Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vụ án giết người Tây Ban Nha
II


☽ Cảnh báo R18
¡! Có yếu tố trinh thám suy luận
¡! Có hình ảnh bạo lực, máu me 
Cân nhắc trước khi đọc

MOMIJI'S POV

Hồi còn bé, việc tôi thích nhất là ngắm nhìn tư thế đẹp mắt của những người ngâm thơ chuyên nghiệp. Với tôi mà nói, họ tỏa sáng hơn bất kì đấu thủ nào, chất giọng lúc trầm lúc bổng, lúc huy hoàng, lúc lưu luyến. Tất cả đều tạo ra sự kì bí trong thơ ca cổ, như thể họ thực sự được đến thế giới của những cỗ bài vậy.

Dì tôi - Ooka Manazaru là một người ngâm nghiệp dư.

Gia tộc Ooka vốn có truyền thống lâu đời với bộ môn Karuta nên cả dì và tôi cũng không là ngoại lệ, với dòng máu Ooka chảy trong người, không lâu sau khi được tròn hai tuổi, mọi người đã phát hiện ra tài năng của tôi, dẫu cho mẹ chỉ muốn tôi học ballet hoặc đàn Tây, như piano chẳng hạn.

Nhưng mà nhé, Karuta chính là một phần của cơ thể, của máu thịt Momiji này.
Tôi gạt phăng những thứ rườm rà như váy vóc, trang sức, thậm chí cả mái tóc màu trà mẹ rất yêu quý tôi cũng luôn cắt ngắn, để tránh nặng đầu hoặc vướng víu.

Nhưng tôi có cách riêng để trở nên nữ tính trong khi thi đấu Karuta, bởi vì dì Manazaru đã dạy tôi. Rằng Karuta chính là những thanh lịch của động tác, của cú gạt, của cách quan sát, tư thế ngồi kết tinh lại mà thành. Khi chơi Karuta, phải đẹp, phải quý phái, phải hết sức nhưng luôn đặc biệt cần chú ý tư thế và phong thái.

Chơi mà xấu, tức là đã phản bội sự đẹp đẽ của Karuta. Bởi vậy mà khi chơi, thậm chí là làm bất cứ điều gì, tôi cũng đều hướng mình đến cái "đẹp", càng đẹp lại càng mãnh liệt, và càng mãnh liệt lại càng phải chiến thắng, không được phép bỏ lại bất kì người bạn nào.

Karuta làm nên con người tôi.

- Dì Mana, dì ngâm thơ cho con đi~
- Momiji nhờ chú Andrew được không? Dì có công chuyện phải nói với ba con.

Tôi rất thích nghe giọng ngâm của dì Manazaru, từ đó đến giờ vẫn không đổi dù dì chỉ là một người ngâm nghiệp dư chưa có cấp bậc. Nhưng mỗi lần dì từ chối tôi, tôi đành phải lủi thủi một góc, bất mãn ra mặt và đành nhờ chú Andrew ngâm cho tôi.

Yaraino Andrew - cậu ấm của một tập đoàn lớn, người được định sẵn sẽ là chồng tương lai của dì Manazaru.
Tôi không có ấn tượng gì nhiều với chú Andrew, ngoại trừ việc chú rất bảnh, đôi mắt xanh lá rất đẹp vì là con lai. Nhưng để xem nào, chú có vẻ hơi ngốc nghếch, và giọng ngâm thơ của chú dở tệ, rất dễ đoán và vụng về. Mỗi lần chú ngâm, tôi có thể bắt cả vần kép mà không cần nghe tới tiếng thứ hai.

Bù lại, chú rất hiền, phải nói là hiền nhất nhất nhất quả đất. Kể cả khi tôi có phàn nàn với việc chú chơi quá kém, giọng chú không đủ truyền cảm thì chú Andrew vẫn không giận, ngược lại còn khen tôi còn bé mà đã giỏi vậy.

- Nè chú Andrew, sao chú lại thích Karuta? Điều hành công ty có khó bằng chơi Karuta không?
- Vì dì con thích Karuta mà.

Mỗi lần tôi hỏi chú đều trả lời như vậy, nhiều lúc tôi cũng bực mình vì chú chẳng bao giờ chịu trả lời đúng với trọng tâm. Nhưng tôi chưa bao giờ ghét chú cả, chú thường dẫn tôi ra công viên, đưa tôi đến phố ẩm thực mà chú hay hẹn hò với dì Manazaru và mua bánh Churros bọc đường cho tôi.

Tôi yêu quý dì, và cả chú. Khi biết tin họ sắp kết hôn, dường như lòng tôi còn vui mừng hơn cả.
Họ đẹp đôi. Một người con gái trầm tính yêu Karuta và một chàng trai hết lòng vì người mình yêu, thậm chí là lăn xả vào những trò không phải chuyên môn của mình. Tình yêu của họ, với tôi đã dần trở thành thứ gì đó cao cả, giống như thứ tôi mơ ước có được sau này.

Nhưng dạo gần đây, dì Manazaru có vẻ buồn phiền. Dì đến nhà tôi nhiều hơn, và khóc nhiều hơn.

- Em xin anh! Em xin anh! Em xin anh!

Dì Manazaru gào khóc và quỳ khẩn, cúi rạp người trước chân ba tôi. Những tiếng nức nở và tuyệt vọng cứ thế nối dài trong căn phòng, lặp đi lặp lại nhiều lần đến mức xót xa. Ba tôi nghiêm khắc nhìn dì, với vẻ mặt thống khổ và đau đớn, nhưng ba vẫn chỉ im lặng. Không thể nói là ba không giận, nhưng cái giận im lìm này đáng sợ hơn cả đòn roi, cả mắng nhiếc. Mẹ nói đây là chuyện của người lớn và yêu cầu tôi ở trong phòng mỗi khi dì Manazaru đến.

Thật quá đáng, nếu như không thể gặp dì thì ai sẽ là người ngâm thơ cho tôi đây?
Bởi vậy ngay khi có cơ hội, tôi chỉ chờ chực chạy sang phòng dì ở tạm.

