Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Quốc An cùng Vương Kiều Thanh táng thân trong biển lửa. Cả Hoa Gian Lầu phừng phực cháy suốt ba canh giờ cuối cùng chỉ còn lưu lại đống tro tàn.

Hạ Tuấn Lâm cả một đêm từ khi hỏa diệm hừng hực bốc cao như thái dương giờ ngọ đến lúc tất cả lịm tắt trở thành tro bụi, lẳng lặng đứng trước cửa thanh lâu, bị nguyệt quang âm khí nặng nề bao trùm lên cả dáng người thanh mảnh, vừa trở về đại trạch hoang vu liền chìm vào mê man. Nghiêm Hạo Tường đưa y vào phòng rồi im lặng đứng ở bên giường phát ra nguyên khí, chậm rãi bao bọc lấy giường gỗ đơn sơ, từng chút một truyền vào bổ khuyết cho tàn hồn của quỷ mị đã gần như bị đồng hóa quá nửa.

Ma khí không mang sát khí tựa như dòng nước từ sông băng tan ra trên tuyết sơn đại đỉnh từ từ truyền vào cơ thể, bù lại một phần âm khí đã bị nguyệt quang hấp thụ, khiến cho nhan quỷ dường như cũng vơi đi được phần nào đau đớn, đôi mày nhíu chặt theo đó mà giãn ra đôi chút. Hy Quân ngồi ở bên giường nhìn quỷ mị đã dần thả lỏng, nhẹ nhàng kéo chiếc chăn mỏng phủ lên người Hạ Tuấn Lâm, lại ở trong vạt áo của y, vô tình nhìn thấy một khoảng da thịt bị lộ ra bên ngoài không khí, hằn lên từng vết sẹo tròn vẫn còn hơi hướm đỏ, thoạt nhìn vô cùng cùng ghê rợn, liền nhíu chặt đôi mày, giúp y chỉnh trang y phục, rồi chậm rãi đứng dậy nhẹ bước ra ngoài.

Thiên không đã gần chính ngọ, ánh dương treo ngay đỉnh đầu khiến cho mọi cảnh vật bên ngoài đều bị cái nắng gay gắt của trưa mùa hạ hun nóng, vô cùng bức bối. Thế nhưng bên trong đại trạch hoang vắng lại phủ đầy hơi lạnh, âm u tĩnh mịch tựa như đêm đông giá buốt. Hy Quân Nghiêm Hạo Tường dáng người cao ngất, toàn thân hắc sắc đen thẳm đứng giữa đại sảnh vẫn thấm đượm hơi thở hoang vu của đêm đen, tấm lưng thẳng tắp xoay về phía đại môn, uy nghi điềm tĩnh đưa đôi mắt nhàn nhạt lạnh lẽo chú mục vào khoảng không vô định trước mặt, chậm rãi cất lời.

– Người đã đến thì xuất hiện đi.

Từ ngoài cửa thình lình xuất hiện một trận gió lớn, mang theo hơi lạnh giá buốt tận xương thổi qua, đại môn tuy rằng nhiều năm hoang phế nhưng vẫn còn vô cùng vững chắc giờ đây lại bị gió lạnh đẩy đến, ầm một tiếng bật mở. Đại phong cuốn theo rét buốt cuồn cuộn tiến vào trong đại sảnh, rất nhanh sau đó khi xoáy gió rút đi, cạnh bên Nghiêm Hạo Tường đã xuất hiện một nam tử song song cùng đứng, dáng người cao lớn, bóng lưng hệt như hắn thẳng tắp uy nghi, bạch y tuyết trắng phiêu phiêu trong gió thoảng.

Hy Quân vẫn không hề di động ánh nhìn, chỉ nhàn nhạt lên tiếng thay cho lời chào hỏi dành cho người vừa đến.

- Chiếc sừng còn lại kia của ngươi có vẻ vẫn bảo quản khá tốt.

- Còn không phải nhờ vào đại ân vị khách nhân của ngươi sao?

Bạch y nam tử hừ nhẹ một tiếng, tông giọng trầm lạnh, âm u tựa như chìm tận dưới đáy vong xuyên, giữa bốn bề hoang vắng vang vọng tụ về. Hy Quân lần này mới nghiêng mặt sang nhìn nam nhân trước mặt đang bĩu môi tỏ vẻ ủy khuất, đường nét sắc cạnh trên khuôn mặt uy nghiêm có phần u khí, cùng với bộ dàng làm nũng làm cho y trông tương phản đến mức buồn cười.

- Đường đường là Minh chủ uy danh đứng đầu âm phủ chúng quỷ khiếp sợ, lại để cho một nhan quỷ đạo hạnh thấp kém dễ dàng lấy đi đến tận hai chiếc sừng trên nguyên thân. Việc này không phải nên trách Lưu Diệu Văn ngươi hơn hay sao?

Minh chủ bị người điểm tên, liền thu lại dáng vẻ cười cợt, thay bằng một nụ cười tà mị nhuốm đầy ma khí khiến cho chúng quỷ vừa thấy đã vội vã tránh đi của mình, khoan thai tiến đến ghế lớn cạnh bên nhẹ nhàng ngồi xuống. Sau đó nhìn lên hắc y Hy Quân trước mặt, mày đen hơi nhướng.

- Từ bao giờ Hy Quân cao cao tại thượng lại nói thay cho một quỷ mị không liên quan đến mình?

- Đã là khách nhân của Hy Đường, người mai mối có trách nhiệm đưa đến tận nơi kết định nhân duyên, cho dù là Thiên cung hay Âm giới cũng không thể xen vào.

- Yên tâm, hôm nay ta đến không phải để mang nhan quỷ kia về âm phủ định tội, cũng không hề có ý định làm gì hắn cả.

- Vậy ngươi đến đây để làm gì?

