Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hạ Tuấn Lâm – đại hoàng tử của Minh đế Hạ thị, bởi vì thất sủng mà ganh ghét người tài, tham lam, độc ác, ám hại huynh đệ, độc chết phụ thân, bán nước cầu vinh, câu kết với thái tử Liêu Quốc, nội ứng ngoại hợp dẫn ngoại bang công phá hoàng thành ý đồ thay triều đổi ngôi. Thế nhưng Trời không chứng cho kẻ lòng dạ độc địa như rắn rết, ở trong loạn quân phá cung năm đó, bị đích thân người mình theo phò tá, thái tử của Liêu Quốc – sau này là Nghiêm Vương Hoài Lâm, xử tử, phân thây vạn đoạn, làm mồi cho sói hoang ngoại thành."

.

Nghiêm Hạo Tường chậm rãi đọc từng dòng trên sách sử Tứ Bang Ngũ Triều. Câu chuyện của Minh Triều vào giai đoạn chuyển giao sang Nghiêm triều năm đó vừa đúng hai trăm năm, một đoạn thời gian quá dài như thế, thế gian luân chuyển, lớp bụi trăm năm dường như đã phủ mờ tất cả, nhiều tích cũ theo đó cũng đã vùi chôn dưới ngàn lớp đất của thời gian, chỉ còn sót lại vài mẫu chuyện được ghi chép, lưu truyền lại qua mấy đời triều đại, chẳng rõ trắng đen hư thật. Lên lên xuống xuống, đến cùng cũng chẳng mấy ai còn nhớ nữa.

Thế mà vẫn có một tàn hồn mang ký ức của thời xưa ký sinh vào trong lòng, trăm năm tìm kiếm, kiên quyết trở về. Hắn vì một người mà bán nước cầu vinh, thứ hắn cầu là gì, sách sử cũng không hề ghi chép lại, cuối cùng còn bị chính người mình theo phò tá một đao giết chết, phân thây vạn đoạn, tán thân trong bụng sói. Thế nhưng trăm năm lai vãng trên trần thế vẫn chẳng thể quên kẻ đã tàn nhẫn hạ sát mình, còn chấp nhận phạm vào đại tội, mang theo linh giác (1) đến Hy Đường nhờ nói chuyện mối mai.

Nghiêm Hạo Tường gấp lại sách sử chậm rãi nhìn lên tán cây trước mặt, trong lòng thầm nghĩ có lẽ đây chính là ái tình vẫn luôn trong miệng của thế gian. Hắn ở tại Hy Đường không hỏi chuyện thế sự phân tranh cũng không muốn hiểu si tâm tam thế, kẻ muốn kết tình sẽ phải tự tìm đến mà nhờ cậy, Hy Đường không hỏi, mà hắn cũng không quản những mối duyên này nên hay không nên, tốt hay không tốt. Thế nhưng nhan quỷ đạo hạnh chưa đến ngàn năm, toàn thân yêu dị mang trong mình lá gan quá lớn này lại khiến cho hắn tò mò. Hy Quân hắn lần đầu tiên nổi lên suy nghĩ muốn biết ái tình của Hạ Tuấn Lâm thật ra sâu sắc đến mức nào, mà có thể khiến cho một quỷ mị chấp nhận hồn phi phách tán cũng nhất định phải tìm lại hồn xưa, cùng kết nên duyên định.

.

Khách điếm vào đêm một mảng yên tĩnh. Bời vì vào hè, lượng người tìm đến khí hậu ôn hòa của Lưu Châu càng đông hơn ngày thường, nên lúc bọn họ rạng sáng tìm đến khách điếm chỉ còn duy nhất một phòng trống trên tầng lầu cao nhất. Ông chủ chỉ vừa hé cửa đã nhìn thấy hai dáng người một đen một đỏ, diện mạo xuất chúng lại phát ra khí chất yêu dị kỳ quái đứng trước mặt mình, còn chút nữa nghĩ rằng ma quỷ quấy phá, muốn lấy ra bùa trấn yểm. Cho đến khi nhìn lại thấy hai đôi chân chạm đất mới cho rằng bọn họ thật sự là người sống dương gian, vội vã sắp xếp căn phòng duy nhất còn lại.

