Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TOPBOM| Ốm nặng

Something from Rei: 

Đây là một fic được lấy ở một forum đã cũ trên 360kpop. Ss author có đề phần xin phép trước khi mang đi, nhưng do forum bị bỏ trống quá lâu không còn ai hoạt động nữa nên mình không biết cách nào để xin phép hay liên lạc với ss ấy nữa... nên quyết định mạng phép mang về re-up, bởi do fic quá hay và quá dễ thương đi... 

Nếu ss [Mỡ]  có thấy fic ở đây thì cho em gửi ss ngàn tim cộng thêm ngàn lời xin lỗi ㅠㅠ *gập người 90 độ*  Em yêu ss nhiều lắm! (●'ω`●)

______________

Nguồn fic: SpringTempo Holic ~ Hội nhà mẹ Bắp và bố Tábì | 360kpop

Author :           tabi_bommie aka Mỡ

Characters:           one and only SpringTempo

Disclaimer :           đương nhiên các nhân vật trong fic không thuộc về tôi, fic được viết không mang mục đích lợi nhuận.

Rating :                      K+

Category :                    general

Summary :               Anh àh~~ Em ốm nặng rồi, lần này là thật đấy !!

Fic thân tặng SpringTempo's house @ 360KPOP

DO NOT TAKE OUT WITHOUT PERMISSION

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Alô ?

- Mau vào bệnh viện. Bommie lại ốm rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Gió rít lớn hai bên tai. Bàn tay người con trai nắm chặt lại, cơ hồ đang suy nghĩ rất mông lung. Mái tóc đen nhánh lòa xòa bay bay, bị đánh rối không ngừng trước cơn gió đầu đông thổi mạnh.

Tại sao đã chia tay rồi mà không thể dứt bỏ ?

Seung-hyun thở ra nặng nề. Cứ vài tháng người đó lại ốm đau một lần, ốm một trận đã đời lại tăng cân vùn vụt, sau đó giảm cân không nổi lại ốm. Thiệt tình, sao phụ nữ ở tuổi 26 lại như thế này chứ ?

Lần ốm trước là cách đây 3 tháng, tụt huyết áp do làm việc quá sức. Lúc đó Seung-hyun đã tức giận đến mức suýt nữa làm vỡ mạch máu của Park Bom chỉ vì bóp hơi mạnh túi nước biển để truyền. Cái gì mà "không đến lượt anh quản", cái gì mà "anh rỗi hơi vậy sao không lo cai rượu cai thuốc đi ?", cái gì mà "tôi sẽ không chết thảm như cái cách anh sẽ chết vì rượu và thuốc đâu", toàn lời lẽ mỉa mai thô lỗ không để đâu cho hết. Cuối cùng thì sao ? Cuối cùng thì cái đồ thô lỗ kia cũng khỏi bệnh, trước khi ra viện còn tiện thể lườm anh mấy cái nảy lửa, đôi lúc ngứa mắt thì động tay động chân, có lần suýt nữa ném cả cái đĩa thủy tinh nặng gần nửa cân vào mặt anh. Thiệt tình, sao bệnh mà khỏe thế ?

Đến khi ra viện rồi, quay lưng là bước thẳng không nhìn lại, cái dáng nhỏ bé chật vật bên chiếc vali giữa trời nắng trông vừa cô đơn vừa tội nghiệp. Nhưng anh không thể lại giúp, nếu có gan động vào thì lần sau khi Park Bom bị ốm, đến cả cơ hội ngắm cô ấy từ xa thôi cùng chẳng còn; hơn nữa, cái loại ánh mắt băng lãnh ngập tràn nước kia, thật khiến người ta lạnh sống lưng.

Park Bom là người rất biết tự hành hạ bản thân. Ban ngày đúng 7 giờ sáng đến công ty, bò ra bàn tô tô vẽ vẽ, thiết thiết kế kế, bữa trưa không ăn qua, tối mịt 7 giờ lên xe trở về nhà, đến lúc này mới nhồi nhét hang tá đồ ăn vào bụng. Việc này mấy lần khiến cho anh trai cô, Park Yoo-chun suýt tức đến bể phổi, căn bản em gái là người cứng đầu số một trong nhà, có nói cũng không hề một câu một chữ bỏ vào tai. Thời gian đầu nghe nói còn vừa ăn vừa khóc, ngồi trước mâm cơm mà gần như miếng nào bỏ vào miệng cúng thấm vài giọt nước mắt.

