Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[13]

Rượu, là thứ xúc tác tốt nhất. Nó khiến con người cuồng say, mất lý trí, rất nhiều việc ngoài ý muốn vì rượu mà xảy ra.

Vương Nguyên tưởng rằng, chỉ cần cậu không uống rượu, vẫn có thể duy trì mối quan hệ lúng túng của mình và Vương Tuấn Khải.

Thế nhưng trên thế giới này, điều không thiếu nhất, chính là việc ngoài ý muốn.

Sau bảy giờ, trời đã tối hẳn. Bartender đứng một bên lau chùi mấy cái ly, động tác dịu dàng, giống như đang đối xử với người yêu.

Thiên Tỉ uống một đống rượu để giải sầu. Vương Nguyên chống cằm, cậu không uống nhiều lắm, chỉ là có chút mệt mỏi, thỉnh thoảng ngáp một cái, hai mắt ngập nước.

Bartender ngoắc ngoắc Vương Tuấn Khải, nhỏ giọng thì thầm cái gì đó, sau đó hô to một tiếng, nói với hắn: "Cậu có biết ánh mắt cậu nhìn cậu ta giống như đang nhìn một miếng mồi ngon không, hận không thể nuốt sạch cậu ta vào bụng ấy. A, bướm nhỏ trừng mắt với tôi nè."

Bartender cong miệng, nháy mắt, tay phải đưa lên, ho nhẹ một tiếng: "Vương tiên sinh, có muốn thử sản phẩm mới của chúng tôi không."

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên đang xấu hổ, nụ cười trên mặt chưa từng tắt, hắn gật đầu: "Cho hai ly đi."

Đồ uống mới có tên là 'Hồ điệp sa lưới', màu sắc rất đẹp, tầng dưới màu lam và tìm hóa vào nhau, phía trên lại trong suốt.

Vương Nguyên tò mò nhìn ly rượu, cảm thán: "Thật là đẹp. Nhưng mà... vì sao lại đặt là 'Hồ điệp sa lưới'?"

Bartender nháy mắt với Vương Nguyên: "Đây là rượu do một vị khách quen của quán chúng tôi điều chế đấy." Cậu ta cong mắt cười rộ lên, hiện ra một chút trẻ con. "Hai vị là người đầu tiên thưởng thức nó."

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải, thấy hắn đang rất vui vẻ. Cậu vươn tay, cầm cái ly lên, ở dưới ánh đèn lắc một vòng. "Thật xinh đẹp." Cậu lại khen, màu xanh và màu tím không phải là màu sắc mà cậu yêu thích nhất, bởi vì chúng quá đậm. Thế nhưng lúc này, khi chúng quyện vào nhau, ánh đèn chiếu vào, lại có cảm giác yêu dị.

Không biết mùi vị sẽ như thế nào?

Vương Nguyên nhấp một ngụm nhỏ. Không giống rượu. Khi chất lỏng vừa chảy vào miệng, có cảm giác hơi ngọt. Thế nhưng ở trong cuống họng một hồi, lại biến thành vị chua.

Vương Nguyên chẹp chẹp mấy tiếng, hỏi bartender: "Cái này là nước trái cây hả?"

Bartender đứng trước quầy đếm ly, không quay đầu lại, chỉ cao giọng trả lời: "Là rượu, vị khách kia còn đặt biệt danh cho nó là 'Ái tình', vừa chua vừa ngọt, uống vào liền say."

Quả thật thử một chút đã say, Vương Nguyên đè trán, cố sức dụi mắt, nhìn Vương Tuấn Khải phân thân làm hai, Thiên Tỉ lại biến thành ba người, chóng mặt quá.

Ngón tay Vương Tuấn Khải gõ nhè nhẹ lên bàn, nhìn Vương Nguyên thỉnh thoảng chớp mắt, cậu say rồi. 'Hồ điệp sa lưới' là rượu do hắn điều chế, tất nhiên sẽ rất dễ say.

Bartender huýt sáo: "Bướm nhỏ lọt lưới. Còn cái kia tính sao?" Cậu ta hất cằm về phía Thiên Tỉ.

