Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4: Đừng khóc, tôi không xứng...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 

 

 

Chap 4: Đừng khóc, tôi không xứng…

 

 

  Jessica bước từng bước háo hức vào phòng trà. Nở trên môi nụ cười hạnh phúc, cô sắp được gặp cô ấy sao 1 chuỗi ngày bận rộn. Những ngày qua, nỗi lo sợ cứ bám riết lấy tâm trí khiến Jessica chẳng có được 1 giấc ngủ ngon. Lựa chọn phương pháp trốn tránh làm điểm tựa, cô biết mình vô tình nới giãn khoảng cách cả 2 ra xa hơn nhưng cô lại không thể khống chế được nó. Nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần đó đã ăn sâu vào tiềm thức. Nhưng giờ mọi chuyện đã khác, chỉ cần có Tiffany thôi, cô chấp nhận từ bỏ quá khứ.

 

 

  Bỏ mặc tất cả Jessica lao đầu vào công việc và làm bạn với làn khói trắng lúc về đêm. Đâu phải cô muốn thế, đâu phải cô muốn đẩy lùi mối quan hệ của cả 2, chỉ là cô cần suy nghĩ thêm về vấn đề này mà thôi. Ngỡ như cô đã  vượt qua được nó, ngỡ như cô đã không để sự yếu đuối ở góc trong cùng của trái tim kiểm soát tất cả nhưng đâu ai biết trước được tương lai... Lúc cô đưa chiếc ly thủy tinh lên môi, lúc cô cố nhấp nháp từng ngụm chất lỏng đắng chát màu sẫm vào bên trong cơ thể thì cũng là lúc mọi nỗi niềm khao khát dần trở nên mãnh liệt. Cô muốn được yêu, muốn được hạnh phúc cùng người mình yêu nhưng sự đời thật trớ trêu, đi kèm với sự khao khát luôn là những rào cản vô định của mối thù hận sâu sắc. Lắc nhẹ đầu mình, Jessica tiến vào trong phòng tắm rồi để mặc cho dòng nước lạnh táp lên khuôn mặt bơ phờ  như muốn xóa nhòa đi dòng kí ức nhầy nhụa trước kia. Nhưng có vẻ như nó chả tác dụng là bao khi cứ cố quên cô lại càng nhớ.

 

 

   Jessica vẫn còn nhớ như in dòng suy nghĩ của mình 6 năm trước, những khi tưởng chừng như đã gục ngã, những khi cô đau đơn thở dốc cho lũ đàn ông khốn nạn đó hạ nhục và cũng là khi cô sợ sự căm hờn trong mình dần nguội lạnh… “Hãy úp mặt vào bồn cầu rồi nhịn thở thật lâu để cái cảm giác van cầu, dẫm đạp lên đầu ngày ấy hiện về. Jessica mày không được quên mối thù đó, hãy để hắn nhận lại những gì mày phải trải qua...”… Hay thật, cô đã tự hứa với lòng như thế đấy, cô đã quyết tâm như vậy đấy để rôi tất cả lại tan biến vào hư không bởi nỗi sợ hãi đối diện thực tại. Làm ơn cho 1 chút không khí để cô có thể quay trở về với hình ảnh của 1 Jessica như trước kia, khi tâm hồn vẫn còn chưa vấy đục bởi sự đời nghiệt ngã để cô có thể yêu Tiffany 1 cách quang minh chính đại . Còn mối thù kia cô xin được lãng quên, xin được từ bỏ…chỉ cần cho trái tim cô được bình yên.

