Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 56-60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa đến mười phút, Lê Tiếu đã khâu xong vết thương trên tay trái Lưu Vân

Cô tháo bao tay vứt thùng rác : " Được rồi đấy "

Trước khi xoay người Lê Tiếu ngừng chân ngoảnh lại nói :" Chắc anh biết những điều cần lưu ý khi dưỡng thương chứ". Lưu Vân vội gật đầu liên tục :Tôi biết, cảm ơn cô Lê đã nhọc lòng thay. Vọng Nguyệt nhìn chằm chằm Lê Tiếu, chỉ cảm thấy có có dáng vẻ tuổi trẻ kiêu ngạo y hệt Thương Úc 

Có lẽ ánh mắt của Vọng Nguyệt dõi theo quá chăm chú, anh ta đã bỏ qua vẻ mặt dần trở nên ảm đạm của lão đại nhà mình.

Tuy Lưu Vân bị thương, nhưng không hề ảnh hưởng đến bản lĩnh quan sát sắc mặt.

Tay phải anh ta cầm sơ mi lên, khoác đại trên đầu vai, vuốt cằm với Thương Úc: "Lão đại, vậy chúng tôi đi trước đây." Thương Úc gây tàn thuốc vào trong gạt tàn, đường nét gương mặt sâu sắc không giận tự uy, trầm giọng căn dặn: "Cậu về Nam Dương trước, dưỡng thường tốt rồi về đội lại, công việc bình thường để Vọng Nguyệt xử lý thay cậu." "Vâng, lão đại." Hai người lập tức rời phòng, mãi đến lúc tới sảnh cửa trước, Vọng Nguyệt mới tỉnh táo lại.

Dừng chân ở hành lang, anh ta kéo áo sơ mi trên vai Lưu Vân, tỉ mỉ đánh giá vết thương được khâu lại: "Cô Lê học y sao?" "Lúc trước có điều tra qua, hình như học kỹ thuật tế bào gì đó." Lưu Vân dứt lời rồi lại nhìn Vọng Nguyệt, thấy đối phương cứ nhìn vết thương của mình chằm chằm nên nghi ngờ mà đạp một cước: "Cậu đang xem gì thế?

Vọng Nguyệt ngẩng đầu, đặt áo sơ mi lên đầu vai Lưu Vân lại, lấy điện thoại ra thao tác vài cái, sau đó đưa màn hình về phía Lưu Vân, vẻ mặt nghiêm túc: "Nhìn kỹ này, chuyên ngành đó không cần đến việc cầm dao phẫu thuật, mà là nghiên cứu gen sinh vật." "Nhưng...

cậu nhìn vết thương của cậu đi, căn bản không phải thủ pháp khâu đơn giản.

Tôi nhớ cậu từng nói cô ấy còn chưa tốt nghiệp, nhưng kỹ thuật xử lý vết thương quá điêu luyện.

Cậu và lão đại không thấy lạ à?" Lúc này, Vọng Nguyệt nói ra hoài nghi trong lòng mình.

Thân là Tổng Giám đốc thông tin của Diễn Hoàng, anh ta có thể nhìn thấy rõ những tình huống bất thường.

Một cô gái mới hai mươi hai tuổi, lại còn là thiên kim quý báu của nhà họ Lê, rốt cuộc đã phải trải qua những gì mới có thể lạnh nhạt mà đối mặt với vết thương trầy da tróc thịt máu me khủng khiếp như thế? Nhờ có lời nhắc của Vọng Nguyệt, Lưu Vân cũng bắt đầu xem kỹ lại tay trái của mình.

Qua một lúc, anh ta híp mắt, hơi đăm chiêu mà nói: "Cậu cảm thấy chuyện cậu có thể phát hiện ra thì lão đại lại không à?" Vọng Nguyệt không nói gì, nhưng hoài nghi với Lê Tiếu trong lòng anh ta chỉ tăng chứ không hề giảm.

Một cô gái nhìn qua vô hại, nhưng từng hành vi đều lộ vẻ không tầm thường.

Lúc này, Lưu Vân bĩu môi nhìn về phía trước, vừa đi vừa nói: "Trước hết đừng nghĩ nữa, dù gì tạm thời tôi cũng không cảm thấy cô Lê có ác ý." Vọng Nguyệt đứng yên đó nhìn bóng lưng của Lưu Vân, than thở rồi đuổi theo: "Không phải, tôi chỉ lo cô ta sẽ gây bất lợi với lão đại..." Theo bước chân càng lúc càng xa của hai người thì tiếng trò chuyện cũng mất dần ở góc hành lang.

