Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đôi mắt Mã Gia Kỳ đỏ sọng hỏi lại lần nữa: "Tôi phải làm sao bây giờ?"

"Không có em ấy tôi phải làm sao đây?"

Nói xong anh vùi mặt vào cổ Tống Á Hiên, giống như đứa trẻ mất đi chiếc kẹo, khóc không thành tiếng.

Đinh Trình Hâm và Lưu Diệu Văn đứng ở bên cạnh, không hối anh, cũng không lên tiếng.

Đinh Trình Hâm vùi mặt vào tay, Lưu Diệu Văn dùng tay vuốt lưng anh ấy, cuối cùng ôm Đinh Trình Hâm vào lòng.

Ngoài trời sấm sét ầm ầm, mưa như trút nước, trong căn phòng hai người nhìn anh ôm lấy người đã tắt thở khóc nức nở.

Thấy thời gian cũng khá lâu rồi, Lưu Diệu Văn mới mở lời: "Vậy được rồi, anh nên thay cho anh ấy bộ đồ mới rồi."

Mã Gia Kỳ không khóc nữa, cứ ôm chặt không chịu buông.

Đinh Trình Hâm thấy vậy chỉ sợ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đi lên trước, để Lưu Diệu Văn ôm Tống Á Hiên về giường, chuẩn bị thay đồ cho cậu.

Đinh Trình Hâm mở tủ tìm một bộ quần áo sạch, lau sạch người cho cậu, lúc chuẩn bị cởi đồ ra thì Mã Gia Kỳ mở miệng:

"Tôi làm được."

Mã Gia Kỳ bước xuống võng, vì lâu không động đậy nên chân tê cứng đứng không vững, anh miễn cưỡng đứng dậy: "Để tôi làm cho."

Đinh Trình Hâm lùi một bước, dẫn theo Lưu Diệu Văn ngồi ở sô pha cuối giường, quay lưng lại.

Mã Gia Kỳ đưa đôi tay đang run rẩy của mình ra, cởi bộ đồ màu xám Tống Á Hiên đang mặc, ngẩng đầu lên phát hiện bên ngực trái của Tống Á Hiên có một hình xăm, là dòng chữ tiếng Ailen:

"Is grá liom duit an t-am ar fad"

"Từ đầu đến cuối em vẫn yêu anh."

Mã Gia Kỳ vuốt ve hình xăm hết lần này đến lần khác, anh cảm thấy như có gì đó kẹt ở cổ họng, nuốt không trôi nôn không được, cứ ở đó khiến tim anh hoảng loạn.

Lưu Diệu Văn nghe thấy âm thanh phía sau dừng lại mới vỗ vỗ Đinh Trình Hâm, lúc họ quay đầu Tống Á Hiên đã được thay xong bộ đồ mới, Mã Gia Kỳ cúi người hôn lên mắt cậu rất nhiều lần.

Anh đứng đó không nói gì, cứ như vậy nhìn cậu.

Đinh Trình Hâm đi lên vỗ vào vai anh: "Nên đi rồi."

Nói xong thấy Mã Gia Kỳ không động đậy, lại ra hiệu cho Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn lại ôm Tống Á Hiên lên, Mã Gia Kỳ nhìn thấy cậu ôm đi, thậm chí cậu đã đi về phía cửa anh cũng không nhúc nhích. Đến khi cậu sắp ra khỏi cửa anh đột nhiên chạy lên phía trước, nhưng lại bị vấp tấm thảm ngã sấp xuống.

Anh không kịp đứng dậy, cứ thế bò về phía trước, túm lấy ống quần Lưu Diệu Văn khóc: "Để anh nhìn em ấy thêm chút nữa đi."

Lưu Diệu Văn nhìn Đinh Trình Hâm, anh lắc đầu, chỉ có thể thở dài rồi sau đó xuống lầu.

Mã Gia Kỳ nắm chặt lấy Lưu Diệu Văn: "Anh xin cậu, chỉ một lần cuối thôi."

