Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

【Tường Lâm】 17 • Mười bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ngày hôm nay Hạ Tuấn Lâm luôn tìm cách trốn tránh Nghiêm Hạo Tường.

Thậm chí Hạ Tuấn Lâm còn không chịu ăn trưa cùng Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường còn chẳng có thời gian để tìm gặp Hạ Tuấn Lâm sau giờ học. Hạ Tuấn Lâm liên tục bám chặt lấy Cao Hạo, cả hai bước nhanh ra cửa:

"Ha ha ha, Cao Hạo thân mến, để Hạ ca ca đưa cậu đi ăn món bạch tuộc ngon tuyệt mà hôm nay chúng ta đã bàn với nhau nha! Nhanh lên, nhanh lên, ca ca đói rồi!"

Cao Hạo bị túm cổ áo lôi đi, cậu mờ mịt hỏi lại:

"Hạ ca, anh đang nói món bạch tuộc nào thế?"

Hạ Tuấn Lâm trừng Cao Hạo một cái, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Rõ ràng cậu là người rủ tôi, giờ lại chối là sao hả?"

Cao Hạo vừa vấp ngã vừa bị Hạ Tuấn Lâm lôi ra khỏi lớp.

Nghiêm Hạo Tường nhìn Hạ Tuấn Lâm đang vội vàng chạy trốn, khẽ thở dài, lấy bữa trưa từ trong ngăn bàn ra. Khi Nghiêm Hạo Tường đang ăn, anh chợt nhận ra chứng rối loạn ăn uống của mình dường như đang tái phát trở lại.

Nghiêm Hạo Tường cứ nghĩ sức khỏe của mình đang dần được cải thiện, nhưng hóa ra, nếu không có Hạ Tuấn Lâm bên cạnh, mọi thứ lại tồi tệ như cũ.

Trong vài tháng qua, mỗi ngày cùng ăn với Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường có ảo tưởng bệnh tình của mình đã được chữa khỏi.

Nhưng ngay khi Hạ Tuấn Lâm bỏ đi vào ngày hôm nay, Nghiêm Hạo Tường đã bị sốc khi nhận ra mình vẫn đang bị bệnh tật hành hạ.

Nghiêm Hạo Tường thản nhiên nhai hai miếng bánh mì nướng, cố ép mình nuốt xuống, nhưng đột nhiên bị nước mắt làm cho nghẹn lại, vội vã chạy vào nhà vệ sinh nôn sạch ra.

Nghiêm Hạo Tường nhìn chằm chằm vào khóe mắt hơi đỏ của mình trong gương, trời lạnh lẽo, anh dùng nước lạnh để rửa mặt.

Nghiêm Hạo Tường đang cố gắng tỉnh táo lại. Anh chậm chạp dừng lại một lúc, không còn thấy ngại khi xuống căng tin ăn trưa nữa, ném hơn nửa chiếc bánh mì nướng vào trong thùng rác, ngồi xổm xuống đất một lúc rồi lên lớp ngủ tiếp.

Khi Hạ Tuấn Lâm quay lại lớp học, Nghiêm Hạo Tường vẫn đang nằm trên bàn. Cậu giấu phần bạch tuộc viên được đóng gói sẵn sau lưng, không biết phải mở lời thế nào cho phải.

Cậu không biết Nghiêm Hạo Tường đã ăn hay chưa. Hạ Tuấn Lâm chăm chú quan sát Nghiêm Hạo Tường một lúc lâu, cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Nghiêm Hạo Tường mới mơ màng tỉnh dậy.

Hạ Tuấn Lâm đã bỏ lỡ cơ hội tốt để nói, vì thế, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ và thành thật đi về chỗ ngồi, chuẩn bị vào lớp.

Nghiêm Hạo Tường cảm thấy hơi chóng mặt sau khi tỉnh dậy, anh xoa xoa thái dương và cố gắng gượng theo kịp tiết học.

Vào mùa đông, lượng calo tiêu thụ nhanh, kiến thức lại nhiều nên việc Nghiêm Hạo Tường không ăn gì trong một ngày khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh cố gắng chịu đựng cơn chóng mặt cho đến khi buổi học chiều kết thúc.

Hạ Tuấn Lâm ngay từ đầu đã phát hiện ra có điều gì đó không ổn với Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường thường rất nghiêm túc trong giờ học, nhưng anh ấy sẽ không bao giờ ngồi thẳng người như thế, tư thế này sẽ khiến cột sống bị đau và toàn thân bị tê nhức.

Cho nên khi Nghiêm Hạo Tường ngất xỉu, Hạ Tuấn Lâm đã nhanh chóng phát hiện ra. Cậu vội vàng đặt tay dưới đầu Nghiêm Hạo Tường để ngăn Nghiêm Hạo Tường tự làm mình bị thương.

Hạ Tuấn Lâm vội vã cõng Nghiêm Hạo Tường đến phòng y tế, vào một ngày lạnh giá như thế này, mồ hôi vẫn chảy ròng trên khuôn mặt của Hạ Tuấn Lâm.

