Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

【Tường Lâm】 17 • Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học được công bố, Nghiêm Hạo Tường thậm chí còn chưa kịp tra điểm của mình, nhà trường đã hân hoan mở tiệc, rục rịch kéo băng rôn khắp nơi. Không khó để nhìn ra những biểu ngữ, banner này đã được đặt sẵn từ trước.

Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm quay về trường để điền các thông tin cần thiết cho quá trình tuyển sinh, họ liền nhìn thấy băng rôn đỏ tươi treo trước cổng:

Chúc mừng học sinh trường chúng ta, Nghiêm Hạo Tường, xuất sắc giành vị trí số 1 toàn thành phố!

Nghiêm Hạo Tường nóng lòng muốn đào một cái hố để chui xuống.

Trái ngược với Nghiêm Hạo Tường, trên đường đi, Hạ Tuấn Lâm vui vẻ chào hỏi tất cả mọi người:

"Ê, cậu có nhìn thấy không? Băng rôn ở kia kìa! Đúng rồi, Nghiêm Hạo Tường là người này đó!"

Vẻ mặt tự mãn của Hạ Tuấn Lâm khiến anh cảm tưởng như cậu mới chính là người giành chức vô địch của thành phố.

Nghiêm Hạo Tường cố gắng bịt miệng đang ba hoa của Hạ Tuấn Lâm lại rồi kéo cậu về nhà.

Tuy nhiên tình hình ở khu chung cư cũng không khả quan hơn là bao.

Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra thế này? Việc nhà trường kéo băng rôn còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được... nhưng mà... ở đây... sao lại kéo băng rôn nhanh như được vậy!

Và những lãng hoa, dây pháo hoa này là có ý gì đây?

Nghiêm Hạo Tường cúi đầu che mặt lại. Anh cố gắng đi đường vòng để các dì ở tầng dưới không nhận ra.

"Ây da, Tiểu Nghiêm, dì nghe nói con đã giành được vị trí quán quân toàn thành phố? Thật tuyệt vời!"

"Đúng vậy, chỉ cần cháu trai của dì bằng một nửa cháu thôi thì dì có thể yên tâm nhắm mắt rồi!"

"Ồ, đúng vậy, khi nào rảnh cháu có thể sang dạy kèm nó hộ dì được không?"

Các dì ở dưới tầng vây quanh Nghiêm Hạo Tường. Anh xấu hổ đứng ở giữa để mọi người chúc mừng, xin vía*, ngón chân của anh như muốn đào ra một toà lâu đài Disney!

*Xin vía học giỏi của anh Tường học bá đi mọi người ơi!

Hạ Tuấn Lâm nghiêng người sang một bên xem náo nhiệt, thỉnh thoảng lại chêm vài câu góp vui:

"Đúng vậy!"

"Nhà vô địch toàn thành phố, thật tuyệt vời!"

Hạ Tuấn Lâm còn chưa bày trò đủ liền bị Nghiêm Hạo Tường kéo vào đám đông:

"Dì à, đừng chỉ nói về cháu như thế. Tiểu Hạ cũng đạt kết quả rất tốt trong kỳ thi này, em ấy đứng thứ mười toàn thành phố đấy!"

Hạ Tuấn Lâm mở to mắt vì kinh ngạc, cậu nhìn Nghiêm Hạo Tường với vẻ mặt sững sờ, nghiến răng hét lên:

"Nghiêm Hạo Tường, lần này anh chết với em!"

Hạ Tuấn Lâm còn chưa kịp đuổi đánh Nghiêm Hạo Tường, cậu đã bị đám đông kéo ra xa chỗ anh đang đứng.

"Ây da, Tiểu Hạ, lời Nghiêm Hạo Tường nói có phải sự thật không?"

"Úi chà chà, chắc bố mẹ cháu phải sung sướng lắm nhỉ?"

...

Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường cố gắng thoát khỏi vòng vây câu hỏi của các dì, vội vàng chạy ra phía ngoài hành lang.

Họ nắm tay nhau, dựa vào bức tường hành lang đầy bụi, thở hổn hển, một lớp mồ hôi mỏng chảy ra từ tay họ.

Hạ Tuấn Lâm thậm chí còn không kịp thở trước khi đá vào chân Nghiêm Hạo Tường:

"Được lắm! Anh dám bán đứng em!"

"Ai bảo em đứng đó xem trò vui."

Nghiêm Hạo Tường chống một tay lên tường, áp Hạ Tuấn Lâm vào giữa mình và bức tường, cơ thể anh gần cậu đến mức hơi thở cũng bị cuốn vào nhau:

"Em không đến giải cứu bạn trai thì thôi đi lại còn ở đó bày trò. "

Hai từ bạn trai này, là Nghiêm Hạo Tường cố ý dùng giọng điệu trầm khàn để nhấn mạnh: Anh không vui đâu nhé, em dỗ anh đi!

Hạ Tuấn Lâm mặt đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cậu lúng túng nhìn đi chỗ khác với lương tâm đang cắn rứt:

"Làm sao em có thể..."

Giọng nói của Nghiêm Hạo Tường rất trầm thấp, mang theo chút trêu chọc, văng vẳng bên tai Hạ Tuấn Lâm, khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy:

"Sao còn chưa làm?"

Hạ Tuấn Lâm có chút ngượng ngùng trước sự chủ động trắng trợn của Nghiêm Hạo Tường, đưa tay đẩy vai Nghiêm Hạo Tường ra:

"Anh bị sao vậy? Chẳng vui chút nào hết!"

Nghiêm Hạo Tường cúi đầu và cố gắng nhịn cười.

"Anh cười cái gì hả?"

Nghiêm Hạo Tường phá lên cười:

"Hạ Nhi, em đáng yêu quá!"

"Trời ơi, em thật là đáng yêu! Cả nhà em đều đáng yêu! Anh rất đẹp trai, em hiểu không! Nghiêm Hạo Tường rất đẹp trai!"*

*Yêu cho cố vô rồi hồ ngôn loạn ngữ!

Hạ Tuấn Lâm còn chưa kịp phản bác liền bị Nghiêm Hạo Tường giữ chặt cằm. Những cánh môi ướt át tìm đến nhau bằng nụ hôn nồng cháy.

Đó là nụ hôn đầu tiên của họ. Một hương vị soda thanh mát và dịu ngọt tràn ngập trong khoang miệng.

Trên người Nghiêm Hạo Tường luôn có mùi bạc hà thoang thoảng, ngón tay trắng nõn của Hạ Tuấn Lâm nắm lấy cánh tay của anh một cách ảo diệu, ngẩng đầu đón nhận một nụ hôn cuồng nhiệt.

Vạt nắng khẽ rơi trên hành lang, nhỏ thành giọt dưới chân họ.

Họ đang hôn nhau đắm đuối trong một góc tối không ai nhìn thấy.

"Hạ Nhi, anh thật sự rất hạnh phúc."

Giọng của Nghiêm Hạo Tường trở nên khàn khàn, chăm chú quan sát Hạ Tuấn Lâm:

"Anh thực sự rất hạnh phúc."

Hạ Tuấn Lâm câu cổ Nghiêm Hạo Tường xuống, cúi người hôn lên môi anh:

"Em cũng vậy."

"Quãng đời sau này xin em hãy chỉ giáo anh nhiều hơn."

"Anh cũng vậy..."

KẾT THÚC

Đặt dấu chấm hết cho tác phẩm "Mười bảy" tại đây! Một lần nữa xin cảm ơn mọi người đã luôn theo dõi và ủng hộ các dự án fanfic của chúng mình. Cùng chúng mình đón chờ "Niên Niên" vào ngày mai nhé! ☺️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top