Lúc Nghiêm Hạo Tường đẩy cửa bước vào thì thấy Hạ Tuấn Lâm đang dựa vào bên khung cửa sổ, hai cánh tay khoanh trên ngạch gỗ khẽ tựa cằm vào, đôi mắt trong trẻo mơ màng nhìn ra An Xuyên xa xa bên bờ khách điếm. Sa y đỏ rực tầng tầng rũ xuống, theo cơn gió len lỏi vào phòng không ngừng lay động, nhè nhẹ phất phơ, tựa như một bức mành thưa đang uốn mình khiêu ra một vũ khúc kiêu kỳ, mà nụ cười diễm lệ quen thuộc vẫn đang treo trên làn môi đỏ thẳm. Quỷ mị nghe thấy tiếng động cũng không hề quay lại, khóe môi càng thêm chậm rãi nhếch lên cao.

-Hy Quân đọc sách sử về ta có vẻ rất say mê, đến tận bây giờ mới quay lại cơ à?

Nghiêm Hạo Tường cũng không tỏ ra dấu diếm, quang minh chính đại chậm rãi đặt quyến sách trên tay xuống bàn.

-Ta muốn xem khách hàng cũng mình có khả năng mai mối thành duyên hay không?

Nhan quỷ liếc mắt sang quyển sách đặt ở trên bàn, rồi chậm rãi đứng dậy, lười nhác tiến đến chiếc ghế cạnh bên Hy Quân, nhẹ nhàng ngồi xuống. Bàn tay thon dài trắng muốt cầm lấy sách, từ tốn lật giờ từng trang thế nhưng không hề dừng lại đọc.

-" Trời không chứng cho kẻ lòng dạ độc địa như rắn rết, ở trong loạn quân phá cung năm đó, bị đích thân người mình theo phò tá, thái tử của Liêu Quốc – sau này là Nghiêm Vương Hoài Lâm, xử tử, phân thây vạn đoạn, làm mồi cho sói hoang ven thành" . Hy Quân vậy ngài nói xem, mối duyên này mai mối có thể thành không?

-Ngươi hẳn đã biết quy định của Hy Đường, chỉ mở lời mai mối, không ép nhân duyên, thành hay không là do kẻ kia có gật hay không gật.

-Cũng phải, nhưng nếu bây giờ ta lấy về thêm chiếc sừng tam giác thú còn lại, không biết Hy Quân ngài có thể thay ta ép nhân duyên không?

-Người có bản lĩnh đó sao?

-Không có. Ta đương nhiên không có, một nhan quỷ nhỏ nhoi đạo hạnh chưa đến 500 năm như ta làm sao mà có được.

Nhan quỷ lần nữa kéo lên làn môi đỏ thắm, yêu mị mỉm cười, rồi lại ghé sát đến bên Nghiêm Hạo Tường đang chậm rãi nhấp lên một ngụm trà, hạ thấp thêm âm giọng.

-Ngược lại là Hy Quân ngài. Quy tắc của Hy Đường, chỉ nói chuyện mối mai, không hỏi nhân quả cũng không bàn sự bên lề. Hôm nay ngài lại đi tìm hiểu câu chuyện của riêng tiểu quỷ, không phải là phạm vào quy định rồi hay sao?

-Ngươi không phải muốn bổn quân biết câu chuyện của ngươi à?

Nghiêm Hạo Tường đặt xuống chung trà trong tay, chậm rãi ngẩng đầu, cũng không né ra, nhìn thẳng vào mắt của Hạ Tuấn Lâm, mi mục to dài, đôi con ngươi đen thẳm mang theo ánh nhìn nhàn nhạt lạnh lẽo vốn có lúc này lại loáng lên một ánh quang mang, tuy rằng chỉ thoáng qua như chớp giật nhưng vẫn khiến cho quỷ mị giật mình. Nhan quỷ nhìn khuôn mặt anh tuấn, thanh cao kề sát bên mình bỗng nhiên hốt hoảng, vội vàng rời ra, đưa ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại đứng lên, cầm theo sách sử đặt vào trong chiếc tủ gỗ cạnh giường, giọng nói trong trẻo nhỏ như gió thoảng lẫn vào không gian tĩnh mịch.

-Hy Quân ngài cao cao tại thượng, ta nào dám đem chuyện ái tình đặt lên người.

