Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 116-122

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 116

Anh ta tuấn tú, dáng người cao ráo, tuy không quá đẹp nhưng được khí chất sang trọng.

Mà ngay lúc anh ta xuất hiện lập tức có người bàn tán.

" Tôi thấy anh ta rồi"

Hai ngày trước, tôi đã xem buổi đàm thoại của anh ta trên Y học đến gõ cửa".
Tên gì nhỉ?"

"Thật hay giả thế? Anh ta là bác sĩ? Anh Cả của gã sơ mi hoa hòe sao?" "Không phải chứ, trông người này lịch thiệp thế, sao lại có thằng em vậy được? Tôi tận mắt thấy gã sơ mi hoa hòe lượn lờ sấn đến bên người đẹp, thật không biết xấu hổ." Tiếng bàn tán xung quanh khiến anh ta thiếu kiên nhẫn.

Anh ta nhìn quanh sảnh một vòng, rồi thoáng ngừng lại trên người Lê Tiếu.

Lúc này, tiếng ồn ào ở lối vào đã thu hút sự chú ý của đám người Nam Hân.

Gã đàn ông trên cáng tốn sức đỡ người nhìn ra sau, vừa nhìn thấy bóng người cách đó không xa thì lập tức tố cáo: "Anh Cả, họ đánh em!" Hiện trường: "..." Người đàn ông chỉ nhíu mày, phớt lờ tiếng hét của gã, tự ý đi đến chỗ Lê Tiếu.

Lê Tam híp mắt nhìn đối phương, một tay ném áo khoác lên bệ bóng, dáng vẻ như chuẩn bị đánh nhau.

Nam Hân cũng nâng bowling lên, khẽ ước lượng trong lòng bàn tay, bất kỳ lúc nào cũng có thể ra tay.

Gã sơ mi hoa bụm mặt vẫn còn đang hét: "Anh Cả, đánh họ giúp em đi." Gã đã ghẹo bao nhiêu gái gú, hôm nay lần đầu bị đánh, may có anh Cả đến, hôm nay sẽ để họ biết được quyền thuật nhà họ Phó ở Nam Dương lợi hại cỡ nào.

Đối phương bước đến gần, Lê Tiếu nâng tay vuốt mặt, sắc mặt trông hơi phức tạp.

"Cô Lê."

Người đàn ông đến gần họ, cảnh giác quét mắt nhìn Lê Tam và Nam Hân, sau đó gọi Lê Tiếu.

Hiện trường lập tức im bặt.

Động tác của Lê Tam và Nam Hân khựng lại, vẻ mặt bất ngờ.

Gã sơ mi hoa cũng cứng đờ, hồn phách run sợ phát sinh bao nhiêu dấu chấm hỏi.

Mọi người đều quay đầu nhìn Lê Tiếu với bao nhiêu vẻ mặt.

Lê Tiếu liếc cáng cứu thương, lại nhướng mày nhìn đối phương: "Gã là em trai anh?" Phó Luật Đình, bác sĩ phẫu thuật gan của bệnh viện chi nhánh Đại học Y Nam Dương, là nghiên cứu viên vinh dự của Sở nghiên cứu khoa học, là thực nghiệm viên được phòng thí nghiệm y học Nhân Hòa Nam Dương bổ nhiệm, "Cùng ba khác mẹ." Phó Luật Đình giải thích, cũng không thèm nhìn áo sơ mi hoa, đứng trước mặt Lê Tiếu cau mày hỏi: "Cô không bị thương chứ?" Lê Tiếu lắc đầu nhìn anh ta.

Cô thật không nghĩ đến, anh Cả ngầu lòi có bối cảnh lớn từ miệng gã sơ mi hoa kia lại là Phó Luật Đình.

Bàn về y thuật thì anh ta giỏi thật.

Còn về bối cảnh...

cũng là một thế gia võ đường ở Nam Dương, nhưng chẳng là gì trước mặt nhà họ Lê giàu bậc nhất cả.

Thế nên, sơ mi hoa dựa vào danh tiếng của Phó Luật Đình và võ đường họ Phó tác oai tác quái bên ngoài? "Anh...

anh Cả...

mấy người quen nhau sao?" Sơ mi hoa bối rối, mặt mày sưng húp nằm trên cáng nhìn Phó Luật Đình, nước mắt muốn trào ra.

Phó Luật Đình chỉnh lại áo khoác, nghiêng đầu liếc đổi phương, ánh mắt chán ghét: "Cô ấy là chủ, cũng là đối tác của anh mày.

Mày tự giải thích với ba về chuyện ngày hôm nay đi." Sơ mi hoa không dám hé hé thêm, nước mắt trào ra, cảm giác mình tiêu tùng rồi.

