Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 21-22-23-24-25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại ga-ra nhà họ Lê, Lê Tiếu vừa mới tới gần chiếc Mercedes G series của mình thì nhìn thấy có người đang ngồi ghế phụ.

Cô đi tới gần thì cửa sổ xe cũng hạ xuống, gương mặt mê hoặc của Nam Hân xuất hiện "  Bé cưng, nhớ chị không" Lê Tiếu liếc cô nàng một cái, giẫm lên bàn đập leo vào chỗ ngồi ghế lái, vừa thắt dây an toàn vừa nói" Chị về với Lê Tam à?

Nam Hân hất tóc chồm về phía Lê Tiếu " Đúng vậy "

Chị đây không phải là vì bé cưng nhà chúng ta mà làm kẻ xấu sao? Thế nào, vừa rồi em có hài lòng với biểu hiện của chị không?" Lúc này, Nam Hân đã thay ra bộ trang phục hầu gái, dáng người xinh đẹp càng hiện ra vẻ quyến rũ lẳng lơ.
Phụ nữ thế này có thể trở thành thủ hạ đắc lực của Lê Tam thì tuyệt đối không phải chỉ nhờ dáng vẻ xinh đẹp kia.

Nếu có người nhìn thấy Nam Hân mặt không đổi sắc đi xuyên qua mưa bom lửa đạn thì nhất định sẽ không xem thường cô nữa.

Mà quan hệ giữa cô và Lê Tiếu chỉ có thể dùng chữ "cùng sinh cùng tử" để hình dung.

Trong rừng rậm ở biên giới hỗn loạn, Lê Tiếu đã từng cứu Nam Hân một lần năm cô mười chín tuổi.

Lúc này, Lê Tiếu bấm kéo cửa sổ xuống, gác cùi chỏ lên cửa xe, liếc mắt hài hước: "Là chị nương tay hay là Thương Lục không chịu nổi bị giày vò? Hình như chị có làm gì đâu..." Cô còn chưa dứt lời thì Nam Hân đã trợn mắt thật lớn khinh thường, "Là anh ta quá yêu thôi, hoàn toàn chẳng cho chị cả cơ hội để phát huy." Đang nói chuyện lại nhìn thấy cách ăn mặc thoải mái của Lê Tiếu, Nam Hân lại hỏi: "Em muốn ra ngoài?" Lê Tiếu nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trả lời: "Ừ, đi trường học." Môi Nam Hân giật giật, ngón tay sơn đỏ mở cửa, ngay sau đó nghiêng đầu nhắc nhở: "Tạm thời chị không về lại biên giới, gặp chuyện có thể gọi chị bất cứ lúc nào.

Còn nữa, chị vừa mới bỏ món quà mới nhất vào hộp lưu trữ cho em.

Không cần cảm ơn!" Nói xong, Nam Hân nghiêng người xuống xe, váy đen bó sát uyển chuyển rời khỏi ga-ra.

Lê Tiếu mở hộp lưu trữ giữa ghế ngồi ra, bên trong là khẩu Desert Eagle hoàng kim đã được cải tiến.

Thân sủng màu vàng kim sáng lóng lánh, cỡ 0.357 chính là ấn bản sưu tập mà người yêu thích tranh nhau giành lấy.

Lê Tiếu cầm thân súng lạnh buốt trong tay, ước lượng sức nặng, không biết hỏa lực sẽ mạnh hơn gấp mấy lần so với súng thường trong trường bắn.

Cô yêu thích không muốn buông tay, chơi một hồi rồi mới để lại trong hộp.

Lê Tiếu thích súng ống, cũng như đam mê các loại máy móc tinh vi.

Nhờ việc buôn bán của Lê Tam ở biên giới, nên cô có loại ham mê đặc biệt này.

Mười giờ rưỡi sáng, Lê Tiếu lái xe đến trường Đại học Y khoa Nam Dương.

Gần tới mùa tốt nghiệp, sân trường vắng bóng các sinh viên năm tư.

Cô đỗ chiếc Mercedes G series ở ven đường, sau khi xuống xe thì đi bộ về phía cổng chính đại học.

Năm đó Lê Tiếu xếp hạng top 100 người có điểm thi cao nhất vào đại học toàn thành phố.

