Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 81-85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 81

Câu hỏi lặp lại tên họ, tuổi tác, nghề nghiệp, làm gì ở hiện trường bắt cóc? Lúc này, Lê Tiếu nghiêng người dựa vào ghế đơn, hời hợt trả lời: "Cứu người." Bốp! Điều tra viên đập bàn: "Một cô gái như cô đến hiện trường bắt cóc cứu người? Tự cô có tin không?" Lê Tiếu gật đầu, lời ít ý nhiều: "Tin." Điều tra viên cười khan, uống ngụm nước để bớt lúng túng rồi nghiêm túc nói: "Tôi nói cô biết, đây là Cục Cảnh sát, không phải nơi cô có thể nói dối.
Nhìn tám chữ lớn sau lưng cô kìa, thẳng thắn khoan hồng, kháng cự nghiêm trị."

Cảnh sát viên trước mặt trông rất chính trực, nhưng cách phá án hôm nay của họ trong mắt Lê Tiếu lại có vẻ rất bất thường.

Cô thiếu kiên nhẫn, không muốn phí thời gian thêm, nói thẳng: "Tôi có thể gọi điện thoại không?" Hai điều tra viên trố mắt nhìn nhau, kế đến lại thẳng thắn từ chối: "Khâu tra hỏi không được gọi điện thoại.

Tốt nhất là cô nên phối hợp với chúng tôi.

Vụ án bắt cóc không phải chuyện đùa.

Nếu cô không chịu khai thật, cẩn thận sẽ bị tạm giam." Lê Tiếu đang cúi đầu nhìn móng tay của mình, nghe thể thì lạnh lùng liếc mắt: "Gọi điện thoại hoặc là giam giữ tôi, hai người tự chọn đi." Điều tra viên: "?".

Ở Cục Cảnh sát, họ đã tra hỏi qua vô số người phạm án, nhưng chưa từng thấy người đã không chịu phối hợp mà còn phách lối như vậy.

Đúng lúc này, cảnh sát viên tên Tiểu Vương lại đến gõ cửa.

Sau lưng anh ta còn có Phó Cục trưởng núc ních.

Hai điều tra viên nối nhau ra cửa, trình bày đại khái tình huống thì Phó Cục trưởng cười nhạt: "Xem Cục Cảnh sát của chúng ta là nơi nào? Không chịu phối hợp thì cứ nhốt thẳng, bao giờ chịu khai thật thì hẵng thả ra." "Chuyện này..." Điều tra viên khó xử: "Phó Cục trưởng, liệu có cần phải làm lớn chuyện vậy không? Chúng tôi thấy..."

"Thế nào? Tôi không sai bảo được mấy người à? Không có Cục trưởng ở đây thì tôi lớn nhất." Phó Cục trưởng hất cằm mỉa mai, lại kéo lưng quần: "Nếu không muốn làm thì nhanh chóng cút đi cho tôi!" Quan lớn đè chết người, huống chi đó còn là Phó Cục trưởng.

Mặt mày các điều tra viên tối tăm không dám đáp lại.

Vị Phó Cục trưởng này lộng quyền trong Cục Cảnh sát lâu lắm rồi.

Biết làm gì được khi sau lưng người ta có chỗ dựa, dù là Cục trưởng thì cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt.

Cứ thế, vì Phó Cục trưởng tạo áp lực, sáu người tạm ngừng tra hỏi mà bị nhốt hết vào phòng tạm giam.

Trong phòng tạm giam chưa đến hai mươi mét vuông, có một hàng ghế sát tường.

Lê Tiếu bắt tréo chân ngồi ở đó, mắt nhìn tường trắng không biết đang nghĩ gì.

Bốn người kia ngồi đối diện, Lê Thiếu Quyền thì đứng ở góc tường không dám hé hé.

Anh ta thấy giờ chết của mình đã điểm rồi.

Nếu bị người nhà chú Ba biết vì anh ta mà Lê Tiếu phải vào nhà giam, rất có thể bản thân sẽ bị róc da rút gân vứt vào sông Nam Dương.

Nhưng anh ta càng sợ nếu Lê Tam biết chuyện, liệu có lái xe tăng vũ trang san bằng Cục Cảnh sát hay không.