Cái gì mà chủ kiêm phía đối tác, trẻ tuổi vậy sao? "Gái cưng, em là chủ của anh ta à?" Nam Hân ôm bowling rảo bước đến, ánh mắt đánh giá Phó Luật Đình.

Người này cùng lắm chỉ là một cậu ẩm hiền lành thôi à? Lê Tiếu trầm ngâm, thong thả bổ sung: "Cũng không phải chủ gì, quan hệ hợp tác y học thôi." Phó Luật Đình nhìn Lê Tiếu, ánh mắt lấp lóe, không nói gì thêm.

Sau đó, anh ta gật đầu với Nam Hân: "Tôi đã nghe đại khái chuyện vừa rồi.

Xin lỗi, đều do nó không hiểu chuyện, bị đánh cũng đáng đời, tùy mọi người muốn giải quyết thế nào?" Sơ mi hoa: "???" Anh Cả à, dù không cùng mẹ, nhưng chúng ta cùng ba cơ mà! Sau đó, không đợi sơ mi hoa kịp thở, cảnh sát xử lý tranh chấp đã đến.

Tiểu Vương tương lai rộng mở cũng đứng trong hàng.

Mà sau lưng hai viên cảnh sát còn có một người phụ nữ cao ráo, vóc dáng cường tráng mặc đồ đen khí thể cuồn cuộn bước vào.

Chương 117

Việc Lạc Vũ xuất hiện ở sân vận động Đồng Giao là điều bất ngờ với mọi người.

Cô ta rảo bước vượt qua hai viên cảnh sát, đi đến bên cạnh Lê Tiếu, khẽ cuối đầu:" Cô không sao chứ" Lê Tiếu duy trì tư thế dựa vào bệ bóng, hơi thờ ơ:" Không"

Sao cô lại đến ?" Lạc Vũ lùi một bước, đứng chếch sau cô, giọng nhàn nhạt:" Là chức trách của tôi" Lê Tiếu nhìn cô ta, lắc đầu lãnh đạm, Rõ ràng người này vô cùng chống cự, nhưng vẫn làm chuyện trái lòng.

Tự mình mâu thuẫn! Lúc này, vì sự xuất hiện của cảnh sát mà tiếng bàn tán xung quanh phòng số 2 giảm đi nhiều.
Tiểu Vương và đồng nghiệp đang tìm hiểu tình hình với quản lý thì chợt nhìn thấy Lê Tiếu.

Trời đất! Sao Bàn Thờ này cũng ở đây? Tiểu Vương hơi hoảng hốt, để đồng nghiệp tiếp tục tìm hiểu, bản thân thì chạy đến chỗ Lê Tiếu.

"Cô Lê, lại gặp rồi, tôi là Tiểu Vương, cô còn nhớ tôi chứ?"

Sơ mi hoa trên cáng nhìn trần nhà với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, cứ như đang rơi vào đường cùng.

Sao cả cảnh sát cũng khách sáo với cô gái đó thế? Nam Dương là của nhà cô ta à?

Lê Tiếu nhìn mặt cười của Tiểu Vương, ngẫm mấy giây mới nhớ ra đây là ai, nên mỉm cười chào lại anh ta.

Phó Luật Đình cũng vừa khéo xoay người, hỏi Tiểu Vương: "Cảnh sát, hôm nay chỉ là hiểu lầm thôi, cho hỏi có thể rút án không?"

"Hiểu lầm?" Tiểu Vương sáng tỏ nhìn Lê Tiếu, sau đó chính trực nói: "Có thể rút án, chỉ cần mọi người xác nhận đã giải quyết hết tranh chấp, phái người theo tôi về cục ký biên bản xác nhận là được." Có Tiểu Vương điều giải nên chuyện Nam Hân đánh người sẽ được xem như hiểu lầm dẫn đến tranh chấp.

Lê Tiếu rũ mi mắt nhíu mày, chào hỏi Tiểu Vương rồi tính mạng người đi trước.

Ngoài hành lang, Phó Luật Đình gọi Lê Tiếu lại, vội đi đến.

Anh ta quét mắt qua đám người Lê Thừa, muốn nói lại thôi.

Lê Tiếu nhìn rõ sự do dự của anh ta nên gật đầu: "Cứ nói thẳng đi, không có người ngoài." Những lời này khiến ánh mắt Lạc Vũ lóe lên, nhìn bóng lưng Lê Tiếu không chớp mắt, ánh mắt phức tạp.

Nghe thế, Phó Luật Đình không chần chừ nữa, nói thẳng: "Tôi đã điều tra rồi, hệ thống trung tâm bệnh viện đúng là không có tư liệu khám bệnh của Quan Minh Ngọc.

Nhưng tôi có hỏi thăm, phát hiện trong kho gen sinh học có một hồ sơ thí nghiệm của Quan Minh Ngọc." "Tôi có hỏi tình huống đại khái với bác sĩ phòng đó, đúng là họ đã điều hồ sơ bệnh lý của Quan Minh Ngọc đi, nhưng lại không chịu nói nguyên nhân cụ thể." Ra là thể.

Nhưng chí ít chứng minh Quan Minh Ngọc không nói dối.

"Đã làm phiền." Lê Tiếu cảm ơn Phó Luật Đình rồi đám người rời khỏi sân vận động.

Phó Luật Đình đứng trầm mặc một thoáng, vừa quay người đã thấy thằng em không nên nết của mình đi ra cùng cảnh sát.

Họ cần theo cảnh sát về cục làm biên bản.

Lúc này, gã sơ mi hoa không dám phách lối nữa, im lặng theo sau Phó Luật Đình, sống mũi được sơ cứu đơn giản, đi còn khập khiễng, trông khá buồn cười.

Trên đường, sơ mi hoa ngập ngừng hỏi Phó Luật Đình: "Anh Cả, rốt cuộc cô ấy là ai thế?" Phó Luật Đình liếc đổi phương, nhỏ giọng cảnh cáo: "Cô ấy là ai không quan trọng.

Nhưng anh nói mày biết, một trăm võ đường họ Phó ở Nam Dương cũng chẳng là cái thá gì trước mặt cô ấy." "Đừng có ý chút quyền cước mèo quào của mày đi gây chuyện, thật sự tưởng quyền cước họ Phó ghê gớm lắm à? Anh mày luyện đến cấp bảy cũng không qua được bày chiêu của cô ấy." Sơ mi hoa: Trời đất rốt cuộc là tuyển thủ bậc gì đây?

Chuong 118

Hoàng hôn sắp buông

Sau cơn mưa, mây đen trên trời dần tan, nắng chiều buông, bóng người nghiêng chếch trong quầng sáng mờ.

Gần bãi đỗ xe.

"Em chắc chắn về cùng cô ta không sao chứ?" Lê Thừa kẹp điếu thuốc trong tay, quan sát Lạc Vũ cách đó không xa.
Từ lúc xuất hiện đến giờ, người này không nói một lời, chỉ đi theo sau em gái anh.

Nhìn khí chất hẳn là người có luyện võ, Lê Thừa thấy quen mắt nhưng không mấy ấn tượng, trong thời gian ngắn không nghĩ ra được là ai.

Lê Tiếu đứng dưới nắng chiều, mắt nhìn bầu trời xa, chậm rãi đáp lại: "Ừ, không sao hết.

Anh và Nam Hân đi làm việc đi, đừng để ý đến em." Sau khi chuyện từ hôn kết thúc, vài hôm nữa Lê Thừa và Nam Hân phải quay lại biên giới.

Họ vẫn còn nhiều việc lặt vặt cần xử lý, mà thời gian lại không còn nhiều.

Lê Thừa híp cặp mắt lạnh lẽo, liếm má trong: "Được rồi, về nhà thì nhắn tin báo anh." "Được." Lê Tiếu đồng ý, sau khi tạm biệt Nam Hân thì xoay người đi về phía Lạc Vũ.

Không lâu sau, siêu xe màu đỏ của Nam Hân chở theo Lê Thừa lái ra khỏi sân vận động.

Trên xe SUV, Lê Tiếu ngồi ghế phó lái nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc nãy uống rượu, giờ mới ngầm, cô có hơi buồn ngủ.

Lạc Vũ lái xe, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lê Tiếu, đầu ngón tay cầm vô lăng siết chặt, bỗng phá vỡ yên lặng: "Cô không sợ tôi báo lại lão đại chuyện cô cho người điều tra hồ sơ bệnh lý của người khác sao?" Lê Tiếu lười nhác hé mí mắt, nghiêng đầu tìm tư thế thoải mái, chậm rãi nói: "Lúc đấy không bảo cô tránh đi, đương nhiên sau này cũng chẳng ngại cô lắm miệng."

Lạc Vũ: "..." Dường như mỗi lần giao tranh với Lê Tiếu, cô ta đều rơi vào thế bí.

Nghĩ đến đây, Lạc Vũ không nói gì nữa, đanh mặt tăng tốc, lái về nhà họ Lê.

Sáng hôm sau, Lê Tiếu đang in hồ sơ trong văn phòng Chủ tịch.

Gần mười giờ thì cửa văn phòng bị đẩy ra.

Lê Tiếu đứng trước máy in nhìn ra, thấy Thương Úc treo áo vest trên khuỷu tay, nhàn nhã bước vào phòng làm việc.

Bên tại bất ngờ vang lên câu nói của anh: Ở chỗ làm phải ăn mặc cho chỉn chu.

Lê Tiếu nhìn áo sơ mi thẳng nếp của anh, cổ áo gài đến yết hầu, trong nghiêm túc lại lộ ra nét quyến rũ.

Cô nuốt nước bọt, dời mắt, cầm hồ sơ từ máy in.

Thương Úc vắt áo khoác trên ghế, vừa ngồi xuống đã gõ lên bàn, môi mỏng khẽ nhếch: "Tôi có rảnh không?" Lê Tiếu quay lại bàn làm việc, khóe môi cong lên: "Diễn gia muốn hẹn tôi sao?" Thương Úc rút tập hồ sơ, ung dung liếc nhìn cô: "Thu Hoàn muốn mời em ăn cơm." Ồ, tự mình đa tình! Lê Tiếu yếu thể chống lại ánh mắt cố giấu đi vẻ ranh ma của Thương Úc, bĩu môi: "Anh ta mời tôi ăn cơm, sao không đích thân ra mặt hẹn?" "Cậu ta không có số của em." Anh nhìn hồ sơ, nét mặt thản nhiên.

Thu Hoàn đang ở xưởng cơ giới nểu nghe mấy lời này chắc phải mắng lớn ba con phố.

Đúng là dóc tổ, Thu Hoàn anh không biết tại sao bản thân không dám tự mình hẹn Lê Tiếu à? Nếu anh ta thật sự hẹn riêng Lê Tiếu, Thương lão đại còn không san bằng xưởng cơ giới của anh ta sao? Gần tan tầm, Lê Tiếu xử lý xong toàn bộ công việc, đang tính tắt máy thì chợt nghe Thương Úc nói: "Lê Thiếu Quyền là anh họ của em?" Lê Tiếu thoáng ngừng lại, nhìn về bàn làm việc.

Thương Úc cũng vừa khéo nhìn lên, nhướng mày như đang đợi cô trả lời.

Chương 119

Lê Tiếu gật đầu:" Phải, Con trai bác Hai"

Thương Úc nhếch môi, không phải nói gì nữa, phản hồi email.

Email kia là Vọng Nguyệt gửi đến, tiêu đề " Danh sách người được đề cử chiêu mộ hacker"

Sáu giờ, Lê Tiếu và Thương Úc đến nhà hàng Thu Hoàn đã đặt chỗ.
Vừa vào cửa, trong không gian đã nồng mùi cơm.

Chủ đề món ăn và kiểu thiết kế của nhà hàng ba tầng khác lạ, vừa có những đặc điểm bài trí của thế kỷ trước, lại mang nét hiện đại.

Nhà hàng không có sảnh chính, mà thay vào là ba mươi ba gian phòng riêng.

Lê Tiếu và Thương Úc sóng vai đi phía trước, Lạc Vũ và Lưu Vân theo sát phía sau.

Trước cửa phòng bao theo phong cách Ba Thục, Thu Hoàn mặc sơ mi trắng quần tây đen nghiêng người dựa lên cửa kéo,rung chân: "Hai vị để người ta đợi lâu thật đấy." Đáp lại anh ta chỉ là tiếng bước chân trên hành lang.

Lê Tiếu và Thương Úc đều chẳng để ý đến anh ta.

Thu Hoàn ngại ngùng bĩu môi, nhìn qua nhìn lại giữa hai người.

Đàn ông anh tuấn phóng khoáng, phụ nữ bất cần đời, ngông cuồng không ai bì được.

Đúng là không phải người một nhà không vào cùng một cửa.

Lúc vào trong, Âu Bạch đã đứng trước bàn.

Dường như anh ta vừa tham gia hoạt động, mặc sơ mi lễ phục, tóc tai chỉn chu, vô cùng anh tuấn.

Lê Tiếu nhìn anh ta, gật đầu chào rồi dời mắt.

Âu Bạch anh tuấn lại bị lờ đi lần nữa: "..." Sau khi mọi người vào bàn, Lê Tiếu quan sát nhanh khắp nơi.

Phòng mười mấy mét vuông, bên phải bày bàn vuông bốn người, bên trái là khu nghỉ ngơi và quầy rượu.

Lúc này, Thu Hoàn đưa một ly nước chanh đến, nói: "Em gái, bữa cơm này chủ yếu là vì cảm ơn em cho tôi mượn máy ảnh." Lê Tiếu quay đầu lại, nhận lấy ly nước, đáp lại: "Anh Thu khách sáo rồi, tiện tay mà thôi." Thương Úc ngồi cạnh Lê Tiếu nhẹ nhàng tháo cúc tay áo, cúi mắt, thờ ơ hỏi: "Máy ảnh gì?" Tay Thu Hoàn chợt run, anh ta nuốt nước bọt, nhìn Lê Tiếu, khó tin: "Em gái, em không nói với Thiếu Diễn à?" Lê Tiếu đặt ly nước lên bàn, vẻ mặt vô tội: "Anh Thu mượn đồ của tôi, sao không phải do chính anh nói?"

Trời đất!

Đây là bữa cơm cuối cùng của anh ta đúng không? Âu Bạch ở một bên liếc nhìn Lê Tiếu, mượn cơ hội nói mát: "Tôi còn tưởng quan hệ giữa hai người thân mật lắm chứ.

Chậc chậc chậc." Lê Tiếu sâu kín nhìn Âu Bạch.

Tật xấu lắm miệng của người này lại tái phát đúng không? Ngón cái của cô vuốt dọc theo bàn, cũng không tức giận mà cười như không cười: "Chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, đương nhiên sẽ khác với giới giải trí chỉ hận không thể bắt loa báo cho cả thiên hạ cùng biết." Âu Bạch nghẹn họng, liếc mắt, quay đầu giận dỗi.

Hôm nay anh ta đẹp trai như vậy, em gái thổ phỉ lại có thể chà đạp anh ta không thương tiếc.

Móa, tức cái mình! Lúc này, Thu Hoàn xoa xoa mặt, sắp xếp câu chữ cẩn thận rồi thành thật báo lại chuyện anh ta mượn máy ảnh của Lê Tiếu cho Thương Úc biết.

Sức uy hiếp của lão đại quá đáng sợ, mời người phụ nữ của anh dùng bữa cứ như liều mạng vậy! Thương Úc đã nắm được đại khái, vừa xắn tay áo vừa dựa ra lưng ghế, liếc nhìn Lê Tiếu: "Mượn để người ta thì cũng được thôi, nhưng nếu hỏng thì nhớ phải bồi thường."

Thu Hoàn mượn máy ảnh: "..." Nghe thế, Lê Tiếu nhếch cặp môi mọng, gương mặt dưới ánh đèn ấm áp trông càng xinh đẹp.

Cô chậm rãi bắt tréo chân, thản nhiên gật đầu: "Ừ, Diễn gia nói đúng lắm."

Chương 120

Sau khi đồ ăn nóng được mang lên, Thu Hoàn nâng ly bia uống cạn một hơi, sau đó nhớ đến một chuyện:" Em gái, máy ảnh cho tôi mượn ở đâu thế "

Lê Tiếu đang gắp một con tôm đặt vào đĩa, nghe thế thì ngước lên, nhíu mày không trả lời mà hỏi ngược lại:" Sao vậy? Có vấn đề gì à?" Thu Hoàn tính nói tiếp nhưng lại bị động tác của Thương Úc thu hút.

Anh ta vừa thấy gì nào? Lão đại thản nhiên gắp đi con tôm trong đĩa của Lê Tiếu

Lê Tiếu đang nhìn Thu Hoàn, sau đó cúi đầu thì thấy ngay con tôm kia lại được cho vào đĩa thức ăn.
Sau đó, Thương Úc đưa đĩa thức ăn đó cho Lưu Vân, giọng nói quyến rũ lại trầm thấp: "Bảo đầu bếp lột hết vỏ rồi mang lên." Lưu Vẫn thản nhiên cầm đĩa tôm ra khỏi cửa.

Chuyện như vậy có lạ không chú trời? Thu Hoàn đỡ trán bật cười, Âu Bạch thì nhìn con tôm trong đĩa mình với vẻ mặt đặc sắc như đèn kéo quân.

Lê Tiếu nghiêng đầu nhìn Thương Úc, khóe miệng khẽ nhếch, còn chưa lên tiếng thì Thương Úc đã gắp cho cô một cái chân của hoàng đế đã bỏ vỏ xong: "Ăn cái này trước, đợi lát nữa hẵng ăn tôm." Thu Hoàn nhìn chân cua quen thuộc kia được cho vào chén Lê Tiếu, nếu nhớ không nhầm thì là cái mà anh ta mất sức cả buổi mới bỏ vỏ xong nhỉ? Thương Thiếu Diễn, cậu đúng là không còn nhân tính! Lê Tiếu ăn chân cua, ngẩng đầu nhìn Thu Hoàn: "Anh Thu, anh vẫn chưa trả lời tôi." Thu Hoàn bình tĩnh lại, đè nén dục vọng muốn rút dao ra, hắng giọng giải thích: "Không sao hết, chỉ bất ngờ khi chiếc máy ảnh kia của em có số series là 122." "Thế nên?" Lê Tiếu híp mắt.

Thu Hoàn thở dài, cổ ra vẻ kín đáo nhìn cái chân của kia: "Ban đầu kỹ sư trong xưởng mượn được máy ảnh số 122 mới tìm được linh cảm.

Theo tôi biết...

tất cả series của dòng máy này là độc nhất vô nhị." Dứt lời, anh ta nhìn Lê Tiếu chăm chú bằng ánh mắt mang thâm ý khác.

"Ờ." Thu Hoàn: "?" Ờ là xong sao?

"Em gái à, nói thật đi, trong buổi đấu giá từ thiện Venus, người ẩn danh mua được chiếc máy số 122 là em đúng không?" Thu Hoàn khó nén tò mò, nói thẳng ra hoài nghi trong lòng.

Lúc này, Lê Tiếu đặt cua đã ăn xong qua một bên, lau miệng, đáp lại: "Phải, là tôi." Nhận được câu trả lời mà Thu Hoàn không khỏi kinh hãi, vội nhấp ngụm bia giấu đi sự thất thổ của mình.

Để có tư cách bước vào hội đấu giá Venus thì giá trị tài sản hai trăm triệu là giá chót.

Có thể trở thành người đấu giá ẩn danh thì đồng nghĩ cô phải là hội viên trên ba năm, hơn nữa giá trị tài sản phải trên một tỷ.

Dù xuất thân là nhà giàu bậc nhất, nhưng nhà họ Lê thật sự lắm tiền cho cô phung phí vậy sao? Hở ra là vốn lưu động mấy tỉ, nhà giàu bậc nhất cũng chưa chắc gánh nổi nhỉ? Người đời đều cho rằng giàu có nhất là người có nhiều tiền nhất.

Nhưng thật ra thì cái gọi là bảng xếp hạng giàu có đều hữu danh vô thực, cùng lắm chỉ là câu chuyện lúc rảnh rỗi của quần chúng mà thôi.

Nhà giàu thật sự thì tài sản căn bản không thể dùng con số đong đếm, cũng không lên bảng xếp hạng, chẳng hạn như...

Thương Thiểu Diễn.

Hay như, nhà họ Thu.

Thu Hoàn chợt nghĩ, lẽ nào nhà họ Lê còn có vốn riêng mà người ngoài không biết?

Chưa tới bây giờ mọi người đã ăn xong.

Thu Hoàn đề nghị đến Thần Viên giải trí.

Thương Úc cầm khăn lau tay, nhìn Lê Tiếu, hỏi: "Muốn đi không?" Lê Tiếu nhìn thời gian, vui vẻ gật đầu: "Tôi không có ý kiến." "Được." Thương Úc đứng dậy, lấy áo vest trên ghế, tự nhiên đưa cho Lê Tiếu.

Lê Tiếu nhận lấy, vuốt phẳng nếp nhăn rồi vắt trên khuỷu tay.

Nhưng một giây trước khi rời khỏi phòng, Thương Úc chợt dừng bước, nhìn áo vest kia, hơi nhếch môi, rồi lấy nó khỏi tay cô, mở ra, khoác lên vai cô: "Đi thôi."

Chương 121

Thần Viên

Nếu nói Nam Dương Entertainment City là trung tâm vui chơi giải trí ai nấy đều biết đến thì Thần Viên là nơi nghỉ dưỡng xa hoa của một số người

Một vùng Tử Đằng rộng lớn điểm tô cho Thần Viên

Dưới ánh đèn nhấp nháy, chúng sáng rực như ban ngày.

Bên trong phòng câu cá, Lê Tiếu và Thương Úc vào chỗ, trên bàn là chai Louis XIII Collector's Edition và đĩa trái cây bắt mắt.

Thu Hoàng và Âu Bạch thì vào phòng vệ sinh.

Lê Tiếu nghịch điện thoại, trên vai vẫn còn khoác áo của Thương Úc.

Mùi hương mát lạnh thuộc về riêng anh thoang thoảng bên mũi, trong đêm cực kỳ say đắm lòng người.

"Diễn gia, ông cụ bên nhà vẫn còn ở Nam Dương không?"

Thương Úc nhìn về phía cô: "Vẫn còn, thứ Bảy sẽ về Parma."

Lê Tiếu cắn môi, nhìn anh khẽ nhếch môi: "Vậy có thể phiền Diễn gia giúp tôi cảm ơn ông cụ bên nhà được không? Hôm qua tôi mới biết đó là thẻ kim cương rất hiếm có."
"Muốn cảm ơn sao không đích thân nói với ông ấy." Thương Úc hơi nhếch môi, gương mặt anh tuấn dường như ẩn chứa ý cười.

Lê Tiếu tỉnh bơ, né tránh ánh mắt anh, nhìn ra xa: "Ông cụ vừa về Nam Dương, không chừng còn bận rộn trăm bề, tôi mạo muội làm phiền có ổn không?"

Đúng là cô muốn gặp lại Thương Tung Hải, có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ.

Lúc này, Thương Úc duỗi thẳng chân, cổ chân bắt tréo, vẻ thoải mái hài lòng: "Người khác có lẽ không ổn, nhưng em thì không sao." Nghe được câu trả lời của anh, Lê Tiếu chậm rãi dời mắt.

Tối nay trăng rất sáng, không có mây đen bao phủ, khung cảnh bầu trời đầy sao hiếm thấy vào mùa mưa.

Lê Tiếu cảm thấy, chắc vì bóng đêm quá hấp dẫn nên cô mới đọc được vẻ dịu dàng từ trong đôi mắt tối tăm của Thương Úc.

Hơn nữa, còn là loại dịu dàng được yêu chiều vô hạn.

Lê Tiếu nhếch môi cười khẽ, đáy mắt gợn sóng: "Ông cụ thích ăn gì? Chi bằng để tôi mời ông ấy bữa cơm đạm bạc, biểu đạt chút lòng thành."

Thương Úc nhìn cô thật sâu, ý cười nhàn nhạt: "Ăn cơm đạm bạc ở biệt thự đi."

Lúc này Lưu Vẫn vẫn luôn yên lặng cách đó không xa nhận được một cuộc điện thoại.

Nghe xong nội dung, anh ta bước nhanh đến đài câu cá: "Lão đại, cô Lê, hai người nhìn xem." Vừa nói, Lưu Vân vừa đưa điện thoại qua.

Thương Úc quét mắt sang, nụ cười tắt ngấm, ánh mắt dàn lạnh lẽo: "Ai đăng?" Lê Tiếu không hiểu, chưa kịp nhìn màn hình thì Thu Hoàn và Âu Bạch đã vội chạy lại.

"Em gái, em lên hot search rồi!" Từ đằng xa, Thu Hoàn đã la lên.

Âu Bạch đi sau mấy bước, cũng vừa đi vừa nhìn.

Nghe thấy thế, Lê Tiếu mở điện thoại, khi vào Weibo thì thấy ngay hot search mà họ đang nhắc đến.

Thật bất ngờ.

Người đăng Weibo là tài khoản thường, nội dung là cảnh quay video xảy ra ở sảnh số 2 sân vận động Đồng Giao ngày hôm qua.

Vốn dĩ số lần xem video cũng không bao nhiêu, nhưng qua một ngày một đêm nhấn like, độ hot được nung đến bỏng tay.

Tựa đề video: Giá trị nhan sắc của các tuyển thủ đánh nhau hiện nay là cấp bậc này thì tôi muốn đánh cũng chẳng xứng!

Dù video không quay được cảnh đánh nhau, nhưng có đàn ông mặt mũi bê bết máu trên cáng, hơn nữa còn Lê Tam sát khí đằng đằng, khiến ai cũng tin vào tính chân thực của cuộc ẩu đả.

Lê Tiếu không mấy để ý đến video, dù gì bỏ chút tiền là sẽ em được thôi.

Nhưng cô trượt tay, vô ý chạm vào nút bình luận.

Có lẽ...

điều khiến video này lên hot search hẳn là do bình luận nhỉ?

Tự làm bài mình đi: Cô nàng mặc âu phục màu xám ở bên phải, trong vòng ba phút, tôi muốn cách thức liên lạc với cô ấy.

Mãnh liệt lại cố gắng: Trời, nhan sắc này có thể so với idol của tôi sao? (1 giây sau: đã liếm màn hình, đã trèo tường, tạm biệt Âu Bạch!)

Đừng bảo tôi lưu manh: Đẹp hay không không phải vấn đề, chủ yếu là muốn hẹn hò với cô ấy.

Tam Tra Huy: Chị gì ơi, chị có ngại hẹn hò với con gái không?

Chương 122

Lê Tiếu lạnh nhạt nhìn bình luận, số lượng đề cao giá trị nhan sắc khác rộng, nhưng vẫn có nhưng người chính nghĩa, tag@Cảnh sát Nam Dương, hay điều tra rõ chân tướng.

Đương nhiên vẫn có đám khác người không bị ảnh hưởng bởi giá trị nhan sắc, đường hoàng chỉ ra đây là trận ẩu đã ác liệt

Mấy giây sau, Lê Tiếu tứt Weibo, bật danh bạ định bỏ tiền ra thuê người xử lí hết video

Lúc này, Thương Úc im lặng bên cạnh trả điện thoại cho Lưu Vân, lấy gói thuốc lá trên bàn, rút một điều, lạnh giọng dặn dò: "Xử lý sạch sẽ."
Lưu Vân chấp hành nghiêm chỉnh, nhận điện thoại rồi đi sang một bên gọi điện.