Nghiêm Hạo Tường chậm rãi quay người, đôi mắt đen nhàn nhạt cùng con ngươi xám màu nhuốm đầy tà khí của Minh chủ âm giới – Lưu Diệu Văn, đường đường đối diện, hai đại quân chủ trong tam đại chủ sát của tam giới ở bên trong gian đại trạch hoang vu, im lặng đối mắt, sát khí phát ra khiến cho tất cả hồn, quỷ vãng lai gần đó đều bị dọa cho sợ hãi, tàn hồn rúng động, vội vã chạy trốn đi xa trước khi bị hai luồng ma khí cực đại đánh cho hồn phi phách tán.

Lưu Diệu Văn nhìn thẳng vào con ngươi đen láy nhàn nhạt của Nghiêm Hạo Tường, một bên khóe miệng chậm rãi nhếch cao, u mị mỉm cười.

- Nghiêm Hạo Tường, chúng ta quen biết đã mấy ngàn năm, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Hy Quân người khẩn trương như thế đấy. Xem ra quỷ mị kia đúng thật chẳng phải tầm thường. Chỉ là...ma khí phảng phất như ngọn đèn trước gió, tàn hồn bảy phần còn ba, e chẳng thể trụ được thêm bao lâu nữa.

- Hắn từng chịu huyết hình xuyên của âm phủ ngươi?

- Lẻn vào âm phủ trộm sách sinh tử là đại tội. Nhưng cho dù như vậy, huyết hình xuyên đâm xuyên huyết nhục, đục thấu tàn hồn, có đau đớn cùng cực cũng không đến mức khiến cho y giống như làn khói mỏng manh bất kỳ lúc nào cũng có thể phiêu tán đi như thế.

- Thật ra là đã có chuyện gì?

Nghiêm Hạo Tường nghe những lời Lưu Diệu Văn nói, mày càng nhíu chặt. Nhan quỷ to gan bằng trời kia đến cùng đã làm ra những chuyện gì trước khi lê tấm thân tàn đến Hy Đường tìm hắn?

Lưu Diệu Văn lúc này ngồi ở trên ghế cũng không hề tỏ ra vội vã, đưa mắt nhìn quanh gian đại trạch hoang tàn, đảo một vòng rồi lại quay về với ánh nhìn nhàn nhạt ma khí của Nghiêm Hạo Tường đối diện, mi mắt khẽ rũ, âm giọng vốn đã trầm thấp càng thêm hạ xuống tựa như từ trong hình ti âm phủ chậm rãi xuyên qua.

- Chạm vào Kinh Huyên còn dám phát ra ma lực điều khiển, chỉ là một quỷ mị đạo hạnh chưa tinh tất nhiên sẽ bị huyết khí của thượng cổ thần binh nuốt chửng, tàn hồn tiêu tán, lại còn bị nguyệt quang đồng hóa. Y đến giờ vẫn chưa hồn phi phách tán chính là nhờ một phần ma khí ngàn năm bao bọc, không ngừng bổ khuyết từ Hy Quân ngươi. Tuy vậy, cũng chỉ là tạm thời, nhan quỷ kia vốn đã tàn hồn còn lại không quá nửa, cũng chẳng thể chịu được thêm bao lâu nữa đâu.

- Kinh Huyên?

Nghiêm Hạo Tường hai mắt lần đầu mở lớn, hiện rõ sự kinh ngạc. Kinh Huyên là thượng cổ ma khí, vốn là vũ khí nằm trong tay Ma đế, từng ngang tàn bạo liệt tàn sát tam giới, huyết đổ một phương từ thuở hồng hoang, trước khi bị tứ linh chiến thần cùng tam đại chủ sát hợp sức đánh bại, niêm phong bên dưới Đại Sơn Cửu Đỉnh. Thượng cổ ma khí này từ lâu đã không còn nghe thấy, giờ đây lại đột ngột xuất thế? Chẳng lẽ niêm phong của bọn họ năm đó dùng để phong ấn Ma Đế bên dưới đại sơn đã xảy ra vấn đề?

Lưu Diệu Văn nhận ra nét kinh ngạc trong đôi mắt của Nghiêm hạo Tường đang nhìn y, ra chiều muốn hỏi, cũng chỉ có thể nhàn nhạt lắc đầu.

- Nếu không ngươi nghĩ chỉ dựa vào một nhan quỷ nhỏ nhoi đạo hạnh chưa tới trăm năm đó, có thể một tay cắt xuống đến hai chiếc sừng từ nguyên thân của ta hay sao? Cho dù có là vào lúc nhật thực, ma khí suy yếu phải biến về nguyên hình đi chăng nữa. Chuyện của Kinh Huyên này, ta cũng đang muốn lên thiên cung tìm Thiên Đế bàn bạc.

Nhật thực – hiện tượng vầng dương nuốt nguyệt, chính là thời khắc dương khí thịnh nhất thế gian, hơn cả giai đoạn chính ngọ. Thượng cổ dị thú lấy âm làm căn, luyện hóa nhân hình, nguyên khí cốt yếu trong cơ thể cũng là chí âm, từ thuở hồng hoang chỉ duy có Thiên đế, nhân thân hóa hình từ Kim Tinh Phượng Hoàng, từ lúc hình thành đã ở bên dưới nhật quang, lấy dương khí tụ hóa làm nguyên đan để tu luyện là duy ngã độc tôn, còn lại nhị đại dị thú trong tam đại chủ sát đều không tránh khỏi yếu đi khi nhật thực lấn đêm, thiên mệnh chuyển mình mặt trời lại nghịch thiên ở trong đêm tối mà thống trị.