Lê Thiểu Quyền hối hận, sớm biết thì chỉ bằng anh ta cứ cưới đối tượng yêu đương trên mạng cho rồi! Xấu thì xấu nhưng vẫn đỡ hơn mất mạng mà, cùng lắm thì sau này ly dị thôi! Lúc này, cô gái im lặng hồi lâu bỗng do dự mở miệng: "Xin lỗi, tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy..." Lê Tiếu chậm chạp di chuyển tầm mắt, giọng nói lạnh như nước: "Hai người quen nhau như thế nào?"

Chương 82

Lê Tiếu nhìn chằm chằm cô gái, sau đó như có điều suy nghĩ mà nhìn người anh.
Từ cách ăn mặc của họ thì chắc hẳn gia cảnh không mấy khá giả.

Hơn nữa, khi nộp vật tùy thân ở Cục Cảnh sát, điện thoại mà họ lấy ra là kiểu dáng rất cũ.

Nếu vì tiền thì dễ rồi, nhưng nếu thật sự chỉ muốn một kết quả với Lê Thiểu quyền thì...

Nghĩ đến đây, Lê Tiếu nhìn Lê Thiểu Quyền đang đứng góc tường về vòng tròn, ánh mắt ngầm phân tích tình thể hiện tại.

Lúc này, hai người đàn ông hơi lớn tuổi còn lại khá luống cuống, tầm mắt giao nhau rồi hướng về phía người anh, gọi: "Người anh em, giờ phải làm gì đây? Hôm nay hai chúng tôi còn chưa dọn xong đống xi măng nữa.

Cậu phải đến tiến công hôm nay cho chúng tôi đấy." Người anh em? Vừa nghe thế, Lê Thiều Quyền ngây người ngẩng đầu lên hỏi: "Hai người không phải là cậu Cả cậu Hai của anh ta à?" "Thôi đi, ba chúng tôi là công nhân cùng công trường thôi, kéo nhau đến để có khí thế!" Lê Thiểu Quyền lập tức ôm đầu: "..."F*ck!

Phía bên kia, Thu Hoàn rời khỏi Cục Cảnh sát không lâu, ngồi trên xe với ánh mắt thích thú, sau đó gọi ngay cho Thương Úc.

"Thương lão đại, hiện có bận không?" Giọng nói trầm thấp của Thương Úc truyền đến: "Có chuyện gì?" Thu Hoàn vui vẻ bắt tréo chân, nhìn cảnh đường phố vụt nhanh qua ngoài cửa xe: "Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu à?" Thương Úc không nói lời nào, cùng với tiếng bật lửa là âm thanh hút thuốc hít vào thở ra.

Thu Hoàn hậm hực sờ lông mày, nếu nói thế không có tác dụng thì thẳng thắn: "Tôi nhìn thấy cô gái nhà cậu ở Cục Cảnh sát Nam Dương."

"Ừm, cô ấy đi làm việc à?" Thương Úc nhả khói, âm điệu thong thả.

Nghe thể, Thu Hoàn cười gian xảo, tặc lưỡi: "Tôi cũng không biết, nhưng tôi nghe cảnh sát viên phá án nói, hình như cô ấy dính líu đến án bắt cóc.

Hơn nữa..."

"Tút..."

Thu Hoàn còn chưa nói hết đã bị tiếng báo máy bận chặn họng.

Anh ta ngây người, giơ điện thoại lên cười mắng.

Hóa ra anh ta đã đánh giá thấp độ sốt ruột của Thương lão đại với cô gái kia.

Cục Cảnh sát.

Ước chẳng qua khoảng mười lăm phút, phòng tra hỏi mở ra, Tiểu Vương và Phó Cục trưởng đi vào.

Khi đứng lại, Phó Cục trưởng đặt tư liệu lên bàn: "Ai là Lê Tiếu?" Những người khác trong phòng tra hỏi không hẹn mà cùng nhìn về bên trái ghế sát tường.

Mà Lê Thiếu Quyền cũng đứng dậy, cảnh giác nhìn Phó Cục trưởng đang cáo mượn oai hùm: "Các người muốn làm gì?" Phó Cục trưởng chỉ Lê Thiếu Quyền: "Im miệng cho tôi, không hỏi cậu." Giây kế tiếp, ông ta lật tư liệu, ngồi trên ghế nhìn cô gái xinh đẹp mà ngây người, ánh mắt thèm muốn.

