Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương hai: Gượng ép gần nhau.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi chân bước đi chầm chậm trên nền tuyết khi đôi mắt bị bàn tay của bạn mình bịt kín, Tiffany đưa hai bàn tay ra phía trước như mò mẫm, muốn tóm lấy được thứ gì đó làm điểm tựa, lòng thật sự trở nên ngóng trông quá nhiều cho những điều mà người bạn thân nhất của mình mang lại.

"TaeTae, cậu định mang bất ngờ gì cho mình vậy?"

"Từ từ nào, gần tới rồi, đừng nóng lòng mà Ppani!"

Tiếng cậu từ đằng sau lưng nàng vọng đến đầy sự mè nheo, Tiffany khúc khích cười, vòng hai bàn tay ra sau lưng mình nhẹ nhéo vào cái eo của cậu.

"Cậu đừng có chơi xỏ mình đấy, liệu mà tặng mình con gián hay con nhện giả nào nữa thì cậu chết với mình!"

"Aigoo, đau quá!" Taeyeon giãy nãy, né mình ra khỏi cái nhéo của nàng rồi ôm chầm nàng vào lòng mình, chặt chẽ như sợ đánh mất Tiffany.

"Yên tâm, lần này thứ mình tặng cậu tuyệt đối là thứ đẹp nhất trong những thứ mình đã tặng."

Tiffany tin tưởng vào lời Taeyeon nói, nàng gật đầu, và với sự thúc đẩy đằng sau lưng mình khi ngực của cậu chạm vào lưng nên Tiffany tiến lên phía trước thêm một chút, bàn chân dẫm lên nền tuyết trắng xóa làm nàng lảo đảo, tay nàng nắm chặt tay Taeyeon như sợ té ngã, nhưng Taeyeon đã chú ý tới mọi thứ, cậu khẽ ôm nàng sâu hơn vào lòng mình, Taeyeon tuyệt đối sẽ không để Tiffany xảy ra bất cứ chuyện gì.

"Tới chưa Tae?" Tiffany khịt mũi vì trời quá lạnh, Taeyeon không trả lời nàng mà đem đôi tay mình tháo xuống, tự để cho Tiffany cảm nhận nó bằng chính đôi mắt của mình. Đôi mắt mù mờ vì nãy giờ bị bịt kín làm khung cảnh có chút nhòe đi nhưng dần dần mọi thứ đã trở nên rõ ràng hơn và mang đậm màu sắc rực rỡ.

"Merry Chrismas!!" Taeyeon đứng từ phía đối diện nàng, đưa hai tay lên hô vang khẩu hiệu chào đón giáng sinh quen thuộc, bên cạnh cậu là một cây thông noel lớn cỡ trung bình với những đồ vật trang trí đẹp đẽ, đầy màu sắc. Trong đêm noel tuyết phủ rơi trắng xoá, cây thông noel nổi bật trên tuyết với đủ mọi ánh đèn led được treo quanh cây đang chớp sáng, thân cây được đính nhiều ngôi sao treo lủng lẳng, chắc hẳn Taeyeon đã rất tốn công cho việc này, lòng dạ vừa nghĩ đến đó liền nổi lên một tia đau lòng, cái đồ ngốc này thật không biết cái lạnh cắt da cắt thịt là gì sao?

Nàng nhìn cây thông sau đó nhìn Taeyeon, toàn thân cậu được mang một bộ đồ đông ấm áp đang nhìn nàng, khuôn mặt đầy phấn khích, run rẩy hỏi.

"Tiffany!!! Cậu có sợ thứ này không, nó không phải là con gián hay con nhện nữa đâu nhé!"

Tiffany bật cười, liền hét lại cậu "Ohhhh, mình không sợ, mình rất thích cái này, cám ơn cậu nha Taeyeonnnnn."

"Vậy thì hành động đi, đừng có nói không như vậy chứ?" Taeyeon cười lém lỉnh, tay chân dang ngang giống như hình chữ đại rồi hét "Hey! Tiffany, ôm mình đi!"

Không cần đợi cậu nhắc đến lần thứ hai thì Tiffany đã bay đến và ôm chầm lấy Taeyeon, nàng ôm cậu, chặt chẽ và mạnh mẽ, đôi bàn tay quàng quanh cổ còn tay cậu thì choàng quanh eo nàng, nhấc bổng nàng lên rồi xoay một vòng.

"Kim Taeyeon! Cậu là điều tuyệt vời nhất của mình!" Tiffany hét lên khi Taeyeon đang ôm nàng mà xoay trong những lằn hạnh phúc, sau đó, cậu đặt nàng xuống và thở một cách hì hục, nhưng ánh mắt lại không mệt mỏi như hơi thở của cậu, nó ánh lên sự hạnh phúc cùng vô số nổi niềm mà Tiffany không đoán được.

"Tiffang Hwang là một con heo." Cậu lè lưỡi trêu nàng nhưng chỉ lần này thôi, Tiffany sẽ không tính sổ với Taeyeon vì dám gọi nàng là heo.