Nghiêm Hạo Tường ngồi ở bên bàn, một tay chống vào thái dương nghiêng người nhìn theo bóng dáng ủy mị cất đi sách sử, rồi lại ngồi xuống trên giường chậm rãi lấy ra mặc thạch, dịu dàng nâng niu. Hồi lâu, mới lại cất lời.

-Sính lễ thứ hai của ngươi, là ở nơi nào?

Nhan quỷ vừa cất xong hộp gỗ cũng chậm chạp đứng dậy, bước đến bên ngạch cửa.

-Bìa rừng phía Tây, ngoại ô Lưu Châu, bên dưới một góc Hoàng Điệp thật lớn. Bây giờ đi là vừa đúng lúc, có thể ăn thử hồn đồn ở tây thành, nơi này bán đã gần trăm năm, thật sự ngon lắm đó. Hôm nay sẽ để cho Hy Quân ngài thưởng thức một chút hương vị của nhân gian.

-Không phải quỷ mị các người đều sợ ánh nắng hay sao?

-Chỉ là không tiện tiếp xúc quá nhiều, ta có ô, cũng không có gì đáng quan ngại lắm.

Nghiêm Hạo Tường đưa mắt nhìn theo bóng dạng đỏ rực khuất sau ngạch cửa. Hy Quân cao cao tại thượng trong lòng lại bỗng cảm thấy, gió mùa hạ của nhân thế cũng không đến nổi oi bức như người ta thường bảo.

.

Lúc bọn họ xuống phố, tuy vẫn còn sớm nhưng xung quanh đã tấp nập bóng người, len lỏi qua hàng hàng người qua kẻ lại, khó khăn lắm mới đến được quán hồn đồn ven thành ngoại ô mà nhan quỷ đề cập đến. Bấy giờ đã gần trưa, mặt trời lên đến ngọ, thế nhưng trong quán cũng không quá đông người, Hạ Tuấn Lâm có vẻ là khách quen của nơi này, vừa vào đến đã được tiếp đãi vô cùng nồng hậu, còn biết rõ hắn thích ăn gì.

Khi hai bát hồn đồn được mang ra, vẫn còn bốc khói nghi ngút, từng viên hồn đồn tròn tròn mập mạp chen chúc trong chiếc bát sứ men đơn sơ mộc mạc. Nhan quỷ mỉm cười đưa sang cho Hy Quân một chiếc thìa gỗ, rồi cũng cầm lên của chính mình, bắt đầu thưởng thức, chậm rãi nhai nhai.

-Ta và hắn đều rất thích hồn đồn của một tiểu khách điếm ở trong kinh thành.

-Đây là khách điếm đó?

-Không phải, làm gì có khách điếm nào mà tồn tại được đến 200 năm kia chứ. Nơi này là sau khi ta thành quỷ, mỗi năm đến đây đều sẽ ghé qua ăn, tuy không có niên đại 200 năm, nhưng 100 năm thì cũng gần rồi. Đều là cha truyền con nối, hương vị của hồn đồn vẫn như vậy chưa từng thay đổi.

-Quán hồn đồn trong kinh thành kia ở nơi nào?

-Ta cũng không biết.

Hạ Tuấn Lâm nghe thấy, bàn tay cầm chặt thìa gỗ bỗng chốc ngưng lại, run lên một cái, rồi rất nhanh lại múc lên một viên hồn đồn nho nhỏ.

-Cái gọi là được ăn hồn đồn ở kinh thành kia thật ra là do các tiểu khách điếm nổi tiếng năm đó đưa vào cung mỗi dịp thanh minh, theo lộc vua ban về cho các cung. Ta luôn không tự ăn một mình, mà mang theo Chu An cùng đến biệt viện của hắn, mang hai chén hồn đồn tụ lại một chỗ, bên dưới góc hạnh đào cùng nhau ăn, sau này có thêm muội muội thường xuyên đến chơi nữa. Hắn từng nói ăn cùng ta khiến cho vị hồn đồn trở nên ngon hơn nhiều.

-Có cả muội muội của ngươi? Tứ công chúa?

-Phải, hoàng muội tính tình tươi sáng, cũng rất tốt bụng, từ nhỏ chưa từng ghét bỏ ta là hoàng tử thất sủng, mang mệnh kẻ hung thần sát tinh, lúc nào cũng theo sau, miệng nhỏ luôn gọi ba tiếng đại hoàng huynh, còn thích kéo lấy ống tay áo của ta, đòi ta chơi cùng. Sau này lớn lên, cũng chính là hoàng muội góp lời giúp mới khiến cho phụ vương đồng ý cho ta quang minh chính đại mỗi ngày đến bầu bạn cùng hắn.

