Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tống Á Hiên ngửi thấy hương thơm ngậy mà tỉnh dậy, có chút giống mùi vị của anh đào. Trải qua những lần trước, bây giờ cậu sẽ từ từ mở mắt, chủ yếu là vì ngày hôm đó hoàn toàn không thấy gì cả tự khiến bản thân cậu bị dọa sợ. Nhưng lần này đỡ hơn, tầm nhìn không còn mơ hồ đến thế nữa, vậy nên lúc tỉnh dậy liền xuống giường.

Cậu bước ra ngoài được hai bước, nhìn thấy Mã Gia Kỳ ở trong bếp, cúi người lần sờ gì đó. Mã Gia Kỳ nghe thấy tiếng động phía sau liền quay đầu nhìn. Trông thấy Tống Á Hiên đứng đằng sau rồi anh lại quay người tiếp tục làm cho xong món đồ trong tay mình.

"Em quay về ngồi đó đi, anh sắp xong đây rồi."

Tống Á Hiêng nhướn cổ lên xem nhưng lại bị Mã Gia Kỳ che lấp toàn bộ. Cậu lại thở dài, ngửi thấy như mùi vị của bánh kem, cậu vốn thích ăn đồ ngọt, lâu rồi không ăn quả thực có chút thèm, nhưng vẫn chẹp miệng quay về.

Không lâu sau đó, Mã Gia Kỳ mang đến một chiếc bánh ngọt giống như bánh mousse đến, Tống Á Hiên nhìn thấy đôi mắt sáng hẳn lên.

Mã Gia Kỳ để dĩa bánh mousse trước mặt cậu, sau đó nói: "Thấy em lật tạp chí ngắm nó nhiều như vậy, vừa hay trong vườn có anh đào, nhân lúc em ngủ liền làm một phần."

Tống Á Hiên nhìn chiếc bánh mousse được đặt trước mặt mình, lại nhớ đến hình ảnh mình xem lúc sáng, cảm thấy cũng giống tám phần rồi.

Mã Gia Kỳ thấy cậu chỉ nhìn chứ không động vào, liền dùng thìa xúc một miếng nhỏ rồi đưa tay lên đút cho cậu. Tống Á Hiên nhìn tay anh, không nhận lấy cũng không há miệng, Mã Gia Kỳ cảm thấy có vẻ không ổn lắm, dù sao Tống Á Hiên cũng không quen anh, theo quan hệ bạn bè mà nói, hành động như vậy là quá mức thân thiết rồi. Lúc anh muốn hạ tay xuống thì Tống Á Hiên lại nắm lấy tay anh, ăn miếng bánh kem đó. Mã Gia Kỳ có chút kinh ngạc, nhưng Tống Á Hiên chỉ híp mắt lại hưởng thụ nói: "Ngon"

Mã Gia Kỳ đặt thêm một chiếc ghế mới bên cạnh chiếc ghế bập bênh của Tống Á Hiên, là một chiếc ghế gỗ bình thường mà thôi, những khi làm việc anh đều ngồi ở đó, Tống Á Hiên khi ấy còn nói anh không biết hưởng thụ gì cả.

Trời sẩm tối, hai người chìm trong ánh vàng cam, một người xem máy tính trên chân mình, một người xem tạp chí đầy những hình ảnh. Tống Á Hiên thỉnh thoảng lại ngắm nhìn ánh mặt trời sắp lặn qua vườn cây.

Mã Gia Kỳ nhìn thấy luôn hỏi cậu: "Sao em lại luôn thích mặt trời vậy?"

Tống Á Hiên nhìn tia nắng cuối cùng rọi qua ô cửa sổ: "Mặt trời cho năng lượng, khiến vạn vật sinh trưởng, người đang thoi thóp giống như em không phải vừa hay cần đến hay sao?"

Mã Gia Kỳ nhìn cậu, nhất thời không biết nên nói gì mới được, Tống Á Hiên dường như cảm nhận đực có chút gượng liền vội vàng nói: "Em đùa thôi, tắm nắng rất thoải mái mà đúng không."

Mã Gia Kỳ lại nhìn anh đào trong vườn: "Không thấy em ăn anh đào, sao lại trồng nhiều như vậy?"

Tống Á Hiên nhìn mấy cây anh đào rất tươi tốt trong vườn, còn cảm thấy rất tự hào: "Anh ấy thích ăn, cho nên mới trồng nhiều."

"Ai cơ?"

Tống Á Hiên hoàn hồn, cười nói với Mã Gia Kỳ: "Hàm Tiếu đó, con bé thích ăn anh đào lắm, nhưng tiếc là lúc anh đào vừa nở rộ con bé lại đi mất rồi."