Bản thân là một trong tam đại chủ sát lấy âm làm căn, Nghiêm Hạo Tường vừa nghe liền hiểu, vị Minh Chủ âm giới trước mặt mình đây đúng là: "quân tử một khắc sa cơ trời không thấu", chỉ có thể đưa cặp mắt nhàn nhạt nhìn sang Lưu Diệu Văn vừa mới thoát ra một hơi thở dài thượt, ánh lên chút cảm thông.

Bạch y minh chủ vừa nhận được ý tứ trong ánh nhìn thoáng qua của Hy Quân, chỉ chậm rãi liếc cho một cái, rồi chép miệng.

- Nhan quỷ kia chỉ là gặp may ngay thời điểm thôi. Nếu không phải đúng ngay lúc Kinh Huyên xuất thế, vô tình lấy được, giấu vào trong nguyên hồn, khí tức của Kinh Huyên hỗ trợ hút đi toàn bộ quỷ khí trên người thì y cũng chưa chắc có năng lực tiếp cận được nguyên thân của ta vào lúc suy yếu nhất. Nhưng mà ta có chút ngạc nhiên đấy, hắn mạo hiểm dám cắt đi hai sừng của ta lại chỉ để đến tìm ngươi đi mai mối giúp. Sừng của ta từ bao giờ vô giá trị như thế?

Lưu Diệu Văn gắt gao nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh nhạt không cảm xúc của hắc y Hy chủ, con ngươi xám nhạt phừng lên lửa giận, tỏ vẻ rất không hài lòng. Nghiêm Hạo Tường ngược lại làm ra vẻ thản nhiên, tĩnh tại như nước.

- Nếu không vì y đưa ra hai sừng của ngươi, ta cũng sẽ không ra mặt.

- Quả là xứng danh tri kỷ đấy, Nghiêm Hạo Tường.

- Nếu ngươi không đến tìm y, vậy là Kinh Huyên? Mấy ngày nay y luôn ở cạnh bên ta, ta hoàn toàn không cảm nhận thấy khí tức của Kinh Huyên trên người y.

- Kinh Huyên hiện không có trên người của nhan quỷ kia.

Lưu Diệu Văn nhận ra được điểm khúc mắc trong lòng Nghiêm Hạo Tường, chỉ chậm rãi lắc đầu, vững vàng thay cho lời khẳng định.

- Vậy ngươi đến đây làm gì?

- Nơi hai người các ngươi đến là Hỏa Tước Sơn?

- Phải, ngươi cũng muốn đi cùng? Không thể!

- Không, nếu thấy mặt ta e là người kia sẽ chốt luôn cửa lại không cho cả hai người các ngươi vào, vụ làm ăn này của Hy Quân ngươi cũng phải thất bại quay về thật đấy.

Lưu Diệu Văn trong miệng vừa nhắc đến người ngự tại Hỏa Tước, trong con ngươi xám nhạt vẫn luôn tản mát u khí bỗng trở nên nhu hòa, sóng sánh nhu tình ẩn hiện, lại mờ ảo nét ưu tư. Nghiêm Hạo Tường đối với ánh mắt chỉ xuất hiện mỗi khi nhắc đến một người của Minh chủ tại thượng chốn âm ti, vốn đã vô cùng quen thuộc, khẽ khàng hạ mi, ở trong không gian tĩnh mịch âm giọng cũng đã vài phần nhẹ đi, từ tốn vang lên, tựa như khuyên bảo.

- Lẩn tránh mãi cũng không phải là cách, y cũng không hận ngươi đến không thể gặp mặt.

- Là ta không tha thứ được cho mình. Bỏ đi, nếu đi đến đó, chỉ mong ngươi giúp ta nhìn qua suốt mấy trăm năm qua y sống có tốt hay không. Có điều, không có ta, hẳn là rất tốt.

- Lưu Diệu Văn...

- Nghiêm Hạo Tường, nể tình giao hảo của chúng ta mấy ngàn năm, Lưu Diệu Văn ở đây nhờ cậy vào ngươi.

Minh Chủ cao cao tại thượng chủ quản âm ti, cùng Thiên Đế Hy Quân tam kiềng chủ lĩnh, vạn quỷ vừa gặp đã phải sợ hãi lánh xa, u linh lạc đường phải run lên kính nể, vậy mà giờ đây lại ở trước mặt Hy chủ Hy Đường, chấp tay cúi đầu giao phó. Nghiêm Hạo Tường nhìn dáng vẻ này của Lưu Diệu Văn, lại bất chợt nhớ đến đoạn cảm xúc kỳ lạ vẫn luôn xâm chiếm trong lòng suốt những ngày qua, bỗng nhiên nổi lên một tầng đồng cảm, cũng lặng lẽ gật đầu ưng thuận.

- Được, ta giúp ngươi.

- Đạ tạ. Nhan quỷ kiều mị của ngươi đã tỉnh rồi. Ta cũng không quấy rầy nữa. Sau này tái kiến, tạm biệt.

- Tạm biệt.

Lưu Diệu Văn gật nhẹ đầu cùng Nghiêm Hạo Tường nói lời từ biệt, rồi rất nhanh liền xoay lưng rời đi, một ngọn đại phong lần nữa lướt qua, thổi tung vạt áo đen tuyền của Hy Quân đang đứng thẳng người giữa đại sảnh hoang vu, bóng dáng bạch y nam tử ma khí cường đại cũng theo đó tan đi, uỳnh một cái kéo theo đại môn đóng lại. Ngọn gió lớn từ từ tan đi, lẫn vào vầng dương đang tỏa ra hơi nóng như bão lửa trên cao, loáng thoáng từ trong hơi gió còn sót lại, một giọng nói trầm thấp văng vẳng vọng về.

"Nếu có thể nhờ ngươi chuyển lời cùng người nọ: "Lưu Diệu Văn chỉ nguyện y cả đời vui vẻ bình an. Không còn cầu thêm gì nữa."

.