"Aww, là heo thì sau này đừng ôm nữa nhé." Nàng búng cái mũi nhỏ của cậu làm nó đỏ lên, Taeyeon rờ rờ mũi mình, cười hì hì, sau đó liền kéo nàng lại gần mình thêm một chút nữa.

"Không, sau này sẽ vẫn ôm, sẽ không bao giờ buông Ppani."

Mặt nàng thoáng đỏ, ngẩng đầu nhìn cậu, khuôn mặt Taeyeon đỏ gay gắt lên trong chiều tuyết lạnh càng làm cậu trở nên khả ái trong mắt nàng, Tiffany nhìn có chút thất thần, sau đó liền vụt miệng.

"Taeyeon, sao cậu không phải là con trai nhỉ..."

Taeyeon đang cười nhưng nụ cười liền vụt tắt ngay khi cậu nghe xong câu nói của Tiffany, mình là con gái thì có gì không tốt chứ...

Taeyeon giả lơ nó, xem như là bản thân mình chưa nghe qua cái gì, cậu xoay người, tay chỉ vào cây thông.

"Thích không?"

Tiffany nắm chặt bàn tay còn lại của Taeyeon, gật đầu, là trên cả thích, nàng thật sự rất vừa lòng, Taeyeon với nàng là bạn thân từ lúc còn nhỏ nhưng Taeyeon, mỗi năm trôi qua đều đem đến cho nành rất nhiều bất ngờ vào những dịp lễ, có khi là con gián giả được ép trong vở hoặc là con nhện giả được treo lủng lẳng trong tủ đồ học sinh của nàng, và mỗi lúc như vậy Tiffany đã rượt đánh Taeyeon đến bờm đầu nhưng không thể phủ nhận cậu ấy thật sự rất tài năng, cho dù là điều kinh dị hay đẹp đẽ mà cậu ấy dành cho nàng đều khiến bản thân nàng cảm thấy hạnh phúc, và nàng thì rất muốn cảm ông trời  vì ngài đã ban cho mình một người bạn thân tốt đến như vậy, hợp cạ như vậy.

"Tất cả, mình tặng cậu."

"Taeyeon, cậu làm mình bất ngờ quá, mình thì chẳng có gì tặng cậu hết .."

Tiffany cúi đầu bĩu môi, 18 năm qua, nàng căn bản là người nhận chứ chưa bao giờ nàng là người cho, chưa bao giờ nàng tặng cho Taeyeon được một thứ gì gọi là gây bất ngờ cho cậu, và về thân phận bạn thân mà họ có với nhau, Tiffany vô cùng thấy hổ thẹn vì điều này.

"Hmm~ đừng nói như vậy, cậu chỉ cần sống tốt thì đó mới chính là món quà tuyệt vời nhất cậu dành cho mình."

Taeyeon híp lại đôi mắt, cậu bây giờ đang rất vui vẻ, không muốn Tiffany mang tâm trạng buồn bã một chút nào cho nên liền an ủi nàng, tay cậu xoa xoa hai cái má của nàng, nhẹ nhàng day day nó.

"Không sao mà ngốc ~"

"Nhưng mà .." Tiffany vẫn còn buồn bã không thôi.

"Ây~ nhìn mình nè ~" Cậu nâng mặt nàng lên, nhìn sâu vào mắt nàng "Cậu là món quà tuyệt vời nhất của mình rồi."

Mặt Tiffany lại đỏ lên một lần nữa, nàng bẽn lẽn cúi đầu, né tránh ánh mắt của cậu, nàng cảm nhận là ánh mắt Taeyeon nhìn nàng có gì đó khác thật khác với các bạn gái nhìn nhau, nhưng khác điểm nào thì Tiffany lại không lý giải được.

Taeyeon nhìn đỉnh đầu của Tiffany, lòng lo lắng cho những điều mình sắp nói ra, thật không biết Tiffany có chấp nhận mình hay không nhưng bằng mọi cách, cậu sẽ thử, cậu hôm nay đem nàng đến đây không phải là chỉ để xem cây thông kia mà hơn nữa là còn làm một việc khác.

"Tiffany .... "

Nàng ngẩng đầu khi nghe cậu gọi tên mình mang theo chút cảm giác da diết, khác lạ, ánh mắt chạm nhau, Taeyeon nhìn sâu vào mắt nàng, run run hỏi.

"Cậu ... đã thích ai hay chưa?"

Taeyeon nín thở hồi hộp chờ đợi Tiffany trả lời mình, Tiffany nghiêng đầu, chớp chớp mắt nhìn cậu rồi như ngộ ra được một điều gì đó nên nàng trả lời rất nhanh chóng.

"Có, mình thích KangIn oppa!"

.........

‘Renggggggggggggggg’

Tiếng chuông báo thức réo inh ỏi, kéo Taeyeon đang ngủ vùi trong chiếc chăn ấm thức dậy, Taeyeon mệt mỏi mở mắt, giương cặp mắt vô hồn nhìn trần nhà, cơn ác mộng kia đã qua mười năm nhưng sao vẫn bám riết lấy cô như một bóng ma mãi không buông, cho dù cô đã cố gắng nhấn chìm nó bằng tất cả niềm vui của những kí ức còn lại giữa cô và nàng nhưng sao mà khó quá, chuyện đã xảy ra tức là đã xảy ra, Tiffany là mãi mãi không thuộc về Taeyeon.