Sau đó, ông ta hằng giọng, vênh mặt yêu cầu: "Lê Tiếu đúng không, bản cục muốn hỏi, cô đến trước mặt tôi." Phòng tra hỏi lập tức yên ắng.

Lê Tiếu cũng không nhúc nhích, đôi mắt nai đen nhánh sắc bén nhìn ông ta: "Ông là ai?" Nửa năm nay cô quá bận việc tốt nghiệp nên không chú ý đến việc thay đổi nhân sự ở Cục Cảnh sát Nam Dương.

Người này tự xưng là "bản cục", lẽ nào Cục trưởng đã bị đổi rồi?

Chương 83

Phó Cục trưởng hài lòng ưỡn ngực.
Ngay khi ông ta cho rằng Lê Tiếu sẽ tỏ vẻ tôn kính tiến lên chờ hỏi thăm, thì lại thấy cô vẫn lạnh nhạt bất động.

Ông ta cảm thấy mất thể diện nên lạnh mặt đập bàn, đứng dậy ra ngoài cửa, đồng thời dặn Tiểu Vương: "Dẫn cô ta ra ngoài cho tôi, tôi muốn đích thân thẩm vấn." Tiểu Vương tiến lên mở rào cửa với vẻ mặt thương cảm, thở dài nói: "Phó Cục trưởng muốn hỏi thì cô cứ trả lời là được, sao phải chống đối với ông ấy." Thân là cảnh sát viên, Tiểu Vương cũng có chỗ khó xử riêng.

Lê Tiếu thong thả đứng dậy, nhếch môi: "Có phải hôm nay Cục trưởng Phí của các người vắng mặt không?" Dứt lời, cô tiến về trước hai bước, thấy anh ta còn sợ run ở đó thì hất cằm ra phía ngoài cửa: "Dẫn đường đi." Tiểu Vương chợt tỉnh hồn, cứng ngắc đi về phía trước, nỗi nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn.

Sao cô gái này biết Cục trưởng họ Phí? Hình như có gì đó không đúng lắm! Tư liệu lấy ra từ trung tâm tin tức của Cục Cảnh sát vừa rồi biểu hiện, ngoại trừ tên họ, giới tính và tuổi tác được ghi trong sổ, còn lại mọi thông tin của cô gái này đều ở trạng thái trống.

Tuy Tiểu Vương đến Cục Cảnh sát chưa lâu, nhưng đã từng nghe những vị cảnh sát già nhắc qua chuyện này.

Nếu tài liệu ghi chép của Bộ Thông tin xuất hiện trạng thái trống thì chỉ có hai khả năng.

Một là trống thật.

Hai là...

bị quyền hạn của hệ thống cấp cao hơn ẩn đi rồi.

Tiểu Vương hoảng hốt dẫn Lê Tiếu ra khỏi phòng tạm giam.

Nhìn nét mặt lạnh nhạt của cô, anh ta cứ cảm thấy khả năng thứ hai lớn hơn.

Ở trước phòng tra hỏi, Tiểu Vương đẩy cửa cho Lê Tiếu vào trước.

Anh ta vốn định vào phòng vệ sinh giải quyết tâm trạng hốt hoảng thì chợt nghe được sảnh chính phía trước của Cục Cảnh sát có tiếng ồn ào.

Còn có người hỏi: "Cục trưởng, không phải anh đi công tác rồi à? Sao lại về thể?"

Phí Chí Hồng, năm mươi tuổi, Cục trưởng Cục Cảnh sát Nam Dương.

Dáng vẻ cương trực cứng rắn, mặt mày nghiêm túc, mặc thường phục bước vào phòng khách.

Bên cạnh ông còn có hai người đàn ông mặc vest đen, dáng người cao ráo, tư thái kiêu ngạo, ánh mắt ác liệt.

Lúc này, Phí Chí Hồng nhìn quanh rồi hỏi: "Lão Trương đâu?" "Cục trưởng, Phó Cục trưởng đang ở phòng tra hỏi." Người nói là Tiểu Vương điên cuồng chạy đến từ hành lang.