"Anh nhìn em ấy lần cuối thôi."

Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng không nhẫn tâm, cậu quỳ xuống để Tống Á Hiên có thể xuất hiện trước tầm nhìn của Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ không ngừng được nước mắt, anh lại đưa tay ra, lần cuối cùng được vuốt ve khuôn mặt Tống Á Hiên, kìm nén tiếng nức nở, cố gắng để cho giọng nói được dịu dàng: "Ngủ ngon nhé."

Ba ngày sau, Mã Gia Kỳ ôm chiếc hộp nhỏ đựng Tống Á Hiên về nước.

Anh ngồi trên máy bay dụi đôi mắt đỏ ngầu nói với Đinh Trình Hâm: "Gọi người ở con đường cũ ra hết đi, tôi có chuyện muốn nói."

Đinh Trình Hâm nhìn bộ sáng tiều tụy của anh muốn khuyên anh nghỉ ngơi, nhưng nghĩ lại sao có thể chứ, đổi lại là mình cũng không thể chợp mắt được.

Xuống máy bay, Mã Gia Kỳ đi đến con đường cũ, khi ấy mọi người đều đã đến đông đủ rồi, Mã Gia Kỳ đi vào liền cúi người với họ.

"Nửa năm này, cảm ơn mọi người đã phối hợp."

"Giờ đây Á Hiên đã ra đi rồi, vậy con phố cũ này cũng sẽ bị dỡ bỏ."

Nửa năm trước, khi anh mới biết được bệnh tình của Tống Á Hiên, anh nghĩ xem phải làm sao. Ban đầu anh đã liên hệ với các bệnh viện nổi tiếng của các nước, sau này Đinh Trình Hâm nói với anh, Tống Á Hiên vốn dĩ không muốn trị liệu, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để sống những ngày còn lại. Từ khi đó, anh bắt đầu tìm chỗ, anh tự mình tạo nên một con đường cũ, chỉ có điều đều là vì Tống Á Hiên có thể tìm được một căn nhà như ý muốn.

Anh tìm đội công trình, bắt đầu công việc không ngày không đêm, một đội không đủ thì hai đội cùng làm, đổi ca ngày đêm cho nhau, không đến nửa tháng con đường cũ cũng đã dần hoàn thiện. Anh lại tìm người thân bạn bè đến ở làm hàng xóm, anh giúp người nhà họ sắp xếp công việc, giúp con cái họ tìm trường học, chỉ vì muốn họ diễn cùng anh một vở kịch. Anh để lại cho Tống Á Hiên một mảnh vườn rộng nhất, căn phòng có ánh sáng tốt nhất, cả con đường này đều được thiết kế theo ý thích của cậu, gần ngay cửa tiệm mà cậu thích, nhưng tiếc là Tống Á Hiên chưa từng đi ra ngoài dạo.

Khi Tống Á Hiên quyết định từ bỏ trị liệu và nói cho Đinh Trình Hâm biết kế hoạch của mình, nửa tháng sau Đinh Trình Hâm đề xuất con đường cũ này cho cậu.

"Cảm ơn mọi người đã chăm sóc Á Hiên nửa năm qua, làm phiền các vị rồi."

Mã Gia Kỳ nói xong lại cúi người cảm ơn, dừng ba giây mới đứng thẳng.

Mẹ Hàm Tiếu ôm lấy Hàm Tiếu khóc không thành tiếng, Hàm Tiếu không hiểu "ra đi" có ý nghĩa gì, từ lúc Mã Gia Kỳ đến cô bé được đưa đến nhà cậu, gần đây mới được đón về, vốn dĩ tưởng rằng lúc về có thể gặp được Tống Á Hiên, không ngờ rằng lại sắp phải ra đi rồi.

Sau khi Mã Gia Kỳ đi anh rẽ vào nhà Tống Á Hiên, chiếc nồi hàng ngày dùng đun sữa vẫn đặt ở đó, hoa cỏ trong vườn không ai chăm sóc cũng đã khô héo cả rồi.

