Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương sáu: Sư tử cái nổi giận.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taeyeon hấp tấp chạy về trong hoảng hốt, mặc kệ bầu trời đang mưa ngày một dần nặng hạt, gây cản trở tầm nhìn của cô. Trong lòng nóng như lửa đốt, vạn lần cầu mong Tiffany đừng xảy ra chuyện gì, nếu nàng xảy ra chuyện gì thì Taeyeon sẽ phải hối hận từ đây cho đến cuối đời.

Trái ngược với tình hình hoảng hốt không có điểm dừng của Taeyeon thì bên trong nhà Tiffany, Taeyoung và Miyeon đang đứng ôn lại đoạn hội thoại mà hai đứa nhỏ sẽ phải diễn sau khi gặp Taeyeon.

“Được rồi, đã nhớ anh dặn những gì chưa?”

Taeyoung hỏi Miyeon, tuy là đã tập dợt qua kĩ càng nhưng Miyeon cũng chỉ mới là diễn viên tập sự, hoàn toàn không phải là cao thủ trong việc diễn kịch để đánh lừa người lớn, vì vậy Taeyoung đối với cô bé vẫn còn chút lo lắng, Miyeon nghe Oppa mà mình tin tưởng hỏi thì liền liên tục gật đầu, ngực ưỡn ra, nói lớn.

“Tôi đã nhớ, thưa Sếp! Xin hãy tin tưởng ở tôi!”

Taeyoung phì cười, hoàn toàn hài lòng với bộ dạng của Miyeon đối với mình. Sau đó, liền nghe tiếng mở cửa mạnh mẽ của mẹ cậu chạy vào, Taeyoung quay sang, tay vỗ vào lưng Miyeon.

“Phân cảnh một, diễn!”

Miyeon gật đầu một cái, sau đó mở cửa, trong đầu nhớ lại toàn bộ những gì mà Oppa Taeyoung dạy, nào là phải sử dụng sức mạnh ngôn từ,  sự thảm thiết trong hình dạng, tất cả phải làm sao thì Miyeon đều ghi nhớ hết, mắt nhìn thấy Taeyeon từ bên ngoài chạy vào liền không thẹn thùng mà chạy tới ôm chầm lấy chân cô với một khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.

”Gặp mẹ anh em phải khóc thật nhiều vào, như vậy mẹ anh mới tin.”

 

Miyeon từng khắc đều nhớ lời này nên hiện tại cô bé đang khóc rất dữ cốt để Taeyeon tin tưởng vào câu chuyện sốt đến sắp chết kia của Tiffany,

Taeyeon một mạch chạy về, trong lòng đã như có kiến lửa cắn, chỉ muốn liền gặp Tiffany nhưng Miyeon lại từ đâu chạy đến ôm chầm lấy cô khiến Taeyeon đột nhiên đứng hình.

“Cô ơi cô, huhuhu….”

Miyeon hướng khuôn mặt ướt đẫm nhìn Taeyeon, ánh mắt ươn ướt nhìn cô trông rất tội nghiệp, sau đó miệng trở nên mếu đi, mếu máo khóc.

 “Cô Taeyeon ơi, giúp mẹ con với, mẹ con bệnh nặng lắm rồi, sắp chết rồi cô ơi, uhuhuhuh…”

Miyeon một bên tru tréo khóc càng làm Taeyeon nhịn không được lo lắng đến mức muốn chết đi, cô cuối xuống, đẩy cô bé ra rồi hỏi.

“Mẹ con đâu rồi?”

 “Đang yên nghỉ.”

 “Hả?!” Taeyeon trợn mắt.

 Taeyoung đứng nấp sau cánh cửa phòng ngủ nghe mà muốn trợn mắt chết vì cười, Miyeon thấy biểu tình của Taeyeon sửng sốt nhìn mình liền biết mình nói không đúng cho nên sửa lại.

 “Dạ không, ý con là mẹ đang nằm nghỉ bên trong.”

 Taeyeon gật đầu, choàng tay qua lưng cô bé rồi cùng nhau vào phòng Tiffany, Miyeon lần đầu tiên được cô Taeyeon nắm tay cho nên cảm thấy lạ lạ, cô Taeyeon trước kia rất ghét mình, thậm chí đến nhìn mình còn không thèm nhìn nhưng hôm nay lại nắm tay mình, Miyeon nhìn tay Taeyeon, oa, tay thật lớn, còn ấm áp, thật giống tay của các Appa, Miyeon ngây thơ suy nghĩ, lúc trước xem phim hoạt hình thấy các nhân vật bé con hay được Appa của mình ôm mà Appa trong phim lúc nào cũng cao lớn, tay thì luôn tạo ra cảm giác ấm áp khi ôm con của mình, Miyeon nghĩ nghĩ lại những cảnh đó thì liền cảm thấy càng ngày càng thích tay của cô Taeyeon, thật là thích, thật muốn nắm mãi.

“Cô ơi.”

“Huh?” Taeyeon dẫn Miyeon đi lên lầu nhanh chóng, đang đi liền nghe cô bé gọi nên xoay đầu lại, lông mày nhếch lên “Có gì sao con?”

“Cô sau này sẽ ở bên con mãi chứ, con thật thích tay của cô, nắm tay cô thật ấm, thật là thích.”

Miyeon tuy bằng tuổi Taeyoung nhưng rốt cuộc chỉ là một đứa trẻ đơn thuần cho nên nghĩ gì liền nói nấy, Taeyeon nghe xong thì liền nhíu mày, đây là con của Kangin cho nên ban đầu gặp có chút khiến cô chán ghét, nhưng bây giờ nghe cô bé nói xong thì liền cảm thấy có chút mâu thuẫn trong tình cảm, bản thân thì muốn trả lời không nhưng trái tim cứ như có một quy luật riêng, cô cúi xuống, ôm cô bé vào lòng rồi nói.

“Được rồi, cô sẽ ở bên con, uhm… mãi mãi.”

Miyeon sướng lâng người khi nghe được Taeyeon đồng ý với ước nguyện của mình, vậy là mình sẽ có Appa nhé, Appa này tuy không bằng Appa trong phim hoạt hình nhưng cũng tốt lắm, tay cũng ấm, mặt cũng đẹp trai lắm, sau này mẹ tỉnh dậy mình chắc chắn sẽ nói cho mẹ biết, Miyeon thích thú suy nghĩ, vẻ mặt hiện lên hàng ngàn tin ánh sáng chói lòa, tay càng nắm chặt tay Taeyeon hơn. Taeyeon ôm cô bé xong, đứng dậy, sau đó cả hai đi vào phòng ngủ của Tiffany.

