Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 41-45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ tự bảo vệ của Lê Tiếu là bảy, đúng chín giờ chính thức bắt đầu.
Giảng viên hội đồng phản biện vẫn chưa đến, những sinh viên khác vừa nhìn thấy Lê Tiếu đều tỏ vẻ như hiểu biết với vẻ mặt khác nhau.

Giang Úc ngồi bàn thứ hai hàng trước nhướng mắt, kiêu ngạo mỉa mai liếc Lê Tiếu.

Đặc biệt là khi nhìn thấy tài liệu luận văn trong tay Lê Tiếu, Giang Ức liền khinh miệt nhếch mép, cười như không cười mà hỏi: "Cô chuẩn bị luận văn thế nào? Có lòng tin sẽ thông qua không?" Lê Tiếu tiện tay đặt luận văn trên bàn, dùng đầu gối gạt ghế ra ngồi xuống, mắt nhìn thẳng, lạnh nhạt nói: "Lời này thì cô nên hỏi hội đồng phản biện." Giang Úc nghẹn họng, vuốt mái tóc dài giễu cợt: "Tôi chỉ quan tâm cô thôi!" Nghe thế, Lê Tiếu lẳng lặng quay đầu, đối mặt với đôi mắt lập lòe của Giang Úc, mắt nai hiện lên vẻ châm chọc: "Cần tôi cảm ơn cô không?" Nụ cười trên mặt Giang Úc cứng đờ, cô ta cúi đầu nghịch móng tay, cổ làm ra vẻ mà nói: "Cảm ơn thì không cần, dù gì cũng chung phòng ký túc xá mấy năm nay, sao phải khách sáo thể." Lê Tiếu bỏ mặc Giang Úc, nhưng nhếch môi cười đầy ẩn ý.

Quá trình bảo vệ luận văn bắt đầu.

Bổn giảng viên trong hội đồng phản biện đúng giờ ngồi ở bàn dài trước bục.

Học sinh cũng bắt đầu tiến hành bảo vệ theo thứ tự.

Vì luận văn chuyên ngành kỹ thuật sinh học tế bào cần lượng kiến thức rất cao với kinh nghiệm dày dặn nên thành viên hội đồng phản biện cực kỳ nghiêm túc kiểm tra chi tiết.

Huống hồ, chuyên ngành kỹ thuật sinh học tế bào của Đại học Y Nam Dương phải nói là đứng đầu cả nước, đồng thời có sự hỗ trợ của phòng thí nghiệm tế bào gen cấp quốc gia.

Trong điều kiện như thế, có thể tưởng tượng được độ khó của luận văn tốt nghiệp chuyên ngành kỹ thuật tế bào thế nào.

Mười lăm phút trôi qua, sinh viên đầu tiên kết thúc phần bảo vệ luận văn của mình.

Bầu không khí trên bục rất nghiêm túc.

Dường như các thành viên hội đồng phản biện có ý kiến khác nhau.

Sau mấy phen thảo luận, họ vẫn không công bố kết qua ngay, mà để sinh viên ở dưới đài chờ, rồi bảo sinh viên thứ hai lên bục.

Giang Úc là người thứ ba bảo vệ luận văn.

Cô ta ngồi ngay ngắn bên cạnh Lê Tiếu, thỉnh thoảng liếc liếc nhìn cố, cứ như trong lòng đã có dự tính.

Lúc này, mấy sinh viên ngồi sau chợt nhỏ giọng trao đổi.

Chắc vì quá ngạc nhiên nên tiếng thảo luận cùng lớn dần.

"Không ngờ cô ta lại là người như thế? Hóa ra là cố ý gài tang vật cho Lê Tiếu cơ." "Đúng là buồn nôn, chuẩn bài vừa đánh trống vừa la làng.

Nếu tôi là Lê Tiếu thì quyết phải tố cáo cô ta tội phỉ báng và xâm phạm quyền danh dự!" Tiếng thảo luận càng lúc càng sôi nổi, Giang Úc cau mày, nghi ngờ liếc nhìn phía sau.

Bất ngờ thay, các sinh viên đó đang nhìn cô ta với ánh mắt vô cùng khinh bỉ.