 

 

  Khoảng lặng lan tỏa khắp căn phòng, Jessica nhìn lại mình trong chiếc gương dưới ánh đèn vàng mờ ảo. Khuôn mặt góc cạnh, hốc hác cùng đôi mắt hằn học chi chít những tia đỏ đang dần được phản chiếu 1 cách chân thật qua tấm kính. “Mày là ai?” là câu hỏi được lặp đi lặp lại nhiều lần trong tâm trí bởi chính cô cũng chưa bao giờ tìm ra câu trả lời. Vẫn là Jessica của ngày trước thôi, chỉ khác 1 chút ở nụ cười đi kèm với tâm tư băng lãnh của 1 con người bình thường. Chưa bao giờ cô ghét sự thay đổi đó như lúc này vì nó là bức tường ngăn cách giữa cô và cô ấy. Giữa cái cuộc sống bộn bề mà cô đang gắng tồn tại qua từng ngày, tình yêu là thứ đáng khinh nhưng cô lại mang trong mình thứ tình cảm đó.

 

 

  “Chết tiệt”…Ném mạnh ly rượu đang uống dở vào chiếc gương đối diện khiến các mảnh vỡ văng tung tóe trên sàn nhà. Jessica đứng yên bất động cảm nhận mùi vị tanh nồng của dòng máu trên cơ thể đang ứa ra bởi sự va chạm của da thịt với vụn kính. Đau lắm chứ nhưng cô không bật lên 1 tiếng rên la bởi cơn đau này có là gì so với viễn cảnh năm đó. Tập cho mình 1 lối sống mạnh mẽ, 1 lối sống bất cần, 1 cách diễn của chú hề luôn cười trong mọi tình huống để rồi cô chợt nhận ra hề cũng mãi chỉ là hề, cũng mang cảm xúc con người. Nở nụ cười trên môi nhưng khóc ở trong tim, lúc sân khấu hạ màn cũng là lúc hề sống trong tràn trề nước mắt.

 

 

  Mặn lắm, dòng nước mắt lăn dài mà cô cố kìm nén. Bao nhiêu lần rồi nhỉ cô phải khóc 1 mình trong bóng tối. Căm hận, cô chán ghét cái viễn cảnh này lắm rồi. Vậy… tại sao cô không gạt bỏ đi nó, tại sao cô không thử 1 lần để mặc cơn gió nhẹ cuốn đi đám mây đen trên bầu trời để tìm lại cầu vồng, cô còn có Tiffany kia mà, chỉ cần có cô ấy thôi mọi chuyện chả phải quá tốt rồi sao. Đôi mắt Jessica bỗng sáng lên khi nghĩ đến người mình yêu, cô ấy như 1 động lực thúc đẩy mạnh mẽ để cô có thể bước tiếp những ngày sau. Thời gian vừa qua cô đã đau khổ quá nhiều rồi, đã lúc cô đứng dậy đạp lên lối sống dơ bẩn lúc trước để tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình… Còn cái quá khứ kia, cô sẽ để nó ngủ yên…

 

 

  Chen mình qua những đôi nam nữ đang mơn trớn nhau trên hành lan, Jessica khá bực mình khi hôm nay phòng trà có vẻ hỗn độn hơn mọi khi. Những lúc trước khi cô đi vắng Hara vẫn quản lí tốt mọi chuyện kia mà. Nheo đôi mắt mình lại để nhìn rõ hơn mọi thứ trên con đường, cô khá ngạc nhiên khi Hara đang đi đi lại lại trước cửa phòng mình. Tiến thật nhanh đến đó, cô cất tiếng gọi.

 

 

  - Hara…

 

 

  Âm thanh quen thuộc lọt qua vành tai. Cả người Goo Hara giật bắn lên đi kèm với nỗi lo lắng bủa vây. Mồ hôi lạnh đang túa ra trên lớp áo mỏng khiến nó dính sát vào người cô hơn. Im lặng lùi 1 vài bước cho đến khi tấm lưng chạm vào cánh cửa cô mới khẽ giật mình. Phòng của Jessica khá tách biệt với các phòng còn lại nên các bức tường cũng không được cách âm kĩ. Nỗi lo lắng mỗi lúc càng tăng dần lên khi cô nhận ra đều đó. Bước những bước chân thật lớn về phía trước, cô ôm vội cánh tay cô ấy như muốn ngăn cản những bước tiến đó của Jessicca.

 

 

  - Sica unnie. Sao chị về sớm vậy?

 

 

  - Tôi vừa đi xem lại căn nhà cũ gần bờ sông.

