Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

【Tường Lâm】 17 • Bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong suốt bữa ăn, cả hai người đều có chút lơ đễnh, phải đến khi giáo viên dạy toán đứng trên bục giảng, Hạ Tuấn Lâm mới thu lại suy nghĩ muốn chạy trốn của mình.

Cậu mở cửa sổ. Những cơn gió mát đã lấy đi phần nào cái nóng nực của mùa hè không thể giải tỏa và đôi tai đỏ bừng không thể nào giải thích được.

Hạ Tuấn Lâm xoa mặt, sau khi tỉnh táo lại, cậu tiếp tục chuyên tâm vào giải toán.

Chỉ không ngờ tầm mắt của hai người lại vô tình chạm vào nhau.

Hạ Tuấn Lâm tròn mắt lúng túng, cậu cười xấu hổ, sau đó chỉ vào sách giáo khoa và ra hiệu cho Nghiêm Hạo Tường chú ý nghe giảng.

Nghiêm Hạo Tường cảm thấy thích thú trước hành động của Hạ Tuấn Lâm. Nghiêm Hạo Tường thôi làm phiền cậu và bắt đầu ngoan ngoãn nhìn lên bục giảng.

Năm thứ ba trung học thực sự là một giai đoạn cần có sự tự ý thức.

Thực tế thì thầy giáo đã giảng xong kiến thức của ba năm trung học rồi, tất cả những gì còn lại là ôn thi và ôn thi mà thôi.

Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường cuối cùng cũng trở thành bạn bè một cách không thể giải thích được.

Mỗi ngày, Hạ Tuấn Lâm đều lấy bento do dì Vương chuẩn bị ra, đem cho Nghiêm Hạo Tường một phần. Cậu ngồi trên ghế của anh như một người chú trong nhà.

Hai người không nói quá nhiều trong bữa ăn, cùng lắm là Hạ Tuấn Lâm đơn phương lên tiếng, còn Nghiêm Hạo Tường thi thoảng mới đáp lại vài câu. Nhưng có vẻ sự thèm ăn của Nghiêm Hạo Tường đang dần trở nên tốt hơn.

Hai ngày trước, Nghiêm Hạo Tường thậm chí đã ăn hết bát cơm chiên trứng của Hạ Tuấn Lâm.

Vì thế Hạ Tuấn Lâm đề nghị cả hai có nên đến căng tin để ăn cùng nhau hay không. Đây là cơ hội tốt giúp Nghiêm Hạo Tường hòa nhập với những người khác.

Nghiêm Hạo Tường lắc đầu nói:

"Tôi không thể ăn cùng với họ."

Hạ Tuấn Lâm nói:

"Nhưng cậu cũng không thể nào ăn với mình suốt được."

Thật ra trong lòng cậu có chút vui mừng.

Được xem như một sự tồn tại đặc biệt, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc. Không thể không nhắc đến Nghiêm Hạo Tường, cả người anh lúc nào cũng toát lên khí chất khiến người lạ không thể rời mắt.

Khi ấy, Nghiêm Hạo Tường đã xếp Hạ Tuấn Lâm vào nơi đặc biệt nhất của mình và coi cậu như một ngoại lệ không thể thay thế.

Nước ngọt vị soda chanh muối trong trái tim Hạ Tuấn Lâm đã bị ai đó làm đổ.

Nhịp tim giống như chai soda bất ngờ bị đánh đổ, ngay tại thời điểm mọi thứ va chạm với nhau, khí cacbonic ẩn chứa trong đó bộc phát ra, mang theo một vị ngọt đầy kích thích.

Trong tích tắc, nó lấp đầy cả trái tim.

Nhưng sẽ chẳng có một khoảnh khắc rung động nào có thể sánh được với hiện tại đầy khắc nghiệt của năm thứ ba trung học.

Mọi người căng thẳng đến mức không thể thở nổi khi ở trong lớp học căng thẳng đến choáng váng, cả ngày chỉ biết vùi đầu vào sách vở. Thỉnh thoảng, Hạ Tuấn Lâm ngước nhìn xung qunh, một bạn học nào đó trong lớp lại thốt lên hoàng hôn hôm nay đẹp quá.

"Oa... đẹp thật!"

"Thực sự rất đẹp mắt!"

Hạ Tuấn Lâm ngẩng lên giữa những lời cảm thán xung quanh.

Hoàng hôn màu đỏ cam bao phủ bầu trời xa xăm, mang theo vầng hào quang của mặt trời lặn, xuyên qua những đám mây đang quấn chặt vào nhau và nhẹ rơi xuống mặt đất.

Biến mọi thứ xung quanh bạn thành màu của hoàng hôn.

