Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Gia Nguyên đã về quê tham dự đám cưới của bạn học cũ. Còn lại ba người xem như thong thả nghỉ ngơi hai ngày.

Buổi tập luyện gần nhất rất vất vả, Doãn Hạo Vũ ngủ một giấc đến giữa trưa, thức dậy thì phát hiện trong nhà không có ai.

Bá Viễn để lại cho cậu một tin nhắn nói rằng anh và Santa đã đi chơi.

Doãn Hạo Vũ không muốn gọi đồ ăn mang đi, liền ra ngoài tìm quán ăn.

Sớm biết sẽ bị bắt cóc, cậu nhất định không chọn quán mì Trùng Khánh ở cuối con hẻm nhỏ*

* Nguyên văn là 胡同 (hồ đồng): những con hẻm, đường phố nhỏ hẹp được xây theo cấu trúc dọc ngang như bàn cờ, là nét độc đáo của lịch sử, văn hoá Trung Quốc còn lưu giữ đến ngày nay ở Bắc Kinh.

Cứ như vậy giữa ban ngày bị bịt miệng ép lên xe, khăn tay có thuốc, cậu rất nhanh liền mất đi tri giác.

Lúc Doãn Hạo Vũ tỉnh lại, đầu vẫn còn hơi đau, mơ mơ màng màng, miệng đắng lưỡi khô.

"Nước... nước..." Cậu híp mắt muốn uống nước

Ai đó nhẹ nhàng kéo đầu cậu và cho cậu uống nước.

Uống nước xong, Doãn Hạo Vũ xoa mạnh hai bên thái dương trước khi mở mắt.

"Là anh? Anh bị điên hả?"

Doãn Hạo Vũ muốn đẩy người ngồi ở đầu giường ra, nhưng khi cử động mạnh, cậu mới nhận ra hai chân mình đang bị trói chặt.

Thủ phạm là Châu Kha Vũ.

"Ngoan, đừng động, anh sẽ không trói chặt nữa."

Doãn Hạo Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: "Tại sao lại trói tôi?"

Châu Kha Vũ trong mắt hiện lên tia ai oán: "Đương nhiên là sợ em chạy trốn, không muốn gặp anh."

"Thả tôi ra! Anh làm như này là phạm pháp!"

Châu Kha Vũ bỏ ngoài tai: "Yên tâm, ngày mai sẽ thả em về. Anh đã gửi tin nhắn cho bạn của em, nói em qua đêm ở nhà bạn học."

"Anh... anh trả điện thoại lại cho tôi!"

Châu Kha Vũ hờ hững nói: "Ngày mai tự nhiên sẽ trả lại cho em."

"Rốt cuộc là anh muốn cái gì?"

Châu Kha Vũ đưa tay xoa đầu Doãn Hạo Vũ, nhưng Doãn Hạo Vũ quay đầu tránh đi. Một tia buồn bã thoáng qua trong mắt hắn, sau đó hắn dùng sức xoay mặt Doãn Hạo Vũ, cúi người hôn xuống.

Cưỡng ép hôn không làm cho nhau thoải mái, trong lúc giằng co, Doãn Hạo Vũ đã cắn rách môi Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ khôi phục chút lý trí, trong mắt tràn đầy sự tủi thân, giống như hắn mới là người bị hại.

"Em bây giờ rất chán ghét anh?"

Lúc này, Doãn Hạo Vũ đã xem Châu Kha Vũ là một kẻ nguy hiểm, không dám khiêu khích hắn, chỉ có thể dùng lời lẽ từ tốn: "Tôi không ghét anh. Có chuyện gì không thể từ từ nói chứ? Sao lại làm vậy với tôi?"

Châu Kha Vũ đứng lên bực bội vò đầu bứt tóc, ngữ khí vô cùng ai oán: "Anh muốn nói chuyện nhưng em cho anh cơ hội nói ư?"

Hắn nói xong dùng tay vuốt nhẹ môi, trên đầu ngón tay có vết máu, trong đầu càng khó chịu hơn, ấm ức tới cực điểm.

"Cũng... cũng không phải không cho anh cơ hội nói chuyện... chính là..." Doãn Hạo Vũ lặng lẽ xem xét sắc mặt Châu Kha Vũ, thái độ ôn hoà: "Anh luôn muốn chúng ta tái hợp... còn tôi... không muốn cho nên..."

Châu Kha Vũ nghe xong hai mắt đỏ lên: "Vì cái gì mà không thể quay lại. Chúng ta bên nhau hơn bảy năm, em yêu anh mà. Anh làm sai có thể bị trừng phạt, nhưng em không thể trực tiếp phán tử hình anh. Những ngày này, anh trải qua vô số dày vò, đều hận không thể tát mình bạt tai. Nhưng anh còn có thể vãn hồi sao? Chỉ có tương lai sau này sẽ đối xử với em tốt hơn, tin anh một lần được không... Anh có thể viết giấy cam đoan, để luật sư công chính, nếu tiếp tục có lỗi với em, toàn bộ tài sản dưới tên anh đều thuộc về em."

Trong mắt Doãn Hạo Vũ thoáng hiện lên một tia kinh ngạc. Cậu cẩn thận nhìn người trước mặt và nghĩ: Châu Kha Vũ này cũng coi là dốc hết vốn liếng để truy thê, rốt cuộc thiết lập của câu chuyện như thế nào? Dựa theo thể loại truy thê thì cốt truyện này vẫn chưa đủ.

Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm Doãn Hạo vũ, thận trọng hỏi: "Có thể chứ? Cho anh một cơ hội, được không?"

"Anh trước tiên cởi trói cho tôi. Tê chân!"

Châu Kha Vũ bán tín bán nghi, lại sợ Doãn Hạo Vũ khó chịu, hắn nhanh chóng tháo dây thừng.

"Đừng hòng chạy, sức lực anh khoẻ hơn em, ngoài cửa còn có bảo vệ canh giữ."

Doãn Hạo Vũ duỗi thẳng đùi, đứng dậy xoa bóp, sau đó từ trên giường ngã xuống giường không đứng dậy được.

Cậu tức giận quát: "Nếu tôi không đồng ý quay lại thì sao?"

Châu Kha Vũ trừng mắt nhìn cậu chằm chằm: "Vậy anh sẽ nhốt em cả đời!"

"Đây là phạm pháp!"

"Chúng ta thử một chút, xem anh có dám làm hay không?"

Doãn Hạo Vũ buồn bã nghĩ, cốt truyện này không phải là cưỡng chế yêu chứ?

"Châu Kha Vũ, anh bình tĩnh. Là anh có lỗi với tôi, làm sao còn có thể ép buộc tôi đến mức này?"

"Chính vì anh có lỗi với em, nên anh muốn bù đắp cho em."

Doãn Hạo Vũ híp mắt. Cậu cảm thấy bản thân cùng Châu Kha Vũ nói chuyện hắn mãi không thông suốt.

"Dù sao anh cũng không cho phép em rời bỏ anh, cũng đừng nghĩ đến cái tên kéo đàn nhị kia."

"Người ta là tay guitar."

"Hừ."

Doãn Hạo Vũ yên lặng trợn mắt: "Đã thế này, tôi hứa với anh, không đối xử tốt với anh ta nữa, có thể thả tôi trở về?"

Châu Kha Vũ khịt mũi: "Không thả!"

Sự nhẫn nại của Doãn Hạo Vũ sắp hao mòn: "Anh đến cùng là muốn cái gì , ngoại trừ việc tái hợp, còn lại tôi sẽ cân nhắc."

Hiển nhiên, câu nói này có sức đả thương cực kỳ mạnh đến trái tim Châu Kha Vũ, thanh âm của hắn trầm thấp: "Em muốn cân nhắc bao lâu?"

"Chuyện này..." Doãn Hạo Vũ cảm thấy khó xử. Cậu sẽ không chọn Châu Kha Vũ, cũng không thể cho hắn bất kỳ tia hi vọng nào.

Nhưng bây giờ, cậu đang bị kiểm soát ở đây, phải có kế hoãn binh.

Cuối cùng, Doãn Hạo Vũ lại nghĩ, vô luận như thế nào cũng không thể nói dối, cho hắn hi vọng chính là gạt người, cũng là một loại không chịu trách nhiệm, cậu không thể làm như vậy.

"Ôi, Châu Kha Vũ, hai chúng ta kiếp này không thể đâu! Cho dù anh nhốt tôi cả đời, giữ tôi bên cạnh cũng không thể giữ được trái tim của tôi. Tôi nghĩ anh cũng không vui vẻ gì nếu sống cùng một con rối vô tri vô giác đúng không?"

Châu Kha Vũ đột nhiên nổi trận lôi đình, siết chặt nắm đấm, ngây người nhìn Doãn Hạo Vũ, hệt như đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi yêu quý, trên mặt là sự tức giận, trong mắt thì cực kỳ uất ức.

Căn phòng chìm vào im lặng, gió lạnh ngoài cửa sổ thổi qua tán cây ngô đồng, tiếng sột soạt truyền vào khiến nó càng thêm tĩnh lặng.

