Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2: Nơi tình yêu bắt đầu

P/S: Hôm nay rảnh nên up liền 2 chap luôn!

Song Tử, sau khi đưa đàn cừu vàng về khu vườn của chúng thì lao ngay vào phòng ngủ, nằm ngay lên giường. Thiên Bình ngồi gần đó, vội bịt mũi:

_ Chị à! Chị làm gì mà người chị toàn mùi của Ác thần không vậy?

_ À! Hồi nãy hắn ta trộm cừu, thế là bị chị dợt cho 1 trận tơi tả

_ Em chưa nhìn thấy Ác thần bao giờ, nhưng nghe nói đó là những con quỷ màu đỏ như máu, đầu mọc 2 sừng, hàm đầy răng nanh, với đôi cánh dơi đen sì và cái đuôi nhọn hoắt như kim. Mới nghĩ đến thôi là đã sởn gai ốc  rồi! - Thiên Bình rùng mình

_ Ai nói với em điều đó vậy?

_ Bà ngoại, cha, mẹ và các chị nữa

_ Ồ! Vậy thì họ đang lừa em đó. Ác thần cũng có hình hài giống thiên thần chúng ta, chỉ có điều, chúng ta mặc đồ màu trắng, thì họ mặc màu đen. Cánh chúng ta là cánh chim, cánh bướm, còn cánh của họ là cánh dơi. Vậy thôi!

_ Thế nhìn họ ra sao?

_ Ác thần mà chị gặp là 1 người cực kì đẹp trai! Đặc biệt, anh ta có 1 nụ cười rất thân thiện và quyến rũ - Song Tử mỉm cười

_ Và chị của em đã iu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên - Thiên Bình khúc khích

_ Làm gì có!o_O - Song Tử đỏ mặt - Em đừng có nói bậy! Em cũng biết là Thiên thần và Ác thần không thể thành đôi được mà!

_ Ai mà chẳng biết điều đó, nhưng có ai cấm họ yêu thầm nhau đâu.

_ Cái con bé này...- Song Tử khẽ cốc đầu Thiên Bình - Em còn nhỏ, ba cái chuyện yêu đương nhăng nhít này đừng có để ý nghe chưa

_ Dạ. Em sẽ không tò mò chuyện của chị và cái anh Ác thần đẹp trai kia nữa - Thiên Bình cười ranh mãnh - Chị đi tắm đi, lát nữa có ai vào phòng là chị lại gặp rắc rối bây giờ. Thiên thần ghét Ác thần. Chị cũng biết mà

_ Ừ - Song Tử thở dài rồi đi vào phòng tắm, không để ý đến nụ cười lém lỉnh của cô em gái

Cùng lúc đó, ở toà lâu đài của Ác thần...

_ Bảo Bình! Em đang làm gì đó?

Không có tiếng trả lời

Nhân Mã bước vào khu vườn trồng cây tầm gai, thấy Bảo Bình đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ, tay cầm bông hoa màu xanh, mắt chăm chú vào bông hoa, vẻ mặt thẫn thờ. Nhân Mã bước lại gần, hét to:

_ Có nghe ta gọi không hả?

Bảo Bình giật mình, ngẩn mặt lên. Cậu vội giấu bông hoa:

_ Anh... Anh làm gì ở đây vậy?

_ Vườn của anh, anh vào không được sao! Em đang cầm cái gì đó?

_ Không! Không có gì

_ Đừng có xạo. Đưa đây anh xem

Bảo Bình giấu ra sau lưng, nhưng chỉ ít phút sau, bông hoa đã nằm trong tay Nhân Mã:

_ Ái chà chà! Là hoa của Thiên thần. Bảo Bình, em thích con nhỏ chăn cừu đó à?

_ Thì sao? Trả cho em! - Bảo Bình giật lại

_ Thì sao? Em vô tâm vậy sao? Em cũng biết là Thiên thần và Ác thần...

_ ... không đến được với nhau. Biết chứ! Còn anh nữa, sao lại bỏ em ở đó hả? Nếu cô ấy không tha cho em, thì chắc giờ này, đã bị nhốt trong lồng sắt của Thiên thần rồi

_ Ờ thì... Đừng có chuyển đề tài! - Nhân Mã trừng mắt

_ Ai thèm chuyển. Bây giờ anh ở đây phải không? Em đi

Bảo Bình nói rồi đứng phắt dậy, bỏ đi một nước. Nhân Mã nhìn em trai mình, lắc đầu:
_ Bảo ơi! Sao em ngốc quá vậy! Nếu em yêu thiên thần, thì em sẽ gặp nhiều đau khổ

Sáng ngày hôm sau, khi tiếng sáo của Thiên Bình reo vang, thì mọi người lại bắt đầu công việc thường ngày của mình. Lúc này, Song Tử đang đứng trước gương, ngắm nghía bộ váy trắng muốt của mình. Thiên Bình thắc mắc:

_ Chị không chăn cừu à?

