Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 5. Hoang đảo và những hiểu lầm. part 2

Jessica nhắm mắt thật chặt, cố gắng chạy nhanh nhất có thể, viễn cảnh con vật dài dài trơn trơn trườn trườn nhớt nhớt ngay cạnh chân nàng khiến Jessica như muốn phát điên. Từ bé đến lớn Jung đại tiểu thư 1 bước lên xe, 2 bước xuống thảm, có bao giờ đi vào chỗ rừng thiêng nước độc nên con giun với cả rắn nàng cũng chả phân biệt được, mặc cho Ji Yeon gào hét giải thích phía sau, Jessica cũng mặc kệ, giun hay rắn thì cũng không có chân và gớm như nhau cả thôi. (=.= lý lẽ rất công chúa)

- Jung đại tiểu thư!!!!!! đừng có chạy nữa!!!! cô sẽ lạc đấy!!!!!! - Ji Yeon vốn không phải kẻ hay chạy, cũng chẳng ưa thích gì chạy nhảy, nhưng cô thực không muốn lạc cô tiểu thư tóc vàng kia 1 chút nào. Biết nhau chưa lâu nhưng nhìn tướng Jessica, ai mà chả biết cô nàng ấy mặc bệnh công chúa nặng đến thế nào chứ. 

Ji Yeon chống 2 tay xuống đầu gối, thở hồng hộc vì quá mệt, cô đã đuổi theo cô tiểu thư kia đến lả cả người mà vẫn không kịp, thật không thể hiểu nổi tại sao Jung đại tiểu thư lại có sức mà chạy nhanh đến thế. Quẹt mồ hôi nhễ nhại trên mặt, Ji Yeon nheo nheo mắt nhìn xung quanh, nhưng giọt mồ hôi mặn chát đang lăn vào mắt Ji Yeon khiến cô gái không thể nhìn rõ

- aissshhhh.... cô ta biến đâu mất rồi - Ji Yeon bực bội thở hắt ra, Jung đại tiểu thư chính thức biến mất khỏi tầm mắt của cô. Đảo mắt xung quanh, Ji Yeon cảm thấy hơi rờn rợn trong lòng vì bốn bề đều là cây cỏ, rmg rằng cái hoang đảo này bé tý tẹo nhưng thực chất càng đi vào sâu trung tâm, rừng rậm càng um tùm hơn. Ji Yeon nuốt khan trong cổ họng, cô cũng được cưng chiều từ bé nên khả năng bảo vệ bản thân trước thú dữ trong rừng chỉ bằng con số không to đùng, mà chỗ này đâu có đảm bảo sẽ không có bất kì con vật quái dị nào chứ. Ji Yeon tiến đến vài bước, dùng tay rẽ những đám lá to bản ra để mở được, cô bắc tay lên miệng làm loa và gọi lớn

- Jung đại tiểu thư!!!!!!! Jung Jessica!!!!!! 

Không có tiếng đáp trả, thậm chí cũng chẳng có tiếng vọng lại. Ji Yeon chán nản thở dài

- cái cô tiểu thư này.... cô mà có mệnh hệ gì tôi biết ăn nói với Ham gia và Eun Jung ra làm sao.... 

Chẳng mấy chốc mà trời đã nắng chói chang báo hiệu một buổi trưa không mấy yên ả, Ji Yeon vẫn còn ở sâu trong rừng rậm, sức lực cạn kiện sau cuộc thám hiểm bất đắc dĩ để tìm cô nàng tóc vàng kia. 2 chân Ji yeon mỏi nhừ gần như đứng không vững, nhưng tia nắng nhảy nhót trên vai Ji Yeon hòa cùng những giọt mồ hôi mặn chát. Ji Yeon bỗng cảm thấy mình bất lực trước chuyện này, tốt nhất là nên quay về căn nhà gỗ và nhờ Eun Jung cùng Ah Reum đến giúp. Thoáng có chút ngạc nhiên khi chính bản thân đang đứng đâu Ji yeon còn không biết, điện thoại không có sóng, bốn bề cây lá um tùm, Ji yeon thở dài đằng đẵng

- mình lang thang trong cái chỗ quái quỷ này... rồi bị lạc theo cô nàng đó. Mà cũng có khi cô ta đã tìm được đường ra chỗ nhà gỗ rồi cũng nền... thật ngốc quá... aisshhhh.....

Về phần nàng công chúa tóc vàng hoe, Jung đại tiểu thư tức Jessica Jung cũng kiệt sức sau việc cứ chạy hoài chạy mãi, thật may mắn vì dù có nhắm tịt mắt nhưng nàng cũng chẳng va phải cái cây nào cả, trên người chỉ có chút xây xát khi băng qua những đám lá rậm rạp. Jessica ngồi xuống 1 phiến đá lớn để nghỉ ngơi, nàng bỗng cảm thấy trong lòng khó chịu

- Park Ji Yeon đáng ghét... cô không thèm đuổi theo tôi... để giờ tôi bị lạc trong này... hức... 

Bệnh công chúa lại bùng phát, Jessica e dè nhìn xung quanh, nàng muốn hoa mắt vì màu xanh của lá, cây cối cao đến mức phải ngửa cổ nhìn thẳng lên trời mới trông thấy màu xanh dương của bầu trời bé tý xíu đã bị che khuất một phần bởi cây cối cao lớn. Nắng chói chang nhưng Jessica vẫn cảm thấy lạnh, trên người chỉ độc nhất chiếc áo pull mỏng manh và quần short ngắn. Jessica tự trách mình ăn mặc mát mẻ để di chuyển cho thoải mái làm gì, để giờ mồ hôi bết vào da thịt, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng khiến Jessica thoáng rùng mình vì lạnh. 