Phòng dì giống như một cái lồng chim, lạnh lẽo cô đơn. Bởi vì chú Andrew không ở đây sao? Hay vì dì quá mệt mỏi bởi đã khóc rất nhiều?

- Dì ơi...

Tôi nhỏ tiếng gọi khi nép sau cánh cửa kéo mỏng manh.

- Momiji à?

Dì Manazaru nãy còn bất động và im lìm như tờ, giờ đây đã sinh động trở lại. Trông dì có vẻ kiệt sức, đôi mắt đỏ hoe và bờ vai gầy khẽ run lên. Tôi cầm bộ bài Karuta và giơ ra trước mặt. Dì hiểu ý, vẫy tôi vào và bảo tôi trải bài ra. Dù đang ở tình trạng rất tệ nhưng dì vẫn thể theo yêu cầu của tôi.

- Nè, sau này con muốn kết hôn với người như thế nào hả Momiji?

Dì hỏi khi tôi đang cặm cụi chia bài.
Ơ là sao nhỉ? Dì đang có ý gì khi hỏi tôi như vậy?

- Con muốn lấy một người như dì! Cả một người quan tâm con, dịu dàng với con như chú Andrew.

Tôi đáp không một chút suy nghĩ hay tư lự. Dì chính là mẫu người hoàn hảo nhất trần đời. Dì giống bà nội tôi, xinh đẹp và cổ điển, mái tóc đen như nhung mà tôi hằng ao ước. Dì còn ngâm thơ hay cực kì, món omurice của dì là nhất, lại còn chiều chuộng tôi nữa. Chú Andrew lại dịu dàng, dù đôi khi tôi không nghĩ mình hiểu những thứ chú nói, nhưng tôi biết tôi cần một người đối xử tốt, không chấp nhặt và yêu thương tôi. Sau này tôi muốn được hạnh phúc như dì và chú.

- Vậy sao?

Dì đáp với vẻ lơ đễnh hết sức, khẽ nở một nụ cười đau lòng.

- Nè dì bảo, dẫu sau này lấy ai, con nhất định cũng chỉ được lấy người con yêu thôi. Con nhớ chưa? Đừng bao giờ vì cái giá nào mà chấp nhận rời bỏ họ, sau này nếu tiếc nuối, sẽ chẳng còn lại hi vọng nào đâu.

Tôi gật đầu, rồi giục dì ngâm cho tôi.
Nhưng chỉ vừa dứt lời mở đầu, dì đã gục xuống và ngất lịm đi.

Trống rỗng và vô vọng, tôi gào thét gọi tên Iori và lay dì một cách vô lực.

Dì ơi, dì ơi!

Chú Iori chạy đến, bế xốc dì và kêu người gọi cấp cứu. Bác sĩ khám rất nhanh, và sau khi các thủ tục diễn ra, tôi chỉ thấy ba tôi, cùng mẹ đang ngồi nghiêm túc đối mặt với bác sĩ.

- Mang thai à... Vậy là con bé cuối cùng cũng đã quyết định như vậy.
- M-mình ơi... - Mẹ tôi run rẩy trước câu nói của ba.
- Cho tôi hỏi bác sĩ, liệu đó có phải là con củ-

Khi ba tôi chưa dứt câu, bác sĩ đã lắc đầu và nhanh chóng đưa ra một tờ xét nghiệm.
Ba tôi cuối cùng cũng đã buông lơi khi nhìn thấy, ông đau đớn và khổ sở trông thấy. Mẹ tôi cầm tờ xét nghiệm và bàng hoàng lắp bắp.

"L-làm thế nào bây giờ?"
"Nếu là con của thằng nhãi ấy, chi bằng bảo Mana phá đi còn hơn."
"Nhất quyết không được, phá thai sẽ khiến Mana phải đau đớn, chúng ta còn chưa biết đầu đuôi ra sao. Em cấm anh làm tổn thương con bé." - Mẹ tôi cương quyết nói vậy, bà đột ngột đứng dậy rồi xin phép sang chăm sóc dì Manazaru.

Và sau đấy, tôi đã thấy ba khóc.
Con của ai? Con của dì Manazaru và chú Andrew sẽ là em họ của tôi ư? Nhưng tại sao mà... Cả ba và mẹ lại đau khổ như thế? Đây chẳng phải tin tốt ư?

Sau ngày hôm ấy, dì Manazaru đã bỏ nhà đi, không một lời từ biệt.
Hai năm sau dì đột ngột quay về, dì cưới chú Andrew và trở thành một nhà ngâm thơ chuyên nghiệp cấp A. Chú Andrew ở rể nhà Ooka và tiếp quản công ty của gia đình.
Cháu của tôi - Ooka Maoiren cũng đã được tròn hai tuổi.

Và họ đã sống hạnh phúc bên nhau, ngay trước thềm thảm kịch đau buồn phơi bày trước mắt tôi.
Ngày hôm ấy là sinh nhật thứ mười của Maoiren.

Và cũng là ngày tròn sáu tháng kể từ khi dì Manazaru có đứa con thứ hai .

Chú Andrew - chồng dì đã chết trong một vụ mưu sát dã man. Kẻ thủ ác vẫn còn nấp trong bóng tối, đắc ý cười thầm.

***

Rất nhanh, cảnh sát Kyoto cũng đã đến hiện trường. Đa số bọn họ cũng giống tôi, ghê tởm cảnh tượng trước mặt. Tôi vẫn biết có những kẻ bệnh hoạn không muốn giết người đơn thuần, nhưng thế này quá sức chịu đựng rồi.

Đám đông hiếu kì vẫn còn đó, cảnh sát nhanh chóng gom những mảnh xác vương vãi, nào là cánh tay trộn lẫn máu đã bết cứng lại, tóc chỉ còn là một mớ nhăn nhúm đen đỏ, hai cục tinh hoàn thâm đen méo mó.

Cũng đã giới hạn hiện trường rồi. Nhưng mùi xác chết máu thịt vẫn còn vương vẩn khắp nơi. Thế nhưng, cái tôi quan ngại nhất có lẽ chính là thái độ của Momiji.