Một bên khác, khi hai người họ đi rồi, trong phòng khách rộng lớn xa hoa, Lê Tiếu ngồi đối diện Thương Úc, thản nhiên nói: "Chuyện của Diễn gia đã xong chưa?"

Thương Úc lười nhác ngả người ra ghế dựa đằng sau, yết hầu khẽ trượt.

Anh híp mắt nhìn Lê Tiếu, dường như tâm trạng khá tốt mà nói: "Sao thế, sự chậm trễ chuyện chiều nay về sao?" Lê Tiếu cong chân cúi người lấy nước suối trên bàn, giọng nói lười biếng: "Trông mọi người khá bận, nên nếu chưa xong thì tôi có thể tự về."

Chương 57 

Thương Úc liếc nhìn Lê Tiếu đang uống nước

Vẻ mặt lạnh nhạt, hàng mi rủ xuống, vô ý hiện lên vẻ kiêu ngạo

Môi anh khẽ nhếch, cúi đầu nhìn tay áo sơ mi:" Không đến mức đó "Nếu đã đồng ý với cô thì bận mấy cũng phải thực hiện." Lê Tiếu xoay người, tầm mắt hai người chạm nhau, trong đôi mắt nai lấp lánh ánh sáng rực rỡ.

Thương Úc nhanh chóng hỏi tiếp: "Lúc trước có học khâu vết thương sao?" Lê Tiếu nắm chai nước suối, cười hàm súc: "Ừ, cứ xem là vậy." Rõ ràng cô có điều giấu giếm.

Thương Úc nghiền ngẫm nhìn cô một lúc rồi đánh giá trọng tâm: "Thủ pháp tốt lắm." Ánh mắt Lê Tiếu lập lòe, nghe nói tộc Thương ở Parma là thể gia Trung y truyền thừa đã lâu.

Thương Lục là danh y, vậy Thương Úc...

Không đợi Lê Tiếu hỏi thêm, Thương Úc chậm rãi đứng dậy: "Đi thôi, đi ăn cơm."

Hai giờ chiều, Lê Tiếu và Thương Úc lên xe về Nam Dương, mà chiếc G-Class của cô thì giao cho người của đội vệ sĩ lái về cùng.

Xe chạy được nửa đường, ngoài cửa đổ cơn mưa bụi.

Tốc độ của đoàn xe chậm lại hẳn.

Tơ mưa dần dày đặc, vỗ vào cửa xe, đánh thức Lê Tiếu.

Cô hé cặp mắt buồn ngủ, lắc lắc bả vai.

Nhìn cửa kiếng xe bị nước mưa gột rửa, cô nhíu mày, cảm giác không ổn.

Lê Tiếu thẳng người dậy, vừa nghiêng đầu thì chạm tầm mắt với Thương Úc.

Anh nhếch môi, tư thái lười nhác vẫn lộ vẻ thích ý như thường: "Dậy rồi?"

Lê Tiếu mím môi, híp mắt, giọng khàn khàn: "Bên ngoài sao thế?" Lúc này, Vọng Nguyệt ở dãy ghế đằng trước nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, cười giễu cợt: "Lão đại, vẫn là đám người tôi qua, đúng là điếc không sợ súng!" Tốc độ xe vẫn không nhanh không chậm như trước, cửa sổ giăng đầy nước mưa tuy mờ đục, nhưng vẫn có thể nhận ra được mấy chiếc SUV hạng nặng lao đến gần họ từ hai bên hông xe, dường như có ý bức đội xe dừng lại.

Thương Úc nhíu trán, nhẹ nhàng nói: "Xử lý gọn đi." Vọng Nguyệt cười lạnh, lập tức dùng bộ đàm ra lệnh cho đội xe phía sau.

Lê Tiếu bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa, bỗng hỏi: "Đám người đó là ai?" Vọng Nguyệt ở dãy trước quay đầu lại, bộ dạng nhàn nhã dò xét Lê Tiếu, có ý muốn dọa cô một phen nên ác liệt nói: "Một đám liều mạng đấy.