Cô lười biếng ngồi dậy sau đó đứng lên, kéo cửa sổ gần nơi giường của mình ngủ ra để hóng cơn gió mát buổi sáng rồi bất chợt bàn tay khựng lại khi kéo được cánh cửa một nửa, cô trông thấy nàng, thân ảnh nàng đáng yêu trong bộ đồ ngủ pijama màu hồng phấn, Taeyeon mỉm cười nhìn nàng, thật lâu rồi chưa có cảm giác yên bình như thế này, cô để mặc bản thân mình nhìn ngắm nàng trong những mộng mị xa xưa của bản thân, nơi mà trái tim cô đã từng rất hạnh phúc. Taeyeon chống hai tay lên cửa sổ, thích thú tận hưởng dung nhan không phẫn nộ của Tiffany đang say sưa phơi áo quần.

Phơi áo quần? Taeyeon nhìn vào những món đồ của Tiffany đang treo lên trên ban công của cô ấy, ngay tức thì đôi chân mày Taeyeon liền nhíu lại.

“Hàng xóm Hwang.”

Động tác phơi đồ của Tiffany bất chợt khựng lại, nàng xoay đầu qua nhìn Taeyeon, nhìn thấy người mà trăm ngàn lần nàng cũng không hề muốn thấy.

“Kim chết dẫm!” Tiffany đã chào buổi sáng với Taeyeon bằng câu nói quen thuộc cùng đôi mắt liếc như muốn chém đứt nửa người cô.

“Cô đang làm cái gì vậy?” Taeyeon khoanh tay, chau mày nhìn nàng hỏi. Rất không vừa ý với những con khô mực đang được treo lủng lẳng trước mặt mình.

“Phơi đồ, mù sao?”

“Sao lại phơi ở đây, nhà cô có sân thượng mà Tiffany, cô có biết phơi những đồ cá nhân ở đây thì rất là mất thuần phong mỹ tục không?” Taeyeon chỉ tay lên đám khô mực của Tiffany rồi giảng giải đạo lý.

Những lời  Taeyeon nói Tiffany không phải không biết mà chẳng qua do vừa mới dọn tới, đồ đạc cá nhân còn chưa có đủ nên mới phải tạm thời phơi ở đây, ai biết được ban công nhà mình lại đối với phòng ngủ của Taeyeon nên cô ta mới được nước mà dạy đời mình, Tiffany là giáo viên, cũng biết thuần phong mỹ tục là gì và nếu người nào giảng dạy đạo lý này cho nàng thì nàng sẽ rất ưng thuận mà đem khô mực cất đi nhưng éo le đây lại là Taeyeon, là người mà nàng ghét nhất cho nên nàng biết nàng sai nhưng một mực vẫn muốn làm tới, vẫn muốn làm trái ý Taeyeon.

“Tôi là thích phơi ở đây, nhà của tôi, ban công của tôi, cô lấy quyền gì cấm?”

Taeyeon nghẹn họng, không thể nói được gì mà chỉ biết trưng mắt ếch ra nhìn con người bá đạo vô lý kia, mười năm trôi qua tính khí nóng nảy không chịu nghe ai nói, không chịu nghe ai giải thích kia vẫn chưa bao giờ là thay đổi.

“Cô không biết nói đạo lý là gì cả sao Tiffany?”

“Đạo lý? Haha.” Tiffany đem con khô mực màu hường lè trong tay vứt xuống thau đồ bên cạnh, trong lòng một chút cũng không muốn ương bướng thêm nữa, nói về đạo lý? Taeyeon không có quyền nói điều này với nàng.

“Vậy đạo lý đi cướp bạn trai của người khác thì sao đây Taeyeon? Sao cô cái gì cũng muốn chen ngang vào cuộc sống tôi vậy, đảo lộn nó, cướp đi người tôi yêu thương nhất, vậy cho hỏi đây là đạo lý gì đây?”

Taeyeon nghe xong, không nói lại, không phản kháng cũng không hành động, điều này nằm ngoài dự đoán của Tiffany.

“Tại sao lại im? Là không còn gì để nói phải không?”

“Rầm!”

Taeyeon trực tiếp đóng mạnh cửa sổ, xoay người lại rồi tựa lưng vào nó, dòng nước mắt ấm nóng từ khóe mắt thi nhau chảy ra, cô bặm môi, thì ra nỗi đau vẫn còn đó và âm ỉ cháy. Kiếp này Taeyeon xác định là đau khổ vì người con gái kia cả đời.

Cửa sổ đóng lại, im lặng như chưa từng mở, Tiffany đăm chiêu nhìn vào cánh cửa cách ngăn tầm mắt của nàng kia mà lòng bỗng thắt lại, nàng đang mong chờ, mong chờ một lời giải thích nhưng Taeyeon vẫn như cũ không chịu nói gì, cũng giống như năm đó, cô ấy rời bỏ nàng đi trong lúc mà nàng đang cần cô nhất.

