Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4.2 - "Chỉ có người ngốc mới biết yêu thương"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Ư~ hưm~ khụ khụ... oẹ...

Tiffany lại lên cơn ho, rồi nhằm vào người TaeYeon mà nôn.

TaeYeon đang yên giấc, cảm giác nhớp nháp ở cổ liền tung mền ngồi dậy. Mùi sộc vào mũi, TaeYeon nhăn trán...

"CHA MẸ ƠI!!! SEOHYUN HIỀN THÊ MỬA VÀO NGƯỜI CON!!!!!!!!! 0_0"

_Khụ khụ...

Tỉnh táo chút đỉnh khi nghe giọng Tiffany ho, TaeYeon nhận ra người nôn vào cổ mình không phải là cô vợ SeoHyun xinh đẹp trong giấc mơ mà là vị phu nhân Mông To cà chớn liền nổi cơn nộ uất sung thiên la hét thất thanh.

_AAAAAAAAAAAAAAAA AI CHO PHÉP CÔ MỬA VÀO NGƯỜI TÔI HẢ????

Âm thanh thủng màn nhĩ. Tiffany mở hờ mắt tỉnh dậy. Song cơn ho dai dẳng không dứt lại khiến cô nhắm chặt mắt, ôm lấy ngực mà ho. Trông rất khổ sở.

Nhớ ra Tiffany vẫn chưa hết bệnh, TaeYeon vội vàng vuốt nhẹ lưng cho Tiffany. Vẫn không đỡ hơn là bao, cô bò ra khỏi giường, chạy lại mở tủ lấy thuốc. TaeYeon chưa định hình được thuốc nào ra thuốc nào thì Tiffany đã lao vào toilet nôn thốc nôn tháo.

Bấn loạn khiến TaeYeon quên đi người còn dính những thứ nhớp nháp mà Tiffany "tặng cho" ,cô chạy vào toilet đưa thuốc cho Tiffany. Chợt tự trách bản thân thật thiếu trách nhiệm khi ngủ quên không cho Tiffany uống theo lời dặn của Taeyong.

Tiffany ngã lưng vào tường điều hòa hô hấp. Mắt vẫn nhắm, cô nhíu chân mày lại, giọng khàn nhiều hơn, hỏi lạnh nhạt

_Tôi... ngủ bao lâu rồi???

_Ha...Hả??? À... mấy... mấy tiếng... À! Khoảng... 6 tiếng gì đó!

TaeYeon lại lắp bắp. Tiffany khi ngủ và Tiffany khi tỉnh táo trái ngược nhau hoàn toàn. Ngữ điệu của người trước mặt khiến cô thầm nguyền rủa bản thân về những hành động ngu ngốc trước đó đã làm với Tiffany và nhầm tưởng về Tiffany!!!

_Sao? Tôi đã ngủ lâu như vậy??? ...Tại... sao... không gọi tôi dậy? - Tiffany mở mắt, sức lực còn yếu, giọng cô thều thào hỏi

_Cô ngủ ngon vậy không nỡ gọi! - TaeYeon nói không suy nghĩ... Và đó là lời thật lòng của cô!

_Người cô... bốc mùi... ưm~...

Tiffany chưa có lấy 1 tia động lòng trước câu nói chân thành từ TaeYeon thì đã dùng tay bịt lấy mũi mình.

_A! Cái này... Còn không phải tại cô mửa ra người tôi!!!

_Gì? Tôi nôn ra người cô???

_Đúng!

_Sao tôi có thể nôn ra người cô như vậy được???

_A.... ><

_Chẳng lẽ cô lên giường ngủ với tôi sao?!!

_A...

"Chết tôi rồi!!!... otoke? Tiffany mà biết là tiêu con rồi chúa ơi!!!"

.

.

.

.

.

.

------------------------------------

---Nhật Bản---

-Phố Yokohama -

Taeyong thẫn thờ bước. Trời mùa đông thật lạnh. Dưới làn mưa tuyết, kí ức năm nào lại ập về... Lời hứa năm xưa vẫn hằn sâu trong trái tim, tưởng chừng như là một vết dao đâm... Mãi không phai nhòa!

...
"_Taeyong, đi đi! Cậu còn phải gầy dựng lại công ty nhà họ Lee, nhớ không? Vậy nên đi đi, và không cần bận tâm về mối thù của tôi với Dong Won!
_Tiểu thư... "
...
"_Taeyong! Không được xuống! Mặc kệ tôi!
_Tiểu thư... chờ tôi! Xin chờ tôi!"
...
"_Taeyong, hãy ở lại... tôi cần cậu! Xin hãy ở lại!
_Tiểu thư, tôi sẽ không đi! Tôi luôn ở bên cô, mãi mãi ở bên cô!"
...
"_Taeyong, tôi sẽ cưới JiWoong!
_Tiểu thư...
_Đừng gọi như vậy nữa!
_...Vâng... Hwang thiếu phu nhân!..."
...

Từng mảng, từng mảng kí ức ùa về. Đôi mắt Taeyong chợt xa xăm...

Năm xưa vì làm sao lại ở lại?

Năm xưa vì làm sao lại không rời đi?

Năm xưa là vì làm sao lại chấp nhận chịu nhiều đau thương như vậy?

Chẳng phải đều vì... một cái tên Tiffany Hwang thôi hay sao???
"tiểu thư... thiếu phu nhân..."

_Chỉ một nỗi đau... lại tự nguyện cam chịu nhiều lần... Chẳng phải mình thật rất ngốc hay sao? - Taeyong cười bi thương
_Không đâu! Nếu nỗi đau đó không có cái ngọt... sẽ không một kẻ ngốc nào để bị gạt đến lần thứ 2, thứ 3...

Taeyong đứng khựng lại... Thanh niên vừa mới cất tiếng này là...

_Anh biết không... thông thường thì... chỉ có người ngốc mới biết yêu thương, mới ngu ngốc chịu đau khổ! Còn người quá thông minh... thì chẳng có trái tim để bị đau nữa! Họ chỉ có lí trí che mờ đi con tim thôi!

_Cậu là???

Chàng thanh niên trong bộ âu phục trắng muốt đứng dựa lưng bên thành tường nhìn Taeyong cười. Một nét tinh anh hiện ra trong đôi mắt

_Tôi là Jaehyun! Người đứng đầu của Lee gia!!!

_...
______END CHAP 4______

Nhân vật mới lại xuất hiện... anh ta liệumuốn gì từ Taeyong?
Vấn đề của Hwang gia và Tại Lee gia liệu cóđược giải quyết?
Kí ức năm xưa của Taeyong là gì? Liệu có liênquan gì đến Tiffany?
Căn bệnh của Tiffany là từ đâu mà ra?
TaeYeon sẽ ứng phó như thế nào với Tiffanykhi bị cô phát hiện dám cả gan ngủ cùng giường?
Cùng một chút về Bản Giao Kèo của TaeYeon và Tiffany... tất cả sẽ được giải đáp ở chap 5!
Đón đọc và ủng hộ Au nha~~~ ^^
Thank All

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top