Động tác mở danh bạ của Lê Tiếu ngừng lại, cô đắn đo rồi thoát ra ngoài, tắt máy.

Nếu có Thương Úc giúp, cô càng vui vẻ nhàn hạ.

Âu Bạch và Thu Hoàn đã ngồi đối diện họ.

Hai người cùng nhau hóng hớt, đôi lúc còn bàn tán đổi câu.

Thu Hoàn vừa xem bình luận vừa cười: " Âu Bạch, địa vị nhan sắc bậc thần giới giải trí của cậu đang tràn ngập nguy cơ đấy.
Dưới bình luận đã có fan của cậu treo tường rồi."
Âu Bạch nhún vai tỏ vẻ sao cũng được: "Không quan trọng, fan cuồng nhan sắc của tôi đến tám mươi triệu, thiếu một hai người chẳng sao."
"Một hai người hả?" Thu Hoàn lập tức bật phần phản hồi 6000 lượt của bình luận nóng nhất trên cùng, đặt điện thoại ngay trước mặt Âu Bạch, không thương tiếc chế nhạo: "Chắc chắn không quan trọng chứ? Trong bình luận này có hơn mấy nghìn fan đòi đổi thuyền kìa.

Hơn nữa..."

Thu Hoàn cố ra vẻ thần bí nhìn Lê Tiếu, ngầm cười cợt: "Đám người này đang xếp hàng cầu em Tiểu của chúng ta debut nhanh nhanh."
Âu Bạch không nói gì, hất điện thoại của Thu Hoàn ra, đăng nhập tài khoản Weibo của mình, chọn trong album tấm selfie đẹp nhất rồi đăng bài.

Bài đăng ghi: Nếu đã yêu, hãy yêu say đắm!

Chưa đến năm phút, Lưu Vân đã quay lại báo cáo: "Lão đại, đã xử lý xong."

Thương Úc nhả khói thuốc, nét mặt sâu xa, phất tay với Lưu Vân, nhìn về phía Lê Tiếu.
Lúc này cô đang cầm ly rượu nhấp môi.

Hoa tử đằng và ánh đèn hòa vào nhau, rọi một màu tím nhạt ảo mộng lên người cô.
Gió mát thổi qua đài câu cá, cũng thổi tung sợi tóc bên má cô, lộ ra đường cong duyên dáng trắng như tuyết, đúng thật có thể điên đảo chúng sinh.

Hơi thở Thương Úc trở nên nặng nề, ngón tay vuốt ve đầu lọc thuốc lá, mắt nhìn về phía xa xa.
Cô nhóc xinh đẹp trẻ trung, khí chất thanh cao, nếu không giấu cho kỹ sẽ dễ dàng bị người ta thèm muốn.
Mà đề tài vừa hot trên mạng đã biến mất hoàn toàn chỉ trong vòng mấy phút.
Có dân mạng lanh trí muốn đăng video lên lần nữa, nhưng đang trong quá trình upload đã bị nhắc nhở vi phạm.
Sau nhiều lần thử không được, có người thầm đăng một chủ đề mới: Bối cảnh của nhan sắc bậc thần là điều cấm kỵ.
Chín giờ tối, Lê Tiếu về nhà.
Lê Quảng Minh và Đoàn Thục Viện vẫn chưa về, nghe nói đi dự dạ tiệc.
Anh Cả và anh Hai đều có nhà riêng, bình thường cũng ít về nhà chính.
Lê Tiếu cởi áo khoác ra, đi đến cửa sổ phòng khách, nhìn bóng đêm, tập trung suy nghĩ.
Một lúc lâu, cô lấy điện thoại ra, trên màn hình có hai tin nhắn WeChat.
Là tin nhắn của Lê Thiếu Quyền.
Cậu chủ nhà họ Lê: Aaaa a a a, ông đây vào được vòng trong của Honker Union rồi.
Cậu chủ nhà họ Lê: Bé Tiểu, sau này hãy gọi là Bố già Hacker Lê đi.
[hút thuốc.jpg]
Lê Tiếu nhìn tin nhắn của anh ta, có bất ngờ nhíu mày, trùng hợp thế sao? Chiều nay Thương Úc mới hỏi cô về Lê Thiếu Quyền, mới mấy giờ, anh ta đã vào được vòng trong rồi?
Mấy năm nay, để vào được Honker Union mà Lê Thiếu Quyền bỏ ra không ít công sức.
Không nói đến việc lãng phí sự đào tạo của gia tộc, cả ngày anh ta đều sống trong mộng đẹp của mình.
Hôm nay...
có khả năng giấc mơ sẽ thành sự thật.

Honker Union có liên quan gì đó với Thương Úc sao? 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top