"loạt xoạt.....!!!" âm thanh xào xạc vang lên của tiếng cây lá bị dẫm nát. Jessica mừng rỡ đứng bật dậy

- là cô phải không Park Ji Yeon??!!! 

Không có tiếng người đáp trả, nhưng âm thanh vẫn còn tiếp tục, ngày một lớn hơn chứng tỏ có sinh vật đang đến gần. Jessica nuốt khan trong cổ họng, nàng xem phim kinh dị cũng nhiều rồi, nhất là phim quái vật trong rừng nàng cũng đã xem, vì vậy trong tình huống này khả năng lớn là sắp có 1 con quái vật bay đến và nhảy bổ vào Jung đại tiểu thư. Cô nàng tóc vàng thoáng chốc mặt mày đã tái mét, nàng lắp bắp 

- gì... gì chứ.... con quái vật kia... ngươi... ngươi đừng có mong mà... đụng đến.... Jessica ...ta đây..... 

Jessica run run, lùi lại vài bước, trong lòng cảm thấy cực kì lo sợ, thần kinh nàng căng ra như dây đàn, và khuôn mặt xinh đẹp lại càng hoảng sợ hơn khi trông thấy con vật trước mặt

- PARK JI YEON!!!!!!!!!!!!!!!!!! CỨU TÔI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! - Jessica ôm chặt lấy đầu mình và hét bằng chất giọng cao vút. Viễn cảnh nàng bị con vật kia xé xác ra và ăn thịt khiến nước mắt cứ tuôn trào trong khóe mi nàng. Jessica nấc lên hồi lâu và cảm thấy con vật kia chưa có động tĩnh gì. Từ từ mở mắt ra, Jessica há hốc miệng

- tôi... đây....hộc.... - Ji Yeon nở 1 nụ cười mệt mỏi, trên tay là con rắn màu xanh.

- cô......cô... bắt....nó....sao..... - Jessica run run nói, mắt nàng đang mở to hết cỡ. Ji yeon vẫn giữ chặt con rắn trong tay, cô thở 1 cách khó nhọc

- con này... là rắn không có độc.... cô đừng có hét lên như vậy nữa.... - Ji Yeon tiến lại gần Jessica như nàng đã hét toáng lên

- CÔ ĐỪNG LẠI ĐÂY!!!!!! VỨT CON VẬT GỚM GHIẾC KIA ĐI CHO TÔI!!!!!!!!!!!!

Ji Yeon làm theo lời Jessica, cô thả con rắn đi vào lại trong rừng, trông con vật kia cũng có phần sợ hãi Jessica khi nó phải chứng kiến giọng hét cá heo có sức công phá cao của cô nàng tóc vàng. Ji yeon thở nhè nhẹ

- tôi thả nó đi rồi đấy.... 

Jesscia không nói không rằng, nàng chạy ôm ôm chầm lấy Ji Yeon và khóc òa như 1 đứa trẻ

- cô đã đi đâu vậy hả hức..... hức.. tôi sợ lắm ....hức... cô có ...hức biết... hức.. không....hức..... 

Ji Yeon hơi bối rối nhưng cũng xoa nhẹ lưng cô nàng trước mặt

- do cô chạy lung tung đấy chứ.... 

Jessica buông Ji Yeon ra, lườm cô bằng ánh mắt đẫm nước, Ji Yeon cười gượng

- được rồi... là lỗi của tôi.... đừng khóc nữa - vô thức, cô gái trẻ đưa tay lên và quệt nhẹ những giọt lệ trên khuôn mặt xinh đẹp kia. Ji yeon thoáng bối rối sau hành động của mình và lùi lại

- errr.... tôi xin lỗi.... 

Jessica im lặng không nói gì, nàng chạm nhẹ vào khuỷu tay Ji Yeon

- tìm đường ra ngoài thôi.... 

Ji Yeon vẫn còn ngại sau hành động tự nhiên của mình, chỉ biết lấm lét đi theo sau Jessica

Ji Yeon's POV

woa.....cô ấy có 1 cái back thật là sexy..... chậc..... Mắt tôi không tài nào rời khỏi những đường cong tuyệt mỹ trên người cô gái trước mặt cho đến khi cô ấy quay lại và nhìn chằm chằm tôi

- cô.. đang nhìn cái gì vậy....?? 

Tôi cảm thấy ngượng chín cả người, cô ấy biết tôi làm gì sau lưng cô ấy ư....??

- errrr..... không gì cả.... 

- thật chứ?? - Jessica tiến sát lại tôi và nhìn chằm chằm tôi bằng đôi mắt màu nâu sữa. Tôi không dám nhìn lại vì sợ mình sẽ bị lạc trong đôi mắt đó 1 lần nữa, đôi mắt cực kì quyến rũ của Jessica Jung... 

- ......thật....

- tại sao cô cứ đi sau lưng tôi vậy? Cô sợ à? Sợ thì bám vào áo tôi đây này - Jessica đưa áo của cô ấy ra làm tôi khẽ bật cười, tôi xoa nhẹ đầu cô ấy nhưng cô ấy đã đẩy tay tôi ra ngay

- YAH!!!! tôi không phải con nít mà cô xoa đầu!!!!! - Jessica hét lên.

- ...vì cô lùn hơn tôi... nên tôi có quyền xoa đầu cô - tự đặt ra 1 lý do hết sức vô lý, tôi khoan khoán bước đi qua Jessica, cảm thấy trong người thoải mái hơn chút ít. Cô nàng tóc vàng này cũng có những lúc thực sự rất đáng yêu. 