Giang Úc: "?" Trong lòng cô chợt dâng lên dự cảm chẳng lành.

Giây kế tiếp, cô ta có bình tĩnh lại, dời tầm mắt rồi lấy điện thoại trong túi ra.

Sinh viên thứ hai đã kết thúc phần bảo vệ nên đến lượt cô ta lên bục.

Không thể khác hơn, Giang Úc đành phải từ bỏ ý muốn đăng nhập vào diễn đàn.

Cô ta nghĩ mấy ngày nay diễn đàn bị đóng băng, không thể nào tự dưng lại khôi phục ngay hôm bảo vệ luận văn.

Nhưng tiếng thảo luận của các sinh viên càng lúc càng lớn khi cô ta bước lên bục.

"Yên lặng đi!" Giảng viên hỗ trợ của hội đồng phản biện nghiêm mặt cảnh cáo.

Hội trường yên tĩnh trở lại.

Giang Ức bình tĩnh lại, bắt đầu giới thiệu bản thân.

Mọi thứ tiến hành theo tuần tự, nhưng khi cô ta chuẩn bị giải thích về luận văn của mình thì ngoài hành lang phòng 307 vang lên một giọng nói chối tai phá vỡ bầu không khí.

"Lê Tiếu đâu? Hoa khôi Lê Tiếu không biết xấu hổ của các người có phải đang ở trong phòng này không?"
Cô ta đội mũ nỉ gắn trang sức, tóc đen thả bên vai, trông chưa đến ba mươi.
"Lê Tiếu, mày dám quyến rũ chồng tạo, lẽ nào không dám gặp mặt tao sao? Đại học Y Nam Dương các người dạy dỗ ra sinh viên giỏi thật, đúng là tăng thể diện cho trường!" Lời nói gắt gỏng của cô ta rất chói tai, khẳng định Lê Tiếu chính là Tuesday.

Trong hành lang, các giảng viên và người hướng dẫn nghe tin chạy đến đã tính ngăn cản, nhưng cửa phòng 307 bỗng mở ra.

Giảng viên hỗ trợ hội đồng phản biện vận khung cửa với nét mặt nhăn nhó, cau mày lên tiếng: "Thưa cô, đây là trường học, không phải nơi cô có thể làm loạn.

Nếu ảnh hưởng đến việc sinh viên tiến hành bảo vệ luận văn thì cô chịu trách nhiệm nội không?"

"Vậy mọi người bảo Lê Tiếu ra ngoài cho tôi, nếu không hôm nay tôi sẽ quậy đến cùng!" Cô ta không chịu buông tha, duỗi chân thúc vào cửa gỗ, ánh mắt không ngừng đảo quanh phòng học.

Chỉ mấy chốc, cô ta nhìn thấy Lê Tiếu, rồi trợn mắt chỉ trỏ: "Mày! Chính là mày! Lê Tiếu, mày có hóa thành tro tao cũng nhận ra bản mặt của mày!".

Lúc này Giang Úc đang đứng trên hơi nhếch môi lên.

Cô ta cúi đầu nhìn tài liệu luận văn trong tay, cổ ra vẻ thân thiết nói: "Giảng viên, nếu không thì giải quyết vấn đề trước đã.

Lát nữa em bảo vệ luận văn cũng được." Các giảng viên đang ngồi ở đây đều có kinh nghiệm nhiều năm, nhưng chưa từng chứng kiến việc có người đến làm loạn trong buổi bảo vệ luận văn.

Các giảng viên không hẹn mà cùng nhìn về Lê Tiếu, trong mắt đều là sự bất mãn và thất vọng.

Cái tên Lê Tiếu vốn không lạ gì ở chuyên ngành Kỹ thuật tế bào, thậm chí còn rất nổi tiếng.

Ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp thì điểm số của cô cũng xếp hàng đầu cả ngành.

Tiếc thay, một hạt giống tốt như vậy lại không có đạo đức.

Bài đăng tuần trước đã ảnh hưởng rất lớn đến trường.

Nếu không xử lý ổn thỏa chuyện này, chỉ sợ tư cách được cử đi học ở sở nghiêm cứu khoa học của cô cũng bị hủy bỏ.