Khoảnh khắc khi thấy người mình yêu thương nhất nằm trên giường bệnh cũng chính là lúc trái tim Taeyeon thòng xuống tận dạ dày, cô chạy tới bên giường Tiffany, ngồi xuống, bàn tay chạm lên trán nàng, hoảng hốt kêu lên.

“Sao nóng quá vậy?”

“Con lau nước sôi ba nồi mà không nóng thì là da trâu à.” Miyeon suy nghĩ trong lòng, Taeyoung thấy hai người bước vào phòng thì mình cũng liền theo vào, giả bộ như là người vừa mới chạy qua, tất cả mọi chuyện được đạo diễn kia hoàn toàn không liên quan tới mình.

“Cô Tiffany sao vậy mẹ?”

“Sốt nặng rồi.” Taeyeon trả lời, tay lấy cái nhiệt kế được kẹp ở nách nàng ra để xem thử thân nhiệt hiện tại của nàng là bao nhiêu nhưng lại trợn tròn mắt, cái gì? Một trăm độ, trời đất ơi, thân nhiệt như vậy mà cũng là của con người hả. Thân nhiệt bình thường của con người vốn chỉ có ba mươi bảy độ, tăng lên nửa độ cũng muốn chết rồi vậy mà cái này những một trăm độ sao, thật không thể tin được.

“Một trăm độ, cái quái gì thế này?!”

Taeyeon hét lớn, vứt cái nhiệt kế sang bên rồi lao lên Tiffany, lấy trán mình cụng trán nàng, quả thật rất nóng, tâm vì vậy lại càng lo sợ hơn, Tiffany, cậu tuyệt đối không được rời xa mình lần nữa!

 Taeyoung cầm lên cái nhiệt kế của Taeyeon vứt đi mà quay sang Miyeon, dùng ánh mắt liếc xéo cô bé ẩn chứa hàng vạn câu hỏi thắc mắc.

“Không phải anh đã bảo em để nước đủ độ thôi sao, cái này là cái gì?” Taeyoung quăng ánh mắt tóe lửa cho Miyeon, một trăm độ, muốn đóng kịch nhưng cái kiểu này thì lộ hết rồi, thân nhiệt của con người có ai cao tới nỗi một trăm độ không chứ?!

 “Em đúng là chỉ để nước nóng vừa đủ rồi mới quăng vào mà!” Miyeon quăng ánh mắt thanh minh thanh nga lại cho Taeyoung, người ta đã cực khổ nấu nước rồi còn mắng người ta nữa, có giỏi thì tự đi mà nấu đi.

“Thôi đừng có thanh minh thanh nga, em làm như anh không biết em đam mê cái chương trình “Nào ta cùng hát với Keroro” ấy, chắc chắn là mê xem đến mức nước sôi quá không biết chứ gì nữa!”

Taeyoung trợn mắt, nhìn Miyeon như thể điều mình nói là chắc chắn và Miyeon thì ngay lập tức đỏ mặt, nhớ lại cảnh lúc nãy mình đi nấu nước sôi.

“Lalalala~ Con Keroro, ếch màu xanh tai bự có hai con mắt to lòi tròng ~”

 

 

Miyeon say sưa hát đến độ quên cả nước đang sôi, cho đến khi cái ấm nước ru lên tu tu thì cô bé mới hoảng hồn quay lại, quăng cái nhiệt kế vào, nhiệt kế vì gặp nước nóng cho nên một phát bay lên một trăm độ.

 

“Chắc là em quên…” Miyeon cụp mắt, thôi thì bị nói trúng rồi cũng không chối, mẹ dặn con nít nói xạo hổng tốt.

“Hừ!” Taeyoung hừ lại, chuyện này tính sau, chuyện cấp bách nhất bây giờ là Taeyeon, mẹ của cậu đang chuẩn bị bồng Tiffany bay tới bệnh viện, ôi mẹ ơi, đừng giỡn chứ, bay tới bệnh viện chắc chắn sẽ đem toàn bộ kế hoạch của cậu phơi bày và chắc chắc Taeyoung chỉ có nước bị đánh cho nát mông.

“Tiffany, cậu đừng lo, mình tuyệt đối sẽ không để cậu xảy ra chuyện gì.”

Taeyeon ôm nàng như một chàng hoàng tử bồng công chúa của mình nhưng chân còn chưa kịp chạy đi thì liền bị Taeyoung ngăn lại.

“Mẹ ơi, khoan đã!”

“Có chuyện gì thì nói sau đi.” Taeyeon phớt lờ con trai mình nhưng cậu bé một hai ba bốn ôm chân cô “Mẹ, con vừa phát hiện, cái nhiệt kế đó bị xi ba chao cho nên cô Tiffany chắc chắn không phải là sốt một trăm độ đâu, mẹ thử nghĩ đi, có ai sốt một trăm độ mà sống được chứ, thân thể còn chưa phải bị bốc cháy là may lắm rồi.”

Cậu ở một bên giảng giải, hi vọng mẹ cậu sẽ nghe lời cậu mà đừng có ôm cô Tiffany bay đến bệnh viện, nếu không cái vở kịch sốt đến sắp chết kia sẽ biến thành cảm nhẹ và cậu sẽ bị mẹ mình cấm cửa đến hết năm, không cho đi chơi ở đâu nữa.

“Nhưng mà … “ Taeyeon ngập ngừng, bản thân không phải là không biết chuyện cơ thể con người làm gì có ai bay tới một trăm độ nhưng lòng lo lắng vẫn là lo lắng, vẫn muốn đưa Tiffany đến bệnh viện để khám tổng quát một lần.

“Không sao đâu mà mẹ, mẹ cứ chăm sóc cô ấy như người bệnh là được mà, hơn nữa con nghe Miyeon nói là cô Tiffany ghét bệnh viện lắm đó, phải không Miyeon?”

Taeyoung quay sang Miyeon nháy nháy mắt, Miyeon thấy cậu ra ám hiệu cho mình thì cũng gật đầu như robot, chu chu cái mỏ nhỏ nhắn nói.

“Đúng rồi đó cô, mẹ con nói mẹ con ghét bệnh viện lắm, cô mà đưa mẹ con vào bệnh viện là mẹ con sẽ ghét cô đó.”