Lúc Nghiêm Hạo Tường trở về phòng nhỏ, đã thấy Hạ Tuấn Lâm tỉnh lại từ bao giờ, đang tựa ở một bên thành giường, đưa đôi mắt từng rất trong trẻo, giờ đây trở nên hoàn toàn trống rỗng, thờ thẫn nhìn ra khung cửa sổ đóng chặt.

Hy Quân chậm rãi tiến đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống lẳng lặng nhìn y. Nhan quỷ tựa hồ như một pho tượng lạnh lẽo, một chút cũng không hề động, gương mặt trắng bệt đưa cặp mắt trống rỗng im lìm nhìn vào vô định, lặng im như thế để mặc cho Nghiêm Hạo Tường cầm lấy cổ tay thanh mảnh của mình, chậm rãi truyền vào ma khí. Mãi một lúc lâu sau, Hạ Tuấn Lâm mới nhẹ nhàng rút tay ra khỏi bàn tay to lớn đang nắm hờ lấy mình kia, làn môi vốn luôn đỏ thẳm giờ đây đã trở nên bệch bạc, nhẹ nhàng kéo lên, lại chỉ có thể trưng ra một nụ cười nhợt nhạt.

- Minh chủ vậy mà lại không bắt ta đi sao?

- Ngươi nhận ra hắn?

- Hai luồng ma khí cường đại đột ngột tụ chung, ngoài Hy Quân chủ thượng Hy Đường, trên thế gian này cũng chỉ còn có thể là Minh chủ âm ti. Tiểu quỷ làm sao có thể nhận nhầm quân vương của mình kia chứ.

Hạ Tuấn Lâm chống một tay xuống giường cố gắng đỡ thân mình ngồi thẳng dậy, nụ cười nhợt nhạt trên môi lại lần nữa yếu ớt vương lên. Nghiêm Hạo Tường để mặc cho y tự mình loạn động, dù sao thì, nhan quỷ cố chấp trước mặt dù có cố tình ngăn cản cũng chẳng thể khiến y ngừng lại được, chỉ có thể đợi cho thân ảnh lung lay của Hạ Tuấn Lâm đã thẳng lưng dựa vào bên gối, mới kéo lấy cổ tay, lại tiếp tục chậm rãi đẩy ma khí vào trong, cố gắng dùng tâm thuật làm loãng đi sát khí của mình, không khiến cho quỷ mị bị thương.

- Đêm hôm đó ta vô tình nghe được hai xó quỷ tụ tập, bàn chuyện của Hy Đường, nói rằng Hy Quân ngài chỉ cần ra mặt, mọi mối duyên đều có thể kết thành, thế nhưng muốn ngài xuất thế lộ thân dù cho có đưa ra báo vật quý giá nhất trên đời đều chưa chắc có thể thành hiện thực, rồi lại bàn ra đến việc Kinh Huyên xuất thế, lần nữa hiện hình. Ta bỗng nhiên nhớ đến nguyên thân của Minh Chủ âm giới chính là tam giác thú, mà tam sừng của tam giác thú được mệnh danh là thần vật, chỉ cần sở hữu liền đánh bay mọi xui rủi, bách bệnh bất xâm, tụ vá tàn hồn, cải tử hoàn đồng. Vừa đúng lúc, khi ấy gần đến thời khắc nhật thực hiếm có, là khi thần thú hóa hình thượng cổ các ngài suy yếu nhất, bắt buộc phải quay về nguyên hình để bảo toàn chân khí. Người nói xem, này còn không phải chính là thiên thời địa lợi nhân hòa hay sao. Ta liền xâm nhập vào mấy nhóm quỷ xó ven đường, dò la tin tức của Kinh Huyên, dần dần theo vết, cuối cùng cũng tìm được thượng cổ thần khí trong truyền thuyết này, giấu vào trong nguyên hồn để che đi quỷ khí, đi vào âm phủ, vào lúc minh chủ hóa về nguyên hình đang suy yếu dưỡng mình trên tháp, lén lút đoạt đi hai sừng. Sau đó mang đến tìm người, quả nhiên nhị giác trân quý đã có thể khiến cho người hiện thân.

- Quỷ mị nhà ngươi cũng thật giỏi, có thể khiến cho cùng lúc hai trong tam sát quân chủ bọn ta phải lao đao.

- Ta làm sao có năng lực ấy, đoạt đi nhị giác của Minh chủ là trọng tội, sau khi thành sự quay về, nhất định sẽ tự mình xuống âm phủ quỳ chịu tội, dù sao thì Xuyên Huyết Hình ta cũng từng chịu rồi, cùng lắm là bị đánh cho hồn phi phách tán đi thôi... A ...

Hạ Tuấn Lâm còn đáng tựa mình bên gối, chậm rãi nở nụ cười liền cảm thấy lực nắm nơi cổ tay đột ngột tăng lên, ẩn ẩn đau đớn, sức lực y vốn đã chẳng còn bao nhiêu lại bị siết mạnh, không khỏi nhỏ giọng nhăn mày, kêu lên một tiếng, Nghiêm Hạo Tường cũng vì vậy mà thả nhẹ lực tay, nhưng đôi mày vẫn còn nhíu chặt, âm giọng trầm trầm vững vàng vang lên, vô cùng uy lực.

- Hắn sẽ không động vào ngươi.

- Không thể nào...

- Ta không cho phép.

Hy Quân nghiêm túc nhìn thẳng vào nhan quỷ hồng y đã vô cùng yếu ót tựa như ngọn đèn trong gió bão đang ở trước mặt mình, đôi con ngươi đen láy sóng sánh ánh sáng dịu nhẹ, nhu hòa ấm áp lần đầu tiên xuất hiện. Hạ Tuấn Lâm cứ như thế lẳng lặng tiếp nhận ánh mắt của Hy Quân, không như những lần trước vội vàng né tránh, hồi lâu sau mới lại chậm rãi mỉm cười.