Cô sợ không?" Lê Tiếu "Ô" lên, lạnh nhạt gật đầu nói: "Sợ lắm." "???" Sao anh ta hoàn toàn không cảm thấy nỗi sợ của cô thế? Lê Tiếu chẳng thèm để ý đến Vọng Nguyệt nữa, nhìn ra ngoài cửa rồi quay đầu hỏi Thương Úc: "Họ đến vì Diễn gia sao?" Thương Úc cười nhạt, thờ ơ lấy điếu thuốc để lên môi, ánh mắt lại nhìn thẳng Lê Tiếu, nghiền ngẫm nói: "Ừ, hẳn là vì...

muốn giết tôi." Nghe vậy, Lê Tiếu bỗng cười khẽ, thẳng thắn nói năm chữ: "Thật không tự lượng sức." "Sao lại nói thế?" Đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm bốn phía như vậy, anh vẫn tùy ý ngồi ghế sau trò chuyện với Lê Tiếu, cứ như bốn chiếc SUV kia không hề tồn tại.

Lê Tiếu thanh cổ họng, sau đó dựa vào tay vịn ở giữa, hất cằm về phía ngoài cửa: "SUV tu sửa, nhìn thì mạnh đấy, nhưng trừ tốc độ nhanh thì kết cấu thân xe quá giòn nên va chạm sẽ vỡ ngay." Dứt lời, cố nhìn lại Thương Úc, cười nhạt: "Kẻ lái xe loại này thì không giết nổi anh đâu."

Cô nhóc còn nhỏ nhưng lại cực kỳ tự đại!

Chương 58

Ngừng một lúc, trong xe im ắng vang lên tiếng cười lớn

Thương Úc cười vì lời nói của cô

Lê Tiếu sợ hãi, dời tầm mắt khỏi gương mặt anh, giọng hơi chút khó chịu:" Lời tôi nói buồn cười lắm sao ?" Lúc này, suýt chút nữa Vọng Nguyệt đã muốn vỗ tay vì Lê Tiếu, nhưng ngại vì mình mới cố ý dọa người ta thể nên đành hậm hực vuốt mũi, không hó hé gì.
Tính cách của cô gái này khiến người ta hứng thú thật!

Mới đó mưa đã nhẹ hạt.

Tốc độ của ba chiếc xe đằng trước bắt đầu tăng nhanh.

Theo mệnh lệnh Vọng Nguyệt đưa ra, bốn chiếc xe phía sau nhanh chóng vượt qua, đến hai bên xe chính.

Trên đường cao tốc trơn trượt, đội vệ sĩ với kỹ thuật lái điêu luyện mạnh mẽ tách mấy chiếc SUV ra vòng ngoài.

Rõ ràng đối phương không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ba chiếc xe phía trước thừa cơ mà lướt qua như bay, tránh được sự truy đuổi của mấy chiếc SUV.

Lê Tiếu nhìn màn này qua cửa kính, bĩu môi chẳng chút hứng thú.

Kỹ thuật lái thế này mà còn bày đặt liều mạng? Lúc này, Thương Úc bật lửa châm thuốc, hạ cửa kính xuống mấy cm.

Không khí ẩm ướt theo gió mát thổi vào trong xe, có cả vài giọt nước mưa rơi xuống đầu với anh.

Lê Tiếu vẫn duy trì tư thế lười biếng, liếc mắt nhìn động tác hút thuốc của Thương Úc.

Rơi vào tầm mắt cô là yết hầu gợi cảm lên xuống theo động tác nhả khói của anh.

Đầu ngón tay cô ngưa ngứa, bỗng muốn chạm vào.

"Lão đại, đã giải quyết xong." Lúc này, Vọng Nguyệt liếc nhìn điện thoại rồi bỗng quay đầu bẩm báo.

Bầu không khí hơi là lạ lập tức bị phá vỡ.

Thương Úc cùng Lê Tiếu không hẹn mà cùng liếc nhìn anh ta.

Một người lạnh nhạt, một người thản nhiên.

Vọng Nguyệt: Cảm giác như bị ghét bỏ...

Một giờ sau, đoàn xe yên ổn lái vào đường chính Nam Dương.

Gần đến năm giờ, Lê Tiếu xuống xe trước cửa nhà mình.

Mưa ngừng, mặt đường có bùn lầy.

Sau khi nói lời tạm biệt, nhận lấy chìa khóa xe của mình từ tay vệ sĩ thì Lê Tiếu nhìn đoàn xe chậm rãi rời đi.