Taeyeon lau khóe mắt của mình rồi đứng dậy, cô sẽ ổn thôi như cách mà cô đã và đang tồn tại trong mười năm qua, Taeyeon mở cửa phòng, liền hú hồn khi trái banh tròn từ đâu bay tới nhưng rất nhanh bản thân từ nhỏ đã có một sự phản xạ tốt cho nên liền né được, Taeyeon nhăn mày, mới sáng mà đã banh với bóng..

“Ommma~” Cậu nhóc mang đồng phục học sinh từ ngoài phòng khách bay vào phòng ngủ của Taeyeon rồi lụm trái banh, sau đó hướng cô nở nụ cười toe toét.

“Omma buổi sáng tốt lành.”

“Mới sáng đã muốn ám sát Omma rồi, lại đây.” Taeyeon ngoắc cậu con trai của mình lại gần rồi dùng tay sửa lại đầu tóc rối của cậu “Đi học mà bề ngoài như thế này hay sao? Quá mức luộm thuộm!” Giọng trê trách, bàn tay sửa lại cổ áo, cô liếc con trai mình.

“Omma, đây là style mới, tụi con gái giờ rất thích phong cách bad boy đó!” Taeyoung ưỡn ngực khoe khoang nhưng khoe còn chưa tới thì đã bị mẹ mình đánh vào đầu.

“Mới tí tuổi mà bày đặt yêu với đương, lo mà học đi.”

Taeyeon không khách khí bốp đầu con trai mình thêm một lần nữa rồi mới lùi ra ngắm nhìn cậu, được được, rất có khí phách và bản lĩnh, con của Taeyeon thì phải như vậy, phải tiêu sái và có khí chất của soái ca. Taeyoung khịt mũi nhìn mẹ mình, hờn trách “Sao Omma cứ thích bốp đầu con, con sẽ mách bà ngoại!”

Cô cười đểu, đi tới nhà tắm, bàn tay vẫy vẫy thể hiện sự không quan tâm “Mách thì cứ mách, tôi sẽ cúp tiền tiêu vặt của cậu!”

Taeyoung tím mặt khi nghe xong câu nói của mẹ mình, không được, con trai bây giờ ra đường là phải có tiền nếu không tụi con gái sẽ khinh thường mất.

“Omma mà cắt tiền tiêu vặt của con thì con sẽ cho chú Hyungdon số điện thoại của Omma!”

Taeyoung cười đắc chí khi thấy mẹ mình dừng bước rồi xoay người lại với bộ mặc như âm binh ngạ quỷ nhìn mình.

“Nói cái gì?” Taeyeon cười khổ nhìn con trai mình, mới mười tuổi đã biết uy hiếp mẹ mình rồi, thật lớn mật.

“Con nói rồi đó, Omma mà cắt tiền con thì con sẽ cho số điện thoại của Omma cho chú Hyungdon, chú ấy thích Omma lắm mà, sẵn tiện Omma à, hãy lấy chồng luôn đi, nỗi khổ của người phụ nữ chính là sinh ra rồi sống kiếp trinh nữ cả đời đấy.” Taeyoung hả hê nói xấu mẹ mình rồi chạy biến ra cửa để tránh cơn thịnh nộ của Taeyeon, cô nhìn theo cậu, máu nóng nổi lên, cái thằng con trời đánh, nếu biết bặm trợn khôn lỏi con nít quỷ như vậy thì mười năm trước đã không lụm về nuôi.

“Omma!”

Taeyoung từ bên ngoài ló đầu vào nhìn Taeyeon, cô liếc mắt “Cái gì?”

“Con cũng không ngại nếu như một ngày nào đó Omma dẫn một người phụ nữ về và nói là muốn kết hôn với người đó đâu, Omma nhìn đi, chén bát một đống chưa rửa, quần áo đống đống chưa giặt, nhiều khi con nghĩ Omma đã bị ông trời cho đầu thai nhầm giới tính rồi đó, hahaha, với lại … “ Cậu ậm ừ “Số báo bikini Omma để dưới gầm giường đã cũ rồi, hãy đem đi đổi đi Omma để cho con có thể xem ké nha.”

Nói xong liền chạy thật, phóng thân lên xe đạp, một bước phi đến trường. Thật không thể nào trách Taeyoung được, ở chung với một người mẹ có khuynh hướng bề bộn khi ở nhà hơn nữa lại còn nhét đống tạp chí bậy bạ dưới giường thì cu cậu làm sao có thể không phát triển sớm chứ. Taeyeon nghiến răng nghiến lợi nhìn theo cậu con trai của mình, trên trường có Tiffany thì ở nhà sẽ có Taeyoung, hai con người này cứ thay phiên nhau làm cô phát tiết nhưng cô lại không thể nào mà ghét được, hơn nữa, Taeyoung … Taeyeon thở dài, đến tên con của mình mà cô cũng nhét được cả tên thật của Tiffany vào, thật sự là quá mức si ngốc.