Nhưng người nhà không muốn cô rời khỏi Nam Dương, nên sau khi cả nhà thảo luận, mọi người đều nhất trí để Lê Tiếu ở lại Nam Dương, học đại học Y.

Lúc ấy Lê Quảng Minh đã nói: "Trọng điểm không phải là trường đại học nào, dù sao chuyện trở thành người ưu tú xuất sắc cứ giao cho ba anh của con là được.

Lê Tiếu con là con gái duy nhất trong nhà, hưởng thụ cuộc sống đi con.

Học hành cực khổ như vậy, con muốn trường nào cũng được, không quan trọng." Thế nên, cả ba chí nguyện của Lê Tiếu đều có tên Đại học Y khoa Nam Dương.

Bởi vì điểm thi cao, cô cuối cùng chọn Kỹ thuật Y sinh - chuyên ngành đứng đầu của Đại học Y.

Đại học Y Nam Dương rộng lớn, khu trường học, khu sinh hoạt và khu vận động được bày bố theo hình tam giác.

Bước vào khu vực nặng mùi học thuật, bên trên bảng vàng" bên phải đều là hình của Lê Tiếu đoạt giải thưởng nghiên cứu.
Lê Tiếu thoáng ngừng chân, đẩy gọng kính râm, từ đó nhìn thấy Đường Dực Đình.
Bên cạnh Đường Dực Đình còn có một bóng người quen thuộc nữa, là nhân viên pha chế ở quán bar Entertainment City - Ôn Thời.

Cùng lúc ấy,Đường Dực Đình bước vội về phía Lê Tiếu, liếc mắt nhìn cô một lượt, hất cằm kiêu căng, hỏi: "Cô chủ, có phải cố quên gì không?" Chà, đang muốn nhắc khéo với cô cái ví da Chanel đây mà.

Lê Tiếu thờ ở hướng về phía ngoài cổng trường, bĩu môi: "Ở cốp sau, tự đi lấy đi." "Cảm ơn cô chủ!" Đường Dực Đình lập tức nịnh nọt khoác vai Lê Tiếu: "Nói chút chuyện đi, đêm hôm đó cậu bỏ đi với nhân vật lớn nào thế?" Vừa hay Ôn Thời cũng đi đến cạnh hai cô, nở nụ cười dịu dàng, gật đầu với Lê Tiếu.

Lê Tiếu không trả lời Đường Dực Đình mà nhìn Ôn Thời, giọng nhàn nhạt: "Sao anh lại đến đại học y?" "Tôi đến hỗ trợ thầy làm việc, vừa hay gặp mặt Tiểu Đường." Ôn Thời cười nhạt trả lời.

Lúc trước, Đường Dực Đình hay đến quán bar Entertainment City với Lê Tiếu nên cũng khá quen với Ôn Thời.

Đường Dực Đình bất mãn khi Lê Tiếu nói sang chuyện khác, nên bóp cổ tay cô rồi nhỏ giọng: "Vừa rồi Tiểu Ôn nói với tớ, hôm đó cậu rời đi cùng với Thương Thiếu Diễn.

Thật hay giả thể, là đại ma đầu của Nam Dương ấy à?"

Hàng mi Lê Tiếu rủ xuống, nhìn dáng vẻ trông mong của Đường Dực Đình là biết ngay tâm hồn hóng hớt của đối phương đã thổi bùng lên rồi.

Lê Tiếu đẩy kính râm, lắc đầu không nói gì.

Đường Dực Đình nghẹn họng, vỗ đùi trông như mất hứng: "Ôi, tớ đã bảo mà, sao cậu có thể quen biết Thương Thiểu Diễn được, thế thì cậu..." Cô nàng còn chưa dứt câu, Lê Tiếu đã lạnh mặt bổ sung: "Anh ta không phải đại ma đầu."

Đường Dực Đình lập tức ngây người: "!" Đường Dực Đình không nói ra tiếng, chỉ để lộ hai chữ thông qua khẩu hình: Trời...

ơi...

Lê Tiếu ngạo nghễ nhướng mày: "Mình về ký túc xá đây, hai người trò chuyện đi." "Ấy,mình cũng đi nữa, Tiểu Ôn, anh tự chơi đi nhé." Đường Dực Đình mặc kệ Ôn Thời, tung tăng tung tẩy đi cùng Lê Tiếu về phía ký túc xá.

