Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[SHORTFIC]Lạc Vào Địa Ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 1

19 năm sau tại trần gian.

- Hôm nay có bảng xếp hạng lớp chúng ta đi xem nào! Hwa nói với Ji

- Ừm đi thôi hôm nay tớ có linh cảm không tốt T_T

- Há Há, xin chúc mừng cậu 2 tuần liên tiếp đội sổ! Hwa cười thất thanh

- OMG! Mình lại hạng bét : nguyên cục đá tổ chãng trên đầu Ji

- Cậu đừng buồn nữa dù sao thầy chủ nhiệm rất rất yêu….! Hwa chưa nói xong

- Park Jiyoen lên phòng giáo viên gặp tôi! Thầy giáo

- Vậy mà sao cậu nói thầy yêu quý tớ hã? Vừa nói Ji nắm tóc Hwa, lôi lên phòng thầy ( thật tội nghiệp Hwa T_T)

- Grừ, em có lo ôn thi không đấy? thầy giáo hỏi Ji với con mắt hình viên đạn

- Có mà thầy, mỗi lần em cầm bút là chữ biến mất tiêu 

- ……….! Vẫn còn vô số câu hỏi thầy đặt cho Ji

- Có mà thầy,…! Và thế thầy hỏi đến đâu Ji đáp đến đấy

- Em làm luật sư được đấy, còn dám cãi với tôi à? Vừa nói dứt câu thầy giáo liện cục phấn đang cầm trên tay lên đầu Ji

- “CỐP”!

- Úi da! Ji kêu lên T_T

Và thế sự hành hình đối với Ji đã kết thúc.

- Sao cậu lại đáp trôi chảy những câu hỏi cũa thầy như thế chứ? Haizz thật là ! Hwa nói

- Tớ tưởng thầy thắc mắt nên tớ mới trả lời, ai ngờ! mặt Ji tỏ ra ngây thơ không chịu được

- Thật tội nghiệp cho bạn tui, hix : tay Hwa đang xoa đầu Ji

----------Tại bệnh viện

Mẹ Ji bị mắc căn bệnh** khó có thể chữa trị được, nên cứ nằm đấy không nói được gì và hằng ngày Ji đều thăm mẹ.

- Mẹ à! Hôm nay trời đẹp lắm phải không? Ji vừa hỏi, vừa sắp xếp lại đồ đạt trong phòng…và cứ thế Ji ngồi bên cạnh và nói cho mẹ nghe tất cả những gì xảy ra ở trường.

------Ngày hôm sau tại lớp học

- Hôm nay lại đi học trễ nữa đúng không? Hwa

- Ừm..! 

- Cậu không thức dậy sớm được à? Hwa cấu gắt

- Có nhưng mà…! 

Reng Reng tiếng điện thoại Ji kêu lên

Bệnh viện:- Jiyoen à, mẹ của em….

Ji đã bay đến bệnh viện khi nghe tin đó.

- Không mẹ à, xin đấy đừng bỏ con! Ji hét lên nước mắt nước mũi, chảy tèm lem.

Ji ngó quanh nhưng chẳng thấy ba đâu

- Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin để lại lời nhắn sau tiếng bíp.: Ba à sao không bốc máy chứ, HuHu

Lo xong tang lễ nhưng Ba Ji vẫn chưa xuất hiện

Lấy điện thoại và gọi thử cho Ba.

- Con gái…..!Ba Ji

- Ba à,. Ba đang ở đâu vậy? Mẹ đã…!

- Ba biết rồi, xin lỗi con gái yêu, chẳng lẽ Ba không nên đưa Mẹ về đây. Tất cả là lỗi của Ba! Ba Ji nói trong nước mắt.

- Ba đang ở nhà sao? Con sẽ về ngay, Ba không có lỗi..!

Đáp lại là tiếng Bíp Bíp

- Khôngggggggggg, Ba à! Ji hét lên, muốn bể cã loa điện thoại.