…..

Chỉnh lại cố áo sơ mi sao cho thẳng thớm, khoác thêm chiếc áo vest bên ngoài, sửa lại đồng hồ màu bạc đeo bên tay trái, Taeyeon mở cửa đi ra ngoài, vừa bước ra thì liền đụng phải nàng cũng đang chuẩn bị đưa Miyeon đến trường, Taeyeon đặt tầm mắt mình lên cô nhóc không quá 3s sau đó liền bước lên xe nhưng lại bị tiếng chào của cô nhóc làm khựng lại động tác.

“Cháu chào cô!”

Taeyeon giả lơ nhưng Tiffany ở bên cạnh lại không bằng lòng cho hành động con nít này của Taeyeon, con nít căn bản vẫn là không có tội.

“Con bé chào cô, cô không biết chào lại sao?”

“Sao tôi lại phải chào con hoang đây?”

Tiffany ngay lập tức muốn móc mắt Taeyeon, cắt lưỡi cô rồi quăng đi, nhưng là ở trước mặt trẻ con Tiffany nhất định sẽ không bao giờ muốn cho con bé thấy những cảnh không hay.

Nàng mở cửa để Miyeon lên xe, sau đó liền đóng sập cửa lại, nàng hằn học nhìn Taeyeon.

“Cô thật quá trẻ con Taeyeon à.”

Bỏ lại Taeyeon đứng một mình trên đoạn đường, Tiffany lên xe và chạy đi, nàng nhìn vào gương chiếu hậu, hoàn toàn nhìn rõ được sự đau lòng của Taeyeon cho dù là ở một khoảng cách xa thật xa. Tại sao lại đau lòng chứ, người đau thật ra là nàng mới đúng, Tiffany thở dài nhìn Taeyeon, sau đó liền nghe Miyeon ở một bên than phiền.

“Mẹ.”

“Sao con?”

“Cô ấy ghét con hả mẹ?” Miyeon năm nay đã mười tuổi cho nên cũng không phải là quá con nít để không nhận ra, cái cách cô ấy nhìn mình cứ như là không vừa lòng kiểu gì ấy.

“Không, cô ấy không ghét con, cô ấy là ghét mẹ.” Tiffany xoa đầu con bé, con nít không có tội, Miyeon tuy là nguyên nhân xảy ra sự xung đột giữa họ nhưng căn bản lỗi lầm này một phần … là do nàng.

“Sao cô ấy ghét mẹ?” Miyeon ngây thơ khó hiểu hỏi.

“Chuyện người lớn, con không hiểu đâu.”

Miyeon chu mỏ, mẹ lạ thế rồi, lúc nào cũng vậy, cứ nghĩ mình là con nít mà không chịu tâm sự hoài thôi.

Chiếc xe bon bon chạy đi trên con đường vắng mang theo tâm trạng nặng trĩu của Tiffany cùng với sự khó hiểu của Miyeon.

…..

Xe đậu và bãi đổ xe, Tiffany bước xuống xe thì liền nhìn thấy xe Taeyeon đang đậu ngay bên cạnh, đúng là oan gia ngõ hẹp, trước kia dạy chung một trường thì đã không nói rồi, bây giờ nhà lại ở cạnh nhau cho nên việc đụng mặt nhau chỉ có nước tăng chứ không giảm, Taeyeon ở bên cạnh cũng xuống xe, hai người nhìn thấy nhau, ngay tức thì liền hóa thành một rồng một hổ, oán khí hừng hực. Hai người không hẹn bước hùng hùng hổ hổ vào trường, nhất quyết không chịu nhường đối phương một đường lui, đi như voi giậm đất làm học sinh hai bên phải né ra như sợ nếu không né sẽ bị đạp xẹp ruột, bước vào phòng giáo viên thì liền bị kẹt cứng ngay cửa.

“Tránh ra không?” Tiffany trừng mắt

“Sao tôi phải tránh?” Taeyeon quật cường không chịu nhường nàng.

“Tôi vào trước!” Tiffany quả quyết không muốn nhường nhịn.

“Tôi mới là người vào trước!” Taeyeon nhất định không chịu thua, hai bên giằng co qua lại ngay cửa vào trước mặt các giáo viên khác, ôi trời ơi là trời, một ngày không nhịn nhau làm như sẽ chết đói không bằng, Tiffany và Taeyeon đúng là như nước với lửa mà. Các giáo viên khác cảm thán trong suy nghĩ rồi lờ đi hai người, sau một hồi vừa mệt vừa khan cổ vì cãi nhau thì Taeyeon cũng là người chịu nhường.

“Cuối cùng cũng chịu nhường, hừ.” Tiffany liếc xéo cô rồi bước vào phòng, hướng các giáo viên còn lại mà cười thân thiện, hoàn toàn không nhận ra nàng và người hồi nãy là cùng một người.

“Chào mọi người.”

“Chào cô Hwang.”

Taeyeon nhìn nàng, dè bĩu “Không sợ người khác biết cô là sư tử cái sao, làm gì phải giả bộ dịu hiền như vậy?”