Đây chắc hẳn là một người quen của nàng.

Nhờ chiếc ví có vẻ rất sạch đến bất thường mà tôi nhặt được ở hiện trường, cảnh sát cuối cùng có thể xác định được danh tính. Nạn nhân là con rể nhà Ooka, tên Andrew, quốc tịch Nhật Bản, 37 tuổi nhưng lại là con lai người Tây Ban Nha. Hiện đang là giám đốc công ty mậu dịch Yaraino. Andrew đến đây với vợ và con trai mình để đón lần sinh nhật thứ 10 của con, đồng thời cũng có liên lạc với một số người có việc riêng. Sau khi liên lạc được với vợ anh ta, cảnh sát nhanh chóng tìm ra chiếc điện thoại di động của Andrew trong phòng khách sạn do vợ anh ta mang đến.

Andrew có gọi cho bốn người trước khi án mạng xảy ra.

Người thứ nhất - Ooka Manazaru - vợ Andrew, hiện đang mang thai 6 tháng, con trai mười tuổi họ là Ooka Maoiren.

Ooka Manazaru là dì ruột của Momiji.

Người thứ hai - Kisai Hanasato - Chủ tịch hiệp hội Karuta Nhật Bản, nghe nói là họ có mối quan hệ giao hảo rất tốt. Họ từng là bạn học cùng đại học.

Người thứ ba - Futaba Nanka - phó giám đốc công ty mậu dịch Yaraino, anh ta là người hay bất hòa với Andrew.

Và cuối cùng là Utsusemi Aoi - một người bạn học cũ của Andrew.

Bốn người họ, đều bị tình nghi là kẻ giết người. Bởi trong thời gian Andrew biến mất, bốn người họ cũng không có bằng chứng ngoại phạm. Tôi được cảnh sát Kyoto cho tham gia phá án cũng nhờ liên lạc với Kudo Shinichi, cậu ấy đã nói giúp cho tôi.

Momiji gần như im lặng đến mức lạ thường, có lẽ nàng vẫn chưa hết sốc với những gì vừa xảy ra. Tôi cũng không thể nói được gì nhiều, chỉ có thể ôm nàng cho đến khi nàng đủ bình tĩnh. Iori cũng luôn túc trực bên Momiji, tôi bảo Iori đưa nàng về nhưng nàng cứng đầu không chịu, nàng nói muốn ở bên tôi. Nhưng Momiji - không biết có phải do cú sốc quá lớn hay không mà nàng gần như kiệt sức.

- Hứa với tôi...

Nàng thì thào vô vọng trước khi lên xe.

- Mình nghe đây.
- Phải tìm cho ra kẻ đó và mang hắn ra ánh sáng, cậu hứa đi, nếu không tôi sẽ không thể thanh thản được.
- Mình hứa.

Tôi quả quyết, nàng nắm chặt lấy bàn tay tôi, tôi hôn tạm biệt nàng và nhận ra Momiji đang khóc. Nước mắt khi ấy, có lẽ rất cay đắng, rất căm hận. Ooka Andrew rốt cuộc có quan hệ thế nào với nàng đây?

Trước bàn thẩm vấn, những người có liên quan đến Ooka Andrew đều rất sốc, trước nhất là sự ra đi của Andrew, thứ hai là họ bị cho vào vòng lao lý vì bị tình nghi.

Ooka Manazaru đang mang thai, cô ấy không thể chịu nổi cái chết đột ngột của chồng nên đành phải đưa vào phòng hồi sức để đảm bảo an toàn cho cả mẹ và đứa trẻ trong bụng.

- Này ông thanh tra, tôi đã nói rõ ràng là khi anh Ooka chết, tôi đang nghỉ trưa ở công ty mà, sao cứ một mực gán cho cái danh giết người như thế?

Futaba Nanka - phó giám đốc công ty Yaraino càu nhàu ra vẻ khó chịu. Anh ta nói anh ta rất bận bịu, và sau khi Andrew chết đi sẽ còn nhiều việc hơn, nào là tang lễ, nào là thủ tục di chúc của Andrew, và cả số tiền bảo hiểm cũng như tương lai của công ty nữa.

- Anh có vẻ bình thản phết nhỉ? Cũng đã tính đến cả di chúc, rồi tương lai của công ty? Hay anh không lạ gì khi anh Ooka chết?

Futaba Nanka hơi giật mình, anh ta chuyển từ càu nhàu sang gắt gỏng.

- Này, thằng nhóc, mày ăn nói cho tử tế. Việc hắn ta chết là do số hắn xấu, chẳng liên quan gì đến tao cả. Tao chỉ làm việc tao cần làm thôi.

Ngay cả khi đang là kẻ bị tình nghi, Futaba Nanka vẫn không có chút kiêng dè gì.

Thái độ này đáng để lưu tâm đấy, rõ ràng anh ta đang dao động, có khi chính anh ta đã an bài cho Andrew. Bởi vì khi hỏi han một vài nhân viên của công ty Yaraino, rõ ràng họ biết Futaba Nanka không ưa gì anh Andrew, và lúc nào cũng nhăm nhe chức giám đốc. Anh ta còn hay bất hòa nữa, lẽ nào đây chính là lí do để Futaba xuống tay?

Người kế đến là Kisai Hanasato - tôi cũng rất để ý đến người này. Chủ tịch hội quán Karuta Nhật Bản, có vẻ là một người quyền cao chức trọng đây. Trên thực tế, sau khi hỏi han đôi ba câu, chúng tôi xác nhận được rằng dạo gần đây hội quán gặp khó khăn về tài chính rất nhiều.

- Cô là Kisai Hanasato?

Futaba Nanka lại gần Hanasato và ngạc nhiên hỏi.

- P-phải. Tôi là Kisai, có chuyện gì thế?

Hanasato nhìn bề ngoài cầu kì, cô mặc Kimono và trang điểm nhẹ. Có vẻ cô ta rất lo lắng, đáp lời Nanka ấp úng, dù cho cảnh sát cũng không gây nhiều khó dễ cho cô ta.