 

 

  - Mọi chuyện vẫn ổn chứ?

 

 

  Nuốt nhẹ nước bọt, Hara cố mỉm cười thật tươi gật đầu như thường ngày để Jessica không thể nhận ra những thay đổi tận trong đáy mắt mình. Nếu là thường ngày thì cô đừng mong lọt khỏi đôi mắt tinh tường của Jessica nhưng ánh đèn mờ ám muội ban đêm tại đây đã giúp cô che giấu được nó 1 cách dễ dàng.

 

 

  - Tại sao quán lại hỗn độn như vậy?

 

 

  - À, chỉ là vừa có 1 số chuyện không hay lắm xảy ra thôi.

 

 

  - Được rồi, cô đi giải quyết đi. Tôi cần gặp Tiffany.

 

 

  Nói rồi Jessica lướt qua Hara trong vội vàng. Nhìn nụ cười hạnh phúc đang nở trên đôi môi đó, Hara biết Jessica sắp có 1 tin vui nào đó muốn nói với Tiffany. Nếu là lúc khác cô sẽ ghanh tị mà ấm ức rồi nhưng hôm nay lại khác, cô đã phản bội Jessica 1 chuyện quan trọng và cô không muốn khi mọi chuyện chưa xảy ra thì cô ấy đã phát hiện tất cả. Níu lấy cánh tay cô ấy, cô khiến Jessica nheo mắt khó hiểu cho những hành động lạ của mình ngày hôm nay.

 

 

  - …Sica unnie. Đừng vào?

 

 

  - ….. – Đặt 1 ánh nhìn khó hiểu lên Hara, cái nụ cười thân thiện ban nãy cũng dần vụt tắt thay vào đó là sự lạnh lùng đến vô cảm, Jessica nhìn cô như 1 vật thể lạ còn lưu lại ở trái đất.

 

 

  - Tiffany chỉ vừa chợt mắt được 1 lúc thôi. Có gì mai nói cũng được mà… Hơn nữa, em không thể giải quyết mọi chuyện ngoài này mà không có sự giúp đỡ của unnie.

 

 

  Lạ lẫm trước những câu nói đó của người đối diện nhưng rồi Jessica lại bỏ qua nó. Cô ấy nói đúng, Tiffany đã ngủ, cô không nên đánh thức. Rời bàn tay khỏi nắm cửa, cô quay mặt tiến theo những bước chân của Goo Hara trong sự hài lòng của cô ấy để rồi lại bất ngờ bởi âm thanh lạ phát ra từ bên trong căn phòng. “Tiếng xé quần áo”, có vẻ như rất dồn dập. Bị nhạy cảm với chúng bởi những kí ức không hay lúc trước Jessica mau chóng nhận ra dấu hiệu bất thường. Quay ngược trở lại, cô làm cho người đi bên cạnh là Hara cũng bị 1 phen kinh ngạc. Lần nữa nắm chặt lấy cô, Hara hỏi trong lo sợ.

 

 

  - Sica unnie. Chị đi đâu vậy, chúng ta còn phải…

 

 

  - Buông ra.

 

 

  Câu nói chưa dứt thì bàn tay Hara đã buông lỏng bởi lực hất mạnh bạo từ Jessica. Bước ngang qua cô trong tức giận, cô ấy đạp tung cánh cửa trước mặt mình rồi nhanh chóng bước vào bên trong căn phòng. 1 thoáng bất ngờ để rồi biến thành sự tức giận lan tỏa khi nhìn thấy Kim Joon Shin áo quần xộc xệch đang nằm đè lên Tiffany với số áo quần trên người đã bị xé gần hết. Nắm lấy cổ áo tên đàn ông kia kéo lên rồi đấm mạnh vào mặt hắn khiến hắn ngã lăn xuống sàn nhà.

