Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Chí Hoành mở to mắt, rốt cuộc Dịch Dương Thiên Tỉ là đang nói cái gì. Đây có phải là Dịch học trưởng mà cậu biết, có phải là người từ rất lâu cậu đã đem lòng ngưỡng mộ.

"Aaa..."

Mãi chìm trong suy nghĩ về hắn, Lưu Chí Hoành đau đớn tiếp nhận côn thịt to lớn từ người kia. Dịch Dương Thiên Tỉ không một bước khuếch trương trực tiếp đem nhục bổng đi vào nơi tư mật của cậu.

"Học trưởng... đau, làm ơn đi ra... học trưởng làm ơn."

Đau đến chảy nước mắt, Lưu Chí Hoành tưởng như cơ thể đang bị xé đôi, cậu cầu xin, khóc đến khản cổ hắn cũng chẳng quan tâm, cứ như thế càng lúc càng điên cuồng.

Dịch Dương Thiên Tỉ ở trên người Lưu Chí Hoành hồng hộc thở dốc, kéo khóe miệng cười một cái cũng không quên những lời nói lăng mạ gửi đến cậu "Cậu ngoài miệng cứ bảo đi ra, đúng là giả dối, bên dưới chẳng phải đang thấy thích muốn chết kẹp chặt cái của tôi như vậy sao."

Dịch Dương Thiên Tỉ cắn lên xương quai xanh của Lưu Chí Hoành, cái lưỡi nóng rực của hắn cứ ở trên vai cậu vẽ loạn.

"Cầu anh.... đau..." Lưu Chí Hoành bây giờ chỉ biết nằm đấy mà cầu xin hắn, tay bị hắn siết chặt, cả người cũng không còn chút sức lực nào để vùng vẫy nữa, chuyện này làm ơn hãy mau chóng kết thúc đi.

Dịch Dương Thiên Tỉ gầm lên một tiếng trút toàn bộ trọc dịch vào người Lưu Chí Hoành, cơ hồ muốn bắn tràn lên bao tử. Sau đó rời khỏi người cậu đi vào phòng tắm, mặc cậu đau đớn ở trên giường rơi nước mắt.

Lưu Chí Hoành phút chốc cảm thấy mình đã trở thành một con người bẩn thỉu nhất của xã hội, như bị lớp nhơ nhớp đè chặt trên người, vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát ra được. Hiện tại giống như cậu đã bắt đầu trở thành món đồ chơi của hắn. Tiếng nước róc rách trong phòng tắm truyền ra bên ngoài, Lưu Chí Hoành gắng gượng ngồi dậy, nhặt quần áo đã không còn lành lặn mặc vào người, lê từng bước chân nặng nề ra khỏi cái nơi tanh nồng sự dơ bẩn đến rợn người này.

Dịch Dương Thiên Tỉ quấn ngang hông một cái khăn trắng đi ra, nhìn drap giường còn đấy vài giọt máu đỏ tươi cùng dịch trắng trong lòng sinh ra sự kinh tởm, chán ghét mà sang phòng khác yên giấc.

Lưu Chí Hoành lững thững đi ngoài đường, bao nhiêu ánh mắt bao nhiêu tiếng xì xầm đều hướng về cậu, nhưng cậu nào để tâm, cứ mãi chìm trong suy nghĩ của bản thân, Dịch Dương Thiên Tỉ vì sao đối với cậu lại như vậy, hắn có thật sự muốn thử cảm nhận loại tình cảm này, hay đơn giản là muốn biến cậu thành đồ chơi riêng.

Lưu Chí Hoành, nếu thật sự là lí do thứ hai, mày vẫn sẽ giả ngu mà chấp nhận làm đồ chơi của anh ấy chứ?

oOo

"Nhị Hoành, hôm nay giờ trưa có món ăn nhẹ là bánh donut đó. Tớ giúp cậu lấy ha."

Vương Nguyên xoa xoa cằm nghiên cứu thực đơn dán ở trên bản thông báo trước căn tin, sau đó xoay sang vỗ mông Lưu Chí Hoành một cái. Thật ra chỉ là một cái chạm nhẹ nhưng lại khiến Lưu Chí Hoành ngay lập tức thay đổi sắc mặt, trán rịn ra không ít mồ hôi. Lưu Chí Hoành đau đến mức muốn khụy xuống ngay tại đây, đầu óc từ sáng sớm thức dậy hệt như bị ai đó bổ cho một búa. Hướng Vương Nguyên gật đầu, nói một câu muốn trở về lớp với cậu ấy, sau đó loạng choạng xoay lưng hướng cầu thang đi tới. Trong đầu là một mớ hỗn độn, mơ mơ hồ hồ bước chân lên cầu thang, Lưu Chí Hoành bỗng nhiên mất hết sức lực, cảm giác cũng không còn nữa, cứ như vậy ngã xuống.