- Vậy cô có... Có biết chuyện giám đốc chúng tôi để lại cho cô 30% tiền bảo hiểm không?

Cái gì cơ? Tận 30% tiền bảo hiểm?

Người phụ nữ tên Hanasato này rốt cuộc có quan hệ như nào với Andrew? Mà ngay cả tiền bảo hiểm cô ta cũng có phần?

- Tôi-tôi không biết, chuyện này, chuyện tiền bảo hiểm...
- Hóa ra tin đồn lại đúng.

Nanka khinh khỉnh ngắt lời Hanasato. Hắn ta kéo cặp kính xuống rồi nhìn Hanasato với ánh mắt kiểu tôi-biết-tỏng-rồi-nhé.

- Tin đồn?

Hanasato tròn xoe mắt, ngờ vực lo lắng.

- Thì là chuyện mọi người đồn cô và chủ tịch Ooka có mối quan hệ bất chính, như là dạng nhân tình ấy.

- Anh đừng ăn nói suy đoán tùy tiện! Tôi và anh Ooka không phải dạng quan hệ như thế! Chúng tôi chỉ là bạn học nên quan hệ rất tốt, chưa bao giờ tôi nghe mình lại vướng vào tình tay ba hay cái gì đại loại vậy. Thậm chí cả chuyện bảo hiểm của Ooka, cậu ấy chưa từng đề cập đến với tôi.

Hanasato gắt gỏng biện bạch, quả nhiên có cái gì không đúng trong chuyện này. Chẳng lẽ, vì hội quán Karuta gặp khó khăn nên Hanasato đã giết Andrew để đẩy nhanh quá trình lấy 30% tiền bảo hiểm? Nhưng chính cô ta cũng khẳng định rằng anh ta không nói gì về chuyện tiền bạc cả.

- Thanh tra, chuyện là, số tiền bảo hiểm của giám đốc đã được viết rất rõ ràng trong di chúc.

Nanka lên tiếng. Thanh tra tỉnh Kyoto - Ayanokoji nhanh chóng xem xét bản sao di chúc mà Nanka đưa cho, còn bản chính là do công ty bảo hiểm và nhà tang lễ, cũng như gia quyến giữ. Ooka Andrew, quyết định để lại công ty cho gia đình Ooka nắm giữ phần lớn cổ phần, cho đến khi Ooka Maoiren lớn thì công ty sẽ do Futaba Nanka điều hành. Trước khi chết, anh ta cũng đã mua bảo hiểm lên tới mười tỷ, ba mươi phần trăm dành cho Kisai Hanasato, phần còn lại dành cho người vợ Ooka Manazaru và hai người con. Bởi vì ở rể, nên anh ta cũng không để lại gì nhiều cho gia đình Yaraino, có lẽ số bảo hiểm mà Andrew để lại không thấm tháp gì so với gia thế của nhà Yaraino. Nhưng dẫu sao họ cũng là gia đình, Andrew đâu phải tuyệt tình đến mức không để nhà Yaraino trong mắt? Cuối cùng là lời nhắn nhủ với Utsusemi Aoi, rằng Andrew muốn Aoi chăm sóc để ý cho vợ con của Andrew.

Ooka Andrew mới ngoài ba mươi, một người trẻ tuổi như vậy sao đã nghĩ đến việc mua bảo hiểm? Rồi còn viết sẵn di chúc cặn kẽ như vậy? Trong lúc xem lại bệnh án gia đình mang đến, Andrew cũng không hề có dấu hiệu bệnh tật nghiêm trọng, chỉ có một chút tiểu đường nhẹ mà thôi.

Hay anh ta có cảm giác Thần Chết đang đến gần? Bảo hiểm quá lớn, chỉ có thể tình nghi những người liên quan, bởi cái chết này rõ ràng bất thường.

Andrew chết rất thảm.
Rất đau đớn.

Tôi loại thẳng cẳng nghi vấn  Andrew tự sát. Đó chắc chắn không phải tự sát, không thể tự chết mà dã man đến vậy. Chắc chắn có ai đó, có ai đó đã đem Thần Chết đến cạnh Andrew.

Người tiếp theo, Utsusemi Aoi. Anh ta là người bạn học cũ của Andrew. Aoi nhìn có vẻ hiền lành, cặp kính cận tôn lên vẻ tri thức, tôi không phủ nhận anh ta khá đẹp trai, trông cũng lịch sự hơn hẳn Nanka, cũng không cà lăm bối rối như Hanasato.

- Andrew chết thật rồi sao?

Aoi trong lúc thẩm vấn đã vô thức bật ra câu nói đó. Có lẽ, cái chết của người bạn thân thực sự đã tác động mạnh đến anh ta.

- Tôi đến thăm Andrew và được cậu ấy mời đến dự sinh nhật con trai, đương nhiên tôi không từ chối. Cuộc điện thoại cuối là khi cậu ấy muốn bàn một chuyện quan trọng với tôi. Với tôi, gia đình của Andrew cũng là gia đình của tôi. Cậu ấy là con của chủ tịch Yaraino với bà vợ người Tây Ban Nha. Họ sống rất hạnh phúc, đến cả khi cậu ấy kết hôn, tôi dù không thể chúc mừng vì đi du học nhưng cậu ấy vẫn luôn giữ liên lạc với tôi.

- Vậy còn chuyện anh Ooka gửi gắm vợ con thì sao? Vợ anh Ooka có thân thiết với anh không, anh Utsusemi?
- Cái này, vợ Ooka với tôi cũng gọi là có quen biết. Có lẽ vì thân thiết nên cậu ấy mới nhờ tôi chăng?

Aoi cúi gằm mặt, anh ta đang suy nghĩ điều gì nhỉ? Vì lời nhắn gửi? Hay là vì di chúc?

- Anh đoán ra được chuyện quan trọng mà anh Ooka định nói không? - Tôi hỏi, vẫn đang rối tinh rối mù.
- Tôi không biết. Ooka vốn là người khó đoán, tôi cũng chưa bao giờ từng nghĩ cậu ấy sẽ có ý định mua bảo hiểm hay cái gì đó tương tự. Nhưng rốt cuộc ra đi như vậy, tôi chưa kịp uống chén rượu mừng cuối cùng mất rồi.