Trải qua sự kiện trên xa lộ, Lê Tiếu dường như đã hiểu được ý nghĩa của việc sắp xếp thứ tự bảy chiếc xe.

Cô đứng lặng trầm tư một lúc, vừa tính lên xe thì con hẻm rợp bóng đằng trước xuất hiện một chiếc Hummer màu xám bạc.

Xe ngừng, kính xe hạ một nửa, để lộ bóng người với khí chất mạnh mẽ của Lê Tam.

"Tối qua em đã đi đâu?" Khuỷu tay anh đặt lên cửa kiếng xe lộ ra một đoạn cường tráng, giọng hỏi rất bất mãn.

Lê Tiếu nhếch môi, lắc chìa khóa xe trong tay: "Nhạn Thành."

Lê Tam híp mắt, cười như không cười: "Đi cùng với Thương Thiếu Diễn chứ gì? Đừng hòng lừa bịp anh, vừa rồi anh đã thấy đoàn xe của anh ta." "Ồ..." Lê Tiếu chậm rãi kéo cửa xe Mercedes ra: "Không phải là đi cùng anh ta." Sắc mặt Lê Tam vừa hòa hoãn lại thì ngay sau đó nghe thấy em gái mình bổ sung: "Chỉ là về chung với anh ta thôi." Trời, thể có gì khác nhau?

Hai chiếc xe một trước một sau lái vào nhà.

Trong hầm đỗ xe, Lệ Tam vừa xuống xe đã đóng sầm cửa lại rồi đi đến trước mặt Lê Tiếu.

Ý vào chiều cao của mình, một tay anh chống nạnh còn tay kia đỡ cửa kính xe: "Anh đã nói bao nhiêu lần với em rồi, bảo em cách xa anh ta ra, nhưng em cứ không chịu nghe lời đúng không?"

Lê Tiếu liếc nhìn động tác của anh Ba, chọc cánh tay anh: "Hỏi anh chuyện này nhé." "Chuyện gì? Em nói đi." Suy nghĩ của Lê Tam lập tức bị phân tán.

Lê Tiếu lười biếng nghiêng bả vai, thuận thể tựa vào khuỷu tay đang chống của xe của anh, nhíu mày: "Anh có thù oán với Thương Thiểu Diễn à?" "Không có thù!" Lê Tam trả lời dứt khoát: "Sao lại hỏi thế?"

Sóng mắt Lê Tiếu chợt lóe, lại hỏi thêm: "Không có thù thì sao không cho em tiếp xúc với anh ta?"

Chương 59

Lê Tâm như ngừng thở, mĩm cười:" Nói thế này vậy anh không có thù với anh ta, nhưng không đồng nghĩa với việc người khác không muốn anh ta chết"

Lời này hàm ý sâu sắc

Lê Tiếu đứng thẳng người, gương mặt xinh đẹp hiện vẻ nghiêm túc hiếm thấy:" Anh ta có rất nhiều kẻ thù sao""Nhiều đến mức chỉ cần anh ta buông lỏng cảnh giác là bất kỳ lúc nào cũng có thể bị người ta bắn thành cái tổ ong." Lê Tam nói bằng giọng nửa đùa giỡn, nhưng ánh mắt lại không hề mang ý cười: "Có thể xưng bá Nam Dương lâu như vậy, em cho rằng anh ta chỉ nhờ vào chuyện kinh doanh thôi sao?" "Tiểu Tiếu, đừng có xem thường Thương Thiếu Diễn.
Điều em thấy chỉ là một phần núi bằng của anh ta.

Từ trước đến giờ anh ta vốn không phải kẻ tốt lành gì." Những lời như không phải kẻ tốt lành" lại được lặp lại từ miệng Lê Tam vùng biên giới khiến Lê Tiếu im lặng.

Giới hạn giữa người tốt và người xấu là gì? Chỉ là nghe sao biết vậy ư? Một lúc sau, Lê Tam vuốt tóc cô, trịnh trọng căn dặn: "Nói tóm lại, nhớ rõ lời anh Ba, tránh xa Thương Thiếu Diễn ra, việc này không có gì xấu với em cả." "Được rồi..." Ngoài miệng thì Lê Tiếu sảng khoái đồng ý, nhưng trong lòng lại có tính toán riêng.

Cô chưa từng nói rằng mình thích người tốt! Huống chi nhớ lại những ngày ở biên giới, cô cũng chẳng cảm thấy bản thân mình tốt đẹp bao nhiêu.

Vào trong nhà, Lê Tiếu lên thẳng phòng ngủ ở tầng ba.

Vừa đặt điện thoại lên bàn, Lê Tam lại không mời mà đến.

Lúc này, anh đã cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo sơ mi, dùng mũi chân chặn cửa phòng, tựa cửa nói: "Về chuyện ở trường, anh Cả không cho anh xen vào.

Anh ấy nói tự anh ấy xử lý giúp em, thể có kết quả chưa?" Lê Tiếu ngồi trên ghế bàn máy tính, xoay người, bộ dạng chẳng mấy để ý: "Em chưa hỏi." Lê Tam tặc lưỡi, chỉ ngón tay về phía cô: "Sớm muộn gì anh cũng tức chết vì em!"

"Rồi cũng có kết quả thôi, nôn nóng là gì." Lê Tiếu liếc anh, giọng lười biếng: "Bao giờ anh về lại biên giới." Lê Tam nhíu mày, nói thẳng: "Chẳng phải nói ba Thương Lục sẽ đến à? Chờ xử lý xong việc từ hôn của em thì anh về." Dứt lời, anh mím môi, bước lên dò xét: "Em thì sao? Sau khi bảo vệ luận văn, có muốn đi cùng anh về xem thử không?"

Lê Tiếu bỗng ngây ra, cụp mắt xuống, vẻ mặt không rõ ràng, nhưng giọng nói lộ ra sự kiềm chế: "Không được." "Tiểu Tiếu, chuyện của Huy Tử..." Anh còn chưa nói hết, Lê Tiếu đã đứng dậy, đi về phía cửa sổ sát đất: "Đừng nói nữa." Lê Tam nhìn bóng lưng Lê Tiếu đơn bạc mà lại quật cường đứng ở ban công dưới sắc trời u ám.

Từ lúc Huy Tử gặp chuyện ở biên giới ba năm trước, cô chưa từng quay lại đó.

Lê Tam thở dài nặng nề, muốn bước lên an ủi, nhưng cũng biết là vô ích.

Anh u ám lắc đầu, dặn dò Lê Tiếu đừng suy nghĩ nhiều, xoay người liền rời khỏi phòng.

Nghe tiếng đóng cửa ở sau lưng, Lê Tiếu cúi đầu nắm lan can cẩm thạch, đầu ngón tay siết chặt.

Dù đã qua ba năm, cô đã phá vỡ rồi lại sửa đổi chính mình, nhưng vẫn không dám nghĩ đến, cũng như không dám quên đi.

Cô còn mặt mũi nào mà về biên giới gặp mọi người? Anh Ba không trách cô, Nam Hân không trách cô, nhưng những người khác thì sao? Không thể phủ nhận, việc Lê Tam nhanh mồm nhanh miệng khiến Lê Tiếu lại chìm vào vũng bùn của ký ức, cả hít thở cũng khổ sở.

Lòng mang tâm sự nặng nề, cô nhìn hoàng hôn buông, sau đó về phòng cầm điện thoại lên.

Hàng cuối cùng trong danh bạ có chú thích ký hiện [E] đặc biệt.

Lê Tiếu chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn gọi.

Điện thoại nhanh chóng kết nối, giọng nói hơi già lộ vẻ chế nhạo truyền đến: "Con nhóc này, còn nhớ đến người thầy này sao?" Lê Tiếu nghe giọng nói đã ngấm dâu bể đời người của đối phương, tâm tư nặng trĩu chợt vơi đi ít nhiều: "Thầy truyền nghề và giải thích những điều nghi hoặc cho con, sao con dám quên!"

Chương 60 

Ông cụ trong điện thoại và giận mà hừ nói :" Con nhóc này bớt nói mấy lời êm tai, dù thầy lớn tuổi rồi nhưng không hồ đồ"

Có người ấy, bảo là cần một tháng bảo vệ luận văn, rốt cuộc thì sao? Suốt hai tháng trời không đến " Nghe thế, Lê Tiếu nhếch môi, ung dung nói:" Mai thầy rảnh không? Học trò đến đền tội với thầy" Xem như còn có lương tâm" Ông cụ trầm ngâm vài giây:" Sáng mai thầy phải đến hiệp hội một chuyến.

Con tới thẳng đó đi, vừa hay sư ca của con cũng có mặt" Nói chuyện điện thoại xong, Lê Tiếu đứng trong làn mưa phùn nhìn ký hiệu trên màn hình điện thoại.Tâm trạng rối ren cùng với ưu tư đè nén thoáng được hóa giải.
Lần nào cũng vậy, dường như chỉ cần ở trước mặt thầy thì ưu tư mới có thể lắng đọng hoàn toàn.

Hôm sau, tám giờ rưỡi sáng, Lê Tiếu tắm xong thì thay áo liền mũ và quần jeans.

Mái tóc dài còn ẩm buộc đuôi ngựa, cô ra ngoài với khí chất lạnh lùng xuất chúng.

Lê Tiếu lái xe đến thẳng Hiệp hội Văn hóa nhà quàn Nam Dương ở khu thành cũ.

Chặng đường hai mươi phút, xe Mercedes đỗ lại bên cạnh tòa nhà Tây Dương ba tầng kiểu cũ.

Nhà cửa ở thành cũ và đường phố hiện lên vẻ tang thương của thời đại.

Ngõ hẻm hẹp và tối, là địa điểm cũ cơ quan ngày trước.

Lê Tiếu xuống xe, một tay đút vào túi, băng qua vỉa hè, nhìn vào cửa chính hiệp hội.

Nhân viên lễ tân ở sảnh chính tầng một nhìn thấy cô thì vội chỉ vào hành lang bên trái: "Cô đến rồi, Cửu Công ở phòng tiếp khách số 01." "Cảm ơn." Lê Tiếu khẽ nói cảm ơn, quen đường vòng qua sảnh chính, đi thẳng đến phòng tiếp tân số 01.

Lúc này, mấy nhân viên mới đến trố mắt nhìn nhau, vội tiến lên trước, tò mò hỏi: "Anh Lưu, cô em xinh đẹp kia là ai thế?" Anh Lưu lễ tân ngạc nhiên nhìn họ: "Mọi người không biết sao?" Thấy mọi người lắc đầu đầy vẻ khó hiểu, anh Lưu lập tức hạ giọng, giải thích bằng dáng vẻ của người từng trải: "Để tôi nói mọi người biết, cô ấy là học trò nữ duy nhất bao năm qua của Cửu Công, hơn nữa còn là người tài trợ hằng năm của hiệp hội chúng ta."

Ui...

Học trò của Cửu Công? Cửu Công họ Trọng, đã hơn năm mươi tuổi, không ai biết tên thật của ông là gì.

Tương truyền ở nhà ông xếp thứ chín, thế nên mọi người mới tôn kính gọi là "Trọng Cửu Công".

Trong cả giới văn hóa nhà quàn, không ai không biết đến Trọng Cửu Công.

Vì ông là thợ quan tài bậc thầy có giá trị con người lớn nhất Nam Dương hiện giờ.

Trong phòng tiếp tân số 01, Lê Tiếu ngồi bên cạnh Trọng Cửu Công.

Cô cúi đầu, hai tay cho vào trong túi áo ngoài, đôi chân xếp bằng dưới bàn, cả người vây quanh tử khí nặng nề.

Trọng Cửu Công tóc hoa râm nâng tách trà kiểu cũ nhấp một ngụm, liếc cô, lạnh nhạt nói: "Người trẻ tuổi bây giờ ấy, ngoài miệng thì bảo đền tội cho ta, rốt cuộc sau khi vào cửa thì y hệt người câm vậy." Lê Tiếu: "..."

Cô kín đáo ngước nhìn ông, sau đó đặt một tờ chi phiếu lên bàn: "Kinh phí của hiệp hội nửa năm sau." Trọng Cửu Công lại nhấp một ngụm, nhìn thấy số tiền trên chi phiếu thì hài lòng gật đầu: "Ừ, cách nhận lỗi thế này thì thấy ưng bụng." Lê Tiếp ngửa đầu dựa ra lưng ghế, ánh mắt lặng yên mà hỏi: "Thầy, dạo này có việc không?" Trọng Cửu Công buông tách trà xuống, cẩn thận ngắm Lê Tiếu: "Lại nghĩ đến cậu ta.

Con nhóc này, mỗi lần muốn nhận công việc đều mang trạng thái này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top