End POV

*tại nhà gỗ*

Eun Jung ngồi trên sofa, mắt vẫn khẽ liếc về phía Ah Reum đang ở trong bếp, họ đã trở về nhà từ lâu nhưng không ai nói với ai một lời nào, phần vì Eun Jung còn bối rối, phần vì Ah Reum cứ tìm mọi cách để tránh mặt Ham đại tiểu thư. Eun Jung lấy hết can đảm để lên tiếng

- Ji Hyunie à....chuyện khi nãy..... tôi xin lỗi.... 

Ah Reum không đáp lại, tuy cô có hơi dừng việc đang làm 1 chút, nhưng nhanh chóng che dấu chúng đi ngay và tiếp tục nó 1 cách hoàn hảo, hoàn toàn phớt lờ con người đang ở ngoài sofa kia. Eun Jung thở dài, tự ngã người xuống sofa và vùi mặt mình trong ghế, cảm giác bứt rứt khó chịu cứ đeo bám theo cô suốt đoạn đường trở về từ biển. Cô đã định làm rõ thái độ của Lee tiểu thư đối với mình nhưng hình như hành động của cô khiến cho cô ấy giận. Eun Jung bắt đầu dùng tay vò đầu mình và mặt vẫn úp vào trong gối.. cô khe khẽ hát 

Gom se mari ga han jibbe iso

Appa Gom, Omma gom, aegi gom

Appa gom eun tungtung hae

Omma gom eun nal shin eh

Aegi gom eun nomu kiyowo

Ussu ussu chal~handa

Ah Reum có đôi chút ngạc nhiên, không ngờ Ham đại tiểu thư lại có thể hát 1 bài hát thiếu nhi dễ thương đến vậy, thậm chí còn cười khúc khích sau khi hát

- Ji Hyunie này... tôi cảm thấy gia đình mình rất giống bài hát này... hahaha.... - Eun Jung bật dậy và nói lớn.

Gom se mari ga han jibbe iso

Appa Gom, Omma gom, aegi gom

Appa gom eun tungtung hae

Omma gom eun nal shin eh

Aegi gom eun nomu kiyowo

Ussu ussu chal~handa

- còn gia đình Lee tiểu thư thì sao?? - Eun Jung hỏi bâng quơ, tay chân vẫn đang múa may theo nhịp nhạc.

- nhà tôi có những 4 anh chị em... - Ah Reum đáp lại làm Eun Jung thoáng bỡ ngỡ. Cô gái trẻ hơn đi ra từ bếp, ngồi xuống sofa đối diện với Eun Jung và từ tốn nhấp lấy 1 ngụm trà trong tách

- đừng nhìn tôi như vậy Ham tiểu thư... 

Eun Jung gãi đầu, ngượng ngùng cúi xuống sau đó khuôn mặt ngay lập tức biến sắc, Eun Jung đỏ mặt nói

- Lee tiểu thư... đó là tách trà của tôi

"Choang...!!!!" âm thanh khô khốc vang lên, tách trà vỡ vụn ngay dưới chân Ah Reum, cô gái trẻ bối rối, vội vàng cúi xuống để nhặt những mảnh vỡ lên nhưng bất cẩn thế nào lại bị mảnh vỡ của tách trà quẹt vào tay

- a.... - Ah Reum nhăn mặt, nàng vội cho ngón tay vào miệng để mút nhưng Eun Jung đã chặn lại. Ah Reum thoáng bối rối nhìn Eun Jung, cô gái tóc ngắn nhìn vào ngón tay đang chảy máu và khe khẽ đưa nó lại gần miệng mình

- Ham tiểu thư... - Ah Reum nửa muốn rút ra, nhưng nửa lại muốn để Eun Jung tiếp tục ý định của mình. Eun Jung nhẹ nhàng mút lấy ngón tay thon dài của Ah Reum 1 cách nhẹ nhàng

- cô thật là hậu đậu Lee tiểu thư....

Khuôn mặt Ah Reum đỏ bừng còn Eun Jung vẫn làm công việc của mình 1 cách chăm chỉ. Cho đến khi Ah Reum khẽ lấy ngón tay ra

- tôi... được rồi....

Eun Jung nhận ra mình có hơi quá, vội vàng cúi đầu

- xin lỗi... xin lỗi.... 

Ah Reum lắc đầu không nói gì và cúi xuống nhặt mảnh vỡ của tách trà nhưng bàn tay của Eun Jung một lần nữa giữ cô gái trẻ lại. 

- để tôi... - Eun Jung nhẹ nhàng đẩy cánh tay của Ah Reum lại và nhặt những mảnh vở trên sàn lên. Ah Reum bât động đứng trước mặt con người đang lúi cúi dưới đất

- không hiểu sao... nhưng tôi thực không muốn Lee tiểu thư ghét tôi.... - Eun Jung nói nho nhỏ nhưng Ah Reum nghe thấy rất rõ ràng. Cô vòng qua bàn sofa và đi vào bếp

- tôi không ghét Ham tiểu thư.... 

Eun Jung nở một nụ cười mãn nguyện trên mặt, cô gái tóc ngắn như muốn nhảy cẫng lên sau câu nói của Lee tiểu thư vốn trước giờ vẫn cư xử dè dặt và tránh né cô. 

- ái da.......cái mảnh vỡ chết tiệt này - Eun Jung cáu tiết nhìn chằm chằm mãnh vỡ trên tay mình rồi lầm bầm - nhà ngươi dám làm đau Lee tiểu thư giờ còn dám làm đau cả ta sao. 