Giọng anh ta run run xúc động.

Ooka Andrew, hành tung quá bí ẩn. Và chiếc ví tôi nhặt được ở hiện trường cũng quá là khả nghi. Rõ ràng có ai đó đã cố tình ném chiếc ví vào đám máu thịt ấy. Hắn ta muốn mọi người nhận ra nhanh chóng ư? Nhưng đã mất công xẻ thịt lại muốn nhanh chóng bị phát hiện, rốt cuộc hắn ta có ý đồ gì cơ?

Khi Andrew chết, vợ anh ta - Ooka Manazaru để Maoiren ở khách sạn với bà ngoại rồi đi có việc, Nanka đang nghỉ trưa ở công ty, Hanasato đi ăn trưa với đối tác còn Aoi thì uống trà ở khách sạn. Ngạc nhiên là cả Manazaru, Hanasato và Aoi đều ở cùng một khách sạn trong phố người Tây Ban Nha. Còn công ty của Nanka chỉ cách khách sạn đó ba phút chạy bộ. Rõ ràng là họ liên quan đến cái chết của Andrew.

Thời gian Andrew được tìm thấy là mười hai rưỡi trưa. Bởi vì phố người Tây Ban Nha tầm mười hai giờ trưa sẽ rất vắng vẻ, và tầm mười hai rưỡi là hoàn toàn đồng không mông quạnh, không ai biết cũng là đương nhiên.

- Thân thể nát bấy, lẫn lộn máu thịt như thế này, có phải anh ta rơi từ trên cao đúng không thanh tra Ayanokoji?
- Đúng vậy, nhưng ở đây chỗ cao nhất chỉ có thể là các khách sạn thôi, chúng ta không xác định được đâu là chỗ anh ta bị thả.
- Vậy anh xem thử sân thượng khách sạn Giselle mà ba người kia ở xem.
- Tại sao? Nhóc này, sao lại là khách sạn đó?
- Bởi vì có lẽ chính một trong số họ là hung thủ, đã giết anh Ooka. Và nơi ra tay không đâu hoàn hảo hơn chính là khách sạn mà anh Andrew hẹn họ, phải không?
- Chúng tôi cũng nghi ngờ họ, nhưng không nghĩ họ ra tay lộ liễu đến vậy. Nhưng bốn người họ đều nằm trong tình nghi, phải không? Kể cả bà vợ?
- Vâng, xem xét qua ai cũng có vẻ có động cơ, và chứng cứ ngoại phạm của họ rất không thuyết phục.

Tôi cùng thanh tra Ayanokoji lên đến tầng thượng khách sạn Giselle, hoàn toàn trống rỗng, không có một cái gì có thể coi là bằng chứng hay liên quan đến vụ án. Tuy nhiên, rào của sân thượng này rất thấp, việc đẩy nạn nhân cũng có khả năng.

- Có lẽ, hiện trường trước khi chết không phải đây. Hung thủ đã hành sự tại một nơi kín đáo, và sau khi tàn phá cơ thể của nạn nhân, hắn đã bằng một cách nào đấy mang phần máu thịt ấy lên sân thượng rồi đẩy xuống. Anh xem...

Tôi chỉ xuống hiện trường có thể nhìn thấy rõ từ nóc tòa khách sạn này. Chếch tầm bốn mươi mét, do gió, do quán tính. Gió ở sân thượng này rất mạnh.

- Tôi hiểu nhóc định nói gì rồi, vậy có lẽ, hắn đã giả dạng một ai đấy nhỉ? Xem nào, một nhân viên mang đồ chẳng hạn. Cái xác được bo tròn để tiện lợi cho vào thùng hoặc hộp cạc tông rồi mang lên đây, phải không?

Thanh tra Ayanokoji quả là bậc sáu, rất nhạy bén và nhanh chóng tìm ra hướng đi của vụ án.
Nhưng tôi vẫn có cảm giác gì đó là lạ, rất lạ, rất bất bình thường.

Tại sao phải biến hiện trường thành bể máu? Hắn căm hận Andrew đến thế sao? Mà khi xét những kẻ tình nghi, chỉ thấy mỗi Nanka là vô cùng bất hòa với Andrew, còn đâu Hanasato, Aoi và cả vợ anh ta đang mang bầu, cảm giác không thể nào là họ.

Cả chiếc ví sạch sẽ kia nữa.

Chúng tôi đã hỏi nhân viên của khách sạn, quả nhiên, có một kẻ có vóc dáng to con khả nghi đem theo một cái xe đẩy đồ, nhưng nhân viên lại không để ý, họ cho rằng đó là khách hàng tự mang đồ lên lầu.

Vóc dáng to con? Ngẫm lại xem nào.

Nanka cũng cao, nhưng anh ta lại có cánh tay gầy nhẳng. Hanasato là một phụ nữ đậm người, cao tầm mét bảy. Aoi thư sinh và cao, không quá đô. Còn Manazaru, cô ấy mang bầu. Nhưng phụ nữ có thai thì đâu thể làm ra chuyện như vậy.

Nhắc tới Manazaru mới nhớ, có mỗi cô ấy là chúng tôi chưa thể thẩm vấn, vì cô ấy đã bị sốc nặng. Thấy phía cảnh sát nói Manazaru đã về khách sạn và sẵn sàng tham gia thẩm vấn, nên tôi cùng thanh tra đi đến phòng của cô ta, đồng thời cũng là phòng của nạn nhân Andrew. Con trai của họ - Maoiren ở cùng bà ngoại bên phòng ngay cạnh.

- Momiji?

Tôi ngạc nhiên khi thấy nàng đang ngồi bên cạnh Manazaru. Nàng cầm tay cô ta, rồi lại xoa cái bụng bầu như trấn an nó. Manazaru im lìm bất động. Cô ta mặt trắng bệch, mất hồn, rồi một lúc lại chuyển sang đau đớn cùng cực.