"Mấy người trẻ tuổi các cậu thật kì lạ! Năm ba trung học rồi, phải biết tự chăm sóc bản thân. Cứ thích thức khuya rồi nhịn ăn nhịn uống. Chẳng trách lại bị hạ đường huyết!"

Trong khi bác sĩ của trường đang khám cho Nghiêm Hạo Tường thì Hạ Tuấn Lâm ngồi một bên cau mày suy nghĩ:

"Đúng, đúng, bác sĩ nói đúng. Cháu sẽ giám sát cậu ấy thật tốt!"

"Dạ dày của đứa nhóc này không được tốt nên cần phải ăn uống đầy đủ. Bị hạ đường huyết không phải vấn đề gì quá lớn, lát nữa sẽ tỉnh lại thôi."

"Vâng, cảm ơn bác sĩ."

Hạ Tuấn Lâm ngồi bên giường bệnh và ngây người nhìn Nghiêm Hạo Tường.

Hạ Tuấn Lâm cảm thấy có chút áy náy, nếu không phải vì hôm nay cậu cố tình trốn tránh Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường có lẽ sẽ không bị ngất xỉu.

Hạ Tuấn Lâm khó chịu tự tát mình một cái, nhưng đã bị Nghiêm Hạo Tường, người vừa mới tỉnh dậy ngăn lại.

Bàn tay của Nghiêm Hạo Tường tuy mảnh khảnh nhưng lực lại rất khỏe, anh nắm chặt cổ tay Hạ Tuấn Lâm, giọng khàn khàn lên tiếng:

"Hạ Nhi, việc này không liên quan tới cậu."

Hạ Tuấn Lâm lo lắng bước tới để xác nhận tình trạng của Nghiêm Hạo Tường:

"Cậu thấy không khoẻ chỗ nào? Còn chóng mặt không? Có muốn mình gọi bác sĩ đến không?"

Nghiêm Hạo Tường cúi đầu cười, đưa tay lên chạm vào đầu Hạ Tuấn Lâm:

"Tôi vẫn ổn, không sao đâu."

"Nhưng mà..."

"Tôi thực sự không sao."

Nghiêm Hạo Tường nắm lấy tay của Hạ Tuấn Lâm:

"Tôi hiểu rõ cơ thể của mình. Cậu không cần phải gọi bác sĩ đâu."

"Nếu cậu muốn giúp tôi thì hãy ở lại đây với tôi."

Hạ Tuấn Lâm nhìn bàn tay đang bị Nghiêm Hạo Tường nắm lấy, cậu có chút bất ngờ, sau đó gật đầu lia lịa và nói không sao.

Vài phút tiếp theo, cả hai người đều không lên tiếng, lòng bàn tay của Hạ Tuấn Lâm hơi đổ mồ hôi, bầu không khí trở nên hơi tế nhị một chút.

Nghiêm Hạo Tường dựa vào đầu giường, xoa nhẹ bàn tay của Hạ Tuấn Lâm, rồi ngước mắt lên nhìn Hạ Tuấn Lâm:

"Hạ Nhi, cậu đừng né tránh tôi, được không?"

"Lúc tức giận cậu có thể trêu đùa tôi, nhưng... đừng bao giờ né tránh tôi, được không?"

Lương tâm Hạ Tuấn Lâm bị cắn rứt, cậu nhỏ giọng thì thầm:

"Mình không có..."

Nghiêm Hạo Tường ba phần dịu dàng bảy phần kiên nhẫn dỗ dành cậu:

"Vậy thì cậu bỏ qua cho tôi, được không?"

"Mình..."

Nghiêm Hạo Tường chăm chú quan sát Hạ Tuấn Lâm, đột nhiên đôi mắt anh có chút ướt át, Hạ Tuấn Lâm có chút ngượng ngùng, nghĩ thầm, cậu ấy đang làm nũng với mình ư, làm sao có thể nói chuyện với bạn học với một khuôn mặt như thế này được? 

Nghiêm Hạo Tường thực sự biết cách tận dụng điểm mạnh của mình và tránh những điểm yếu khi cần thiết...

Đương nhiên, Hạ Tuấn Lâm không thể làm được gì ngoài việc ngay lập tức tước vũ khí đầu hàng, trong lòng cũng không khống chế được cảm xúc ngượng ngùng, khó xử. Cậu nặng nề gật đầu rồi nhìn về phía Nghiêm Hạo Tường.

"Lần sau cậu đừng tìm lí do tránh tôi như hôm nay nữa..."

"Xin lỗi."

Nghiêm Hạo Tường đưa tay ra ôm lấy Hạ Tuấn Lâm vào lòng, thành kính đặt tay lên gáy cậu:

"Đừng nói lời xin lỗi với tôi."

Chỉ cần nói, em yêu anh là đủ rồi.

Em có biết không, Hạ Tuấn Lâm?

Em chính là hương vị ngọt ngào trong cuộc sống đơn điệu này của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top