Ji chạy một mạch về nhà. Mở cữa ra thì

- Ba à tỉnh dậy đi! Nước mắt Ji chảy như vòi nước, tay lây lây người Ba

Đã quá muộn mất rồi, Ba Ji cũng đã theo Mẹ về cái nơi mà được gọi là địa ngục.

---------1 tháng trôi qua.

Căn nhà Ji trở nên lạnh lẽo thiếu tình thương, nằm trên chiếc giường ngủ và thiếp đi….!

- Đây là đâu? Ji

Trước mặt Ji không ai xa lạ.- Ba phãi không, Ba à! Ji hỏi

Không đáp lại câu trả lời, Ba Ji bắt đầu chạy

- Đừng Ba à, hãy đứng lại đã! Ji kêu lên và chạy theo Ba.

Như không còn sức nữa, Ji quỵ xuống đất mắt vẫn không rời khỏi người Ba đang chạy và biến mất hút.

-Keng Keng! Tiếng động phát ra từ phía bên phải, với sự tò mò Ji tiến lại gần và xem

- Đang đánh nhau bằng kiếm sao? Miệng lẫm bẫm

Một người bịt mặt đang đánh nhau với những thứ gớm ghiếc. Mà Ji chưa thấy bao giờ. Người bịt mặt đã ngã xuống đất với vết thương ngay lưng

- Ngươi hãy chết đi! Thứ gớm ghiếc nói

Hộc hộc hơi thở gắp của người bịt mặt

Yahhhh …Ji bay vào với cú đá dứt điểm hên cho Ji lúc ấy chỉ còn 1 con

- Cảm ơn! Người bịt mặt nói

- Không có gì, hehe mà anh có sao không?

- Tôi là con gái -.=”

Nói xong Ri đứng lên và bước đi, mất máu quá nhiều Ri chỉ đi được vài bước và ngã ngay xuống đất.

- Cô có sao không để tôi đưa về nhà! Ji chạy lại và dìu Ri đứng dậy :- Nhà cô ở đâu?

- Cứ đi khi nào tới, tôi sẽ kêu ngừng

Tại nhà Ri, ngôi nhà được lót rơm, chỉ nhỏ bằng nhà bếp. Bên trong chỉ vọn vẹn đúng 1 cái giường

- Tới rồi: Ri nói

Nằm trên chiếc giường, máu từ lưng Ri cứ thế chảy ra....!

END CHAP1

END (26-3-12)

…Ji loay hoay không biết làm thế nào

-“Xoẹt” xé cái áo đang mặc, quấn vào chỗ bị thương cho Ri.

- Tôi không chết được đâu! Ri nói trong hơi thở yếu.

- Cô đang nói nhãm gì thế? Máu ra rất nhiều thì sẽ gây đến tữ vong đấy. Ji đang lý thuyết cho Ri nghe.

Ji đã bên cạnh chăm sóc Ri, trời bắt đầu sáng dần, Ji vẫn chưa thấy khuôn mặt cũa Ri bởi cái khăn che vẫn chưa được lấy ra. Tay Ji đã chạm vào cái khăn thì…………..!

- Dậy đi! Hwa đến đễ kêu Ji đi học, tay thì đang giật tóc

Vẫn chưa thoát khõi giấc mơ.

- Đây là đâu? Ji hỏi

- Là nhà cũa cậu

Ji choàng dậy.

- Cậu đến rũ tớ đi học à?

- Um dậy đi nào.

Trong lớp học.

- Hôm qua tớ gặp giấc mơ rất lạ! Ji kễ cho Hwa nghe

- Lạ sao? cậu gặp gì thế?

- Tớ lạc vào một khu rừng rất âm u và gặp được ba cùng với…!

Reng Reng tiếng chuông trường vang lên , đã vào tiết học.

- À không có gì!