Ôn Thời đứng yên đó, nhìn bóng lưng gầy yếu lạnh nhạt của Lê Tiếu mà nét mặt dịu dàng hiện lên một thoáng giễu cợt.

Lê Tiếu với Đường Dực Đình sóng vai đến lẩu ký túc xá, lại gặp bạn cùng phòng - Giang Úc ngay dưới lầu.

Giang Úc đánh giá Lê Tiếu mặc T-shirt và quần jeans bằng ánh mắt thiếu thân thiện, rồi nhìn lại mình mặc váy áo của thương hiệu nổi tiếng nên nảy sinh cảm giác ưu việt: "Hôm nay cô về ở à?" Lê Tiếu liếc mắt nhìn Giang Úc qua kính râm, lạnh nhạt nói: "Không về." Thật ra Giang Úc có ý đối địch rất mãnh liệt với Lê Tiếu.

Nguyên nhân chủ yếu là từ việc ở bản thân xinh đẹp, cực kỳ tự tin bản thân sẽ trở thành hoa khối ngành, hay thậm chí là người xuất chúng nhất của đại học y, rốt cuộc lại bị Lê Tiếu cướp mất sự nổi bật này.

Giang Ức nhớ rất rõ trận chiến hoa khôi ngành năm đó, tám mươi phần trăm năm sinh trong ngành bầu chọn cho Lê Tiếu, vì thế cô ta thua cuộc thật thảm thương.

Từ đó, Giang Úc liền xem Lê Tiếu là cái đinh trong mắt, thỉnh thoảng chế giễu hay âm thầm hãm hại, cứ thể kéo dài suốt bốn năm.

"Ồ, lại ra ngoài làm việc à?" Giang Úc cười lạnh.

Xinh đẹp thì sao chứ? Chẳng phải là kẻ nghèo phải bán thân trang trải học phí hay sao? Lúc này, Đường Dực Đình thật không nhìn nổi nữa, vừa chuẩn bị khẩu chiến một phen thì đã nghe Lê Tiếu gọi mình: "Đi thôi." Đường Dực Đình không cam lòng đi theo sau Lê Tiếu, lúc vào ký túc xá vẫn còn giậm chân: "Sắp tốt nghiệp rồi mà cậu vẫn còn nhường nhịn cô ta thế à? Cái gì gọi là ra ngoài làm việc? Cậu phải nói ra tên ba cậu để đập trên mặt cô ta chứ!" Với việc lần này, Lê Tiếu chỉ cười nhạt: "Ba mình không cho khoe giàu." Thật sự không cho phép, vì năm bảy tuổi, cô đã từng bị bắt cóc.

Thế nên có rất ít người biết việc thiên kim của nhà họ Lê ở Nam Dương tên là Lê Tiếu.
Đường Dực Đình của thầm, làu bàu: "Thà cậu nói thẳng mình lười còn hơn!" Phải, Lê Tiếu rất lười! Không chỉ riêng tính tình mà cả giao tiếp ngày thường cũng thể hiện sự lơ đãng.
Không phải cô cố ý muốn thế, mà chỉ là gia đình chiều chuộng mà ra thôi.

Trong ký ức của Đường Dực Đình, việc chiều chuộng của người nhà đối với Lê Tiếu đúng là đạt đến trình độ người và thần đều phẫn nộ.

Đường Dực Đình từng nghe nói, trước khi Lê Tiếu năm tuổi, khi ra ngoài không cần phải nhấc chân vì đều có anh trai bể.

Muốn ăn uống gì cũng không cần phải đưa tay, vì đã có các anh tranh làm hộ.

Thế nên, cách giải thích thỏa đáng nhất quá trình lớn lên của Lê Tiếu chính là được cả gia đình cùng chiều chuộng.

Đường Dực Đình càng nghĩ càng cảm thấy bản thân đã sống uổng phí hai mươi hai năm.

Dù gì cô cũng là thiên kim nhà họ Đường - một trong năm gia tộc lớn của Nam Dương - nhưng so sánh với Lê Tiếu, tự bản thân cảm thấy cứ như nhặt được từ trong ống cống vậy.

Mới đó thôi, Lê Tiếu đã đi đến bên chiếc Mercedes, mở cốp sau, lấy túi xách Chanel ra.