Taeyoung cười đắc ý nhìn Miyeon, quả không hổ danh là đệ tử của mình, phản ứng rất mau lẹ, cả hai sau đó liền xoay sang Taeyeon, chờ đợi một câu trả lời ưng ý nhưng Taeyeon còn chưa kịp quyết định thì đã cảm thấy con người trong tay mình đang cử động.

“Tiffany?” Cô hỏi nhỏ nàng, thấy nàng mệt mỏi mở mắt, thân thể như không có chút sinh khí, lên tiếng.

“Taeyeon…”

“Mình đây, cậu cảm thấy trong người thế nào?”

“Mình mệt quá … “ Tiffany mệt mỏi trả lời, còn nhớ là bản thân chỉ cảm nhẹ, không hiểu vì sao bây giờ thân thể lại cảm thấy nóng rực nhưng mà trong lòng lại dâng lên cảm giác vui vẻ, ai mà ngờ được lúc mình mở mắt ra lại có thể thấy Taeyeon như thế này.

“Hay để mình đưa cậu đi bệnh viện nhé?” Taeyeon nói xong dợm bước chạy đi nhưng Tiffany đã ngăn cô lại, nàng không muốn đến bệnh viện một chút nào, một chút cũng không hề muốn.

“Đừng!”

“Cậu đang sốt đó Tiffany, thân thể cậu rất nóng!”

“Đừng đưa mình đến bệnh viện, mình ghét nó, nơi đó là nơi cậu đã rời xa mình, mình hoàn toàn không muốn quay trở về một chút nào.”

Những lời này lúc bình thường đừng bao giờ hi vọng Tiffany mở miệng, nhưng bây giờ nàng là đang bị bệnh, thần trí có chút điên đảo không bình tĩnh, hơn nữa cảm nhận được cảm giác ấm áp từ thân người Taeyeon truyền lại cho nên Tiffany mới không thẹn thùng mà phát ra những lời này, Taeyeon nghe xong thì liền ngẩn ngơ tò te như bò đội nón, cậu ấy vừa nói cái gì ấy nhỉ?

“Taeyeon à, đừng rời xa mình có được không, mình rất cần cậu, thực sự rất cần cậu…”

Tiffany nửa tỉnh nửa mê nói, nghe được những lời từ người mình thầm yêu thương nói những câu mang hàm ý tình tứ như thế này làm cho khuôn mặt Taeyeon thoáng đỏ, cô liếc nhìn Taeyoung, người đang mỉm cười ẩn ý nhìn mình và Miyeon, cô bé đang chớp chớp cặp mắt nai tơ nhìn hai người tỏ vẻ ngưỡng mộ.

“Hai đứa, đi ra ngoài.”

Lúc người lớn đang nói mấy câu tình tình tứ tứ thì tốt nhất không cho con nít nghe kẻo chúng nó hư, hiểu được điều này Taeyeon liền đuổi khéo hai đứa nhỏ đi, Taeyoung hiểu ý liền kéo tay Miyeon ra ngoài, mặc cho cô bé giãy lên trong tay cậu.

“Nghe thích quá, em còn muốn nghe nữa mà.”

“Ra đây mà nghe con ếch xanh hát đi.” Taeyoung cười lớn đáp lại “Ở đây không có âm thanh gì tốt lành để nghe cả đâu!”

Nói rồi hướng mẹ mình cười tia ẩn ý, Taeyeon nghe xong liền trừng mắt nhìn cậu, thằng nhóc con quỷ quyệt, ăn nói cứ ra chiều mười tám cộng, để coi lát nửa tôi xử cậu như thế nào.

Cả hai nhóc con đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại rồi cùng cười hiểu ý với nhau.

Nhẹ nhàng đặt Tiffany nằm lại xuống giường, Taeyeon cẩn thận kiểm tra thân nhiệt lại cho nàng, hình như là có chút đỡ nóng hơn ban nãy, Taeyeon thở phào nhẹ nhõm, định đứng dậy đi lấy khăn thấm nước mát lau cho nàng thì Tiffany liền chộp lại cánh tay cô.

“Đi đâu … hả ?”

“Chỉ là đi lấy khăn … “

 “Đừng, ở lại với mình .. “ Mệt mỏi mở giọng nhưng lọt vào tai Taeyeon lại hóa thành thanh âm yếu đuối khiến cô bũn rũn cả tay chân, lấy một Tiffany bành trướng ngang dọc trên lớp học với một Tiffany đang mềm nhũn nằm ở đây ra so với nhau thì đúng là một trời một vực. Taeyeon nghe xong lời nàng nói thì tựa như là robot, liền ngồi xuống bên cạnh nàng, hai tay nắm chặt lấy tay nàng, giờ phút này có nói gì cũng là quá thừa, họ chỉ là đơn giản ngồi bên nhau, đắm chìm vào sự yên bình mà hơn mười năm qua mới có lại được.

Taeyoung nắm tay Miyeon kéo xuống dưới nhà rồi lấy một cái ghế, đẩy tới chỗ công tắc điện làm Miyeon thắc mắc.

“Anh định làm gì vậy?”

“Chuyện vui còn chưa xong đâu Miyeon à.” Taeyoung cười ám muội nhìn Miyeon, khó lắm mới khiến hai con người như nước với lửa đó xáp lại gần nhau thì làm sao mà để cho hai người họ bình yên ngồi bên nhau như vậy được, đã giúp thì phải giúp tới tây thiên, Taeyoung đây phải làm cho hai người họ bén lửa thì cậu mới vừa lòng. Thân người nhảy lên cái ghế, đem công tác điện kéo xuống, đèn trong nhà ngay lập tức tắt một cái phụp.

“Oppa, anh tính làm gì vậy, trời tối quá em không thấy gì cả.” Miyeon mò mẫm trong bóng tối, giọng nữ tính ré lên the thé, Taeyoung cầm lấy bàn tay cô bé rồi thì thầm.

“Em đừng lo, mọi chuyện lát nữa em sẽ biết.”

“Nhưng mà anh tắt điện như vậy muỗi nó chích em.” Miyeon nhăn nhó khổ sở nói, tự nhiên đem điện cúp đi làm điều hòa cũng tắt theo, muỗi cùng vì vậy mà thay nhau chích lên người cô bé, Taeyoung không trả lời, liền nắm tay của cô bé leo từng bậc, từng bậc, quay trở lên phòng Tiffany.