Năm tiết học cuối cùng đã trôi

- “Phịch” Ji ngồi bẹp xuống giường, chỉ mới 14h thôi mà tại sao cơn buồn ngủ lại đến sớm như thế, Ji nằm xuống và ngủ thiếp đi.

Vẫn Là Khu Rừng Ấy..!

- Đây không phãi là nơi hồi qua sao? Ji nhìn xung quanh và tự hỏi mình

- Cô bé.! Giọng một bà lão

Ji quay đầu lại.

- Dạ, bà gọi cháu

- Hãy chạy đi, chạy thật xa. Cái chết cũa người cô bé yêu thương đang cận kề….!

Ji chưa kịp hiễu thì bà lão biến đi đâu mất nhưng giọng nói cứ văng vẵng bên tay.

- Chạy đi, chạy thật xa….

Ji bắt đầu chạy, cắm đầu cắm cổ xuống đất mà chạy

- “Bịch” Ji đụng phãi một người, đó chính là tên cai ngục, cũng chẵng thèm quan tâm đến Ji ông ấy cứ thế bước đi, nhưng có một điều đã làm ông ấy nhận ra.

- Hơi thở….Ngươi còn sống sao?

- Vâng, tôi bị lạc xuống đây! Ji nói trong hơi thở gắp

- Có người sống, mau bắt lại! Tên cai hét lên

Cái thứ gớm ghiếc mà hồi qua Ji gặp ùa ra.

- Buông ra, tôi bị lạc thật mà, buông tôi ra! Ji la ó không ngừng nghĩ

- “Phịch” một cái đáp xuống đất nhẹ nhàng.