Vương Tuấn Khải đỡ Vương Nguyên dậy, cánh tay siết chặt giữ hông của cậu. Vương Nguyên khe khẽ hừ một tiếng, hắn mới hơi buông lỏng lực ra. "Thiên Tỉ? Cậu lo liệu đi. Để cậu ta ở đây một đêm?"

Bartender vỗ bàn một cái: "Chỗ này của tôi không phải là nhà trẻ nha."

Vương Tuấn Khải cười: "Bao nhiêu tiền cứ tính cho tôi."

Cậu chàng nghe hắn nói như vậy, liền thay một bộ mặt tươi cười cúi đầu: "Khách quan đi thong thả." Cậu ta kéo dài ngữ điệu, sau đó quay về phía Thiên Tỉ bày ra một bộ cầm dao: "Dê béo đợi làm thịt."

...

Hương vị của tình yêu là gì? Ngọt, đắng, hay là chua? Cũng có thể đó là mùi vị của đau khổ. Trên thực tế, tình yêu ngũ vị tạp trần (cảm xúc lẫn lộn).

Vương Tuấn Khải quỳ ở bên giường, hai tay chống cằm. Tác dụng của rượu khiến Vương Nguyên ngủ rất say, tựa hồ không có gì có thể đánh thức cậu.

Vương Tuấn Khải là một con người không hoàn chỉnh, mà đúng hơn, hắn là một con người có linh hồn không hoàn chỉnh. Hoa mỹ mà nói, hắn khiếm khuyết tình yêu, thế nhưng không phải là hắn không thể yêu.

Hắn đem thứ tình yêu không hoàn chỉnh của mình, toàn bộ đều dành hết cho Vương Nguyên, thứ tình yêu điên cuồng mà cố chấp. Hắn tự khắc chế chính mình, không để tình yêu nồng nhiệt dọa sợ bướm nhỏ, tiếc là sự tự chủ luôn có giới hạn.

Bởi vì quá xinh đẹp, đám sâu bọ thèm khát bướm nhỏ của hắn ngày một nhiều. Hắn phí hết tâm tư dệt một tấm lưới, để Vương Nguyên vĩnh viễn không thể nào rời khỏi hắn, còn những ánh mắt ái mộ kia, hắn sẽ tiêu diệt tất cả.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua gò má của cậu, có chút nóng. Vuốt xuống cần cổ, xương quai xanh của Vương Nguyên rất đẹp, khớp xương mảnh khảnh, giống như con bướm bị giam cầm, điềm đạm đáng yêu, muốn bay lên nhưng không cách nào giương cánh.

Vương Tuấn Khải hôn lên khóe mắt của cậu, môi đi xuống, đến chóp mũi, khóe miệng. Hắn dùng sức khẽ cắn môi Vương Nguyên, để lại một dấu răng mờ nhạt. Hắn cười hài lòng, của hắn, tất cả đều là của hắn.

Đêm lạnh như băng, thế nhưng Vương Tuấn Khải chỉ cảm thấy khô nóng. Hắn đứng dậy, mở cửa phòng tắm.

Vương Nguyên mở mắt, đôi ngươi ướt át, không biết là vì say rượu hay giận dữ, nói không chừng, còn có xấu hổ. Cậu trở mình, nhắm mắt lại.

Vương Tuấn Khải, rốt cuộc là anh muốn cái gì?

Tôi không có khả năng, không có cách nào thích đàn ông.

Yêu là cái gì chứ? Thi nhân viết rất nhiều, thế nhưng, cuối cùng chẳng có ai hiểu được.

Anh cho là anh yêu hắn, thế nhưng anh chỉ là ỷ lại hắn.

Cậu cho là cậu vĩnh viễn sẽ không thích hắn, thế nhưng, cậu lại không thể rời khỏi hắn.

Ai nói, đây không phải là tình yêu?

Vương Tuấn Khải mở cửa, nhìn Vương Nguyên nằm trên giường, môi hơi bĩu ra, trông ngốc vô cùng.

Hắn bò lên giường, từ phía sau ôm lấy Vương Nguyên vào lòng, không vội, không vội.

Vẫn còn một người chưa xử lý xong, phải nhẫn nại, không cần nóng vội.

End chapter 13.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top