Đường Dực Đình cười vui vẻ ôm vào lòng, đưa mũi đến trước túi ngửi, là mùi tiền!

"Mình đi trước." Lê Tiếu đóng cốp sau, quay đầu nói với Đường Dực Đình.

Đường Dực Đình ôm túi, trừng mắt, vẻ mặt hoài nghi: "Cậu đi đâu thế? Sắp tốt nghiệp rồi mà sao còn bận hơn hồi lên lớp vậy?" Lê Tiếu đi về phía đầu xe,lúc mở cửa ra thì lười nhác trả lời: "Mình đi tìm việc." Đường Dực Đình: "???" Không phải Lê Tiếu được cử đi học ở sở nghiên cứu khoa học à? Tìm việc gì cơ? Đường Dực Đình còn chưa tỉnh táo lại thì cô đã lái xe đi rồi.

Đương nhiên Lê Tiếu không đi tìm việc, mà lái một vòng ở ngoại ô Nam Dương, gần đến trưa mới về nhà họ Lê.

Cô xách máy vi tính vào sảnh cửa chính, còn chưa đến phòng khách đã nghe tiếng tranh chấp.

"Ba, ba càng nói con càng hồ đồ.

Chúng ta tranh luận cả buổi trời, cuối cùng vẫn y như cũ.

Ba không muốn cho Tiểu Tiếu từ hôn đúng không?"

Người mở miệng là anh Hai Lê Ngạn.

Nghe thấy thế, Lê Tiếu lập tức dừng chân, lẳng lặng dựa vào mặt tường cẩm thạch ở sảnh ra vào, đường hoàng nghe trộm.

Ngay lúc này, Lê Quảng Minh đập mạnh ly trà lên bàn, nghiêm giọng nói: "Con thì biết gì? Muốn từ hôn cũng cần ông cụ Thương đồng ý mới được, Thương Lục có tư cách gì mà làm chủ!" "Thể Thương Thiếu Diễn cũng không làm chủ được sao?" Anh Cả Lê Quân thấp giọng, không vui: "Ba à, bao nhiêu năm qua ba đều không nói rõ lai lịch hôn sự này với bọn con.

Chuyện cho tới giờ, Tiểu Tiếu bị Thương Lục lạnh nhạt, ba vẫn không tính nói thật sao?" Anh Ba Lê Thừa hít một hơi thuốc lá: "Ba, hôm nay ba cũng thấy thái độ của Thương Lục rồi đấy.

Con mặc kệ ba có chuyện gì khó nói, nhưng nếu ba cứ cương quyết gả Tiểu Tiếu cho Thương Lục thì..." Lê Tam tiếp tục nhả khói, nói tiếp bằng chất giọng sát phạt: "Con không ngại triệu tập tất cả thể lực ở vùng biên giới để tranh chấp với người nhà họ Thương đâu! Đây là thái độ của con, ba liệu mà làm."

Lê Quảng Minh tự liệu mà làm: "..." Trang 4Vì cách đây không lâu, chính Thương Úc đã cam kết với cô, chỉ cần có yêu cầu là có thể hủy hôn.
Thế nên, cô mỏi mắt mong chờ.

Lê Tiếu không ở sảnh ra vào quá lâu, không muốn ba và các anh nảy sinh tranh chấp lớn vì mình, nên khoảng mấy giây sau, cô nhanh chóng xuất hiện.

Ngay khoảnh khắc Lê Tiếu xuất hiện, bầu không khí căng thẳng trong phòng khách lập tức dịu đi.

Lê Quảng Minh thoáng ngạc nhiên nhìn Lê Tiếu.

Có thể vì chột dạ nên ông không tự chủ mà đứng dậy, hướng về phía cô, vừa đi vừa xoa tay và nói: "Con gái ngoan về rồi à, ra ngoài có một không con? Sao không chơi thêm nữa hằng về?" Tình cảnh này khiến cho anh cả Lê Quân đỡ trán thở dài, anh Hai Lê Ngạn bĩu môi khinh thường, còn Lê Tam thì hít một hơi thuốc, tỏ vẻ chê bai.

Đây chính là một người con gái khống" tiêu chuẩn của nhà giàu nhất Nam Dương, nhưng lại cực kỳ cố chấp trong chuyện hôn sự từ bé.