- Buông cô ấy ra.! Ri nói, trên tay là một thanh kiếm bóng loáng

~~~Mái tóc ấy~~~~~Ji đã nhận ra.

- Ngươi chính là…..! tên cai ngục chưa nói dứt câu thì

- “Xoẹt” nhanh như cắt, người tên cai tét làm đôi.

Chưa đầy 10s tất cã đã bị giết sạch.

- Mau đi đi, tôi trã ơn xong rồi.! Ri

- Này, tôi đang ở đâu đây? Ji hỏi

- Địa ngục, một người sống như cô không nên xuống đây.

- Nhưng tôi bị lạc xuống đây, Tôi..Tôi không biết phãi! Ji ấp úng trã lời

- Hừ, lại nữa

Những đóm sáng đang xuất hiện rất nhiều, chính là ngọn đèn đuốt cũa những tên lính.

- Đi thôi! Ri chạy lại nắm tay Ji.

Dường như đã phát hiện ra Ji. Chúng đuổi theo. Ri và Ji chạy được một hồi lâu thì.

- Mệt quá, tôi không chạy được nữa đâu! Ji ngừng lại

- Thật phiền phức! Ri nhấc bổng người Ji, nhanh như sóc cã hai đã ở trên cây.

- Làm thế nào mà! Ji hỏi với vẽ mặt ngạc nhiên

- Suỵt! Ri lấy tay bụm miệng Ji lại

Hai mặt đã áp sát nhau, chỉ còn một tí nữa là…….

- Thình thịch, thình thịch! mặt Ji đã đỏ bừng bên, tay thì vỗ vỗ vào ngực.

Những đóm sáng ấy đang dần dần ít đi.

- Chúng đi hết rồi, xuống thôi! Ri định nhãy xuống

- Này còn tôi? Tay Ji đã nắm chặt áo Ri

--“ Hấp” –

- Leo xuống đi, muốn ở trên tay tôi tới khi nào? Ri hỏi 

- Ùm…Ờ

Vù Vù tiếng giớ thổi nhẹ, tại căn nhà nằm chung một cái giường.

- Này? Ji gọi

- Gì?

- Cho tôi biết tên nhé! Ji hỏi

- Lee Qri, gọi Ri được rồi 

- Còn tôi là JiYoen, Park JiYoen

Sau một hồi im hơi lặng tiếng.

- Ri thích hoa gì nhất? Ji hỏi

- Nhiều chuyện quá, ngủ đi! Ri mắng Ji 

****Tại Một Nơi Nào Đó

- Một cô gái còn sống sao? Jung chính là ma vương

- Vâng. 

- Đúng như lời đoán trước, con cũa công chúa** đã xuống đây, mau bắt cô bé ấy về cho ta.

Sáng Hôm Sau.

- Dậy đi, dậy đi! Ri gọi Ji

- Đây là đâu? Ji hỏi Ri 

- Là địa ngục. Dậy thôi,bọn chúng sẽ còn tìm tới. 

- Đễ làm gì? 

- Bắt người nào tên Jiyoen 

Vừa nghe xong câu ấy Ji lật đật đứng dậy. 

- Đi thôi! Ji kêu

Trước mặt Ji là một thành phố cổ nhộn nhịp, nhưng những con người không mấy thân thiện.

- Bọn họ là ai? Ji 

- Là những linh hồn, bọn họ cũng sinh sống như người bình thường.! Ri đáp 

- Vậy Ri cũng là? Ji chĩ tay vào Ri hỏi

- Đúng vậy, nếu sợ thì hãy mau trở về thế giới cũa cô đi. 

- Đã nói Ji đi lạc rồi mà! Ji dậm chân xuống đất

- !!!!! 

Ri đã phát hiện điều gì đó, lập tức kéo Ji vào một con hẽm, chĩ đũ cho 2 con người có thân hình nhỏ. Lại một lần nữa, mặt lại kề mặt.

- Làm gì mặt đỏ dữ vậy? còn cã tiếng tim nữa! Ri thắc mắt hỏi 

- Nghe được tiếng tim cũa Ji luôn sao? Ji mặt đỏ hỏi 

- Đập lớn như thế thì làm sao không nghe? Ri

- Nhưng tại sao lại phãi trốn vào đây? Ji 

- Bọn Lính! 

Nhịp tim cũa Ji đập càng lúc càng mạnh, như không ngừng lại được.

- Hì hì: Ri cười

Cãm thấy xấu hổ.

- Bỏ ra đi! Ji bước ra ngoài nhưng bàn tay Ri đã nắm lại

- Đợi một tý đã! Ri nói cùng nụ cười nham hiểm.

…………………………………………�� �……………..

…………………………………………�� �…………….

Cứ thế hai người đi vòng vòng, cho đến mờ tối ngừng lại ỡ một cây cầu làm bằng đá khá cũ.

- Oa, gần tối mất rồi! Kiếm chỗ nào ngũ thôi! Ji vừa ngoáp vừa nói

- Còn chỗ nào nữa? Ngồi đại ở đây đi! Ri chỉ tay xuống cây cầu

- Ở đây á? Ji

- Ùm………..!

Mặt nước khá yên tĩnh, tiếng gió thổi vi vu. Cái không gian ấy đang đốt chết hai trái tim.

- Lạnh Quá, còn âm u nữa! Người Ji run lên

- Ngồi sát vào đây nè: Vừa nói Ri lấy tay đập đập xuống chỗ kế mình

- Ùm…Ùm! Có chút ngượng nhưng Ji vẫn xích lại

- Bớt lạnh chưa, hay là! Ri hỏi 

- Hết lạnh rồi! Ji trã lời một phát

Ánh trăng sáng dường như chỉ soi phía cây cầu. Thời gian đang trôi rất nhanh.

- Ngủ rồi à? Ri

-…………

Không thấy trã lời Ri lấy tay kéo nhẹ đầu Ji vào bờ vai cũa mình. Nước mắt Ji bổng chãy ra.

- Ba à! tiếng kêu nhẹ cũa Ji

Ri lấy tay lau dòng nước mắt đang chãy, đặt lên trán Ji một nụ hôn.

Mặt Trời bắt đầu ló dạng.

- Ngủ ngon quá! Ji vươn vai một cái, nhìn bên cạnh Ri vẫn chưa thức.