Doãn Hạo Vũ cúi đầu. Cậu không dám nhìn biểu hiện của Châu Kha Vũ. Bộ dạng bi thống tột cùng của hắn, cậu không chịu được, cậu sợ nhìn vài lần bản thân sẽ mềm lòng.

Châu Kha Vũ rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, câu đầu tiên khiến Doãn Hạo Vũ không thể tưởng tượng nổi: "Sớm biết sẽ có kết quả như này."

Hắn từ trên bàn cầm lấy một xấp giấy đưa cho Doãn Hạo Vũ: "Ký xong, em được tự do."

Doãn Hạo Vũ bối rối nhận lấy, đó là một hợp đồng. Nghiêm chỉnh mà nói thì đó là một khế ước, hay có thể nói là một loại hợp đồng bao nuôi.

Theo hợp đồng, Doãn Hạo Vũ sẽ là bạn trai của Châu Kha Vũ trong ba năm, trong ba năm này, cậu phải nghe theo sự sắp đặt của Châu Kha Vũ.

Doãn Hạo Vũ nhướng mày: "Dựa vào cái gì chứ? Cái này và cưỡng chế yêu khác nhau chỗ nào?"

"Tất nhiên là khác. Hãy xem trang cuối cùng, có nói rõ. Em có thể sử dụng tiền của anh tùy thích. Ngoại trừ việc phải là người yêu của anh, mấy thứ khác đều nghe theo sự sắp xếp của em."

Châu Kha Vũ nghĩ thầm ba năm đã đủ để làm tan chảy trái tim của Doãn Hạo Vũ. Trước tiên phải duy trì quan hệ yêu đương này đã.

"Tôi không đồng ý!"

Châu Kha Vũ không hề sốt ruột, chậm rãi nói: "Đầu tháng sau, ban nhạc của em sẽ tham gia cuộc thi tuyển tú tranh tài, đúng không?"

Doãn Hạo Vũ khẽ nhíu mày: "Cho nên?"

"Nếu em không ký, tham gia thi đấu cũng bằng không, thậm chí dự thi xét tuyển cũng không thông qua."

Châu Kha Vũ nhìn gương mặt dần dần chuyển sang phẫn nộ của Doãn Hạo Vũ, trong lòng cảm thấy khó chịu, nhẫn tâm nói: "Nghe nói, mấy người kia rất xem trọng lần tranh tài này, bọn họ rất yêu âm nhạc, đem hết thảy hi vọng gửi gắm vào cuộc thi. Tất nhiên, họ có thể chấp nhận từ bỏ cơ hội này nhưng anh vẫn phải nhắc nhở em một chút, chỉ cần họ còn sống ở thành phố B một ngày, có mơ cũng đừng mơ đến chuyện nổi tiếng."

"Châu Kha Vũ!"

Châu Kha Vũ khẽ cắn môi, lời đã nói đến mức này, hắn chỉ có thể làm kẻ ác thôi.

"Mà người thay đổi số phận của họ là em, thành công là do em, thất bại cũng vì em. Tự mình cân nhắc đi."

Doãn Hạo Vũ tức giận đến đỏ bừng mặt, cậu cố gắng hết sức kìm nén lửa giận, bình tĩnh nói: "Đây là thành ý của anh? Uy hiếp tôi? Tùy ý chà đạp ước mơ của người khác? Anh xứng làm người sao?"

Châu Kha Vũ đột nhiên gầm lên: "Chẳng lẽ trước đó tôi không có thành ý sao? Tôi hèn hạ cầu xin em, nhưng em thì sao? Em không để tâm đến tôi! Tôi tặng em hoa, nhưng em lại cùng tên kéo đàn nhị kia bán hoa của tôi, hơn nữa còn rất thân thiết! Có từng nghĩ tôi khó chịu thế nào không? Đi đến hiện tại, là em bức tôi! Đều là các người bức tôi!"

Doãn Hạo Vũ thất vọng thở dài, hét lên: "Là guitar, người ta chơi đàn guitar!"

"Tôi không quan tâm việc cậu ta chơi đàn nhị hay guitar gì đó! Các người đừng ép tôi!"

Căn phòng lại chìm vào im lặng.

Châu Kha Vũ thái độ kiên định, nhìn chằm chằm Doãn Hạo Vũ không chớp mắt, tự tin rằng mình nhất định sẽ thắng.

Doãn Hạo Vũ trong lòng ai oán, trách móc tình tiết cẩu huyết của tác giả không phải là cậu bị Châu Kha Vũ cưỡng chế yêu, mà là người yêu hợp đồng của Châu Kha Vũ sao?

Thật phiền phức aaaaaa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top