- Sau khi mai mối, dù thành hay bại ta cũng đã không còn là khách hàng của ngài, giao dịch kết thúc, chuyện của ta càng không thuộc phạm vi cai quản của Hy Quân nữa.

- Hạ Tuấn Lâm, ngươi thật sự rất biết cách làm cho bọn ta lao đao.

- Ta đã nói rồi, tiểu quỷ làm sao có năng lực đó, chỉ dám to gan một chút làm thương tổn Minh Chủ, sau này nhất định sẽ bồi tội, riêng người...

- Ta cũng vì ngươi mà lao đao rồi.

- Hy Quân, người...

- Ngươi còn chưa khỏe, ngủ thêm một chút đi, chúng ta nghỉ vài ngày rồi hẵng lên đường, bây giờ cho dù ngươi có cố đi cũng không thể nào đi nổi đâu.

- Không cần, ta ngủ đã rất lâu, cũng không muốn ngủ tiếp. Hơn nữa...nhắm mắt lại liền mơ thấy rất nhiều chuyện...

- Nhân quả tuần hoàn là quy luật của tam giới, người trần lại càng không thể thoát khỏi sinh tử.

- Ta hiểu chứ. Chỉ là hai người họ trải qua một kiếp cũng vẫn không thể ở bên nhau. Kiếp này táng thân trong biển lửa, cùng nhau rời đi, có thể xem như là tốt hơn một chút rồi.

- Hai người họ kiếp trước từng yêu nhau? Nghiêm Vương kia đơn phương sao?

Nghiêm Hạo Tường có chút ngạc nhiên, không phải An Ninh công chúa là người mà Nghiêm Vương vẫn luôn khiến cho nhan quỷ tâm tâm niệm niệm này đem lòng yêu thương sao? Thế mà lại không được đáp lại? Thật ra những mối quan hệ xung quanh quỷ mị còn phức tạp đến mức nào nữa mà khiến cho một Hy Quân nhìn thấu tam giới như hắn đây cũng phải cảm thấy nhức đầu? Hạ Tuấn Lâm nhìn ra sự kinh ngạc trong đôi mắt của Hy Quân, chậm rãi lắc đầu, rồi lại bật cười mang đầy ý tứ mỉa mai.

- Đúng là không phải lưỡng tình tương duyệt. Tình cảm của Chu An cùng Yên nhi, ta vốn cũng không hề hay biết, cho đến khi Chu An trước khi bị bắt giữ đã ở trước mặt ta thừa nhận, dập đầu cầu xin ta dung thứ, thay hắn chăm sóc cho nàng, ta mới hay hóa ra bản thân ngoại trừ tình thân phụ tử, vương quyền thế tử, vẫn còn rất nhiều thứ không nắm được trong tay. Ngươi nói xem ta vẫn luôn một lòng nhìn về phía hắn, lại chỉ là một con cờ trong bàn cờ suy tính của người nọ, còn nữ nhân mà hắn mãi miết nhìn theo, lại trao gửi trái tim cho tiểu thái giám vẫn luôn hầu cận bên ta. Đây thật ra là một vòng tròn quanh quẩn thế nào, bọn ta cuối cùng kiếp trước đã tạo nên nghiệp gì mà lại rơi vào vòng xoáy oan nghiệt như thế. Hoặc có thể trong tim người nọ chưa từng đặt nặng ai ở Minh quốc thù sâu như biển đối với hắn này, tất cả đều chỉ là những quân chốt trong sách lược của một thế tử kỳ tài đến từ ngoại bang. Vậy nhưng nếu phải lựa chọn, dù có thế nào, một nữ nhân tài mạo vẹn toàn vang danh lục quốc, vẫn xứng đáng đứng bên cạnh bên hắn hơn là một thế tử thất sủng, ngoại trừ y thuật đều không còn gì nổi trội như ta. Hắn thậm chí còn chán ghét ta đến mức, vào lúc ta toàn thân hỉ phục đứng trước mặt hắn đưa tay ra, người nọ cũng không mảy may vì ta mà lưu lại, chỉ bảo ta chờ. Hahaha, vì sao ta phải chờ? Ta không chờ, càng không muốn hắn nhìn thấy tử trạng của mình.

- Ngươi không phải là do hắn giết?

Nghiêm Hạo Tường có chút nghi hoặc, Hạ Tuấn Lâm lại không phải chết dưới tay của Nghiêm Vương kia sao?

- Một kẻ bất hiếu bất nghĩa, sau khi độc chết phụ thân lại giả truyền thánh chỉ mở ra cửa thành cho ngoại bang tiến vào xâm lấn, làm sao mà xứng đáng chết dưới lưỡi kiếm của thế tử đỉnh đỉnh đại danh kia chứ. Sau khi Chu An bị bắt giữ, trước khi bị mang ra pháp trường xử trảm, đã khai ta là kẻ chủ mưu. Ta sau đó ở trong hình bộ nếm trải qua tất cả cực hình ép cung. Từ kim dài đâm xuyên qua mười đầu ngón tay, đến ấn sắt đỏ lửa ấn lên người, xát muối vào vết thương... hơn một trăm loại hình cụ phương thức, đều lần lượt được dụng qua trên người ta, nếu đau đến ngất đi, thì lại bị tạt nước cho tỉnh, tiếp tục dụng hình, cứ như vậy mà lặp lại. Đến lúc ấy ta mới biết hóa ra tổ tiên Hạ thị có thể nghĩ nhiều phương thức dụng hình tàn độc đến như thế. Những ngày đầu ta vốn chưa từng kinh qua đau đớn còn vì vậy mà ngất đi, nhưng sau đó, không hiểu sao càng đau lại càng thêm tỉnh táo, thậm chí còn có thể bình tĩnh hướng dẫn lính canh đang run rẩy chuẩn bị ấn dấu sắt, mới vừa vùi trong than hồng, lên trên da thịt đã không còn nơi lành lặn của ta, rằng chỗ nào là chưa đóng vảy, có thể tiếp tục ấn vào, khiến cho đau đớn tăng thêm, lại vì sự run lẩy bẩy của hắn mà nhẹ nhàng an ủi: "Không sao, cứ chậm rãi mà làm". Sau đó thản nhiên nhìn con dấu ấy ở trên da thịt chính mình xèo xèo vang lên âm thanh, từng chút một đốt cháy, cảm giác nọ so với Huyết Hình Xuyên cũng không khác là bao. À, có lẽ lúc đến âm phủ chịu tội ta sẽ nói qua với Minh Chủ rằng trên thế gian cũng có một loại dụng hình có thể đốt cháy da thịt tựa như huyết hình, ngài ấy liệu có vì thế mà tức giận không ha?

