Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ShotFic Em Ấy....


Dịch Dương Thiên Tỉ - Bác sĩ trưởng khoa B của 1 bệnh viện lớn . Là người sống khép kín lạnh lùng , nhưng rất tâm huyết trong công việc
Hắn đẹp trai và rất ư hoàn hảo  ,luôn là mẫu hình lí tưởng của rất nhiều người
Nhưng chẳng cô gái nào có thể lọt vào mắt hắn , vì hắn chưa bao giờ yêu ai hay.....

Có người nói đó là vì những ám ảnh về tình yêu trong quá khứ , cũng có thể là do 1 người nào đó trong quá khứ đã khiến hắn cứ phải dằn vặt chính bản thân mình đến tận hôm nay

Ngày x tháng y năm 2023
Mưa phùn trắng xoá 1 mảng dày đặt , từng chiếc ô tô xẹt qua nhau làm nước dưới mặt đường văn tung toé
Thời tiết thật tệ để ra đường

Từ ô cửa kính phòng làm việc tầng 5 hắn nhìn xuống nơi có 2 cậu trai đang che cùng 1 chiếc ô , cậu bé thân người gầy guộc ngước lên nhìn anh chàng cầm ô rồi cười ấm áp , trông họ thật hạnh phúc , dù trời có đến độ âm thì chắc chắn 2 người đó cũng chẵng bao giờ thấy lạnh

Họ nắm chặt tay nhau bước vào bệnh viện , chàng trai vỗ vai trấn an cậu bé kia rất dịu dàng , ánh mắt anh chứa đầy tình yêu thương sự sủng ái

Sự yêu thương ấy, thoáng chút quen thuộc , quen thuộc đến mức . Ly cà phê khói nghi ngút trên tay hắn chợt lệch đi , vài giọt nâu nhạt rơi xuống thấm vào chiếc áo trắng bác sĩ

Hắn bất ngờ ...tim chợt loạn 1 nhịp....Nhưng.. thôi đi.. chắc là nhìn lầm thôi

Hắn mĩm cười ngây ngốc đứng 1 lát , rồi giật mình khi cô y tá gọi mình , cô ta đã bước vào phòng từ lúc nào không biết , trên tay cầm 1 tờ hồ sơ màu nâu nhạt

-Bác sĩ ! Ngài có ổn không?

-Tôi không sao .. chuyện gì đấy?

-À bên ngoài có 1 bệnh nhân muốn gặp riêng bác sĩ , đây là hồ sơ bệnh án của người ấy

Cô y tá đưa cho hắn , đặt vội ly cà phê xuống , hắn nhận lấy rồi mở thẳng ra xem
Chỉ mong là không phải cái tên kia..

-Vương Nguyên

Đẫy nhẹ gọng kính hắn bất giác đọc lên hàng chữ ngoằn ngèo
Càng nhìn kết quả thăm khám phiá sau lại càng khiến hắn chùn xuống . Đây không phải là trường hợp đầu hắn thấy nhưng vì tuổi của chàng trai này còn quá trẻ để có thể đối mặt với căn bệnh này - căn bệnh ung thư não

-Cho cậu ấy vào !

Đặt hồ sơ lên bàn , hắn quay lại ngồi ngay ngắn trên ghế

Cậu bé dáng gầy gầy , từ từ đẩy cửa bước vào cùng với 1 con người khác đang vịn rất chặt lấy vai cậu bé

Anh ta quay mặt đóng cửa lại đến khi cả 2 đều đối diện với hắn....

-Thiên Thiên !

Anh ngạc nhiên , bất giác gọi tên chàng trai mặt bộ blu trắng đứng trước mình
Bàn tay khẽ xiết nhẹ vai Vương Nguyên
"Thiên Thiên" Cái tên này đã gần 5  năm rồi anh chưa hề muốn nhắc lại

-Vương Tuấn Khải ! lâu rồi chúng ta không gặp

Hắn mĩm cười nhìn anh bằng ánh mắt thản nhiên
Ánh mắt ấy như hàng ngàn mũi dao đâm thẳng vào tim anh

Hắn đã thay đổi rất nhiều , đã trưởng thành hơn , chững chạc hơn và quan trọng là đã không còn thuộc về anh như 5 năm trước

Từ ngày hắn rời xa anh , đây có lẽ là lần đầu gặp lại , thật không ngờ lại là trong hoàn cảnh trớ trêu thế này

-2người quen nhau sao ?

-À chúng tôi là bạn thời Đại học

Cậu bé ngước nhìn anh , đôi mắt long lanh nước , thật khiến cho ai cũng muốn nuông chiều

-Ừm ! Bác sĩ là .. bạn cũ của anh

Tuấn Khải mĩm cười xoa đầu Vương Nguyên

"Bạn cũ" lời nói ấy như đè nặng lấy trái tim cả 2 người Khải-Thiên

Anh khẽ kéo ghế cho Nguyên Nguyên ngồi

Mọi thứ gượng gạo , hắn cố gắng kìm nén lại . Tự nhắc bản thân phải thật chính chắn k để xao lãng công việc

Họ nói vào việc chính , hắn luôn để ý ánh mắt lo lắng , đượm buồn của anh , anh đang nắm rất chặt lấy bàn tay Vương Nguyên

"Chắc hẳn anh yêu cậu ấy rất nhiều"

Không hiểu tại sao trong lòng đã có chút ích kĩ len lói , hắn xem xem xét lại 1 chút rồi nói :

-3 Tháng ... có lẽ là thời gian còn lại..

Cậu kích động dùng tay bịt chặt miệng để tiếng nấc ngẹn trong lòng không phát ra , giọt nước mắt cứ theo đà mà rơi xuống

Vương Tuấn Khải , khuỵ gối , cuối thấp người dỗ dành  ôm chặt tên tiểu tử Nguyên Nguyên vào lòng
Anh đau đớn đến mức tưởng chừng như trái  tim đang rỉ máu , dùng tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cậu

-Nguyên tử ngoan , em còn có anh đây mà , anh sẽ luôn ở cạnh em . Em đừng sợ.. đừng sợ

Vương Nguyên khóc đến ngẹn ngào , tiếng khóc bi thương đến chua xót . Cậu đuối sức rồi thiếp đi trong vòng tay anh

Bế xốc cậu lên anh quay lại nhếch môi cười thật khẽ với hắn

-Thì ra em vẫn tàn nhẫn như ngày nào

"Tàn nhẫn" đúng ! hắn là người rất tàn nhẫn, trước giờ vẫn vậy

Hắn tự cười giễu bản thân mình , nụ cười cay đắng

Tuấn Khải đã cùng người con trai kia đi khuất
Họ sẽ cùng nhau sống hạnh phúc , kẻ phản bội như hắn thì làm gì nhận được tình yêu mà cứ mơ mộng

Nếu như ngay bây giờ hắn chạy đến bên anh giải thích chuyện 5 năm trước, rằng chỉ là hiểu lầm , rằng thời gian qua k phút giây nào hắn k nhớ anh . Thì kết quả sẽ như thế nào ?

Năm đó - Thiên Tỉ và Tuấn Khải yêu nhau khi hắn chỉ mới là 1 thực tập sinh của ngành y ,còn anh theo mảng Kinh tế . Cả 2 mỗi ngày đều bận rộn , thời gian giành cho nhau ngày một hiếm đi
Nghe thông báo mình được trúng tuyển vào làm ở bệnh viện A . Hắn mừng rỡ không ngớt , nhưng thời gian đầu lại không được suôn sẽ gì

Người ta thường nói cái gì cũng có cái giá , đồng tiền phải luôn đi đầu , nếu như bạn không có tiền thì bắt buộc bạn phải đánh đổi bằng thứ khác

Đặng Thiên An - Con gái duy nhất của chủ tịch bệnh viện A lúc ấy . Thuộc dạng tuyệt sắc giai nhân vừa du học về , tính tình có chút kiêu kì và chiếm hữu , cái gì muốn có thì nhất định phải có cho bằng được

Cô si mê hắn từ cái nhìn đầu tiên , và làm mọi cách để hắn thuộc về mình

Vậy là kể từ đó mọi rắc rối cứ theo 1 chuỗi dài

-Thiên ! Thì ra thời gian qua em luôn lừa dối anh

-Anh đang nói gì em chẳng hiểu

-Em đừng giả vờ .Y tá trong bệnh viện người ta đang đồn ầm lên kìa , anh không có bị điếc mà k nghe thấy

-Anh tin được lời người ta sao?

-Ừ ! Bởi vì anh đã tận mắt nhìn thấy rồi , em cùng cô ta thân mật với nhau , đã vậy còn thường xuyên qua đêm . Như vậy phải bắt anh k tin như thế nào
Đây ?

-Tùy anh thôi , nhưng An An là bệnh nhân của em. Ông chủ tịch nhờ em đến khám sức khoẻ cho cô ấy .. em có thể từ chối à?

-Hơr hơr bệnh nhân.. con đàn bà giả tạo đó mà em cũng tin..em đang bị lợi dụng đấy em biết không?
Anh quay ngoắt 1 mạch chẳng quay đầu lại nữa

Vậy là kể từ hôm đó họ k còn gặp nhau. Hắn cũng chẳng cần , hắn biết mình đang đi sai đường chứ ! Nhưng chẳng phải hắn cũng có lợi sao?

Vài ngày hôm sau , báo đăng tin Thiên kim tập đoàn bệnh viện A sẽ kết hôn ... với chàng bác sĩ trẻ mới vào nghề

Và cũng vào chính ngày đó, hắn đã thấy anh cùng 1cậu con trai
Dáng người nho nhỏ , nụ cười ngọt ngào đi bên nhau

Họ cố giữ khoảnh cách là 1đôi bạn , nhưng vẫn không giấu nỗi ánh mắt hạnh phúc mà họ giành cho nhau

Mưa , từng hạt nặng nề từ từ rơi xuống bờ vai gầy của hắn ,núp vào 1gốc tay hắn xiết chặt lấy thân cây thô ráp . Hắn vô vọng nhìn anh dùng áo mình che cho cậu , và rồi 2 người họ chạy đi mất

Hắn ước gì đây chỉ là nhầm lẫn , nhưng nếu cho hắn thêm cơ hội nữa , liệu hắn có đủ dũng khí giữ anh lại k?

