có anh là nhìn không ra." Cô đến gần Vương Nguyên, giọng nói có chút quá phận.

"Em nghĩ rằng trước đây anh cự tuyệt em là vì Tô San, không ngờ lại là vì Vương Tuấn Khải. Vương Nguyên, em nói sai sao?" Cô không cách nào khống chế tâm tình, lúc nhắc đến ba chữ 'Vương Tuấn Khải' lại gằn giọng, nghiến răng nghiến lợi, có không cam lòng, còn có đố kị.

"Cô đừng nghĩ nhiều, không phải vì ai cả, tôi không thích cô, càng không thể qua loa với cô, cô là một cô gái tốt."

Lời nói vừa rồi của Y Y lởn vởn quanh đầu cậu, đánh thẳng vào đại não, ánh mắt của Vương Tuấn Khải nhìn cậu, bên trong có dục vọng, ai cũng thấy, chỉ có cậu nhìn không ra. Cậu cảm thấy hỗn loạn, không có cách nào giải thích với Y Y cái gì nữa, liền xoay đầu rời đi.

Bước ra khỏi thư viện, Vương Nguyên vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Câu nói kia vẫn xoay vòng trong đầu óc cậu.

Chứng kiến liên tiếp hai màn kịch vui, đám người trong thư viện cũng không còn tâm trạng đọc sách, tụ lại một chỗ bắt đầu bát quái.

Y Y nắm chặt tay, nghe tiếng nghị luận bên tai, móng tay cắm sâu vào da thịt cũng không biết, quả nhiên là vì Vương Tuấn Khải sao?

...

Vương Nguyên mơ mơ hồ hồ bước đi, nhìn con đường về nhà, tự giễu cười cười, đầu óc lơ đãng như vậy, thế mà không xảy ra tai nạn giao thông, thật là tốt số.

Cậu rề rà bò lên cầu thang, muốn đuổi Vương Tuấn Khải ra khỏi đầu, thế nhưng hết lần này đến lần khác đều thất bại. Cậu móc chìa khóa, mở cửa ra, nhìn thấy Vương Tuấn Khải đứng giữa phòng khách.

End chapter 11.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top