-Cũng là một muội muội tốt.

-Phải, muội ấy thật sự rất tốt, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở. Không như ta, sát tinh sát khí, giống như bóng ma, ngày đêm lượn lờ trong cung cấm.

Nhan quỷ nhìn ra ngoài cửa quán, bìa rừng xa xa dường như có gió, xào xạt lung lay.

.

Sau khi rời khỏi quán hồn đồn nhỏ, ông chủ còn rất nhiệt tình bảo bọn họ nếu xong việc sớm thì khi trở về lại ghé qua, ông ấy sẽ làm cho hai người một phần đặc biệt, khiến cho nhan quỷ vừa nghe thấy liền vô vùng vui vẻ bật cười.

Cả một cánh rừng rộng lớn, muốn tìm một cây Hoàng Điệp thật chẳng khác nào mò châu giữa muôn trùng đại hải, thế nhưng quỷ mị có vẻ vô cùng thông thuộc con đường nơi đây, hết đi rồi lại rẽ, luồn lách qua rất nhiều thân cây, cuối cùng ở một nơi sâu thẳm trong lâm sơn rộng lớn, dừng lại bên dưới một gốc Hoàng Điệp thật lớn, vừa nhìn đã biết là cổ thụ sinh trưởng ít nhất cũng đã vài trăm năm.

Bên dưới gốc cây có một gò đất nhô cao, đơn sơ tinh giản, phía trước cắm một mộc thanh, dựng thẳng chắc chắn, nét chữ khắc tay thanh thoát mà hữu lực đề lên năm chữ: " Hạ Tấn An chi mộ"

Hy Quân đứng dưới gốc Hoàng Điệp nhìn nhan quỷ từ trong tay áo lấy ra một xấp giấy tiền mã, ở trước mộ phần đơn sơ bày ra chút lễ, chậm rãi nhặt lá cây xung quanh, châm lên lửa nhỏ, ở trong xấp giấy, lấy ra từng tờ thả vào, rồi lẳng lặng nhìn giấy tiền ở trong đám lửa phập phừng nhanh chóng hóa thành tro bụi.

Nghiêm Hạo Tường nhìn theo một chút tro tàn bị cơn gió của đại lâm thổi qua, bay lên mù mịt, bất giác cảm thấy, bóng dáng đỏ rực đang quỳ trước bia mộ kia, ánh lên một nét cô độc, tang thương đến lạ thường. Không nhịn được, bỗng muốn đến gần y thêm một chút.

-Người này là cố nhân của ngươi?

-Là nhị đệ của ta.

-Ngươi quen thuộc đường như vậy, có vẻ cũng đến đây không ít.

-Mỗi năm thanh minh ta đều đến đây đốt chút tiền mã cho đệ ấy. Đã hơn 200 năm rồi, cũng đã không còn ai nhớ đến, triều đại của chúng ta đã trôi vào quên lãng, sẽ chẳng có ai đốt vàng mã cho người đã từng tồn tại từ rất lâu về trước. Hơn nữa lúc đệ ấy mất, còn chưa lập thê, không có con cháu, cũng không được lập bài vị trong hoàng lăng, không người thờ tự. Nhị đệ cùng muội muội là hai người từ nhỏ thật tâm xem ta là thân nhân huyết mạch, cũng là hai người duy nhất luôn chân thành gọi ta một tiếng đại hoàng huynh, người làm huynh trưởng chỉ có thể hàng năm thay đệ ấy đốt một chút vàng mã, để không phải mồ hoang huyệt lạnh.

Nghiêm Hạo Tường nhìn bóng lưng người nọ khẳng khiu trong gió, tầng tầng sa y bởi vì bị gió thổi qua mà phấp phới tung bay, càng khiến cho dáng hình trước mặt thêm mờ ảo, như mộng như thật, chậm rãi lung lay. Bất giác một bên ngực trái của nơi mà vốn trái tim từ lâu đã không có nhịp đập, bỗng nhiên nhói lên một cái, hắn nhìn tro bụi từ trong trong đám lửa đang bay lượn khắp xung quanh bỗng dưng muốn hỏi.

