Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 108-115

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 108

Nữa tiếng sau, hai chiếc SUV siêu ngầu một trước một sau lái vào hầm đỗ xe của Diễn Hoàng.

Lê Tiếu tắt máy rồi nhìn về chỗ đỗ xe bên cạnh

Tuy rằng cô đã từ chối thẳng việc đi chung với Lạc Vũ, nhưng đối phương vẫn luôn đi theo sau cô, cứ duy trì một khoảng cách nhất định.

Lê Tiếu bĩu môi, sau khi xuống xe thì đi thẳng đến thang máy chuyên dụng.
Vì thế, Lạc Vũ thấy thẻ thang máy chuyên dụng trong tay Lê Tiếu, lại cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Ngoại trừ bốn trợ thủ thì Lê Tiếu là người đầu tiên có được thể thang máy chuyên dụng.

Vì ngay cả cậu Thu và cậu Âu cũng không nhận được đãi ngộ này.

Khi cô đến tầng 101, vẫn chưa đến tám giờ.

Lê Tiếu không nhìn gương mặt đen sì của Lạc Vũ, đi vào thẳng văn phòng Chủ tịch, Thương Úc vẫn chưa đến.

Sắc trời ngoài cửa u ám, dường như sắp đổ mưa to.

Lê Tiếu nhìn bầu trời che lấp, cầm điện thoại đứng dậy vào phòng giải khát.

Trong phòng giải khát, thư ký đang trò chuyện to nhỏ với Lạc Vũ, thấy Lê Tiếu vào thì mỉm cười với cô, nhưng không nói câu nào.

Lê Tiếu đặt ly nước trên máy pha cà phê, chọn kiểu pha Latte, trong lúc chờ thì cúi đầu nhắn tin WeChat.

Lạc Vũ ở phía sau nhìn Lê Tiếu không chớp mắt, sau đó liếc mắt với thư ký, hai người lần lượt ra ngoài.

Nghe tiếng bước chân, Lê Tiếu nhíu mày quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy ánh mắt liếc qua trước khi đi của Lạc Vũ, trông có vẻ rất rối rắm.

Lê Tiếu thờ ơ thu hồi tầm mắt, nhìn đến tin tức trên WeChat thì nâng điện thoại lên, trò chuyện với đối phương.

"Giúp tôi tra xem có báo cáo kiểm tra sức khỏe của Quan Minh Ngọc trong khoảng một năm hay không."

"Ừ, gửi kết quả sớm cho tôi."

Lê Tiếu nói đôi câu thì cúp máy, đứng tại chỗ nghĩ một lúc rồi trở về văn phòng.

Mới đó đã gần giữa trưa, Thương Úc vẫn chưa xuất hiện.

Gian phòng rộng 400m2 trống trải đến mức có thể nghe được tiếng máy điều hòa.

Lê Tiếu buồn chán nhìn màn hình điện thoại.

Mấy phút trước cô có nhắn tin cho Thương Úc nhưng vẫn không nhận được phản hồi.

Cô vừa rủ mi mắt dời tầm nhìn, thì điện thoại vừa khéo đổ chuông.

Người gọi: Diễn Ánh mắt lấp lánh ý cười, Lê Tiếp nhận máy khẽ gọi: "Diễn gia." Trong điện thoại rất lặng, không hề có tạp âm.

Chất giọng quyến rũ của anh truyền vào tai cô: "Đang ở công ty à?" Lê Tiếu dựa ra lưng ghế, hơi nghiêng người, nhìn bàn làm việc vắng người ở đối diện: "Dạ, không có ông chủ ở đây nên không ai sắp xếp công việc, thật buồn chán." Thương Úc cầm điện thoại nhếch môi, nhìn ra ngoài cửa kiếng xe, cười khẽ: "Nghe có vẻ như là lỗi của ông chủ rồi." "Vậy thì không phải, Diễn gia bận rộn, tôi hiểu mà." Lê Tiếu biết nghe lời trêu chọc một câu: "Phải rồi, sao lại sắp xếp Lạc Vũ đi theo tôi, có tình hình đặc biệt gì sao?" Lê Tiếu chẳng có cảm giác gì với Lạc Vũ, cũng như không quan tâm tới thái độ gay gắt của cô ta.

Nhưng Thương Úc sắp xếp như vậy chắc chắn có nguyên nhân, nên cô muốn biết lý do.

"Tối nay sẽ thảo luận chuyện của cô ta.

Giờ chuẩn bị về nhà họ Lê đã, ông cụ bên nhà sắp tới rồi." Ông cụ Thương đến à? Ánh mắt Lê Tiếu sáng ngời, cô nhướng mày mỉm cười: "Được, tôi về ngay."

Biệt thự nhà họ Lê, dưới bóng râm bên đường ngoài cửa lớn, hai đoàn xe xa hoa đỗ ở đó, gấp đôi số xe Thương Úc ngày thường xuất hành, Lúc này mưa nhỏ, hai bên cổng sắt lớn có bốn vệ sĩ lạ mặt đứng trong mưa.