Eun Jung tự cười khúc khích vì sự "tự kỉ" bất chợt của mình và đưa tay lên chạm vào môi

"bàn tay Lee tiểu thư... thực sự.... rất.......

haiz... mình thích mùi của Lee tiểu thư......... mình điên rồi...

Ham Eun Jung mày điên rồi!!!!!!" - Eun Jung's POV.

Eun Jung mải mê tự vò đầu bứt tai mà không để ý thấy có một người đang đứng ở bếp nhìn ra và khẽ cười mỉm. 

"Jungie thật ngốc...!"- Ah Reum's POV.

Trở lại với đôi trẻ trong rừng, tiểu thư thì vẫn mãi là tiểu thư, cho dù Ji Yeon đang cố gắng ra dáng mạnh mẽ để bảo vệ Jung đại tiểu thư giữa trời đất bao la cây cối um tùm thế này nhưng kết quả là chính cô gái trẻ cũng ré ầm lên khi trông thấy những con vật kì dị, 2 người cứ ôm chầm lấy nhau , run lập cập vì sợ rồi lại nhanh chóng tách ra và đỏ mặt ngại ngùng. 

- khi nãy... cô bắt cả con rắn... mà sợ mấy con kia hả.... - Jessica nói. 

- khi.... khi nãy... tôi có bắt con rắn sao....??? 

Jessica nhìn chằm chằm như muốn nói "cô điên à?" với Ji Yeon nhưng nghĩ đi nghĩ lại đây không phải là lúc để cãi nhau, tốt nhất là nên hợp sức và tìm đường đi ra ngoài. 

- aaaa...... tôi mệt quá... chúng ta dừng ở đây đi - Jessica ngồi phịch xuống một cây gỗ đổ ngang giữa rừng. Ji yeon gật đầu đồng ý

- cô ở đây đi, tôi đi xem thử chỗ nào có đường rồi sẽ quay lại

Ji Yeon toan bước đi thì một bàn tay đã níu vạt áo cô gái trẻ lại

- cô... cô đừng có bỏ tôi.... - Jessica lúng búng nói, mặt đỏ bừng, cô thực sự không chịu nổi việc phải ngồi 1 mình chờ Ji Yeon, biết đâu được lại có con gì đó chạy ra thì làm thế nào. Ji Yeon cười khúc khích

- cô có vẻ thích nói câu đó nhỉ...?

- tôi sao....? - Jessica tròn mắt

- lần ở thang máy - Ji Yeon gợi ý. Jessica sắp xếp lại trí nhớ của mình, những hình ảnh của buổi lễ đính hôn bắt đầu lùa về trong tâm trí nàng. 

"Thang máy.....

.

.

....

Ôm lấy người ta chặt cứng....

Ôm rồi còn bảo người ra đừng có bỏ mình.....

.

....

........

Cầm lấy ngón út tay người ra....... cầm tay.....

Ôm cổ người ta.... người ta bế...

chạy vào lễ đường.... trong vòng tay của người ta.....

.........

..........."

*đỏ mặt* 

*lắc lắc đầu*

*phụng phịu..*

*chu môi*

*ngại* 

Một loạt aegyo được Jessica tùy ý sử dụng mà không biết có người tim đập như muốn nhảy ra khổi lồng ngực vì hành động quá sức dễ thương của Jung đại tiểu thư. Ji Yeon lấy lại bình tĩnh, nắm nhẹ lấy tay nàng rồi thả ra khỏi vạt áo của mình

- cô cứ ở đây... à.... khi nào có chuyện gì.. gọi tên tôi...tôi sẽ đến được chứ? 

Jessica gật nhẹ đầu, nhìn Ji Yeon bằng ánh mắt ướt 

- cô sẽ đến chứ...?

- tôi sẽ đến..... - Ji Yeon ngập ngừng - và bảo vệ cô. 

Jessica gật đầu. Ji Yeon mỉm cười

- vậy... tôi đi được chưa?? - Ji Yeon liếc xuống bàn tay đã níu lại vạt áo cô. 

*lắc đầu*

- sao...?? Cô không tin tôi à??

*gật....lắc....lắc..gật*

  - là sao??? 

- tôi muốn cô ở cạnh tôi... - Jessica nói rồi quay mặt đi thật nhanh, nàng đang còn ngại chuyện nhớ lại hôm ở thang máy, nay cái con người đáng ghét trước mặt nàng lại còn bảo sẽ bảo vệ nàng rồi cười cười ngố đáng yêu như vậy nữa chứ. Ji Yeon bối rối không hiểu gì cả, cô đưa 1 tay chạm nhẹ vào cánh tay Jessica nhưng Jung đại tiểu thư đã rụt lại, dậm chân bình bịch rồi bỏ đi - Jung tiểu thư!!!! cô lại đi đâu vậy??!!!!!!!! - Ji Yeon cuống cuồng đi theo.  

Eun Jung lo lắng vén tấm rèm màu nâu nhạt và nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xám xịt, mây mù giăng kín báo hiệu một trận mưa lớn sẽ đến, cô gái tóc ngắn khe khẽ lắc đầu 1 cách mệt mỏi

- Ham tiểu thư...uống cái này đi... - giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng Eun Jung.

- errr....Lee tiểu thư.... cảm...cảm ơn.... - Eun Jung bối rối nhận lấy tách cafe đang bốc khói nghi ngút. Ah Reum gật nhẹ đầu rồi quay lưng chuẩn bị bỏ đi nhưng Eun Jung đã kéo tay cô gái lại

- Ji Hyunie...

- sao Ham tiểu thư...? - Ah Reum nhíu mày quay lại. Eun Jung hơi lúng túng

- à....er.... cô....

- tôi làm sao....?

