Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

【Tường Lâm】 17 • Mười ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm Hạo Tường lặng lẽ chôn trên hõm vai của Hạ Tuấn Lâm, không biết thời gian trôi qua bao lâu, anh ấy cuối cùng cũng bình phục.

Hạ Tuấn Lâm đỡ Nghiêm Hạo Tường ngồi xuống giường, đưa tay lau mồ hôi cho anh:

"Cậu thấy khỏe hơn chưa?"

Nghiêm Hạo Tường định thần lại và gật đầu một cách chậm rãi.

Hạ Tuấn Lâm muốn chạy vào bếp để lấy cho Nghiêm Hạo Tường một cốc nước thì bị anh nắm tay giữ lại.

Nghiêm Hạo Tường móc ngón út của Hạ Tuấn Lâm vào đôi bàn tay sạch sẽ của mình:

"Hạ Nhi, cậu có thể ở lại với tôi một lúc được không?"

Lâu lắm rồi Nghiêm Hạo Tường mới có cảm giác bị tổn thương đến thế, hơi nước trong mắt anh vẫn chưa tan, lông mày hơi cau lại, nhìn Hạ Tuấn Lâm bằng ánh mắt cầu xin.

Hạ Tuấn Lâm thuận theo ý Nghiêm Hạo Tường, siết nhẹ tay rồi ôm anh vào lòng.

Hai tay của Nghiêm Hạo Tường ôm chặt lấy eo Hạ Tuấn Lâm. Anh gối đầu lên ngực cậu. Hạ Tuấn Lâm vuốt ve mái tóc mềm mại của Nghiêm Hạo Tường:

"Mình chỉ muốn lấy cho cậu một ly nước."

"Tôi không sao."

Giọng nói của Nghiêm Hạo Tường có chút rầu rĩ:

"Tôi không muốn ở đây một mình bây giờ."

"Được."

"Tôi nghĩ mình đã quá quen thuộc với điều đó..."

Nghiêm Hạo Tường tự cười nhạo bản thân:

"Cha mẹ tôi ly hôn từ rất sớm, và bà ấy đã tái hôn, còn tôi thì theo ba..."

"Công việc của ba tôi rất bận rộn, thường bay khắp đất nước, còn tôi thì di chuyển khắp nơi cùng ông ấy. Ông ấy vắng nhà ba ngày liền vì công việc đột xuất. Tôi thực sự ghét trở về nhà vào mỗi tối, nhưng dần dần tôi đã quen với việc ở nhà một mình."

"Hạ Nhi, cậu có biết không? Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp lại bà ấy kể từ khi họ ly hôn."

"Đã lâu lắm rồi... tôi gần như quên mất bà ấy trông như thế nào. Tôi không ngờ câu đầu tiên của cuộc gặp gỡ lại là ba không thể chăm sóc tốt cho con được, vì vậy hãy đi cùng mẹ."

Nghiêm Hạo Tường cố gắng kìm nén lại tiếng nức nở:

"Tôi đã cười rất lớn khi nghe thấy câu đó. Tôi chỉ muốn hỏi bà ấy, tại sao? Ba đã nuôi dưỡng tôi rất tốt, bà ấy muốn tôi đi thì tôi phải đi sao?"

"Ba tôi tốt hơn bà ấy gấp vạn lần."

"Nhưng mà... Hạ Nhi à, tại sao tôi lại thấy buồn thế này? Rõ ràng là tôi làm đúng, phải không?"

Hạ Tuấn Lâm vỗ nhẹ lưng Nghiêm Hạo Tường:

"Ừ, cậu làm rất đúng."

"Nghiêm Hạo Tường, cậu thực sự đã làm rất đúng."

"Có thật không?"

"Ồ! Tất nhiên rồi."

Khóe miệng Nghiêm Hạo Tường khẽ cong lên đầy nhẹ nhõm, anh hơi dùng sức khiến Hạ Tuấn Lâm phải cúi xuống.

Anh đưa hai tay vòng qua cổ Hạ Tuấn Lâm, hơi xoa xoa, môi anh lướt qua cổ cậu, không biết là vô tình hay cố ý, tuy có chút lành lạnh nhưng lại đem theo nhiệt độ như thiêu như đốt.

Hạ Tuấn Lâm nhất thời bất động tại chỗ, như thể cậu đang bị đóng băng bởi giá lạnh.

Nghiêm Hạo Tường lưu luyến ôm Hạ Tuấn Lâm vào lòng. Hạ Tuấn Lâm để mặc cho anh ôm chặt lấy mình.

Hai người im lặng ôm nhau trong căn phòng tối. Một người đứng, một người ngồi.