_ Có chứ

_ Sao chị mặc đẹp thế? Bộ đồ này chỉ được mặc trong những dịp quan trọng thôi mà!

_ Đây là chuyện bí mật. Chị không thể cho em biết được. Thôi, chị phải đi đây! Đàn cừu đói hết rồi

Song Tử tung tăng đi về phía khu vườn của đàn cừu. Đám thiên thần muôn thú đã đứng đó từ lâu;

_ Chào Thiên thần! Ta đi bây giờ chứ?

_ Ừm... Hôm nay các em không cần đi cùng ta đâu. Hãy xuống trần gian chăm sóc cho những con vật dưới đó đi nhé!

_ Nhưng chúng em muốn ra cánh đồng Mây!

_ Nghe lời ta. Hôm nay ta muốn ở ngoài đó 1 mình, các em hãy nghe lời ta đi

_ Dạ

Xong, Song Tử cưỡi đàn cừu đi về phía cánh đồng Mây

Song Tử nhẹ nhàng bước xuống, ngắm nhìn cánh đồng tuyệt đẹp và thơ mộng. Mùa xuân đã về, hoa lá đua nhau nở rộ, mang lại mùi hương thơm ngát, ngọt ngào. Song Tử đảo mắt nhìn xung quanh tìm Bảo Bình nhưng không thấy. Cô bỗng cảm thấy buồn. Cô thấy mình thật ngốc vì đã tin lời một Ác thần. Song Tử chực khóc. Bỗng, một đôi tay che mắt cô. Một giọng nói ấm áp vang lên:

_ Đố biết ta là ai?

_ Em... không biết

_ Đoán thử xem

_ Đã bảo là không biết mà

Người đó nhẹ nhàng bỏ tay ra. Song Tử quay mặt lại. Cô thấy Bảo Bình đang đứng đó, môi mỉm cười, tay cầm một bó hồng tuyệt đẹp.

_ Tặng em - Bảo Bìn cười

_ Càm.. cảm ơn - Song Tử đưa tay nhận bó hoa - Mà này, bằng tuổi nhau sao cứ phải gọi anh anh em em vậy?

_ Ai nói? Ta sinh trước em 1 tháng mà. Vậy thì phải gọi ta là anh thôi

_ Sao anh biết ngày tháng năm sinh của em?

_ Có gì mà ta không biết chứ. Nào, bây giờ chúng ta xuống trần gian chơi 1 chuyến chứ?

_ Không được, em còn đàn cừu.

_ Cứ kệ bọn nó

_ Anh thật là vô trách nhiệm! - Song Tử làm mặt giận

_ Vậy bây giờ em muốn sao?

_ Hôm khác sẽ xuống trần. Hôm nay ở đây chơi. Anh nhìn xem, hoa đẹp đến thế kia mà - Song Tử nũng nịu

_ Thôi được rồi. Hôm nay theo ý em, mai theo ý anh, được không?

Song Tử gật đầu. Cả 2 cùng nhau rong chơi trên cánh đồng đầy hoa. Sau một hồi chạy chơi chán chê, cả 2 ngồi xuống bên đàn cừu. Song Tử đưa tay vuốt ve bộ lông vàng óng của con cừu đầu đàn, mắt chăm chú quan sát cừu ăn cỏ, lâu lâu lại phì cười, chẳng để ý Bảo Bình đang mải mê ngắm mình. Bảo Bình lên tiếng phá vỡ sự im lặng:

_ Có bao giờ em thử ăn thịt 1 con trong bầy cừu chưa?

_ Em không dám

_ Sao vậy?

_ Vì nếu trong đàn cừu mất đi 1 con thì....- Song Tử toan nói ra lý do, nhưng sực nhớ Ác thần không phải là những kẻ tốt lành nên đành im lặng

_ Thì sao?

_ Anh quan tâm làm gì? Kệ đi. Em cũng đâu có biết

Bảo Bình biến ra 1 cây lược, nói với Song Tử:

_ Cho phép ta… chải tóc cho em nhé?

_ Anh có bỏ độc vào lược không vậy?