- cô...có thể đứng....ở đây.... không.....? - 2 gò má Eun Jung ửng hồng ngay sau khi nói ra suy nghĩ của mình. Ah Reum không có chút ngạc nhiên, chỉ lắc đầu

- không.. - rồi cô gái trẻ quay lưng và bỏ đi thẳng, để lại mình Eun Jung với bao suy nghĩ rối ren trong đầu. Chẳng phải khi nãy Lee nhị tiểu thư đã nói là không ghét cô đó sao.. giờ lại lạnh lùng đến vậy. Thật không thể hiểu nổi trong đầu con người ấy đang có suy nghĩ gì. Eun Jung thở hắt ra, nhấp nhẹ 1 ngụm cafe nóng hổi

- Ji Yeon và Jessica.. 2 người đang ở đâu vậy....??

Những hạt mưa bắt đầu rơi xuống, ban đầu chỉ là những hạt mưa nhỏ và nhẹ, nhưng càng về sau, mưa càng nặng hạt. Eun Jung liếc khe khẽ về phía Ah Reum, cô gái trẻ vẫn đang loay hoay trong bếp và không tỏ vẻ gì lo lắng cho vị hôn phu cả. Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu Eun Jung, cô gái tóc ngắn không chần chừ tiến vào bếp, đặt tách cafe xuống bồn rửa

- Lee tiểu thư.... cô không lo lắng cho Ji Yeon sao....?

- có... - Ah Reum lạnh nhạt đáp, mắt vẫn không hề dịch chuyển. Eun Jung vẫn kiên nhẫn

- vậy... tại sao cô trông bình thản....? quá vậy....

Ah reum ngước lên, nhìn Eun Jung bằng 1 ánh mắt khó đoán, Eun Jung có hơi bối rối khi lần đầu Lee nhị tiểu thư nhìn thẳng mình như vậy

- vì Ji Yeon không phải là Ham tiểu thư... nên chẳng có gì phải lo cả....

- nhưng.... nhưng... tôi thấy cậu ấy rất có cảm tình với hôn thê của tôi.... - Eun Jung chợt nói. Ah Reum nhíu mày

- Jessica ....unnie.....? à... Jung tiểu thư.....???

Eun Jung gật đầu lia lịa. Ah Reum lắc đầu

- không... Ji Yeon không thích Jung tiểu thư......

Ah Reum quay đi và bỏ vào phòng ngủ, tiếp tục để Eun Jung lại 1 mình với hàng tá suy nghĩ trong đầu

"không thích Jung tiểu thư.... chẳng lẽ muốn ám chỉ rằng Ji Yeon chỉ yêu có một mình Hyunie....?? Phải chăng....???

Mình thật là ngốc.... người ta là hoa đã có chủ..... lại còn là bạn thân của mình.....

Ham Eun Jung!!!! mày điên rồi!!!!! mày đang tính tán tỉnh hôn thê của Ji Yeon đó ư???

Tỉnh táo đi nào!!!! Cô ấy là Lee tiểu thư..... là người mà Ji yeon yêu....

và....cũng yêu Ji Yeon.....

tại..tại sao....lại có 1 cảm giác nhẹ nhàng khi mình ở bên cô ấy.....

Ji Hyunie.......

Tôi và em....... liệu chăng có thể........???

Không không!!!!!!! dẹp bỏ ngay suy nghĩ ngốc nghếch đó đi Ham Eun Jung!!!!!!!!!!!!

Lee Ji Hyun là hôn thê của Park Ji yeon

Lee Ji hyun là hôn thê của Park Ji Yeon........

Lee Ji Hyun......" - Eun Jung's POV

Ji Yeon ngồi bó gối một cách không mấy hào hứng trong một hốc đá nhỏ mà cô vô tình tìm được trong lúc trú mưa, liếc nhẹ qua bên phải, Jessica cũng co ro vì lạnh, nhưng ánh mắt cô gái tóc vàng thì trông như có lửa và sẵn sàng thiêu rụi Ji Yeon ngay lúc nào cần. Nếu như không nhờ cơn mưa... thì có lẽ Jessica Jung đã không chịu yên vị trong cùng 1 chỗ gần Park Ji yeon trong vòng bán kính 10 mét. Ji Yeon thực không hiểu cô nàng tóc vàng đang giận cái gì, chính cô ta nói, rồi cũng chính cô ta giận mà không để Ji yeon kịp hiểu hàm ý câu nói đó.

- Jung tiểu thư.....

Không có tiếng trả lời. Ji Yeon nhắm nhẹ mắt lại, thở hắt ra rồi từ tốn nhích lại gần Jessica hơn 1 chút.

- cô lạnh đúng không....?

Vẫn không có tiếng trả lời, Jessica quay phắt đi không muốn nhìn thấy mặt Ji yeon. Cô gái trẻ hơn kiên trì nhích lại 1 chút nữa và khều nhẹ cánh tay Jung tiểu thư

- ngồi gần... sẽ ấm hơn..... - Ji Yeon nói khá nhỏ, nhưng Jessica vẫn nghe thấy, và điều đó mơ hồ khiến nàng có chút ngại ngùng, biểu hiện rõ ràng nhất và vệt ửng hồng trên gò má thanh tú. Ji yeon vẫn thấy Jessica im lặng, cô chồm người về phía trước 1 chút để có thể nhìn thẳng vào mắt Jessica

- Jung tiểu thư.... cố không phiền nếu tôi....??