Anh đem hết tất cả nhưng đồ có thể dùng trong nhà chuyển đi, vốn dĩ quần áo và những thứ lặt vặt đều đã được mang đến Malaysia rồi, nên đồ trong nhà hiện tại cũng không còn nhiều.

Mã Gia Kỳ ngồi lên chiếc ghế bập bênh mà Tống Á Hiên yêu thích, lật những cuốn sách trên bàn. Anh lật ra từng cuốn, thỉnh thoảng nhìn thấy những dòng chữ chi chít được viết ở một góc trang.

"Hôm nay Mã Gia Kỳ làm bánh mousse anh đào."

"Hôm nay Mã Gia Kỳ nấu sữa cho nhiều đường."

"Hôm nay Mã Gia Kỳ và mình dắt Tiểu Thất đi dạo."

"..........."

Mã Gia Kỳ ôm xấp báo chí khóc không thành tiếng trong đêm vắng.

Anh nhìn mặt trời lặn rồi mọc, anh đột nhiên hiểu ra tại sao Tống Á Hiên lại thích mặt trời rồi, vì từ lúc anh xuất hiện, cậu lại khao khát được sống tiếp.

Đến gần trưa, Đinh Trình Hâm đến báo cho anh biết: "Đội phá dỡ đã chuẩn bị xong rồi."

Mã Gia Kỳ ôm chồng sách trong lòng ra nhìn xem, thậm chí còn đưa tay ra phủi bụi vô hình trên đó, sau đó cười nhẹ.

Anh vừa đi ra ngoài vừa nói với Đinh Trình Hâm: "Dỡ đi."

Lúc sắp đi đến cửa, Mã Gia Kỳ phát hiện ở bên cửa sổ có một lá thư, vì để ở bên cửa nên lúc vào không nhìn thấy được.

Mã Gia Kỳ suy nghĩ nhớ lại xem Tống Á Hiên đã để đây từ bao giờ, có thể là lúc trước khi đi Tống Á Hiên nói chưa đóng cửa sổ nên đã quay lại một chuyến.

Anh mang bức thư đi, nhưng không hề bóc ra. Mã Gia Kỳ đứng cách con đường cũ không xa, nhìn từng nhà từng nhà bị dỡ xuống, cuối cùng bước đi không quay đầu lại.

Buổi tối, Mã Gia Kỳ về đến nhà mới mở lá thư ra, phát hiện trên đó chỉ có ngắn ngủ năm chữ:

"Mã Gia Kỳ, ngủ ngon."

Lúc này Đinh Trình Hâm gọi điện đến cho anh, nói: "Lưu Diệu văn nói Á Hiên nói với em ấy rằng, hai cây anh đào trồng trong sân, cây mới trồng cho Hàm Tiếu, cây còn lại nhiều năm dành cho cậu.

"Tôi đã xử lý xong rồi, ở sau vườn."

Mã Gia Kỳ đi đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm nhìn thấy một cây anh đào được trồng ở đó.

Sau khi Mã Gia Kỳ đi, Đinh Trình Hâm đã lập tức trồng hai cây đó, tìm người đem cây anh đào trồng trong vườn nhà mới của Hàm Tiếu rồi mới rời đi. Còn một cây trồng ở vườn sau căn biệt thự của Mã Gia Kỳ, anh vẫn chưa phát hiện ra.

Mã Gia Kỳ uống rất nhiều rượu, uống nhiều rồi lại hối hận vì đã dỡ bỏ dãy đường cũ ấy, anh bây giờ đến một nơi để nhớ cũng không còn nữa, lại thêm hai chai rượu nữa xuống bụng, cuối cùng vẫn cầm chìa khóa xe lảo đảo ra khỏi nhà.

Ba giờ sáng, Đinh Trình Hâm nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, Mã Gia Kỳ bị tai nạn xe.