Tiffany cười cười với các giáo viên rồi quay lại nhìn Taeyeon, nghiến răng phun ra từng chữ “Vậy cô có muốn sư tử cái ăn thịt cô không?”

Ớn lạnh chạy dọc toàn thân,Taeyeon nuốt nước miếng, thầm phỉ báng bản thân mình quá mức nhu nhược với Tiffany, cô giả lơ nàng, ngồi xuống ghế, soạn lại thời khóa biểu dạy của mình.

Tiffany thấy Taeyeon chịu nhường thì cũng không lấn tới nữa mà an phận ngồi xuống xem xét lại hồ sơ, được một lúc thì cô Hiệu phó ở bên ngoài đi vào hướng Tiffany và Taeyeon rồi nói.

“Cô Hwang, cô Kim, hai người được Hiệu trưởng cử đi tham gia giải thể thao bộ môn chạy tiếp sức dành cho giáo viên.”

Nghe xong lời nói của cô Hiệu phó cả hai liền cảm thấy như có sét đánh ngang hông, Tiffany trợn mắt nhìn cô Hiệu phó còn Taeyeon thì tình hình cũng không khả quan hơn bao nhiêu, tự nhiên lại chạy bộ cái gì ở đây, Hiệu trưởng là sợ hai người quá rãnh không có việc gì làm hay sao?

“Là thật sao?” Tiffany khuôn mặt méo xệch nhìn cô Hiệu phó, giải thể thao dành cho giáo viên là giải lớn, ba năm mới được tổ chức một lần nhằm mục đích kết nối tình cảm thắm thiết giữa các giáo viên với nhau, Hiệu trưởng làm như vậy còn không phải là muốn nàng với Taeyeon gia tăng tình cảm với nhau sao, Tiffany cười khổ, muốn giảm còn không có chứ đừng nói là tăng lên, Tiffany tức tốc đứng dậy chạy đến phòng Hiệu trưởng bỏ mặc cô Hiệu phó đang aa bb cc cái gì đó về luật thi, Taeyeon nhìn thấy Tiffany chạy đi cũng ngay lập tức bám theo.

“Hiệu Trưởng!”

Tiffany người chưa đến cửa đã hét lên, giọng nàng vốn to, đem nó hết lên thì còn to hơn cả loa phóng thanh làm Hiệu trưởng đang săm soi cái đầu tóc hói của mình bị giật mình.

“Chuyện gì nữa!?” Hiệu trưởng Lee cảm thấy thật phiền phức khi mình bôi thuốc mọc tóc nhanh chóng thì lại bị cô Hwang làm phiền.

“Sao ông lại làm như vậy?”

“Làm gì?”

“Thi chạy, cùng với cô ta!” Kết thúc câu nói, ngón tay cái chỉ vào Taeyeon “Tôi không thi đâu, đến chết cũng không đi.”

“Thế giờ chuyển công tác, chịu không?” Hiệu trưởng Lee ma mãnh nhìn nàng, vốn nghe được chuyện nhà nàng bị sập cho nên nắm được điểm yếu này của nàng thì Hiệu trưởng không sợ Tiffany không nghe lời mình, hơn nữa là Hiệu trưởng, gia tăng tình cảm giữa các giáo viên khó ưa nhau thì có gì là không tốt. Bộ môn chạy tiếp sức là bộ môn cần có sự đồng lòng cao cho nên lần này cử hai người đi là một quyết định trên cả đúng.

Tiffany nghẹn ngào cục tức nhìn Hiệu trưởng, sau đó liếc mắt nhìn Taeyeon đang đứng im như tượng, không phản ứng, không được, tránh được mười năm thì lại phải xáp vào, Tiffany Hwang sẽ không bao giờ để cho chuyện này xảy ra lần thứ hai, nàng không muốn mình có một mối quan hệ nào dính dáng tới ba chữ Kim Taeyeon nữa.

“Nhưng Hiệu trưởng à, ông nhìn đi, cô Kim chân ngắn như thế thì chạy đã còn không được chứ đừng nói là tiếp sức, tôi sẽ thi nhưng phiền ông đổi người khác được không?”

Cương không được thì nhu, Tiffany thay đổi chiến thuật, nàng chỉ không muốn thi cùng Taeyeon chứ không phải là không chạy được. Taeyeon nghe xong liền không nhịn được muốn cười to, cái gì chân ngắn chứ?

“Chân tôi ngắn nhưng chạy lại do sức bền, nói về thể thao ông cũng không phải không biết cô Hwang là người yếu sức như thế nào mà?”

Vừa nói vừa cười đểu nhìn Tiffany, không chừa cho Tiffany chút mặt mũi nào.

“Còn cô thì nhìn lại mình đi, người thì lùn, chân thì ngắn, người như cô chạy được hai bước thì người ta đã chạy năm bước rồi, cô ấy, chỉ xứng đáng … “ Tiffany ngập ngừng nhìn Taeyeon, Taeyeon nhếch mày “Xứng cái gì?”