Lê Tiếu dừng xe trước cửa, thong dong bước vào sảnh chính.

Nói thế nào nhỉ, sân trong biệt thự rộng lớn đến thế mà từ lúc vào cửa chỗ nào cũng có thể thấy vệ sĩ.

Bên cạnh Thương Úc cũng chưa từng thấy nhiều vệ sĩ đi theo như vậy.

Chương 109

Lê Tiếu bước qua khỏi sảnh chính, đứng ở cửa vào phòng khách, lập tức cảm nhận được bầu không khí nghiêm túc khác xưa.

Lúc này, phòng khách cực kì yên tĩnh.

Vợ chồng nhà họ Lê ngồi trên sofa bên hông, nét mặt thận trọng, dáng vẻ rất câu nệ.

Còn ở ghế chủ vị là một người đàn ông khoảng năm mươi, Thương Tung Hải – ba của Thương Úc, cũng là người cầm quyền Thương thị ở Parma.
Đối phương mặc Hán phục màu xám, ngồi ngay ngắn trên sofa với nét mặt nghiêm nghị.

Hai bên tóc mai điểm sương, đường nét khuôn mặt khá giống Thương Úc.

Ông đeo kính mắt gọng vàng, giữa trán có nếp nhăn hình chữ xuyên (111), tay xoay một chuỗi Phật châu đen, nhìn có vẻ thanh bạch, nhưng quanh người lại tràn ngập sự chững chạc và uy nghiêm của người đứng đầu mới có.

Thương Úc ngồi quy củ bên cạnh ông.

Sự tùy ý thoải mái của anh hoàn toàn đối lập với vẻ đường hoàng của ba mình.

Lúc Lê Tiếu xuất hiện, Thương Tung Hải liền đánh giá cô.

"Lại đây ngồi." Lời này là Thương Úc nói.

Ngay lúc anh mở miệng, vợ chồng họ Lê mới giật mình nhìn sang.

Thấy Lê Tiếu thì họ bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Lê Tiếu chậm rãi vào phòng khách, tìm sofa đơn ngồi xuống, lẳng lặng quét một vòng, không có ba người anh của cô, cũng chẳng thấy người giúp việc nào.

Lúc này, Thương Tung Hải đẩy gọng kính: "Cháu chính là Lê Tiếu?" "Lần đầu gặp mặt đã về trễ, mong ông cụ Thương bỏ qua cho." Lê Tiếu hơi cúi đầu với Thương Tung Hải, thái độ lễ phép, cử chỉ khéo léo.

Thương Tung Hải hài lòng mím môi, ánh mắt kia như có thể hiểu rõ hết thảy, nhìn về phía Lê Quảng Minh: "Quảng Minh à, nếu con bé cũng về rồi thì chúng ta bàn hôn sự này thôi." Lê Quảng Minh ưỡn ngực, nhìn Thương Tung Hải lộ vẻ kính sợ: "Không có gì, hôn sự này...

cứ để ông cụ Thương đây làm chủ." Lê Tiếu khẽ cúi đầu, sự nghi hoặc lóe lên trong mắt.

Có phải thái độ của ba cô đối với Thương Tung Hải khiêm tốn quá mức không? Rõ ràng tuổi tác cả hai xêm xêm nhau, nhưng cách xưng hô lại hoàn toàn khác biệt.

Lúc này, Thương Tung Hải vừa lần tràng hạt vừa nói với vẻ tiếc nuối: "Tôi chỉ biết đại khái những chuyện đã qua.

Từ nhỏ tính tình Thương Lục đã khó chiều, sau lại nhiễm bệnh khó trị, không chịu nghe lời.

Giờ xem ra hôn sự này thật sự đã vào đường cùng." Lê Quảng Minh trao đổi ánh mắt với Đoàn Thục Viện.

Sau một chốc im lặng ngắn ngủi, ông dò hỏi: "Vậy ý của ông cụ Thương là..." Yết hầu của Thượng Tung Hải lên xuống, ông nhìn sang Lê Tiếu, sau mấy giây im lặng thì nói dứt khoát: "Vậy thì từ hôn.

Anh có còn giữ thư đính hôn năm đó không?" Có cả thư đính hôn sao? Lê Tiếu híp mắt nhìn Lưu Quảng Minh, cả Đoàn Thục Viện cũng vô cùng kinh ngạc.

Lê Quảng Minh gật đầu liên tục nói: "Có giữ, có giữ chứ." "Ừ, thế đưa tôi.

Nếu đã từ hôn rồi thì thư đính hôn cũng thành đồ bỏ đi." Lê Quảng Minh đồng ý, đứng dậy đi lên phòng sách ở tầng hai.

Trong lúc này, phòng khách lại rơi vào im lặng.

Lê Tiếu ngồi ở đó mờ mịt đánh giá Thương Tung Hải.

Nghe nói gia tộc Thương thị là Thế gia Trung y truyền thừa, nhưng dường như ông cụ này không có từ tâm nhân đức của người hành, giúp đời.

Dù ông nắm Phật châu trong tay, nhưng vẫn không che giấu được sự lạnh lùng và thâm trầm trong ánh mắt.

Lê Tiếu dời tầm mắt khỏi người Thương Tung Hải, vừa đúng lúc chạm phải đôi mắt lạnh nhạt của Thương Úc.

Bốn mắt nhìn nhau, tràn đầy thâm ý.

Ngay lúc này, Thương Tung Hải lại nâng chén trà sứ men xanh, dùng nắp chén gạt lá trà bên trong, chợt hỏi: "Cháu gái, cháu từng đến Parma chưa?"

Chuong 110

Lê Tiếu nhìn sang Thương Tung Hải, cười khẽ lắc đầu:" Dạ chưa đi bao giờ"

Nếu không phải vì quen biết Thương Úc, chắc đời này cô cũng chẳng để ý đến Parma.

Sự nhắc nhở của Thương Tung Hải lại gợi lên sự mong chờ trong cô.

Thương Tung Hải nhấp ly hồng trà, cảm khái: "Hóa ra là chưa từng đi..." Không đợi Lê Tiếu đáp lại, ông vuốt ve ly trà, cặp đôi mắt có thâm ý khác xuống, than khẽ: "Nếu có cơ hội, cháu nên về thăm một chuyến." Lúc này, không ai phát hiện Đoàn Thục Viện vẫn luôn yên lặng bỗng trở nên hồi hộp.
Lê Tiếu vẫn luôn chú ý đến Thương Tung Hải, nghe ông nói thế thì vẻ ngạc nhiên vụt lướt qua đáy mắt cô.

"Cháu nên về thăm một chuyến." Những lời này dường như có ý nghĩa khác.

Tại sao không phải là "Có thời gian đến thăm một chuyển" mà lại là "Về thăm một chuyến".

Giữa cô và Parma, ngoài hôn sự từ bé khó hiểu, lẽ nào vẫn còn mối quan hệ không muốn người biết? Đúng lúc này, Lê Quảng Minh vội từ trên lầu xuống.

Trong tay ông cầm một hộp gấm hình vuông màu đỏ, trông rất có cảm giác cổ xưa, nhưng được gìn giữ rất tốt.

Lê Quảng Minh nắm chặt hộp gấm, đưa cho Thương Tung Hải: "Ông cụ Thương, đây là thư đính hôn năm ấy." Thái độ vẫn nhún nhường như trước.

Thương Tung Hải nhận lấy hộp gấm, quan sát vài lần rồi nhìn qua Lê Quảng Minh: "Anh giữ nó tốt như vậy, thật có lòng." Lê Quảng Minh cười cứ như được khen mà sợ: "Ông cụ Thương nói chi điều ấy, đây là chuyện phải làm." Nói đến đây, dường như hôn sự khó hiểu này đã được giải trừ hoàn toàn.

Nhưng trong lòng Lê Tiếu lại gợn sóng vì lời nói của Thương Tung Hải.

Thư đính hôn đó viết gì? Đối với cô thì Parma có mối liên hệ thế nào?

Lúc này, Thương Tung Hải nhìn đồng hồ đeo tay, vừa đứng dậy vừa nói: "Đi thôi, tôi đã cho người đặt tiệc ở Thủy Tinh Uyển.

Anh em chúng ta đã nhiều năm không gặp, thừa dịp hôm nay cùng nhau ôn chuyện.

Dù đã từ hôn, nhưng giao tình giữa chúng ta không hề bị ảnh hưởng."

Thủy Tinh Uyển, trong phòng bao Bồng Lai Cư.

Qua ba tuần rượu, Thương Tung Hải và Lê Quảng Minh ngồi ở vị trí đầu vẫn nâng ly tâm sự.

Đoàn Thục Viện ngồi cạnh, thỉnh thoảng chen vào đôi câu, tâm tình không yên.

Cùng lúc đó, sân sau Nội Cảnh Các, mưa nhỏ rơi rả rích khiến bầu trời như phủ màn sương.

Lê Tiếu nghiêng người dựa vào cổng tròn gần hành lang dài, đút tay vào túi, vẫn đang nghĩ ngợi gì đó.

Trong chốc lát, có tiếng bước chân truyền đến.

Dưới hiên tránh mưa, bóng người màu đen của Thương Úc từ từ xuất hiện.

Lê Tiếu nhìn thẳng anh, khẽ nhếch môi: "Cảm ơn Diễn gia đã hoàn thành tâm nguyện của tôi."

Lê Tiếu ngẩng đầu, nhìn đôi mắt sâu thẳm như mực của Thương Úc, khẽ cười: "Cũng không hoàn toàn đúng.

Tôi còn một thắc mắc nữa cần Diễn gia giải thích giúp.

Chính là chuyện liên quan đến thư đính hôn, trước đó anh đã từng xem qua chưa?" Thư đính hôn là một bất ngờ trong hôn sự này.

Nhiều năm như vậy, cô có hôn ước, nhưng chưa từng biết đến sự tồn tại của thư đính hôn.

Xem như đã từ hôn, nhưng một vài chi tiết kỳ lạ vẫn có vẻ không hề đơn giản, Dù là thái độ của Lê Quảng Minh đối với Thương Tung Hải, hay là câu nói Thương Tung Hải với cô cũng vậy.

Thương Úc kéo thẳng cổ áo sơ mi, yết hầu lên xuống, khẽ nhếch môi: "Chưa, đến hôm nay tôi cũng mới biết có thư đính hôn."

Chương 111

Lê Tiếu hờn dỗi :" hừ : một tiếng 

Ngay cả Thương Úc cũng không biết, chắc chỉ có ba cô mới hiểu rõ nội tình

" Nếu đã từ hôn, đương nhiên thư đính hôn cũng sẽ huỷ bỏ "

So với việc nghĩ mãi về thư đính hôn, chi bằng bàn xem nên cảm ơn tôi thế nào?" Thương Úc nhìn Lê Tiếu, sợi tóc tung bay, âm cuối lẫn với tiếng mưa rơi, nghe vào tại ẩn chứa sự dịu dàng cuốn hút linh hồn.
Lê Tiếu đưa tay ra ngoài hành lang, mưa rơi từ mái che xuống lòng bàn tay cô cũng không thể nào dập tắt được lửa lòng.

Cô chậm rãi nắm chặt tay, mặc cho nước mưa rơi từ kẽ ngón tay.

Cố nén nhịp tim rối loạn, cô hắng giọng, nén cười hỏi: "Diễn gia thích quà cảm ơn thế nào? Chi bằng gợi ý giúp tôi?" Thương Úc nhìn gò má trắng nõn xinh đẹp của cô, mi mắt hơi rũ, dáng vẻ tùy ý.

Anh nhếch môi, xoay người nhìn mưa ngoài hành lang, đứng chắp tay, cực kỳ quyến rũ mà nói: "Em tự nghĩ đi." Lê Tiếu nhíu mày nhìn anh, ánh mắt lấp lánh: "Thể..." Cô còn chưa nói xong, tiếng chuông điện thoại dồn dập đã chen ngang.

Nụ cười trên môi Lê Tiếu dần tắt, nhìn Thương Úc nhận cuộc gọi, cô lặng lẽ thở dài.

Không bao lâu sau, anh lại cất điện thoại vào túi, liếc nhìn Lê Tiếu, không tiếp tục đề tài vừa rồi mà hỏi: "Sáng nay có chuyện không vui với Lạc Vũ à?" Lê Tiếu bĩu môi, dựa vào cột hành lang, gác chân phải qua chân trái, giọng nhàn nhạt: "Cũng không phải không vui, Diễn gia vẫn chưa nói cho tôi biết sao lại để cô ấy phụ trách việc đi lại của tôi?" Dựa vào bản lĩnh của mình, cô thật sự không cảm thấy bản thân cần được bảo vệ đặc biệt.

Thương Úc lấy gói thuốc lá ra khỏi túi, ánh mắt sâu thẳm: "Em có thể xem như...

đề phòng lúc cần đến." "Vậy sao..." Lê Tiếu thoáng trầm ngâm, vô vị nhún vai: "Vậy cũng được, chỉ cần cô ấy không xen vào chuyện của tôi thì tôi không ý kiến." Thương Úc kẹp điếu thuốc nhưng không đốt, chỉ hơi cúi người, nhếch môi tùy ý: "Không ai có thể can thiệp vào bất kỳ chuyện gì của em." Dứt lời, anh nâng tay nhẹ nhàng lau sạch giọt nước bắn trên trán cô.

Bốn mắt nhìn nhau, anh lại cưng chiều nói: "Muốn làm gì thì làm, dù trời có sập tôi cũng chống cho em."

Thời gian một điếu thuốc, Lê Tiếu và Thương Úc đã quay lại gian Bồng Lai Cư.

Trước bàn cơm đậm vị xưa, Thương Tung Hải và Lê Quảng Minh còn đang chén chú chén anh, trò chuyện nồng nhiệt.

Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, từ đầu đến cuối, cử chỉ của Lê Quảng Minh rất câu nệ.

Thấy Lê Tiếu và Thương Úc sóng vai trở về, Thương Tung Hải híp cặp mắt sắc bén dò xét.

Bữa trưa kết thúc, đoàn người tạm biệt nhau trước cửa Thủy Tinh Uyển.

Thương Tung Hải đi cùng một đám vệ sĩ, gò má đượm men say nhưng không hề mất đi phong phải thận trọng vốn có.

Ông đứng yên trước bậc thang, ánh mắt rơi trên người Lê Tiếu sau lưng Lê Quảng Minh: "Cháu gái à, cháu đến đây." Lê Tiếu đi đến, gọi: "Ông cụ Thương." "Đừng khách sáo, gọi bác trai là được." Thương Tung Hải nhìn chằm chằm Lê Tiếu, do dự vài giây rồi vỗ vai cô: "Bác nghe nói lúc trước Thương Lục đã nặng lời với cháu, chớ để việc này trong lòng, về rồi chắc chắn bác sẽ dạy dỗ lại nó." Lê Tiếu lễ phép gật đầu: "Không đâu ạ, bác quá lời rồi." Thương Tung Hải gật đầu thở dài, sau đó lấy trong túi áo một chiếc thẻ hoa văn chìm mạ vàng khảm kim cương đưa qua, nhỏ giọng nói: "Cháu cầm cái này, về sau đến Parma thì nhớ tìm bác." Lê Tiếu chần chừ không nhận, thoáng liếc về phía Thương Úc.

Nhìn qua chiếc thẻ này là biết ngay nó không phải vật tầm thường.

Thương Úc nhếch môi, cụp mắt, trầm giọng nói: "Thẻ thông hành Parma đấy, cầm đi."

Chương 112

Nữa tiếng sau, Lê Tiếu không đến công ty mà theo ba mẹ về biệt thự.

Mưa rơi bên ngoài không ngừng, một nhà ba người ngồi trong phòng khách lại lâm vào im lặng một lúc lâu.

Vì uống rượu nên Lê Quảng Minh mệt mỏi, dựa vào sofa, gác tay lên trán, thỉnh thoảng còn nấc lên.

Đoàn Thục Viện đã không còn khẩn trương như trước, cầm khăn lông lau cho Lê Quảng Minh.
"Ba mẹ, hai người không muốn nói gì chuyện hôm nay sao?" Lê Tiếu ngồi nghiêm chỉnh giữa sofa, nhìn thẳng ba mẹ ở đối diện, cất giọng nghiền ngẫm.

Lê Quảng Minh lấy khăn lông Đoàn Thục Viện đang cầm trong tay lau mặt.

Vì say nên con ngươi ứ máu đục ngầu, ông xoa trán, vỗ đùi: "Phải, thiếu chút đã quên nói con biết.

Con nhớ cất kỹ thẻ thông hành mà ông cụ Thương cho con.

Đây là thể thông hành vĩnh viễn, trên thế giới không có hơn mười người có được thẻ này đâu." Lê Tiếu: "..."

Đây là điểm chính sao? Đoàn Thục Viện cũng ngạc nhiên nhìn Lê Quảng Minh: "Tấm thẻ đó là...

thẻ vàng kim cương hiếm thấy sao?" Lê Quảng Minh mím môi như thật: "Ừm...

cũng là lần đầu anh thấy nó." Nghe ba mẹ thảo luận lại lịch của thẻ kim cương, Lê Tiếu chậm rãi lấy thẻ ra khỏi túi.

Chất thẻ đặc biệt, cảm giác như kim loại nhưng lại rất nhẹ.

Quanh thẻ khám mười mấy viên kim cương độ thuần cao, đường vẫn chìm cũng vô cùng lạ mắt.

Lê Tiếu kẹp thể giữa ngón tay mà lắc, ngẩng lên nhìn ánh mắt đăm đăm của Lê Quảng Minh: "Sao ba biết rõ thể? Trước kia ba từng đến Parma sao?" Lê Quảng Minh xoa trán, thở dài gật đầu: "Đúng là có đi rồi, nhưng đã rất nhiều năm về trước." "Ồ, lúc trước con chưa từng nghe ba nhắc đến." Lê Tiếu thản nhiên nhìn thẻ trong tay.

Thẻ kim cương hiếm thấy,nghe tên là thấy khác biệt rồi.

Lê Quảng Minh và Đoàn Thục Viện trao đổi ánh mắt liên tục.

Hai người đều mang vẻ mặt mịt mờ dùng lời khó có thể diễn tả được.

Im lặng một lúc, Lê Quảng Minh chống đầu gối đứng dậy, người không đứng vững: "Con gái à, nếu đã từ hôn rồi thì đừng suy nghĩ nhiều nữa.

Ba uống hơi nhiều cần đi ngủ."

Dứt lời, Lê Quảng Minh lết lên tầng, mới đi hai bước đã quay đầu nhìn Lê Tiếu, nhưng chỉ mím môi không nói gì.

Sau khi ông rời đi, phòng khách chỉ còn lại Lê Tiếu và Đoàn Thục Viện trố mắt nhìn nhau.

Lê Tiếu nhẹ vuốt thẻ kim cương, Đoàn Thục Viện thì mỉm cười hiền từ, đi tới ngồi cạnh Lê Tiếu, xoa đầu cô: "Bé cưng, cuối cùng cũng từ hôn rồi, vui không?" "Vâng, vui lắm." Tuy nói thế, nhưng gương mặt Lê Tiếu hoàn toàn không lộ vẻ vui mừng.

Đoàn Thục Viện véo má cô: "Có phải có chuyện muốn hỏi mẹ không?" Người mẹ trước mặt vẫn thế, không hề có bất cứ biểu cảm gì khác thường, luôn dịu dàng cưng chiều và quan tâm cô.

Lê Tiếu thoáng hoảng hốt, cụp mắt xuống: "Đúng là có, nhưng...

mẹ chịu nói con nghe sao?" "Không có gì không được cả." Đoàn Thục Viện kéo tay cô, vuốt ve mu bàn tay mềm mượt, ánh mắt xa thẳm vì nhớ lại chuyện cũ: "Thật ra thì không phức tạp như con nghĩ đâu.

Năm xưa để con đính hôn với Thương Lục vì nhà chúng ta mắc nợ ân huệ.

Lúc trước không nói con biết vì không muốn con có gánh nặng trong lòng."

Chương 113

Nhắc đến đây, Đoàn Thục Viện thoáng ngừng, cố tình nghiêm mặt làu bàu:" Nhưng ba con đúng là quá đáng, mẹ cũng không biết chuyện có thư đính hôn.

Đợi ông ấy dậy, mẹ chắc chắn phải nói chuyện đàng hoàng với ông ấy." Chỉ vậy thôi sao? Lời giải thích của Đoàn Thục Viện nghe có vẻ hợp tình hợp lí, nhưng không khỏi có hiềm nghi đang tránh nặng tìm nhẹ.

Lúc này, ngoài sảnh của chính vang lên tiếng bước chân cùng tiếng chào hỏi của quản gia, Lê Tam đã về.

Anh Ba Lê Thừa mặc áo khoác màu đen sải bước vào trong phòng khách.
Người anh ướt mưa, nhìn quanh một vòng rồi nhắm vào Lê Tiếu rồi hỏi ngay: "Từ hôn rồi sao?" Anh vừa nhận được cuộc gọi của quản gia cách đây không lâu, biết được ông cụ Thương đích thân đến từ hôn.

Nhưng anh có việc tạm thời không thể đi, vì vậy mới về muộn.

Lê Tiếu dời tầm mắt, cúi đầu xem như đáp lại.

Đoàn Thục Viện vừa thấy Lê Thừa thì lập tức giận dữ trừng anh: "Còn biết đường về? Sao mấy ngày nay con không về nhà?" "Con bận." Lê Tam đáp lại ngắn gọn vuốt tóc lòa xòa trên trán, ngồi xuống tay vịn sofa, cúi đầu nhìn Lê Tiếu: "Thật sự từ hôn rồi à?" Nghe thế, Đoàn Thục Viện không vui, rướn người qua Lê Tiếu, đập mạnh lên đùi Lê Thừa, mặt mày hung dữ: "Đừng có phiền em con, hỏi một lần chưa đủ, còn tính hỏi mấy lần?" Lê Thừa bất đắc dĩ nhìn Đoàn Thục Viện.

Tục ngữ nói rất đúng, phụ nữ và tiểu nhân không thể trêu chọc, dù đối phương là mẹ ruột của anh đi nữa.

Một khi quấy rối thật khiến người ta có trăm có cái miệng cũng không thể bào chữa.

Ngay sau đó, Lê Tiếu cất thẻ kim cương vào túi, thong thả đứng dậy, nói với Đoàn Thục Viện: "Mẹ, con ra ngoài với anh Ba một lát." Tâm trạng cô không tốt nên cần ra ngoài giải tỏa.

Đoàn Thục Viện nhìn sắc mặt lạnh lùng nặng nề của Lê Tiếu, ôm bả vai cô an ủi: "Được, đi đi, nghe lời mẹ, đừng nghĩ nhiều quá, ra ngoài chơi cho vui.

Thằng Ba, chăm sóc Tiểu Tiểu đàng hoàng cho mẹ." Lê Tam vô trán tỏ ý đã hiểu, sau đó kéo cổ tay Lê Tiếu ra ngoài.

Bốn giờ chiều, Lê Tam lái xe chở Lê Tiếu đến Nam Dương Entertainment City.

Tầng bảy, Gác thưởng rượu Moore.

Hội sở thưởng rượu cao cấp ưu nhã quý phái với phong cách sang trọng, ánh sáng mờ tối.

Trong phòng VIP xa hoa, Lê Tiếu gác một chân lên ghế đệm, chống khuỷu lên bàn, nhìn hai bình Remy Martin Louis XIII, nhếch môi: "Từ hôn xong rồi, bao giờ anh về biên giới?" Lê Tam ngồi cạnh cô, miệng ngậm điếu thuốc, híp mắt mở một chai Louis XIII, nhả khói nói mơ hồ: "Sáng mốt.

Em thích uống Brandy từ bao giờ thế?" Vừa rồi vào Gác thưởng rượu, Lê Tiếu đã gọi ngay hai chai Brandy Louis XIII.

Anh nhớ bình thường có hay uống cocktail.

"Ừm, gần đây thôi." Lê Tiếu đáp.

Nhìn rượu nồng rót vào ly, đáy mắt cô vơi đi sự lạnh lẽo.

Lê Tam đẩy ly thủy tinh đến trước mặt cô, cho hai viên đá vào, gạt tàn thuốc: "Nếu từ hôn rồi sao em vẫn cau có thế: Từ hôn không thuận lợi à?" Vừa nói, Lê Tam vừa quan sát Lê Tiếu không chớp mắt.

Bình thường vui hay giận cô đều không lộ rõ nét mặt, hầu hết đều duy trì trạng thái biếng nhác chẳng mấy quan tâm.

Nhưng hôm nay tâm trạng Lê Tiếu rất tệ, có gì đó rất khác thường.

Lê Tiếu nâng ly, nhấp ngụm nhỏ, hơi rượu Brandy thơm nồng lan tỏa vị giác.

Cô nhập thêm mấy ngụm, lắc lắc ly rượu, trầm ngâm một lúc lâu thì nhắc lại những lời Thương Tung Hải đã nói với cô cho Lê Tam nghe.

Chương 114

Lê Tam cắn điếu thuốc, híp mắt nhả khói:" Thương Tung Hải bảo em về thăm một chuyến? Sao anh không nhớ em từng đến Parma nhỉ? Dù anh không quen thuộc nơi đó, nhưng cũng từng nghe bạn bè nhắc đến đôi câu.

Đó là biên giới không phải em muốn đi là có thể đi được"

Lê Tiếu nhếch môi, móc thẻ kim cương ra ném lên bàn:" Cả anh cũng nghe ra sự bất thường, nhưng ba mẹ cứ ngậm chặt miệng." Một khi hạt giống nghi ngờ đã gieo vào lòng, lại còn được ủ trong thời gian dài, tất nhiên sẽ nhanh chóng nảy mầm.

Lê Tam cầm tấm thẻ lên, nhìn sơ qua: "Cái quỷ gì đây?" "Nghe nói là thẻ thông hành Parma."
Lê Tam bật cười, ném lại thẻ lên bàn, bắt tréo chân, ngửa đầu uống cạn ly rượu: "Nếu đã có thể thông hành thì sau này tìm cơ hội đi thử.

Nhưng theo như em nói thì thái độ của ba mẹ và Thương Tung Hải khá kỳ lạ." Đời này anh chưa từng nhìn thấy Lê Quang Minh giàu nhất Nam Dương cúi đầu với bất kỳ ai.

Lê Tiếu dựa vào lưng ghế, nhìn thẻ kim cương, thờ ơ nói: "Liệu có chuyện em sinh ở Parma không? Do ba mẹ nhận nuôi chẳng hạn..." Vừa dứt lời cô đã thấy hối hận.

Sự hoài nghi này thật vô lý, làm gì có gia đình nào lại cưng chiều cực kỳ một đứa bé được nhận nuôi? Đúng như dự đoán, Lê Tam câm nín nhìn cô, vẻ mặt dở khóc dở cười: "Xem phim nhiều quá à?" Dứt lời, anh vén tay áo sơ mi lên, liếc Lê Tiếu: "Lúc em chào đời, cả nhà đều ở bệnh viện canh chừng.

Anh Cả là người đầu tiên bể em đấy, biết lúc đấy anh ấy nói gì không?" Lê Tiếu cúi đầu uống rượu vì muốn che đi sự lúng túng: "Nói gì?" "Khỉ đen này là em gái mình sao?" Lê Tam thản nhiên nói ra lịch sử đen tối của Lê Tiếu.

Lê Tiếu khỉ đen: "..." Lê Tam, thật ra anh không nói người ta sẽ không nghĩ anh câm.

Qua hai ly rượu, tâm trạng khó chịu của Lê Tiếu đã vơi ít nhiều.

Ánh đèn ấm áp trên đầu rọi trên người cô, đường nét gương mặt càng thêm xinh đẹp, nước da cũng nhuộm màu mông lung.

Lê Thừa là kẻ nghiện thuốc, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã hút bốn năm điểu.

Xung quanh không hẳn mịt mù khói thuốc, nhưng cũng cay đến sặc.

Lê Tiếu hơi ngẩng đầu nhìn trần nhà, bộ dạng tùy ý gác hai tay sau gáy.

Trong bầu không khí yên tĩnh, cô không khỏi nghĩ đến Thương Úc.

Tiệc trưa kết thúc thì cô theo ba mẹ về nhà ngay, cũng không biết giờ anh đang làm gì? Lúc này, tiếng rung đột ngột từ trên bàn truyền đến.

Lê Thừa bật màn hình, nhìn lướt qua rồi mắng khẽ: "Chết tiệt!" Lê Tiếu nhìn anh: "Sao thế?" "Nam Hân xảy ra chuyện." Lê Thừa nói vừa lấy áo khoác trên ghế: "Em về nhà trước đi, anh..."

Lê Tiếu bình tĩnh đứng dậy, đi thẳng ra ngoài cửa: "Đi cùng nhau." Lê Thừa nhìn theo, mím môi, rồi nhanh chóng đuổi theo, nhẫn nại căn dặn: "Tiểu à, em có thể đi theo, nhưng không được kích động.

Nên nhớ đây là Nam Dương, không phải biên giới." "Dông dài." Lê Tiếu nhếch môi nói với ý chê bai.

Lê Tam sờ sống mũi: "..." Bình thường Nam Hân thường hoạt động ở biên giới, đó là địa bàn của họ, đã quen rồi.

Nhưng khi tới Nam Dương, xã hội pháp trị, từng hành động đương nhiên phải câu nệ hơn nhiều.

Lê Tiếu không lo Nam Hân gặp phải nguy hiểm, mà chỉ sợ cô nàng làm chuyện trái pháp luật.