"Thế còn ngươi, trăm năm qua, ngươi thay người nhà nhang khói, còn ngươi? Ai sẽ đốt lửa cho ngươi?"

Thế nhưng nhìn lên bia mộ lạnh lẽo khắc chữ đơn sơ trước mặt, lại chẳng thể cất được thành lời. Hy Quân cao cao tại thượng, lần đầu tiên khó chọn từ mà thốt.

-Bia mộ này là do ngươi lập?

-Phải, năm đó đệ ấy chỉ có một nấm mộ không danh không tánh, sau này ta đã tìm khắp nơi trong rừng cũng chỉ được mỗi mảnh gỗ này là tạm được để lập thành bia mộ.

-Người mất đã trăm năm, linh hồn cũng đã đầu thai qua vài kiếp. Giờ này cũng không còn lẩn quẩn nơi huyệt mộ này nữa. Ngươi sao không đi tìm chuyển thế của hắn mà mỗi năm đốt giấy tiền ở đây làm gì?

Nhan quỷ thả tấm giấy cuối cùng vào trong lửa đỏ, rồi chậm rãi đứng lên, khe khẽ lắc đầu.

-Đệ ấy e là cho dù chuyển thế cũng không muốn gặp lại ta.

-Huynh đệ tình thâm, vì cớ gì mà không muốn gặp?

-Vì ta hại chết đệ ấy. Hại đệ ấy còn chẳng kịp phân bua, đã bị đoạn lưỡi, ở trước đại môn trảm thủ. Chết không toàn thây.

Nhan quỷ đứng giữa đại lâm hoang sơn dã tính, trước một nắm mộ đơn sơ, dưới gốc Hoàng Điệp đang nở từng chùm hoa vàng rực, chậm rãi mỉm cười, vẫn là nụ cười yêu dị như máu, rực rỡ kiều mị, mà hốc mắt trống rỗng từ lâu không còn hơi nước, chẳng thể rơi ra một giọt lệ nào. Gió lớn rừng sâu từng đợt thổi đến, dù đang vào mùa hạ, vẫn lạnh buốt thấu tim, hàng ngàn cánh hoa treo mình trên từng nhành cổ điệp cũng theo đó buông rơi, rào rạt lượn mình theo từng hơi gió thoảng.

Hy Quân cao cao tại thượng nhìn bóng dáng quỷ mị cô độc đứng thẳng trong màn mưa hoa vàng rực trước mặt, sa y đỏ thẳm lẫn trong hàng ngàn cánh hoa kim sắc tựa như máu đỏ thắm trên ngai vàng, từ từ lan rộng.

-Vào mùa thu thứ ba ta cùng hắn quen biết, sau khi thỉnh cầu phụ vương lại có muội muội và nhị hoàng đệ nói giúp, cuối cùng ta cũng có thể quang minh chính đại mỗi ngày đến cùng người bầu bạn, dù sao thì một hoàng tử thất sủng lại yếu nhược như ta, cùng với một ngoại bang thế tử ngày đêm bị giảm lỏng, cấm quân canh giữ chặt chẽ bên ngoài, thì có thể bay ra được tính uy hiếp gì đâu. Phụ vương cũng xem như niệm tình mẫu hậu đã mất mà ân sủng cho ta tìm người làm bạn. Ngày hôm ấy có một trận mưa thu, mưa chỉ vừa dứt hẳn, ánh dương quang vẫn còn chưa kịp hé, phụ vương đã lâm trọng bệnh trên giường. Thái y nhiều năm tinh thông y thuật vừa nhìn chén tổ yến còn non nửa, đã rõ ràng có người dám hạ độc thí vua. Hơn nữa tất cả bí dược đều được trích xuất từ dược phòng nội uyển. Hung thủ chắc chắn phải là người trong cung. Cả hoàng cung trong một ngày bị cấm vệ lật tung, mỗi một ngóc ngách đều không bỏ sót, cả Hoàng Yên cung của ta và biệt viện của hắn cũng gần như bị đảo ngược. Cuối cùng bình thuốc độc được tìm thấy trong nội tẩm của nhị hoàng đệ. Hoàng thượng chỉ vừa uống giải dược, còn chưa ngồi dậy nổi, đã lên cơn thịnh nộ, mặc cho quần thần can ngăn liền hạ lệnh không cần đưa vào đại lao hình bộ, lập tức cắt lưỡi xẻo tai, sau đó mang nhị hoàng tử và tất cả hầu cận thân thiết ra trước đại điện, một đao trảm thủ, còn hoàng quý phi truất bỏ tước hiệu, biếm vào lãnh cung. Sau khi thủ cấp của hoàng đệ rơi xuống, người cũng đã ở trong biệt phòng thắt cổ tự sát. Lúc ta chạy đến, lời cuối cùng đệ ấy còn không thể nói, khắp mặt đều là huyết nhục, chỉ để lại cho ta một đôi mắt oán hận trợn trừng, to rõ đến tột cùng.