~~~Đẹp thật ~~~~ Ji nhìn rõ từng nét trên khuôn mặt Ri, môi bắt đầu chu ra.

- Phù Phù…Phù! Ji thỗi vào mặt Ri

- Làm gì đó? mặt nhắm, mắt mở Ri hỏi

- Good morning! Câu chào buổi sáng kèm theo là nụ cười tươi như hoa, làm Ri như bị ngạt thở.

Và thế hai con người đang đi thì.

- Úi da! Ji la lên

- Đang đi sao ngừng lại đột ngột thế hã? Làm người ta ..!

- Chạy thôi! Lập tức Ri nắm tay Ji lôi đi, được một hồi

Phạch Phạch, đó là tiếng đập cánh cũa hai con quỹ to lớn.

- Chạy sao? Đưa cô bé đây! Con quỷ vừa nói tay chìa ra.

Ri lấy tay kéo Ji ra phái sau lưng.

- Đừng hòng: Ri nói với vẽ mặt cương quyết

~~~Thình thịch, Ri à~~~~

- Đồ lì lợm! Con quỹ trợn mắt, hàm răng sắc nhọn từ từ hiện ra. Nó lao tới với vận tốc kinh hoàng cùng lúc đó Ri đã rút kiếm ra và xông vào nó, nhưng Ri không biết đã bị mắt mưu.

- Ri à! tiếng la thất thanh cũa Ji . Ji đã bị 1 con quỷ bắt đi

Ri quay đầu lại.

- JiYoen Ah!

- Đồ ngốc: Con quỷ nói xong cũng vổ cánh bay đi 

-……..!Răng Ri nghiến lại, tay cầm chặt thanh kiếm

****Tại Diêm Cung

- Ma Vương, chúng tôi đã bắt được cô bé ấy.

- Tốt, thây đồ cho cô bé ấy và đễ trong phòng cũa ta! Jung cười nhếch mép 

Tại Phòng Tắm

- Tôi không muốn, thả tôi ra! Ji chạy lung tung khắp phòng

- Tiểu thư à, xin hãy ngồi im đi ạ, nếu không chúng tôi sẽ chết đấy

Lời cầu xin cũa những nô tì đã thuyết phục được Ji. Tắm và thay đồ xong Ji được đưa đến một căn phòng ngủ to lớn.

- Tiểu thư hãy đợi ở đây đi ạ! Nói xong những người nô tì lui ra

- Um!

Ji bổng nhớ đến nụ cười gương mặt cũa Ri. Sau một hồi chờ thì…

- “Két” tiếng mở cữa, bước vào là một cô gái với dáng cao, gương mặt cực xinh đẹp

- Xin chào, vợ cũa ta! Jung nói trên tay là một ly rượu 

- Tôi…không quen cô! Ji lấp bắp nói 

- Không sao! Jung đặt ly rượu lên bàn và tiến lại gần Ji. 

- Tránh ra đi, tôi: Vừa nói Ji lùi lại phía sau, mất thăng bằng Ji ngã lên giường.

- Chĩ cần đêm nay thôi, nàng sẽ là vợ ta! Tay Jung đã sờ lên khuôn mặt cũa Ji từ từ nhích xuống đến sợi dây buột áo.

- “Soạt”

- Không, đừng mà! Nước mắt Ji trào ra, muốn chống cự nhưng có một sức mạnh kì lạ khống chế.

~~~Ri à, hãy đến cứu Ji đi~~~~

Môi Jung gần chạm vào cổ Ji

- “RẦM” trên tay Ri, thanh kiếm đã dính đầy máu.

- Đễ cô ấy yên! Như ra lệnh cho Jung

- Ha Ha : Jung cười lớn : - Một linh hồn như người mà dám ra lệnh cho ta sao?