 

 

  - Khốn khiếp…

 

 

  Kim Joon Shin hét lớn lồm cồm đứng lên. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến hắn không nắm bắt được tình hình. Cả cơ thể vẫn chưa giữ được thăng bằng thì hắn lại bị Jessica nắm lấy chiếc cốc thủy tinh trên bàn ném vào đầu. Lực ném quá mạnh làm cho chiếc cốc vỡ vụn, máu tuôn ra rồi chảy dài trên khuôn mặt Kim Joon Shin. Nhận ra khung cảnh trước mắt mỗi lúc 1 hỗn loạn, Hara ôm chặt lấy người Jessica mong giữ lại được bình tĩnh cho cô ấy.

 

 

  - Sica unnie, dừng lại.

 

 

  - Cô buông ra… - câu nói lạnh lùng riết mạnh qua kẽ răng của Jessica nhưng Goo Hara vẫn cố siết chặt cánh tay mình - … TÔI NÓI CÔ BUÔNG RA.

 

 

  Đẩy mạnh Goo Hara xuống sàn, Jessica lao vào Kim Joon Shin như con mãnh hổ. Nỗi sợ hãi dai dẳng bám chặt lấy cô trong suốt mấy năm qua dần được thay thế bằng nỗi căm giận đến điên dại. Chưa bao giờ cô mất bình tĩnh như lúc này. Mặc cho mùi tanh của máu lan tỏa khắp căn phòng cô vẫn tung những cú đấm thật mạnh vào khuôn mặt hắn để trút giận. Nắm chặt cánh tay cô lần nữa, Hara cố làm dịu đi cơn tức giận bên trong cô.

 

 

  - Sica unnie. Anh ta là khách V.I.P của phòng trà. Tha cho anh ta đi.

 

 

  - CÔ IM ĐI. Chỉ vì hắn là khách V.I.P nên cô phản bội tôi sao?

 

  - Không. Nghe em nói hết đã. Đừng làm lớn mọi chuyện, nếu ông chủ biết được thì cả chị lẫn Tiffany liệu có được yên không?... – đôi mắt Jessica khẽ giao động khi nghe đến sự an toàn của Tiffany bị đe dọa - …Em sẽ gọi bảo vệ lôi anh ta đi, được chứ?

 

 

  Nhắm nghiền đôi mắt mình lại để kìm nén tất cả vào bên trong, Jessica cố điều chỉnh lại nhịp thở dồn dập của mình. Từ từ nới lỏng cánh tay, cô đứng bật dậy. Hara nói đúng, cô không nên làm lớn mọi chuyện bởi nó chỉ gây tổn hại thêm cho Tiffany mà thôi… Nhìn đám bảo vệ lôi tên cầm thú đó ra ngoài, lòng cô bùng cháy lên như ngọn lửa thiêu đốt. Gạt đi tất cả rồi đến bên cạnh Tiffany – người vẫn im lặng nằm đó như vô hồn - vì cô biết điều quan trọng bây giờ là người cô yêu. Cởi chiếc áo khoác to sụ trên người, cô choàng lên tấm thân thể nhỏ bé của Tiffany rồi ôm chặt lấy cô ấy trong nước mắt.

 

 

  - Fany, tôi xin lỗi. Tôi…

 

 

 Khó khăn buông từng chữ ra khỏi khuôn miệng, Jessica cố xoa dịu đi cơn đau về thể xác lẫn tinh thần mà Tiffany vừa gánh chịu. Nhưng có vẻ như cô ấy không nhận ra điều đó khi mà đôi bàn tay nhỏ gọn kia bỗng đẩy mạnh cô ra trong hờ hững.

 

 

  - Đừng động vào tôi.

 

 

  - Fany à… Xin lỗi…

 

 

  - Trách xa tôi ra…

 

 

  Câu nói lạnh lùng của Tiffany vô tình làm tổn thương trái tim đau nhói của Jessica. Cô đã bỏ qua tất cả, đã quyết định để tình yêu quyết định số phận mình thế mà thứ bây giờ cô nhận được lại là sự hất hủi từ cô ấy. Siết chặt cái ôm hơn, cô muốn cô ấy cảm nhận được sự chân thành từ trái tim mình nhưng có lẽ mọi cố gắng của cô chẳng được đền đáp xứng đáng bởi câu nói tiếp theo của cô ấy như 1 đòn đánh mạnh giáng vào tâm tư của cô.