“Điện cúp hết mà anh cũng thấy đường đi sao?”

“Có những chuyện không cần thấy cũng vẫn làm được.” Taeyoung nói đầy ẩn ý, Miyeon nghe xong liền thắc mắc khó hiểu “Làm gì có chuyện đèn tắt hết mà vẫn làm được, anh tắt đèn như vậy thì làm sao cô Taeyeon với mẹ em có thể nói chuyện với nhau đây?”

Taeyoung cười càng lúc càng ám muội, họ mà nói á, họ là làm gì chứ nói gì, Miyeon tuy là đã được Taeyoung dạy dỗ nhưng trò luôn luôn không giỏi bằng thầy, Miyeon chỉ là con nít quỷ mới lú sừng còn Taeyoung căn bản là con quỷ già với hai sừng dài mọc trên đầu rồi.

Đèn tắt đi, ngay lập tức nhấn chìm mọi khung cảnh vào trong bóng đêm làm Tiffany hoảng sợ, nàng từ nhỏ đã sợ bóng tối, ngay cả khi đi ngủ cũng phải mở đèn cho nên dù bản thân đang mệt cũng phải bật dậy mà ngó quanh quất, hiểu rõ được Tiffany đang sợ điều gì thì Taeyeon liền ôm nàng, trấn an nỗi sợ hãi.

Được Taeyeon ôm gọn gàng trong lòng thì Tiffany cũng dần vơi bớt nỗii sợ hãi, nhưng là, khi nỗi sợ hãi dần qua đi để cơn cảm xúc chạy đến và dẫn đường thì cũng là lúc Tiffany nhận ra, lồng ngực của Taeyeon đang càng lúc càng thở nhanh gấp gáp, là Taeyeon đang không bình tĩnh sao?

Ánh sáng chớp nhóa phát ta từ cơn sấm đánh vội ở đằng xa, làm hắt lên khung cảnh hai chiếc bóng đang nhìn nhau đắm đuối, Taeyeon nhìn nàng, tầm mắt nóng rực pha lẫn khát khao khi nhìn đến người con gái mình yêu thương mười năm, nay lại nằm ở trong vòng tay mình, hơn nữa bộ dáng lại có chút e lệ thẹn thùng, đôi má nàng hây hây đỏ vì cơn sốt còn chưa chịu hạ nhiệt, ánh mắt nhìn cô như có như không chứa đựng một tia bẽn lẽn, Taeyeon cắn môi, cô bây giờ là đang rất muốn làm bậy, rất muốn áp môi mình lên bờ môi người kia để tận hưởng vị ngọt mà bản thân mình đang rất ham muốn, nhưng mà bản thân vẫn còn giữ một tia lí trí cho nên chỉ nhìn chằm chằm vào người bên dưới mình, cho dù bàn tay của cô đang nhẹ nhàng mà bóp vai nàng mà ngay đến cả cô cũng chẳng hề hay biết.


Tiffany căng thẳng nhìn cô, cơ thể trở nên căng cứng dưới cái nhìn ái muội của Taeyeon, bản thân tự dưng không hiểu sao lại cảm thấy nóng rực, bức bối cứ như thể mới bay qua Hỏa Diệm Sơn, mặc cho bên ngoài đang mưa rất to nhưng bên trong căn phòng này thì Tiffany lại cảm nhận được, tất cả như đang hóa thành những ngọn đuốc sống, sẵn sàng thiêu cháy Tiffany bất kì lúc nào, nàng căng thẳng, bờ môi vì không khí quá bóng mà trở nên khô nứt, nàng nhẹ nhàng tách môi, cố gắng lờ đi ánh mắt của Taeyeon rồi liếm môi mình. Khoảnh khắc khi Taeyeon nhìn thấy khung cảnh đầy ướt át đó thì đồng tử của cô liền giãn ra, hơi thở càng lúc càng trở nên dồn dập, phả lên khuôn mặt của Tiffany khiến nàng không thể không chú ý tới cô, Tiffany xoay mặt lại, nhìn trực diện Taeyeon.


Hơi thở hai bên gần sát hơn vào nhau khi Taeyeon liều lĩnh cúi đầu xuống, khẽ khàng chạm nhẹ lên môi nàng bằng môi của mình mà không do dự, Taeyeon muốn hôn nàng và Taeyeon đã, môi chạm môi, cảm xúc như một cú nổ của bom nguyên tử.


Tiffany có cảm giác đầu mình như nổ tung ra khi cảm nhận được môi Taeyeon đang chạm lên môi mình, hất tung nàng vào cả một biển trời của sự rung động ngọt ngào cho từng cử động của Taeyeon với nụ hôn của hai người họ.


Ban đầu, chỉ là ham muốn nhất thời dẫn dắt, Taeyeon hôn phớt lên cánh môi hồng của nàng nhưng nụ hôn với người mình yêu thương thì nói hôn phớt thôi chính là điều không thể. Taeyeon muốn Tiffany nhiều lắm, muốn được hôn nàng, muốn được yêu thương nàng, muốn được dùng lưỡi mình cảm nhận nàng, muốn dùng tay mình chạm vào nàng, sâu tận cùng ...


Cánh tay trái của cô để nàng tựa đầu lên, bàn tay phải hờ hững đặt lên eo Tiffany mà ham muốn bóp một cái, hành động này làm nàng như chim sợ cành cong, liền giật mình, môi khẽ hé mở ra, bắt lấy cơ hội ngàn năm có một này thì Taeyeon liền trượt lưỡi của mình vào bên trong mà chơi đùa với khuôn miệng của người mình yêu, đã từ rất lâu rồi Taeyeon đã muốn làm điều này với Tiffany.

Tiffany tay bám chặt vào cổ Taeyeon, nàng là đang sốt, đang rất mệt nhưng Taeyeon hôn nàng thì nàng lại cảm thấy không mệt chút nào, thậm chí còn rất thích, hơn nữa, nành đối với Taeyeon chính là vạn phần yêu thích vì vậy mới để bản thân mình bị Taeyeon khi dễ, chiếc lưỡi hư hỏng của Taeyeon quấy phá nàng, đem đầu lưỡi nàng vuốt ve đầy mê đắm.


