Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trong văn phòng, tôi cứ như người mất hồn, ánh mắt giương nhìn hững hờ. Chưa bao giờ tôi thấy rối bời như thế này. Viết bản báo cáo cũng không ra hồn. Tâm trạng bồn chồn đến run sợ, áp lực dồn dập bao vây quanh tôi. Thật sự... thật sự..., hôm nay không thể làm được, tôi không còn tâm trạng để làm việc nữa.

_______________Flashblack__________

Ngay khi Yoongi vừa bước ra khỏi cửa, một cuộc điện thoại đến bất ngờ, vừa nhìn lên màn hình liền biết ngay sự việc sắp xảy ra với tôi:

- Nae!

- Jimin, con hãy sắp xếp công việc đi vì ngày mai mẹ sẽ lên. Ba và mẹ sẽ xem xét lại việc con và tên tội phạm đó. Và mẹ dám chắc với con rằng mẹ sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.

Phải, hãy xem xét kỹ lưỡng. Bởi, tôi dám khẳng định cho dù ra sao, ba mẹ có từ tôi đi chăng nữa, tôi vẫn ở bên cạnh Yoongi vì đối với tôi mà nói người thân chỉ có thể là hắn.

- Con biết rồi! - Tôi không thể tin được, ba mẹ tôi vẫn còn có lối sống cổ hủ kiểu đó.

- Và mẹ khuyên con hãy nhanh chóng từ chức ở sở cảnh sát để về nối tiếp công ty ba con. - Nghe đến câu này, tôi chỉ biết cười ngượng.

- Ngày mai rồi hẵng nói chuyện đó, con cúp máy đây, con còn công việc! Chào mẹ! - Cúp.

_______________End flashblack_____________

Gì chứ? Nối tiếp công ty? Xem xét lại sự việc giữa tôi và hắn ta à? Chuyện gì đấy? Sao tự nhiên ba mẹ tôi lại có hứng thú với cuộc sống riêng tư của tôi? Họ tưởng rằng thằng này vẫn còn ở lứa tuổi 15 à? Nhìn tôi giống như một đứa dễ dãi không?

Bây giờ tôi mới hiểu được cảm giác này, cảm giác bía ba mẹ áp đặt lên người, nó rất khó chịu. Tôi đã làm hết khả năng của mình rồi, tôi cũng đã cố học thật giỏi làm nở mặt nở mày gia đình này, mặc dù tôi không thích học cho lắm nhưng hình như nó vẫn chưa đủ thỏa mãn họ.

Dù sao tôi cũng đã lớn rồi, đã trưởng thành và nên người. Tôi muốn có con đường riêng của chính mình, tôi muốn có cuộc sống mà bản thân mình luôn hằng ước nhưng sao họ lại cứ muốn ép tôi làm chuyện tôi không thích. Tôi luôn tự hỏi bản thân rằng ba mẹ tôi làm vậy là yêu thương tôi hay đơn giản là, họ nghĩ đó chính là nghĩa vụ của tôi?

Hừ, chán nản thật...

Tôi xin phép về sớm với lí do không khỏe trong người, mà hình như không khỏe thật rồi, ha!

Mở cửa, tôi như tìm được chốn bình yên, ngã nhoài xuống ghế sofa dài, ánh mắt tôi hướng về người con trai đang chăm chú đọc cuốn sách với tựa đề “Emotional Intelligence: Why It Can Matter More Than IQ” của Daniel Goleman. Yoongi từ bao giờ đã thích đọc sách? Lại là còn cuốn sách tâm lý học.

- Ngươi thích đọc sách sao?

- Phải!

- Từ khi nào?

- Từ khi em dạy tôi học chữ! - Đùa sao? Yoongi ngươi tri thức quá đấy!

- Nhưng ta không dạy người tiếng Anh.

- Là tôi tự học! - Ngươi cũng giỏi phết, thực xem thường ngươi rồi!

- Cũng có tiền đồ đấy chứ!

- Quá khen!

Tôi không muốn làm mất hứng nhàn nhã của hắn, chắc có lẽ chuyện ba mẹ tôi lên đây sẽ nói sau. Tôi cố tình đặt đầu lên đùi hắn song úp khuôn mặt vào bụng, khoai tây hoài sao ôm lấy eo hắn. Yoongi, ngươi có tập tạ không đấy? Sao cơ thể lại có thể rắn chắc như vậy, còn đô hơn cả ta, ghen tỵ thật!