Giảng viên hỗ trợ hội đồng phản biện khó xử nhìn Lê Tiếu, còn chưa kịp nói gì thì người phụ nữ kia nhân lúc bà không chú ý liền khéo léo đẩy cửa ra, đi thẳng trong phòng.

"Nghe nói hôm nay là ngày các người tiến hành bảo vệ luận văn.

Một sinh viên làm Tuesday như vậy, giảng viên các người còn muốn để cô ta thuận lợi tốt nghiệp?" Người phụ nữ hùng hổ bức người.

Lúc này Giang Úc đứng trên bục hơi xoay người lại, tầm mắt rơi vào người phụ nữ, giả vờ bảo vệ Lê Tiếu mà nói: "Có phải chị nhầm không? Dù gia cảnh Lê Tiếu khó khăn, nhưng tôi cùng phòng ký túc xá với cô ấy bốn năm rồi, tôi tin nhân phẩm của cô ấy, không có việc chen chân vào gia đình người khác đâu." Việc Giang Úc giả vờ bênh vực thực chất là ngầm ám chỉ xuất thân của Lê Tiếu.

Người phụ nữ kia nhạy bén bắt được trọng điểm trong lời nói của Giang Úc: "Ôi trời, hóa ra là con nhà nghèo.

Chẳng trách thẻ tín dụng của chồng tôi mỗi tháng quẹt mất mấy chục nghìn.

Xem ra mày mò không ít tiền của anh ấy nhỉ?"

Dường như Lê Tiếu đã trở thành đối tượng bị mọi người đả kích trong tình huống này.

Dù giảng viên hỗ trợ đã đóng cửa phòng, nhưng cửa gỗ bình thường vốn không có tác dụng cách âm.

Sinh viên tụ tập ngoài cửa càng lúc càng đông.

Đối mặt với sự khiêu khích giễu cợt của người phụ nữ và lời nói khẩu phật tâm xà của Giang Úc, Lê Tiếu chỉ thản nhiên nhìn họ, khóe mắt hiện rõ sự lạnh lùng thiếu kiên nhẫn, âm u nói: "Nói đủ chưa?" Người phụ nữ kia hoàn toàn không chú ý đến sự lạnh lùng nơi đáy mắt của Lê Tiếu, bước dài vọt đến trước bàn học, vung tay lên muốn tát Lê Tiếu: "Mày còn mặt mũi mở miệng à? Hôm nay tao phải dạy dỗ dòng Tuesday không biết xấu hổ như mày!" Cô ta đứng, Lê Tiếu ngồi, hoàn toàn chiếm ưu thế.

Thấy tình cảnh này, các giảng viên hét lên muốn bước lên hỗ trợ, còn Giang Ức chỉ đứng yên, nở nụ cười đắc ý nắm chắc phần thắng.
Các giảng viên chạy đến can ngăn cũng vội đứng cạnh Lê Tiếu, bày ra bộ dáng bảo vệ, đồng thời cảnh cáo người phụ nữ không được ra tay nữa.
Lê Tiếu cảm thấy thật nực cười trước tình cảnh này.

Thật ra thì tuần trước khi chủ đề có tính bùng nổ được đăng lên, số người trong trường muốn tìm kiếm chân tướng đã ít càng thêm ít.

Nhưng hầu hết sinh viên, bao gồm cả giảng viên đều bị dư luận nắm mũi dắt đi.

Cộng thêm hôm nay chính chủ đến trường học gây sự, vô hình trung càng khiến người ta tin rằng Lê Tiếu chính là Tuesday.

Nếu cô không chuẩn bị trước, e rằng lúc này có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa.

Lê Tiếu nâng tay xoa trán, lấy điện thoại trong túi ra, mở màn hình, thuận tay đặt lên bàn: "Lỗ Văn đúng không? Trước khi ra tay và mắng chửi người thì nên xem cái này trước đã." Phải, người phụ nữ đến gây chuyện tên Lỗ Văn.

Cô ta khinh thường hừ lạnh, liếc mắt chê bai, vừa định nói lời châm chọc thì giật mình vì nội dung trên màn hình điện thoại.