Mâu thuẫn biết mấy!

Lúc này, Lê Tiếu nghiền ngẫm nhìn Lê Quảng Minh, lại đánh giá ba người anh rồi lạnh nhạt nói: "Ba à, nếu từ hôn cần đến sự đồng ý của ông cụ Thương thì cứ chờ đã.

Mọi người không cần phải tranh cãi vì chuyện này."

Lê Quảng Minh gật đầu như thật, vui vẻ vỗ vai Lê Tiếu: "Vẫn là con gái ba nghĩ cho đại cục." Dứt lời, ông trợn mắt nhìn ba người còn lại trong phòng khách, quát khẽ: "Đã nhìn thấy chưa, ba đứa lớn to đầu còn không hiểu chuyện bằng Tiểu Tiếu." Ba người con trai nhà họ Lê chìm trong im lặng: "..."

Sau bữa trưa, mấy người anh lần lượt ra ngoài.

Lê Tiếu ngồi một mình ở sân thượng lầu ba, trên bàn trà thủy tinh có bày máy xay cà phê.

Mùi thơm hạt cà phê lan tỏa khiến cho buổi chiều nhàm chán thêm phần thanh thản dễ chịu.

Lê Tiếu nhìn sắc trời mù sương, đầu ngón tay gõ trên đầu gối, sau đó cầm điện thoại di động đặt trên bàn gọi một cuộc.

"Cục cưng, mới đó đã nhớ chị rồi à?" Giọng Nam Hân ngọt ngào truyền đến, cứ như được ngâm trong đường.

Lê Tiếu mím môi, ánh mắt sâu kín nhìn phương xa: "Em cần số điện thoại của Thương Thiếu Diễn." Nam Hân như ngừng thở, nghiêm túc hỏi lại: "Em muốn làm gì?" "Không đưa sao? Vậy tự em..." "Đưa, đưa đưa, chị đưa chứ!" Nam Hân trả lời luôn miệng, rất sợ tiểu tổ tông này tự ra tay thì một người: "Chuyện đơn giản như vậy không cần em phải nhọc công đâu.

Lát nữa chị nhắn cho em." Trước khi cúp máy, Lê Tiếu lạnh nhạt dặn dò: "Đừng nói cho Lê Tam." Nam Hân đang tính dùng điện thoại khác báo tin cho Lê Tam biết: "..." Chưa đến năm phút, Lê Tiếu đã có được số của Thương Úc thông qua Nam Hân.

Nhìn dãy số kia, trước mắt cô lại hiện ra bóng dáng người đàn ông ngạo mạn.

Đương nhiên cô có thể tra ra số điện thoại của Thương Úc, nhưng nếu tự đăng nhập vào hệ thống tra hỏi của biên giới, ắt hẳn sẽ kinh động đến Lê Tam.

Dù gì Lê Tam cũng đã nói, mạng lưới tin tức của anh có thể thâu tóm mọi điều, đến cả quỹ tích di chuyển của một con châu chấu cũng tra ra được.

Thế nên để Nam Hân giúp đỡ là cách tốt nhất.

Lê Tiếu thất thần nhìn số điện thoại trong một thoáng, sau đó gửi tin nhắn đi: "Chỉ cần tôi muốn là từ hôn được sao?" Tin nhắn trả lời lại: "Hả?" Lê Tiếu nhìn tin nhắn, cảm thấy không đúng lắm, nhưng cô vẫn kiên nhẫn nhắn lại: "Diễn gia không nhớ lời mình đã nói?" Sau đó, đối phương nhắn một hàng chữ qua: "Xin lỗi, tôi là trợ lý Lưu Vân của Diễn gia.

Đây là số điện thoại của tôi.

Cậu là ai, có cần tôi thay mặt chuyển lời không?" Lê Tiếu bình thản nhận tin nhắn, giây kế tiếp ném điện thoại lên bàn trà.

Chỉ thế này? Mạng lưới tin tức thâu tóm mọi điều, có thể tra được quỹ tích di chuyển của cả châu chấu? Lê Tam, anh về hưu cho rồi!