- Đễ…Cô…Ấy…Yên! Ri hét to từng chữ

- Hừ, chĩ cần một nhát kiếm cũa ta ngươi có thễ tan thành khói! Sự giận dữ cũa Jung đã trào lên

Ri lao vào chẳng màn tới lời nói cũa Jung

- Keng , tiếng kiếm đã vang lên, trận đấu kéo dài giữa một người có sức mạnh khủng khiếp còn người kia là một linh hồn đang chiến đấu vì người mình yêu thương. Trận chiến kéo dài……………………Hai người đã thắm mệt. Còn Ji chĩ biết ngồi đó nhìn những việc đang xãy ra trước mắt.

- Kết thúc tại đây thôi! Ri và Jung đồng thanh

- “XOẸT”…..!

Jung ngã quỵ xuống, máu từ bụng chảy ra, dần tan biến thành khói. Ji chạy lại.

- Ri không…..: Chưa nói dứt câu Ri ngã vào lòng Ji. Ri cũng bị chém

- Xin lỗi nhé, vì đễ Ji bị mang đi! Ri nói

- Không, đừng nói nữa, sẽ chết mất thôi: nước mắt Ji cứ thế chảy ra, từng giọt nhiễu vào mặt Ri

- Đừng khóc, trông xấu lắm : Ri gặng nói, lấy tay lau những giọt nước mắt

- Đừng mà, đừng bõ Ji ỡ đây! Tay Ji nắm chặt tay Ri

Ri lấy từ áo một bông hoa Lưu Ly màu tím đưa cho Ji

- Đây, hoa Ri thích nhất

- Hoa Lưu Ly sao? Ji cầm lấy bông hoa

-“Hoa Lưu Ly ngọt ngào

Nở từ lòng khao khát

Người yêu người chân thật

Lời thề hoa, xin trao” : - Hay chứ? Ri hỏi

- Hay, rất hay! Ji nói trong tiếng nức, nước mắt Ji một lần nữa lại rơi

- Hì, chỉ một mình Ji được nghe thôi đấy! Ri cố dùng hết sức còn lại, gượng dậy và trao cho Ji nụ hôn ngọt ngào, như không muốn lìa xa…..Ri cũng dần tan biến thành khói và bay đi

- Khôngggggggggggggggggggg!

Ji chợt tỉnh giấc

Tik Tok, Tik Tok tiếng đồng hồ kêu

Ji nhìn xuống, trên tay là một bông hoa Lưu Ly màu tím

- Ri ahh! Nước mắt Ji đang lăn dài

-----3 Ngày Sau

Ji đang trên đường đến trường, trong đầu đang cố nhớ lại những câu thơ 

- Tin Tin :Tiếng còi xe vang lên, như không ngừng lại được nó đang lao rất nhanh vào người Ji

-A A A A! Ji hét lên

Một bàn tay đã lôi Ji vào.

- Không sao chứ cô bé! Tay đang vỗ vào mặt Ji

Ji vẫn chưa mở mắt, nhưng giọng nói này, hơi ấm cũa bàn tay quá quen thuộc. Ji từ từ mở mắt không tin vào mắt mình nữa

~~~khuôn mặt này, mái tóc này đó chính là…~~~~~~~

Miệng Ji bổng thốt lên

- “Hoa Lưu Ly ngọt ngào

Nở từ lòng khao khát ..Ji hỏi người con gái ấy

- Rồi gì nữa, hãy nói cho tôi nghe đi!

- Người yêu người chân thật.

Lời thề hoa xin trao ”

Đúng vậy, đó chính là Qri. Con người tôi đã gặp trong mơ. Ji ôm trầm Ri vào lòng và nói

- Đừng rời xa Ji nữa nhé. Lee Qri

-…………….!

Tình yêu cũa Ji lại một lần nữa bắt đầu.Tình cãm cũa Ri và Ji xuất phát từ một nơi kì lạ( đúng không bà con ^^)

Đọc Xong Cho N Lời Nhận Xét Chân Thành Nhé ^^~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#jiri