-Hắn oán hận ngươi? Hắn hạ độc phụ vương hắn, bị trảm thủ thì vì lý gì oán hận ngươi?

-Thuốc kia là do ta bào chế.

-Do ngươi bào chế? Ngươi đưa cho hắn?

-Ta không đưa cho hắn. Ta cũng không hiểu vì sao thứ đó vốn ở chỗ ta lại trở thành độc dược ám hại phụ hoàng, rồi được tìm thấy trong tẩm cung của đệ ấy. Ta từ nhỏ không gì nổi trội, không thạo binh thư, chẳng hiểu âm luật, chỉ có một chút lòng say mê với dược liệu, tự mình bào chế ra khá nhiều loại thuốc lạ, chủ yếu dùng để xoa bóp và phòng bệnh, loại thuốc kia là một dạng dược liệu làm liền vết thương nhanh chóng, chỉ có ta cùng Chu An và nhị đệ biết đến sự tồn tại của nó, sau này còn có thêm hắn, vì mỗi lần nhị đệ luyện võ bị thương, là ta vẫn thường dùng loại thuốc này bôi lên cho đệ ấy. Thuốc tuy có tác dụng lành thương, nhưng tuyệt đối không thể uống, vì trong đó có một loại độc dược ngũ hoàng, tác dụng cầm máu, khi gặp gặp huyết tương bên trong cơ thể, sẽ làm đông đặc lại, từ đó tử vong. Bởi vì tính chất của nó khá độc, nên ta luôn giữ bên mình, chưa từng đem tặng cho ai. Mỗi lần bào chế cũng sẽ chỉ có một bình, hết rồi mới lại bào chế tiếp, tuyệt không để lung tung.

-Vậy bình thuốc kia sao lại chuyển sang cung nhị hoàng tử? Có người trộm mất? Xung quanh ngươi cũng không có bao nhiêu người biết đến nó.

-Phải, không có bao nhiêu, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có ba người, mà một trong số đó còn vì nó toàn gia tuyệt duyệt, bi thảm đến không thể trăn trối một lời.

-Có thể là nhị đệ ngươi thật sự muốn độc chết hoàng đế, nhanh chóng lên ngôi.

-Không thể, đệ ấy là đệ nhất hoàng tử được phụ vương sủng hạnh, ta từ nhỏ bị xem là sát tinh không được đoái hoài, tam đệ nhu nhuận lễ độ, chỉ thích văn thơ, tuy rằng không phải kẻ bất tài nhưng bởi vì tính tình quá mức ôn hòa, trong mắt phụ vương và quần thần trở thành nhu nhược, không có khí chất quân vương, chỉ có một mình nhị đệ văn võ toàn tài, lại kiêu hùng mạnh mẽ, biết tiến biết lùi, thao lượt binh thư. 10 tuổi đã theo phụ vương ra trận, 12 tuổi đã ngồi cạnh bên người giúp đỡ phê duyệt tấu chương. Ngôi thái tử, rồi đế vương truyền thừa, ngoài đệ ấy không thể là ai khác, nhị đệ lại không phải là thất phu lỗ mãng, càng không cần làm chuyện tự hại chính mình.

-Cho dù như vậy, ngươi không làm thì có gì phải mang nặng trong lòng, lòng trong sạch thì cần gì phải tự trách?

-Người không phải do ta giết, nhưng lại vì ta mà chết, còn là một trong những người thân hiếm hoi đối với ta thật tâm quý trọng, đến lúc đi rồi lại mang trong lòng nỗi uất hận khôn nguôi....