Bảo Bình bật cười:

_ Thiên thần cảnh giác ghê vậy! Thề là anh không bỏ gì vào đây. Nếu có thì chỉ là bùa yêu thôi

Bảo Bình nhẹ nhàng đưa tay chạm vào mái tóc hồng của Song Tử. Cậu có cảm giác mình đang chạm tay vào một dòng suối trong veo, mát dịu, ngọt lành chứ không phải là mái tóc nữa. Bảo Bình nói với Song Tử:

_ Thiên thần quả khác Ác thần nhiều lắm. Em có khuôn mặt và tâm hồn trong sáng, trong khi đó, những Ác thần nữ ở lâu đài luôn mang một khuôn mặt ranh ma, sắc sảo. Có cô mới 15 mà anh nhìn cứ tưởng là 25 cơ.

Song Tử bật cười, cô bảo:

_ Thiên thần nam ở chỗ em đẹp trai hơn anh nhiều. Nhưng có điều, họ hiền lắm, cười hoài, lâu lâu em tự hỏi không biết họ là nam hay nữ nữa

_ Vậy nếu họ ra dáng đàn ông hơn anh, em có bỏ anh theo họ không?

_ Anh với em chỉ là bạn, kể cả vậy em cũng không bỏ anh. Bạn bè tốt không bao giờ bỏ rơi nhau

Bảo Bình chợt nhói trong lòng. Hoàng hôn dần buông xuống. Bảo Bình quàng tay ôm lấy Song Tử:

_ Em nhìn kìa, hoàng hôn rồi

Song Tử ngước nhìn hoàng hôn, rồi từ lúc nào, cô đã dựa người mình vào người Bảo Bình. Bảo Bình khẽ nói:

_ Song Tử, anh biết là anh mới gặp em có 2 ngày, nhưng thực lòng, anh muốn nói rằng... ANH YÊU EM!

_ Các Ác thần đều vội vàng trong chuyện tình cảm như vậy sao?

Bảo Bình im lặng. Vậy có nghĩa là cô đã nói không. Anh buồn bã buông cô ra và đứng dậy. Song Tử vội đứng dậy theo. Cô hỏi:

_ Anh đi đâu vậy?

_ Về

_ Khoan đã, em...

Song Tử chưa nói hết câu, Bảo Bình đã bước đi. Song Tử vội nắm lấy tay anh, kéo lại:

_ Em còn chưa trả lời anh mà

_ Anh nghĩ là anh đã biết câu trả lời rồi

_ Vậy anh nói thử xem.

_ Là không, đúng chứ?

Song Tử bật cười. Bảo Bình bực bội:

_ Có gì đáng cười cơ chứ! Bộ anh nói sai à?

_ Ngốc ạ! Em muốn nói là em cũng vậy.

_ Là sao?

_ Thì là em cũng yêu anh

_ Cái gì? Anh nghe không rõ

_ Thôi đi. Bộ muốn em hét to hơn cho mọi người cùng nghe hả?

Bảo Bình ôm chầm lấy Song Tử. Anh vô cùng mừng rỡ. Ngay từ lúc mới gặp cô, anh đã biết cô là người dành riêng cho anh. Bỗng, với vẻ mặt lo lắng, anh hỏi cô:

_ Em không ghét anh hả?

_ Tại sao em lại phải ghét anh?

_ Vì anh nghịch ngợm, phá phách. Và vì anh là 1 Ác thần

_ Em lại thấy đó là nét đáng yêu của anh

_ Anh không nghĩ là ta sẽ được hạnh phúc vì Thiên thần và Ác thần...

_ ... không thể thành đôi được. Nhưng có ai cấm họ yêu thầm nhau đâu.

Bảo Bình bật cười. Ánh nắng cuối cùng của một ngày dần tắt. Bảo Bình nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi má ửng hồng của Song Tử. Anh ôm cô lần nữa, khẽ nói:

_ Song Tử, dù có chuyên gì đi nữa, anh cũng không bỏ em đâu, sẽ không làm em đau khổ đâu. Anh hứa đấy!

_ Em cũng sẽ không bao giờ rời xa anh đâu

Khi ánh nắng cuối cùng tắt hẳn, 2 người chia tay nhau, ai đi đường người nấy. Song Tử về thiên đàng, Bảo Bình về địa ngục. Trên môi mỗi người đang nở một nụ cười rất tươi. Có thể nói rằng, đây là lần đầu tiên mà Thiên thần và Ác thần biết được mùi vị của hạnh phúc, mùi vị của tình yêu.

P/s : Chap này hơi bị sến. Thông cảm nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: