Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Tiêu Chiến không biết mình làm sao có thể trở về nhà được nữa, chỉ biết là lúc anh tỉnh lại đã thấy mình nằm trong căn phòng quen thuộc, đã vậy tay anh còn ôm lấy con gấu bông hình sư tử nhỏ của ai kia.

Tiêu Chiến chống đỡ thân thể mệt mỏi ngồi dậy, anh đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng, bất chợt thấy đầu sống mũi cay cay.

Căn phòng này là căn phòng của anh và cậu, có biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp đẽ của hai người tràn ngập trong căn phòng này. Trên giường, nhà tắm, ban công phía bên ngoài....tất cả đều là những thứ liên quan đến hai người, liên quan đến tình yêu của hai người, mọi ngóc ngách trong căn phòng này đều có hình ảnh của cậu, bây giờ một mình anh ngồi đây đối diện với những thứ thuộc về nơi hai người từng trải qua, Tiêu Chiến thật sự không chịu nổi.

Đau, đau đến mức không thở nổi.

Ngồi một chút, Tiêu Chiến xuống giường, mang dép vào nhà tắm rửa mặt, anh muốn cho bản thân mình thật tỉnh táo, anh không thể mãi cứ ủ rũ như vậy được, hơn bao giờ hết, ngay lúc này, anh thật sự cần sự tỉnh táo, anh muốn bản thân mình phải thật mạnh mẽ, để có thể tìm Vương Nhất Bác về, anh không tin Vương Nhất Bác cứ như vậy mà mất tích, cho dù có bị thương rơi xuống vực, thì ít nhất cũng phải tìm thấy xác, không thể nào cứ thế nói mất tích, liền biến mất không một chút dấu vết được.

Tiêu Chiến không cho phép điều đó xảy ra, anh nhất định sẽ mang Vương Nhất Bác trở về.

"Nhất Bác đợi anh, anh nhất định sẽ đưa em an toàn trở về bên anh." Tiêu Chiến nhìn chính mình trong gương, đôi mắt vì khóc quá nhiều mà ửng đỏ, thế nhưng đâu đó, bên trong ánh mắt lại ngập tràn một sự kiên định cực kỳ cao.

Sự kiên định ấy giống như tình yêu mà anh dành cho em.

Tiêu Chiến thay quần áo xong, lấy điện thoại ra bấm vào dãy số, bên kia liền có người hồi đáp.

"Alo, bác sĩ Tiêu, anh gọi tôi có việc gì không?"

"A....xin lỗi, xin lỗi đã làm phiền cậu, nhưng mà Trần Vũ, cậu bây giờ có thời gian rảnh không, có thể gặp tôi một chút được không?"

"Tôi đang ở trụ sở cảnh sát, nhưng mà tôi có thể sắp xếp ra gặp anh, vậy anh có thể đến quán cà phê đối diện với chỗ trụ sở của tôi được không? Bác sĩ Tiêu, còn nếu không tiện, tôi có thể qua chỗ anh."

"Không không cần, tôi sẽ qua chỗ cậu."

"Vậy được, khi nào anh đến thì gọi cho tôi."

"Vâng."

Cúp điện thoại, Tiêu Chiến lấy áo khoác mặc vào, lấy chìa khóa xe cùng ví tiền, rồi nhanh chóng xuống nhà lái xe đến nơi đã hẹn với Trần Vũ.

Lúc đến nơi, Tiêu Chiến đứng trước quán cà phê mà Trần Vũ nói, nhưng anh không vội bước vào, anh dịch sang một góc đưa mắt nhìn qua trụ sở cảnh sát phía đối diện, nhìn lên trụ cờ đằng trước sân, những ngọn gió nhè nhẹ thổi qua, lá cờ đỏ thắm tung bay trước gió, giữa bầu trời xanh vô tận.

Xuyên qua lá cờ đỏ thắm trên cao, giống như Tiêu Chiến có thể nhìn thấy được sự nghiêm trang, ánh mắt kiên định của những con người dũng cảm, hiên ngang bất khuất đứng trước lá cờ của tổ quốc, nghiên mình kính cẩn, tuyên thệ một lòng bảo vệ tổ quốc.

Và  xuyên qua lá cờ ấy, Tiêu Chiến  có thể nhìn thấy được một Vương Nhất Bác hiên ngang dũng mãnh, tay chào trên đầu, kiên định với điều mình đã chọn, sắc son trước lời tuyên thệ bảo vệ tổ quốc.

Tiêu Chiến mỉm cười, anh lại dời ánh mắt đi, nhìn vào cánh cửa lớn, là  bậc tam cấp, là nơi mà Vương Nhất Bác hằng ngày vẫn bước qua, rồi lại bước trở về với anh, thế nhưng lần này, cậu cũng bước qua nơi ấy, nhưng lại không bước trở về với anh nữa rồi.

Trong vô thức, Tiêu Chiến có thể nhìn thấy Vương Nhất Bác khoác trên người bộ đồng phục màu xanh phẳng phiu, đứng giữa bậc tam cấp, một tay ôm lấy mũ, cậu quay đầu nhìn anh mỉm cười, cậu vẫy tay nói với anh.

"Chiến ca, tạm biệt, hẹn gặp lại anh vào buổi tối, nhớ đợi em trở về."

Tiêu Chiến cảm thấy khóe mắt mình nóng ran, trên mặt dường như có thứ gì đó ươn ướt, anh vội đưa tay lau đi, hóa ra là nước mắt. Đột nhiên Tiêu Chiến cảm thấy mình thật yếu đuối, hai hôm nay anh khóc thật nhiều, điều này chẳng giống anh trước đây gì cả, anh thật sự ghét bản thân mình như vậy, anh tin chắc Vương Nhất Bác cũng không thích nhìn thấy anh như vậy, nếu để cậu ấy thấy anh khóc thế này, chắc sẽ lại cười rồi trêu anh mít ướt cho mà xem.

Tiêu Chiến đem tay lau nước mắt, để bản thân bình thường lại rồi đi vào trong, anh chọn một nơi gần cửa sổ ngồi xuống, sau đó mới lấy điện thoại ra gọi cho Trần Vũ.

Sau một chút, Trần Vũ cũng đến, nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của anh, lại nhìn thấy vành mắt đỏ ửng của anh, trong lòng cậu dâng lên nỗi day dứt khôn nguôi.

"Bác sĩ....Tiêu." Trần Vũ nhẹ nhàng cất tiếng chào.

Tiêu Chiến nhìn cậu, anh mỉm cười, chỉ là nụ cười của anh thật sự rất khó coi.

Trần Vũ kéo ghế ngồi xuống phía đối diện anh, thế nhưng cậu không dám nhìn thẳng vào mặt anh, cậu sợ phải đối diện với ánh mắt như xoáy vào tâm can người khác của anh, cậu sợ nhìn vào nó,  sợ trả lời những chất vấn của Tiêu Chiến trong lúc này, bởi vì ngay cả những câu hỏi cho bản thân mình, cậu cũng không có câu trả lời.

Lần đầu tiên Trần Vũ tự cười nhạo bản thân mình, khi là một cảnh sát, dùng ánh mắt tra tấn tội phạm,  lại phải né đi ánh mắt của một người dân thường.

"Cảnh sát Trần, tôi có thể hỏi cậu một vài chuyện được không?"

"Được.....bác sĩ Tiêu hỏi đi."

"Tôi.....tôi muốn hỏi, bên chỗ các cậu, có manh mối gì về Nhất Bác chưa?"

Trần Vũ mặc dù đoán trước được câu hỏi của anh, thế nhưng vẫn không biết phải trả lời thế nào, cậu nhất thời trầm mặc, ánh mắt vẫn là không dám nhìn thẳng vào anh.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi từ anh, Trần Vũ thật sự không thể nào chịu nổi nữa, cúi cùng chỉ có thể cúi đầu, né tránh ánh mắt của anh, nghẹn ngào nói.

"Xin lỗi bác sĩ Tiêu, chúng tôi.....chúng tôi vẫn chưa tìm được đội trưởng."

Thật ra Tiêu Chiến cũng đã biết trước đáp án này, nhưng tận sâu đâu đó trong lòng, anh vẫn không ngừng dấy lên hy vọng, hy vọng câu trả lời của Trần Vũ là có, dù chỉ là một chút thông tin ít ỏi. Thế nhưng, rốt cuộc thì.....hy vọng ít ỏi của anh cũng bị dập tắt hoàn toàn.

"Vậy....vậy sao?"

"Bác sĩ Tiêu, anh yên tâm đi, chúng tôi đang nỗ lực tìm kiếm, nhất định sẽ tìm thấy đội trưởng Vương, hơn nữa anh nên tin tưởng rằng, anh ấy không sao đâu."

Tiêu Chiến mỉm cười nhẹ, anh nói :"tin tưởng sao? Tin tưởng là tôi để cho Nhất Bác đi theo đội điều tra đặc biệt, tin tưởng là em ấy sẽ an toàn trở về, tin tưởng là em ấy sẽ không sao? Thế nhưng rốt cuộc sự tin tưởng của tôi được trả lại những gì? Là Vương Nhất Bác đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy tung tích sao? Vậy cảnh sát Trần nói xem, sự tin tưởng của tôi là đúng hay sai đây?"