Tiffany vểnh mỏ, cãi “Xứng đáng mãi mãi chạy sau để ngửi nách người khác thôi!”

Cằm Taeyeon và Hiệu trưởng liền chạm đất! Mặt cô đen thui như bầu trời u ám sắp đổ mưa, ngửi nách? Thật thô bỉ không thể nào chấp nhận được mà, Taeyeon hầm hầm quay sang nói với Hiệu trưởng, chắc như đinh đóng cột.

“Tôi sẽ thi, và chỉ thi cặp cùng với cô Tiffany Hwang!”

Tiffany cảm thấy như chuỗi ngày tận thế của mình chỉ như vừa mới bắt đầu, lời Taeyeon nói ra ngay lập tức được Hiệu trưởng đồng ý cũng như đồng nghĩa với việc mọi phản bác của Tiffany là vô hiệu.

…..

“Đây, rẽ vào đây nè.”

Miyeon đang chỉ đường cho cậu bạn mình đường chở mình về nhà, Taeyoung hì hục đạp, ủa sao đường này có chút quen?

“Tới rồi, thả em xuống đi Oppa.”

Miyeon nhỏ nhẹ nói, Taeyoung phanh kít xe lại để cô bé xuống rồi hỏi cô.

“Nhà em ở đây sao?”

“Vâng, mà cũng không phải nữa, trước kia ở chỗ khác nhưng nhà em bị trời động đất đánh sập cho nên chuyển tới đây, đây là nhà chú em.” Nói rồi chỉ chỉ vào ngôi nhà của mình, Taeyoung cười như được mùa, ngay lập tức chỉ ngay bên cạnh.

“Thật tốt, bên cạnh là nhà của Oppa đó.”

Miyeon mừng rõ nhìn Taeyoung, cả hai là bạn cùng lớp với nhau nhưng Taeyoung sinh trước cô bé vài tháng nên cô bé vẫn gọi Taeyoung là Oppa.

“Sao trùng hợp vậy, vậy từ nay có thể cùng nhau học bài chung rồi.” Miyeon hí hửng nói, tay ôm cặp xách nhìn Taeyoung, hôm nay không hiểu sao mẹ cô bé lại không đến đón cho nên Taeyoung đã đề nghị mình được chở Miyeon về nhà.

“Vậy Oppa có muốn vào nhà em xem thử không?” Miyeon thành thật hỏi.

“Tất nhiên rồi.”

Cậu để xe đạp trước nhà sau đó theo Miyeon vào nhà, bước vào rồi nhìn quanh, căn nhà nhìn thật sự sạch sẽ, không như cái ổ chuột, theo cách mà Taeyoung hay gọi của hai mẹ con họ, đúng là một trời một vực.

“Oppa ngồi chơi đi, em đi cất cặp.”

Miyeon tung tăng chạy lên lầu, Taeyoung đi xung quanh rồi tầm mắt liền chú ý đến khung ảnh được đặt trên bàn bên cạnh bộ bàn ghế salon, hình như là ảnh gia đình, cậu cầm lên.

“Người này … “Taeyoung nhíu mày, nhìn người phụ nữ ôm Miyeon mà có chút quen mắt, cùng lúc đó cửa chính bật mở, Tiffany hấp tấp chạy vào, hôm nay bận chuyện công việc đột xuất cho nên tới đón Miyeon trễ, lúc đến nơi thì trường đã vắng hoe nên nàng liền hấp tấp chạy về đây, hi vọng con gái biết đường về nhà.

Taeyoung đứng nhìn Tiffany, sau đó liền nhìn người phụ nữ trong khung ảnh, là cùng một người, người này hình như là …

“Mẹ.”

Miyeon từ trên lầu đi xuống chạy tới ôm Tiffany, Tiffany chuyển tầm mắt từ Taeyoung sang Miyeon rồi ôm chầm cô bé.

“Miyeon, mẹ xin lỗi, hôm nay bận quá nhiều việc nên không thể đến đón con.”

“Không sao mà, Oppa Taeyoung đã chở con về rồi.”

“Taeyoung?” Tiffany thắc mắc, Miyeon nhìn nàng rồi gật đầu, tay chỉ về Taeyoung “Là anh ấy đó.”

Taeyoung thấy Tiffany nhìn mình thì cũng gật đầu, chào nàng “Cháu chào cô.”

“Chào con.” Tiffany điềm đạm đáp lại “Cám ơn con đã đưa con bé nhà cô về.”

“Dạ không có gì.” Taeyoung lễ phép trả lời, sau đó liền ngẩng đầu, đem thắc mắc trong lòng hỏi nàng.

“Cô có phải là cô Hwang Miyoung không?”

Tiffany đen mặt, nàng ghét nhất ai đem tên thật của nàng nói ra, nhưng cái chính là nàng ngạc nhiên tại sao nhóc con này lại biết tên thật của nàng.

“Sao con biết?”

Taeyoung mừng rỡ khi nghe Tiffany nói, người này đích xác là Hwang Miyoung rồi “Thật sao, vậy cô cũng là ….”

“Taeyoung!”