Jessica tiếp tục giữ vững trạng thái không hồi đáp, nàng thực không hiểu có gì đang diễn ra để mà giận cái tên cún con cứ khều khều nàng nãy giờ. Mà không có lý do gì thì Jessica nhất định phải tìm cho ra, vì vậy nàng tự cho mình cái quyền được giận Park Ji yeon vì hắn dám mắng vào mặt nàng ở quán cafe, dám dê xồm Ah Reum giữa bếp, dám bỏ mặc nàng trong rừng. (toàn lý do vớ vẩn =,= )

- cô im lặng nghĩa là đồng ý đấy nhé - chưa để Jessica hiểu trọn vẹn câu nói, Ji Yeon và vòng tay quanh eo cô nàng vào kéo sát Jessica về phía mình. Vì hình thể nhỏ bé và hơn nữa là Ji Yeon có hơi quá tay do vô ý (hoặc cố ý, không biết) nên Jessica gần như nằm trọn trong vòng tay cô gái nhỏ hơn. Ji yeon nhắm tịt mắt chờ đợi 1 cú tát nảy lửa nhưng chẳng có gì diễn ra cả, Jessica ngoan ngoãn nằm yên, thậm chí còn vòng 1 tay lên cổ Ji yeon để tránh không bị tụt xuống. Mọi âm thanh như ngừng đọng, Ji Yeon cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Jessica đang phả vào cổ mình nhè nhẹ, hơi nở nóng vả bỏng rát, phải chăng....?

- Jung tiểu thư.... cô sốt rồi.... - Ji Yeon hốt hoảng khi sờ vào trán Jessica, nó nóng bừng và trên trán cô nàng lấm tấm những giọt mồ hôi. Jessica yếu ớt nói

- tôi lạnh....

Ji Yeon ôm chặt Jessica hơn, cô gái trẻ thực sự không biết phải làm gì lúc này, trời đã về chiều, nhiệt độ xuống thấp, thêm cả cơn mưa dai dẳng khiến 2 người không thể rời khỏi cái hốc đá này. Jessica thở 1 cách khó nhọc, vùi đầu vào hõm cổ Ji Yeon

- Ji yeon.... cô đúng là đồ dê xồm...

Ji Yeon chưng hửng, phải nàng công chúa này đang thực sự sốt không vậy? Giờ phút này còn rảnh rỗi nói những chuyện đó sao....??

- sao... cô cứ nghĩ tôi... như vậy....?? Tôi không có....

- cô...... nhìn hôn thê của mình trong bộ bikini....trên bãi biển....

Ji Yeon chỉ muốn hét lên rằng người cô thực sự nhìn không phải là Ah Reum mà là cô nàng tiểu thư đỏng đảnh trên tay cô đây, nhưng nghĩ là 1 chuyện,làm lại là 1 chuyện khác, Ji yeon giữ bình tĩnh và nói chậm rãi

- hôn thê của tôi... tôi muốn nhìn...không được sao....

- cô còn dê cô ta ngay ở bếp... - Jessica nói tiếp, hình như Jung tiểu thư đang mê sảng chứ câu nói thì chả ăn nhập gì với Ji yeon cả. Ji Yeon vuốt nhẹ sống lưng Jessica, gỡ đi những sợi tóc đang bết lại trến trán nàng vì mồ hôi rịn ra ngày càng nhiều

- Jung tiểu thư.... cô hiểu lầm rồi...

- chính cô dạy hư Eun Jung....

- cái gì???.....

- hôn phu của tôi.... hư hỏng.... là do cô..... Park Ji Yeon....

Ji Yeon's POV

Jung tiểu thư.. hóa ra cô ghét tôi, trách mắng tôi, giận tôi cũng vì cậu ấy thôi sao....??

Eun Jung cậu thật có phúc... cô ấy yêu cậu thật lòng

2 người xứng đôi

tôi sẽ chúc phúc cho cậu"

end POV

- cô làm cho tôi... không tài nào... rời mắt khỏi cô được.... - Jessica nói nhẹ, gần như là nhỏ đến mức loãng vào không khí, càng về cuối câu lại càng nhỏ hơn, khiến Ji Yeon lúng túng vì không hiểu hết tất cả. Ji yeon thở nhẹ khi cảm thấy vòng tay của Jessica ở cổ đang nới lỏng hơn, đôi mắt Jessica nhắm nghiền và hơi thở đều đặn trên khuôn ngực phập phồng báo hiệu cô tiểu thư tóc vàng đã chìm vào giấc ngủ say

- điều này thật ngốc... nhưng tôi thực không thể ngăn mình bật cười khi nhớ đến cô.. Jung tiểu thư - Ji Yeon nói, sau khi đặt nhẹ một nụ hôn lên trán Jessica, cả 2 chìm vào giấc ngủ trong tư thế không hề thoải mái chút nào nhưng không ai phàn nàn gì, họ chỉ cảm nhận được sự ấm áp vô cùng từ đối phương.

*tại nhà gỗ*

- tôi cần đi ra ngoài tìm họ!!!! - Eun Jung bật dậy, vơ lấy chiếc áo khoác và bước nhanh ra phía cửa ra vào.

- đừng... - Ah Reum níu nhẹ lấy vạt áo Eun Jung và lắc đầu khe khẽ. Eun Jung nhíu mày

- sao?? Tại sao cô có thể bình tĩnh đến vậy??!!!! Ji Yeon và Jessica đang ở ngoài đó!!!!! Cô có hiểu điều đó không hả Lee tiểu thư...???

Ah Reum lắc đầu, cô đứng dậy và đẩy Eun Jung ngồi xuống ghế

- nếu phải đi tìm... thì người đó là tôi...

Cô gái trẻ tiến đến móc treo áo khoác để tìm chiếc áo của mình. Eun Jung cười nhạt

- gì chứ?? Sao tôi có thể ngồi yên đây và 3 người cùng ra ngoài kia... Lee tiểu thư.... rốt cuộc là sao...??