Khi khỏe mạnh bình thường thì nhất quyết cắt đứt gần như tất cả mọi liên lạc, đến khi ốm thật nặng rồi mới gọi được một người bạn hơi thân một chút tới. Có điều lần nào cúng gọi một người bạn nào đó có quen biết với Choi Seung-hyun.

- Người toàn mùi thuốc lá, biến ra khỏi phòng đi.

Vừa tiến lại gần đã thấy đôi mắt sứng mọng đột nhiên mở ra, đôi môi nhợt nhạt hồng cũng theo đó mấp máy, phát ra mấy tiếng nói thật nhỏ, hơi khan khan, khác hẳn giọng nói nhẹ nhàng đáng yêu của thường ngày, hơn nữa còn hàm chứa sự tức giận và cả tủi thân.

- Biến ra khỏi phòng chỉ sợ có người lại khóc.

Seung-hyun từ khi đi vào đã sớm nhìn thấy khoảng thẫm trên gối, vị trí vừa ngay gần trán người đang nằm, vài sợi tóc nâu bên má ướt đẫm bết lại. Hừ, mắt còn sưng đến thế kia, giả vờ cay nghiệt cho ai nhìn ?

Park Bom không nói lời nào, chỉ trừng mắt lườm kẻ kia đến phát chóng mặt, lại vờ kép chăn nhắm mắt ngủ, trong lòng không hề yên ổn chút nào. Nhắm mắt vào rồi, người kia liệu có theo đó mà bỏ đi không ?

Xung quanh chẳng mấy chốc trở nên tĩnh lặng. Choi Seung-hyun ngồi xuống bên chiếc giường, cẩn thận gỡ những ngón tay thon dài trắng trẻo đang nắm lấy chăn cho vào trong rồi kéo chăn lên ngang cổ người đang ngủ, không kìm được đặt đôi môi đang hơi tím lại vì lạnh của mình xuống vầng trán nóng hổi và gò má bầu bĩnh trẻ con. Hm, mới bao lâu đã lại gầy thế rồi, nhìn cái cằm đầy xương này xem, cũng còn may đôi gò má vẫn phúng phính như thế...

Căn bản, đôi môi của Park Bom chính là môi trái tim, bây giờ khi ngủ vẫn theo khuôn dạng môi mà dẩu ra không ít, khiến cho ai đó cảm thấy sức chịu đựng của mình sắp vỡ tan tành rồi. Cuối cùng, không nhẫn nhịn được, Seung-hyun cúi xuống, nhẹ đặt môi mình lên làn môi ấm mềm hồng nhạt, trong chốc lát vứt bỏ hết mấy thứ gọi là "chia tay chia chân" gì gì đó, tận hưởng cảm giác ngọt ngào đang trào dâng trong lồng ngực.

Thiệt tình... Nhớ quá...~~

- Uhm.. urg ~~ Nào, cái gì vậy.......

Park Bom bị dọa cho sợ đến tái mặt, đẩy người kia ra.

- Anh làm gì thế ?...

- Anh... chỉ là...

Lại khóc rồi ..... ~~

- Anh xem... anh rõ là...hm... rõ là đang đùa giỡn với tôi phải không ? Nhìn đi, nhìn xem anh đi rồi bỏ lại tôi như thế nào... Bây giờ lại còn... khi nãy còn hôn tôi... Anh...

-

Park Yoo-chun ngồi thở dài chán, cuối cùng vẫn là không có cách nào nói lại được cái con người với dáng vẻ mỏng manh đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, mắt rưng rưng nước mà cứ cố ngửa mặt lên cho nước mắt khỏi chảy ra ngoài. Rõ ràng là hơn nửa năm qua, em gái anh bề ngoài là sống một cuộc sống vô cùng tốt đẹp, làm việc ở một công ty thiết kế có uy tín, lương lậu cũng ổn định, bạn bè gia đình đều tốt đẹp, sáng đi làm, tối trở về nhà ăn với mình một bữa cơm. Thế nhưng, chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra sự bất ổn trong đó, nếu không tại sao mỗi khi nhìn thấy anh nhấm chút rượu thôi cũng phát cuồng lên lo lắng, rồi làu bàu cả ngày "đàn ông các người không có chuyện gì khác để làm ư ?" hoặc là "sao số tôi toàn đụng phải những kẻ nghiện rượu vậy" thế nhưng vẫn không hề ngăn anh uống rượu, vẫn để mặc. Yoo-chun biết mỗi khi mình uống rượu, mỗi khi lái xe đưa Bom đi làm, mỗi khi nổi hứng nấu vài món ăn, Park Bom bé bỏng của anh đã thầm nuốt những giọt nước mắt vào trong, bởi mỗi hình ảnh từ anh đều gợi cô nhớ đến người yêu cũ: Choi Seung-hyun.

