Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

08. Thế bây giờ anh hôn vào má nhé?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đúng là mèo mù vớ phải cá rán."

Lý Đông Hách ngồi xếp bằng trên tấm thảm lông cừu trải sàn ấm áp, ôm một con gấu bông cỡ lớn là đồ chiếm dụng được của Lý Minh Hưởng vào lòng, mắt tròn xoe như muốn nhìn thủng cả màn hình máy tính.

Lý Minh Hưởng mở cửa phóng tắm bước ra, da dẻ anh đỏ ửng lên vì tắm nước nóng, mái tóc vẫn còn nhỏ nước long tong. Hưởng trùm một cái khăn bông lên tóc rồi xuống bếp rót trà. Anh nhìn ra bàn, thấy cốc trà của Đông Hách đã gần chạm đáy thì tiện tay bê luôn ấm trà ra ngoài.

"Ai mèo mù cơ?" Hưởng hỏi một câu trong lúc đem cốc trà đã nguội ngắt của Đông Hách đi đổ để thay trà mới vào.

"Em." Đông Hách trả lời gọn lỏn.

Đợi cho Minh Hưởng ngồi chen vào bên cạnh mình, Đông Hách đẩy máy tính sang cho anh đọc bằng một gương mặt hớn hở như trẻ con chờ cho kẹo.

Minh Hưởng với lấy cặp mắt kính để trên bàn, đeo vào nghiêm chỉnh rồi mới từ từ kéo máy lại để đọc. Chiếc khăn bông đã trượt xuống khỏi mớ tóc mới cắt của anh. Đông Hách nhấc người ngồi lên sô pha, cầm lấy cái khăn rồi bắt đầu lau tóc cho Minh Hưởng.

Minh Hưởng đọc lẩm nhẩm đôi giây, rồi bằng điệu bộ ngạc nhiên y như Lý Đông Hách cách đó mười phút đồng hồ, đôi mắt Hưởng mở lớn, anh quay ngoắt lại nhìn người bạn cùng nhà đang rất chuyên chú với cái khăn và đầu tóc anh.

Giọng Hưởng cao vút lên:

"Thư mời của Toà án nhân dân tối cao???"

Lý Đông Hách vươn người lấy cái máy sấy trong ngăn tủ cạnh ghế sô pha, lúi húi cắm máy lên. Minh Hưởng sốt ruột giật lại cái máy, anh củng cố câu hỏi:

"Thật?"

Đông Hách gật đầu:

"Thật. Anh nghĩ em là ai nào?"

"Anh biết là em giỏi, à không, em rất giỏi, nhưng mà sinh viên vừa tốt nghiệp mà đã nhận được đãi ngộ tốt thế này thì đúng thật là..."

Lời nói của Lý Minh Hưởng tính ra thì có hơi ngứa tai, nhưng rất tiếc, Lý Đông Hách đã bị ánh mắt sáng ngời như sao trời và đôi gò má nhô cao vì nụ cười của anh là cho điếc lác tạm thời. Cậu chỉ thấy rằng Lý Minh Hưởng hiện giờ vui mừng như thể anh mới là người tìm được công việc tốt, bàn tay Đông Hách đặt bừa trên đùi cũng đã được Minh Hưởng nắm vào chặt chẽ. Lý Đông Hách không dám cựa tay vì sợ Minh Hưởng sẽ buông lỏng. Cảm giác mềm mại âm ấm tiếp xúc giữa hai bàn tay giống như một lớp mật êm ái rót vào trong lòng Đông Hách rồi chảy tràn ra, bao trọn lấy trái tim và cả lý trí của cậu.

Lý Minh Hưởng hôm nay đẹp trai quá!

"Em giỏi thế cơ mà, từng này có là gì đâu. Rồi anh xem, một ngày không xa em sẽ là nhân viên chính thức của toà án, trở thành công chức Nhà nước cho anh biết."

Chiếc máy sấy cắm lên rồi lại bị vứt ở một xó, mấy ngón tay của Minh Hưởng nắm mãi không buông bàn tay Đông Hách.

Đông Hách thủ thỉ:

"Nhưng ngẫm ra thì cũng buồn. Em làm ở trung tâm thanh thiếu niên mà, giờ em chuyển về làm trợ lý cho bác thẩm phán trưởng ở toà, em chỉ làm một án này thôi vì em có dính dáng đến, nói cho dễ hiểu thì cậu bé mà cách đây hai tuần em tư vấn tâm lý cho giờ này biến thành tội phạm vị thành niên. Vậy đấy. Nên em chưa biết được là mình nên vui nhiều hơn hay buồn nhiều hơn."