Lúc này, Tiểu Thất vừa tỉnh ngủ chạy từ trong vườn về uống nước, Mã Gia Kỳ đề nghị ra ngoài đi dạo, mang theo cả Tiểu Thất đi.

Tống Á Hiên bình thường chưa từng nghĩ sẽ dắt chó đi dạo, chủ yếu là vì bản thân cậu không có tinh thần ấy, nhưng nghĩ lại thấy bản thân mình hình như thật sự chưa từng đi dạo bao giờ, nếu bây giờ mà không đi dạo nữa thì có lẽ sau nay cũng không còn cơ hội được đi, vậy nên cậu đồng ý.

Mã Gia Kỳ lại nói: "Chân em vẫn chưa ổn, chúng ta đi chậm một chút."

Hai người dắt chó đi thẳng về một hướng, Mã Gia Kỳ cảm thấy nếu không nói gì thì thật ngại, vậy nên anh chủ động tìm chủ đề để nói.

"Em có từng nghĩ đến sau này không?"

"Có chứ, lúc trước khi bị bệnh em từng nghĩ sau này sẽ tìm một công việc ổn định, sau đó nuôi Tiểu Thất, có thể còn tìm cho nó một người bạn đời nữa, cứ như vậy sống hết quãng đời còn lại, nhưng không ngờ......"

Tống Á Hiên nói xong cười khổ, có vẻ như cậu chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có ngày hôm nay. Có thể là mỗi một người mắc bệnh nan y đều chưa từng nghĩ tới .

Ngoài trời bắt đầu nổi gió, se se lạnh.

"Vậy em chưa từng dự định sẽ tìm một người ở bên sao?"

Tống Á Hiên lắc đầu, gió thổi tóc bên tai khiến đôi tai cậu lộ ra ngoài.

"Chưa từng, cũng sẽ không có nữa."

Mã Gia Kỳ không hỏi tại sao, trong lòng anh biết rõ.

Sau đó lại không còn chủ đề để nói nữa, Tống Á Hiên mở lời trước: "Vậy còn anh thì sao?"

Mã Gia Kỳ có chút không phản ứng kịp: "Hửm?"

Tống Á Hiên lại hỏi lại lần nữa: "Anh có người mình thích chưa?"

Mã Gia Kỳ thở dài, sau đó nói: "Có chứ, nhưng anh đánh mất cậu ấy rồi."

"Vậy nếu như cho anh thêm một cơ hội nữa, anh có còn cần cậu ấy nữa không?"

Mã Gia Kỳ vẫn luôn cúi thấp đầu, một tay đút trong túi quần nắm chặt lại, răng cắn vào môi: "Anh chưa từng không cần cậu ấy, anh vẫn luôn theo dõi cậu ấy trong bóng tối. Chỉ muốn xem xem cậu ấy sống có tốt không, anh như một tên biến thái quan sát cuộc sống của cậu ấy vậy, muốn xem xem cậu ấy có ăn cơm đúng bữa, nghỉ ngơi thật tốt hay không, hỏi bạn bè cậu ấy về tình trạng của cậu ấy..... Có phải anh đáng sợ lắm không?"

Sau khi Mã Gia Kỳ nói xong không nghe thấy âm thanh gì, đợi đến khi anh quay đầu nhìn Tống Á Hiên thì cậu đột nhiên nói: "Bên ngoài có chút lạnh, mình về thôi."

Tiểu Thất vẫn chơi chưa đã, cứ nằm đó không muốn đi, Tống Á Hiên không đẩy được nó, ném dây xuống tự mình đi về. Tống Á Hiên đi chậm, Mã Gia Kỳ vội vàng dắt Tiểu Thất về, nhìn thấy đôi mắt Tống Á Hiên ửng đỏ liền hỏi cậu sao vậy.

"Có thể là do gió thổi nên hơi đau đầu."

Buổi tối trước khi đi ngủ, Mã Gia Kỳ đưa thuốc cho cậu, rồi lại đun sữa, nhìn cậu uống hết mới lên giường tắt điện đi ngủ. Anh để lại chút ánh đèn cho Tống Á Hiên, ánh đèn không chói mắt còn có thể chiếu sáng một chút, sợ cậu nửa đêm tỉnh dậy lại đụng trúng gì đó.

Tống Á Hiên thấy anh chăm sóc mình như vậy, hỏi anh: "Tại sao anh lại chăm sóc em như vậy?"

"Bởi vì..." – Mã Gia Kỳ do dự một chút – "Vì chúng ta là bạn tốt mà."

Tống Á Hiên nói lại câu nói này: "Đúng đó, chúng ta là bạn tốt."

_End Chương 10_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top