Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[09]

Vương Nguyên luôn cho rằng, trên đường phố tấp nập, có thể vô tình gặp được một người, đó chính là một loại duyên phận.

Giờ cao điểm, phố phường đông đúc, xe cộ đi lại như mắc cửi. Vương Nguyên chỉ đến siêu thị mua ít vật dụng hằng ngày cũng tiêu sạch nửa túi tiền của cậu.

Cậu đứng trước cửa siêu thị, nhìn hai bao đồ trên tay thì thở dài, trên đường người đến người đi, không ai liếc mắt nhìn cậu.

Cậu đã từng nói, trên đường có thể gặp được người quen, chính là một loại duyên phận, mà nếu ba người vô tình đụng mặt nhau, chính là một đại duyên phận.

Cậu đang buồn phiền không biết xách hai túi này về kiểu gì, thì nhìn thấy thân ảnh của Vương Tuấn Khải. Hắn cầm một cái bao nhỏ có chút buồn cười nhìn cậu, sau đó đi đến xách giúp một túi lên, "Anh quan sát em lâu rồi, thấy em cứ đứng ở cửa đờ ra."

Vương Nguyên cười cười với hắn, xách cái túi còn lại, hai người sóng vai đi, "Anh nhìn thấy em rồi mà cũng không thèm tới giúp, thật không có nghĩa khí."

Vương Tuấn Khải nghiêng đầu nhìn cậu, "Ai bảo em ngốc quá."

Vương Nguyên không phục, mắt trợn to, chuẩn bị há mồm tranh luận với hắn, lại bị một tiếng gọi cắt đứt.

"Học trưởng."

Vương Nguyên xoay người nhìn lại, là Y Y. Cô mang một cái mũ len trắng, váy dài đến gối, mang tất chân, tuy đẹp nhưng lại có cảm giác lạnh lẽo.

Cô gọi Vương Nguyên, cười ngọt ngào, vẫy tay đi đến.

Liếc mắt thấy Vương Tuấn Khải đứng bên cạnh cậu, nhận ra là người lần trước gặp ở trường, cô mở miệng cười cười, cúi đầu chào hỏi.

Vương Tuấn Khải cũng cười đáp trả, ánh mắt tối lại đánh giá Y Y, nụ cười trên mặt càng thêm ôn nhu.

Y Y nhếch miệng, đến bên cạnh Vương Nguyên định cầm lấy cái túi, Vương Nguyên a một tiếng, thoáng nghiêng người, tránh tay của cô.

Cậu ngượng ngùng cười với Y Y, "Nặng lắm, tôi xách còn thấy mỏi."

Y Y lui về sau vài bước, có chút xấu hổ, cô mở miệng, muốn nói gì đó, lại nuốt vào trong bụng, cuối cùng chỉ ấp úng hỏi, "Học trưởng... hai người định về nhà sao?"

Vương Nguyên đưa tay mò một cái bánh kem đưa cho Y Y, "Ừ, định về nhà. Cái này mời cô ăn."

Y Y nhận bánh kem, hai tay nắm chặt, khóe mắt thoáng rũ xuống, tựa hồ như muốn khóc, "... Vậy tạm biệt anh."

Vương Nguyên cười chào Y Y, trong ngực thở phào một hơi, đối với loại nữ sinh dễ ngượng ngùng này cậu không có cách nào đối phó, sau đó chọt chọt Vương Tuấn Khải đang ngẩn người, "Đi thôi anh."

Vương Tuấn Khải hoàn hồn, lễ phép cười chào Y Y, lúc xoay người, mắt liếc một cái, sau đó cùng Vương Nguyên sóng vai trở về.

Y Y siết chặt bánh trong tay, trong lòng cảm thấy phức tạp, ánh mắt cuối cùng của Vương Tuấn Khải, có chút không ổn.

Cô cắn chặt môi, nhìn hình ảnh hai người biến mất trong đám đông, ngón tay cầm bánh càng thêm dùng sức, có vẻ đã hạ quyết tâm.

...

"Không phải em từ chối rồi sao? Cô ta còn tới tìm em?"

Hai người đồng bộ bước đi, Vương Nguyên lắc đầu, "Làm gì có. Đúng rồi, Vương Tuấn Khải, hôm nay sẽ cho anh nếm thử tay nghề của em." Cậu hừ hai tiếng, trên mặt tràn đầy đắc ý, khóe miệng hơi cong, giống như một con mèo nhỏ tranh công.

Vương Tuấn Khải cưng chiều cười cười, chân cũng tăng tốc, "Vậy đi nhanh lên, có lẽ anh là người đầu tiên ăn đồ em nấu phải không, nhất định sẽ cổ vũ cho em."