- Oppa, em muốn ăn táo, có thể gọt cho em không ?

- Còn lâu, muốn ăn – một là tự đi mà gọt, hai là gọi tên Seung-hyun gì đó vào mà gọt cho ăn. Park công tử đây không có rảnh...

Và lại chỉ thấy một nủ cười mỉm thật cam chịu. Gì chứ ? Mấy câu nói cay nghiệt ban nãy Bom ném vào mặt tên khốn rắc rối Choi Seung-hyun kia quả thực không hề đúng với bản chất của cô, là một người anh trai, Yoo-chun không thích điều đó chút nào. Tại sao phải sống khác đi với bản chất của mình chứ ?

Bỏ lại Park Bom một mình suy nghĩ cùng với mấy miếng táo được bàn tay con trai gọt vụng về, Yoo-chun bước ra ngoài phòng bệnh, bắt gặp tên khốn kia vẫn ngồi ngay trước cửa, đầu gục xuống, dáng bộ cô đơn chẳng khác gì người đang nằm trong kia.

Cánh cửa mở ra rồi đóng lại.

- Hyunnie ah~ Anh có từng nghĩ nếu chúng ta chưa từng gặp nhau thì sẽ thế nào không ?

Cái tên thân mật vang lên khiến cổ họng một người nghẹn đắng không nên lời. Đã bao lâu rồi mới được gọi tên một cách trìu mến đến như thế ? Đã bao lâu rồi mới dung thái độ dịu dàng như thế đối xử ?
Seung-hyun hít một hơi khá sâu, từ từ quay trở lại. Câu hỏi đó là gì ? Anh gần như không dám ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt người đang trên giường bệnh. Hôm nay là ngày cuối cùng... Thật trùng hợp...

- Sao thế ? Em không ngủ được ư ?

- Trả lời em đi chứ.

Làm sao mà trả lời đây ? Nói đi ! Anh làm sao trả lời em ? Làm sao đối diện với anh mắt đó trả lời em ? Không phải em biết rõ câu trả lời sao ? Không phải em chỉ khi đã biết rõ câu trả lời rồi mới hỏi anh sao ?

- Hồi xưa ấy, Seung-hyunnie, anh có nhớ không ? Khi mà anh nói rằng em là mùa xuân của anh ấy, có nhớ không ?

Bom cười nhẹ, chỉ là một cái cười mỉm mà sao thấy hai bên miệng như nứt toác, thật mệt mỏi và xót xa. Nước mắt không hề rơi xuống, Bom ngồi ôm gối trên giường, nhìn xuống sàn, tưởng tượng sàn nhà chính là một màn hình chiếu, đang chiếu lại những cảnh của quá khứ.

~~ Em là mùa xuân của Anh ~~

Ha~! Ngọt ngào bao nhiêu thì xót xa bấy nhiêu.

- Anh có cảm thấy nếu ngay từ đầu chúng ta không biết nhau thì nỗi đau sẽ không đến trong cả những nụ cười thế này không ?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Hơn nửa năm trước, sau khi nhận được câu nói đó của người yêu, Park Bom dường như đã ngã quỵ hoàn toàn, căn bản không để thứ gì vào mắt, lúc đó chỉ có dòng lệ cứ không ngừng tuôn rơi cùng câu nói thì thầm yêu thương ngày đó...

