Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Shortfic | T] [ BIGBANG | GRi ] Obsession

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

©     Au : Me aka Clover

©     Title : Obsession

©     Rating : T

©     Pairing : GRi …

©     Disclaimers : Họ thuộc về nhau mãi mãi … * khóc ròng *

©     Category : không quá sad, không phải pink, general , nhạt nhẽo và dài dòng

©     Status : on going

©     Summary : SeungRi ah , phải làm sao đây ???

Chap 1: ~The childhood with no happiness~

 Tôi chưa từng hiểu cảm giác mất người than đau đớn như thế nào cũng chưa bao giờ tôi tự hỏi nỗi đau ấy nó ra sao ?! Tôi nghiễm nhiên nghĩ rằng ông trời sinh ra tôi có bố mẹ, có anh chị là để họ yêu thương tôi, chăm sóc và che chở cho tôi nhưng chưa một lần tôi nghĩ chính Người sẽ cướp khỏi tay tôi những thứ mà trước đo người đã trao cho tôi. Nhưng có lẽ lúc đó tôi còn quá nhỏ để cảm nhận hết nỗi đau ấy , có lẽ lúc đó tâm hồn tôi còn quá non nớt để thấm nhuần chuyện gì đang xảy ra.

 5 tuổi ... Những gì tôi biết về thế giới này là từ nay hai chữ GIA ĐÌNH không tồn tại, từ nay tôi là một đứa trẻ mồ côi và từ nay khó khăn của cuộc sống mới thực sự bắt đầu ...

 Tôi không nhớ làm sao và bằng cách nào mọi chuyện lại trở nên như thế ?! Đó là chiều thu nắng nhạt. Tiết trời se lạnh và khô hanh. Những cơn gió xào xạc thổi lướt trên những tán lá. Tôi – một đứa trẻ 5 tuổi hôm ấy đã đứng chờ tê rần cả chân, ánh mắt trông ngóng hình bóng quen thuộc của mẹ đến đón, ôm vào lòng và hôn lên chóp mũi nhỏ xinh. Từng lũ trẻ bên cạnh được đón về nhà, được lao vào vòng tay bố mẹ cho thỏa một ngày nhớ nhung nhưng tôi vẫn phải đứng chờ ở đó.

 15’... 20’... 30’ ... 45’ ...1h....

Chưa bao giờ mẹ để tôi phải chờ lâu như thế này cả, chưa bao giờ mẹ bận đến mức quên tôi. Rồi trời bắt đầu đổ mưa. Từng giọt đập vào mái hiên lộp bộp một cách đáng sợ. Tôi nép mình vào sâu hơn để tránh bị ướt. Chúng rơi mỗi lúc một to như trêu tức tôi và tôi lại nằm trọn trong nỗi sợ một lần nữa. Lúc đó tôi đã gào tên mẹ rất thảm thiết. Tôi khóc nấc lên. Nước mắt hào với mưa mặn chát. Tôi như một con mèo nhỏ ướt sũng đầy thảm hại. Tiếng tôi bị át đi trong mưa. Hình ảnh tôi phai mờ sau làn nước trắng xóa. Như một món đồ bị bỏ đi. Chẳng biết tôi đã mong mẹ bao nhiêu, chẳng biết tôi đã khóc nhiều như thế nào, trong kí ức của tôi , tôi nhớ nước mắt tuôn nhiều đến mức tôi lả đi vì kiệt sức. Và sau cơn mưa , lúc tôi tỉnh dậy trời đã tối, vẫn không một ai đến đón tôi. Tôi thấy bơ vơ và lạc lõng hơn bao giờ hết.

 Cho đến lúc tôi gần như tuyệt vọng thì tôi thấy từ xa cô Choi chạy vào rất vội vã và Ô kìa... hình như cô đang khóc. Tôi chẳng hiểu gì cả ~  Đột nhiên cô chạy đến và ôm tôi vào lòng  “ Cô xin lỗi...”  “  Mẹ cháu đâu ? ” Tôi hỏi nhưng đáp lại tôi là khoảng không tĩnh lặng và sự thẫn thờ đau xót hiện lên trong ánh mắt cô. Cô không trả lời tôi và tôi cũng chẳng buồn hỏi lại. Không phải một lúc nữa thôi tôi sẽ được trở về nhà sao ???

          ........

 Đây không phải nhà tôi.... Không... Đây không phải nhà tôi.... Nhà tôi đẹp lắm mà !!! Có vườn hồng và hàng rào trắng bao quanh căn nhà 2 tầng sơn màu xanh biển nhạt với những ô cửa sổ vươn ra ngoài trời. Có con đường nhỏ lát gạch dẫn vào chiếc cửa ra vào xinh.

 Trước mắt tôi là một sự hoang tàn. Những bông hồng không cánh, lá bị vặt trụi và cành bị bẻ dập nát không thương tiếc. Trời ơi !!! Nhìn xem ~ Hàng rào trắng tinh đổ xuống, bẹp từng mảnh sau thứ đất nhão nhoét sau mưa. Cửa sổ mở toang, từng mảnh kính vỡ vụn, sắc lẻm, tựa như chỉ lướt qua thôi, một vết thương sẽ được tạo thành. Giờ tôi mới để ý, sao thế này nhỉ ??? Tại sao tất cả mọi người đều vây quanh nhà tôi ?? Sao mắt họ lại đỏ hoe và nói cho tôi biết đi, sao họ cứ nhìn tôi chằm chằm như thế ??? Cứ như thể tôi là người gây ra đống này không bằng.