"Mã Gia Kỳ? Cậu có thể nghe tôi nói chuyện không?"

Mã Gia Kỳ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, bên tai không ngừng có người gọi tên mình, anh muốn mở mắt, nhưng mí mắt nặng nề không mở ra được, cuối cùng lại ngất đi.

Đợi đến khi anh mở được mắt mới phát hiện bên giường có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Lưu Diệu Văn hoài nghi nói: "Anh thật sự tỉnh rồi à?"

Lấy cùi trỏ huých Đinh Trình Hâm: "Anh nhéo em cái coi."

Đinh Trình Hâm không thèm để ý đến cậu, hỏi Mã Gia Kỳ: "Cậu cảm thấy sao rồi?"

Mã Gia Kỳ lắc đầu biểu thị mình không sao, sau đó nghe Đinh Trình Hâm nói: "Cậu hôm mê 3 năm rồi, bác sĩ nói cậu là một kỳ tích."

"3 năm?" – Mã Gia Kỳ không dám tin vào tai mình.

"Đúng đó." – Lưu Diệu Văn nhìn anh như một kẻ tâm thần: "Không phải anh mất trí nhớ rồi đấy chứ?"

"Ba năm trước anh bàn chuyện làm ăn uống quá chén, tự mình lái xe tông vào cây anh đào ven đường, anh nói xem anh cũng có mắt nhìn đấy, cứ nhất định phải tông vào cái cây to nhất....."

Lưu Diệu Văn đang nói không ngừng, trong đầu Mã Gia Kỳ bây giờ đang hỗn loạn, anh lập tức bảo Đinh Trình Hâm đưa anh đến nơi con đường cũ trước kia từng ở đó.

"Dỡ hết rồi còn đống hoang tàn đâu?" – Mã Gia Kỳ vội vàng kéo áo Đinh Trình hâm hỏi.

Đinh Trình Hâm không hiểu gì: "Dỡ bỏ cái gì cơ? Chỗ này cũng 5-60 năm không có gì rồi mà."

Mã Gia Kỳ lại bảo Đinh Trình Hâm đưa anh về nhà, cây anh đào sau vườn cũng không còn nữa.

Anh ôm hy vọng cuối cùng hỏi Đinh Trình Hâm: "Vậy Á Hiên đâu? Tống Á Hiên đi đâu rồi?"

Đinh Trình Hâm vừa mở miệng liền dập tắt tất cả hy vọng của anh: "Cậu quen người này từ khi nào vậy?"

Mã Gia Kỳ ngơ người, không có bất cứ bằng chứng nào chứng minh Tống Á Hiên đã từng đến nơi này.

Anh lại quay về bệnh viện lần nữa, Đinh Trình Hâm đẩy anh trên một chiếc xe lăn đi lại trong bệnh viện.

Anh nhìn thấy trên màn hình chiếc TB ở hành lang bệnh viện có một cậu con trai đang hát, người này vô cùng giống Tống Á Hiên. Đinh Trình Hâm thấy anh nhìn chằm chằm vào TV liền giải thích: "Đây là Tống Huyền, năm ngoái đột nhiên hot lên, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng cậu ấy hát rất hay."

Mã Gia Kỳ không quan tâm Đinh Trình Hâm nói những gì, anh cúi đầu không chút do dự quay xe lăn đi về phòng bệnh, đột nhiên anh nhớ đến chiếc điện thoại của mình.

Đi không bao lâu anh đụng phải một người, xấp tạp chí người đó đang ôm bị rơi xuống đất, Mã Gia Kỳ không thể động đậy, chỉ có thể cúi người nhặt hộ cậu mấy cuốn, lúc đưa tay ra định nói lời xin lỗi thì anh lại ngẩn người.

Đối phương thấy anh nhìn mình chằm chằm, lại không chịu buôn cuốn tạp chí, tính khí cậu rất tốt, cậu cười chào hỏi:

"Chào anh, tôi là Tống Huyền."

____Chính Văn Hoàn_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top