~~ Em là mùa xuân của Anh ~~

Thật sao ? Vậy anh là cái gì của em thế ? Nếu toàn bộ trái tim em đặt ở anh, vậy toàn bộ trái tim anh nằm ở đâu ? Lúc đó quả thực Park Bom cảm thấy cuộc đời cô gần như đi vào bế tắc, có lẽ tại trước đây đã dựa dẫm quá nhiều vào anh ta, đến khi chia tay rồi, lại chẳng còn gì bấu víu. Có phải yếu đuối quá không ? Có phải ủy mị quá không ? Có phải kém cỏi quá không ? Tại sao lời chia ly thốt ra từ miệng anh ta... dứt khoát dễ dàng thế ? Mấy năm qua là cái gì ? Anh ta không có chút nuối tiếc nào ư ? Không có chút do dự nào ư ? Vì kì thật, Bom hoàn toàn không tin Choi Seung-hyun không hề có chút cảm giác gì với cô.

Khốn nạn ở một chỗ, đến khi chia tay rồi vẫn không ngừng trong vô thức dựa vào vòng tay anh ta, không thể dứt bỏ. Kì thật có đôi lúc Park Bom chỉ muốn đi đến nơi nào thật xa, nơi không nhìn thấy anh ta, không nghe thấy tiếng anh ta, không cảm nhận thấy mùi hương của anh ta... Như vậy có thể từ từ xóa bỏ hình ảnh đã quá sâu đậm của anh ta trong trái tim mình. Nhưng rồi cuối cùng vẫn là không nỡ. Cô làm việc như điên, thế nhưng tia hy vọng chết tiệt không hiểu sao vẫn không ngừng bám dính lấy trái tim.

Thế rồi cô nghĩ ra một cách. Ốm nặng. Phải. Trước đây khi còn ở bên nhau, Park Bom rất hay bị ốm, nhưng toàn là ốm vặt, chỉ là qua mỗi lần ốm vặt, tình cảm của họ lại tăng thêm chút ít. Bom dần dần ngả vào vòng tay anh, và Seung-hyun cứ tự nhiên mà ôm lấy cô vào lòng. Tình yêu theo đó nảy nở, cho đến khi hai người dường như chẳng thể tách khỏi nhau. Và thế là Park Bom bắt đầu tự hủy hoại con người mình, từng ngày một, đến khi nó trở thành một thói quen, mỗi khi không chịu nổi, mỗi khi muốn gặp là lại theo vô thức lao vào làm việc không ngừng, rồi nhịn ăn đến khi gục ngã, được đưa vào bệnh viện, lại dùng sức lực cuối cùng cố ý tìm ra một người có quen biết với anh, muốn cho anh biết rằng, Seung-hyun ah~ mùa xuân của anh đang ốm, còn là ốm nặng.

Đôi mắt to tròn cụp xuống lại ngước lên, lấp lánh nước.

- Hì, Seung-hyunnie yah~ Ngày mai... là anh đi đúng không ? Uhm, anh có thể lại đây..

Seung-hyun không trả lời, chỉ nhìn thật sâu vào đôi mắt người con gái anh chưa bao giờ ngừng yêu, đôi mắt mãi trói chặt hình bóng anh, sau đó từ từ bước đến chiếc giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, chờ đợi.

Trong phòng lại yên ắng, chỉ có tiếng thở nhẹ đứt quãng.

- Bommie ah~

- Không... đừng nói gì hết... để yên..

Nghẹn ngào trong tiếng khóc, từng giọt nước mắt lại tiếp tục lăn dài, rơi xuống vai áo người con trai đang ngồi quay lưng lại. Park Bom chỉ đơn giản ngồi khoanh chân, vòng tay ôm siết lấy Seung-hyun từ đàng sau, tựa cằm lên vai người đó, khẽ nhắm mắt, khẽ hít thở, khẽ nhớ lại.

Một giọt nước mắt nữa rơi trên bàn tay đang siết vào nhau của Park Bom, cô khẽ mỉm cười, không hiểu vì sao.

Seung-hyun là người rất hay khóc, đương nhiên không phải dạng mít ướt gặp chuyện gì cũng sẵn sang nhỏ nước mắt, nhưng so với những người bạn cùng tuổi, có thể nói đơn giản, Seung-hyun đa cảm hơn. Park Bom đôi lúc chỉ biết bật cười trước những giọt nước mắt của anh, cô nhận ra, bộ dạng bất cần thường ngày, khuôn mặt cười hi hi mà hang ngày kẻ ngốc đó chìa ra, chính là vỏ bọc cho trái tim nhạy cảm.

- Ai~ Anh làm sao thế ?? Anh... anh làm sao mà lại khóc rồi ?? Seu..