- Cô Ooka, chúng ta bắt đầu nhé?

Thanh tra Ayanokoji từ tốn hỏi. Tôi vẫy Momiji và bảo nàng ngồi chờ bên ở phòng bên cạnh, đợi tôi. Momiji trước khi đóng cửa còn nán lại, nàng nhỏ giọng.

- Masumi, dì Manazaru của tôi tuyệt đối không thể giết người. Cậu, dù có làm thế nào đi chăng nữa, xin hãy bảo vệ dì ấy.

Tôi không thể nói gì hơn. Với thám tử, việc đưa công lý ra ánh sáng là bổn phận, là trách nhiệm. Nếu như Manazaru thực sự là hung thủ, tôi sẽ bối rối lắm, vì Momiji đã khẳng định chắc nịch.

Nhưng...

- Mình sẽ cố gắng, cậu nghỉ ngơi chút đi ha, đừng lo.

Tôi chỉ có thể miễn cưỡng đưa ra những lời ấy.

- Chúng tôi đến đây để tổ chức sinh nhật lần thứ mười cho con trai, anh ấy bận rộn lắm, những ba cuộc gọi đến.

Manazaru trả lời ngắn gọn.

- Chồng cô có biểu hiện bất thường hay hành động lạ nào không? Như lo lắng hay vồn vã? Hay anh ta chờ đợi ai đó?
- Không hẳn, anh ấy luôn cẩn trọng và nghiêm túc trong các cuộc hẹn, ngay cả việc uống thuốc đúng giờ mỗi ngày anh ấy cũng vô cùng cẩn thận, nên mỗi khi hẹn gặp ai đó, tôi thấy anh ấy thường tự tin và chu đáo hơn là lo lắng.
- Theo bệnh án thì anh ta bị tiểu đường nhẹ phải không?
- Vâng, anh ấy nghiêm khắc với việc có bệnh lắm, nên thậm chí đồ ngọt, một chút thôi cũng không dám dùng. Nhưng đôi khi anh ấy cũng phải sử dụng một vài thứ để tránh bị tụt huyết áp. Anh ấy hay đùa là sinh nhật anh, hoặc cả con nên làm cho anh một chiếc bánh sushi hơn là bánh kem. Nhưng, có lẽ đấy là lần cuối cùng tôi được nghe anh ấy đùa mất rồi.

Và Manazaru cũng không thể chịu nổi, cô òa khóc nức nở, tôi vội vàng đưa cô giấy ăn.

- Cô có biết về ba người mà chú Andrew định gặp không? Phó giám đốc công ty Yaraino - Futaba, Chủ tịch hội quán Karuta - Kisai Hanasato và bạn học của chú - Utsusemi Aoi? Và cả di chúc lẫn tiền bảo hiểm của chú ấy?
- Tôi có biết một chút. Futaba hay đến nhà bàn công chuyện với anh Andrew, họ rất gay gắt khi nói chuyện, có thể nói là hoàn toàn trái tính nhau, nhưng anh Andrew cũng nói Futaba rất có tài. Còn Kisai là người quen của cả hai vợ chồng. Trước khi nghỉ dưỡng thai, tôi cũng là một nhà ngâm thơ chuyên nghiệp cấp A mà. Kisai là đàn chị quen thuộc từ khi tôi bước vào nghề, nói đúng ra chị ấy là người quen của tôi, sau đó tôi có từng giới thiệu cho anh Andrew, và họ thường hay gặp mặt để nói chuyện. Còn Utsusemi...

Manazaru nghỉ một hơi, có vẻ cả hai vợ chồng đều không nằm ngoài luồng các mối quan hệ của nhau.

- Utsusemi là bạn học cũ của anh Andrew, và cũng là... bạn học cũ của tôi.

Ối, thật tình là rắc rối mà! Họ liên quan đến nhau thật này.

- Chị có biết nội dung và lí do họ gặp nhau không?
- T-tôi không chắc lắm. Với Futaba hay Utsusemi có thể là bàn công việc, chuyện phiếm này nọ. Còn Kisai...
- Tôi nghe nói chồng chị có tin đồn ngoại tình với cô Kisai?

Nghe đến đây, Manazaru liền câm nín, cúi gằm mặt. Có lẽ cô ta cũng từng nghi ngờ. Chuyện ngoại tình này là thật hay sao?

- Trong di chúc, anh Ooka cũng đã nói sẽ để lại 30% số tiền bảo hiểm cho cô Kisai. Nhưng tất cả mọi người liên quan đều không biết chuyện di chúc lẫn bảo hiểm, kể cả Kisai. Chị có biết không?
- K-không. Anh Andrew chưa từng nhắc đến chuyện ấy với tôi, vì anh ấy hay nói, anh rất khỏe và sẽ còn sống lâu hơn cả tôi, vì anh đã đi xem bói rồi. Anh ấy sẽ không tính đường đi nước bước như vậy. Không thể nào.

Vụ án lại bắt đầu đi vào bế tắc. Ai cũng có thể giết Andrew. Bởi vì động cơ của mỗi người rất rõ ràng.
Hanasato có vẻ đã nói dối về việc bảo hiểm.
Nanka nhăm nhe chức giám đốc.
Manazaru căm ghét người chồng ngoại tình.
Có lẽ nào Aoi cũng vì tài sản hay không nhỉ?

Lúc Manazaru nói về Aoi, cô cũng chỉ qua loa trả lời là bạn. Có lẽ nên đào sâu thêm một chút thì sao nhỉ? Có thể có khúc mắc gì đó giữa bốn người bọn họ. Nhưng nếu Manazaru là kẻ giết người, tại sao cô ta lại giết chồng mình? Chứ không xuống tay với Hanasato?

- Sếp! Chúng tôi phát hiện ra thứ này.