Ngay lập tức, anh ta nhìn người đàn ông đối diện, đứng dậy đưa điện thoại qua: "Ông chủ, anh nhìn cái này đi." Lúc này Thương Úc đang tựa người trên sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đôi chân dài mặc quần tây bắt tréo, hai tay gác lên sofa, dáng vẻ tùy ý nhưng thư thái.

Nghe gọi, Thương Úc chậm rãi hé mi, đuôi mắt hơi cong lộ ra vẻ lười nhác.

Thấy thế, Lưu Vân chọn màn hình rồi nói: "Tôi nhận được tin nhắn, tra thử, là...

cô Lê gửi." Thương Úc híp mắt, nhận lấy điện thoại Lưu Vân đưa đến, cất giọng lành lạnh: "Sao cô ấy có số của cậu?" Lưu Vân bị tra hỏi: "?" Ông chủ, anh không cảm thấy chuyện này nên hỏi cô Lê sao? Lưu Vân không nói gì, lẳng lặng về chỗ, nhìn mây đen ngoài cửa sổ bắt đầu suy ngẫm về cuộc đời.

Anh ta cũng muốn biết tại sao! Lúc đó, Thương Úc liếc màn hình điện thoại, lướt qua nội dung tin nhắn, sau đó ném lại nó lên đùi Lưu Vân: "Nói cô ấy biết, tôi nhớ rõ." Lưu Vân không dám hỏi thêm, lập tức lấy điện thoại nhắn lại cho Lê Tiếu.

Trong lúc đó, Thương Úc thuận tay nhấc điện thoại của mình đặt trên quầy bar bên cạnh sofa, mở danh bạ rồi lưu số của Lê Tiếu vào.

Biệt danh: Baby Girl

Tâm trạng âm u chất chống của Lê Tiếu đã bị quét sạch sau khi nhận được tin nhắn trả lời của Lưu Vân.

Cô mơ hồ cảm thấy, Lê Tam tự xưng là trùm biên giới cũng chẳng là gì khi ở trước mặt Thương Úc.

Có số điện thoại thôi cũng không tra được, còn chẳng có ích bằng Lê Thiếu Quyền.

, suýt thì quên, hệ thống tra hỏi thông tin của biên giới là do Lê Thiếu Quyền và Lê Tam cùng nhau lập nên.

Lê Tiếu thoáng trầm tư, lắc đầu thở dài, đứng dậy về phòng, ngồi trước bàn, bật máy tính xách tay mang về từ trường học ra.

Trong máy không lưu trữ gì nhiều, chỉ có mấy tập tài liệu dành cho khóa luận.

Lê Tiếu mở luận văn ra tính xem xét tổng thể một phen.

Nhưng ngay khoảnh khắc cô mở ra, tập tài liệu tự động biến mất.

Luận văn xấp xỉ mười nghìn chữ, cô đã mất một tuần để viết.

Ánh mắt Lê Tiếu như ngẫm sương lạnh, nhìn tệp tài liệu bị hỏng, cô lẳng lặng ổn định tâm trạng trong mấy giây.

Cô chỉ cài đặt mật mã đơn giản cho máy tính này, bình thường để trong ký túc xá, việc tài liệu bị hỏng không phải tình cờ.

Hẳn là do...

người làm ra.

Lê Tiếu vén tóc, than thở: "Phiền thật." Giây kế tiếp, cô đặt hai tay lên bàn phím, thao tác đơn giản mấy cái, cửa sổ ghi chép hiện lên màn hình.

Lê Tiếu ẩn phím Enter, trên màn hình đen nhanh chóng hiện lên ghi chép khởi động máy.

Ba ngày trước, đêm khuya một giờ hai mươi tám, có người phá mật mã máy tính của cô, hơn nữa còn sử dụng File Shredder để tiến hành tiêu hủy toàn bộ tài liệu bên trong.

Lê Tiếu cố gắng nhớ lại, buổi tối ba ngày trước, hình như cô đến quán bar Entertainment City.

Thủ đoạn xóa dữ liệu thấp kém như vậy, ngoại trừ Giang Úc ra, Lê Tiếu không nghĩ ra ai khác.

Xem ra đúng như những gì Đường Dực Đình nói, Lê Tiếu cô quá chiều chuộng Giang Úc rồi.

Lê Tiếu bình thản nhìn ghi chép, ngay sau đó phiền lòng gõ phím, bắt đầu khôi phục dữ liệu máy tính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top