Chưa nói hết câu đã bị người đang vừa cười nhăn nhở vừa khóc hết nước mắt kia ôm chặt vào lòng, không cho nói câu gì cả, chỉ đứng im lặng như thế.

- Em có biết em xinh đẹp đến thế nào không ? Chỉ nhìn em cười thôi cũng đã đủ làm anh thấy hạnh phúc tột cùng rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Giọt nước mắt rơi xuống càng làm cho vòng tay phía sau càng được siết chặt.

- Xét cho cùng thì bây giờ chúng ta... Em ôm anh thế này không phải là "nam nữ thụ thụ bất thân chứ" hahaha...

Người phía trước khẽ run lên, bất thần vùng ra rồi quay ngoắt lại, ôm người phía sau vào lòng, ép lấy thật chặt, chỉ sợ buông lỏng một chút sẽ mãi mãi mất đi.

- Anh không biết, Bom, anh không cần cũng không muốn biết. Ngay từ ban đầu đã chỉ cần có một mình em thôi...

- Ngày mai đi rồi đó, anh đã chuẩn bị đồ đạc gì hết chưa ? Là đi đâu nhỉ ? Đợi chút, hình như là Pháp đúng không ? Phải rồi, Chae-rin nói với em, Paris rất đẹp đấy, mà khỏi cần nói, anh cũng biết rồi đúng không ? Hmm, qua bên đó nhớ...

- Bommie... tất cả những lời đó, em nói ra trong lòng không có chút nào trùng xuống ư ? 

- Vậy anh bảo em nói sao ? Nói anh yêu à, anh đừng rời đi, hãy ở lại trói chặt đời mình vào em đến cuối cuộc đời, như vậy à ? Anh cho rằng như vậy mới khiến cho em thấy thoải mái đúng không ?

Càng nói càng đi đến nơi nào thật là xa ...

Ý của Seung-hyun chắc chắn không phải vậy, đơn giản chỉ muốn ôm người kia vào lòng, chân thành chuộc lỗi và làm lại từ đầu, mãi mãi không rời xa; thế nhưng lại bị hiểu nhầm thành cái gì thế không biết.

~ Chụt ~

A~ Chính là như vậy, cách nhanh nhất để khiến người ta ngậm miệng, chính là dung ngay miệng của mình bịt lại. Lần này chắc chắn sẽ không dễ dàng để bị đẩy ra nữa đâu. Này Park Bom, Choi Seung-hyun này của em làm sao dễ buông tay thế chứ ? Hơn nửa năm qua chỉ có thể đứng từ xa trông lại chính là vì muốn tốt cho em, không muốn em bị cha anh tổn hại đến. Rốt cuộc đến bây giờ ông ấy đã nghĩ thoáng ra, đem tình cảm của chúng ta dành cho nhau đặt vào mắt rồi, cha đã biết rằng chúng ta thật sự là yêu nhau, tình yêu đơn giản nhưng bền chặt. Mấy thứ đi Pháp gì gì đó, là Park Yoo-chun kia cố tình "lỡ miệng" nói ra để nhử em thôi em yêu.

Cũng may, mấy lời này chỉ là những suy nghĩ đang bay lượn tứ tung trong đầu óc của Choi Seung-hyun. Mấy trái táo xem ra cũng phát huy tác dụng, ngọt ngào đến mê muội cả đi rồi. Park Bom một phần vì mới ốm, một phần vì bị Choi Seung-hyun to lớn áp đảo, không cách nào phản kháng phải hé miệng cho nụ hôn tiến sâu hơn đôi chút. Cho đến khi ..

Anh àh~~ Em ốm nặng rồi, lần này là thật đấy !!

A~ Thế này là sao... vậy là từ cả hai phía... ?

Extra:

- Seung-hyun, anh nói xem, em nên trừng phạt anh thế nào đây ?

Nói rồi hung hăng nhè môi người kia cắn một phát thật mạnh.

- Nói vậy chẳng phải anh cũng nên tìm biện pháp trừng phạt em sao ? *cười nham hiểm*

- Này này, em là đang bị ốm, ỐM NẶNG đó anh nghe rõ chưa !!~~ Ốm đến mức từ bây giờ sẽ mãi mãi phải bám vào anh mà sống nốt quãng đời còn lại thôi...

- Aisssshhhh anh bị lây rồi, tất cả tại nước miếng của em đó !!!

THE END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top