Vào đêm ngày hôm đó, Nghiêm Hạo Tường lần đầu tiên tìm thấy chiếc phao cứu sinh của cuộc đời mình. Đưa anh ra khỏi dòng chảy cuồn cuộn của đại dương băng giá, tăm tối và vô tận.

Mãi cho đến khi có tiếng mở cửa, Hạ Tuấn Lâm mới thôi vỗ về Nghiêm Hạo Tường, ra hiệu cho anh buông mình ra, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.

"Này, Tiểu Hạ, cháu vội chạy đi đâu thế? Ngồi xuống đây một chút đã?"

"Không, không, chú ơi, cháu còn chưa làm xong bài tập, cháu phải về làm bài ngay! Dì Vương sẽ đánh đòn cháu mất!"

Hạ Tuấn Lâm vội vàng chạy về phòng, trực tiếp từ chối bữa ăn khuya mà dì Vương vừa mang ra.

Cậu dựa vào cửa, thở hổn hển, lẩm bẩm nói nhỏ:

"Tại sao mỗi lần đến nhà Nghiêm Hạo Tường mình đều có cảm giác như bản thân là ăn trộm vậy?"

Hạ Tuấn Lâm vỗ nhẹ vào mặt:

"Ơ kìa... chẳng phải cậu ấy chỉ là một bạn học bình thường thôi sao."

Rõ ràng là không có chuyện gì xảy ra mà tại sao mình lại hoảng quá vậy?

Nghiêm Hạo Tường có thực sự chỉ là một người bạn cùng lớp bình thường không?

Hạ Tuấn Lâm cả đêm không ngủ, ngày hôm sau, cậu hoảng loạn đến mức không biết vì sao lại cố tình tránh mặt Nghiêm Hạo Tường để bí mật đến lớp một mình.

Nghiêm Hạo Tường đến trước cửa nhà Hạ Tuấn Lâm, đúng lúc gặp bố Hạ vừa mới ra ngoài về:

"Tiểu Nghiêm, con đang đợi Tuấn Lâm à?"

"Thằng nhóc này hôm nay không biết có chuyện gì, sáng sớm đã vội vàng xách cặp đi học rồi."

Nghiêm Hạo Tường hơi nhướng mày, lễ phép chào hỏi bố Hạ:

"Thế ạ? Con cảm ơn chú, con xin phép đi trước ạ."

"Ừ, con đi đi."

Hạ Tuấn Lâm đến trường từ rất sớm, lúc này chỉ có vài người trong lớp.

Cậu tự vỗ đầu mình:

Hạ Tuấn Lâm, mày đang nghĩ cái quái gì vậy! Sao lại bỏ chạy! Rõ ràng là không có chuyện gì xảy ra!

Chân mọc trên người mày, hà tất gì phải chạy trốn? Hạ Tuấn Lâm ơi là Hạ Tuấn Lâm!

Hạ Tuấn Lâm, mày là đồ ngốc! Đồ ngốc!

Ngay sau đó, Cao Hạo bước vào lớp, lập tức cậu nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm tay chân luống cuống, vò đầu bứt tai đến khó hiểu.

Cao Hạo ném cặp sách xuống ghế, lập tức chạy đến chỗ ngồi của Hạ Tuấn Lâm:

"Hạ ca, sao vậy? Mới sáng sớm mà anh đã ăn nhầm phải thứ gì rồi sao?"

"Cáu gắt không tốt cho nhan sắc đâu!"

"Ai đã gây rối với Hạ ca? Nói cho em biết, em sẽ trả thù cho anh."

"Trời ơi! Thật khó diễn tả bằng lời."

Hạ Tuấn Lâm vừa thở dài vừa vò tóc rối tung lên.

"Cậu đừng giục mình nữa!"

Hạ Tuấn Lâm lại thở dài. Còn chưa kịp lên tiếng than thở với Cao Hạo thì đột nhiên cậu thấy Nghiêm Hạo Tường bước vào lớp. Cậu vội vàng nắm lấy cánh tay Cao Hạo:

"Đi, ra kia lấy nước với mình."

Cậu nhanh chóng cầm lấy cốc nước, lén lút đi ra cửa sau.

"Này, Hạ ca, đợi đã!"

Cao Hạo bị Hạ Tuấn Lâm kéo ra ngoài.

Nghiêm Hạo Tường nhìn theo bóng lưng của Hạ Tuấn Lâm, cậu đang cố tình chạy trốn, đặt bữa sáng trên tay lên bàn của Hạ Tuấn Lâm, anh hơi nheo mắt lại.

Vẫn phải đưa mọi thứ trở lại như cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top