Ham muốn chơi đùa với lưỡi của nàng, bàn tay ở bên dưới cũng liên tục nắn bóp eo nàng tạo ra những cơn sóng cảm xúc rất rõ ràng với hai bên, nhẹ nhàng như sợ Tiffany sẽ bị đau, Taeyeon từ từ hạ cánh tay mình xuống để Tiffany có thể thoải mái nằm xuống giường rồi Taeyeon áp thân mình lên người Tiffany, chiếc lưỡi quấy phá bên trong miệng người yêu, mời gọi bạn mình cùng nhau chơi đùa nhưng Tiffany quá là nhút nhát, thậm chí khi Taeyeon cắn lấy môi nàng hơi mạnh một chút thì nàng cũng không dám bật ra tiếng rên khẽ cho dù nàng đang cảm thấy rất thích điều này, nàng chỉ biết nằm im và tận hưởng những điều Taeyeon mang lại cho mình mà không một chút động tác nào đáp trả.


Taeyeon càng hôn càng hăng, càng không muốn dừng nụ hôn của mình lại khi mà bờ môi của Tiffany là quá sức hấp dẫn đối với bản thân Taeyeon, cô hôn nó mãnh liệt, lấy lưỡi mình chạm đến từng ngõ ngách trong miệng Tiffany, sau đó mút lấy môi nàng bằng hai cánh môi của mình như muốn nuốt luôn nó xuống bụng.


Tha thiết yêu thương như chưa từng được yêu, nụ hôn đi sâu vào nhau, hoà tan mọi đau đớn tủi hờn, Taeyeon thích thú đến mức hôn Tiffany mà tự nhiên cảm thấy thỏa mãn vô cùng, thích đến mức mà bản thân tự động bật ra tiếng rên đầy khiêu khích.


"Um ~ Fany ..."


Tiếng nói phát ra khi nụ hôn dần dần rơi xuống cần cổ trắng ngần của nàng, hai tay Tiffany cố gắng nắm chặt drap giường nhằm ngăn chặn cơn xúc cảm của nàng, Tiffany tuy chẳng còn là trinh nữ thời đại gì nhưng bản thân là cấm dục mười năm cho nên đối với những cảm giác này có chút lạ lẫm. Taeyeon mãn nguyện tâm ý, nhìn cần cổ ái nhân trắng ngần tình tế trước mặt mình, không nhịn được liền tham lam liếm một đường dài, cô bây giờ không phải là Kim Taeyeon, giáo viên môn toán với tính cách rất nghiêm túc nữa mà chỉ là một con người bình thường với những xúc cảm rất thuần túy.

Cô liếm xong liền đổi thành cắn, tạo nên chi chít vết đỏ dễ thương trên cổ nàng, sau đó liền trở lên bên cạnh tai Tiffany rồi vùi mặt vào tóc nàng như cố làm dịu đi ham muốn, Taeyeon biết là bản thân đang đi quá giới hạn nhưng cô nhịn không được xúc cảm mềm mại của người nằm dưới mình, miệng thở ra từng hơi thở nặng nhọc, Taeyeon nói khẽ.


"Thật muốn em ..."


Bấy lời đó thôi cũng đủ làm đam mê tràn về như thác lũ giữa hai chân Tiffany.


Tiếp đó như một con quỷ được thoát khỏi ngục tù không bị ai kìm hãm, Taeyeon đành chọn cách làm chiều chuộng bản thân mình, cô lần xuống cổ Tiffany, cắn yêu nó mạnh mẽ bằng môi của mình, thân thể Tiffany nóng rực cơ hồ như muốn bốc cháy, cái lưỡi trơn bóng nham nhám chạm lên cần cổ nàng làm nàng vừa nhột vừa kích thích, cơ thể dạt dào làm nên từng cơn nóng bỏng đến mức muốn đứt cả tĩnh mạch, Tiffany bây giờ là nửa muốn ôm Taeyeon, nửa không, họ còn chưa nói chuyện rõ ràng thì đã bay đến bước này có chăng là quá nhanh chóng.

"Ugh ... " Tiffany cong người, rên khẽ, ôi chết rồi, Taeyeon đã đánh chiếm một bên ngực của nàng cho dù chỉ là qua lớp vải, không ngờ tên này hành động rất mau lẹ, nàng còn chưa nghĩ thông suốt thì Taeyeon đã muốn ăn đậu hũ của nàng, bàn tay chạm lên đầu Taeyeon, định đẩy cô ra khỏi người mình thì đèn liền bật sáng.

Đang đoạn hay thì đèn liền bật lên làm Taeyoung có chút không vui, xém nữa là dính chấu rồi, cậu ngó nghiêng xung quanh thì không thấy Miyeon đâu, thì ra là cô bé chán ghét cảnh mình đứng rình mò trước cửa mà không biết là rình cái gì, phần mỏi chân, phần muỗi chích nên cô bé đã chạy xuống, đem công tắt kéo trở lên làm Taeyeon đang hôn Tiffany đắm đuối liền dừng động tác, cô nhìn nàng, thấy nàng nhăn đôi lông mày nhìn mình, thôi chết rồi, mình cũng không phải uống say làm bậy nhưng lại để bản thân làm loạn trên thân thể của Tiffany, rồi đây cô ấy sẽ càng lúc càng ghét mình hơn.

Tiffany nhìn Taeyeon, không phải là nàng ghét bỏ Taeyeon “khi dễ” mình như vậy mà chẳng qua họ đã hôn nhau như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, không đầu đuôi không khúc giữa mà liền nhảy đến khúc cuối làm Tiffany không thích, nàng là muốn nói chuyện rõ ràng rồi muốn làm gì thì làm cho nên lông mày mới nhíu lại, nhìn Taeyeon tỏ vẻ không ưa nhưng ai ngờ những điều kia làm Taeyeon tưởng Tiffany không thích những điều mình làm cho nên, không nói không rằng liền cúi đầu.

“Mình xin lỗi!”

Sau đó, bay ra khỏi giường, mở mạnh cửa làm Taeyoung đang rình ở ngoài bị dập cả cánh mũi.

“Ôi mẹ ơi!!” Taeyoung hét lớn khi cánh cửa đập vào mũi mình, Taeyeon thấy cậu con trai mình đứng rình ở ngoài thì ngay lập tức đoán được toàn bộ vở kịch kia, thật là đáng chết! Tay cô nắm chặt tay Taeyoung, tức giận kéo cậu bé ra ngoài.

“Nói! Có phải con đạo diễn hay không?”