Tôi ngước nhìn gương mặt sắc cạnh kia. Vẫn là đôi mắt ấy, đôi mắt đã thu hút tôi, Yoongi ngươi đang sở hữu đôi mắt đặc biệt, ngươi biết không? Nhưng nó đã có phần khác hơn ban đầu. Nó không còn khiến tôi chìm sâu vào vùng hoang lạc, nhưng khi nhìn đôi mắt đục ngầu ấy, chỉ cảm thấy lạnh lẽo và ảm đạm. Cái sở thích của tôi là luôn muốn được ngắm nhìn đôi mắt của hắn, bởi khi nhìn vào mắt hắn, tôi không còn cảm thấy nặng nề và áp lực, chỉ là một nỗi niềm trong vắng. Tuy lạnh lẽo nhưng không ràng buộc.

Tuy vậy, hôm qua chính là lần đầu tiên tôi nhìn thấy được ánh mắt đáng sợ của hắn, nó không ghê rợn, không quá nghiêm túc cũng không quá căng thẳng. Chỉ là cảm thấy rùng mình, ắt hẳn hắn biết, cho nên không bao giờ nhìn thẳng vào mắt tôi quá lâu.

Yoongi nhẹ nhàng đóng cuốn sách, đặt lên bàn song xoa đầu tôi, hỏi nhưng không nhìn.

- Có chuyện gì?

- Ngày mai người thân ta sẽ đến, ngươi hãy chuẩn bị!

- Ừ! - Cảm giác được hắn xoa đầu thực thích. Tôi muốn lưu luyến cảm giác này, muốn giữ mãi cho mình cái cảm giác được hắn quan tâm, được hắn chăm sóc.

Rồi tôi chìm vào giấc ngủ dài. Chắc có lẽ vì cũng đã quá mệt vì đã có nhiều áp lực nhưng không sao, tôi chỉ nghĩ một điều đơn giản, Yoongi hắn nếu còn ở bên tôi, tôi vẫn còn có thể sống tốt.

*Ngày hôm sau*

Mọi thứ đều chuẩn bị tốt và hắn cũng thế. Yoongi tận tâm tận tụy làm tất cả các món ăn để tiếp đãi ba mẹ tôi, hỏi thử có chàng trai nào lại chu đáo như hắn không? Tôi ở phòng khách nhìn dáng vẻ dịu dàng của hắn mà muốn xuýt xoa. Không chịu được, tôi chạy đến ôm từ phía sau, áp tai lên lưng hắn. Lưng hắn rộng thật đấy, lại còn ấm nữa. Thật không muốn bỏ ra chút nào!

- Lại có chuyện gì sao?

- Yoongi, nhà ngươi thật quá đáng!

- Tôi làm sao?

- Ngươi cái gì cũng tốt, cái gì cũng giỏi! Thật không công bằng! - Tôi hờn trách, giận dỗi với hắn, nhiều khi làm vậy cũng cảm thấy nổi da gà, không biết tại sao mình lại như vậy.

- Tôi thấy công bằng đấy chứ! Nếu em nói tôi cái gì cũng tốt, cái gì cũng giỏi nhưng bù lại, tôi không có một gia đình hoàn thiện, không có một công việc ổn định lại từng phạm tội. Em nói thử xem, đã công bằng chưa?

Yoongi! Ngươi vừa nói gì? Những chuyện đó đáng để kể ra sao? Ngươi đang chọc giận ta?

Tôi buông hẳn người hắn, đi ra ghế sofa ngồi. Tôi không muốn hắn cứ mãi nhắc đến chuyện quá khứ. Đó là những chuyện không tốt đẹp, tôi chỉ muốn khen hắn thôi nhưng không ngờ hắn lại nói thế, tôi liền cảm thấy giống như mình đang nói móc hắn vậy.

Yoongi sau khi làm xong những món ăn đó, nhanh chóng ra chỗ tôi ngồi. Tôi cũng không thèm để ý đến hắn nữa.

- Em là đang giận tôi?

- Đáng để giận sao?

- Tôi không có ý đó!

- Ta biết, ta cũng chẳng muốn để ý tới!

- Thế sao lại dỗi?

- Ta nói cho ngươi biết, lúc trước ngươi không có một gia đình hoàn thiện nhưng bây giờ đã có ta, ngươi không có một công việc ổn định nhưng bây giờ đã là người phụ trợ ta. Tuy ngươi từng phạm tội nhưng cũng chẳng phải đã ra tù rồi sao?

Tôi nghe tiếng hắn cười, tuy cười khẽ nhưng tôi biết hắn thực sự quan tâm đến cảm xúc của tôi. Bất chợt, xúc cảm dâng trào trong từng lời nói, tôi xoay qua nhìn hắn, liền gặp ánh mắt ôn nhu của Yoongi. Tôi ôm chầm lấy hắn, siết chặt cổ lại. Tôi không bao giờ có định ý buông, tôi không phải thương hại, càng không phải cho hắn ăn bám mà chính là vì tôi yêu Yoongi.

- Mau buông Jimin nhà tôi ra!

Là mẹ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top