Hạ Tuấn Lâm có chút ngẩn người, sau hai giây, cậu quay đầu lại, kéo cánh tay của Nghiêm Hạo Tường, trong giọng nói có chút vui mừng:

"Nghiêm Hạo Tường, nhìn kìa! Hoàng hôn!"

Khi Nghiêm Hạo Tường dời mắt khỏi đống đề cương buồn tẻ, những gì anh thấy vẫn luôn là một Hạ Tuấn Lâm vui tươi như vậy.

Dưới bầu trời màu đỏ cam, ánh hoàng hôn thoáng chốc đọng lại trong đáy mắt của Hạ Tuấn Lâm. Hào quang rơi xuống hàng mi mảnh mai, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng cả sợi lông tơ nhỏ trên mặt cậu.

Nghiêm Hạo Tường không thể nghe thấy Hạ Tuấn Lâm nói gì với đôi môi đang mím chặt.

Tất cả những gì anh cảm nhận được là nhịp tim đang đập thình thịch của chính mình.

Gần như đinh tai nhức óc.

Hạ Tuấn Lâm lại kéo tay áo của Nghiêm Hạo Tường, động tác có chút háo hức:

"Nhìn kìa! Đẹp quá!"

Nghiêm Hạo Tường khẽ gật đầu, anh không ngắm mặt trời lặn mà quay sang nhìn Hạ Tuấn Lâm:

"Ừm, rất đẹp."

Hạ Tuấn Lâm thẫn thờ nhìn hoàng hôn:

"Cậu nói xem, tại sao trước đây mình không nghĩ cảnh hoàng hôn lại đẹp như vậy?"

"Bởi vì năm cuối cấp thật nhàm chán, nó sẽ làm phóng đại những điều tốt đẹp khác trong cuộc sống."

"Cậu sẽ phát hiện ra hoàng hôn cũng rất đẹp và gió thì lúc nào cũng nhè nhẹ thổi."

"Ồ! Đây có lẽ là biện pháp tương phản mà giáo viên ngữ văn đã nói! Đúng vậy!"

Mắt Hạ Tuấn Lâm sáng rực lên:

"Bảo sao điểm ngữ văn của mình lúc nào cũng kém hơn cậu!"

Hạ Tuấn Lâm trèo lên cổ Nghiêm Hạo Tường, ấn mạnh xuống:

"Nói đi! Cậu còn giấu mình bao nhiêu chuyện nữa hả?"

Nghiêm Hạo Tường để im cho Hạ Tuấn Lâm làm phiền, một lúc sau, Nghiêm Hạo Tường vỗ nhẹ vào cánh tay Hạ Tuấn Lâm:

"Được rồi, tôi sẽ cho cậu một chủ đề vào tiết học ngày hôm sau."

Hạ Tuấn Lâm lập tức gật đầu lia lịa như giã tỏi, hồi đi học ai chả cho cậu làm đề! Cho dù có đứng đầu toàn khóa, cậu cũng nhất quyết muốn ôm chặt lấy chân của người này!

"Nhưng mà vì sao cậu không trao đổi đề tài với những người khác?"

"Không phải không cho bọn họ mà là bọn họ không thể hiểu được."

Nghiêm Hạo Tường hơi mím môi, ngập ngừng nói tiếp:

"Sau nhiều năm như vậy, cậu là người duy nhất có thể hiểu được những gì tôi nói."

Hạ Tuấn Lâm đắn đo suy nghĩ, thật sự thì những chủ đề của Nghiêm Hạo Tường có hơi cô đọng, văn phong thì hoa mĩ còn câu từ lại quá ngắn gọn. Quả thực có chút khó hiểu, nhưng tất cả đều bế tắc ở điểm mà Hạ Tuấn Lâm đang suy ngẫm.

Mọi người chỉ có thể hiểu được những chủ đề này ở một mức độ nào đó.

Nghiêm Hạo Tường chăm chú nhìn Hạ Tuấn Lâm đang lắc lư trái phải, cái đuôi tự mãn của cậu chuẩn bị hất lên trời cao, anh thấp giọng mỉm cười.

Có lẽ, ngay cả chính bản thân Nghiêm Hạo Tường cũng không nhận ra ánh mắt của mình khi nhìn Hạ Tuấn Lâm lại ôn nhu và dịu dàng như thế.

Đây rõ ràng không phải cái nhìn của một người bạn bình thường nên dành cho nhau.

Hạ Tuấn Lâm ngâm nga một bài hát với tâm trạng vui vẻ rồi trở về chỗ ngồi của mình, ngay cả những bài toán mà cậu vẫn chưa giải được trong suốt nửa tiếng đồng hồ kia cũng trở nên thật vui mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top