Ở Cục Cảnh sát Nam Dương, chỉ cần có Cục trưởng ở đây trấn giữ thì chẳng ai xem Phó Cục trưởng Trương ra gì.

Tiểu Vương cứ như thấy được cứu tinh, chạy đến trước mặt Phí Chí Hồng, nhanh chóng thuật lại chuyện Phó Cục trưởng Trương dẫn Lê Tiếu đi.

Cuối cùng, anh ta còn nói nhỏ bên tại Phí Chí Hồng như thật: "Cục trưởng, tôi cảm thấy thông tin trống của Lê Tiếu đó có thể có ẩn tinh khác.

Nhưng Phó Cục trưởng Trương cứ đòi đích thân tra hỏi.

Chuyện này...

chúng tôi cũng không thể cản được."

Lúc này, người đàn ông kiêu ngạo đứng cạnh Phí Chí Hồng nói: "Cục trưởng Phí, cô Lê chính là người chúng tôi muốn tìm, cô ấy đang ở đâu?" Người này là Lưu Vân.

Phí Chí Hồng không đáp lại anh ta mà chau mày, híp mắt nhìn Tiểu Vương: "Cậu nói người anh ta dẫn đi là ai?" Tiểu Vương bị dọa sợ, ấp úng đáp: "Lê...

Là Lê Tiếu!"

"Bảo Trương Nhạc Sơn cút ra đây cho tôi!"

Chương 84

Nếu không phải cô nhóc trước mắt có chút nhan sắc thì ông ta đã sớm cho người ép cung rồi.
"Chà, gan cô lớn thật, vào Cục rồi còn không biết hối cải.

Không sợ tôi." Lời uy hiếp còn chưa nói hết, cửa phòng tra hỏi bỗng nhiên bị người ở bên ngoài đẩy mạnh ra.

Phó Cục trưởng Trương giật mình, không thèm nhìn đã gào lên: "Ai đấy? Không biết gõ cửa sao?" Ông ta vừa lời, hai bóng người ngược sáng đã sải bước xông vào.

Phó Cục trưởng Trương nhìn chằm chằm, không nhịn được mà hít ngụm khí lạnh: "Lão Phí...

sao anh về rồi?" Phí Chí Hồng đoạt lấy tài liệu trong tay ông ta, cắn răng nghiến lợi nói: "Nếu tôi không quay lại, có phải anh vẫn tính lộng hành trong Cục Cảnh sát không?" Phó Cục trưởng Trương cười ngượng ngùng: "Không thể nói lung tung được đâu.

Lão Phí à, tôi làm thể là có nguyên do cả..." "Trương Nhạc Sơn, tốt nhất là anh nên tự cầu bản thân nhiều phúc!" Phí Chí Hồng cầm tài liệu đập vai ông ta, mỉa mai thương hại.

Ngay sau đó, nét mặt ống hòa hoãn hơn, cúi người nhìn Lê Tiếu, áy náy hỏi: "Tiểu Tiểu à, con không sao chứ? Ba nuôi tới muộn, để con chịu tải rồi." Lưu Vân: "?" Phó Cục trưởng Trương Nhạc Sơn: "???" Lê Tiếu nhìn Phí Chí Hồng, nhếch môi: "Có hơi muộn một tí.

Suýt nữa con đã tưởng rằng ba đã về hưu." Phí Chí Hồng ôm vai Lê Tiếu nâng cô khỏi ghế tra hỏi, kéo cô ra khỏi cửa.

Ở cửa, ông quay đầu nhìn về phía Phó Cục trưởng Trương đang hoảng sợ: "Trương Nhạc Sơn, kể đến phiền anh giải thích rõ với vị Tổng Giám đốc Vần của Diễn Hoàng này, tại sao lại phải tạm giam Lê Tiếu nhà chúng tôi." Chân Phó Cục trưởng Trương mềm nhũn, khó khăn để bàn.

Ông ta vừa nghe gì chứ?