Lúc này, ở phía sau phòng học, nam sinh viên cũng làm bảo vệ luận văn hôm nay nhỏ giọng nói: "Thưa giảng viên, Tuesday vốn không phải Lê Tiếu mà là Giang Úc.

Ảnh so sánh đã đăng trong bài post mới của diễn đàn rồi.

Rõ ràng là Giang Úc mới là Tuesday và hãm hại Lê Tiếu." Trò hề này bỗng chốc xoay ngược tình hình.

Giang Úc đang thầm đắc ý trên bục liền đổi sắc mặt.

Cô ta hoảng hốt về lại chỗ ngồi, lấy điện thoại đăng nhập vào diễn đàn bằng tốc độ nhanh nhất, thật sự luống cuống sau khi nhìn thấy nội dung.

Bài đăng "Bàn về: Tuesday phải chịu cái chết xã hội thế nào!" Người đăng: Lê Tiếu là ba tôi, cũng là cụ tổ của bạn Nội dung khái quát nói rằng: Văn hay tranh đẹp.

Kèm thêm việc phân tích vả mặt với đề tài nóng hổi tuần trước.

Lê Tiếu và người đàn ông vào khách sạn Hoàng Gia chỉ để tham gia triển lãm nghệ thuật, có cả ảnh trích xuất camera trên Hành Lang Nghệ Thuật.

Mà bức ảnh khác là Giang Úc mặc váy dài màu đen, kéo anh chàng đẹp trai mặc âu phục trắng vào khách sạn, nhưng họ chỉ ở triển lãm tranh mấy phút rồi sau đó vào phòng cao cấp ở tầng trên.

Tư liệu camera và thuê phòng khách sạn đều là ảnh trích xuất không qua chỉnh sửa.

Lỗ Văn đến trường học làm ầm lên không phải là diễn viên được mời đến mà chồng cô ta thật sự ngoại tình.

Chỉ là đối tượng ngoại tình không phải Lê Tiếu mà chính là Giang Úc.

Ở cuối bài đăng còn có cả ảnh chụp email ẩn danh tuần trước gửi vào hộp thư cá nhân của Lỗ Văn.

Có người ẩn danh báo tin cho Lỗ Văn rằng, chồng cô ngoại tình với hoa khôi Đại học Y Nam Dương.

Bức ảnh đính kèm trong email là ảnh chụp bóng lưng Lê Tiếu kéo Lê Ngạn ở trước của khách sạn Hoàng Gia.

Bức ảnh này cho thấy góc chụp lén rất điệu nghệ, vừa không thấy rõ được đường nét gương mặt, nhưng lại khiến người ta mơ hồ nhận định điều họ chứng kiến là thật.

Nếu nói là trùng hợp thì đại khái là thân hình của Lê Ngạn na ná với chồng Lỗ Văn.

Đêm đó tham gia triển lãm tranh, họ đều mặc âu phục cùng màu.

Nhờ thể Giang Úc mới thừa cơ lợi dụng.

Trong phòng học, nhờ có sinh viên nhắc nhở, các giảng viên của hội đồng phản biện đều lục tục đăng nhập vào diễn đàn. Trang 4Dù gì đề tài nổi bật của tuần trước cũng chỉ có mấy tấm hình chụp bóng lưng mơ hồ và cách trình bày sắc bén của đương sự.
Những bài đăng sau khi diễn đàn khôi phục lại cặn kẽ đến mức khiến người ta rợn tóc gáy.

Rốt cuộc là ai đang giúp Lê Tiếu? Cả tư liệu thuê phòng riêng tư trong khách sạn Hoàng Gia cũng có thể chụp ảnh công bố đàng hoàng, thậm chí có cả ảnh camera ra vào khách sạn nữa.

Thật không cách nào tưởng tượng được! Lúc này Lỗ Văn im lặng rất lâu, ngay sau đó nhìn về phía Giang Úc, căng giọng chất vấn: "Thế nên, kẻ gửi thư ẩn danh nói chồng tôi ngoại tình là cô?" Giang Úc hoảng hồn, đứng cạnh bàn học lắc đầu không ngừng: "Không phải tôi! Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra! Có người muốn hại tôi! Lê Tiếu, là cô đúng không? Là cô muốn hại tôi!" "Giang Úc, cô giữ thể diện chút đi!" Sinh viên cùng tổ thật không nhìn nổi nữa, lướt trang chủ diễn đàn, lại cao giọng nói: "Trên bài đăng ghi rất rõ, chính cô giao tài khoản riêng mới đăng ký của trường cho cô Lỗ Văn, nên cô ấy mới có thể đăng nhập diễn đàn mà đăng bài vạch trần." "Trên này có cả địa chỉ IP và lịch sử gửi.