- Ji Yeon là hôn phu của tôi....

"đúng rồi... Ji yeon là hôn phu của cô ấy.... cô ấy yêu Ji yeon... nên sẵn sàng làm tất cả vì Ji yeon.... sao mình lại có ý nghĩ ngu ngốc gì chứ...???

Nực cười Ham Eun Jung à....

Ham Eun Jung ơi là Ham Eun jung.... player một thời đâu biến mất rồi....?? Sao lại trở nên mềm yếu và tiêu cực thế này???

Quên mau cái tên Lee Ji Hyun đi!!!! Lee Ji Hyun là của Ji Yeon Park...."

Nở 1 nụ cười cay đắng, Eun Jung đứng dậy và giữ tay Ah Reum lại

- tôi sẽ đi. Ngoài kia có vị hôn thê của tôi...

4 mắt giao nhau, Ah Reum nhận ra sự quyết tâm của cô gái trước mắt, thậm chí trong ánh mắt của Eun Jung còn chứa đựng 1 sự giận dữ. Ah Reum giật nhẹ tay ra khỏi Eun Jung

- chỉ được đi 1 người... và người đó phải là tôi....

- vậy thì không ai đi cả. Tôi không muốn bị Ji Yeon khiển trách vì đã để cô phải ra ngoài trời mưa gió như vậy...

Ah Reum gật nhẹ

- ổn thôi... nếu như đó là điều duy nhất chúng ta có thể đồng ý với nhau...

Ah Reum lẩn tránh Eun Jung là điều hiển nhiên, có ngốc cũng phải thấy, thậm chí tránh cả ánh mắt của Ham đại tiểu thư thì có phần quá đáng thật. Điều đó khiến Eun Jung đau nhói trong lòng, chẳng hiểu Ah Reum đã làm gì với trái tim của Eun Jung mà chỉ cần cô gái tóc ngắn nghĩ tới tình cảm của vợ chồng trẻ Park gia thì trái tim ngu ngốc lại nhói lên.

......................................

- cạn ly!!!!!!! Zô!!!!!!!

- Zô!!!!! Không say không về!!!!!!!

- từ từ thôi Bunny.... coi chừng say..... - Hyomin vội vã ngăn Sunny lại khi cô nàng tóc ngắn cứ nốc rượu như nốc nước ngọt. Tae Yeon đập đàn xuống bàn, lè nhè

- hahaha... hôm nay là ngày vui mà... kể từ hôm đính hôn tới giờ chúng ta có được uống cùng nhau đâu!!!! Zô....!!!!!! SoonKyu!!!!! Cạn ly!!!!!

- cạn thì cạn... nhưng mà cấm... cấm... gọi tớ... bằng cái tên đó!!!!!! - Sunny đưa ly rượu lên cao và uống tất cả thứ chất lỏng bỏng rát đó xuống. Tiffany xoa nhẹ lưng cho Tae Yeon và nhìn Hyomin đầy hối lỗi

- xin lỗi nhà Minnie.... tại Tae Tae hư hỏng quá... đã kéo theo Bunny của cậu rồi...

Hyomin nhún vai

- tớ phải xin lỗi mới đúng chứ... Bunny mới là kẻ hưng hỏng....

- cái gì...?? cái gì hư hỏng cơ??..... Bunny.... Bunny là ngoan nhất trường tiểu học đấy nhé....muahahahah....

- tae Tae.... Tae là ngoan nhất trường mẫu giáo!!!! muahahhahaa

2 tên bợm nhậu vẫn đang say khướt trên bàn mặc 2 cô bạn gái can ngăn đủ điều. Họ đã không gặp nhau sau lễ đính hôn của Ham gia và Park gia đã lâu, vì vậy ngay khi vừa chạm mặt thì Tae Yeon và Sunny đã kéo nhau vào quán rượu ngay lập tức. Tiffany và Hyomin cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán đi theo.

- Tae Tae!!!! cậu nghĩ.... 2 đứa nhóc đó... giờ đang làm gì hả....?

- hehee.... làm gì ư......hức..........ọc..... hà hà... hehee.... chắc là đang vui vẻ..... hức... động phòng.....

- hay là... chúng ta cũng động phòng ở đây đi..... muhahahahaha

Tiffany và Hyomin đã hết chịu nổi, không cần bàn trước, ý tưởng lớn cũng gặp nhau. Tiffany nắm tai Tae Yeon và xách ngược lên

- VỀ NHAU MAU KIM TAE YEON!!!!! ĐỊNH Ở ĐÂY LÀM XẤU MẶT TÔI NỮA ĐÚNG KHÔNG??!!!!!!!!

Hyomin nhéo mạnh vào hông Sunny và tóm lấy cổ áo cô nàng thấp hơn

- LEE SUNNY!!!!!! NẾU KHÔNG MUỐN SOFA 1 THÁNG THÌ ĐI VỀ NHÀ MAU!!!!!!!!!!

Tae Yeon và Sunny la oai oái vì đau đớn.

- Fany.... đừng.. đừng.. đau Tae......

- Minnie.... em định giết Bunny của em sao.... aaaaa...... đau Bunny.....

(cảm thấy cảnh của nhân vật phụ hơi ít nên au đá qua chuyện TaeNy SunMin chút đỉnh cho các rds đỡ nhớ họ :)) )

______________

Ánh nắng buổi sớm không quá gay gắt nhưng đủ để đánh thức một người nhạy cảm về ánh sáng như Ji Yeon. Cô gái trẻ mở mắt, cảm thấy cả cơ thể nhức mỏi một cách rã rời và nặng trịch trên 2 cánh tay. Jessica vẫn đang ôm lấy Ji Yeon và ngủ ngon lành. Ji Yeon thở dài

- tôi chỉ ước... đêm qua dài hơn 1 chút nữa... .. thật là....