Lý Minh Hưởng ngẫm nghĩ một hồi rồi gật gù:

"Tội phạm vị thành niên à... Thôi, dẫu sao thì cũng là một bước tiến mới đáng được nâng ly, anh gọi Đế Nỗ với Tại..."

Lý Minh Hưởng dợm bước đứng lên thì Đông Hách đã nghe ra mùi kì đà cản mũi, cậu cuống lên, không suy nghĩ gì mà níu ngay bàn tay Hưởng lại. Vì Đông Hách đã níu tay rồi nên rất có thể Minh Hưởng sẽ buông lơi, để cho điều đó không xảy ra, Đông Hách đan luôn tay mình vào tay anh rồi luồn nốt cánh tay kia qua tay anh, dùng dằng nói:

"Thôi mà, hai đứa nó đang yêu đương, gọi chúng nó làm gì?"

"Phải chúc mừng em chứ?"

Lý Đông Hách trả lời:

"Vậy để tối mai đi, tối mai hẵng gọi, giờ anh chúc mừng em trước đi?"

Minh Hưởng nheo mắt:

"Chúc mừng như nào?"

Chỉ chờ có thế, Đông Hách buông tay ra khỏi cánh tay Minh Hưởng khiến anh thấy hơi trống vắng một chút. Hách chìa ngay một bên má ra:

"Thế hay là anh hôn má nhá?"

Lý Minh Hưởng nhìn cái má phúng phính chìa ra phía mình, gương mặt của Đông Hách rõ ràng là đang chờ đón.

Không gian im ắng tới mức anh chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ chạy nhịp, tiếng tim anh đánh trống trong lồng ngực và tiếng cái máy sưởi rè rè chạy.

Bỗng, Minh Hưởng nói:

"Cái thư mời kia không phải lừa đảo đúng không?"

Ngay lúc này, thật lòng mà nói, Đông Hách rất muốn vứt sạch yêu đương qua sau đầu mà đè thẳng Minh Hưởng ra cho dễ bề xử lý. Cậu xìu đi làm cho Minh Hưởng tưởng rằng mình vừa đem cái bánh bao gợi hôn kia nhúng vào một cốc nước.

"Trừ phi là người từ phía toà án gọi điện cho em cũng là giả nốt. Rồi sếp em cũng là giả nốt."

Minh Hưởng nói nhanh:

"Anh có quen một cậu bạn bên phòng chống tội phạm công nghệ cao, để anh..."

"Lý Minh Hưởng!" Đông Hách quát lên một câu.

Minh Hưởng giật mình lé mắt liếc sang, biết rằng mọi nỗ lực đánh trống lảng của mình đã tan thành mây khói.

Đông Hách nhìn anh, nhìn mái tóc cắt ngắn vừa được lau khô vẫn còn ngọn dựng ngọn nằm rất lộn xộn trên đầu anh, nhìn cái cổ áo phông mỏng nhẹ vô tình làm cho làn da trắng của anh lộ ra, rồi cậu thở dài một tiếng lộ liễu.

"Mai em lên toà nhận việc, tan làm thì gọi Đế Nỗ với Tại Dân đi ăn đi, lâu rồi không tụ tập. Sắp hết năm rồi, đi chơi một chút cho khuây khoả."

Minh Hưởng đột nhiên lại hỏi:

"Ở nhà với anh khiến em cảm thấy muốn đi chơi cho khuây khoả hả?"

"Vâng." Đông Hách chống gối đứng dậy, Minh Hưởng lại kéo tay cậu ngồi xuống.

Một màn co kéo diễn ra không khác khi nãy là bao. Anh nắm lấy cổ tay cậu, nhìn cậu, nhìn má cậu, nhìn vào mắt cậu, rồi cuối cùng, khi đôi mắt Minh Hưởng chạm phải đôi môi Đông Hách, anh lúng túng rời mắt đi một cách vụng về. Hưởng đằng hắng một tiếng, nói nhỏ:

"Thế bây giờ anh hôn vào má nhá?"

Lý Đông Hách là minh chứng rõ ràng nhất cho câu nói được voi thì đòi tiên, nhìn thấy anh phóng viên cùng nhà ấp úng mất hết phong thái thường ngày thì nổi hứng muốn trêu anh.