Cô dám làm không dám nhận, đúng là mầm tai họa!" "Nói linh tinh, tôi không có!" Giang Úc nghiêng đầu thét chói tai.

Nhưng mặc cho cô ta có lớn tiếng hơn nữa, sự hoảng hốt trong ánh mắt vẫn bán đứng cô ta.

Lúc này, Lỗ Văn tự xưng khôn khéo hiện rõ sự chán ghét trên mặt.

Hôm nay cô ta cố ý đến hiện trường gây chuyện vì muốn con Tuesday này bẽ mặt thân bại danh liệt, cũng như bức đối phương thấy khó mà lui.

Rốt cuộc chính cô ta lại bị người ta làm công cụ lợi dụng.

Không chỉ thế, thậm chí cô ta còn xem kẻ địch là bạn! Lỗ Văn nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Giang Úc càng thấy khó ưa.

Cô ta cứng người bước đến, nhưng mới đi được hai bước thì Lê Tiếu vững như Thái Sơn ném tài liệu luận văn trong tay lên bàn, lạnh lùng nói: "Đi một đường vòng lớn như vậy để hại tôi, Giang Úc, thật khổ cho cô rồi."

Vừa dứt lời, Lê Tiếu liếc nét mặt tối tăm của Lỗ Văn, nhếch môi chế giễu: "Đánh nữa không?"

"Tôi...

cô..." Lỗ Văn không nói nên lời.

Nhất là đối mặt với đôi mắt nai sâu thẳm của Lê Tiếu, cô ta càng cảm giác như bị bóp cổ khó thở.

Vừa rồi quá tức giận, cô ta không chú ý đến khi thể dọa người quanh Lê Tiếu.

Lúc này tập trung mới thấy, cô sinh viên sắp tốt nghiệp trước mắt sao lại có ánh mắt uy hiếp khiến người ta cảm nhận được cái chết như vậy? Bầu không khí trong phòng 307 ngưng đọng.

Đại khái là tình cảnh xoay ngược quá nhanh, trong thời gian ngắn, tất cả người trong phòng, không ngoại trừ Lỗ Văn, đều không tiêu hóa nổi mọi thông tin.

"Cốc cốc..."

Tiếng gõ cửa liên tục phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Trường giáo vụ đẩy cửa vào.

Đoàn Nguyễn Huy đã hơn bốn mươi tuổi đứng ngay cửa, ánh mắt bất mãn.

Ông nhìn quanh, nghiêm túc nói: "Lê Tiếu, Giang Úc, cả cô nữa, mời mọi người đến phòng làm việc của tôi một chuyến.

Những người khác tiếp tục bảo vệ luận văn."

Cùng lúc đó, trong hành lang ồn ào lại vang lên tiếng mắng chửi: "Giang Úc, tạo *** mày!" Người đó mắng xong thì cúi đầu xuống trốn sau lưng đám người, chỉ lộ ra đỉnh đầu có đeo kính râm.

Bọn Lê Tiếu đi theo trường giáo vụ Đoàn rời khỏi tầng lầu tổng hợp.

Cuối cùng hiện trường bảo vệ luận văn cũng khôi phục lại trật tự.
Phòng làm việc rộng rãi sáng sủa sạch sẽ, trên tường còn treo chữ viết "Học cao vi sư, đức cao vi phạm".
Lê Tiếu đút hai tay vào túi quần jeans, từ từ đi theo Đoàn Nguyên Huy, thái độ lạnh lùng cứ như chuyện chẳng liên quan đến mình.

Sau khi cửa phòng đóng lại, cô bước lên trước, ngồi xuống chiếc sofa một người.