 

 

  - Fany, hãy nghe tôi nói. Thực ra…

 

 

  - “Tôi sẽ bảo vệ em bằng tất cả những mình có”, “sẽ không thay lòng đổi dạ”, “Hãy tự cầm bút cùng tôi tô vẽ hết những ngày sau”… Jessica, rốt cuộc cô còn muốn nói bao nhiêu lời dối trá nữa. Bảo vệ, yêu thương tôi là để người khác dẫm đạp lên tôi 1 lần nữa như cái cách cô đã làm trong đêm hôm đó ư? Tôi chán lắm rồi, chán ngấy khi phải cố tin vào những điều cô nói… Xin cô đấy, làm ơn tránh xa tôi ra…

 

 

  Cánh tay dần buông lõng, Jessica nhìn vào đôi mắt kiên định lưng tròng đầy nước của Tiffany. Nỗi đau cào xé tâm can mỗi lúc 1 lớn dần theo thời gian, phải làm gì đây bởi cô hiểu rằng dù bây giờ mình có nói gì đi nữa thì mọi chuyện vẫn không thể thay đổi. Lẳng lặng đứng lên rồi lê từng bước chân mệt mỏi bước ra khỏi căn phòng, Jessica như người vô hồn dựa tấm lưng nhỏ của mình lên cánh cửa. Giọt nước mắt khẽ lăn dài trên đôi gò má gầy gò, đáng ra cô nên về sớm hơn, đáng ra cô không nên bỏ mặc cô ấy 1 mình như vậy… Lại 1 lần nữa, cô bị đánh mất lòng tin bởi người mình yêu thương… “Jessica, mày thật vô dụng”…

 

 

****

 

 

  Tiffany nằm dài trên chiếc giường của mình. Đã 2 ngày rồi cô không gặp cô ấy. Nỗi nhớ nhưng da diết bỗng xuất hiện trong tâm trí dù cô cố gạt bỏ đi nó. Trách làm sao được khi trong tư tưởng của cô, Jessica là kẻ tội đồ bán rẻ cô cho kẻ khác. Mọi suy nghĩ tốt đẹp về Jessica trong vài ngày trước bỗng dưng bị xóa nhòa bởi câu nói của gã đàn ông lạ mặt mang tên Kim Joon Shin kia. Cố gượng người dậy, cô muốn tìm lại 1 chút không khí trong cái căn phòng ngột ngạt đầy ấp sự cô đơn, thiếu tự do này. Lan can bên ngoài phòng trà là nơi cô tìm lại cho mình sự bình yên bằng cách nhìn dòng người tự do qua lại lúc bình minh ló dạng… Đứng ở bên ngoài với bộ đồ ngủ bông mà Jessica mua cho cô vài ngày trước, Tiffany khẽ rùng mình bởi cơn gió lạnh thoáng qua. Nếu là lúc trước, có lẽ Jessica sẽ khoác lên người cô chiếc áo ấm to sụ rồi nhẹ nhàng trách móc sao cô không chịu giữ ấm cho cơ thể rồi. Mỉm cười chua chát vì những điều ngọt ngào đó giờ chỉ còn là những hồi ức xa xăm mà thôi. Chấm dứt thật rồi, tình cảm giữa cô và cô ấy, cái tình cảm kì lạ giữa gái điếm bất đắc dĩ và tú bà…

 

…..