Taeyoung xoa xoa cái lỗ mũi đang sưng to của mình, khuôn mặt lấm lét chối.

“Làm gì có, con làm cái gì chứ, con không biết gì hết!”

Nhưng trẻ con vốn là trẻ con, Taeyeon liếc một cái liền nắm bắt được vẻ chột dạ của cậu.

“Hừ! Con đúng là … “ Taeyeon nghiến răng trẹo trẹo, nếu không phải do thằng nhóc này thì mình cũng không ẩu tả hôn Tiffany để rồi khiến nàng ghét mình, ghét chồng ghét, Taeyeon xác định là đời này kiếp này mãi mãi cũng không thể đến gần được Tiffany.

“Con đúng là ăn no ấm cật rồi rậm rật khắp nơi, nếu biết trước con là kẻ chuyên phá hư mọi chuyện thì mẹ đã không lụm con từ thùng rác về nuôi rồi, đồ thằng con trời đánh!”

Taeyeon vừa nói, vừa nhéo tai cậu khiến Taeyoung la lên oai oái, cậu nhìn mẹ mình, trợn mắt.

“Đúng rồi, con rậm rật nên mẹ mới được hôn cô Tiffany, còn không đến mức mê luyến, sống mười năm trên đời con chưa từng thấy nụ hôn nào nhiều nước miếng như vậy!”

“Con! Cái thằng này!!” Taeyeon thẹn hóa quá giận, nhéo tai Taeyoung càng lúc càng mạnh nhưng  Taeyoung không kém cạnh phản bác lại Taeyeon, hai mẹ con đứng bên ngoài cãi qua cãi lại thật không ra thể thống gì. Sau cùng, khi lòng tốt của mình không được báo đáp đúng nghĩa mà còn bị ăn chửi thì Taeyoung mới lập một lời thề bằng tất cả sức sống trong cậu.

“Con sau này tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện của mẹ với cô Tiffany, không bao giờ, nếu con còn xen vào thì con sẽ đi yêu .. con trai luôn!”

Taeyoung nói xong rồi bỏ đi, Taeyeon theo sau, một tay chỉ vào tấm lưng nhỏ của cậu con trai rồi đế thêm vào.

“Được lắm, Kim Taeyoung, nếu cậu mà còn xen ngang vào chuyện của tôi thì tôi sẽ trù cho cậu nằm dưới!”

“Mẹ!” Taeyoung quay lại “Được, con cũng sẽ trù cho mẹ nếu sau này có được cô Tiffany đap trả thì cũng không bao giờ được nằm trên!”

Taeyeon trợn tròn mắt, quát. “Kim Taeyoung! Cậu đứng lại đó cho tôi!” Nhưng Taeyoung ngay khi nói xong liền lè lưỡi lại mẹ mình rồi chạy biến vào trong nhà, cho dù biết hai người yêu nhau nhưng già rồi còn sĩ diện, không ai chịu mở miệng trước thì Taeyoung cho dù có biết cũng làm như không biết, cho họ ế đến cả đời luôn!


Miyeon đi lên phòng Tiffany, thấy nàng nằm trên giường, mắt mở thao láo nhìn chòng chọc lên trần nhà như muốn xuyên thủng nó, cô bé bước lại gần, bàn tay ướt vì mới đi rửa tay chạm vào người Tiffany, ngay lập tức vang lên tiếng xèo xèo như đổ bánh xèo.

“Ôi sao người mẹ còn nóng hơn cả ban nãy ấy nhỉ?”

Miyeon thắc mắc nhưng Tiffany bây giờ đang bận cho những suy nghĩ, Taeyeon vừa hôn mình, điều này làm Tiffany thẹn thùng. Taeyeon hôn mình xong rồi bỏ chạy, điều này khiến Tiffany tức giận đến mức nóng người, hòa hai điều kia vào làm một thì Tiffany giờ đây không khác gì cái chảo nóng, ngay lập tức có thể chiên chính một cái bánh xèo cỡ bự.

“Hôn mình rồi bỏ chạy, đây là cái đạo lý gì đây?!”

Tiffany tức giận suy nghĩ, trong lòng đang suy nghĩ cách mai sẽ xử lý tên lùn kia như thế nào.

 ......

 “Cô Kim à, chúng ta cùng nhau đi ăn trưa nhé?”

Pearl từ bên ngoài đi vào, người còn chưa thấy đã nghe thấy tiếng, cho dù chỉ là mới vào dạy học chỉ được một tuần nhưng đã nhanh chóng nổi tiếng khắp trường với ngoại hình bắt mắt cùng cách ăn nói đầy thông minh, làm cho biết bao cô và anh ngã xiu vẹo nhưng tiếc thay là người đẹp đã là người có tâm ý riêng trong lòng, người đó không ai khác chính là cô Kim. Ai không biết cô Pearl mới vào dạy học nhưng đã đổ cô Kim cái rầm mà không cần cưa đốn, trưa nào cũng đều như nhau, đều tới rủ cô Kim đi ăn trưa cùng mình.

Taeyeon ngẩng đầu lên từ tách trà mình đang pha, hỏi.

“Hôm nay ăn gì?” Taeyeon từ cái hẹn dang dở tuần từ tuần trước đối với Pearl, bỏ mặc người ta chạy về cho nên trong lòng cũng có chút tự trách, vì vậy đối với những yêu cầu đi ăn trưa của Pearl cũng luôn luôn đồng ý, tuyệt đối sẽ không khước từ.

“Ăn KFC nhé, bên cạnh trường mới mở đấy.” Pearl mời mọc, ngồi xuống bên cạnh Taeyeon, đem tách trà cầm trên tay của Taeyeon đặt xuống, giọng nhỏ nhẹ.

“Trước khi ăn trưa mà uống trà sẽ không tốt đâu, sẽ làm mỏng dạ dày đó.” Nói rồi còn phóng ánh mắt dịu dàng nhìn Taeyeon, làm toàn bộ giáo viên đang nghỉ ngơi tại phòng liền cảm thấy rúng động trước cảnh tình chàng ý thiếp nồng cháy đến như thế này.

“Ôi, một cao một thấp, một xinh một đẹp, thật đúng là tiên đồng ngọc nữ, là sinh ra để giành cho nhau.” Cô giáo Im nhìn chằm chằm hai người sau đó hai bàn tay đập vào nhau, ra vẻ ngưỡng mộ, rồi liền xoay qua hỏi cô giáo Seo, giáo viên phụ trách bộ môn âm nhạc.