"Chí Hoành...." Lưu Chí Hoành gắng gượng nhướn mắt, mờ mờ nhìn thấy Vương Nguyên đang chạy đến, sau đó có cảm giác bị ai đó xốc lên. Lưu Chí Hoành thực sự đã không còn ý thức được nữa, tùy thuộc vào người bế, ngất xỉu trên tay người ta.

oOo

Lưu Chí Hoành từ từ mở mắt lập tức bắt gặp khuôn mặt lo lắng của Vương Nguyên, nhìn thấy cậu tỉnh dậy liền không khỏi vui mừng.

"Nhị Hoành cậu cuối cùng cũng tỉnh dậy rồi, nào tớ đỡ cậu dậy, ăn một ít cháo nhé." Vương Nguyên đỡ Lưu Chí Hoành ngồi dậy, chìa qua cho cậu một hộp cháo dinh dưỡng trẻ em.

"Cô giáo bảo cậu bị sốt, nghỉ ngơi hôm nay có lẽ sẽ khỏe lại thôi, ăn cháo đi." Vương Nguyên mở nắp hộp cháo sau đó đưa qua cho Lưu Chí Hoành, cậu gật đầu đưa tay đón lấy, nói một tiếng cảm ơn bắt đầu xúc một muỗng ăn.

"Cậu có đau đầu không?"

Lưu Chí Hoành gật đầu.

"Ừ tớ mua cho cậu cháo óc heo."

Lưu Chí Hoành nhướn mắt. "Hai cái đó liên quan sao?"

Vương Nguyên liên tục gật đầu "Cậu không nghe nói ăn gì bổ nấy sao?"

Lưu Chí Hoành thật sự bó tay với cái suy nghĩ không dính đâu vào đâu này của Vương Nguyên, ngốc đến như vậy người ta gọi nhị còn không phục.

Ăn xong, Lưu Chí Hoành đưa hộp rỗng cho Vương Nguyên, hất hất cằm về phía thùng rác ngay cửa ra vào. Vương Nguyên nhìn thấy bạn mình như vậy liền không nói hai lời vui vẻ giúp Lưu Chí Hoành vứt rác. Cậu hài lòng gật gật đầu, đến bây giờ mới để ý đến vì sao mình có mặt ở phòng y tế, thắc mắc liền lôi Vương Nguyên lại hỏi.

"Hey Nhị Nguyên, là cậu đưa tớ đến đây sao?"

Vương Nguyên bĩu môi, lắc lắc đầu "Cậu nặng như heo ấy, người thì cao hơn tớ hẳn một cái đầu, dìu cậu chưa đến ba bước tớ đã ngã xuống đất rồi."

Lưu Chí Hoành xoa xoa cằm ra vẻ suy ngẫm "Vậy là ai a?"

Vương Nguyên giả vờ hằng giọng một cái, tiến sát mặt lại gần với mặt cậu, nhướn nhướn chân mày, khuôn mặt không thể nào gian hơn nữa. "Là học trưởng Dịch Dương Thiên Tỉ đó. Anh ấy thấy cậu ngã xuống liền chạy như bay đến, như này này bế cậu lên, oa đúng là hảo hảo soái a."

Vương Nguyên diễn tả lại từng động tác của hắn, ôm mặt ngưỡng mộ khen hắn đẹp trai, Lưu Chí Hoành lắc đầu bất lực, cốc đầu kẻ ngốc trước mặt một cái.

"Cậu có muốn tớ ngay lập tức gọi điện bảo Vương Tuấn Khải lại đây tham quan bộ dạng mê trai của cậu không?"

"Wei Nhị Hoành, không cần đâu, tớ bây giờ đến với anh ấy đây, hôm nay có hẹn cùng nhau đi xem phim a."

"Hảo hảo, cậu mau đi đi, tớ nghĩ một chút nữa sẽ về."

"Ừ cậu nghĩ ngơi thêm đi, có chuyện gì nhất định phải gọi cho tớ đó, nhất định phải gọi."

"Tớ biết rồi, bye bye."

"Bye bye." Vương Nguyên ôm balo rời khỏi phòng y tế, ra đến cửa còn không yên tâm ló đầu vào nhắc nhở "Có chuyện gì thì nhất định phải gọi cho tớ đó."

Lưu Chí Hoành thở dài "Biết rồi biết rồi thưa đại ca."

Nhìn Vương Nguyên gật đầu tung tăng chạy đi, Lưu Chí Hoành lại lắc đầu, người này rốt cuộc đến bao giờ mới chịu lớn a.

Cảm thấy mình đúng là nên nghĩ ngơi một lúc nữa, Lưu Chí Hoành thoải mái nằm xuống giường, chợt nghĩ đến dáng vẻ của hắn lúc bế cậu, không phải là theo dáng vẻ của Vương Nguyên tả đi, hắn chắc chắn không lố như vậy. Mỉm cười một cái, Lưu Chí Hoành nhắm mắt nghỉ ngơi, miệng gọi một tiếng "Dịch Dương Thiên Tỉ."

Bộ dạng bây giờ của Lưu Chí Hoành cả cái tên cậu gọi lên, tất cả đều thu lại vào đáy mắt của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top