Hạ Tuấn Lâm bên môi vương lên nét cười tự giễu đưa mắt nhìn sang Hy Quân bên cạnh, lại chạm phải một đôi mắt đen láy mờ sương, ẩn chứ đau thương cùng xót xa tràn ngập không dứt, khiến cho những lời còn đang định thốt ra đều nghẹn lại bên trong cổ họng, đắng nghét tựa nhưng vị thuốc mà hắn đã từng nếm qua lúc sinh thời, nhất thời trở nên quẫn bách muốn thu người trốn đi, lại bị bàn tay to nắm chặt bên cổ tay giữ lại, chỉ có thể an tĩnh tựa vai ngồi ở cạnh bên, chìm sâu vào nỗi bi thương đen thẳm ấy.

Từng hồi ức hiện lại qua lời kể của nhan quỷ bình tĩnh như nước lại tựa như ngàn nhát dao đâm thấu vào trái tim vốn không có nhịp đập của Nghiêm Hạo Tường, hắn ở nơi chủ thượng của Hy Đường nhìn thấy si vọng của nhân gian lần đầu thật sự muốn hiểu được những ái si của hồng y quỷ mị trước mặt.

Thật ra là gì mà khiến cho y phải bất chấp đau đớn của tiền kiếp, mang theo chấp niệm, lặn lội tìm về? Thật ra là gì mà khiến cho Hy Quân hắn phải vì y mà cảm nhận đau thấu tận tim gan?

Nhan quỷ ở trong ánh mắt đau đáu của Hy chủ không ngừng chìm nổi, cố gắng vùng vẫy thoát ra, sau lại dứt khoát quay đầu tránh đi, hướng mắt vào một khoảng không vô định, âm thanh thanh trong có phần vô lực lại chậm rãi tiếp tục câu chuyện của chính mình.

- Ta ở trong đại lao của Hình Bộ, không biết ngày đêm, mà có lẽ đêm dài hơn ngày, kéo dài tưởng chừng như vô tận, vẫn chưa từng nhìn thấy ánh dương, cho đến khi được Minh Đế triệu kiến. Phụ hoàng của ta, sau mười sáu năm, lần đầu tiên triệu kiến riêng ta, thật là hy hữu. Ta một thân tù phục đẫm máu, tàn tạ không có chỗ lành lặn ở trước mặt người muốn quỳ thẳng, tiếc là đã không còn sức, chỉ có thể siêu vẹo ngã rạp trên nền đất lạnh, cảm nhận cái lạnh thẩm thấu qua từng vết thương đã không còn cách nào đóng vảy. Thế nhưng điều mà ta không ngờ đến nhất là phụ hoàng vẫn luôn chán ghét chưa từng để mắt đến ta, lại dịu dàng bước xuống nâng người ta dậy trên đôi tay của mình, sau đó đặt vào trong tay ta một lọ thuốc, cầu xin ta hãy giết chết người đi.

- Phụ Hoàng ngươi lại muốn ngươi tự tay giết hắn?

- Phải, ta ban đầu còn tưởng mình nghe lầm, chỉ có thể cố gắng lắc đầu, vì sao từ lúc lọt lòng đã không để mắt đến, lần đầu nhìn lại lại muốn ta giết người, mang lên trên người tội danh bất hiếu giết cha, thiên địa khó dung này chứ? Tại sao lại nhất định phải đối xử với ta như vậy? Ta thật sự không hiểu đến tột cùng là mình đã gây nên tội gì? Có lẽ thấy ta quyết liệt khước từ, phụ hoàng lại kể cho ta nghe một câu chuyện: Mẫu hậu của ta bởi vì sinh ra ta mà mất, còn ta từ nhỏ toàn thân yếu nhược đều là do bởi một tay của người.

- Hắn hạ độc mẫu thân ngươi từ khi ngươi còn chưa thành hình.

Nghiêm Hạo Tường vừa nghe đã hiểu ra ý tứ, nhan quỷ quay đầu giấu đi ánh mắt khiến cho hắn không nhìn rõ được biểu cảm của y lúc này, thế nhưng bóng lưng hồng y kinh diễm trước mặt rơi vào trong đáy mắt của Hy chủ lại trở nên cô độc tựa như nhành cỏ dại đã bị bão giông vùi dập, không còn có thể thẳng người đứng dậy, lại lần nữa bị cơn gió thổi qua quật ngã, mong manh, bất lực đến cùng cực bi thương. Hạ Tuấn Lâm vẫn thủy chung hướng mắt vào tường giường, chỉ để cho âm giọng ở trong bầu không gian tĩnh mịch, bình thản vang lên, tựa như chỉ đang thuật lại một câu chuyện của một người dưng xa lạ nào đó.