"Bác sĩ Tiêu....." Trần Vũ có chút cứng họng trước chất vấn của anh, cậu thật sự không biết trả lời thế nào, hơn nữa, những gì Tiêu Chiến nói, không sai.

Một người đem lòng tin của mình đặt tuyệt đối vào người khác, thế nhưng lòng tin ấy lại bị đánh đổi bằng sự trả giá quá đắt, thế thì người ấy làm sao không trách cho được.

Nếu là cậu, có lẽ cậu cũng sẽ như thế thôi.

"Thôi được rồi, tôi không chất vấn cậu nữa, nhưng mà cảnh sát Trần, có thể nào cho tôi địa chỉ nơi Nhất Bác bị mất tích được không? Tôi sẽ tự mình đi tìm em ấy."

"Không....không được, bác sĩ Tiêu anh không thể đến đó một mình, như vậy rất nguy hiểm, anh hãy cứ tin ở chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ tìm được đội trưởng Vương."

Tiêu Chiến nhếch mép cười, anh lắc đầu :"không cần thiết nữa rồi, kể từ lúc Vương Nhất Bác mất tích, tôi không tin tưởng mấy người nữa, bây giờ tôi nghĩ mình chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi, vì vậy cảnh sát Trần làm ơn, cho tôi biết nơi đó ở đâu, để tôi tự mình đi."

Trần Vũ bây giờ mới nhìn vào ánh mắt của anh, trong ánh mắt ấy chứa đựng một sự kiên định đến cố chấp, nó khiến cho người khác khi nhìn vào, không thể nào từ chối được, chỉ có thể chấp nhận.

Trần Vũ cũng thế,  trước ánh mắt kiên định cố chấp của anh, rốt cuộc cậu cũng không thể từ chối, cuối cùng vẫn phải cho anh địa chỉ.

Tiêu Chiến rời khỏi quán cà phê, anh lái xe đến thẳng nơi địa chỉ mà Trần Vũ vừa cho, đi tìm Vương Nhất Bác.

Lúc đến nơi, Tiêu Chiến có thể thấy đây là một ngôi làng ven vùng ngoại ô, ở đây khá hẻo lánh, dân cư thưa thớt, những ngôi nhà cách nhau rất xa. Tiêu Chiến đem xe đậu ở bên ngoài, rồi đi bộ vào, anh len theo con đường đất đi sâu vào trong.

Đi sâu vào bên trong, Tiêu Chiến cố gắng tìm kiếm người dân gần đó để hỏi thăm tình hình, nhưng mà ở đây quả thật rất vắng, anh đã đi cả đoạn đường dài nhưng vẫn không thấy ai, trời bắt đầu ngả sắc về chiều, Tiêu Chiến có chút mệt, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả chiếc áo sơ mi trên người anh, hai chân anh cảm giác mỏi đến run, thế nhưng Tiêu Chiến vẫn không bỏ cuộc, anh tự an ủi lấy mình, cố gắng đi sâu thêm một chút, hy vọng sẽ tìm được thứ mình muốn tìm.

Rốt cuộc ông trời cũng thương anh, Tiêu Chiến đi sâu vào trong, vừa vặn đúng lúc nhìn thấy có người đi qua, Tiêu Chiến vui mừng, liền cố gắng chạy đến chỗ người kia, lớn tiếng gọi.

"Anh gì đó ơi, làm ơn cho tôi hỏi thăm một chút."

Người đi phía trước nghe tiếng gọi, liền dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau, thấy một người con trai đang gấp gáp chạy về phía mình.

Tiêu Chiến chạy đến chỗ người đàn ông kia, anh dừng lại, vì chạy có chút nhanh mà thở gấp gáp, anh phải cố gắng điều chỉnh nhịp thở, giọng đứt quãng nói.

"Anh ơi, xin lỗi đã làm phiền, nhưng mà anh có thể cho tôi hỏi thăm một chút được không?"

"Có chuyện gì anh hỏi đi."

Tiêu Chiến vội vàng lấy điện thoại ra mở ra, đưa cho người kia một tấm ảnh của Vương Nhất Bác, rồi hỏi :"xin hỏi, anh đã từng nhìn thấy người này ở gần đây chưa?"

Người đàn ông kia nhìn tấm ảnh trong điện thoại của Tiêu Chiến, rồi lại nhíu mày nhìn anh, trong ánh mắt giống như xẹt lên tia nghi hoặc, nhưng rất  nhanh liền trở về bình thường.

Người đàn ông kia hơi ngập ngừng một chút, nhưng rất nhanh lắc đầu, giọng điệu ấp úng.

"Không.....chưa....chưa từng thấy qua."

Nói xong nhanh chóng bỏ đi, để Tiêu Chiến đứng đó nhìn theo trong sự hoang mang.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top