“Cô Seo, cô nói có phải hay không hai người kia thật sự rất xứng đôi? Cho dù thời đại bây giờ nữ nữ vẫn chưa được phát triển lắm nhưng chúng ta không thể phủ nhận được độ xứng đôi của họ phải không?”

Giáo viên Seo ngẩng đầu lên khỏi giáo án, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, nhìn về phía Taeyeon cùng Pearl rồi bộc phát ra bệnh nghề nghiệp khó chữa.

“Cô giáo Im thật là chí lý, hai người họ đúng là rất xứng đôi, một người tượng trưng như nốt Đô trong bản nhạc, người lại thì chính là nốt Si, bên trầm bên bổng, phối hợp với nhau làm cho bài nhạc trở nên thật sống động!”

Giáo viên Seo bộc phát bệnh nghề nghiệp, nói huyên thuyên nhưng giáo viên Im ở một bên nghe lại tỏ vẻ rất chăm chú, sau đó quay sang hỏi cô giáo Hwang, người đang cúi đầu ghi cái gì đó trông có vẻ rất chuyên tâm.

“Cô Hwang, cô cũng cảm thấy vậy phải không, cô nhìn hay người họ kìa, ôi tôi thích chết mất!”

Giáo viên Im vô tư phát biểu mặc kệ thái độ của Tiffany đang từ đỏ chuyển sang xanh, rồi chuyển sang trắng, tiếp tục là đen, biến chuyển y hệt như một con tắc kè, nàng liếc nhìn Taeyeon và Pearl, từ dạo hôm Taeyeon hôn nàng thì cũng là lúc Taeyeon gặp nàng là né, gặp nàng là tránh hệt như nàng đang bị nhiễm Ebola và điều này làm nàng không thích, nhưng mà điều làm nàng chán ghét hơn cả đỏ chính là Taeyeon lại trở nên thân thiết với Pearl hơn rất nhiều. Tiffany trừng trừng nhìn Taeyeon rồi quay sang cô Im, mỉm cười thân thiện nhưng nụ cười lọt vào mắt cô Im lại giống như có lửa.

“Cô Im là đang nói việc gì ấy nhỉ? Hihi.” Tiffany miệng thì cười mà tay thì đè cây bút bi sâu đến mức muốn xuyên thủng cả cái bàn làm cô Im trợn mắt.

“Cô Hwang à..”

“Sao hả cô Im?”

“Cây bút … cái ngòi … nó sắp .. gãy .. “ Cô Im kết thúc câu nói, thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tiffany thôi động tác ấn bút sâu hoắm xuống cái bàn.

“Cám ơn cô Im đã nhắc nhở nha, vậy lúc nãy cô Im là đang nói đến cái gì?”

“Haha, tự nhiên tôi đói bụng quá, thôi tôi đi ăn đã, haha.” Cô Im hoảng sợ kéo cô Seo đi ra ngoài cho dù cô Seo vẫn đang nói về cái gì mà nốt Đô nốt Si gì đấy nhưng ai mà quan tâm chứ, cô Hwang cứ nhìn người khác tóe lửa đến như thế thì có quỷ cũng phải sợ nàng.

Pearl từ xa nhìn đến Tiffany, tâm liền không nhịn được muốn cười nhưng đã trêu thì trêu cho chót, cô nhẹ nhàng khoác vai Taeyeon, nói lớn như cố ý muốn để Tiffany nghe thấy.

“Tối nay đi ăn với xem phim nhé.”

Taeyeon nhấp một ngụm trà, cũng được, cô lâu rồi chưa ra ngoài.

“Cũng được, ở đâu?”

“Rạp phim Butterfly ấy, bảy giờ.”

Taeyeon gật đầu, mắt liếc nhìn sang Tiffany, thấy nàng không chú ý đến mình thì liền thất vọng, đúng là mình hoang tưởng quá nhiều, đêm đó Tiffany nói với mình những điều ấy chắc có lẽ là do nàng quá mê sảng mà thôi.

“Cũng được, thôi đi ăn nào.” Taeyeon đẩy tay Pearl ra khỏi vai mình rồi đứng dậy, hai người cùng đi ra ngoài, khi bóng lưng cả hai khuất sau cánh cửa thì cũng là lúc Tiffany hoàn thành xong bức vẽ của mình.

Trên bức vẽ, vẽ một cây củi cao to đen hôi cùng chú Mario đứng bên cạnh và cây nấm ở giữa với khuôn mặt nổi sùng nổi đóa nhìn hai người bên cạnh mình, sau đó nàng còn không quên vẽ thêm cây cung tên để cho Mario bắn rồi chỉa nó vào cây củi cùng caption.

“Bắn chết ngươi!”

……

Bảy giờ, như đã hẹn, Taeyeon xuất hiện ngay tại rạp phim với quần lửng lính cùng Hoodie tay cụt màu đen, trên đầu đội mũ lưỡi trai với bên dưới là đôi giày bata đầy năng động, Taeyeon là vậy, đi với trai liền có thể mang váy nhưng nếu đi với người đồng đạo thì sẽ phơi bày con người thật của mình, là rất lôi thôi nhưng rất quyến rũ.

“Đây là bộ dạng đi chơi với người thích em sao?” Pearl xoay xoay chìa khóa xe trong ngón trỏ của mình rồi nhìn Taeyeon, xem kìa, không khác gì một thằng nhóc.

Taeyeon liếc cô, sau đó liền hướng lên bảng thông tin các bộ phim, hỏi.

“Đã tìm được phim gì chưa?”

“Có, phim kinh dị, em xem được không?”

Taeyeon khịt mũi “Có thể không gọi tôi là em được chứ, thật là nổi da gà.”

“Trên trường đã gọi là cô Kim rồi mà ở bên ngoài còn bắt tôi gọi theo ý của em sao, gọi như thế nào là ý của tôi, em là không có quyền ngăn cấm.”

Pearl nhếch miệng, đem tay khoác lên vai của Taeyeon, mắt liếc ra phía sau hai người, thấp thoáng bộ dáng ai đó đang trùm đầu rón rén đi theo Taeyeon, bắt gặp thấy Pearl xoay người thì bóng đen đó liền chạy biến vào một con hẻm nhỏ, ngay lập tức nghe thấy tiếng la lên văng vẳng, cái giọng hét đó còn ai ngoài Tiffany nữa chứ? Thật giống trẻ con mà.