 

  Hara dừng lại trước ngưỡng của khi nhận ra cái bóng dáng quen thuộc đó lại đứng trước lan can như ngày nào. Chẳng hiểu sao cứ mỗi lần nhìn thấy cô ta an nhàn đứng đó thì trong lòng cô lại như dậy sóng. Nếu là trước kia cô sẽ bỏ đi mà mặc kệ, nhưng hôm nay lại khác. Trong khi Jessica đang tự giam mình căn phòng làm việc suốt mấy ngày qua và đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô thì cô ta vẫn cứ yên bình như thế mà hưởng thụ. Cũng đúng thôi, cô ta đâu hiểu được cái cảm giác bị người yêu mình xa lánh, bị người ấy giáng lên mình những ánh nhìn căm hờn kì thị. Cô đã sống như thế trong những ngày qua đó, sống trong sự ghẻ lạnh, hất hủi của Jessica. Nắm chặt đôi vai đang run lên vì lạnh đó, cô kéo ngược Tiffany quay trở rồi nhìn sâu vào trong đôi mắt chứa đựng nhiều tâm tư đó. Bất ngờ khi có người chạm vào cơ thể, Tiffany vội đưa mắt nhìn về phía trước để rồi lại thất vọng khi đó không phải là Jessica như vẫn nghĩ. Lạ thật, dù cả căm ghét cô ta đến tuột độ thì cô vẫn luôn mong muốn được gặp lại con người đó.

 

 

  - Cô vui lắm đúng không? Vui lắm khi đẩy tất cả vào hoàn cảnh hiện tại.

 

 

  - Để tôi yên, tôi không muốn cãi nhau với cô lúc này.

 

 

  - Để cô yên? Cô nghĩ mình đủ tư cách để nói điều đó. Tôi thật không hiểu nổi, rốt cuộc thì Sica unnie yêu cô ở điểm nào? Tôi có điểm gì không bằng cô chứ, trong khi thứ cô mang lại cho chị ấy chỉ toàn là những rắc rối và đau khổ…

 

 

  “Rắc rối và đau khổ ư?” Khẽ cười khinh bỉ, Tiffany hướng đôi mắt mình về nơi khác cô như muốn phớt lờ đi tất cả những gì Goo Hara đang nói. Đau khổ cơ đấy? Không biết ai mới là người hứng chịu nó đây? Cô ta đâu ở trong hoàn cảnh của cô nên đâu hiểu được vết thương trong trái tim này. Có lẽ tình yêu đã khiến cô ta trở nên mù quáng và đặt lòng tin quá nhiều vào Jessica… Những biểu hiện không mấy tích cực đó của Tiffany lọt vào mắt Hara khiến cô càng tức giận.

 

 

  - … Cô cười gì chứ? Trong khi cô đang vui vẻ mà đứng đây ngắm nhìn ánh bình minh thì Sica unnie lại đang lủi thủi trong căn phòng làm với sự giằn vặt trong mình. Đã 2 ngày rồi chị ấy tự giam nhìn trong căn phòng đó, không ăn uống thứ gì tử tế, không quan tâm đến bản thân như thế nào nhưng cứ đúng mỗi bữa lại gọi thức ăn đến cho cô rồi ngắm nhìn cô yên giấc trên chiếc giường mỗi khi đêm về… Chết tiệt, từ khi nào 1 Jessica lạnh lùng lại trở nên yếu đuối như vậy chứ? Tất cả là do cô. Nhẽ ra chị ấy không nên biết mọi chuyện quá sớm, nhẽ ra chị ấy đừng bất chất nguy hiểm mà lao vào cứu cô như 1 đứa ngốc, bởi cô hoàn toàn không xứng đáng với điều đó.

 

 

  - Nếu vậy cô ta đã không bán tôi cho người khác. Nỗi đau bị phản bội cô thấu được bao nhiêu chứ… Hara, cô và cô ta chưa bao giờ ở trong hoàn cảnh của tôi thì đừng nên mở miệng dạy đời tôi phải làm thế này thế nọ. Tôi chán phải lắng nghe người khác lắm rồi…

 

 

  - “Chát” – giáng mạnh cái tát lên người Tiffany khiến cô ấy mát thăng bằng mà ngã nhào xuống sàn, Goo Hara trợn tròn mắt tức giận.