- Mẫu thân ta là nữ nhi độc nhất của Tống gia. Họ tộc của người trung liệt, thiện chiến, đời đời đều được thiên tử nhất mực tin tưởng ban cho soái ấn, nắm giữ trọng quyền đại binh của Minh triều. Minh hoàng là sau khi tiên đế đột ngột băng hà không rõ ràng, chiếu theo thánh chỉ lên ngôi, năm đó cũng có không ít lời đồn đại không tốt xung quanh. Mà vừa hay những lời ấy đều đúng cả: Hãm hại huynh đệ ,độc chết tiên hoàng, giả lập thánh chỉ... phụ hoàng ta chính là dùng những thủ đoạn này để có được ngai vàng. Những việc này, đều có gia tộc của mẫu thân ta năm đó cùng người là thanh mai trúc mã ở phía sau phò tá, đổi lấy lời hứa, sau khi lên ngôi sẽ lập nàng làm hoàng hậu. Minh đế có được ngai vàng, đúng thật đã giữ lời hứa, bọn họ bên nhau từ nhỏ, hoàng thượng đối với mẫu hậu ta vẫn luôn tương kính như tân, người người nhìn vào đều nói rằng nàng được người yêu mến, đôc sủng hậu cung. Thế nhưng thật ra trong lòng vị hoàng thượng vốn luôn sẵn tính đã nghi, chưa bao thôi có cái nhìn nghi ngại đối với gia tộc cùng ấn soái nắm giữ đại quân ở trong tay nàng. Ngày ngày đều mang đến một chén canh bổ, thật chất là thuốc trừ sinh, có ngờ đâu người vậy mà vẫn có thể hoài thai. Vì thế canh bổ đổi thành thuộc an thai lại tăng thêm một vị, mỗi ngày thêm vào, chính là hồng hoa, có tác dụng trục thai. Thế nhưng có lẽ ta mạng lớn, vẫn có thể sinh tồn đến lúc người trở dạ. Mẫu thân ngay sau đó bởi vì sinh khó, băng huyết mà trút hơi thở, còn chẳng kịp nhìn thấy mặt nhi tử mới sinh.

- Nữ tử của gia đình nhà tướng, chẳng lẽ chưa từng nghi ngờ những chén thuốc kia?

- Nàng không chỉ nghi, mà còn tìm hiểu tường tận từ trước. Sau này phụ hoàng ta từ trong di vật của mẫu thân tìm được một bức thư mới sáng tỏ, thuốc trừ sinh kia nàng vốn đã biết tính chất của nó từ lâu, mỗi ngày đều âm thầm chỉ uống 1 nửa, còn 1 nửa ngậm ở bên dưới lưỡi, ngay khi thái y vừa rời đi liền vội vã nhổ ra, vì thế mới có cơ hội hoài thai. Còn loại thuốc trục thai kia, nàng cũng âm thầm thêm vào một loại thuốc, tuy không thể trừ đi độc tính trong canh, nhưng có thể chuyển chất độc từ thai nhi vào người mẹ. Mẫu thân ta chính bởi vì như vậy, độc chất từ từ thấm vào, mới dẫn đến băng huyết, khó sinh mà tạ thế. Còn ta, vốn vẫn khó tránh có một lượng độc nhất định truyền đến thai nhi, nên vừa sinh yếu nhược, từ nhỏ bệnh tật triền miên. Mẫu hậu thà chọn cái chết vẫn muốn sinh cho người một nhi tử, lại song song trừ đi lo lắng bất an của hoàng thượng, như người từ thuở bé vẫn luôn vì ngài mà thực hiện, cho đến tận lúc trút hơi thở cuối cùng, vẫn nở một nụ cười mãn nguyện. Ta ngày hôm đó, quỳ rạp trên nền đất giữa ngự thư phòng, chẳng còn một chút cảm giác nào, chỉ có thể đều đều để cho âm giọng của người mà ta vẫn luôn mong mỏi một chút hơi ấm của tình phụ tử lọt qua tai, nghe hắn nói rằng Chu An chính là dùng loại thuốc độc năm đó của hắn làm thuốc dẫn, ngày ngày một chút cho vào huyết yến mà ngự dược phòng dâng lên cho thánh thượng, hiện tại độc đã ngấm vào tim, chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa, quân Liêu ngoài kia cùng thái tử Liêu Quốc ở trong cung câu kết gian thần, nội ứng ngoại hiệp đã sắp công phá hoàng thành, phụ hoàng không muốn bị ngoại bang vũ nhục, biết ta giống như mẫu thân, am hiểu y thuật, cầu xin ta dụng độc giết chết người đi. Sau đó, lại mang ngọc tỷ đặt trước mặt ta, hy vọng sau khi chết đi, Liêu thái tử có thể niệm chút giao tình cùng ta mà lưu lại cho Hạ thị huyết mạch sau cùng. Hahaha, ngày ấy giữa lúc Minh triều thịnh thế, người vì bảo toàn địa vị mà không màng đến nữ nhân tri kỷ, một lòng muốn giết đi đứa con nàng mang của người. Ngày hôm nay lại vào lúc hoàng triều thất thủ, đã sắp rơi vào tay giặt, hy vọng ta có thể sóng sót. Đây là đạo lý gì? Ta có nên cảm tạ phụ hoàng của ta hay không đây?

- Người cha như thế này, không xứng đáng để cho ngươi gọi một tiếng phụ thân.

- Không, là ta sai, đáng lẽ ta đã biết rõ: Sinh ra làm con cháu hoàng tộc, cho dù thất sủng hay có được đặc ân, đều chỉ là con chốt trên bàn cờ thao túng của vương quyền, ngươi tranh ta đấu, đều vì ngai vàng chí cao kia. Thế mà ta vẫn ngu ngốc cố trông mong vào một chút hơi ấm của tình phụ tử, là ta đã quá mơ mộng hão huyền.