Diễn Hoàng? Tổng Giám đốc Vân? Là Tổng Giám đốc Vân, một trong bốn vị Phong, Nguyệt, Vân, Vũ sao? Cả đời này Phó Cục trưởng Trường chưa từng sợ gì, ỷ vào mình có chỗ dựa nên đã sớm hình thành thói quen bắt nạt kẻ yếu.

Nhưng lúc này, ông mờ mịt nhìn Lưu Vân nghiêm nghị, trong lúc hốt hoảng thì lấy điện thoại ra định tìm phao cứu mạng.

"Cậu Thu à, tôi bị cậu hại chết rồi!" Thu Hoàn vừa về lại công ty, nhìn màn hình cau mày khó hiểu: "Phó Cục trưởng Trương? Ý ông là gì?" Sau đó, Phó Cục trưởng Trương thoái thác tất cả những suy đoán cùng cách làm của mình.

Thu Hoàn nghe mà ngây người.

Anh ta bảo Trương Nhạc Sơn nhằm vào Lê Tiếu lúc nào cơ? "Cậu Thu, cậu không thể bỏ mặc tôi được.

Nếu không phải vì giúp cậu, tôi sẽ không chọc phải Tổng Giám đốc Vận của Diễn Hoàng." Chỉ có thể nói vị Phó Cục trưởng Trương này quá ngu, rõ ràng không có đầu óc mà cứ thích chỉ vẽ.

Ông ta cầu cứu Thu Hoàn ngay trước mặt Lưu Vân, khác nào đào mộ cho Thu Hoàn, lại còn mất cả mũ ô sa trên đầu.

Mấy phút sau, Lê Tiếu an nhàn ngồi trong phòng làm việc của Cục trưởng, liếc nhìn Phí Chí Hồng: "Phiền ba nuôi giữ bí mật chuyện hôm nay giúp con." Phí Chí Hồng ngồi trước bàn làm việc, quan sát Lê Tiếu một lượt, xác nhận cô không sao mới truy hỏi: "Giữ bí mật thì không vấn đề gì, nhưng con nói cho ba nuôi nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" "Nói ra thì dài lắm, sau này có dịp thì nói ba nuôi nghe." Lê Tiếu vừa nói vừa nhìn quanh ngoài cửa: "Sao Lưu Vân lại đi cùng ba đến đây thế?"

Chương 85

Phí Chí Hồng suýt nữa chết tại chỗ, vội vàng từ sân bay chạy như gió cuốn về Cục Cảnh sát.
Nghe hết lời giải thích của ông, Lê Tiếu khẽ cúi đầu, nhếch môi: "Ồ,ra là thể..." Sự xuất hiện của Lưu Vân đủ để chứng minh là bút tích của ai.

Phí Chí Hồng vẫn còn sợ hãi mà nhấp ngụm trà đã lạnh trên bàn: "Phải rồi, năm người vào cùng với con ấy, nếu như định theo tội bắt cóc..." Lê Tiếu đắn đo vài giây rồi lắc đầu với Phí Chí Hồng: "Không có chuyện bắt cóc, chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Trước mắt ba thả bốn người kia ra đi, còn riêng Lê Thiếu Quyền...

cứ tạm giam trước đã." Lê Thiếu Quyền trong phòng tạm giam còn đang chờ daddy Lê Tiếu quay về: "..." Phí Chí Hồng hiểu rõ gật đầu, tỉnh nói thêm thì thấy Lê Tiếu đứng dậy muốn đi.

"Con đi đâu thế? Có muốn tối nay đi ăn với ba nuôi để an ủi không?" Lê Tiếu kéo cửa ra, ngoảnh lại cười: "Không được, con còn có việc." Sau khi cô đi Phí Chí Hồng mới chợt nhớ ra, ông đã quên hỏi cô sao lại quen biết Tổng Giám đốc Vận của Diễn Hoàng.

Ngoài cửa Cục Cảnh sát, Lưu Vân đang đứng bên cạnh chiếc Phantom,nhìn thấy Lê Tiếu thì lập tức mở cửa sau ra: "Cô Lê, lão đại đang chờ cô, mời lên xe."

Hội sở tư nhân Cửu Tôn nằm ở bên trong khu biệt thự thành phố cách Cục Cảnh sát không xa.