 

 

  - Cô tưởng chỉ mình cô bị phản bội. Nhìn lại mình đi, Tiffany. Cô còn may mắn có được cuộc sống gia đình êm ấm, chỉ là do cô qua ngu ngốc tin tưởng vào tên nhân tình khốn nạn kia để rồi bị bán mà thôi… Nỗi đau của cô chúng tôi chưa 1 lần trải qua sao? Cô đâu phải bương chải cuộc sống như tôi và cô ấy nên đâu hiểu được sự đời này đầy rẫy những cạm bẫy. Chưa bao giờ hiểu cảm giác phản bội sao? Jessica đã bị chính người thân mình lừa để bán đi đổi lấy tiền bạc đấy nên chị ấy chưa bao giờ phản bội ai cả. Nỗi đau mà cô trải qua bây giờ hoàn toàn chẳng là gì cả so với những mất mát mà chị ấy phải gánh chịu...– ngừng lại 1 chút, nước mắt Hara khẽ lăn dài khi nghĩ đến quá khứ bi thương mà Jessica phải trải qua rồi lại nhìn Tiffany trong ganh ghét - … Tiffany, chẳng qua cô có được sự đồng cảm của Jessica, bằng không, đừng mong đến chuyện chị ấy đối xử tốt với cô như vậy.

 

 

  Nói rồi Hara quay lưng bước đi bỏ mặc Tiffany ngồi đó thất thần bởi những gì mình nghe được. Lẽ nào… cô đã sai…

 

 

****

 

 

  Jessica đặt từng bước chân nhẹ nhàng vào bên trong căn phòng quen thuộc rồi ngắm nhìn khuôn mặt Tiffany ngày 1 gầy đi theo thời gian. Cúi người xuống đắp lại chiếc chăn lên người cô ấy, cô cảm nhận được cơn run cần cập trên cơ thể đó. Nhíu chặt đôi chân mày mình lại với nhau, cô khẽ đưa tay lên trán Tiffany để kiểm tra nhiệt độ, 1 thoáng lo lắng đến giật mình bởi hơi nóng tỏa ra từ nó. Nhanh chóng tìm kiếm chiếc khăn ẩm giúp giảm nhiệt độ bên trong cô ấy để rồi Jessica phải bất ngờ bởi đôi bàn tay ai kia đang nắm chặt lấy tay mình khẽ thều thào:

 

 

  - Đừng đi.

 

 

   Vội quay đầu lại như 1 phản xạ tự nhiên, cô ấy đang nhìn cô với đôi mắt chứa đầy bối rối. Khoảng không im lặng bao trùm lên không gian nhỏ, phải mất vài phút sau Jessica mới có thể định hình được chuyện gì đang diễn ra. Nắm chặt đôi bàn tay đó, cô ngồi bệt trên sàn nhà lạnh lẽo rồi mỉm cười trong hạnh phúc. Tiffany đang bảo cô ở lại, còn gì tốt hơn việc cô ấy đã không còn lạnh nhạt với cô nữa. Giọt nước mắt chợt lăn xuống từ đôi mắt chứa đầy sự chân thành, lần đầu tiên Jessica khóc trước mặt người khác. Đưa bàn tay run rẩy của mình lên rồi khẽ lau đi dòng nước nghẹn ngào kia, Tiffany như làm lành đi tất cả những tổn thương mà cô phải gánh chịu.

 

 

  - Fany, xin lỗi em, tôi thật sự xin lỗi…

 

 

  - Không… Đừng nhận hết trách nhiệm về mình. Đó là lỗi của em… Xin lỗi vì đã không tin tưởng vào Sica, xin lỗi vì đã để Sica phải chịu đựng những đau khổ do em gây nên và xin lỗi vì tình yêu mà em dành cho Sica chưa bao giờ lớn bằng tình yêu mà Sica dành cho em…

 

 

  - Fany… - Lời bộc bạch đột ngột đó khiến Jessica không khỏi ngạc nhiên, từng câu chữ như nghẹn ứ trong cổ họng để rồi cô chẳng biết làm gì ngoài gọi tên cô ấy trong nước mắt.