 “ Hyunie à…”  Tôi nghe thấy tiếng cô gọi và nghe thấy cả tiếng nấc bị kìm nén  trong cuống họng cô nữa. Tôi ngước đôi mắt đầy những câu hỏi thắc mắc lên nhìn cô. Và cô tôi lại khóc. Cô ôm tôi vào long. Thật chặt. Tôi có thể cảm nhận được nước mắt cô thấm đẫm một bên vai áo. “ Cô ơi…” Tôi gọi nhẹ  “ Gì vậy Hyunie…?!” Cô buông tôi ra và hỏi lại bằng cái giọng nghẹn ngào. Nước vẫn ngập khóe mi. “ Cô đừng khóc nữa cô ơi…. Hyunie thương cô lắm mà ~~~” Tôi thỏ thẻ bên tai cô. “ Uhm… Không sao đâu Hyunie …”  “ Mẹ Hyunie đâu hả cô ???”  Bất giác tôi hỏi. Nghe xong câu nói của tôi, sắc mặt cô thay đổi hẳn. Thất thần. À không, phải nói là trắng bệch. Cô đứng dậy, khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi trong đôi tay xương gầy của cô. Lời cô thoảng qua trong gió “ Cô xin lỗi….Cháu đáng thương của cô…Mạnh mẽ lên !!! ” Tôi không hiểu cô đang nói gì nhưng trong giọng nói của cô là một sự bi thương đến nao long.

 Tôi được dẫn vào bằng cánh cửa chính thủng lỗ chỗ, cái bản lề gần như bong hẳn ra. Băng qua đống đổ nát và ngổn ngang đầy rắc rối, tôi đến một căn phòng mà tôi mặc định cho đó là phòng bố mẹ. Cô tôi bắt đầu khóc nức lên. Và điều đó càng làm cho tôi cảm thấy sợ hơn nhưng tôi vẫn không thể xác định chuyện gì ở đây. Cứ như có một cuộc chiến kinh hoàng vừa xảy ra. Và đây , căn phòng này là minh chứng hung hồn cho cuộc chiến đó. Thật dã man .

.

.

.

  MÁU!!! ~

.

.

.

 Tôi giật mình hơi lùi lại.

 Tôi sợ máu. Sợ cái thứ chất lỏng đỏ thẫm và tanh nồng ấy. Máu là đau… Hồi nhỏ tôi chỉ vì nghịch ngợm hí hoáy đống đồ của mẹ mà chẳng may bị một vệt dao cứa sâu vào tay. Tôi bàng hoàng khi nhìn chỗ vết thương ấy, máu tuôn ra không ngừng. Đau đến bật khóc . Phải !! Máu là đau.

 Vậy tại sao ở đây lại nhiều máu như thế này ??? Ai đó đang phải gồng mình gánh chịu nỗi đau thể xác này sao ??? Nhưng…. Đây là phòng bố mẹ tôi mà ??!!

 Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn. Lo lắng “ Cô ơi , ba mẹ Hyunie đâu cô ??? ” Tôi giật nhẹ tay áo cô với mong muốn sẽ nhận được một câu trả lời thỏa đáng cho những nghi hoặc đang lấp đầy trong tôi kia. Cô không nói gì. Chỉ khẽ ôm tôi vào long. Từng giọt nước mắt vẫn lặng lẽ tuôn trên đôi gò má cao. “ Hyunie à…ba mẹ cháu đang ở một nơi rất xa…đó là Thiên Đường đó Hyunie …Thiên Đường cao lắm Hyunie …. Nhưng ba mẹ chỉ đi chút xíu thôi nên gửi cô cho Hyunie trông… Hyunie phải nghe lời cô nhé !! Hyunie ngoan thì bố mẹ sẽ sớm về ! ”

 Đúng rồi, là Thiên Đường ~

   5 tuổi … Tôi tưởng tượng ra một viễn cảnh tươi đẹp tràn đầy hạnh phúc và nụ cười.

 Nhưng tôi nhớ mẹ…nhớ cả ba tôi nữa….

   6 tuổi … Tôi vẫn đang từng ngày cố gắng ngoan để được gặp lại ba mẹ. Những buổi đi học đều đặn với những điểm mười đỏ chói luôn xuất hiện trên trang vở nhỏ xinh. Những lời phê, lời khen chăm ngoan học giỏi. Tôi nói với cô tôi sẽ cố gắng ngoan để được ‘ đi ’ Thiên Đường.

 Nhưng đáp lại tôi chỉ là nụ cười buồn của cô…

   7 tuổi … Tôi bắt đầu biết đặt câu hỏi Tại sao ? Những nghi ngờ trong tôi nhu ngọn lửa âm ỉ lâu đang cố gắng cháy bùng. Cảnh hoang tàn của căn nhà, bố mẹ tôi, Thiên Đường, Tại sao ???

   8 tuổi … Sự thật đối với tôi thật nghiệt ngã. Cho dù có cố giấu như thế nào thì bây giờ tôi cũng đã biết. Thiên Đường ??? Nực cười. Sao tôi có thể tin vào một thứ sản phẩm tưởng tượng như vậy ?! Ngốc nghếch. Bố mẹ tôi bị giết. Tôi không biết. Họ là những con người lương thiện. Vậy vì lí do gì một băng đảng trong thế giới ngầm đã ám sát họ.

 Những ngày tháng tiếp theo của tôi sống trong nỗi HẬN và sự TRẢ THÙ ghim sâu mãi trong tim …

 Cùng lúc đó, song gió bắt đầu ập đến …

 Tôi đã làm gì sai ??? Chẳng lẽ lại không xứng để có một gia đình ???

[ Có lẽ là au không hợp viết sad rồi, quay lại pink vậy =(( Cứ ném dép xả láng đi ~ Au mặt dày lắm kkk… =)) ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#gri