Cảnh trong khu biệt thự làm người ưa thích, an nhàn tĩnh lặng, hệt như một chốn đào nguyên giữa thành phố xô bồ.

Xe chạy băng qua cầu nhỏ sông rộng bên trong, rồi dừng lại trước bãi cỏ nhân tạo lớn.

Lưu Vân xuống xe nói: "Cô Lê, lão đại ở ngay trước mắt."

Lê Tiếu nghiêng đầu nhìn ra xa, chỉ thấy ở chỗ bãi cỏ giao với dòng sông, người đàn ông mặc đồ đen trông có vẻ thích ý, bắt tréo chân ngồi dưới dù ngắm cảnh.

Trên bàn còn có cốc rượu đặc biệt và mâm trái cây.

Cô gật đầu với Lưu Vân rồi lững thững bước lên bãi cỏ.

Lê Tiếu đi đến dưới dù, khi ngồi xuống thì nghiêng đầu nhìn Thương Úc, cười duyên dáng: "Diễn gia, đợi lâu rồi." Lúc này, bàn tay với khớp xương rõ ràng của người đàn ông nâng cốc rượu lên, nhấp một ngụm, môi mỏng khẽ nhếch: "Cũng không hẳn là lâu.

Sao không hỏi tại sao tôi không đến đó?" Tầm mắt Lê Tiếu rơi trên ngón tay Thương Úc, không khỏi hồi tưởng lại xúc cảm khô ráo từ lòng bàn tay.

Cô liếm môi, ánh sáng nơi đáy mắt lấp lánh: "Chút chuyện nhỏ như vậy không đáng để anh đích thân ra mặt." Đáy mắt sâu thẳm của Thương Úc xoẹt qua ý cười, nét mặt dịu dàng: "Phí Chí Hồng là ba nuôi của em?" "À, phải." Lê Tiếu tự ý lấy một miếng dưa hấu từ trong mâm, hời hợt nói: "Tôi từng bị bắt cóc năm lên bảy.

Lúc đó nhờ ông ấy dẫn đội cứu được tôi.

Ba tôi cảm thấy ông ấy là ba mẹ tái sinh của tôi nên nhận thân luôn." Lê Tiếu nói nghe ung dung, nhưng ánh mắt Thương Úc trở nên u ám ác liệt: "Tên bắt cóc thì sao?" "Bắn chết tại chỗ." Lê Tiếu cười khẽ.

Nghe thấy thế, trong mắt Thương Úc ánh lên vẻ tàn nhẫn.

Một cô nhóc bảy tuổi rơi vào tình cảnh bị bắt cóc, mà tên bắt cóc còn bị bắn chết tại chỗ, đây là sự bảo vệ của người nhà với cô sao? Hơn nữa cô nhóc trước mắt vẫn thản nhiên như thường, cứ như chuyện này chẳng liên quan gì mấy.

Là vì thật sự không sợ hãi, hay...

vì tâm trí đã mạnh mẽ đến mức tùy ý bàn về cảnh ngộ gặp phải lúc nhỏ? Thương Úc nâng cốc nốc cạn, ánh mắt sâu kín nhìn Lê Tiếu.

Có lẽ cả hai khả năng đều có thể, thế nên cô mới đặc biệt như vậy.

Không lâu sau, phía sau chợt vang lên tiếng động cơ lần nữa.

Lê Tiếu quay lại nhìn, chỉ thấy Thu Hoàn đẩy văng cửa xe, vội vã đi về phía này, mở miệng nói ngay: "Diễn gia, cho tôi cơ hội, nghe tôi giải thích được không?" Nghe giọng anh ta dường như muốn bàn luận với Thương Úc.

Lê Tiếu liếc mắt nhìn Thu Hoàn đầu đầy mồ hôi, lại nhìn Thương Úc: "Có cần tôi tránh mặt không?" Anh lắc bình rượu, nét mặt lạnh lùng, giọng trầm thấp: "Không cần phải tránh, vừa hay cùng nhau nghe thử cậu ta để Phó Cục trưởng ghim em ở Cục Cảnh sát như thế nào." Thu Hoàn lập tức nhũn chân muốn quỳ! Trương Nhạc Sơn, ông là tên ngu xuẩn chỉ biết tự chủ trương!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top