Sân vận động Đồng Giao Lê Tiếu và Lê Thừa xuống taxi, chạy thẳng vào sảnh bowling số 2.

Không khó đoán ra một người yêu bowling như Nam Hận sẽ gây chuyện ở đây.

Chương 115

Trên WeChat, Nam Hân chỉ gửi địa chỉ cùng với ba chữ :" Đến hỗ trợ "

Hai người nhất trí đến sảnh số 2

Lúc này, trước cửa sân vận động, nhân viên y tế ra vào không ngừng, còn có mấy người hóng chuyện chỉ trỏ vào trong.

Lê Tam kéo áo khoác, tư thái ngạo mạng, khí thế mạnh mẽ.
Lê Tiếu bên cạnh anh tuy vẫn thản nhiên như thường, nhưng trong đôi mắt nai đen nhánh lại hiện rõ sự lạnh lẽo người khác chớ đến gần.

Hai anh em vừa xuất hiện, người hóng chuyện ở cửa vội ngậm miệng, vô thức nhường đường.

Hai người này mặc đồ đen, cả người đầy sát khí, đến trả thù sao? Trong sảnh số 2, tuy không quá rối loạn, nhưng trên sàn vẫn còn đọng lại những giọt máu chưa khô.

Lê Tiếu nhìn quanh, thấy ngay Nam Hân mặc đồ thể thao bó sát màu đỏ chói mắt ôm quả bowling lau chùi ở trong cùng gần bệ bóng.

Nếu Nam Hân không sao thì là người khác gặp chuyện.

Vì cách cô nàng mấy mét, ở trên cáng cứu thương có một người đàn ông mặt đầy máu nằm đấy.

Lê Tiếu và anh Ba nhìn nhau, lập tức hiểu rõ.

Có thể vì bầu không khí trong sảnh chợt yên tĩnh nên Nam Hân vừa nghiêng đầu liền cười: "Hai người tới nhanh thật đấy."

Người phụ nữ dáng vẻ nóng bỏng, gương mặt quyến rũ, cộng thêm đồ thể thao rực lửa trên người, đúng là một yêu tinh.

Lê Tiếu đi đến trước mặt Nam Hân, liếc nhìn gã đàn ông trên cáng mặc sơ mi hoa hòe, quần jeans bó sát, đúng là ăn diện lẳng lơ.

"Chị đánh à?" Lê Tiếu hỏi.

Nam Hân nâng bowling, quyến rũ vuốt mái tóc dài, hời hợt giải thích: "Ừ, gã sờ mông chị, không nhịn được nên lấy bowling đập gã." "Hừ, bọn mày đừng hòng đi! Chờ anh Cả tao tới sẽ giết hết bọn mày!" Lúc này, tên đàn ông nằm trên cáng bụm máu mũi nói không rõ lời.

Lê Thừa lạnh lẽo nhìn đối phương, nhấc chân đạp lên cáng: "Mày muốn chết thì cứ nói." Nam Hân sẽ không ra tay tùy tiện, trừ phi đối phương chọc cô.

Cáng đơn sơ bị Lê Thừa đạp mà rung lắc mạnh, tên đàn ông nằm trên đó lầm bầm không nói gì nữa.

Đối phương đông người, bảo vệ mạng sống quan trọng hơn.

Vì sự xuất hiện của Lê Tiếu và Lê Thừa, bên trong sảnh bowling sổ 2 không ai dám lại gần.

Chủ yếu là sát khí trên người Lê Tam quá nặng, dù có đẹp trai nhưng nhìn qua cũng biết không nên dây vào.

Nam Hân nhìn xung quanh, kẹp bowling bên hông, bĩu môi về phía cáng, cười gian xảo: "Vừa rồi gã đã gọi người, chủ cũng đã báo cảnh sát.

Gã nói anh cả của gã lợi hại lắm, quan hệ rộng.

Chị muốn xem thử thế nào.

Hai người giải quyết bên Cục Cảnh sát nhé?" Cô nàng vừa nói vừa nhìn Lê Tiếu và Lê Tam.

Dựa vào quan hệ với cảnh sát Nam Dương, giao họ xử lý sẽ tiện hơn nhiều.

Còn nếu ra tay, cô lấy một chọi mười chẳng ngán.

Lê Tam khinh miệt nhìn cáng: "Vậy cùng nhau xem thử anh Cả gã ngon lành cỡ nào."

Giọng nói vô cùng bao che.

Lê Tiếu miễn cưỡng tựa bên bệ bóng, đút hai tay vào túi quần, hất cằm: "Được, phía Cục Cảnh sát để em xử lý." Ba người đều tự biết mình nên làm gì.

Gã đàn ông trên cáng sợ ngây người.

Mấy người là thổ phỉ sao? Nói đến đây, bầu không khí càng căng thẳng.

Có vài khách vây xem lấy điện thoại chụp lén.

Cùng lúc đó, ngoài cửa lại truyền đến tiếng ồn ào.

Một người đàn ông mặc áo khoác chậm rãi bước đến.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top