"Giờ phải hôn môi em mới chịu." Đông Hách nói chơi chơi trong tâm thế biết rằng Minh Hưởng sẽ giãy nảy lên ngay. Chỉ là một nụ hôn, đời người dài rộng, cậu không tin là Lý Minh Hưởng cả đời này sẽ không bao giờ chịu khuất phục.

Nhưng Đông Hách nghĩ hơi sai. Vì Lý Minh Hưởng không hề kêu ca như cậu tưởng, anh im lặng đến bất ngờ, mà Đông Hách biết rằng sự im lặng này của anh cũng sẽ dẫn đến một kết quả vô cùng bất ngờ. Minh Hưởng luồn tay nắm lấy bàn tay của Đông Hách, anh miết ngón cái lên trên mấy khớp ngón của cậu. Nhìn hai bàn tay đang nắm chặt chán rồi Hưởng mới ngẩng đầu lên.

Anh đang bối rối, anh có vẻ muốn hôn, và anh vẫn rất đep trai mặc kệ mái đầu tổ quạ, Đông Hách nghĩ thầm.

Lý Đông Hách muốn có một nụ hôn nồng cháy, một lời chúc mừng nồng cháy, và sau đó là một quãng đời yêu đương nồng cháy.

Lý Minh Hưởng cũng muốn như thế.

Nhưng Lý Đế Nỗ và sếp của Minh Hưởng thì không.

Chuông điện thoại dội vào như ai đó cầm kẻng đứng bên tai gõ thật mạnh, kéo cả Đông Hách và Minh Hưởng ra khỏi cơn men tình say sưa.

Minh Hưởng cầm lấy cái điện thoại, nhìn thấy tên sếp nhấp nháy thì nhanh tay vuốt lại tóc, đứng dậy đi vào phòng riêng nghe điện.

Lý Đông Hách chạm vào nút xanh:

"Ồ, xin chào con kì đà."

Lý Đế Nỗ nói:

"Mày phải cứu tao!"

Đông Hách nói:

"Mày cút."

Đế Nỗ cuống lên:

"Dân giận tao rồi."

Cái điện thoại vừa kịp hạ xuống ngang má lại được đưa lên tai, Hách hỏi ngay:

"Sao?"

"Em ấy mới mua con Macbook chiều nay."

"Ừ?"

"Em ấy có việc nên nhờ tao cài máy hộ."

"Nói vào việc chính."

"Tao lỡ làm đổ nước vào máy. Hẳn một cốc đầy nước nóng."

Phụt một tiếng, Lý Đông Hách phá ra cười oà. Rồi nhớ ra Minh Hưởng còn đang nói chuyện với sếp, cậu điều chỉnh âm lượng nhưng người thì đã gần như là lao xuống mặt đất vì cười.

"Cho mày chừa, hahahahahaaa. Từ từ đã, ơi từ từ từ từ, chờ tao cười nốt đã."

Lý Đế Nỗ mang tâm thế là người đi nhờ vả, bấm bụng nghe tràng cười kéo dài hai phút đồng hồ của Đông Hách. Lý Đông Hách cười như muốn lên cơn khó thở đến nơi rồi mới nói được tiếp:

"Nhưng mà... hắc hắc... Đổ nước rồi thì thôi... Dân nó có giận mày dai bao giờ?"

"Vấn đề là lúc Dân hỏi, tao hoảng quá nên lỡ mồm chối một câu, hai đứa tao cũng đùa cho vui thôi, đuổi nhau quanh nhà. Nhưng cái chính là cả hai đứa vọt mồm xưng "anh - em" trước mặt bố mẹ tao."

Đông Hách nghe đến đó thì đã dừng cười. Lý Đế Nỗ và La Tại Dân bắt đầu yêu đương cho đến nay mới chỉ vỏn vẹn hai, ba tháng gì đó nhưng cũng chưa bao giờ công khai cho ai biết ngoài một số người bạn cực kỳ thân quen. Lại nói đến chuyện khoảng cách thế hệ giữa những đấng sinh thành và lớp thanh niên lớn lên trong thời đại mới, vài lần Đông Hách vu vơ gợi đến chuyện nam nam nữ nữ mến nhau, rõ ràng là phụ huynh của họ không hề hào hứng.

Chuyện xảy ra đến giờ thì không còn là chuyện đùa vui nữa. Trên đời này làm gì có hai thằng bạn nối khố nào vừa đuổi nhau vì một cái máy tính xách tay vừa anh anh em em ngọt xớt?

Đông Hách dịu giọng:

"Bố mẹ mày có nói gì không?"