- Cho dù như vậy, đạo từ xưa hổ dữ cũng không nỡ ăn thịt con mình. Huống hồ là môt chân long thiên tử.

- Hy Quân người không biết rồi, nhân gian vẫn có một câu: "muốn mưu cầu danh vọng thì sinh vào nhà quan, muốn mưu cầu hạnh phúc chớ sinh vào hoàng tộc". Ở trong cung cấm, không nói thân tình, chỉ nói quyền lực, kẻ càng lụy tình sẽ càng có kết cục bi thảm, tựa như mẫu thân ta, cũng tựa như chính ta. Khi ấy, sau khi phụ hoàng dứt lời, là ta đã bình tĩnh đổ hết một bình sứ trắng vào trong chung trà long tĩnh, lần đầu tiên trong đời, hai tay đích thân dâng trà cho thân phụ, rồi lại chậm rãi nhìn người mỉm cười uống cạn, mang theo ngọc tỷ, thấy ngọc như thấy hoàng ân, ra lệnh mở cổng thành để cho quân Liêu khí thế lớn mạnh như hổ, chậm rãi tiến vào. Sau đó, trước khi toàn bộ hoàng cung bị chiếm giữ, khoác lên hỉ phục, chậm rãi lê bước trở về biệt viện năm nào của hắn, giờ đây đã không còn lính canh, cũng không người lai vãng, tĩnh lặng bình yên hệt như lần đầu ta trèo tường vào rồi chạm phải ánh mắt đen láy nhàn nhạt của hắn. Ta ngồi ở bên bàn đá chúng ta vẫn mỗi ngày ở đấy viết chữ đề tự, cùng nhau chuyện trò, trải qua trong suốt bao năm, mang bình rượu độc đã chuẩn bị từ trước, một hơi cạn sạch, cảm nhận cái chất cay xè thấm qua đầu lưỡi, lẳng lặng đợi chờ hắn đến. Trước khi bị đưa vào đại lao, một lính canh mà ta thường hay tặng chút bánh hoa mai khi đứng canh trước viện của hắn đã nhét vào tay ta một mảnh giấy nhỏ, trên ấy chỉ ghi duy nhất hai chữ: "Chờ ta". Vì vậy, dù ở trong ngục thẳm chịu qua bao nhiêu dày vò, ta vẫn cố lưu lại hơi tàn, thật sự chờ hắn.

- Có đáng hay không?

Nghiêm Hạo Tường trong mắt giờ đây đã ngập tràn đau đớn xen cùng bi phẫn, một kẻ như vậy khiến cho y trăm năm qua vẫn mang ở trong lòng, có đáng hay không? Nhan quỷ nghe lời Hy Quân hỏi mình, cùng không quay người, chỉ chậm rãi lắc đầu.

- Không đáng, chờ được người kia rồi, hắn chỉ cho ta một đôi mắt mở to kinh ngạc cùng bóng lưng khoác kim giáp sáng ngời, vội vã rời đi, chỉ lưu lại một câu: " Ta xem qua chỗ An Ninh công chúa trước, ngươi hãy chờ ta". Lần này ta không chờ nữa, hắn nghĩ hắn là ai mà hết lần này đến lần khác bắt ta chờ rồi lại quay về đâm cho ta một nhát dao, ta không muốn đợi mà cũng không đợi được nữa, bởi vì vốn dĩ đã không còn kịp rồi, đến cả lời từ biệt cuối cùng hắn cũng không để cho ta có cơ hội được nói cùng hắn.

Những lời cuối của Hạ Tuấn Lâm rơi vào bầu không thinh lặng, ở trong không gian tĩnh mịch, tựa như một hòn đá nhỏ ném vào trong vực thẳm sâu không thấy đáy. Nghiêm Hạo Tường nhìn bóng lưng của nhan quỷ ở ngay trước mặt mình lại muốn hỏi y: "Vậy bây giờ liệu có đáng hay không?" Lại bị dáng vẻ cô độc mà kiên cường ấy làm cho câm lặng, chỉ có thể ở trên cổ tay của y nhẹ nhàng nắm vào trong tay, dịu dàng nâng niu, không ngừng truyền tiếp ma khí, âm thầm cảm nhận nỗi đau tựa như ngàn dao đâm thấu ở trong tim chậm rãi nhói lên, lại trào dâng ham muốn được kéo dáng hình nhỏ bé kia vào lòng, bao bọc che chở, tuyệt không để cho bất cứ bão giông thế tục nào làm cho quỷ mị phải chịu thêm thương tổn.

Cả căn phòng cứ như vậy, chìm trong tĩnh lặng, cho đến khi nhan quỷ quay đầu trở lại, đôi mắt thanh trong tựa như phủ lên một lớp sương mờ, nhìn vào con ngươi đen thẳm sóng sánh nhu tình, lại ẩn hiện xót xa trước mặt, yếu ớt kéo lên một nụ cười.

- Ngày mai, ta muốn lập bài vị cho Triệu Quốc An cùng Vương Kiều Thanh, người tuy đã mất, cũng không thể để cho bọn họ vô danh vô tánh mà rời khỏi nhân gian.

- Được.

Nghiêm Hạo Tường nhìn nét cười nhợt nhạt của nhan quỷ, trong đầu lại vang lên lời nói của Lưu Diệu Văn khi nãy: "quỷ mị kia ma khí phảng phất như ngọn đèn trước gió, tàn hồn bảy phần còn ba, e là chẳng còn có thể trụ được thêm bao lâu nữa." , trong lòng tự mình dựng lên một tam sinh thạch, lặng lẽ khắc sâu thề nguyện, Hy Quân hắn cho dù thiên địa đảo lộn cũng phải gom lại tàn hồn đầy đủ, bảo vệ hồng y quỷ mị Hạ Tuấn Lâm vạn kiếp bình an.

-Hết chương-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top