Đoàn Nguyễn Huy hết cách nhìn Lê Tiếu, sau đó nói với Giang Úc đang hốt hoảng thận trọng và Lỗ Văn vẫn còn đơ người: "Hai người cũng ngồi đi." Lúc này Giang Úc đề phòng liếc nhìn Lỗ Văn rồi vội vã đi tới chiếc sofa một người khác ngồi xuống.

Lỗ Văn từ từ tỉnh táo lại, thuận thế ngồi xuống chiếc sofa dài gần cửa, vuốt tóc rồi nhìn Đoàn Nguyên Huy: "Cho hỏi thầy là...?" Đoàn Nguyễn Huy đan hai tay vào nhau, dựa vào góc bàn sau lưng: "Tôi là trưởng giáo vụ Đại học Y.

Tôi có nghe đại khái chuyện hôm nay.

Với hành động quấy rối hiện trường bảo vệ luận văn của cô, chúng tôi muốn đòi công bằng cho những sinh viên chịu ảnh hưởng." "Còn về biển cố gia đình cô, chúng tôi bày tỏ sự đáng tiếc và cảm thông.

Nhưng khi chuyện này chưa tra rõ, mong cô duy trì tỉnh táo." Lỗ Văn cũng chỉ là người phụ nữ chưa đến ba mươi, khi đối mặt với vẻ mặt nghiêm túc và cách nói năng chững chạc của Đoàn Nguyên Huy, cô ta vô thức thu lại thái độ kiêu căng phách lối: "Giáo vụ Đoàn, chuyện trường học các người dạy ra sinh viên giỏi quyến rũ chồng tôi, tôi cũng cần một câu trả lời thích đáng." Đoàn Nguyên Huy xoa cằm, thái độ ôn hòa: "Điều này đương nhiên rồi.

Nếu là sinh viên vẫn còn ngồi ghế nhà trường mà thiếu đạo đức, thì trường chúng tôi quyết không trốn tránh trách nhiệm." "Vậy mời thầy nói xem, chuyện này nên giải quyết thế nào?" Nghe thấy thế, Lỗ Văn thẳng người lại, đôi mắt hung tợn liếc nhìn Giang Úc.

Nếu không phải do Giang Úc, hôm nay cô ta cũng sẽ không giống gã hề làm trò mất mặt trước giảng viên và sinh viên toàn trường.

Đoàn Nguyễn Huy xoay người cầm ly giữ nhiệt trên bàn, xoa hai cái trong tay: "Không vội, chồng cô cũng sắp đến rồi." Lỗ Văn kinh hãi: "Các người báo cho chồng tôi sao?"

Đoàn Nguyễn Huy không nói gì, chỉ thản nhiên liếc nhìn Lê Tiếu, ánh mắt bất đắc dĩ.

Đúng là có người báo cho chồng Lỗ Văn, nhưng...

không phải phía nhà trường.

Lúc này Lê Tiếu đang làm gì nào? Cụ tổ này đang nhàn tản bắt tréo chân, cúi đầu nhắn tin WeChat cho Thương Úc.

Từ lúc thêm WeChat tuần trước, cô và Thương Úc vẫn chưa hề liên lạc lại.

Sau phần thông báo thêm bạn trong khung trò chuyện là biểu tượng mỉm cười Lê Tiếu đã gửi đi.

Lúc đó, cô chỉ gõ mấy chữ: Không vui...

Nhưng chưa ấn nút gửi, cô lại cảm thấy hơi làm màu, dường như còn có cảm giác đang làm nũng.

Lê Tiếu chau mày, nhanh chóng xóa hàng chữ rồi gõ: Diễn gia đang làm gì thế? Hình như mấy chữ này cũng không phù hợp, cảm giác như đang dò hỏi riêng tư vậy.

Cuối cùng, sau ba phút viết rồi lại xóa, Lê Tiếu chẳng gõ chữ nào cả mà gửi emoji [hoa hồng tàn úa] đi.

Gửi tin nhắn xong, Lê Tiếu chống trán, nhìn điện thoại không chớp mắt.

Qua khoảng mười mấy giây, chuông báo điện thoại truyền đến, khung trò chuyện không còn là cô độc diễn nữa.

Thương Úc: Chuyện gì thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top