Đế Nỗ thở dài:

"Không nói gì, nhưng vẻ mặt thì có vẻ là đã để ý rồi. Tại Dân vừa lo vừa giận nên mới thế. Nhưng mà tao không biết cách dỗ làm sao để cậu ấy hết giận. Lúc trước thì được, chứ bây giờ tự nhiên lại lúng túng."

Lý Minh Hưởng mở cửa phòng, anh đã thay ra một bộ đồ chứac chắn là để đi đưa tin. Đông Hách đặt điện thoại ra xa một chút, hỏi nhỏ:

"Anh phải đi hả?"

Lý Minh Hưởng gật đầu, chỉ ra ngoài ban công:

"Cách đây một khu dân cư có cháy, anh ở gần nhất nên chạy qua."

"Nhớ mặc ấm, ngoài trời lạnh lắm."

Minh Hưởng gật đầu, xách túi quay đi. Anh đi được hai bước thì quay đầu lại, bước từng bước dứt khoát về phía Đông Hách.

"Ai gọi vậy em?"

"Đế Nỗ gọi."

Minh Hưởng gật đầu một cái. Lại một lần nữa, anh dứt khoát cúi đầu, đặt môi rất nhẹ hôn lên gò má Đông Hách.

Lý Đông Hách ngu ngơ nhìn anh. Một cái thơm đặt nhẹ trên gò má không đọng lại được cảm xúc gì đáng kể. Minh Hưởng đặt môi rồi rất nhanh rời đi.

"Lát về anh chúc mừng em nghiêm chỉnh sau. Giờ anh đi đã."

Lý Đông Hách vẫn cứ đơ ra nhìn anh cúi người xỏ giày, nhìn anh mở cửa rồi đi ra ngoài, cánh cửa sập lại gọn gàng, cậu đưa một ngón tay lên chạm khẽ vào gò má như sợ nếu chạm mạnh quá thì cảm giác từ nụ hôn sẽ tan biến đi mất.

Lý Minh Hưởng bỗng nhiên lại hôn má, như thế là thế nào được nhỉ?

"Hách! Hách? Nghe gì không?"

Đông Hách ờ à vài tiếng rồi nói vội vã:

"Hả? Ờ? Nghe! Này, tao đang có chút việc, tối mai đi uống đi, uống đi rồi mà làm hoà. Mai tao gọi lại cho nhé, cúp đây."

Cậu cúp máy, chạy ra mở cửa ban công. Gió đêm đông thổi thốc vào lạnh căm khiến cho Đông Hách tỉnh cả người. Nhưng rõ ràng những gì vừa trải qua thì không phải chỉ là một giấc mơ đẹp đẽ, nó là hiện thực, và cái hiện thực ấy đã chính thức dẫn Lý Đông Hách bước sang một con đường mới mà cậu cho rằng đây là con đường trải đầy hoa thơm.

Dáng Minh Hưởng chạy hối hả ra khỏi khu chung cư, anh leo lên một chiếc taxi rồi đi mất hút. Đông Hách bật sẵn TV lên dù chẳng biết được liệu tin vắn ấy có được phát trực tiếp không hay lại đợi biên tập rồi mới lên bản tin chuyển động vào trưa ngày hôm sau.

Đêm đó Minh Hưởng không về sớm được như anh dự đoán, Đông Hách đợi anh rất lâu, cuối cùng quyết định tắt đèn đi ngủ.

Nằm trong căn phòng của mình, Lý Đế Nỗ cứ nhìn mãi vào khoảng trống cạnh bên. Thiếu vắng như vậy thì đúng là không thể quen thuộc được. Đế Nỗ biết Tại Dân không giận mình vì cốc nước hay cái máy tính, Dân chỉ đang lo sợ mà thôi. Cái tình yêu mà hai người khó khăn lắm mới dám thừa nhận và đối mặt giờ đây rất có thể đứng trên bờ vực nứt làm đôi, trả người về hai bờ đất vốn dĩ, ngay cả chính Đế Nỗ cũng thấy như trái tim mình đang bị bóp cho nghẹt vào.

Lý Đế Nỗ đã bắt đầu có khát khao gia đình rồi, một gia đình nghiêm chỉnh và hạnh phúc, một gia đình sẽ có đầy đủ tất thảy những người mà cậu yêu thương. Một gia đình sẽ có La Tại Dân, và ở gia đình đó, Tại Dân sẽ được yêu thương và chúc phúc.

Lý Đế Nỗ đã bắt đầu khao khát gia đình.

Lý Minh Hưởng thì đang bắt đầu khát khao yêu thương.




-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top