Tiffany đi theo Taeyeon, ăn mặc như phụ nữ Afghanistan theo chân cô theo tận rạp xem phim, nàng từ lúc trưa nghe tin hai người hẹn hò thân mật vậy thì đã nhịn không được muốn phá nát nhưng Tiffany Hwang vốn là giáo viên, vẫn phải biết cư xử có chừng mực cho nên chỉ muốn bám theo để coi thử hai người làm cái trò khỉ gì. Tới rạp xem phim, nhìn thấy cảnh Pearl khoác vai Taeyeon mà oán khí trong lòng trào dâng nhưng vẫn không thể làm được gì ngoài cảnh giương cặp mắt như oan hồn thiếu phụ nhìn họ, sau đó mắt thấy Pearl quay người về sau nhìn thì bản thân liền chạy biến vào một con hẻm nhỏ, ai biết được là trong con hẻm đó đang có người đi lấy cám heo, Tiffany chạy vào mà quên nhìn, ngay lập tức đá đổ mấy cái thùng cám heo làm nó trây lên đôi giày bốt lông thú của nàng, Tiffany nhìn xuống mà nổi máu giang hồ, đi rình còn chưa xong đã bị cám heo đổ lên người, nhọ không còn gì có thể nhọ hơn. Tiffany ngửa mặt lên trời, thét lớn.

“Trời ơi, sống ba mươi hai năm trên đời chưa thấy cám heo nào mà thối như cám heo này. Aaaaaaaaaaaaa!”

Thật tội nghiệp.

Chín giờ, sau khi mài mòn mông đít ở bên ngoài rạp phim thì cũng thấy được Taeyeon và Pearl quay trở ra, thấy hai người đi bộ vào một công viên thì Tiffany cũng rón rén mà đi theo, đi một đoạn tự nhiên cả hai dừng lại làm Tiffany phải núp người vào một cái cây gần đó.

“Tôi khát nước quá, đợi tôi đi mua nước nhé.” Pearl nói rồi chạy đi, khi chạy ngang qua Tiffany còn giả vờ huýt sáo trêu tức nàng, Tiffany nhìn theo mà bàn tay cuộn lại thành nắm đấm, vui vẻ quá nhỉ!

Taeyeon đứng chờ Pearl được một lúc thì liền cảm thấy mỏi chân, mắt thấy đằng xa có một ghế đá thì liền đi tới, trùng hợp cái cây Tiffany đang ẩn thân cũng ở tại chiếc ghế đó, Tiffany căng thẳng nhìn Taeyeon đi lại phía mình, từ phía bên kia thì Pearl cũng quay trở lại với chai nước trên tay, Tiffany nhìn tới nhìn lui, chạy ra không được mà trốn cũng không xong, tầm mắt hướng lên phía trên đầu mình, ngay lập tức nhận ra lối thoát!

Mười móng vuốt cắm sâu vào thân cây, chân tựa vào cái ghế làm điểm tựa, lợi dụng lúc Taeyeon và Pearl không chú ý thì nàng đã phi thân lên cây, yên vị cái mông trên một cái cành, nhìn xuống hai người đang ngồi ở dưới mình.

Taeyeon ngồi trên ghế đá, nhịp nhịp chân, sau đó Pearl cũng đi tới rồi ngồi bên cạnh cô, tay đưa cho cô chai nước suối. Và với khoảng cách như thế này thì Tiffany hoàn toàn có thể nghe được hai người họ đang nói cái gì.

“Hôm nay đi chơi vui chứ?”

Pearl hỏi, rút điện thoại ra nhưng lại không bật sáng màn hình, cô để điện thoại trên đùi mình, màn hình phản chiếu rõ ràng bóng dáng Tiffany núp trên cây làm Pearl nhịn không được cười, cố gắng kìm nén nó.

“Cũng được.” Taeyeon đáp ngắn gọn, cô là đi chơi với ai cũng đều như nhau, chỉ có đi với Tiffany thì mới chân chính khiến cô cảm thấy vui vẻ.

“Sau này tôi sẽ đưa em đến nhiều nơi hơn nữa.” Pearl nói lại, hoàn toàn nhận ra gương mặt điên như chó cắn của Tiffany qua chiếc điện thoại, thật là cười chết mất, Tiffany hoàn toàn không biết mọi hành động của mình đều đã bị Pearl nắm bắt hết qua chiếc điện thoại.

“Đi cái con khỉ, thích đi lắm à!” Tiffany phản bác trong lòng, tay nắm chặt vào trái vú sữa làm móng tay cắm sâu vào quả, nhỏ ra từng giọt màu trắng, rơi tí tách xuống gương mặt trắng nõn của Taeyeon.

“Mưa sao?” Taeyeon hỏi, tay dợm lên định chùi đi vệt nước nhưng Pearl ngăn lại.

“Đừng, để tôi.”

Pearl nghiêng người qua, cố tính làm động tác chậm hơn để chọc tức con người trên kia, với tư thế như thế này mà lọt vào mắt Tiffany thì hoàn toàn là biến thành hai người họ chuẩn bị hôn nhau, Tiffany nghiến răng ken két, gầm gừ.

“Không được hôn! Tránh ra, tráng xa Kim Taeyeon ra, tránh ra!!!”

Do nàng quá tức giận, không tự chủ được sức nặng của mình trên nhánh cây nhỏ bé cho nên nhánh cây tội nghiệp bị nàng tức giận không kiềm chế mà gãy đi, đem thân hình Tiffany tự do rơi xuống nhẹ nhàng mông chạm đất, hoàn hảo lại rơi ngay trước mặt hai người kia khiến Taeyeon đang uống nước mà phát sặc còn Pearl thì nín cười sau bàn tay đang giả bộ ngạc nhiên khi đưa lên che miệng.

Tiffany rơi xuống, hoảng hồn vì vừa bị té chưa nói lại còn xấu hổ vì bị té ngay trước mặt tình địch cùng người yêu nên không biết làm gì ngoài nói một câu chữa ngượng tạm thời.

“Ha ha, xin chào … thời tiết … tối nay đẹp quá ha … hahaha … “

…….

Chết cười với bạn Tiffany =)))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))

Chương này tặng Boo vì là người duy nhất đoán đúng chap này không PG, tình yêu mà chứ có phải ăn uống đâu mà nhanh chóng. =))))))






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#taeny