Taeyeon từ bên ngoài chạy vào, từ lúc nhìn thấy chiếc xe đạp dựng bên ngoài nhà Tiffany thì cô đã cảm thấy một linh tính không lành. Bản thân chạy vào nhìn thấy Tiffany ở một bên và Taeyoung ở một bên đang đối đáp cái gì đó càng làm lòng Taeyeon nóng như lửa đốt.

“Omma!” Taeyoung gọi Taeyeon, Tiffany nghe xong liền trợn mắt, Taeyeon cũng đã có con rồi sao, như vậy chẳng lẽ đã có chống rồi? Nhưng tay phải lại không hề đeo nhẫn, chuyện này rốt cục là sao?

“Taeyoung, đi về.”

Cái ôm còn chưa được trao thì Taeyeon đã xách tai cậu con của mình mà kéo về, ra tới cửa thì bị Tiffany giật ngược người lại bằng một câu nói.

“Hay nhỉ Taeyeon.”

Cô xoay người, nhìn nàng, với khuôn mặt không chút biểu cảm của Tiffany thì Taeyeon biết nàng chắc chắn sẽ phun ra cái gì đấy không tốt cho bọn trẻ cho nên Taeyeon đã bảo Taeyoung về nhà trước.

“Hay cái gì?”

“Không ngờ cậu cũng có con hoang.” Tiffany nhếch mép, cậu trước kia cười cợt tôi thì bây giờ cậu cũng chẳng khác gì tôi cả, cũng chưa chồng mà đã có con, Tiffany hằn học nhìn Taeyeon, không hiểu sao lại cảm thấy đau thắt nơi lồng ngực của mình.

“Taeyoung là con nuôi.”

Taeyeon trả lời nhẹ tênh như gió, Tiffany nghe xong, liền cảm thấy có chút vui vẻ và cảm thấy hối hận nhưng chính là trước mặt kẻ thù, phải biết giữ phong độ của mình.

“Oh, vậy sao, tôi xin lỗi.” Tiffany xin lỗi nhưng cố ý không để lộ sự hối lỗi trong ánh mắt kèm theo chút giọng điệu mang tính khinh khỉnh, Taeyeon nhìn thái độ của Tiffany, đau lòng càng lúc càng dâng cao như sóng thần mạnh mẽ.

“Tiffany, cậu có biết không, có đôi khi mình rất muốn được ghét cậu.”

Cô bỏ đi ngay sau khi nói xong câu nói ấy, một chút cũng không muốn đối mặt với nỗi đau biết thở của mình.

“Vậy tại sao còn không ghét luôn đi, cậu năm đó bỏ tôi đi như vậy, bỏ tôi đi lúc tôi cần cậu nhất thì cậu còn chạy về mà làm phiền cuộc sống tôi làm gì hả?” Như vỡ òa xúc cảm, khóe mắt Tiffany bắt đầu đỏ lên cho những điều quá khứ, năm đó Taeyeon bỏ Tiffany đi, sau đó liền mất dạng những bốn năm, tận cho đến khi nàng đã học cách chấp nhận được Taeyeon đã từ bỏ mình như vậy thì Taeyeon lại ở đâu chạy về và làm phiền nàng, trái đất nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, nếu ghét thì hãy khuất mắt luôn đi nhưng cớ sao Taeyeon lại bám riết theo nàng như vậy, nàng đã từng thử chuyển trường nhưng Taeyeon vẫn bám theo nàng dai như đĩa, có ghét nào mà như thế này không?

“Hay là cậu ghét tôi theo kiểu muốn bám riết lấy tôi, khiến tôi cảm thấy phiền đến chết, cậu thực sự thích Kangin đến mức muốn trả thù tôi theo kiểu này hay sao?”

Cái mũi của Taeyeon bắt đầu có dấu hiệu sụt sịt, tôi bỏ đi còn không phải do cậu hay sao? Taeyeon chỉ biết đứng nhìn Tiffany đang vỡ òa mọi tổn thương mà không nói, cô đã quen giữ những nỗi đau này cho riêng mình rồi, hơn nữa, nói ra cũng chẳng thay đổi được gì nữa

“Sao im rồi, cậu còn lời nào để nói không Kim Taeyeon, hay là tôi nói quá đúng nên không còn gì để nói hả?”

Taeyeon hít thở sâu, chôn chặt nước mắt của mình “Tôi chưa từng thích Kangin.” Rồi chọn cách quay lưng bỏ đi, khoảnh khắc khi lưng cô đối diện với lưng nàng thì cũng là lúc Taeyeon bật khóc, nước mắt tí tách rớt xuống mặt đường và Tiffany đã nhìn thấy nó. Yêu thương cũ mèm như thế nhưng hóa ra vẫn còn có quá nhiều sức mạnh, đủ để cứa nát cả trái tim hay người.

Taeyeon luôn luôn là một kẻ nhát gan cho tình cảm của mình.

Còn Tiffany lại là một người quá mức ngu ngốc để nhận ra tình cảm thật sự của mình.

…..

Chời ơi là chời, ngược không quá ba chương, ngược không quá ba chương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#taeny