Ji Yeon không ngại ngần, hôn nhẹ lên má của Jessica và dừng lại thật lâu ở đó.

"làm ơn cho tôi nhớ hơi thở này... mùi hương này... để nó lưu lại trên cơ thể tôi lâu thêm 1 chút nữa...

Đêm qua.... thật chỉ như 1 giấc mơ....

Đã đến lúc.... trả lại em cho Jungie rồi....

Jessica Jung...." - Ji Yeon's POV.

- Jung tiểu thư.... - Ji yeon lay nhẹ vai Jessica. Cô gái tóc vàng hơi khó chịu khi bị làm phiền, nàng nũng nịu vùi mặt vào sâu trong lòng Ji Yeon rồi nói bằng chất giọng ngái ngủ

- để... ngủ.... thê.....m....chút nữa.....

Ji Yeon phì cười trước hành động dễ thương của Jessica

- Jung tiểu thư... là tôi Ji Yeon... chúng ta cần....

Từ Ji yeon vừa chạy qua não, mắt Jessica đã mở to thao tháo, nàng bật dậy như 1 phản xạ và loạng choạng ngã. Cơ thể Jessica còn khá yếu sau trận sốt tối hôm qua, Ji yeon đứng dậy theo để có thể đỡ lấy Jessica nhưng chính cô gái trẻ cũng không thể vững vàng với đôi chân tê rần.

"bịch.....!!!!" cả 2 ngã ngồi nền đá lạnh ngắt, Ji Yeon cảm thấy không đau đớn 1 chút nào khi có 1 vật mềm mềm dưới cơ thể mình

- Park... Park....- Jessica run run nói... Ji yeon lắp bắp mở to mắt nhìn nàng

- Jung... Jung tiểu thư.. tôi.. tôi không cố ý.....

- tôi ghét cô... Park Dưa Leo... - Jessica đùng đùng bỏ đi sau khi đã đạp cho Ji Yeon văng xa 2 mét. Cô gái trẻ dù rất đau nhưng cũng phải ráng chạy theo nàng. Cô thực sự không muốn lạc Jessica thêm 1 lần nào nữa, và trên hết hôm nay mà họ không tìm được đường ra ngoài thì mọi thứ sẽ càng trở nên tôi tệ.

Jessica không ngoảnh lại nhìn Ji Yeon lấy 1 lần, cứ đường thẳng mà đi, chẳng mấy chốc đã tìm ra được rìa của bờ biển. Ji Yeon tự gõ vào đầu mình

- chết tiệt... hôm qua cứ đi lung tung... hòn đảo nhỏ xíu này đi thẳng 1 lúc thế nào mà chẳng đâm ra rìa bở biển chứ....

Nhưng cô gái trẻ không có nhiều thời gian để mà ngắm biển sớm, bởi vì tiểu thư tóc vàng cứ phăm phăm bước đi không nể nang bất kì điều gì. Ji Yeon biết mình có lỗi nhưng cô cũng đã ăn đạp mấy lần rồi còn gì, sao Jung Jessica lại có thể giận dỗi lâu đến thế. Cô ta còn gọi Ji Yeon là gì nhỉ?

À....

là Park Dưa Leo.... tên độc hiệu nhé... không đụng hàng nhé....

Ji Yeon cũng thích ăn dưa leo nhé... càng hay nhé... đúng là trong họa lại có cái phúc...

Nhưng Ji Yeon đâu có biết Dưa Leo đối với Jung Jessica có ý nghĩa như thế nào đâu.

Men đường bờ biển, chẳng mấy chốc mà Ji Yeon và Jessica đã trở về căn nhà gỗ. Ji Yeon vừa gõ cửa vừa lầm bầm

- Ham Eun Jung chết tiệt... cậu không đi tìm tớ mà lo ở trong đây hú hí với Ah Reum... - Ji yeon giật thót khi chợt nhớ đến Jessica vẫn đang đứng sau lưng mình. Sắc mặt cô gái kia vẫn lạnh băng không chút cảm xúc. Ji Yeon chỉ cầu trời nàng không nghe thấy bất kì điều gì, đặc biệt là từ "Ah Reum" đã được vô tình phát ra kia.

Cánh cửa bật mở, Eun Jung xuất hiện với 2 mắt thâm quầng, vừa trông thấy Jessica, Eun Jung đã nắm tay Jessica và kéo vào trong nhà mặc cho Ji Yeon đứng ngoài cửa chỉ biết trố mắt nhìn

- Ham Eun Jung!!!! làm cái gì vậy hả??!!!!! - Jessica la oai oái nhưng Eun Jung phớt lờ điều đó, vẫn nắm lấy tay nàng mà kéo đi không thương tiếc vào trong phòng ngủ rồi đóng kín cửa phòng.

"gì chứ... cậu ấy nhớ hôn thê tới mức phải vào phòng ngủ.....errr... đừng nghĩ bậy bạ nào Park Ji yeon"- Ji Yeon's POV

Ah Reum xuất hiện ở cánh cửa phòng ngủ còn lại, trong bộ đồ ngủ màu trắng và 1 bộ dạng không mấy hay ho. Ji Yeon nhíu mày

- đêm qua... ở đây có chuyện gì sao....?

- Ham tiểu thư.. yêu cầu chuyển phòng... chúng ta... chung 1 phòng.... - Ah Reum đáp.

- CÁI GÌ CƠ??!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top