Mọi chuyện đã quá trễ~~~

~~~~~~~~~
-Bác sĩ Thiên Thiên ! Anh đang suy nghĩ gì thế?

-À ờ không có gì

Sực tĩnh trở về hiện tại , hắn thấy mình đang bên cạnh giường bệnh của cậu trai ấy

Khuôn mặt cậu hốc hác , bệnh tật cứ hằng ngày giày xéo khiến cậu gầy đi rất nhiều , nhưng cậu vẫn mĩm cười , đôi mắt sáng như vạn tinh tú

-Bác sĩ nè ! Anh là bạn thân thời đại học của tiểu Khải phải không?

-Ừm

Hắn dùng ống nghe áp vào lồng ngực cậu , tiếng tim cậu rất loạn xạ

-Thế tiểu Khải lúc trước thường thích gì ạ ?

-Anh ấy.....

Hắn ngập ngừng

-Thích ngắm nhìn 1 chậu hoa xương rồng nhiều giờ đồng hồ ,thích 1 tách cà phê sữa ít đường vào buổi sáng
Và anh ấy thích đàn guita vào mỗi tối trước khi đi ngủ

Hắn mĩm cười nhìn cậu ôn nhu

-Bác sĩ thiếu 1 thứ rồi . . Anh ấy còn thích..!

Chợt cửa phòng bật mở , cắt ngang lời nói của cậu

-Nguyên tử . Anh đến rồi đây!

Khuôn mặt anh đang cười rất tươi chợt thấy hắn anh liền đứng ngơ ra , biết mình k nên ở đây nữa . Hắn vội vàng xin phép ra ngoài

Ngay giây phút hắn chuẩn bị đóng cữa . Vương Nguyên đã quan sát rất kĩ hành động của 2người

Có được gọi là luyến tiếc k?

3 tháng sau -----

Tại nơi sân sau bệnh viện chiếc ghế gỗ màu trắng tinh khiến hướng ra 1bãi cỏ xanh mướt , cậu tựa đầu lên vai anh hít thở sự dịu mát của hương thơm dễ chịu

-Khải . Nếu như em mất , anh nhất định phải hạnh phúc

-Ừ.mm...

-Nhất định phải yêu thương người ấy nhiều hơn em

Đôi tay run rẫy cậu lấy từ túi ra 1bức thư nhét vào tay anh

Bức thư được xếp lại , anh nhẹ nhàng mở nó ra

Từng hàng chữ nắn nót cùng với những giọt nướt mắt khô làm nhoè đi vài dòng

"tiểu Khải !! Mình chia tay anh nhé . Em biết bác sĩ Thiên Thiên chính là người mà anh yêu nhất , tình đầu sẽ k ai có thể quên được . Có phải em chính là người chen ngang hạnh phúc của 2người không? Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh thời gian qua đã luôn ở bên em , là động lực giúp em thoát khỏi tuyệt vọng
Em xin trả lại tình yêu này cho anh cũng như trả lại tình yêu mà em đã mượn của bác sĩ Thiên Thiên
2 người đã vì em mà vất vả rồi
Tạm biệt - tiểu Nguyên chúc phúc 2người"

-Đồ ngốc !

Vương Tuấn Khải lòng đau như cắt , anh nắm chặt lấy bờ vai cậu . Hơi thở của cậu đã không còn từng hồi yếu ớt phả vào cổ anh . Bờ mi khép chặt đã không còn rung rinh nữa

-Tiểu Nguyên là anh yêu em , anh rất yêu em !!! Em đừng im lặng mau trả lời anh đi

Cuối cùng ngày này cũng đến , cái ngày mà anh mãi trốn tránh anh khóc rất nhiều , vòng tay vẫn ôm chặt thân xác cậu

Hắn chạy sòng sộc qua những dãy lầu cao, cố tìm kiếm 1 cái gì đó rồi đôi chân chợt ngừng lại nơi sâu sau bệnh viện , trên tay cầm 1bức thư với nội dung tương tự thư anh

"Bsĩ Thiên nhất định sẽ cùng tiểu Khải viết tiếp 1 tình yêu đẹp"

Cậu ấy , chính là rất ngốc mới có thể nghĩ rằng anh và hắn sẽ lại hạnh phúc bên nhau

------Ngày x tháng y năm 2024
Đứng trước 1 bia mộ có tấm hình của chàng trai trẻ vẫn mĩm cười là 2người con trai vẻ mặt u buồn . Họ không hẹn nhưng lại gặp nhau
Trên tay anh cầm 1 đoá hoa bỉ ngạn loài hoa có màu sắc đẹp nhất thế gian này rồi đặt xuống đất
Cũng chính như cậu....

2người họ cứ đứng như thế mà chẳng nói nhau câu nào
Và rồi mỗi người 1ngã..chẳng ai thuộc về ai . Cả 3người đều mang 1vết sẹo trong lòng , kể cả khi đã chết

Rất dễ để nhớ nhung người mình yêu . Nhưng rất khó có thể quên được 1 người mình đã từng rất nhớ ♡

----The end----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top