Nhân viên giải phẫu đã đến. Họ xác định thứ làm cho anh ta chết là mất máu. Trước tiên là làm Andrew bất tỉnh và cắt xẻ trong trạng thái còn thở, còn sống. Cuối cùng là cắt rời t.inh hoàn, cánh tay, nhét vào một cái gì kín và cuối cùng lôi ra để vứt từ sân thượng xuống, nên Andrew mới trông nát bấy như vậy. Hiện chưa rõ thời gian cụ thể tự vong, nên rất khó để thu hẹp thời gian của các nghi phạm. Chỉ biết là anh ta chết trong vòng hai mươi tư giờ kể từ hôm qua đến nay.

Nếu muốn vứt cái xác, thì nhất định phải lên sân thượng. Tôi đã bảo thanh tra Ayanokoji hỏi xem các nghi phạm có lên sân thượng hay không. Kết quả là cả bốn đều trả lời có. Tuy nhiên, thời gian họ đi rất chênh nhau, và không gặp những người kia.

Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy xảy ra nhỉ? Không hề gặp? Vậy gã khả nghi kéo xe chắc chắn là một trong số họ giả trang rồi. Nhưng đáng ghi nhận hơn, các nhân viên không hề thấy gã đó quay lại, bởi vì họ nghĩ là khách.

- Các anh tìm thấy gì vậy? - Tôi gặng hỏi.
- À, có một thứ rất bất thường trong cổ họng nạn nhân.

Họ giơ ra một vật thể méo mó nhàu nhĩ bé xíu nhầy nhụa dịch và máu. Tôi cố gắng lắm mới có nhìn ra, đó là một cái kẹo còn nguyên vẹn. Họ nói không có dấu hiệu cào cổ hay nôn mửa, chứng tỏ là nạn nhân tự nuốt vào họng và cứ giữ nó như thế trong suốt thời gian chết.

Có lẽ nào!
Đây là dying message? Là di thư trước khi chết của Andrew?

- Cho cháu xem với!

Tôi được đưa cho xem hiện vật. Nó là một cái kẹo có hình hoa anh đào trong suốt, vỏ bọc vẫn còn nguyên. Andrew bị tiểu đường, anh ta không thể tùy tiện ăn kẹo, anh ta rất nghiêm khắc. Vậy nên có thể đây là cách anh ta để lại di thư trước khi chết? Ơ, cái kẹo này quen lắm.

Nó là loại kẹo giống y hệt trong phòng khách sạn của Manazaru!

Tôi lập tức đến phòng của Manazaru, khi ấy, lại thấy Momiji bên cạnh dì của nàng.
Momiji thực sự yêu quý con người này, dẫu cô ta đang là nghi phạm. Nàng đang ngồi trầm tư trên ghế, còn Manazaru đang ngủ rất sâu.

- Masumi...

Momiji lao ra trước mặt và ôm chầm lấy tôi. Nàng dụi mặt vào lồng ngực tôi, đôi tay siết chặt, ánh mắt lại vô cùng bất an.

- Nói nhỏ thôi, cô Ooka đang ngủ kìa.
- Không sao, dì vừa uống thuốc định thần nên ngủ rất sâu. Cậu điều tra đến đâu rồi?
- Xin lỗi, không được nhiều lắm, rất bế tắc.
- Vậy à...

Nàng xụi lơ và lại ngồi vào ghế với vẻ trầm tư. Cái tôi đang tìm, đúng rồi, kẹo ở phòng Manazaru. Có những cái kẹo y hệt cái mà tổ điều tra tìm thấy. Đều là những loại kẹo có hình hoa anh đào, loại cứng, trong nhưng màu khác nhau. Tôi nhón lấy một cái, chúng đều như nhau, loại này, chắc không phải do họ tự mang đến khách sạn.

- Cái kẹo đó...

Momiji chỉ vào.

- Cái này...nó có vấn đề gì sao?
- À, không. Chỉ là loại kẹo này là đặc sản của khách sạn Giselle đấy. Mỗi phòng vip đều được để sẵn năm sáu viên gì đó. Nghe chú Andrew nói nó là biểu tượng giao hảo giữa Nhật Bản và Tây Ban Nha. Với vẻ ngoài là hoa anh đào và nguyên liệu từ Tây Ban Nha. Cậu xem, tên hãng kẹo là Azul Sakura mà.

Có cái gì đấy, tự nhiên bật ra trong tôi.
Khả năng này, có lẽ nào.

Momiji nhìn tôi. Nàng bắt đầu lẩm nhẩm, có lẽ Iori cũng đã nói đôi chút về vụ án cho Momiji biết.

- Em họ tôi, nhóc Maoiren ấy, nó dễ thương lắm. Nhưng mà có lẽ, sự thật về cái chết của chú có lẽ, có lẽ...
Đến khi nó lớn, có lẽ nó sẽ hiểu...

Và nàng bắt đầu túa ra từng dòng mồ hôi.

Hanasato ở phòng tầng ba mươi. Aoi ở phòng tầng ba mốt. Còn Manazaru ở tầng ba hai. Sân thượng ở tầng ba tư.

Nanka tuy ở công ty nhưng cũng chỉ mất ba phút chạy đến đây thôi. Thêm thang máy và đi cùng lắm chỉ mất mười phút để đi từ công ty đến sân thượng.
Manazaru ở gần tầng thượng nhất!

Tôi muốn xem thử phòng của mọi người. Nhưng họ đều cáu gắt vì cho rằng tôi không liên can gì. Chỉ còn cách bí mật đánh liều thôi.

***

MOMIJI'S POV

- Dì, dì chưa ngủ đúng không?

Tôi khẽ nói sau khi Masumi đi khỏi căn phòng.

Dì tôi mở mắt và nhả viên thuốc định thần. Rõ ràng, dì không hề uống nó. Dì vịn tay vào thành giường và gắng gượng đứng dậy. Tôi bảo dì nên ngồi im, nhưng vô ích.

- Chú Andrew chết thật rồi à.
- Cái này, dì bình tĩnh...
- Dì không sao.

Dì nói vậy nhưng vẫn chỉ đờ đẫn xoa bụng.

- Rốt cuộc thì đứa con này cũng không thể nhìn mặt cha nó. Đứa con đáng thương, người chồng đáng thương không thể gặp mặt đứa con mà anh ấy hằng mong ước.