Hạ Tuấn Lâm cúi đầu nhìn xuống bia mộ đơn sơ trước mặt, chậm rãi đưa tay, nhẹ nhàng vuốt qua, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên tán cây Hoàng Điệp rộng lớn, ngón tay thon dài từ trên nhành cổ thụ vàng rực chậm rãi di xuống, chỉ vào dưới chân Hy Quân.

-Sính lễ thứ hai, nằm bên dưới gốc cây này.

.

Chiếc hộp gỗ đào thứ hai được đào lên giống hệt chiếc hộp đầu tiên, bề ngoài trơn nhẵn bình thường, thế nhưng mở ra bên trong là tầng tầng chú ngữ. Nghiêm Hạo Tường nhìn theo bàn tay trắng muốt của nhan quỷ đưa vào trong hộp gỗ, lấy ra một đoạn xương cánh tay giống như đoạn xương đêm hôm trước, chỉ khác là một trái một phải, hợp thành nhị chi hoàn chỉnh của một người, sau đó lại cẩn thận nâng lên một khắc huy bằng vàng kim cẩn ngọc, minh họa hình dáng một hoàng lang đang ngửa đấy, oai hùng hú gọi nguyệt tinh.

Hạ Tuấn Lâm cầm trong tay khắc huy, cẩn trọng tựa như vật báu, nhẹ nhàng thả vào trong chiếc khăn tay đỏ thẳm, chậm rãi gói vào.

-Đây là quốc huy của hoàng tộc Liêu Quốc.

-Là sính lễ thứ hai của ngươi?

Quỷ mị không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nâng niu cất gói vải vào trong ngực áo.

-Sau khi chứng kiến nhị đệ bị trảm thủ, ta cũng bệnh một trận lớn, không thể gượng dậy, là hắn kiên quyết diện kiến phụ vương xin cho được đến Hoàng Yên cung chăm sóc ta, vì ta là bằng hữu duy nhất trong cung của hắn, luôn đối đãi với hắn chân tình. Dù sao cũng là máu mủ, có lẽ vì vậy mà phụ hoàng ân chuẩn. Lúc ta đã dần hồi tỉnh, người kia đã mang khắc huy này đặt vào tay ta, lời nói năm ấy, cùng ánh mắt nhu tình như nước khiến cho ta suốt trăm năm qua, vẫn mang theo vào trong giấc mộng.

-Hắn đã nói gì?

Hy Quân trong lòng đột nhiên cảm thấy một cơn khó chịu dâng lên, bỗng chốc thôi thúc hắn giật lấy báu vật mà quỷ mị vừa mới nâng niu cất giữ vào trong ngực, thế nhưng lại chỉ lẳng lặng nhìn vào bóng dáng đỏ rực lung lay trong gió của tàn hồn trước mặt.

Hạ Tuấn Lâm nhắm hờ hai mắt, mặc cho tầng tầng đại phong từ trong sâu thẳm của rừng sâu thổi qua, đánh tung mái tóc đen tuyền vẫn luôn thả dài bên vai như thác đổ, giọng nói trong trẻo của nhan quỷ vang lên, hòa trong hơi gió, nương tựa vào hàng ngàn cánh hoa hoàng điệp, vàng rực bay lượn khắp bầu không xanh thẳm.

-Hắn đã nói: " Hạ nhi, quốc huy là linh hồn của hoàng tộc Liêu Quốc, huy còn người còn, huy mất người mất, chỉ trao cho người tri kỷ, ta nay đem quốc huy của mình đặt lại vào tay ngươi, bởi vì hoàng cung rộng lớn, một mình lưu vong, từ lúc bắt đầu chỉ có người thật lòng bầu bạn. Ta chỉ có ngươi, đối với ngươi tin tưởng tuyệt đối, cũng như ngươi vẫn luôn tin tưởng vào ta"

"Ta đối với ngươi tin tưởng tuyệt đối cũng như ngươi hoàn toàn đặt niềm tin nơi ta"

Câu nói từ tận trăm năm ở trong cung cấm của một triều đại đã tan thành tro bụi lẫn vào dòng chảy của thế sự nhân gian, lần nữa giữa đại ngàn thăm thẳm, hòa lẫn vào tiếng cười the thé của quỷ mị, tựa như hồi tưởng, cũng tựa hồ mang ý vị mỉa mai.

"Ta tin hắn, vẫn luôn tin vô điều kiện, dù là ngu ngốc vẫn sẽ một lòng muốn tin"

-Hết chương-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top