 

 

  - Đừng khóc Sica, em không xứng đáng. Không xứng bởi đã không tin tưởng ở Sica, không xứng bởi cái bản tính cố chấp chưa bao giờ chịu lắng nghe, không xứng bởi tình yêu mà em dành cho Sica chưa bao giờ đủ lớn để đánh gục sự tự ti của bản thân… Nhưng,  kể từ bây giờ mọi chuyện sẽ khác, hãy để tình yêu của chúng ta hòa lại thành 1.

 

 

  Câu nói vừa dứt cũng là lúc Jessica siết chặt cái ôm lên Tiffany hơn bao giờ hết, đơn giản vì cô sợ cái cảm giác hụt hẫng phải tỉnh dậy sau mỗi giấc mơ dài, hãy nói với cô đay không phải là mơ. Cô ấy đã tha thứ cho cô, đã nói yêu cô, còn gì tuyệt hơn nữa khi cô có được tình cảm của Tiffany vào lúc tưởng chừng như đã đánh mất tất cả. Bật cười như 1 kẻ ngốc vì đây là hiện thực, cô thầm cám ơn thượng đế đã cứu rỗi tình yêu của cả 2, “Cảm ơn Fany, cảm ơn vì đã yêu tôi…”

 

 

 … Nhưng Jessica đâu biết rằng mọi thứ trên đời nếu muốn có được thì đều phải đánh đổi. Định lý cuộc sống luôn là vậy, thường đạp ta ngã trước khi ta thành công nên thế gian không bao giờ tồn tại lối đi dễ dàng...

 

 

****

 

 

  Căn phòng u tối bỗng chốc được bừng sáng với ánh đèn điện. Goo Hara cúi đầu lo sợ không dám nhìn thẳng về phía trước. Người đàn ông già vẫn ngồi trên chiếc ghế bành phả những làn khói trắng ra khỏi khuôn miệng với điếu xì gà trên tay. Xoa nhẹ 2 bên vùng thái dương 1 cách chán chường, ông hằn học nhìn cô.

 

 

  - Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?

 

 

  - Ông chủ… Thực ra…mọi chuyện không như ông nghĩ đâu. - Hara dần trở nên lung túng không biết nói gì ngoài việc lảng tránh câu hỏi.

 

 

  - Hãy nói sự thật và đừng cố biện minh. Tại sao lại có ẩu đả ở phòng trà. Ai là người đã gây ra chuyện này?

 

 

  Hara bỗng im lặng. Phải nói gì bây giờ đây khi người đó chính là Jessica. Sự bối rối thể hiện qua từng cử chỉ. Im lặng thở dài, đành phải hi sinh 1 ai đó mà thôi và người xứng đáng bị như vậy chỉ có thể là Tiffany.

 

 

  - Là 1 nhân viên mới vào làm. Tên cô ta là Tiffany.

 

 

  - Đến xin lỗi vị khách lần trước và… làm gì tiếp theo cô cũng biết rồi đấy. Cô có thể về được rồi.

 

 

  - Vâng ạ.

 

 

  Hít thở 1 hơi thật sâu như trút bỏ hết phiền muộn nhưng vô ích, lại 1 lần nữa cô sắp phản bội Jessica… nhưng liệu điều đó có còn quan trọng nữa không khi sự an toàn của cô ấy đang bị đe dọa. “Xin lỗi, Sica unnie, đó là cách duy nhất để unnie được bình yên vô sự…”… Cúi đầu tạm biệt, Hara vội quay người bước đi nhưng rồi cô lại phải giật mình lần nữa bởi lời nói ở đằng sau mình.

 

 

  - Chờ đã, Jessica… vẫn khẻ đúng không?

 

 

  - À vâng, chị ấy vẫn khỏe.

 

 

  Đáp trả câu hỏi của Ok Beak Ho, Hara bước ra khỏi căn phòng u ám. Dựa tấm lưng mình lên cánh cửa với nỗi hoài nghi bủa vây… Dù nói thế nào đi chăng nữa thì cái cách ông ta quan tâm đến Jessica trên cương vị của 1 ông chủ cũng thật đáng ngờ.

 

 

 

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top