Có lẽ dì đang quá đau buồn, dì vô thức nói, nhưng lại chuyển thành những lời bộc bạch khó hiểu.

- Em có lỗi với anh lắm Andrew ạ, sao anh không ở lại lâu thêm chút nữa, thêm chút nữa để em có thể chuộc lỗi với anh. Anh ra đi như này, em không thể sống thanh thản được mất.
- Momiji, trong tủ kia có một bộ Karuta.
- Dì à, giờ nào rồi mà cò-
- NẾU BÂY GIỜ KHÔNG CHƠI, DÌ SẼ CHẾT NGAY LẬP TỨC!

Dì gào lên, đến độ điên loạn tuyệt vọng. Tôi giật mình, và rồi vội vã lấy ra bộ Karuta, nhanh chóng xếp bài. Tôi đã thực sự hoảng sợ, nhưng dì dang bất ổn, tôi không thể bỏ rơi dì được.

"Chihafuburu Kamiyomokikazu Tatsutagaha..."

Dì bắt đầu rồi, tôi ngồi xuống ổn định và bắt đầu.
Nhưng, tôi không thể bắt trúng các lá như trước đây, tốc độ xuống nhiều, như thể có cái gì đó lệch lạc, tay tôi run rẩy.

Lá thứ 2, là Chihaya yêu thích của tôi. Lá thứ 3, lá Momiji tủ của tôi.
Không thể bắt dính được!

- Dì, dừng lại đi.
- Con nói gì vậy Momiji, mới có ba lá thôi mà, phải tiếp tục ch-
- Mất rồi.
- Hả? Mất? Mất cái gì?
- Dì, sợi dây giữa dì và lá bài đã bị đứt quãng rồi, con không thể nghe bất kì thanh âm nào từ dì nữa.

Thanh âm của dì ngâm, không đẹp nữa rồi.

Tôi nói bằng giọng vô vọng hết mức, suýt nữa tôi đã khóc òa lên.
Dì ngâm trong hoảng sợ, trong tuyệt vọng, trong điên loạn.
Vẻ đẹp không được phép phản bội giờ đã nhuốm bùn.

Và khi vừa bàng hoàng nhận ra điều đó, dì Mana đã gạt phăng những lá còn chưa ngâm, dì quỳ xuống, chết lặng.

- Maoiren, Maoiren, Maoiren, kẻ đó sẽ cướp đi Maoiren của dì, chắc chắn vậy, dì phải đi tìm Maoiren, kẻ đó, đã lấy đi anh Andrew, nhưng dù chết dì cũng không đưa Maoiren cho hắn ta!

- Dì! Maoiren đang được bảo vệ bởi Masumi và cảnh sát, dì đừng lo, dì để ý sức khỏe một chút, có được không? Cháu gái của con, con gái của dì và chú đang hoảng sợ kìa. Dì làm ơn bình tĩnh lại đi.

Lời khẩn cầu của tôi, không biết liệu nó có thể đến được trái tim đang vụn vỡ của dì hay không. Nhưng dì đã đứng dậy, và nằm lên gi.ường. Hơi thở bình bình của dì trở lại...

- Nè Momiji, cô bé đó, cái người vừa hỏi han đó là người yêu của con à?
- Dì nhận ra Masumi là con gái sao? Đúng vậy ạ, đó là người con yêu, dì chấm xem cậu ấy dược bao nhiều điểm?
- Cô bé đó, rất xinh. Mắt chọn của Momiji hợp gu dì lắm. Cô bé khác với yêu cầu ngày trước của con mà, dì nói đúng không?
- Masumi thông minh lắm dì ạ, cậu ấy luôn dịu dàng với con, tuy không giỏi Karuta nhưng lúc nào cũng tràn đầy yêu thương và bảo vệ con. Chú Andrew và dì cũng vậy. Nên cậu ấy cũng không khác yêu cầu của con là bao.

Dì mỉm cười, và đặt tay lên tay tôi.

- Hãy kết hôn với một người trân trọng con nhé. Con phải nhớ đấy, nghe dì dặn chưa? Ngày xưa, dì đã từng hối hận lắm vì khuyên con như vậy, nhưng sau biến cố, và được yêu, và được kết hôn với chú con, dì cảm thấy may mắn vì đã không hối hận.
Con cũng đừng ngại thử, sẽ còn có nhiều lựa chọn trong đời, để cuối cùng con biết tình yêu đích thực không phải thứ đáng nhớ nhất, mà là thứ khiến con an lòng nhất.

- Không phải tình đầu nào cũng đẹp đẽ và thành công Momiji ạ. Nó có thể đầy lưu luyến đến mức khi nhìn lại luôn tiếc nuối. Nhưng cũng như vọng tưởng thời trẻ thôi, sẽ không như mình tưởng tượng đâu, thậm chí còn gây ra tổn thương, đau đớn đến mức chết đi, nhưng nhờ tình yêu đích thực mới đủ khả năng chữa lành.

- Vậy chú Andrew có phải tình đầu của dì không ạ?

- Không phải.

Chú ấy là người còn tuyệt vời hơn cả tình đầu cơ.

Dì cười an lòng như thế.

- Masumi cũng thế dì ạ! Không phải tình đầu, nhưng lại tuyệt hơn gấp một tỷ lần.

Và tôi siết chặt tay dì hơn.

Masumi này, em chưa bao giờ từng hỏi Masumi rằng liệu em có phải tình đầu của Masumi hay không.
Em cũng chưa bao giờ biết với Masumi, em có phải một người yêu tuyệt vời không.
Nhưng mà nhé...
Với em, chỉ cần có Masumi, mọi chuyện dẫu như thế nào, cũng sẽ ổn thôi.

Sẽ ổn cả thôi, em hứa đấy.

Iori đã nói gì đó về di thư trước khi của chú Andrew.

Cái kẹo?
Maoiren?
Cùng sự hối hận tột cùng của dì Mana.

"Es Rojo, là máu."

Thủ phạm chính là kẻ đó!

(còn tiếp)





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top