"Được, chắc chắn ăn ngon, đại đầu bếp nhớ chấm điểm cho em nha." Vương Nguyên cũng đi nhanh hơn, hai người cười cười nói nói, tiếng đùa nghịch ầm ĩ lấn át tiếng xe cộ ồn ào.

...

Mỗi lần về nhà, cô đều phải đi qua một cái ngõ nhỏ. Trời lúc đó thường rất khuya, bởi vì cô muốn đợi dã thú đã ngủ sâu, cô mới dám trở lại căn nhà ác mộng đó.

Chỉ là đêm nay, hình như có chút kỳ quái.

Cô ngẩng đầu nhìn trời, ánh trăng rất yếu ớt, lại bị mấy tòa nhà sừng sững che khuất gần hết. Cái hẻm nhỏ rất dài, còn có nhiều ngõ tắt, cô dựa vào trên tường im lặng lắng nghe, sau đó quay người bỏ chạy.

Cô nghe được tiếng bước chân, đi theo sau cô, đi một chút, dừng một chút, giống như ma quỷ.

Khi còn bé, người lớn đều nói, ánh trăng đi theo chân người.

Cô chạy rất nhanh, không quan tâm mái tóc bị gió thổi loạn, ánh trăng trên đầu cô cũng di động theo, chỉ là quá mờ. Ở ngã rẽ phía trước, cô chạy vào, sắp không thể nhìn rõ đường nữa. Thế nhưng, người phía sau cô cũng bắt đầu tăng tốc.

"A... Ô..." Ánh trăng dừng lại, cô bị người tóm lấy, bịt kín miệng mũi.

Cô ra sức giãy dụa, nhưng lực nữ sinh có hạn, mà sức người phía sau phi thường mạnh, giống như kìm sắt chế trụ hai tay của cô.

"Ô... Ô..." Cô trừng lớn hai mắt, nước mắt chảy xuống rơi trên tay người đàn ông. Hắn kéo cô đi một đoạn đường, đến một khúc rẽ thì đứng lại.

Cô không dám giãy dụa, không dám phát ra âm thanh, thậm chí cũng không dám chớp mắt, nước tích tụ ở viền mắt. Bởi vì, có một con dao đang chậm rãi di động trên gò má cô.

Ban đêm trời tối như mực, mà ánh bạc của dao găm lại có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhất định rất sắc bén, nếu như con dao này găm vào da thịt cô, cắt đứt chân tay, lúc đầu không thấy gì, thế nhưng sau đó, máu sẽ tuôn trào không ngừng, nếu ở trên mặt vẽ vài đường, thì gương mặt xinh đẹp này sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Cô không dám động, bởi vì cô đoán được ý đồ của người phía sau, hắn muốn phá hủy gương mặt này. Không thể được!

Trong lòng gào thét phẫn nộ, tay bị ghìm chặt, không thể cầu cứu. Ánh mắt cô di dộng theo mũi dao, dù trời có tối hơn nữa, vẫn có thể thấy được đôi mắt ngập tràn hoảng sợ. Cô chỉ có thể im lặng cầu nguyện trong lòng, hy vọng thượng đế có thể một lần thương xót cho cô.

Có lẽ là cầu nguyện có tác dụng, người phía sau buông lỏng tay, dao cũng rời ra.

Cô nhân cơ hội này lảo đảo bỏ chạy, người nọ cũng không có ý định đuổi theo. Cô hoảng hốt chạy ra khỏi ngõ, trong lúc vội vàng quay đầu lại liếc mắt về người đó.

Là một người đang ông, dáng người cao ngất, đứng trong bóng đêm, không thấy rõ mặt.

Cô chỉ nhìn thoáng qua thì không dám nhìn nữa. Hơn cả việc trả thù, bảo vệ gương mặt này còn quan trọng hơn.

Hắn thở dài một hơi, nhìn Y Y từ từ biến khỏi tầm mắt mình, vuốt dao trong tay, cảm thấy hơi bất mãn, bởi vì không biết lời cảnh cáo của mình có bao nhiêu tác dụng. Hắn đi ra khỏi ngõ, bước đi không nhanh không chậm. Sắc trời u ám, hắn cười khẽ một tiếng, trong miệng phát ra tiếng hừ nhỏ. Tự mình nghĩ một chút, đầu tiên chỉ mới là cảnh cáo, thực sự mình còn rất nhân từ.

Mọi chuyện luôn có nguyên nhân mới dẫn đến hậu quả. Nguyên nhân tích tụ càng nhiều, hậu quả sẽ càng điên cuồng. Mặt trăng không thể đi theo hắn, bị mấy tòa nhà cao lớn chặn lại, bóng đêm càng thêm âm trầm.

End chapter 9.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top